Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 235: Xá Lợi Phật Tử

“Phía dưới đầm lầy sao có thể có mê cung?” Khương Tự giơ dạ minh châu, cầm lấy Bút vẽ nhỏ, toàn thân đề phòng dò dẫm phía trước thăm dò trong mê cung.
“Nơi đây có chút quỷ dị, rất có thể chính là Tam Hung Địa, A Tứ, cô nhìn thử đám thi cốt của yêu thú với tu sĩ xem có thể nhìn ra lai lịch hay không đi.” Bút vẽ nhỏ buồn bực làu bàu: “Bí cảnh Lang Hoàn bị đóng lại trên vạn năm, đây là lần đầu tiên mở ra, sao có thể có xương tu sĩ nhỉ?”
Lại còn có không ít.
Khương Tự đi lên phía trước, lấy Mỹ Nhân Phiến ra, hướng bộ xương trong góc thông đạo chắp tay trước ngực, nhỏ giọng nói: “Vãn bối mới tới nơi đây, đã mạo phạm nhiều, xin quấy rầy tiền bối.”
Bé cầm Mỹ Nhân Phiến nhẹ nhàng quạt đi cho bụi thật dày trên xương cốt, quần áo trên bộ xương khô bỗng chốc hóa thành tro bụi bay đi, chỉ có một chiếc vòng tay trữ vật và một chuỗi Phật châu rơi xuống.
Khương Tự hơi sửng sốt, bé nhặt vòng tay trữ vật cổ xưa và chuỗi Phật châu có khắc đầu Phật lên.
“Phật tu?” Bút vẽ nhỏ kinh ngạc tới mức sung sướng mà nhảy dựng lên: “Trời, Phật tu đã sớm tuyệt tích khỏi các giới, nhìn vẻ ngoài của Phật châu này thì Phật tu kia khi còn sống có tu vi không thấp. Nghe đồn Phật tu phát hiện ra Lão tổ Bồ Đề tu hành ở núi Bồ Đề sẽ có thể tới Bồ Đề giới. Ngũ sư huynh của cô tìm bồ đề cảnh chính là núi Bồ Đề mà Lão tổ Bồ Đề tu hành.”
“Lão tổ Bồ Đề?” Khương Tự sửng sốt.
Bút vẽ nhỏ như gà con mổ thóc đong đưa ngòi bút: “Chính là Lão tổ khởi nguyên của Phật Tông và Đạo Tông trong truyền thuyết nhà nhà ý. Nơi đây vậy mà lại có Phật tu, tiểu A Tứ, có lẽ bọn mình sẽ thấy được hướng đi của Phật tu, đây chính là chuyện có thể kinh động thượng giới đấy.”
Bút vẽ nhỏ kích động bay múa vòng quanh bé.
Khương Tự thật ra lại vô cùng bình tĩnh nhìn vòng tay trữ vật trên tay mình. Bé không có linh lực nên không có cách nào loại bỏ cấm chế trên vòng tay, dĩ nhiên cũng chẳng thể nhìn xem bên trong có gì.
Khương Tự chỉ có thể nhét vòng tay vào trong túi xách nhỏ cho nhóc thú Kỳ Lân chơi.
Bé cún vui sướng thò bóng vuốt nhỏ ra rồi cào qua cào lại, một lúc sau còn đào được tất cả đồ vật bên trong vòng tay trữ vật ra ngoài, đồ đầy đất.
Khương Tự: “……”
Bé đã quên cún con nhà mình là thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân có thể xuyên qua không gian.
Khương Tự ngồi xổm xuống xem đống đồ vật mà bé cún vừa móc ra: đan dược đã khô khốc, pháp khí gỉ sắt, mõ bị vỡ, chỉ có một chiếc đệm hương bồ cũ không biết được làm từ thứ gì mà sờ vào lạnh lẽo khiến cho thần trí người ta trở nên tỉnh táo, thông suốt.
Khương Tự từ giữa đống linh bích tìm ra được một khối ngọc giản, vừa đụng một cái đã thấy ánh sáng trắng chợt lóe, một đoạn nội dung đột ngột hiện ra: “Ngô đi theo xá lợi Phật tử chỉ dẫn, mấy ngàn năm qua tìm kiếm nơi cực lạc để tới Bồ Đề giới, sau này gặp phải Lang Hoàn, bị kẻ này lừa giam cầm trong một phiến thế giới nhỏ. 18 đệ tử trong tông môn vì bảo vệ xá lợi phật tử, quyết tâm xá lợi còn thì người còn. Nay có người đời sau đến đây, vô tình đến giới này lại muốn đi tiếp, bước đường tiếp theo chỉ chết không sống, nếu may mắn vượt qua hi vọng có thể vạch trần gương mặt thật của Lang Hoàn, dẫn linh hồn ta vượt qua biển khổ, bước vào miền cực lạc. Để tỏ lòng biết ơn, ta xin tặng tàn khúc Trấn Ma - bảo vật của chùa, Phật Châu Hàng Ma có thể chỉ dẫn đến vị trí của khúc Trấn Ma. Khổ Huyền xin bái tạ.”
(*) Ngô: Cách xưng bản thân thời xưa.
Ngọc giản chứa di ngôn kia rất nhanh đã tiêu tán, Khương Tự ngơ ngác đến một câu cũng không nói lên lời, tàn khúc Trấn Ma, là phần sau của khúc đàn sao?
Lượng tin tức này quá lớn nên trong nhất thời Khương Tự chưa thể tiêu hóa hết được.
“Tàn khúc Trấn Ma? Trời ơi, Phật tu này vậy mà lại biết nửa đầu của tàn khúc Trấn Ma, không phải, ở thế giới nhỏ này lại có xá lợi Phật tử?!” Bút vẽ nhỏ phấn khởi muốn ngửa mặt lên trời cười dài, quả thực đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, khi tìm được lại chẳng tốn công.
Khương Tự sửa sang lại mọi chuyện một lần trong đầu, ngơ ngác nhìn bút vẽ nhỏ, hỏi lại: “Cho nên Lang Hoàn muốn Phật tử xá lợi, lừa phật tu chùa Khô Thiền, vây họ trong một phiến thế giới nhỏ, nơi bọn mình hiện tại đang đứng chính là một phiến thế giới nhỏ phật tu bị nhốt?”
“Hẳn thế, xá lợi Phật tử là chí bảo của Phật tông. Lang Hoàn có lẽ muốn cướp xá lợi, kết quả các Phật tu chùa Khô Thiền quá mức kiên cường sẵn sàng xả thân nên Lang Hoàn không chiếm được cơ hội. Tận đến khi chết Lang Hoàn cũng không thể lấy được xá lợi. Vì thế lão ta trước khi chết đã cố tình nạp phiến thế giới nhỏ kia vào trong bí cảnh tiên nhân của mình, nơi đây chắc hẳn là một trong tứ đại hung địa của bí cảnh —— Tam Hung Địa.” Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
“A Tứ, cô đeo Phật Châu Hàng Ma lên đi, xem có thể cảm ứng được sự tồn tại của tàn khúc Trấn Ma không? Thế giới nhỏ kia hiển nhiên hung hiểm vạn phần, bây giờ có Phật Châu chắc hẳn cũng có thể bảo vệ cô được một vài.”
Khương Tự nhặt vòng tay Phật Châu từ trên đất lên, đã trải qua vạn năm mà Phật Châu vẫn phiếm chút ánh sáng năm tháng như cũ. Trên Phật Châu có ba viên được khắc đầu Phật, là pháp khí hàng ma cực tốt.
Khương Tự nắm lấy Phật châu thử cảm ứng, hồi lâu mở to mắt, nhàn nhạt nói: “Cảm ứng không được, nơi đây là một phiến thế giới nhỏ trong bí cảnh Lang Hoàn, khoảng cách với chùa Khô Thiền quá xa.”
“Ta chưa từng nghe nói về chùa khô thiền, có điều sau này chúng ta tới núi Đông Ly có thể hỏi thăm thử xem, thuận tiện cũng có thể tới một chuyến.” Bút vẽ nhỏ lập tức đem chùa Khô Thiền thêm vào hành trình sau này, nếu tiểu A Tứ có được khúc Trấn Ma hoàn chỉnh, vậy sẽ vô cùng lợi hại!
“Được, chúng ta trước tìm các sư huynh hội hợp, đem việc này nói với các huynh ấy đã.” Khương Tự hướng phật tu Khổ Huyền bái ba bái, nói: “Lang Hoàn đã chết, Phật tông mờ mịt khó tìm, Khương Tự ngày sau chắc chắn sẽ tới chùa Khô Thiền thông cáo thiên hạ chuyện phật tu quý chùa tọa hóa, đại sư an giấc ngàn thu đi.”
Xương cốt phật tu Khổ Huyền nháy mắt hóa thành tro bụi tiêu tán trong mật đạo mê cung.
“A Tứ?” Một giọng nói trong trẻo như nước suối vang lên, Khương Tự ngẩng đầu liền thấy cuối thông đạo bóng dáng thon dài của Nguyệt Li xuất hiện.
“Đại sư huynh.” Khương Tự vui mừng kêu lên, mang theo đệm hương bồ cùng chuỗi Phật châu kia tung tăng chạy tới, kéo ống tay áo Nguyệt Li lại: “Muội đang muốn tìm các sư huynh đây nè.”
Nguyệt Li thấy bé bình yên vô sự, cũng không bị ngã hay bị thương, bộ dạng hoạt bát đáng yêu như cũ, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay vuốt đầu nhỏ của bé, tiếng nói nhẹ nhàng: “Vừa rồi muội cùng ai nói chuyện thế?”
Khương Tự đem chuyện phật tu nói lại một lần. Nguyệt Li nhìn Phật châu cùng đệm hương bồ trên tay bé, gật đầu nói: “Phật Châu Hàng Ma này có thể trấn ma, đệm hương bồ cũng là pháp khí, ngồi lên trên đệm hương bồ có thể bảo trì thần chí thanh minh, không chịu tà ma xâm lấn. Muội cẩn thận cất đi đi.”
Khương Tự thấy đệm hương bồ cũ này vậy mà cũng là pháp khí, rất giật mình, vội vàng thu vào túi bách bảo.
“Đại sư huynh sao tìm được muội vậy? Muội gọi các sư huynh mãi mà không có ai đáp lại cả.”
Nguyệt Li nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng giải thích: “Nơi đây chắc hẳn là mê cung Lang Hoàn dùng để vây khốn các phật tu. Trận pháp này có thể ngăn cách âm thanh mùi vị nên cần phải dựa theo trận pháp trong mê cung mới có thể ra ngoài được. Chúng ta cứ đi thẳng về phía trước, chắc hẳn sẽ gặp được những người khác thôi.”
“Vâng ạ.” Khương Tự con mắt cười đồng ý, quả nhiên vẫn là đại sư huynh thông minh nhất! Nhanh như vậy đã giải được câu đố mê cung rồi!
Bút vẽ nhỏ liều mạng gật đầu, nó nhìn khắp nơi chỉ thấy thông đạo loanh quanh lòng vòng, ngó bên này nhìn chỗ kia có cảm giác sắp hôn mê đến nơi, sợ có đi cả đời cũng không thoát ra khỏi đây được, có một sư huynh thông minh quan trọng quá đi thôi!
Khương Tự theo Nguyệt Li tiếp tục bước về phía trước.
Mà ở trong một thông đạo khác, Hách Liên Chẩn nhìn vị trí Tiêu Tích U đánh dấu, tức khắc âm dương quái khí trào phúng: “A, làm gì cũng không được nhưng giỏi nhất là dẫm người khác, còn tưởng rằng huynh giỏi giang thế nào, đến một cái mê cung nho nhỏ mà cũng làm khó Tiêu đại thiếu chủ rồi?”
Tiêu Tích U đang vòng tới vòng lui trong thông đạo mê cung đều là ngõ cụt: “……”
“Có bản lĩnh, mi đừng đi theo ta, tự mình đi thử xem.”
Hách Liên Chẩn bị sặc, ôm vai hừ lạnh cãi: “Ta đi theo Nhị ca đấy chứ, ai đi theo mi.”
Tiểu thiếu gia Hách Liên nói xong hất cằm lên, quay đầu đi, nhìn về phía Mặc Khí, thấy lửa luyện ngục thiêu đốt trên đầu ngón tay đối phương tăng vọt bạo lực phá hư thông đạo mê cung, tức khắc tươi cười hơi cứng lại, thực xin lỗi, quấy rầy rồi.
Mặc Khí thấy thông đạo mê cung bị hủy trong chốc lát rồi một lần nữa chữa trị như ban đầu, lạnh lùng nói: “Là trận pháp, không phá được, đi nhanh chút, sớm tìm được Nguyệt Li cùng A Tứ mới tốt.”
“Được, Nhị ca.” Hách Liên tiểu thiếu gia rén rén đáp lời.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, gặp phải ngõ cụt thì quay đầu, đánh dấu ký hiệu lại, dùng biện pháp ngốc nghếch như thế chậm rãi tìm cửa ra. Cứ vậy nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng cũng giúp bọn hắn thử ra được một thông đạo chính xác.
“Ha ha ha, vẫn là tiểu gia thông minh, con đường cuối này không phải do tiểu gia chọn sao.” Hách Liên Chẩn vừa ra khỏi thông đạo đã thấy Nguyệt Li mang theo tiểu A Tứ đứng cửa ra, tức khắc cảm động nhào lên: “Tiểu sư muội, bọn muội vậy mà còn cố ý chờ ta, Thất sư huynh cảm động chết mất!”
Khương Tự vội vàng trốn ra phía sau Nguyệt Li, thò cái đầu nhỏ ra thăm dò, yếu ớt trả lời: “Thất sư huynh, huynh hiểu lầm rồi, chẳng qua bọn muội cũng bị nhốt ở chỗ này thôi.”
Hách Liên Chẩn thấy rõ tình cảnh trước mặt, tươi cười dần dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận