Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 596: Thi Thể Của Thần

“A Tứ, có giống di tích chư thần bia sinh tử biểu hiện ra không?”
“Giống nhau như đúc nhưng lại không có gì đó không giống lắm.” Khương Tự phóng thích một sợi hồn lực vào bia sinh tử trong lòng bàn tay, tuy nhiên bia sinh tử chỉ phát ra ánh sáng nhàn nhạt mà không phản ứng lại.
“Đi vào rồi lại nói.” Đôi môi mỏng của Nguyệt Li mím chặt, tầm mắt lướt qua cung điện màu đen to lớn nhìn về phía sâu nhất bên trong.
Nơi đó có lửa đen đang tùy ý thiêu đốt như lửa luyện ngục, mà phía trên luyện ngục, Mặc Khí đang bị xiềng xích màu đen giữ chặt, khuôn mặt tái nhợt đẹp đẽ lạnh băng như được điêu khắc thành.
Một thanh kiếm màu đen đâm xuyên thủng qua ngực, đúng là kiếm Phần Thiên.
Khương Tự chú ý tới biểu tình của Nguyệt Li có chút kỳ lại, hơi kinh ngạc, hỏi: “Đại sư huynh, huynh nhìn thấy gì vậy?”
Trọng Hoa cũng liếc mắt qua.
Đầu ngón tay Nguyệt Li hơi nắm chặt, chàng cố tránh ánh mắt Khương Tự, lạnh giọng nói: “Kiếm Phần Thiên ở bên trong.”
Khương Tự giật mình, nhìn cung điện màu đen trước mắt, nâng sự cảnh giác lên tối đa. Nơi kiếm Phần Thiên xuất hiện, tám chín phần chính là di tích chư thần chân chính.
“Nơi này không có cách nào đưa tin ra ngoài, cũng không thể câu thông cùng trời đất, nó đã tự thành một giới.” Trọng Hoa nheo mắt phượng lại, thu dáng vẻ lười nhác và bất cần đời ngày thường lại: “Xem ra ba người chúng ta nhất định phải xông vào nơi truyền thuyết này một lần, tiểu A Tứ, có sợ không?”
Khương Tự vốn có chút khẩn trương, đặc biệt là khi Nhị sư huynh đến nay vẫn không thấy bóng dáng, thế nhưng nghe Trọng Hoa vừa nói như vậy, ngược lại nàng đã thả lỏng vài phần, một tay túm chặt Nguyệt Li, một tay túm chặt Trọng Hoa, hơi hơi mỉm cười: “Sống có gì vui, chết có gì sợ, con đường tu hành hẳn không được sợ, như thế mới thống khoái.”
Trọng Hoa cười ha ha: “Tiểu A Tứ, tuổi này của muội trong mắt tu sĩ chỉ xem như con non nhưng còn tiêu sái hơn so với người đã sống hàng ngàn hàng vạn năm như huynh. Quả nhiên nghé con mới sinh không sợ cọp ha.”
Khương Tự cong mắt cười: “Bởi vì mẹ lấy nhũ danh cho muội là A Tứ đó. Các huynh chớ xem thường muội. Muội đã sớm trưởng thành rồi.”
“Đúng đúng đúng, về sau không thể coi nhóc con muội làm con non được, tu vi còn vượt qua cả huynh, bí mật khắp toàn thân.” Trọng Hoa cảm thán.
Năm tháng khiến người ta già đi, một con Phượng Hoàng già như hắn mà còn cảm thấy thời gian vô tình, nếu không tiêu sái phóng khoáng bằng Khương Tự thì tu đạo Tiêu Dao cái chó gì.
Nguyệt Li thấy hai người đấu võ mồm, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thành một độ cong nhợt nhạt, đáy mắt không áp chế nổi một tia sáng lướt qua, giọng vẫn lạnh nhạt: “Đi thôi.”
Nguyệt Li dẫn đầu bước lên, lướt qua tấm bia biên giới kia.
Ngay giờ phút Khương Tự đi qua tấm bia, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác quỷ dị tràn lan như tất cả niềm vui trong nội tâm đều đã biến mất, rơi vào một thế giới âm trầm chỉ có cái chết.
Trong thế giới này, thời gian như đã dừng lại.
“Sớm biết như thế đã mang Lão Cửu vào, tên đó tu đạo Tử đấy.” Trọng Hoa híp mắt cười.
Giọng nói vừa đụng vào cột đá và tường đá màu đen thì lập tức vang lên những tiếng hồi âm như cả thế giới đều đang nói chuyện, sự yên lặng tới quỷ dị. Nơi đâu cũng nhìn thấy cột đá và tường đá trùng trùng điệp điệp như một mê cung. Cửa đá trước chủ điện mở ra để lộ không gian sâu thẳm bên trong.
Cung điện màu đen nguy nga như một con thú lớn dữ tợn trong hư không, nó ẩn giấu cơ thể trong một góc hẻo lánh ý đồ chờ con mồi tự dấn thân đến.
Nguyệt Li đánh ra mấy ký hiệu. Ký hiệu được thêm ánh trăng sau khi đánh vào trong cửa đá đã chiếu sáng một góc cùng điểm màu đen. Trong bóng đêm chỉ thấy mảnh đất hoang phế màu đen kèm theo vô số sợi tơ màu đỏ rậm rạp xen kẽ nhau trên không trung.
Mỗi một sợi tơ đỏ đều được khắc cấm chế thượng cổ, mà dưới cấm chế thượng cổ lại là hình ảnh chư thần đã ngã xuống. Ánh trăng sáng rất nhanh đã bị bóng tối cắn nuốt.
Ba người Khương Tự chỉ kịp nhìn thoáng qua, mơ hồ thấy được một thân thể cao lớn mạnh mẽ không đầu đứng giữa đỉnh núi, vô số năm tháng đã qua đi mà vẫn sừng sững không ngã. Thân thể không đầu kia còn bị chặt bỏ cả tứ chi, không biết đã chôn ở đâu nhưng vẫn có thể tản ra uy áp đáng sợ.
Chỉ liếc qua một cái đã khiến hai mắt Khương Tự đau đớn, nước mắt rơi đầy mặt, nội tâm ẩn ẩn xuất hiện một suy nghĩ, chư thần… không được phép nhìn thẳng!
Đây là thi thể của thần.
“Cẩn thận.” Một giọng nói cảnh báo vang lên.
Lời của Nguyệt Li còn chưa dứt khi đã thấy tường đá và cột đá trong bóng đêm đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị. Vô số sợi tơ màu đỏ điên cuồng ùa ra, chúng ngay lập tức kéo cả ba người vào bên trong cung điện bằng đá.
Khương Tự chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi thì người đã đứng trên mảnh đất màu đen, trời đất xung quanh tối tăm, vạn vật điêu tàn, phía trên ngọn núi xa xa vẫn còn thi thể không đầu đứng thẳng tắp, con sông khô cạn gần đó chỉ để lại lòng sông toàn vết máu đọng.
“Di tích chư thần đã mở, tìm được vật thần để mất sẽ có thể nhận lấy truyền thừa. Mỗi người chỉ được lựa chọn một loại truyền thừa.” Một ý chí mang theo uy áp mạnh mẽ buông xuống.
Sắc mặt Khương Tự khẽ thay đổi, đây thực sự là nơi chư thần ngã xuống sao?
Nàng nhìn về bốn phương phía xa xa mới phát hiện chung quanh đều là núi, có tổng cộng đến tám mươi chín mươi ngọn núi, ngay cả dưới chân nàng cũng là một đỉnh núi. Chẳng lẽ nàng và các sư huynh rơi xuống những ngọn núi khác nhau?
“A Tứ.” Bút vẽ nhỏ từ trong động phủ bay ra, giọng phát run: “Nơi này thật đáng sợ, vừa rồi thiếu chút nữa ta đã bị một cỗ ý chí oánh chết.”
Bút vẽ nhỏ run bần bật trốn trong lòng Khương Tự.
Ngay khoảnh khắc khi những sợi tơ đỏ kéo Khương Tự vào bên trong cung điện đá, một cỗ ý chí buông xuống trực tiếp đánh về phía khí linh. Nếu không phải nó ở trong tiểu động phủ đã vạn năm, xem như trở thành bán phủ linh, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc có thể lập tức trốn vào trong động phủ thì có khi đã sớm chết thẳng cẳng.
Khương Tự vội vàng vuốt lông bút của nó, trấn an: “Đừng sợ, chúng ta có động phủ và Vô Tự Thiên Thư mà.”
Khương Tự hít sâu, cố gắng ép bản thân ổn định tâm thần rồi mới thế Vô Tự Thiên Thư ra. Quyển sách cổ ố vàng vừa mở thì trên đó đã xuất hiện chữ viết dày đặc, tuy nhiên tất cả đều bị một sức mạnh thần bí che giấu.
Bút vẽ nhỏ thất thanh kêu lên: “Vô Tự Thiên Thư cũng mất hiệu lực rồi, A Tứ, nơi quỷ dị như vậy tất chính là di tích chư thần. Chúng ta phải đi tìm thứ không đầu không tay kia để mở truyền thừa ra à?”
Lông mày Khương Tự nhíu chặt lại. Trên đời này làm gì có bánh có nhân tự dưng rơi xuống? Nếu quả thực có truyền thừa thì sao phải tách nàng với các sư huynh ra, lại còn muốn đánh chết khí linh pháp khí của nàng?
Thi thể không đầu kia quỷ dị vô cùng, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Còn vấn đề truyền thừa của thần, sau khi nhìn trộm ký ức của tà thần hắc ám trong bí cảnh bóng, Khương Tự đã mất đi hứng thú về truyền thừa của thần. Nàng có truyền thừa của chính mình, càng muốn mở tầng thứ chín của động phủ để nhìn thấy bí mật cuối cùng bên trong hơn.
“Đừng vội, chúng ta tìm Đại sư huynh và Tam sư huynh trước đã.” Khương Tự nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa, ngọn núi cao nhất xa nhất có vẻ đang bị lửa cháy màu đen thiêu đốt, một cỗ sát khí ngập trời xông thẳng lên cao.
“Kiếm Phần Thiên?” Khương Tự và Bút vẽ nhỏ khiếp sợ liếc nhau một cái.
Giờ phút này cả hai không rảnh lo truyền thừa gì nữa mà lập tức chạy thẳng đến vị trí đặt kiếm Phần Thiên.
Dọc đường đi chỉ có trời đất tối tăm mù mịt, không có mặt trời mặt trăng hay các vì sao, thậm chí đến một cái cây, một sinh linh còn tồn tại cũng không có. Khương Tự thử câu thông với trời đất, phát hiện không thu lại kết quả gì, chẳng truyền tin được.
Những thứ xuất hiện trước mắt chỉ có mảnh đất màu đen, thổ nhưỡng đã chết hết, linh tuyền có cứu cũng không sống nổi. Nơi này quả thực giống như một phần mộ, không có lấy một ngọn cỏ, không có bất cứ một chút sức sống nào.
Cũng may sợi tơ trước đó Nguyệt Li hạ xuống trên ngón tay út đã hiện lên cho thấy Đại sư huynh vẫn bình yên vô sự. Khương Tự không dám tiêu hao hồn lực mà biến Bút vẽ nhỏ thành một cây gậy chống, đi trên mảnh đất hoang phế với đầy đá vụn và máu đọng xuống núi.
Những vết máu đậm màu đen kia đã sớm khô lại, màu sắc tương đối đậm, còn tản ra tử khí và uy áp nồng đậm.
Cứ đi như thế suốt một ngày cũng không thấy bóng tối buông xuống.
Khương Tự xuống núi, tiếp tục đi về phía trước. Trên cánh đồng hoang vu phía trước có một chiếc tay phải bị đóng băng. Cánh tay kia tái nhợt rũ xuống không có chút sức lực, bị băng lạnh màu xanh lam đông cứng, phía dưới bị chôn chặt dưới hòn đá. Có lẽ do niên đại đã quá xa xưa nên đá đã bị vỡ vụn, tay phải từ trong phần mộ bò ra ngoài.
“A Tứ, là tay phải của thi thể không đầu kia kìa.”
Khương Tự híp mắt lại, tay phóng một tia hồn lực ra cảm ứng cánh tay phải kia. Hồn lực vừa tiếp xúc với lớp băng bên ngoài thì một lực cấm chế cực mạnh đã đánh úp về phía nàng.
Đồng tử của nàng co rụt lại, tay nhanh chóng vẽ ra bảy tám ký hiệu, khó khăn lắm mới chống đỡ được công kích này.
Chỉ một lần thử cảm ứng mà hồn lực đã tiêu hao kha khá, lòng bàn tay Khương Tự cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Sau khi công kích của đạo cấm chế kia biến mất, khối băng bao bọc cánh tay phải đột nhiên chia năm xẻ bảy rồi hóa thành từng cục đá màu xanh lam rơi rụng trên đất. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
“Nát rồi.” Bút vẽ nhỏ kinh hãi: “Có mang theo không?”
Khương Tự vẽ ra một đạo phù vây một lần nữa vùi cánh tay phải vào trong đá, dấu vết đạo thuật bị để lại. Nàng không quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ cần cảm ứng được vị trí của kiếm Phần Thiên, Đại sư huynh và Tam sư huynh chắc chắn đều coi đó là điểm hội hợp. Nàng sẽ chạy tới nơi đó, tụ họp lại với các sư huynh trước, sau đó mới tìm cách phá kiếm Phần Thiên. Còn cánh tay phải này thì vẫn cứ tạm chôn ở đây đã.
Cánh tay phải một lần nữa bị vùi vào trong đá ngay lập tức choáng váng, nữ tu này thế mà vứt nó chạy mất? Trước khi đi còn dùng phù vây giữ nó lại, đến truyền thừa của thần mà cũng không thèm à?
Cánh tay phải cạn lời.
Năm ngón tay vừa động đã phá vỡ đá xung quanh. Nó không chạy về phía có thi thể của mình mà đi theo phía sau Khương Tự, cứ thế bịch bịch đuổi theo.
Nó đã mười vạn năm chưa gặp phải tu sĩ không biết tốt xấu như này rồi, thật thú vị.
Khương Tự đi suốt một ngày, tới lúc bụng đói kêu vang mới tìm một chỗ cao cao để nghỉ ngơi. Nàng lấy linh quả và linh lộ từ trong vòng tay ra ăn cho đỡ đói, mắt nhìn về phía ngọn núi có kiếm Phần Thiên ở phía xa.
Tối muộn ngày thứ năm, chắc hẳn nàng có thể đến được đó.
“A, a, A Tứ, cái tay kia đuổi theo……” Bút vẽ nhỏ lắp bắp kêu lên.
Tay bốc linh khuẩn ăn của Khương Tự khựng lại, nàng thấy một cánh tay phải tái nhợt thon dài mang theo đầy đất đá vụn, linh hoạt lại nhanh nhẹn bò qua đây, sau đó ‘ngồi’ đối diện với nàng, đồng thời một giọng nói vang lên: “Ngươi mở phong ấn của ta, chỉ cần đưa ta yên ổn đến chỗ thân thể thì sẽ nhận được một phần chín truyền thừa. Cứ tìm về được một bộ phận trên người ta, ngươi sẽ có thêm một phần chín truyền thừa nữa.”
Giọng nói kia trầm thấp lại vô cùng dụ hoặc, không biết là cánh tay của vị thần thượng cổ nào.
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự nheo lại, nội tâm không biết vì sao lại xuất hiện một cảm giác nguy, cả người căng chặt, nhàn nhạt đáp: “Không có thời gian.”
Cánh tay phải suýt nữa bị sặc. Nó thấy nàng một đường đi thẳng về hướng kia, trong lòng nổi lên chút cười lạnh, đi về luyện ngục đen cũng tốt, nơi đó dù sao cũng chính là địa điểm mục tiêu cuối cùng của nó.
“Ngươi là người đầu tiên trong mười vạn năm qua dám nói chuyện như vậy với thần đấy.” Giọng nói uy nghiêm từ tay phải vang lên.
Khương Tự uống một ngụm linh lộ, bổ sung tinh lực bị tiêu hao, thu linh lộ và linh quả về, xong đâu đấy, nàng mới đứng dậy lạnh nhạt nói: “Chư thần ngã xuống, thế gian đã sớm không còn thần, các hạ chỉ là một cánh tay bị chém đứt mà thôi.”
Tay phải tức giận, trên mu bàn tay mơ hồ có thể thấy gân xanh đang nổi lên. Nội tâm nó suýt nữa tức điên đến mức hét chói tai.
Nữ tu này tới chỗ đáng sợ như vậy mà sao đến một chút sợ hãi cũng không thấy xuất hiện? Lại còn chẳng vui sướng gì khi nghe thấy có cơ hội nhận được truyền thừa của thần? Đã thế còn dám bày tính tình với trời với đất với thần?
Chư thần đã sớm hóa thành một nắm đất vàng nhưng tàn niệm của thần vẫn chưa tiêu vong.
Đó chính là thần, nó vẫn luôn là thần!
“Ngươi biết nơi này là chỗ nào không?” Tay phải kiềm chế tính tình muốn bạo phát, ra vẻ dụ hoặc dỗ dành: “Xem trên việc ngươi cởi bỏ phong ấn cho ta, ngươi được phép hỏi ta ba vấn đề.”
“Không cần.” Khương Tự một lần nữa coi Bút vẽ nhỏ thành gậy chống, tiếp tục đi phía trước.
Tay phải tức giận đến lảo đảo.
“A Tứ, tên đó rất có thể là tay phải của thần thật đấy, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả về chỗ này cả. Thật không cần hỏi tên đó chút chuyện sao?” Bút vẽ nhỏ dùng ý niệm hỏi: “Hỏi một chút về chuyện kiếm Phần Thiên cũng được đó.”
Đuôi mắt Khương Tự liếc thấy cánh tay phải kia lại tiếp tục đi theo mình, nàng rũ mắt, yên lặng không một tiếng động mở Vô Tự Thiên Thư ra. Trên Vô Tự Thiên Thư tiếp tục hiện lên một hàng chữ, hàng chữ kia một lần nữa bị sức mạnh thần bí che đi.
Cùng lúc đó, một giọng nói dịu dàng truyền đến từ trong động phủ: “A Tứ, đi luyện ngục đen.”
Sư phụ?
Cả người Khương Tự cứng đờ, nội tâm mừng rỡ như điên, suýt nữa trực tiếp chạy vào động phủ xem tình huống của sư phụ. Đôi mắt nàng liếc về phía tay phải đang cố theo kịp phía sau, cố gắng khắc chế khóe miệng đang nhếch lên.
“Sư phụ, người tỉnh rồi ạ?” Khương Tự dùng suy nghĩ câu thông với động phủ.
Trong động phủ, Sơn Chủ núi Đông Li Nhiễm Mặc đã chết mấy vạn năm trước cuối cùng cũng mở mắt. Một sợi tàn hồn xuất hiện trong tầng thứ nhất của động phủ, gương mặt mang theo ý cười nhìn khắp một lượt xung quanh.
Khi ông ngã xuống, động phủ cũng theo đó mà sụp đổ, gần như biến thành phế thải, không ngờ một lần nữa tỉnh lại thế mà có thể nhìn thấy một động phủ tràn đầy hoa cỏ đang thoải mái sinh trưởng.
Tầm mắt Nhiễm Mặc lướt từ tầng thứ nhất động phủ hướng lên trên. Ông nhìn tầng thứ hai với đầy linh quả treo trên cành, linh khuẩn mọc dưới đất; các loại linh hoa thần thảo cửu phẩm, dây hồ lô Hỗn Độn quấn quanh cây rụng tiền ở tầng thứ ba; tầng thứ tư rồi tầng thứ năm, càng hướng mắt lên cao hơn càng thấy giật mình. Đặc biệt là khi ông nhìn thấy bàn đá tinh không ở tầng thứ 8.
Hóa ra đây mới là phương thức chân chính mở động phủ ra. Trước đây cách ông mở đều sai lầm nên bên trong chỉ có không gian trống vắng tĩnh lặng.
Nội tâm Nhiễm Mặc vui mừng tới mức không thốt lên được lời nào. Năm đó khi mới gặp, con bé vẫn là một cô nhóc nhỏ xíu xiu, cưng cưng đáng yêu, bây giờ không ngờ đã trưởng thành tới mức này, lại còn có tu vi cửu cảnh.
Một giấc ngủ này của ông thật sự có hơi lâu.
“Tiểu A Tứ, có phải con vẫn luôn dùng thần túy của cỏ Hoàn Hồn nuôi dưỡng tàn hồn ta không?” Ánh mắt Nhiễm Mặc hiền lành nhìn nàng, lại thấy Bút vẽ nhỏ bay thẳng vào tiểu động phủ, khóc ô ô cọ qua cọ lại, ông cười haha, sờ đầu khí linh nhỏ nhà mình, mấy năm nay thật vất vả cho nó, nó vẫn luôn ở đây giúp ông canh giữ động phủ, còn cùng tiểu A Tứ lớn lên.
“Sư phụ.” Khương Tự vui sướng nói không nên lời, đôi mắt hơi ẩm ướt.
Nếu nói các sư huynh là sự tồn tại giống như người nhà thì sư phụ Đông Li chính là ân nhân, người chỉ dẫn cho nàng. Kiếp trước khi hồn phi phách tán, nếu không phải trói định với động phủ của sư phụ, sau này còn được sư phụ chỉ điểm, bước lên con đường hồn tu thì cũng chẳng có nàng ngày hôm nay.
Hồn lực của Nhiễm Mặc từ trong động phủ không tiếng động bắt đầu tràn ra, một lực lượng tươi mát mang theo sức sống lướt qua mảnh đất bóng tối hoang phế, chỉ một chút đã quay ngược trở lại.
Sơn Chủ Đông Li nhẹ giọng hỏi: “Tiểu A Tứ, sức mạnh của tàn hồn ta có hạn, không thể tỉnh táo trong thời gian dài được, sao các con lại vào nhầm chỗ này? Nơi này chính là di tích Bóng Tối dưới đáy biển Vô Vọng cơ mà. Cái tay vẫn theo sau con không phải chính là tay phải của Ám Thần, kẻ tà ác nhất, hiếu chiến nhất trong số các thần sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Khương Tự trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt: “Di tích Bóng Tối? Nơi này không phải di tích chư thần ạ?”
Nhiễm Mặc nghĩ đến tình cảnh khi bản thân ngã xuống, tươi cười hơi nhạt đi: “Di tích chư thần hư vô mờ mịt. Đây chẳng qua là di tích chư thần giả do tà thần hắc ám tạo ra. Nơi này chỉ có sức mạnh của tà thần hắc ám, không có sức mạnh từ bất cứ vị thần nào khác. Nhớ kỹ, một chiêu mạnh nhất của Ám Thần chính là lĩnh vực của thần. Trong vực của thần có thể trảm thần. Ta và gã đấu với nhau một trận, ta ngã xuống, tàn niệm của Ám Thần cũng rơi vào ngủ say. Núi Đông Li theo ta chìm vào đáy biển. Bây giờ đã trải qua mấy vạn năm, nói vậy gã so với trước đó còn mạnh hơn nhiều.”
Lời nói từ Nhiễm Mặc ẩn chứa lượng tin tức quá lớn, Khương Tự còn không kịp tiêu hóa xong đã nghe thấy giọng sư phụ yếu đi: “Tiểu A Tứ, ta sẽ tiếp tục ngủ say, nhớ kỹ, nhất định phải tìm được di tích chư thần, tìm được hạt giống chư thần để lại mới có thể giết chết Ám Thần. Nếu không cuối cùng cũng sẽ có một ngày Ám Thần sống lại, các giới rơi vào trong bóng tối.”
Nhiễm Mặc vừa nói xong đã rơi vào trạng thái ngủ say, trong động phủ không còn tiếng động nữa.
Trong đầu Khương Tự có vô số tin tức đang rời rạc, lượng quá lớn khiến hô hấp nàng dồn dập, cả người run rẩy.
Vậy nên đáy biển Vô Vọng chính là một cái bẫy của Ám Thần?
Bảo sao tin tức trên Vô Tự Thiên Thư lại bị che giấu, chìa khóa chư thần không có bất cứ phản ứng gì. Bảo sao núi Đông Li một nửa là Linh Sơn, nửa còn lại là Sát Sơn. Tất cả do năm đó sư phụ đã chiến một trận lớn với tàn niệm của Ám Thần nên mới để lại vết thương, còn có cả cung điện bằng đá cổ quái sót lại trên đỉnh núi……
“Nè, sao mi không đi nữa?” Tay phải thấy gương mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch, đầu ngón tay còn phát run, nó lộc cộc bò qua, tiếp tục dụ hoặc: “Không bằng mi đưa ta tới chỗ bản thể của ta trước, sau đó tiếp thu truyền thừa từ thần nhé.”
Khương Tự nhìn về phía cánh tay phải tái nhợt đã chết đi mười vạn năm kia. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng ép tất cả nghi vấn và suy nghĩ tán loạn trong bụng xuống, tiếp tục hướng về phía kiếm Phần Thiên mà đi.
“Ngươi đã chết nhiều năm như vậy, sao còn ồn ào thế?”
Tay phải: “……”
Nó đã chết quá nhiều năm, mười vạn năm qua chẳng tìm được ai nói chuyện nên bây giờ mới phải hạ thân mình quý báu cùng nhóc con này ba hoa mấy câu.
Nữ tu nhỏ bé này thế mà không biết tốt xấu!
Đợi tới khi nó bỏ được đến luyện ngục đen chắc chắn sẽ luyện chế nàng thành con rối cho đi canh cửa. Còn mấy sư huynh kia của nàng cộng thêm đám tu sĩ không chịu nổi một kích bên ngoài di tích Bóng Tối cũng luyện hết thành con rối luôn một thể.
“Mi… nhân tu nhỏ bé nhà mi trông thì xấu, miệng còn độc, bảo sao lại độc thân, vừa nhìn đã biết không ai thèm chứ gì?” Tay phải ác độc nói.
Bút vẽ nhỏ đã biết chủ nhân Đông Li vì Ám Thần mới ngã xuống, nghĩ đến chủ tớ xa cách bao năm nay, thù mới hận cũ cộng lại, nó phẫn nộ kêu lên: “Ngươi mới không ai thèm nhé, tiểu A Tứ có chín sư huynh, mỗi người đều cưng nàng, đều muốn cùng nàng kết làm đạo lữ, ai giống ngươi, tay cũng bị người ta chém đứt……”
Tay phải bị đâm chọc khiến cả người phát đau, lập tức vọt về phía Bút vẽ nhỏ, thế nhưng chưa kịp tát chết khí linh nhỏ bé kia thì đã bị mấy ký hiệu của Khương Tự đổ ập xuống, đánh mạnh vào.
Tay phải xanh cả mặt, nghẹn khuất, chỉ có thể độn không biến mất.
(*) Độn không: tương tự độn thổ, tức biến mất trong không khí.
Nhân tu đáng chết này vậy mà dám đánh thần!
Cứ chờ đó, chờ nó chiếm được chủ thể, sức mạnh thức tỉnh, nhất định sẽ đùa chết nàng với khí linh đáng ghét kia!
(*) Chủ thể: Cơ thể chính.
“Chạy? A Tứ, nó bị cô đánh chạy kìa.” Bút vẽ nhỏ tự hào vô cùng: “Thứ thần chó má gì không biết!!! Chịu không nổi một kích.”
Tay phải đang trốn trong nơi tăm tối nghe thế tức đến hộc máu. Toàn bộ di tích Bóng Tối ngay lập tức giăng đầy mây đen.
Ở trong luyện ngục đen xa xa, ám hỏa 'tạch' rồi bùng lên.
“Nó chưa đi, nhanh trốn thôi.” Khương Tự nhận thấy một tầm mắt nhìn chăm chú, nội tâm kiêng kị, không dám khinh thường chút nào: “Bút vẽ nhỏ, chúng ta tìm được các sư huynh rồi lại nói.”
Kiếm Phần Thiên được dùng để giữ tàn hồn cho thần biến mất đã lâu một lần nữa xuất hiện cho thấy nơi này rất có thể chính là hang ổ của Ám Thần. Tà thần hắc ám đã xây dựng một di tích giả khổng lồ dưới đáy biển Vô Vọng. Hơn nữa gã còn lợi dụng xoáy nước hắc ám quét đi toàn bộ tài nguyên ở biển Vô Vọng. Đây hẳn là muốn sống lại thật rồi.
Khương Tự cắn răng, cố gắng bước nhanh hơn hướng về phía ngọn núi đang bị lửa thiêu đốt ở nơi sâu nhất kia.
Sau khi đi liên tiếp thêm hai ngày hai đêm, Khương Tự vẫn không dám nghỉ ngơi, đói bụng liền ăn linh quả, khát thì uống linh lộ.
Trái lại tay phải không nhịn được, chạy ra ngoài, tiếp tục bịch bịch theo đuôi phía sau, còn thường xuyên nói một cách đầy dụ hoặc: “Tiểu A Tứ, mi có muốn thành thần không?”
“Tiểu A Tứ, mi có muốn trở nên xinh đẹp như thần nữ Băng Di không?”
“Tiểu A Tứ, mi không có một chút dục vọng thế tục nào sao? Mi quả thực không phải người.”
Trước sau Khương Tự đều không thèm phản ứng với nó. Tà thần hắc ám là một vị thần vừa mưu mô vừa âm trầm. Những gì tay phải này nói, nửa câu cũng không thể tin.
Chẳng qua nàng không tiếp tục đuổi tay phải đi nữa, thứ nhất giờ không có cách nào giết chết nó được, thứ hai nàng muốn nghe tay phải ồn ào này tự mình phun ra nhiều tin tức hơn.
Bôn ba suốt bốn ngày, Khương Tự cuối cùng cũng tới ngọn núi bị lửa màu đen thiêu cháy. Uy áp của kiếm Phần Thiên tỏa ra khắp nơi, so với những gì đã chứng kiến trong Vực sâu Vĩnh Ám thậm chí còn mạnh hơn nhiều. Đồng thời Khương Tự cũng đã thu hoạch được thêm nhiều tin tức có ích trong những lần đối thoại gần như lầm bầm lầu bầu của tay phải.
Mục đích cuối cùng của cái tay này chính là luyện ngục đen. Cái gọi là đưa nó đến chủ thể đều giả cả, dĩ nhiên truyền thừa của thần cũng giả nốt.
Còn có một chút tin tức nhỏ về chư thần như Thủy Thần Băng Di, Nguyệt Thần Thái m, trong đó Ám Thần hận Thái Âm thấu xương nhưng lại có tình cảm vừa yêu vừa oán với Băng Di. Còn về những vị thần khác, vị này chẳng để vào mắt nên không thèm nói.
Khương Tự về cơ bản đã xác định chắc chắn đây chính là cánh tay phải của tà thần hắc ám, có điều không ngờ cái tay này dong dài quá mức, bảo sao ở trong bí cảnh Bóng Tối trước đó, tàn niệm của Ám Thần lại nhàm chán đến mức xây dựng ảo ảnh, giết nhiều người như vậy. Muốn cướp đoạt sức mạnh thì cứ cướp lấy thôi, cố tình lại còn bày ra trò chơi, cuối cùng còn để nàng đoạt mất thần quả.
Cũng không biết có bao nhiêu tàn niệm của Ám Thần nữa?
Nếu tất cả đều cuồng vọng tự đại thế này thì nàng hoàn toàn có thể thở vào nhẹ nhõm một hơi.
“A Tứ, cô xem, có dấu vết.” Bút vẽ nhỏ thấy trên núi có để lại dấu vết, kích động kêu lên.
Nhìn qua mới thấy trên vách núi bị lửa cháy đen xì có dấu vết ánh trăng còn có cả dấu vết chân hỏa của Phượng Hoàng.
Đại sư huynh và Tam sư huynh đều đã từng ở chỗ này.
Nội tâm Khương Tự kích động, vội vàng bóp phát quyết, chống đỡ uy áp của Thần khí kiếm Phần Thiên, chạy thẳng lên núi.
“Này, chạy nhanh như vậy làm gì? Vội đi chịu chết à?” Tay phải nhìn thấy hai dấu vết cửu cảnh này, trong đó dấu vết từ ánh trăng thế mà lại là thứ nó ghét nhất, tức khắc điên tiết kêu lên: “Chờ tay với.” Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Chạy đến sườn núi của ngọn núi bị lửa cháy, Khương Tự nhìn một màn trước mắt, đồng tử co rụt lại. Toàn bộ lòng núi đều là lửa luyện ngục màu đen, lửa nóng cháy bừng bừng. Phía trên ngọn lửa đen có một thanh kiếm đen cực lớn cắm thẳng vào bên trong. Mà ở nơi luyện ngục lửa cháy như thiêu như đốt ấy, mũi kiếm đâm hoàn toàn vào ngực thiếu niên, máu chảy xuống luyện ngục khiến ngọn lửa bốc cháy cao đến ngàn thước. Hai mắt Mặc Khí nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt yêu dị lạnh băng như có chút tức giận.
Nhị… nhị sư huynh?
Hô hấp của Khương Tự cứng lại, hai mắt đỏ đậm, nàng không chút nghĩ ngợi tế Vô Tự Thiên Thư ra, ý muốn rút kiếm Phần Thiên.
“A Tứ, không thể.”
Hai giọng nói cùng lúc từ trong luyện ngục truyền đến.
Trong luyện ngục, Nguyệt Li và Trọng Hoa bị trận pháp khống chế đang phải chống đỡ lửa nóng cháy hừng hực.
“Đừng chạm vào kiếm Phần Thiên.”
“Đó đã không còn là Mặc Khí nữa.”
Tay phải cũng “Ba” một tiếng nhảy lên đầu vai Khương Tự, gắt gao nắm lấy nàng, hô lên: “Là sát niệm của thần, sao mi còn ghê gớm hơn so với ta vậy.”
Bên trong luyện ngục đen, thiếu niên vốn đang nhắm nghiền hai mắt bỗng mở bừng mắt ra, Đồng tử màu trà hiện lên, lạnh băng như thần nhìn từ trên cao xuống Khương Tự và tay phải, giọng nói vô tình: “Phản đồ, ngươi cũng dám tới gặp ta.”
Đồng tử Khương Tự co rụt lại, toàn thân phát lạnh, đây không phải Nhị sư huynh, Nhị sư huynh không có ánh mắt như vậy, cũng không có khí thế, uy áp như vậy.
Gã là tà thần hắc ám.
Tay phải tức tối: “Phản đồ chó má gì, ta chỉ là trung với chấp niệm của ta, năm đó ta là chủ, ngươi là phụ, mi cũng dám mắng ta.”
Thiếu niên khinh miệt nhìn tay phải, lạnh lùng khinh bỉ: “Nếu không phải cái não chỉ biết yêu buồn cười kia của ngươi, sao chúng ta lại bị Thái Âm và Băng Di trấn áp, lần này sống lại, ta tất sẽ diệt ngươi.”
Tay phải cười lạnh: “Ha hả, những năm này mi giấu thân trong kiếm Phần Thiên làm một kiếm linh, đã không xứng làm thần. Bằng mi mà cũng đòi diệt ta. Trước hết vì cứ đấu được với tên nhãi mi đang gửi thân rồi hẵng nói.”
Thiếu niên một lần nữa nhắm mắt lại, trên gương mặt lộ ra sự thống khổ như có hai linh hồn đang tranh quyền khống chế cơ thể.
Khương Tự cảm ứng được hơi thở của Nhị sư huynh, tay chân lạnh băng lúc này mới như được hồi máu, môi mỏng vẫn trắng bệch, đáy mắt hiện lên ánh sáng trắng như tuyết. Mấy đạo ký hiệu có thêm thuật ánh sáng mạnh nhất cùng lúc được tế ra, hướng thẳng đến tay phải.
Tay phải vừa mới tỉnh lại từ trong phong ấn, sức mạnh còn chưa khôi phục, lúc này bị đánh một cái quả thực trở tay không kịp. Nó lập tức bị vây trong thuật ánh sáng, thất thanh kêu lên: “Đáng chết, ngươi thế mà lại lĩnh ngộ thuật ánh sáng của Băng Di.”
Nữ tu nhỏ bé đáng chết này không ngờ che giấu thực lực đến thế, thật quá xấu rồi, thế mà lại là một con con thỏ hung hăng biết cắn người.
“Nói! Phải cứu sư huynh ta thế nào? Không nói, ta sẽ ném mi vào sông dài thời gian, để mi ngủ thêm mười vạn năm.” Thuật ánh sáng trên đầu ngón tay Khương Tự hóa thành lồng chim, chặt chẽ vây chặt tay phải lại.
Sông dài thời gian? Ngủ thêm mười vạn năm? Tay phải bị nhốt trong lồng chim tức đến hộc máu, vội vàng đầu hàng: “Đừng, các sư huynh của mi nóng lòng cứu người nên mới bị sát niệm của thần đánh vào luyện ngục đen. Chỉ cần mi giúp ta đùa chết sát niệm của thần, các sư huynh nhà mi dĩ nhiên có thể ra ngoài.”
Gương mặt xinh đẹp của Khương Tự lạnh băng, nàng híp mắt, đầu ngón tay khiến lồng chim thu chặt lại: “Sát niệm của thần? Bọn mi là chấp niệm của thần? Tà thần hắc ám cuối cùng còn sót lại bao nhiêu chấp niệm?”
Tay phải thấy nàng không ngờ đã đoán ra phân nửa, ủ rũ đáp: “Không nhiều lắm, đã sớm chết gần hết, chỉ còn lại sát niệm, si niệm và tà niệm. Những tàn niệm khác đều nhỏ bé yếu ớt, không đáng sợ. Ta chính là si niệm có nhân tính nhất đấy.”
Năm đó các thần hiến tế, hợp lực trấn áp tà thần hắc ám. Tà thần giải phóng sức mạnh thành năm bảy phần, hóa thành mấy đạo chấp niệm tồn tại riêng biệt. Sát niệm giấu bên trong kiếm Phần Thiên, nó bị phong ấn ở di tích Bóng Tối, còn tà niệm, tay phải lạnh run một cái.
Si niệm?
Bảo sao gọi là cái não chỉ biết yêu.
Khương Tự xách lồng chim lên, trực tiếp ném vào trong luyện ngục đen.
Tay phải không có cách nào thoát được thuật ánh sáng, nhìn lửa nóng luyện ngục ngập trời, nhỏ giọng chửi liên tục rồi mới vội vàng dùng thần lực dập tắt lửa cháy chung quanh.
Nguyệt Li và Trọng Hoa bị nhốt trong lửa cháy hừng hực thấy thế lập tức thúc giục sức mạnh cửu cảnh đến tận cùng hóa thành hai luồng ánh sáng phá tan gian cầm từ sát niệm của thần, hạ xuống bên cạnh Khương Tự.
Tay phải thấy thế lập tức khó thở, hay cho nhân tu âm hiển, thế mà lại lợi dụng thần lực của nó để chạy thoát khỏi giam cầm, tức chết nó rồi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận