Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 257: Quả Long Lân

“Trời, thật nhiều linh hoa linh thảo!” Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đi phía sau Khương Tự cùng bước vào Điện đồng, vừa bước chân tới đã tức khắc mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con đường thật dài nối thẳng đến phía trước cung điện, hai bên con đường đều là linh hoa linh thảo, linh lực nồng đậm đã kết thành sương mù bao phủ phía trên hoa cỏ, hai bên sườn cung điện đều được chế tạo từ ngọc bích khản thêm các loại châu ngọc đá quý hiếm gặp.
“Á đù, lão tặc Lang Hoàn thật giàu có, trên vách đá này đều được khảm ngọc Nhuyễn Hương kia kìa.” Hách Liên Chẩn ngửi được mùi hương nhàn nhạt phát ra từ ngọc bích kia, nước miếng suýt nữa đã chảy xuống.
Ngọc Nhuyễn Hương là cực phẩm trong các loại ngọc bích, linh khí nồng đậm, ngồi trên ngọc Nhuyễn Hương tu hành chẳng khác gì đang được tu hành trong mắt linh tuyền ở một nơi đất lành hàng trung đẳng, hơn nữa trên người còn dính mùi hương độc đáo của loại ngọc này. Thứ đồ này kể cả có ở Hách Liên gia cũng được xếp vào hàng xa xỉ.
“Phía trước còn có linh quả kìa.” Mộc Tiêu chỉ về cây lạ có quả đỏ rực sai trĩu ép cong cả cành, quả kia quanh thân mọc đầy vảy, mùi hương hấp dẫn lòng người.
“Quả Long Lân?” Hai mắt Thu Tác Trần tỏa sáng: “Nơi này vậy mà lại có quả Long Lân?”
Quả này, thịt quả như rau câu, nước quả tựa ngọc dịch, thơm ngon vô cùng, càng quý giá hơn nữa, nó chính là linh quả thất phẩm, có tác dụng diệu kỳ trong bổ dưỡng hồn phách, quả thực một loại linh quả cực kỳ trân quý.
“A Tứ, chỗ quả này tất cả hái hết đi! Quả Long Lân là một trong số ít linh quả có thể bổ dưỡng hồn lực, so với linh khuẩn còn khó kiếm hơn.” Bút vẽ nhỏ hưng phấn kêu lên.
Khương Tự gật đầu, kéo kéo tay áo tơ lụa mát lạnh của Nguyệt Li, ngọt ngào làm nũng: “Đại sư huynh, A Tứ muốn ăn quả. Có thể hái không ạ?”
Mọi người thấy lực chú ý của bé tất cả đều đặt trên chuyện ăn, tức khắc buồn cười.
Úy Hành cười nhẹ giải thích: “A Tứ, quả này rất khó hái, linh quả thất phẩm xuống đất tự thối, hơn nữa cây Long Lân có lớp bảo vệ, một khi có người tới hái quả của nó, nó sẽ tự động công kích người đó.”
Hách Liên Chẩn cười ha ha vạch trần: “Quả Long Lân này đánh người đau lắm, chẳng thua gì yêu thú thất phẩm đâu. Về điểm này Lão Bát là người có quyền lên tiếng nhất. Nghe nói Thu gia năm đó định nhổ một gốc cây Long Lân đã thành niên về trồng mà suýt nữa toàn quân bị diệt, sau chỉ có thể hái được vài quả đã phải mặt xám mày tro trở lại.”
Tươi cười trên mặt Thu Tác Trần cứng đờ, nhìn Lão Thất lén lén lút lút trả thù, mặt không biểu tình đá qua một câu: “Ta nhớ rõ khí hậu Trung Châu khô hạn, mấy năm nay linh quả Hách Liên gia ăn đều mua từ nhà bọn ta, từ hôm nay trở đi sẽ tăng giá thêm ba phần.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Thu Tác Trần nhìn tiểu sư muội hoạt bát đáng yêu, mỉm cười giải đáp rõ hơn: “Kỳ thật cây Long Lân có đam mê không ai biết, chính là thích ngửi mùi hương từ cỏ huyên vàng, chỉ cần cây Long Lân mải ngửi mùi, chúng ta sẽ có thể lén hái trộm hết quả Long Lân xuống.”
(*) Cỏ huyên hay hay còn được gọi là cây huyên thảo, vong ưu, nghi nam, lê lô, lộc thông, rau huyên, có tên tiếng Anh là hoa Daylily. Có tên khoa học là Hemerocallis fulva. Thuộc họ Hành tỏi - Lilìaceae, là loài thực vật bản địa châu Á, từ đông Kavkaz qua Himalaya đến Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên và đông nam nước Nga. Hoa to, màu vàng đỏ, có mùi thơm, tràng hoa hình phễu, phía trên xẻ thành 6 phiến. Nhị 6. Bầu có 3 ngăn. Quả hình 3 cạnh. Hạt bóng, màu đen. Ra hoa vào mùa hạ và mùa thu.
Thu Tác Trần chỉ về phía cỏ huyên đang nở hoa vàng thành một vòng lớn sinh trưởng xung quanh cây Long Lân, hắn cười tủm tỉm bắn ra một tia đạo thuật, chỉ thấy tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, vừa rồi trong hoa viên vẫn còn linh khí lượn lờ thì nháy mắt đã xuất hiện lục lạc và dây tơ hồng rậm rạp, ngoại trừ con đường chính thì toàn bộ Điện đồng đều đã bị bao phủ bởi vô số cấm chế.
Mộc Tiêu vừa lấy chiếc cuốc nhỏ đang định chuẩn bị đào linh hoa thấy thế há to miệng, trên trán nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh xuống, chỉ có thể im hơi lặng tiếng giấu chiếc cuốc nhỏ ra sau lưng.
A, Điện đồng này thật đáng sợ!
Khương Tự cũng hơi kinh ngạc, vậy mà lại có nhiều cấm chế như vậy?
“Được rồi, nhanh hái quả Long Lân rồi chúng ta còn vào điện.” Mặt Tiêu Tích U không biểu tình giục, vô số tử khí quanh quẩn trên lục lạc, đem tất cả lục lạc phong bế chặt chẽ.
Thu Tác Trần đốt cháy tất cả cỏ huyên vàng xung quanh cây Long Lân, cánh hoa màu vàng kia tản mát ra một mùi hương kỳ lạ, nháy mắt liền che kín cây Long Lân. Cây Long Lân thoải mái lay động như đang thở ra hít vào liên tục. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận