Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 646: Hạo Nguyệt Hư Vô

Gã giờ sẽ ăn luôn Khương Tự, bằng không thời gian kéo dài càng lâu thì thần lực hắc ám của gã sẽ càng yếu.
Vu Tà cũng là người sát phạt quyết đoán nên đã lập tức phát ra toàn bộ thần lực hắc ám còn sót lại khiến tất cả đạo thuật bao bên ngoài quả cầu hắc ám đều bị vỡ vụn. Thần lực hắc ám đánh thẳng về phía Khương Tự.
Sắc mặt Khương Tự tái nhợt, yết hầu có vị tanh ngọt, trước mắt nàng bỗng tối sầm.
Sắc mặt Nguyệt Li lập tức thay đổi, chàng tế không gian nguyệt quế ra, nói với giọng khàn khàn: “A Tứ.”
Chàng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn Khương Tự một cái thật sâu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo đầy quyết đoán. Quanh thân chàng bắt đầu tràn ra nguyệt hoa cuồn cuộn không ngừng, sức mạnh ánh trăng cực thịnh có thể hòa cùng trời đất.
Đây chính là đạo thuật mạnh nhất của chàng.
Thái Âm tế ánh trăng của mình ra, thở dài sâu kín: “Đạo thuật cuối cùng của đạo Hạo Nguyệt là Hạo Nguyệt Hư Vô.”
Hai đạo ánh trăng hợp lại với nhau, một tấc ánh trăng dần trở nên lạnh lẽo rồi kết thành băng. Chúng trực tiếp đông lạnh cố định quả cầu hắc ám đang nghênh diện đánh tới, đồng thời cũng đóng băng luôn cả tà thần hắc ám đang kêu gào bên trong. Ngay sau đó chúng còn đông lạnh cả Kính Hoa giới lại.
Toàn bộ thế giới bắt đầu hóa thành thế giới của băng tuyết, ngoại trừ một gốc cây nguyệt quế vẫn đang đón gió đung đưa.
“Tà thần hắc ám tạm thời đã bị trấn áp, sức mạnh của ta chỉ có thể được đến đây, hy vọng có thể chờ tới lúc con trưởng thành. Phải nhanh, nếu không….”
Nếu không… khi ánh trăng hao hết, băng tuyết sẽ hòa tan, đứa trẻ này sẽ không thể sống tiếp nữa.
Thái Âm nói xong, tàn niệm tiêu tan khỏi trời đất.
Khương Tự nhìn Kính Hoa giới đã hóa thành thế giới băng tuyết, Đại sư huynh cũng hóa thành một người băng, hai mắt nàng đỏ bừng, phun ra một ngụm máu lớn rồi trực tiếp hôn mê.
Gió tuyết thổi vù vù, cây nguyệt quế phát triển trổ ra muôn vàn cành lá bảo vệ thiếu nữ đang hôn mê ở vị trí chính giữa, thay nàng ngăn cản gió sương bên ngoài.
*
Sau khi Khương Tự kéo tà thần hắc ám vào Kính Hoa giới, di tích chư thần quay về trạng thái tĩnh lặng. Phong ấn trên đàn tế trời đã bị tháo bỏ hoàn toàn, rừng rậm ảnh yêu bị Vu Tà hủy diệt.
Mấy người Lan Tấn đợi vài ngày, vết thương đã dần dần khôi phục được bảy tám phần. Có điều di tích chư thần là thế giới tử vong, mọi người ở đây lâu một ngày thì thần thức hồn phách sẽ khó chịu thêm một ngày.
Chịu không nổi đầu tiên chính là mấy người Vô Nhai Tông. Sắc mặt đám người Vạn Giảo trắng bệch, mỗi ngày đều trong trạng thái mơ mơ màng màng, đầu đau như muốn nứt ra.
“Lục ca, bên tiểu sư muội không có tin tức chính là tin tức tốt, chúng ta có phải nên về Cửu Châu tìm Tầm Lộc Sơn Chủ thương nghị không?” Sau khi chuyện xảy ra, tất cả ở đây đều biết phương án giải quyết tốt nhất chính là chia binh thành hai đường, một quay trở về Cửu Châu làm viện binh cứu giúp, một canh giữ ở di tích chư thần, chờ kỳ tích xảy ra.
Chẳng qua mãi vẫn không có người dám lên tiếng.
Lan Tấn ngày thường tính tình hiền lành nhất bây giờ sắc mặt cũng âm trầm chứ chẳng bàn đến những người khác. Các tu sĩ Bách Hoa Tông, Vô Nhai Tông và Dược Tông chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố gắng chống đỡ, giờ phút này thấy Hách Liên Chẩn đứng ra lên tiếng, cuối cùng nhịn không nổi lệ nóng tràn mi.
Chờ chết cũng không phải biện pháp mà.
Lan Tấn trầm mặc không nói, ống tay áo to rộng màu xanh nương theo làn gió giơ lên, hắn nhìn về phía thông đạo đã sớm biến mất, bóng dáng cô đơn.
“Về đi.” Giọng Trọng Hoa hơi khàn, mắt phượng lộ ra vài phần ánh sáng lạnh nhạt: “Nếu A Tứ giết chết Vu Tà, tất sẽ về Cửu Châu, nếu không thành, cũng sẽ không quay lại nơi này.”
Già Nam thu mai rùa lại, nhịn vị tanh ngọt trong miệng xuống, khàn khàn nói: “Ta đã tính suốt bảy ngày mà vẫn chỉ thấy sương mù, mệnh cách của tiểu sư muội đã không còn là điều ta có thể đoán nữa.”
“Ngũ ca, vậy Đại sư huynh thì sao? Huynh ấy có thể gặp chuyện gì không?” Hách Liên Chẩn vội vàng hỏi.
Sắc mặt Già Nam xám xịt đi vài phần, quẻ tượng của Nguyệt Li là đại hung.
“Các người về Cửu Châu đi, ta ở chỗ này chờ họ.” Thiếu niên mặc đồ đen gằn từng chữ một lên tiếng, giọng mang theo sự nghẹn ngào: “Đợi không được thì sẽ không về.”
Mọi người thấy y ẩn trong bóng tối giống như một cô hồn dã quỷ, giọng chói tai không khác gì yết hầu bị cắt, lại lộ ra bi thương vô tận, tức khắc trong lòng ai nấy đều đau xót.
Đôi mắt Lan Tấn hơi ẩm ướt, hồi lâu mới gật đầu: “Được, huynh ở lại chờ, nhất định phải chờ được hai người họ.”
Mặc Khí không tiếp tục lên tiếng nữa, có điều lại xoay người rời khỏi, bóng dáng biến mất bên trong lòng núi.
Mấy người Cô Xạ quay đầu nhìn lại chỉ thấy bộ đồ màu đen của thiếu niên bị gió thổi bay phần phật. Đó cũng chính là lần cuối cùng các nàng nhìn thấy Ám chủ Vĩnh Ám Địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận