Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 248: Phần Mộ Thần Thượng Cổ

Lang Hoàn Kim Tiên làm người vô cùng giảo hoạt gian trá, hành tung của bí cảnh mãi không rõ, cuối cùng sau khi phong bế hơn vạn năm mới đột nhiên xuất hiện ở Vân Mộng Thập Bát Châu - một hạ giới có linh khí khô kiệt, thật vô cùng quỷ dị.
Bí cảnh tiên nhân yêu cầu đối với người đi vào vô cùng hà khắc, cốt linh phải dưới trăm tuổi, tu vi không thể vượt quá ngũ cảnh. Vì thế bọn hắn mới phải áp chế tu vi, gom đủ lực lượng từ các thế gia lớn, vận dụng những thuật pháp mạnh mẽ rồi dùng phân thân xuống hạ giới chờ bí cảnh hạ xuống.
Việc chính là như thế, không ngờ bí cảnh Lang Hoàn ngủ đông đến 20 năm mới lén lút hạ xuống.
Di tích chư thần? Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu suýt nữa hít thở không thông, đó là thứ gì? Di tích của thần? Trời! Ta không nghe, ta không nghe thấy gì cả, tất cả chỉ là rùa đen niệm kinh!
Bọn gã chỉ muốn ngắm thử uy phong của thần tiên trong thoại bản, ăn chút đào tiên chứ không muốn nghe ngóng bí mật thượng cổ gì hết!
Di tích chư thần? Khương Tự cũng hơi ngây người. Có lẽ sư phụ Đông Li cũng ngã xuống ở thời kỳ kia.
“Bọn họ vậy mà lại muốn tìm di tích chư thần?” Bút vẽ nhỏ thất thanh kêu lên.
Di tích chư thần chỉ là một truyền thuyết hư vô mờ mịt, lời đồn cho rằng các thần sau khi ngã xuống chết đi đều đi vào di tích chư thần.
Đó là một phần mộ vô cùng lớn, bên trong có chân tướng về việc tại sao các thần ngã xuống kèm theo vô số thần khí, thần thảo thần quả và bí quyết trở thành thần…
Khương Tự lúc này mới ý thức được có điều gì đó không đúng lắm, các sư huynh vậy mà lại muốn đi tìm di tích chư thần, chẳng lẽ bước đầu tiên không phải phi thăng thượng giới hay sao?
Khoảng một năm này, sư huynh đối xử với bé rất tốt. Thế nhưng ngay cả Lan Tấn hiền lành nhất cũng chưa bao giờ đề cập về lai lịch bản thân, cũng chẳng bao giờ nói qua về người nhà của huynh ấy. Khương Tự có thể từ vài ba câu nói chuyện đoán được các sư huynh đều có xuất thân không bình thường.
Tuy nhiên con trai Thiên Đạo ở Vân Mộng Thập Bát Châu là Cố Kỳ Châu, trong các thế gia tu tiên lại không có dòng họ của đám người các sư huynh. Nghĩ tới thoại bản chưa bao giờ xuất hiện kiếm tu núi Thanh Vụ, Khương Tự tựa như bị sét đánh.
Các sư huynh… không phải người của giới này?
“Lan Tấn, huynh nói nhiều như vậy tiểu sư muội cũng không hiểu được, chờ đến khi nhóc con lớn lên tự sẽ tự biết.” Hách Liên Chẩn tùy tiện nói, đối với tu sĩ của Vân Mộng Thập Bát Châu thì bí cảnh tiên nhân cũng đã vượt ngoài phạm trù nhận biết của họ, huống chi lại là di tích chư thần mà các thế gia thượng giới tìm kiếm?
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đứng bên cạnh cũng như gà con mổ thóc gật đầu, đúng đúng đúng, bọn gã còn không thể lý giải được, huống chi là tiểu nương tử, cái gì mà di tích chư thần, có từng nghe qua chưa? Đến tưởng tượng cũng chẳng tưởng tượng nổi.
Giờ này khắc này, đồng tri đại nhân phủ Thanh Châu và tiểu thiếu gia Mộc gia phủ Thiên Nguyên mới ý thức được thế giới mà các kiếm tu núi Thanh Vụ với bọn gã mà nói cao không thể nào chạm được.
“A Tứ, sau này các sư huynh sẽ mang muội đi xem thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, rồi muội sẽ tự lý giải được. còn việc tìm chìa khóa vẫn để các sư huynh tự làm thì hơn.” Đôi mắt phượng của Trọng Hoa đầy phong lưu, hắn cười tủm tỉm véo véo khuôn mặt phấn hồng của Khương Tự.
Ngọn lửa màu đen rực cháy trên đầu ngón tay Mặc Khí, y đẩy lùi Trọng Hoa, mặt không biểu tình đe: “Về sau không cho phép lại bóp mặt A Tứ.”
Trọng Hoa: “……”
Nhà mi tàn nhẫn, nhà mi giỏi.
Khương Tự thấy các sư huynh kiên quyết không đề cập vào việc này nữa chỉ có thể sờ sờ Bút vẽ nhỏ bên hông. Bút vẽ nhỏ cũng từ trong sự khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nói nhỏ: “A Tứ, nếu như di tích chư thần thật sự tồn tại thì đi vào di tích chư thần chắc chắn có thể chữa trị được tầng thứ tám của tiểu động phủ, rồi mở tầng thứ chín ra.”
Đó chính là phần mộ của các thần thượng cổ. Nếu di tích chư thần không có thiên tài địa bảo chữa trị động phủ thì chắc hẳn đến thượng giới cũng sẽ không có. Khương Tự gật đầu, bé thích cứ bước một bước rồi mới tính, chuyện về sau cứ để sau này hẵng nói.
“Các vị đại nhân, không hái chút linh quả sao ạ?” Lý Trường Hỉ nhìn các tu sĩ theo bọn gã cả một đường đều sung sướng tận trời đi đoạt linh quả, vội vàng túm Mộc Tiêu, cười tủm tỉm đề nghị: “Chúng ta đi hái chút quả cho tiểu nương đi.”
“Đúng vậy, Khương Tự, bọn ta đi một chút sẽ về ngay.” Mộc Tiêu giờ cũng không dám lại thân mật gọi nhũ danh của Khương Tự nữa, cậu cùng Lý Trường Hỉ ngự kiếm hướng về đám linh quả đỏ rực treo đầy cành.
Linh khí trong khu vực trung tâm nồng đậm khiến người ta không thể tưởng tượng được. Hơn nữa ở đây còn rất dễ câu thông với thiên địa, không có bất cứ hạn chế bởi quy tắc Thiên Đạo nào. Vô số linh khí từ trong giếng dũng mãnh phun ra ngoài. Một nửa số tu sĩ đang ngự kiếm hái linh quả, một nửa số còn lại đang ngồi hấp thu linh khí tăng tu vi. Mọi người giành giật từng giây từng phút nhằm đạt lấy tài nguyên trong bối cảnh.
“Cứ để cho họ hái, có Lão Bát ở đó, xung quanh khu vực trung tâm mà linh quả lọt được vào mắt, chỉ sợ đều vào túi Thu Tác Trần cả rồi, tiểu sư muội, chúng ta cứ chờ ăn sẵn đi.” Hách Liên Chẩn khôn khéo cười hắc hắc.
Khương Tự gật gật đầu, từ khi biết Lang Hoàn là tiên nhân âm hiểm xảo trá như vậy, tiểu đế cơ đối với linh quả trong bí cảnh chẳng cảm thấy hứng thú nữa. Vẫn là linh quả Đông Li sư phụ trồng càng thơm càng ngọt hơn.
Lan Tấn chỉ đạo: “Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu hẳn còn muốn hái quả thêm một lúc nữa, đêm nay chúng ta cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi. Lão Thất, huynh mang theo A Tứ chơi xung quanh đây thôi, bọn ta đi tra xét hoàn cảnh quanh đây chút xem sao.”
“Được rồi, tiểu sư muội cứ yên tâm mà giao cho ông đây đi.” Đám người Trọng Hoa mỉm cười đầy vẻ sâu xa, sau đó lần lượt rời khỏi.
Khương Tự thấy mọi người thần thần bí bí rời đi, bé cũng không hiểu ra sao mà cứ theo đuôi Thất sư huynh tìm một chỗ ánh mặt trời chiếu rọi mà phơi nắng.
Hách Liên Chẩn lần đầu tiên được một mình mang theo tiểu sư muội, thấy tiểu sư muội mềm mại bước từng bước chân nhỏ theo sau mông hắn, bộ dạng vừa ngoan vừa cưng.
Hắn hưng phấn lục lọi vòng tay trữ vật của mình một lượt, đào qua đào lại không phải pháp khí thì cũng là đan dược. Cuối cùng vất vả lắm mới lục ra được một món đồ chơi từ khi còn nhỏ đã phủ bụi - một con chim cốc. Món đồ này có từ khi Hách Liên Chẩn vừa mới học đi, mẹ hắn luyện chế cho hắn, bao nhiêu năm qua đi vẫn vô cùng tinh xảo, tràn ngập thú vui trẻ thơ, cũng là món đồ chơi hắn thích nhất khi còn bé.
“Tiểu sư muội, muội nói với nó, chim cốc ơi, nó sẽ từ trong núi giả bay ra, sau đó bắt đầu biểu diễn cho muội xem.”
(*) Chim cốc: là một họ chim gồm khoảng 40 loài, bao gồm cốc (cormorant) và cốc mào (shag). Có nhiều cách phân loại họ này đã được đề xuất gần đây, nhưng vào năm 2021, IOU (trước đây là IOC) đã đồng thuận thông qua cách phân loại gồm bảy chi. Cốc đế (Phalacrocorax carbo) và Gulosus aristotelis là hai loài duy nhất trong họ này phân bố ở Anh và Ireland và các tên gọi "cormorant" và "shag" sau đó đã được gán cho các loài khác nhau trong họ một cách hơi tùy tiện.
Khương Tự nhìn món đồ được luyện chế sinh động như thật trước mặt, núi già, suối nước nóng chảy ào ạt, vườn hoa đều rất giống thật. Dưới núi giả còn có một chậu quýt nhỏ kết quả đỏ rực. Trên núi giả, cỏ xanh biết mọc lên.
Bé nhìn về phía món đồ chơi có núi giả suối nước nóng giòn giã gọi: “Chim cốc ơi.”
Một con sắc chim nhỏ màu vàng nhạt tức khắc từ trong núi giả bay ra, bay lên trên núi giả, hưng phấn kêi: “Chim cốc đã ra, chim cốc xin biểu diễn cho chủ nhân.”
Con chim cốc màu vàng nhạt vỗ vỗ đôi cánh nhỏ rồi bay chung quanh núi giả một vòng, lập tức vô số bươm bướm bay ra theo đuôi con chim cốc tạo thành một dải màu cực kỳ xinh đẹp trên không trung. Khương Tự ngay lập tức bị những em bươm bướm lớn lớn bé bé xinh xắn vây quanh.
Trên núi giả, suối nước nóng cũng bắt đầu ào ạt chảy xuống, linh khí lượn lờ, ảo ảnh hiện lên suốt khoảng một phút mới biến mất. Con chim cốc nhỏ lại một lần nữa bay vào trong sơn động trên núi giả.
Khương Tự nhìn món đồ chơi bé xinh xinh trong tay cùng với ánh mắt chờ mong của thất sư huynh, tức khắc trong mắt cười vui vẻ.
Người nhà của Thất sư huynh nhất định rất yêu huynh ấy nên mới luyện chế món đồ chơi đáng yêu như vậy.
Kiếp trước nếu cha mẹ còn sống, bé chắc hẳn cũng sẽ được vô số đồ chơi. Khương Tự không biết vì sao lại nhớ đến mười năm sống trong hành cung ở kiếp trước và con chim cốc nhỏ chỉ tình cờ xuất hiện có một lần. Nó hưng phấn hướng về phía bé rủ: “A Tứ, mau cùng ta đi xem bên ngoài thế giới nha.”
Hiện giờ bé cũng giống như con chim cốc nhỏ kia, bay ra ngoài sẽ thấy được không trung rộng lớn.
Hách Liên Chẩn đã sớm không cần món đồ chơi này làm bạn được tiểu đế cơ vươn tay nhỏ ôm ôm, cảm động nói: “Cảm ơn Thất sư huynh, chim cốc nhỏ thật đáng yêu.”
Hách Liên Chẩn vẫn lần đầu tiên thấy tiểu sư muội gần gũi hắn như vậy, hớn hở đến không khép miệng được, vô cùng hào phóng khoe khoang: “Con chim cốc nhỏ này tặng cho muội nhé, sau này muội cầm nó đi Hách Liên gia ở Trung Châu, không ai dám cản muội đâu. Mặt trên còn có ký hiệu gia tộc Hách Liên gia ta đây này.”
Hách Liên Chẩn chỉ vào ký hiệu hình Kim Ô trên núi giả, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Nhà ngoại huynh là thế gia luyện khí nổi danh Trung Châu, mẹ huynh luyện chế thật nhiều đồ chơi cho từ nhỏ đến lớn cho huynh cơ, chờ Thất sư huynh về nhà sẽ lục hết ra tặng cho muội nhé.”
“Vâng ạ.” Khương Tự lại cong mắt cười, vuốt ve con chim cốc nhỏ trong tay, lại gọi một tiếng, bé chim cốc lại bay ra tiếp tục biểu diễn.
Sư huynh muội hai người chơi chim cốc suốt cả một buổi trưa.
Đám tu sĩ xung quanh không điên cuồng tu luyện thì cũng qua qua lại lại tổ đội với nhau cùng đi hái linh quả nhìn cặp sư huynh muội này như đang xem kẻ ngốc.
Trời, hiếm khi có một nơi linh lực nồng đậm như vậy, nhiều linh hoa linh thảo linh quả nhường kia mà hai người này một không tu luyện hai không thu thập vật tư. Đã thế lại còn cùng nhau chơi một món đồ chơi nho nhỏ, đầu óc chắc bị yêu thú ăn luôn rồi.
Đám người Lan Tấn hội hợp với Thu Tác Trần, trước khi mặt trời lặn vội vàng quay trở về, từ rất xa đã thấy Hách Liên Chẩn mang Khương Tự ngồi trên một tấm da thú thật dày mân mê món đồ chơi nhỏ. Tiểu A Tứ mở to đôi mắt đen nhánh, miệng bận rộn lúc uống thanh lộ, khi thì ăn linh khuẩn, còn không quên vỗ tay cổ động liên tục, đáng yêu cực kỳ.
“Cho nên, các huynh để Lão Thất mang tiểu sư muội? Không sợ tiểu sư muội bị hắn mang ngốc luôn sao?” Vẻ mặt Thu Tác Trần không thể tưởng tượng, liên tiếp mấy tháng không gặp tiểu sư muội, vậy mà lại để Lão Thất mang?
Lan Tấn mỉm cười: “Chỉ một lần này, Hách Liên Chẩn về sau không cơ hội nữa đâu.”
Nếu không phải bọn hắn vội vàng chuẩn bị lễ vật Trừ Tịch cho tiểu A Tứ thì Hách Liên Chẩn liệu có cơ hội chơi cùng tiểu A Tứ như này?
(*) Lễ Trừ Tịch: còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ. Trừ Tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ. Trừ Tịch (除夕) với "trừ" nghĩa là thay đổi, hoán đổi và "tịch" là đêm, "Trừ Tịch" nghĩa là "đêm của sự thay đổi""đêm của thời khắc giao thời".
“Lão Thất đáng thương, có điều ta chuẩn bị hai phần lễ vật Trừ Tịch, lão Thất nếu chịu bỏ ra số tiền lớn mua, ta cũng có thể tạm bỏ thứ yêu thích.” Già Nam mỉm cười chắp tay trước ngực.
Mọi người cạn lời, thâm nhất vẫn là đồ hòa thượng giả!
“Tiểu sư muội……” Úy Hành đã phong lưu phóng khoáng tiến lên, cười hiền lành chào hỏi: “Gần đây muội đào được linh hoa linh thảo gì thế?”
“Tứ sư huynh! Ngũ sư huynh! Bát sư huynh!” Khương Tự kinh ngạc tới mức sung sướng hô lên, ném linh khuẩn trên tay cho Hách Liên Chẩn, từng bước chân ngắn tung tăng chạy qua.
Ba người đứng dàn thành một hàng, huynh đẩy ta, ta huých huynh, âm thầm phân cao thấp, sau đó lại thấy Khương Tự trực tiếp lướt qua bọn hắn nhìn về phía chiếc đèn lưu ly thỏ con trên tay Nguyệt Li, hai mắt bé sáng lên, hỏi ngay: “Đại sư huynh, sao huynh lại cầm một chiếc đèn thỏ con vậy?”
Chiếc đèn thỏ con kia được làm vô cùng tinh xảo, toàn thân sử dụng chất liệu lưu ly, đôi mắt bé thỏ được khảm ngọc bích màu đỏ, bụng thỏ con phát ra ánh sáng mờ mịt lại dịu dàng có thể chiếu sáng xung quanh. Từ xa nhìn lại tựa như một con thỏ con đang phát sáng, ngay cả nơi tay cầm đèn cũng được điêu khắc từ ngọc bích, mặt trên giắt một miếng ngọc bích nhỏ điêu khắc thành hình lá nguyệt quế, vô cùng lịch sự tao nhã lại không kém phần xinh đẹp.
Đám người Úy Hành: “???”
Bọn hắn vậy mà không so được với một chiếc đèn thỏ con……
Nguyệt Li đưa đèn thỏ con trong tay cho bé, mỉm cười nói: “Tặng muội lễ vật Trừ Tịch, đèn thỏ con này có thể chiếu sáng vĩnh cửu, sau này ban đêm lúc A Tứ ngủ có thể đặt nó ở đầu giường, như vậy sẽ không sợ hãi nữa.”
“Lễ vật Trừ Tịch?” Khương Tự phấn khởi nhận đèn con thỏ, bị chiếc đèn đáng yêu lại tinh xảo này bắt lấy tim rồi, kinh ngạc lại vui sướng hỏi lại: “Hôm nay là Trừ Tịch ạ? Các sư huynh cũng từng trải qua Trừ Tịch sao ạ?”
“Hôm nay là Lễ Trừ Tịch của phàm giới, tiểu A Tứ của chúng ta đã lớn thêm một tuổi rồi.” Lan Tấn dịu dàng vuốt đầu nhỏ của bé: “Các sư huynh sẽ cùng A Tứ trải qua Lễ Trừ Tịch.”
Bọn hắn dĩ nhiên chưa từng trải qua Lễ Trừ Tịch, con cháu thế gia tu tiên một lòng bế quan thanh tu, mỗi lần có thể kéo dài 10 năm 8 năm, phần lớn một lòng theo đuổi đại đạo nên cũng không trải qua Tết âm lịch của phàm giới, không dính trần duyên nơi phàm giới. Chỉ có tiểu A Tứ không giống, bọn hắn bằng lòng hàng năm cùng tiểu sư muội trải qua Lễ Trừ Tịch.
“A Tứ, các sư huynh không nói, ta cũng quên mất hôm nay là Trừ Tịch, hóa ra các sư huynh đi chuẩn bị lễ vật năm mới cho cô à?” Tiểu Họa Bút cũng hưng phấn kể lại: “Trước kia chủ nhân Đông Li rất thích loại lễ mừng năm mới như này ở phàm giới, ngài còn nói rằng pháo hoa nhân gian thật khiến người ta phải mê muội, sinh mệnh của người phàm tuy ngắn ngủi nhưng lại rực rỡ như pháo hoa, so với cuộc đời nhạt nhẽo của tu sĩ còn tốt hơn nhiều. A Tứ, có người muốn cùng cô trải qua Lễ Trừ Tịch đấy.”
Khương Tự cầm đèn thỏ con xinh đẹp, đầu chui vào lòng Lan Tấn, nức nở hứa hẹn: “Mỗi năm đều cùng nhau trải qua ạ.”
“Được.” Tươi cười trên khóe môi Lan Tấn rõ thêm. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Trên bãi cỏ, Hách Liên Chẩn choáng váng, moá moá moá nó, một đám cún đáng chết, lừa hắn để trốn đi chuẩn bị lễ vật năm mới cho tiểu sư muội, vậy còn hắn… hắn phải làm sao bây giờ? Sẽ không phải thật sự tạo một món đồ chơi cũ chứ? Mẹ của con ơi, bọn hắn bắt nạt người thành thật này!
Lan Tấn lấy pháp khí ra, đặt nhà hoa trên thảm cỏ, kháp pháp quyết, hoa tử vi trước nhà đã biến thành hoa mai đỏ đứng trong tuyết. Căn nhà hoa cũng ngập tràn tuyết rơi. Dưới mái hiên kết thành từng cây băng hướng thẳng xuống mặt đất. Trong phòng lại có hơi nóng ấm áp của địa long.
“A Tứ, nghe nói phàm giới ăn tết đều phải có đèn lồng màu đỏ, còn cần dán chữ phúc, đây là Cửu sư huynh làm cho muội.” Tiêu Tích U lấy ra hai cái đèn cung đình đỏ thẫm.
“Tiểu A Tứ, xem Bát sư huynh hái linh quả cho muội này, đêm nay ăn tết, muội cứ thoải mái mà ăn!” Thu Tác Trần vội vàng lấy hết linh quả hái khắp nơi suốt mấy tháng qua ra, kháp một pháp quyết biến ra bàn lưu li, thả một mâm lớn linh quả lên đó: “Ý, tiểu sư muội ăn sạch quả có thể cao thêm được không?”
“Vậy uống chút linh dịch vạn năm đi, kiểu gì cũng cao.” Già Nam ha ha cười lớn, tay lấy ra một bình lớn linh dịch vạn năm ra, hôm nay đang có hứng, ai gặp thì có phần.
“Nếu ăn tết thì sao có thể thiếu Niên thú được? Đây chính là ta cố ý bắt một con yêu thú nhỏ mang về đấy.” Mắt phượng của Trọng Hoa nheo lại, hắn tiêu sái nói một câu mà khiến con Niên thú bị dọa đến run bần bật.
(*) Niên Thú (giản thể: 年兽, phồn thể: 年獸, bính âm: nián shòu) là một sinh vật trong thần thoại Trung Quốc. Ký tự Niên (年) trong tiếng Trung Quốc có nghĩa là "năm" trong ngày tháng năm. Các nguồn đề cập đến Niên như một sinh vật xuất hiện sớm nhất vào đầu thế kỷ 20, cho nên không rõ liệu sinh vật Niên là một phần của thần thoại dân gian truyền thống hay chỉ là một câu chuyện truyền miệng được ghi lại vào đầu thế kỷ 20. Niên là một phần quan trọng trong lễ hội năm mới tại Trung Quốc, các học giả lý giải nó là lý do đằng sau một số truyền thống trong ngày lễ này như mặc quần áo màu đỏ và tạo ra tiếng ồn từ trống và pháo hoa. Niên sống dưới đáy biển nhiều năm, thường leo lên bờ vào mỗi đêm Giao Thừa để nuốt chửng gia súc và làm xáo trộn cuộc sống của con người. Vì vậy, vào đêm Giao Thừa, người dân trong làng đều giúp người già và trẻ em chạy trốn lên núi rừng để tránh sự quậy phá của con quái vật này.
Khương Tự: “???”
Mọi người: “???”
Được rồi, trâu nhất vẫn là Lão Tam mi.
“Vậy còn chờ cái gì? Nhanh chuẩn bị một chút rồi ăn tết đi.” Lan Tấn mỉm cười thúc giục.
Chín tu sĩ anh tuấn thân phận không giống nhau, lập trường không giống nhau vội vàng bắt đầu thu xếp ăn mặc ở đi lại chuẩn bị ăn Tết.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu thu hoạch lớn quay về đã thấy nhà hoa thay đổi hoàn toàn bộ dạng ban đầu, toàn bộ khu vực thảm cỏ tựa như chuẩn bị ăn Tết, tức khắc hơi sững người.
“Ai da, thiếu chút nữa đã quên mất, hôm nay là Trừ Tịch nha, mỗi năm lúc này người Phủ Thanh Châu đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị ăn tết.” Lý đại nhân vỗ đùi, cười tủm tỉm nhớ lại: “Không ngờ tới năm nay chúng ta vậy mà lại có thể ăn tết ở bí cảnh tiên nhân.”
“Trải qua Lễ Trừ Tịch?” Mộc Tiêu hơi sửng sốt, tu sĩ bọn cậu không giống người phàm trải qua lễ Trừ Tịch, Mộc gia bọn cậu không ăn Tết, có điều trải qua Trừ Tịch ở bí cảnh tiên nhân á, nghe cũng cực khốc huyễn nhỉ? Tức khắc cậu phấn khích rủ: “Khương Tự, vậy năm nay chúng ta cùng nhau ăn tết đi.”
“Được ạ.” Khương Tự cong mắt cười đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng suýt nữa cười đến cứng lại, đây có lẽ là năm mới náo nhiệt nhất mà bé từng trải qua.
Vì thế sau khi màn đêm buông xuống, chúng tu sĩ đã thấy bốn phía nhà hoa sáng lên sắc đỏ của đền cung đình. Đám kiếm tu núi Thanh Vụ vô cùng náo nhiệt cùng tiểu sư muội 6 tuổi trải qua Lễ Trừ Tịch.
Nhà hoa băng tuyết đã bày biện vô số linh hoa linh thảo linh quả và linh dịch. Gió mát phất phơ thổi mùi hương của rượu bay đi thật xa. Trên mặt cỏ còn có một con niên thú đang run bần bật.
Trên không trung không biết từ khi nào đã có tuyết lớn rơi xuống. Đám kiếm tu núi Thanh Vụ cũng không biết từ chỗ nào khiêng tới một khối băng thật to, ở trên đó điêu khắc những động vật nhỏ. Đèn cung đình phản chiếu băng khắc vô cùng sống động. Đám kiếm tu núi Thanh Vụ còn huyễn hóa ra vô số pháo hoa.
Tiểu sư muội Kiếm Tông có khúc đàn vô song kia lại mặc bộ váy nhỏ màu hồng nhạt, khoác áo choàng mũ lông xù xù, tay cầm đèn thỏ con lưu ly ngửa đầu ngắm pháo hoa, nói không hết vẻ đáng yêu xinh xắn.
Chúng tu sĩ nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên kia, lại nhìn bản thân cô quạnh, tức khắc cảm thấy pháo hoa thế gian vốn đã từng khinh thường giờ lại sinh động biết bao nhiêu, ẩn ẩn sinh ra cảm giác hâm mộ.
Khương Tự thu lễ vật mỏi tay, ai bảo bé nhỏ tuổi nhất nên được mọi người cho biết bao nhiêu tiền mừng tuổi, còn có lễ vật năm mới. Ngay cả Lý đại nhân coi tiền như mạng cũng cho bé một bao lì xì lớn lớn lắm để mừng tuổi mới. Mộc Tiêu lại càng không cần phải nói.
Khương Tự tặng cho mỗi người một lọ Bách Hoa ngưng lộ bé tự tinh luyện. Sau đó bé ăn linh quả ăn đến tăng cả bụng. Nếu không phải gần đây bé thường xuyên đi ngâm hồ Băng Viêm Ngọc Phách thì chỉ sợ sẽ bị linh khí nồng đậm ngập tràn tới mức nổ tan xác mà chết.
Đêm Trừ Tịch phải đón Giao thừa nên Khương Tự vẫn luôn chờ đến tận nửa đêm mới không chịu nổi nữa ngủ mất.
Lan Tấn thấy bé ăn nhiều linh quả, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trong tay vẫn còn nắm chặt chiếc đèn thỏ con, mỉm cười hay bé đắp chăn lại cho đàng hoàng, cầm chiếc đèn thỏ con treo lên đầu giường rồi mới ra khỏi nhà hoa băng tuyết.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu uống quá nhiều linh dịch, giờ đã say đến bất tỉnh nhân sự, bị Hách Liên Chẩn đá cho một phát lăn sang một bên mà vẫn nhắm mắt không biết gì.
Những người khác lại không hề buồn ngủ.
Đây có thể là lễ Trừ Tịch duy nhất bọn hắn trải qua bên nhau, cũng là một lần cuối cùng trước khi tiến vào cung điện tiên nhân ở khu vực trung tâm, sau đó mỗi người sẽ bằng bản lĩnh bản thân tự đi tìm chìa khóa di tích chư thần.
Lần sau gặp lại có lẽ đã trở thành người qua đường.
“Lục ca, huynh nói sau khi chúng ta về, cuộc sống còn giống với trước kia không?” Hách Liên Chẩn tùy tiện vỗ vỗ bả vai Lan Tấn.
Lan Tấn nhướng mày, chỉ có Hách Liên Chẩn gặp ai cũng kêu ca, rõ ràng mọi người không thân nhau lắm. Làm hàng xóm không qua lại 20 năm, vậy mà một năm này mọi người ở chung so với 19 năm trước đó còn nhiều hơn.
“Sẽ nhỉ?” Lan Tấn mỉm cười, nội tâm cũng hiểu được, vĩnh viễn sẽ không, bởi vì thêm một tiểu A Tứ, sinh hoạt chỗ nào cũng tràn ngập ngoài ý muốn.
“Trước kia ta ghét bỏ Vân Mộng Thập Bát Châu linh khí thiếu thốn, núi Thanh Vụ cô quạnh, 20 năm này chẳng khác gì bị nhốt vào nhà giam lạnh lẽo vậy, giờ sắp phải rời giới này, ngược lại có chút luyến tiếc.” Hách Liên Chẩn vuốt mũi nói thầm: “Sợ không phải có bệnh chứ?”
Mọi người trầm mặc, sau khi về hết thảy sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo trước đó sao? Sẽ không, bởi vì bọn hắn ở hạ giới cùng nhau chăm một tiểu sư muội 6 tuổi, hết thảy đều còn như ban đầu nữa.
“Lão Thất, đừng tự lừa mình, dù sao sau khi vào cung điện tiên nhân, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Tiêu Tích U thình lình mở miệng.
Hách Liên Chẩn vỗ bờ vai hắn, thở dài: “Lão Cửu, ta cũng không trông cậy vào một người chết biết đi như huynh có thể hiểu rõ tình cảm này, khó trách tiểu sư muội không thân với huynh.”
Tiêu Tích U: “……”
Thu Tác Trần từ túi lấy ra một linh quả màu tím, lau khô, “Răng rắc” cắn một ngụm, nước sốt bắn ra khắp miệng, híp mắt nói: “Vị trí cung điện tiên nhân ta đã thăm dò được rồi, theo ta thì người có được chìa khóa di tích chư thần cũng sẽ đồng thời có được quyền chăm tiểu sư muội, thế nào?”
Đây là cạnh tranh công bằng nhất, không chỉ vì di tích chư thần mà cũng vì tiểu A Tứ.
Lời Thu Tác Trần vừa nói ra, biểu tình mọi người đều mịt mờ, hồi lâu nhất nhất gật đầu, đáp ứng trận này đánh cuộc xa hoa.
Sáng sớm ngày hôm sau Khương Tự bị tiếng cười sang sảng của Hách Liên Chẩn đánh thức.
Bé rửa mặt xong, mở cửa sổ đã thấy Thất sư huynh đang bắt nạt Niên thú con ngoài thảm cỏ.
Niên thú vốn uy phong lẫm lẫm ở phàm giới sau khi bị Trọng Hoa bắt đến thì cả đêm sợ tới mức hồn phi phách tán, thật vất vả mới chờ được đến khi trời sáng, đám người này cuối cùng cũng tan cuộc, nó đang chuẩn bị lén lút chạy trốn thì bị Hách Liên Chẩn ấn một phát chết dí trên mặt đất.
“Ha ha ha, Lão Tam, Niên thú này nhát gan quá, thế mà lại muốn chạy trốn.”
Khương Tự mở cửa, lon ton chạy tới, hai mắt mở to nhìn Niên thú sống không còn gì luyến tiếc.
“Đi thôi, yêu thú này cứ để lại bí cảnh đi.” Trọng Hoa bóp quyết cởi bỏ giam cầm cho Niên thú, Niên thú con “Vèo” một tiếng biến mất khỏi bãi cỏ, nhanh chân chạy trốn.
“A Tứ, chúng ta xuất phát đi.” Lan Tấn đem nhà tuyết khôi phục thành nhà hoa, dịu dàng cười nói.
“Được ạ.” Khương Tự vứt Hách Liên Chẩn cùng Trọng Hoa ra sau đầu, mang theo bé cún, vui sướng chạy trước.
Đoàn người lên đường đi khu vực trung tâm tìm kiếm cung điện tiên nhân, trên đất để lại băng còn chưa hòa tan hết.
Sau mấy phút đồng hồ, đoàn người cũng đến khu vực trung tâm.
“Đạo quân, nơi này hẳn chính là chỗ đám kiếm tu núi Thanh Vụ nghỉ ngơi hôm qua, còn khắc băng dỗ trẻ con nữa đây.” Công tử Võ hầu từng bị trọng thương ở vòng khiêu chiến tông môn trước đó đưa ra phỏng đoán, lại nhớ đến thực lực mạnh mẽ của đám kiếm tu, không nhịn được rùng mình một cái.
Sau khi bí cảnh Lang Hoàn liên tiếp bị phá, mọi người cũng dần dần hướng về phía khu vực trung tâm hội hợp lại. Bọn hắn đuổi suốt một đường cuối cùng cũng đuổi kịp Kiếm Tông.
Cố Kỳ Châu nhìn tảng băng được điêu khắc sinh động như thật, đôi mắt hơi tối lại, đây chắc hẳn là điêu khắc tặng cho Khương Tự? Ngày hôm qua là lễ Trừ Tịch của phàm giới, A Tứ lại lớn thêm một tuổi.
“Đạo quân, chúng ta chỉ cần đi theo Kiếm Tông, tất có thể tìm được cung điện tiên nhân.” Ngọc Châu Nhi dọc đường đã nghe được toàn sự tích liên quan đến Kiếm Tông, từ Thất Sát Địa cho đến Tam Hung Địa đều có vô số tu sĩ chứng kiến. Mọi người đều ngầm truyền nhau rằng kiếm tu núi Thanh Vụ mới thực sự là con trai thiên đạo chân chính, có thể ở bí cảnh phi thăng.
Thanh danh của Vô Tình đạo quân giờ đã rơi xuống đáy cốc.
Ngọc Châu Nhi nhàn nhạt nhìn thoáng qua Linh Dao thần sắc tiều tụy đứng gần đó, cũng không biết ả ta và đạo quân đã trải qua chuyện gì suốt quãng đường này? Nàng ta có hỏi ả cũng không chịu nói, thật phiền phức.
“Ta có thể cảm ứng được vị trí cung điện tiên nhân, ngay ở phía trước.” Cố Kỳ Châu nâng mắt, nhìn Lập Sát Địa cách đó không xa.
Tất cả lập tức lên tinh thần, đám kiếm tu kia có tu vi thâm hậu thì đã làm sao? Đạo quân mới thực sự là con trai ruột của bí cảnh này, có đạo quân ở đây, bọn hắn nhất định sẽ tóm được tiên duyên phi thăng.
Cả đám lần theo tung tích kiếm tu núi Thanh Vụ, một đường đuổi theo.
*
Khương Tự ngồi trong sọt, bé phát hiện các sư huynh cứ quái quái thế nào ấy, rõ ràng bé có thể ngồi lên Bút vẽ nhỏ phi hành mà cứ muốn bé phải chui vào sọt tre, hơn nữa còn cách nửa canh giờ đổi người cõng một lần.
Khương Tự hếch hếch cằm nhỏ lên, chân mày xinh xắn cũng nhăn tít lại, bé nặng đến thế sao?
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đi bên cạnh chậc chậc lưỡi liếc nhau, trước kia chỉ có Lan đại nhân vừa làm cha vừa làm mẹ, giờ các vị đại nhân đều muốn cướp chức vị cha mẹ kiêm luôn cả anh trai này, cạnh tranh còn vô cùng kịch liệt cơ.
“Tiểu nương tử, đêm qua muội uống rượu ngọt có mùi hoa nguyệt quế kia là thức uống mới do muội tự ủ sao?” Lý đại nhân nhớ đến dư vị ấy bèn hỏi.
Mắt to đen nhánh của Khương Tự đờ ra, lặng lẽ giữ chặt túi bách bảo của mình, cong mắt cười gượng chối: “Ta không uống, huynh ngửi được chắc là mùi nguyệt quế huân hương trên quần áo Đại sư huynh đấy.”
Đêm qua rõ ràng bé chỉ lớn uống trộm có một ly. Lý Trường Hỉ có mũi cún sao? Mùi như vậy mà cũng ngửi được? Bé đã hỏi qua Lục sư huynh, rượu ngọt nguyệt quế của đại sư huynh do Nguyệt phủ ủ từ hoa nguyệt quế, cách làm bí mật, lượng sản xuất lại vô cùng ít ỏi. Gần đây đại sư huynh còn chẳng chịu lấy ra nên bé sẽ không thừa nhận đâu.
Lý đại nhân bày ra vẻ mặt nghi ngờ, chẳng nhẽ thực sự là mùi huân hương trên quần áo của Nguyệt đại nhân à? Không phải, có ai dám đứng gần Nguyệt đại nhân đâu?
“Rượu ngọt nguyệt quế?” Già Nam cười tủm tỉm nhìn thoáng qua tiểu A Tứ có tật giật mình, khó trách gần đây không thấy Nguyệt Li uống rượu ngọt nguyệt quế, hóa ra bị tiểu A Tứ bòn rút mất.
Ngao, đáng yêu.
“Ủ rượu cũng không phải bản lĩnh lớn gì, khi nào rảnh ta cũng ủ chút rượu hoa sen uống.” Trọng Hoa khịt mũi coi thường.
Biểu tình của mọi người vô cùng quái dị, một con chim đi ủ rượu? Ngẫm lại đã cảm thấy thật buồn cười, Không phải vừa ủ đã ngã xuống rồi tự ủ mình thành rượu chứ?
Thu Tác Trần lộ ra tươi cười hút mắt: “Tiểu sư muội, nghe nói phàm giới thích nhất sử dụng hoa quả để ủ rượu, cái gì mà rượu hoa đào, rượu hoa lê, rượu mơ… Nhà Bát sư huynh có cả một rừng quả lớn, đảm bảo mỗi ngày ngày có ăn có uống, không kém so với rượu ngọt hoa nguyệt quế đâu.”
Mắt Khương Tự sáng rực lên, thoáng nghiêng nghiêng người, ghé vào giỏ tre mềm mại trầm trồ: “Oa, Bát sư huynh, nhà huynh là chủ cả ngọn núi sao? Còn có rừng quả lớn nữa?”
Khóe môi Thu Tác Trần cong lên, khuôn mặt anh tuấn quyến rũ hiện lên xíu xiu kiêu căng, giọng điệu lại vô cùng khiêm tốn: “Nhà có vài phần đất cằn, vài đỉnh núi, không tính là sơn chủ hay chủ núi gì nhưng nuôi muội vẫn đủ.”
Hách Liên Chẩn cười nhạo: “Tâm địa đen tối nhỉ? Thu gia nhà mi mà cũng được tự xưng là sơn chủ? Thời buổi này sơn chủ còn rất khan hiếm đấy, mi đồng ý thì linh núi linh thú nhà người ta cũng không bằng lòng.”
“Sơn chủ là cộng chủ của một phương thế giới. Người cùng với hoa cỏ chim thú trong núi này đều là cộng chủ, đồng thời là chủ nhân của núi, không phải thánh hiền không thể làm. Bây giờ sơn chủ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Lan Tấn mỉm cười giải thích, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ lông xù xù của tiểu sư muội, không phải đơn giản như con bé cho rằng là chủ nhân của một ngọn núi đâu.
Khương Tự kinh ngạc há to miệng, hỏi Bút vẽ nhỏ: “Sư phụ Đông Li là sơn chủ?”
Bút vẽ nhỏ ngạo kiều gật đầu: “Không sai, chủ nhân Đông Li chính là sơn chủ anh tuấn nhất tốt nhất nhất, năm đó núi Đông Li có thể coi là thế ngoại tiên sơn, cũng không biết chừng ấy năm qua đi đã hoang vu thành dạng gì nữa.”
Giọng nói của Bút vẽ nhỏ có phần chùng xuống.
Khương Tự cười tủm tỉm an ủi: “Không sợ, chờ bọn mình tới núi Đông Li, hết thảy đều sẽ tốt lên thôi.” Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Bé không thể quay trở về phàm giới được nữa, tài nguyên ở Vân Mộng Thập Bát Châu không thể giúp bé chữa trị khỏi động phủ. May mà sư phụ còn để lại núi Đông Ly cho bé. Sau này bé cứ coi núi Đông Li là nơi an cư lạc nghiệp thôi, cũng không biết các sư huynh ở đâu, sau này gặp nhau liệu có khó không.
Già Nam chỉ về phía trước, đột nhiên mở miệng: “Căn cứ quẻ tượng thì phía trước chính là vị trí trung tâm bí cảnh.”
Mọi người nhìn qua chỉ thấy dãy núi phía trước trập trùng, thác nước thật lớn đổ thẳng từ trên cao xuống, bọt nước bàn bạc. Ngày trước dãy núi có một cái hồ thật lớn, nước hồ xanh thẳm chắn giữa đường đi của mọi người.
“Có phải ở trong lòng núi không? Trong lòng núi dễ kiến tạo cung điện cỡ lớn nhất.” Lý Trường Hỉ nhỏ giọng hỏi.
Già Nam mỉm cười nói: “Thác nước cũng có khả năng, nước làm chất môi giới, dễ phụ trở để xuyên qua các thế giới nhỏ khác nhất. Có rất nhiều tiên nhân chọn đặt cung điện của mình vào thế giới nhỏ.”
“Vậy đều đi kiểm tra một chút không phải được rồi sao? Lão Ngũ, huynh bói đê.” Hách Liên Chẩn thúc giục nói, việc yêu cầu trí lực bực này hắn chỉ cần theo chân là được.
“Mới vừa tính xong, ngay ở dưới chân chúng ta.” Già Nam lần Phật châu, mỉm cười nhấn từng chữ: “Lão Thất, ta có thể giúp nhà mi tính một quẻ xem đi có thể nguyên vẹn quay về không.”
Hách Liên: “……”
“Hồ này có vấn đề gì sao?” Lan Tấn tiến lên chỉ vào hồ nước xanh thẳm: “Nơi đây phong thủy có thế rất tốt, hồ cũng là nơi đặt linh huyệt tuyệt vời.”
Nguyệt Li không nói một lời đã tiến vào, đi tới trung tâm hồ bè ném ra một miếng đồng. Miếng đồng kia vừa rơi xuống nước đã thắp sáng một vị trí trên mặt hồ, tức khắc ngàn tầng sóng trập trùng dâng lên. Mười tám cột nước từ trong hồ hướng thẳng lên không trung chảy ngược lên cao, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Mọi người không khỏi tặc lưỡi, Nguyệt Li vẫn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, dọc đường lại liên tiếp vận dụng đạo thuật lớn, vậy mà còn có thể tế ra thập bát đồng phiến của Nguyệt phủ để thăm dò cung điện tiên nhân?
Xem ra sau khi tiến vào cung điện tiên nhân, kẻ địch lớn nhất vẫn là tên này.
Nước trong hồ chảy ngược về trời, khi nước rút hết, trong hồ lộ ra một cầu thang. Cầu thang kia kéo dài tận xuống phía dưới thông tới nơi sâu nhất của hồ.
“Có bậc thang!” Mộc Tiêu kinh ngạc hô lên: “Vậy mà thật sự ở đáy hồ.”
“Xem ra chúng ta phải xuống nước một chuyến.” Lý đại nhân kích động nói, cung điện tiên nhân đấy, nếu không phải đi theo các vị đại nhân núi Thanh Vụ thì bọn gã có tìm cả vạn năm cũng không tìm được.
Khương Tự cũng chui ra từ sọt nhỏ, giữ bé cún đang kích động lại, tay cầm Bút vẽ nhỏ, mắt nhìn về phía cầu thang bằng đá xanh cực lớn xuất hiện trong hồ nước.
“Đáy hồ chính là Lập Sát Địa, cũng là động khư Lang Hoàn để lại sau khi chết, mọi người cẩn thận, A Tứ, muội đi sát theo Đại sư huynh nhé.” Lan Tấn dặn dò.
Khương Tự gật gật đầu, duỗi tay túm chặt tay áo vừa mịn vừa mát của Nguyệt Li, những người khác cũng không có ý kiến, hòa thượng chạy được miếu không chạy nổi, Nguyệt phủ ấy à, quá dễ tìm!
Đoàn người thật cẩn thận bước xuống bậc thang ngầm. Bậc thang kia nối xuống sâu thăm thẳm, càng đi xuống dưới càng có thể ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ uy áp mạnh mẽ truyền đến. Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đều bị bắt tế pháp khí ra hình thành một lồng phòng hộ nhỏ.
Khương Tự nắm chặt Tị Thủy Châu trước đó đổi được nên thật ra lại di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, chóp mũi ngửi được toàn mùi hoa nguyệt quế trên quần áo Đại sư huynh, tựa như mùi rượu ngọt nguyệt quế, tiểu đế cơ không nhịn được ngửi ngửi.
“Tiểu sư muội, muội tuổi cún sao?” Hách Liên Chẩn đi phía sau bé, thấy thế cười nhe hàm răng trắng như tuyết “Muội hít hít cái gì?”
“Có mùi rỉ sét kiểu gì ấy ạ.” Khương Tự chỉ về phía trước đánh lạc hướng, chỉ thấy cuối cầu thang dẫn tới đáy hồ, cách đó không xa thình lình xuất hiện một tòa cung điện tiên nhân loang lổ rỉ sét.
“Điện đồng?” Sắc mặt mọi người khẽ biến.
“Cái gì là Điện đồng?”
“Trong số các bí cảnh thượng cổ, cung điện tiên nhân chia làm Điện đồng, Điện ngọc cùng Điện vàng. Điện đồng có cấp bậc cao nhất, hệ số nguy hiểm cùng cao nhất trong số các trong phẩm cấp Điện trân bảo, Điện ngọc đứng thứ hai, kém cỏi nhất chính là Điện vàng.” Thu Tác Trần híp mắt giải thích: “Thất Sát, Ngũ Ác, Tam Hung, Lập Sát Địa, hơn nữa thêm Điện đồng, Lang Hoàn thật dám phô trương. Ta giờ càng tin lão ta có quan hệ rây mơ rễ má cực lớn tới di tích chư thần.”
“Lang Hoàn được xưng là Kim Tiên cuối cùng thời thượng cổ, sau khi lão ta chết, thời thượng cổ liền dần kết thúc, sau đó bắt đầu bước vào vào thời đại chư tiên.” Tiêu Tích U thình lình khẳng định: “Chìa khóa di tích chư thần tất sẽ ở đây.”
“Đi vào sẽ biết.” Lan Tấn nhàn nhạt nói, dẫn đầu tiến lên, bước ra khỏi phạm vi cầu thang, đi xuống đáy hồ.
Mọi người kháp quyết tránh thủy, chỉ có Khương Tự nắm Tị Thủy Châu. Cũng không biết đi bao lâu, đi tới mức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ linh lực tiêu hao không hết, suýt nữa hít thở không thông mà chết trong nước, rồi lại được Hách Liên Chẩn vỗ vỗ bả vai, độ cho một ngụm linh khí tục mệnh, lúc này mới hồi lại.
“Sắp tới rồi.” Lan Tấn nhàn nhạt giải thích: “Người tu vi dưới tứ cảnh mà vào nơi này, còn chưa đi đến Điện đồng sẽ hết hơi mà chết, trừ phi có Tị Thủy Châu giống tiểu A Tứ.”
Mồ hôi lạnh trên trán Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ứa ra, trời, này còn không phải chưa vào Điện đồng đã mất mạng?
Khương Tự vuốt Bút vẽ nhỏ bên hông, đột nhiên hỏi: “Lục sư huynh, người phàm dẫn linh khí thiên địa nhập thể sẽ thành tu sĩ, ngoài lấy linh lực tu luyện, còn có phương pháp khác không ạ?”
Bé không linh lực để tu, bé tu hồn lực, trước mắt xem ra hiệu quả có vẻ rất khả quan.
Bọn người Lan Tấn bị hỏi đơ ra, mọi người đau lòng nhìn thoáng qua Khương Tự, thi nhau an ủi: “A Tứ, muội còn nhỏ, đừng vội chuyện tu luyện.”
Mặc Khí rất tự nhiên mở miệng: “Huynh không tu bằng linh lực, ta tu từ sát khí.”
Sắc mặt Lý đại nhân cùng Mộc Tiêu trắng bệch, tu sát khí? Mặc Mặc… Mặc đại nhân vậy mà lại tu chính bằng sát khí!
Hô hấp của những người khác cũng cứng lại, tiểu sư muội ước chừng không hiểu lắm tu sát khí có ý gì, còn tốt, còn tốt, miễn cho sau này bé sợ.
Trọng Hoa cười ha ha: “Huynh tu yêu lực này, lấy linh khí nhập thể, sau đó chuyển thành yêu lực phượng hoàng, cũng miễn cưỡng xem như tu linh lực đi.”
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Huynh tu chính hoa nguyệt, chỉ hấp thu ánh sáng từ mặt trăng, cùng linh lực trong trời đất có chút hơi khác nhau. A Tứ, muội giờ yếu cũng không so được với tu sĩ bình thường, có lẽ sẽ có một ngày muội tìm được đạo thuộc về riêng mình.”
Khúc Trấn Ma chính là minh chứng, khúc này không phải người nào cũng có thể đàn thành tiếng được.
“Tiểu sư muội, thật ra các sư huynh tu đạo khác nhau, phương pháp tu luyện cũng thiên kỳ bách quái, muội đừng vội, tu linh lực là hạng hạ đẳng nhất, sau này muội sẽ tự tìm được phương pháp tu luyện riêng của mình, tất nhiên có thể xuất sắc so sánh được cả với các sư huynh.” Hách Liên Chẩn trợn tròn mắt nói bừa.
(*) Thiên kỳ bách quái: dịch thô là nghìn kỳ vạn quái, nói chung là vô cùng kỳ lạ.
Người phàm dẫn linh khí từ trời đất nhập thể mới có thể bước lên con đường tu luyện. Các loại linh khí ngập tràn trong trời đất này thực chất cũng không sạch sẽ, bên trong còn chứa rất nhiều tạp chất. Những tạp chất đó lâu ngày ngưng tụ trong cơ thể, càng ngày càng nhiều, cho nên về sau tu luyện mới càng khó, mới có thể xuất hiện tâm ma mà khi phá cảnh vẫn được nhắc tới.
Bọn hắn tu sử dụng loại linh khí riêng sạch sẽ trong trời đất. Ví dụ như Nguyệt Li sử dụng ánh sáng hoa nguyệt, Lan Tấn tu sinh lực, Úy Hành lấy sức mạnh linh lực của hoa cỏ, Già Nam sử dụng lực tín ngưỡng. Những loại linh lực này dĩ nhiên không phải những thứ linh lực ngập tràn tạp chất trộn lẫn với nhau như thế kia.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đứng bên cạnh giống như được mở ra cánh cửa tiến vào thế giới mới, nghe được mà mặt cứ dại ra, nội tâm lại đang vui sướng như điên một trận.
Khương Tự cái hiểu cái không, bé cứ cảm thấy hình như có thứ gì đó dần trở nên rõ ràng hơn. Bé vẫn lần đầu tiên nghe các sư huynh nói về việc tu hành, rất có thu hoạch.
“Hồn lực cũng coi như một trong số đó sao ạ?” Tiểu đế cơ ngửa đầu nghiêm túc hỏi.
Mọi người biểu tình ngẩn ngơ, nhìn tiểu sư muội đáng yêu trước mặt, suýt nữa hoài nghi lỗ tai bản thân xuất hiện ảo giác. Hồn… hồn lực?
“Có.” Giọng Nguyệt Li vẫn nhàn nhạt.
Nghe đồn thời chưa thần thượng cổ, các thần tu luyện chính là hồn lực, mỗi tội hồn lực rất khó tu, chẳng khác gì một con đường chết. Vậy cho nên khi thời đại chư tiên mở ra, các thế gian đã vô hình có một cách nói, do con đường tu luyện của các thần xuất hiện vấn đề nên mới lần lượt ngã xuống.
Từ xưa đến nay, hiếm có người tu hồn lực, chỉ có một số ít trưởng giả thế gia cố chấp sau khi đột phá trong vô vọng mới có thể mơ hồ tu luyện hồn lực.
Đó là một đạo thuật vô vọng, là đạo thuật không hợp với thời đại chư tiên.
“Tiểu sư muội, chúng ta vẫn nên nghĩ đến đạo thuật gì đó đơn giản chút, ví dụ như đạo Phật âm hay dược thuật thượng cổ chẳng hạn, chúng đều thích hợp với muội, hồn lực khó tu lắm, đến nay vẫn chưa có ai để lại truyền thừa hoàn chỉnh. Ta mới chỉ nghe nói một vài sơn chủ, thánh hiền ghê gớm nhắc qua, thế nhưng đa phần đều cũng ngã xuống rồi.” Hách Liên Chẩn gãi đầu, giải thích thật cẩn thận.
Khương Tự cong mắt, hóa ra thật sự có tu luyện hồn lực, sư phụ Đông Li để lại tiểu động phủ cho bé, còn nói rõ với bé rồi, bé sẽ không từ bỏ.
“Tới rồi.” Mặc Khí lạnh lùng nhắc.
Một tòa điện đồng thật lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Cung điện đều được kiến tạo từ chất liệu đồng thau, quanh thân phiếm một đỏ ánh xanh của đồng thau cổ xưa. Sau khi bước vào phạm vi của Điện đồng, uy áp từ hồ nước đều biến mất. Trên điện đồng có viết một chữ cổ 'vẫn'.
Ngay trước Điện đồng sừng sững một tấm bia đá màu đen, mặt trên có khắc một dòng chữ cổ: Bia sinh tử, kẻ vào chết, thần cũng thế. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Toàn bộ Điện đồng lộ ra một cỗ hơi thở thần bí khó lường, đặc biệt là tấm bia đá màu đen có nhắc tới ba chữ 'Thần cũng thế'.
Cảnh lạ như vậy khiến trong lòng mọi người đều như bị một bóng ma che lấp.
Già Nam lấy ra ba đồng tiền, một đồng đặt trên bia sinh tử, một đồng đặt trước tấm biển ngoài Điện đồng, một đồng cuối cùng giữ trong lòng bàn tay. Quẻ tượng vừa ra, giữa ba đồng tiền xuất hiện một sợi tơ màu đỏ máu như có như không.
“Quẻ Tiên hạc ly lung.” Khuôn mặt hòa thượng tuấn mỹ mang nét nữ tính hiện lên một tia thâm ý, quẻ này hung cát mỗi thứ một nửa, có điều quẻ hung đến trước, nếu không qua sẽ không để đợi được quẻ cát phía sau.
“Lão Ngũ, huynh tính cho ai thế?” Hách Liên Chẩn nhìn bia sinh tử âm trầm kia, không hiểu sao cứ cảm thấy cả người sởn hết da gà.
“Tính cho tiểu sư muội, các huynh không cần tính.” Già Nam lấy sợi tơ buộc một đồng tiền thật chắc rồi đeo lên cổ tay Khương Tự, vuốt đầu nhỏ của bé nhắc: “A Tứ, khi nào đồng tiền đổi màu, muội nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng ạ.” Khương Tự gật gật đầu, kéo đồng tiền cổ kia cho chặt thêm, đồng tiền rũ xuống trên cổ tay mềm mại trắng nõn.
“Mọi người cẩn thận.” Lan Tấn dẫn đầu triệu hồi kiếm Thanh Mang ra đi ở phía trước, những người khác đuổi kịp theo sau.
Nguyệt Li Mang Theo Khương Tự đi ở giữa.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn rén rén đi ngay sát phía sau Khương Tự.
Các kiếm tu núi Thanh Vụ này tuy rằng có tu vi mạnh mẽ nhưng cũng không thắng nổi vận may của tiểu nương tử. Lần trước trong miếu đất kinh hồn như vậy mà Khương Tự vẫn tay cầm Bút vẽ nhỏ vây chắc Sát Phật mặt đen đấy thôi, chuyện này đã để lại dấu ấn chấn động thật sâu trong lòng hai người.
Khương Tự đã thành thói quen nên cứ thế nắm lấy tay Đại sư huynh, mắt nhìn quanh đánh giá khắp Điện đồng, còn lặng lẽ hỏi Bút vẽ nhỏ: “Sư phụ Đông Li có qua chuyện về Điện đồng không?”
“Có.” Bút vẽ nhỏ gật đầu, trịnh trọng nói: “Chủ nhân từng đi qua vô số bí cảnh tiên nhân thượng cổ, phần lớn là Điện ngọc với Điện vàng, chỉ gặp phải Điện đồng một lần, A Tứ, tiểu động phủ chính là được chủ nhân ở lấy được trong Điện đồng đấy.”
Biểu tình Khương Tự trong nháy mắt khựng lại, tiểu động phủ vậy mà lại được sư phụ Đông Li lấy từ Điện đồng? Bé không hiểu tu hành cũng biết động phủ mạnh mẽ ra sao, xem ra cấp bậc Điện đồng xác thật cao quá mức.
“Là Điện đồng của vị tiên nhân nào?”
“Người vô danh thôi, Điện đồng kia không ghi chép lại sự tích cuộc đời của chủ nhân nó. chủ nhân tới đáy biển Vô Vọng nhặt ngưng châu thì vô tình xông lầm vào bí cảnh thần bí quỷ dị kia. Bên trong có vô số linh hoa linh thảo, yêu thú dưới đáy biển, còn có cả nữ thần biển quanh năm không hư hỏng được điêu khắc trên trận đá. Chủ nhân tính cách phóng khoáng còn định hẹn năm ba người bạn tốt cùng nhau đi thăm dò nên chỉ nhặt chút ngưng châu đã ra. Sau khi chủ nhân quay trở lại núi Đông Li mới phát hiện trong vòng tay trữ vật nhiều thêm một cái tiểu động phủ. Chủ nhân mở động phủ ra mới ý thức được tiểu động phủ này lớn mạnh bao nhiêu. Chủ nhân sau đó quay lại đáy biển Vô Vọng thì lại phát hiện ra nơi đó trống không, không thể tìm ra chỗ ban đầu nữa.”
Khương Tự chấn động: “Điện đồng không phải động khư của tiên nhân biến thành sau khi chết sao? Còn có thể chạy?”
“Chuyện ly kỳ quỷ dị trong các giới chẳng ít, cũng không phải mọi chuyện đều có đáp án.” Bút vẽ nhỏ loạng choạng đầu lông: “Quy cách Điện đồng kia cao nên đời ta cũng ít thấy. Sau này, chủ nhân có nhắc qua vài câu, Điện đồng rất có thể liên quan lớn đến thời đại chư thần.”
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự trợn tròn đầy vẻ ngạc nhiên, bé nhìn cung điện tiên nhân phiếm màu đồng cổ trước mặt, Tuy sang quý không bằng Điện vàng Điện ngọc nhưng quả thật đã để lại một cảm giác cổ kính lắng đọng của năm tháng.
Lan Tấn đi phía trước, cuối cùng cũng tìm được phương thức mở Điện đồng , hắn mở cánh cửa đồng dày nặng, tức khắc 1 cỗ linh lực nồng đậm từ bên trong Điện đồng tràn ra ngoài khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.
Là mùi hương của thảo dược!
Khương Tự ngửi mùi thảo dược trong không khí, lập tức phân biệt được đây đều là linh hoa linh thảo bình thường. Có điều nơi đây đã phủ bụi hơn vạn năm nên những linh hoa linh thảo này cũng đã tấn cấp đến lục phẩm.
Bé theo Đại sư huynh vượt qua ngưỡng cửa đá cao cao tiến vào Điện đồng, lập tức đã cảm ứng được hoàn cảnh xung quanh mình xảy ra biến hóa, vận mệnh chú định khiến trời đất như bắt đầu mở ra, tu sĩ càng trở nên nhỏ bé.
Bút vẽ nhỏ lập tức nhắc nhở nói: “Điện đồng có hai Thiên Đạo, một là quy tắc Thiên Đạo thượng cổ, một là đạo của Lang Hoàn. A Tứ, Điện đồng này không chỉ do động khư Lang Hoàn biến thành mà còn tồn tại rất nhiều biến số nữa.”
“Trời, thật nhiều linh hoa linh thảo!” Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đi phía sau Khương Tự cùng bước vào Điện đồng, vừa bước chân tới đã tức khắc mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con đường thật dài nối thẳng đến phía trước cung điện, hai bên con đường đều là linh hoa linh thảo, linh lực nồng đậm đã kết thành sương mù bao phủ phía trên hoa cỏ, hai bên sườn cung điện đều được chế tạo từ ngọc bích khản thêm các loại châu ngọc đá quý hiếm gặp.
“Á đù, lão tặc Lang Hoàn thật giàu có, trên vách đá này đều được khảm ngọc Nhuyễn Hương kia kìa.” Hách Liên Chẩn ngửi được mùi hương nhàn nhạt phát ra từ ngọc bích kia, nước miếng suýt nữa đã chảy xuống.
Ngọc Nhuyễn Hương là cực phẩm trong các loại ngọc bích, linh khí nồng đậm, ngồi trên ngọc Nhuyễn Hương tu hành chẳng khác gì đang được tu hành trong mắt linh tuyền ở một nơi đất lành hàng trung đẳng, hơn nữa trên người còn dính mùi hương độc đáo của loại ngọc này. Thứ đồ này kể cả có ở Hách Liên gia cũng được xếp vào hàng xa xỉ.
“Phía trước còn có linh quả kìa.” Mộc Tiêu chỉ về cây lạ có quả đỏ rực sai trĩu ép cong cả cành, quả kia quanh thân mọc đầy vảy, mùi hương hấp dẫn lòng người.
“Quả Long Lân?” Hai mắt Thu Tác Trần tỏa sáng: “Nơi này vậy mà lại có quả Long Lân?”
Quả này, thịt quả như rau câu, nước quả tựa ngọc dịch, thơm ngon vô cùng, càng quý giá hơn nữa, nó chính là linh quả thất phẩm, có tác dụng diệu kỳ trong bổ dưỡng hồn phách, quả thực một loại linh quả cực kỳ trân quý.
“A Tứ, chỗ quả này tất cả hái hết đi! Quả Long Lân là một trong số ít linh quả có thể bổ dưỡng hồn lực, so với linh khuẩn còn khó kiếm hơn.” Bút vẽ nhỏ hưng phấn kêu lên.
Khương Tự gật đầu, kéo kéo tay áo tơ lụa mát lạnh của Nguyệt Li, ngọt ngào làm nũng: “Đại sư huynh, A Tứ muốn ăn quả. Có thể hái không ạ?”
Mọi người thấy lực chú ý của bé tất cả đều đặt trên chuyện ăn, tức khắc buồn cười.
Úy Hành cười nhẹ giải thích: “A Tứ, quả này rất khó hái, linh quả thất phẩm xuống đất tự thối, hơn nữa cây Long Lân có lớp bảo vệ, một khi có người tới hái quả của nó, nó sẽ tự động công kích người đó.”
Hách Liên Chẩn cười ha ha vạch trần: “Quả Long Lân này đánh người đau lắm, chẳng thua gì yêu thú thất phẩm đâu. Về điểm này Lão Bát là người có quyền lên tiếng nhất. Nghe nói Thu gia năm đó định nhổ một gốc cây Long Lân đã thành niên về trồng mà suýt nữa toàn quân bị diệt, sau chỉ có thể hái được vài quả đã phải mặt xám mày tro trở lại.”
Tươi cười trên mặt Thu Tác Trần cứng đờ, nhìn Lão Thất lén lén lút lút trả thù, mặt không biểu tình đá qua một câu: “Ta nhớ rõ khí hậu Trung Châu khô hạn, mấy năm nay linh quả Hách Liên gia ăn đều mua từ nhà bọn ta, từ hôm nay trở đi sẽ tăng giá thêm ba phần.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Thu Tác Trần nhìn tiểu sư muội hoạt bát đáng yêu, mỉm cười giải đáp rõ hơn: “Kỳ thật cây Long Lân có đam mê không ai biết, chính là thích ngửi mùi hương từ cỏ huyên vàng, chỉ cần cây Long Lân mải ngửi mùi, chúng ta sẽ có thể lén hái trộm hết quả Long Lân xuống.”
(*) Cỏ huyên hay hay còn được gọi là cây huyên thảo, vong ưu, nghi nam, lê lô, lộc thông, rau huyên, có tên tiếng Anh là hoa Daylily. Có tên khoa học là Hemerocallis fulva. Thuộc họ Hành tỏi - Lilìaceae, là loài thực vật bản địa châu Á, từ đông Kavkaz qua Himalaya đến Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên và đông nam nước Nga. Hoa to, màu vàng đỏ, có mùi thơm, tràng hoa hình phễu, phía trên xẻ thành 6 phiến. Nhị 6. Bầu có 3 ngăn. Quả hình 3 cạnh. Hạt bóng, màu đen. Ra hoa vào mùa hạ và mùa thu.
Thu Tác Trần chỉ về phía cỏ huyên đang nở hoa vàng thành một vòng lớn sinh trưởng xung quanh cây Long Lân, hắn cười tủm tỉm bắn ra một tia đạo thuật, chỉ thấy tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, vừa rồi trong hoa viên vẫn còn linh khí lượn lờ thì nháy mắt đã xuất hiện lục lạc và dây tơ hồng rậm rạp, ngoại trừ con đường chính thì toàn bộ Điện đồng đều đã bị bao phủ bởi vô số cấm chế.
Mộc Tiêu vừa lấy chiếc cuốc nhỏ đang định chuẩn bị đào linh hoa thấy thế há to miệng, trên trán nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh xuống, chỉ có thể im hơi lặng tiếng giấu chiếc cuốc nhỏ ra sau lưng.
A, Điện đồng này thật đáng sợ!
Khương Tự cũng hơi kinh ngạc, vậy mà lại có nhiều cấm chế như vậy?
“Được rồi, nhanh hái quả Long Lân rồi chúng ta còn vào điện.” Mặt Tiêu Tích U không biểu tình giục, vô số tử khí quanh quẩn trên lục lạc, đem tất cả lục lạc phong bế chặt chẽ.
Thu Tác Trần đốt cháy tất cả cỏ huyên vàng xung quanh cây Long Lân, cánh hoa màu vàng kia tản mát ra một mùi hương kỳ lạ, nháy mắt liền che kín cây Long Lân. Cây Long Lân thoải mái lay động như đang thở ra hít vào liên tục. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận