Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 254: Điện Đồng
Bé không thể quay trở về phàm giới được nữa, tài nguyên ở Vân Mộng Thập Bát Châu không thể giúp bé chữa trị khỏi động phủ. May mà sư phụ còn để lại núi Đông Ly cho bé. Sau này bé cứ coi núi Đông Li là nơi an cư lạc nghiệp thôi, cũng không biết các sư huynh ở đâu, sau này gặp nhau liệu có khó không.
Già Nam chỉ về phía trước, đột nhiên mở miệng: “Căn cứ quẻ tượng thì phía trước chính là vị trí trung tâm bí cảnh.”
Mọi người nhìn qua chỉ thấy dãy núi phía trước trập trùng, thác nước thật lớn đổ thẳng từ trên cao xuống, bọt nước bàn bạc. Ngày trước dãy núi có một cái hồ thật lớn, nước hồ xanh thẳm chắn giữa đường đi của mọi người.
“Có phải ở trong lòng núi không? Trong lòng núi dễ kiến tạo cung điện cỡ lớn nhất.” Lý Trường Hỉ nhỏ giọng hỏi.
Già Nam mỉm cười nói: “Thác nước cũng có khả năng, nước làm chất môi giới, dễ phụ trở để xuyên qua các thế giới nhỏ khác nhất. Có rất nhiều tiên nhân chọn đặt cung điện của mình vào thế giới nhỏ.”
“Vậy đều đi kiểm tra một chút không phải được rồi sao? Lão Ngũ, huynh bói đê.” Hách Liên Chẩn thúc giục nói, việc yêu cầu trí lực bực này hắn chỉ cần theo chân là được.
“Mới vừa tính xong, ngay ở dưới chân chúng ta.” Già Nam lần Phật châu, mỉm cười nhấn từng chữ: “Lão Thất, ta có thể giúp nhà mi tính một quẻ xem đi có thể nguyên vẹn quay về không.”
Hách Liên: “……”
“Hồ này có vấn đề gì sao?” Lan Tấn tiến lên chỉ vào hồ nước xanh thẳm: “Nơi đây phong thủy có thế rất tốt, hồ cũng là nơi đặt linh huyệt tuyệt vời.”
Nguyệt Li không nói một lời đã tiến vào, đi tới trung tâm hồ bè ném ra một miếng đồng. Miếng đồng kia vừa rơi xuống nước đã thắp sáng một vị trí trên mặt hồ, tức khắc ngàn tầng sóng trập trùng dâng lên. Mười tám cột nước từ trong hồ hướng thẳng lên không trung chảy ngược lên cao, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Mọi người không khỏi tặc lưỡi, Nguyệt Li vẫn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, dọc đường lại liên tiếp vận dụng đạo thuật lớn, vậy mà còn có thể tế ra thập bát đồng phiến của Nguyệt phủ để thăm dò cung điện tiên nhân?
Xem ra sau khi tiến vào cung điện tiên nhân, kẻ địch lớn nhất vẫn là tên này.
Nước trong hồ chảy ngược về trời, khi nước rút hết, trong hồ lộ ra một cầu thang. Cầu thang kia kéo dài tận xuống phía dưới thông tới nơi sâu nhất của hồ.
“Có bậc thang!” Mộc Tiêu kinh ngạc hô lên: “Vậy mà thật sự ở đáy hồ.”
“Xem ra chúng ta phải xuống nước một chuyến.” Lý đại nhân kích động nói, cung điện tiên nhân đấy, nếu không phải đi theo các vị đại nhân núi Thanh Vụ thì bọn gã có tìm cả vạn năm cũng không tìm được.
Khương Tự cũng chui ra từ sọt nhỏ, giữ bé cún đang kích động lại, tay cầm Bút vẽ nhỏ, mắt nhìn về phía cầu thang bằng đá xanh cực lớn xuất hiện trong hồ nước.
“Đáy hồ chính là Lập Sát Địa, cũng là động khư Lang Hoàn để lại sau khi chết, mọi người cẩn thận, A Tứ, muội đi sát theo Đại sư huynh nhé.” Lan Tấn dặn dò.
Khương Tự gật gật đầu, duỗi tay túm chặt tay áo vừa mịn vừa mát của Nguyệt Li, những người khác cũng không có ý kiến, hòa thượng chạy được miếu không chạy nổi, Nguyệt phủ ấy à, quá dễ tìm!
Đoàn người thật cẩn thận bước xuống bậc thang ngầm. Bậc thang kia nối xuống sâu thăm thẳm, càng đi xuống dưới càng có thể ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ uy áp mạnh mẽ truyền đến. Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đều bị bắt tế pháp khí ra hình thành một lồng phòng hộ nhỏ.
Khương Tự nắm chặt Tị Thủy Châu trước đó đổi được nên thật ra lại di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, chóp mũi ngửi được toàn mùi hoa nguyệt quế trên quần áo Đại sư huynh, tựa như mùi rượu ngọt nguyệt quế, tiểu đế cơ không nhịn được ngửi ngửi.
“Tiểu sư muội, muội tuổi cún sao?” Hách Liên Chẩn đi phía sau bé, thấy thế cười nhe hàm răng trắng như tuyết “Muội hít hít cái gì?”
“Có mùi rỉ sét kiểu gì ấy ạ.” Khương Tự chỉ về phía trước đánh lạc hướng, chỉ thấy cuối cầu thang dẫn tới đáy hồ, cách đó không xa thình lình xuất hiện một tòa cung điện tiên nhân loang lổ rỉ sét.
“Điện đồng?” Sắc mặt mọi người khẽ biến.
“Cái gì là Điện đồng?”
“Trong số các bí cảnh thượng cổ, cung điện tiên nhân chia làm Điện đồng, Điện ngọc cùng Điện vàng. Điện đồng có cấp bậc cao nhất, hệ số nguy hiểm cùng cao nhất trong số các trong phẩm cấp Điện trân bảo, Điện ngọc đứng thứ hai, kém cỏi nhất chính là Điện vàng.” Thu Tác Trần híp mắt giải thích: “Thất Sát, Ngũ Ác, Tam Hung, Lập Sát Địa, hơn nữa thêm Điện đồng, Lang Hoàn thật dám phô trương. Ta giờ càng tin lão ta có quan hệ rây mơ rễ má cực lớn tới di tích chư thần.”
“Lang Hoàn được xưng là Kim Tiên cuối cùng thời thượng cổ, sau khi lão ta chết, thời thượng cổ liền dần kết thúc, sau đó bắt đầu bước vào vào thời đại chư tiên.” Tiêu Tích U thình lình khẳng định: “Chìa khóa di tích chư thần tất sẽ ở đây.”
“Đi vào sẽ biết.” Lan Tấn nhàn nhạt nói, dẫn đầu tiến lên, bước ra khỏi phạm vi cầu thang, đi xuống đáy hồ.
Mọi người kháp quyết tránh thủy, chỉ có Khương Tự nắm Tị Thủy Châu. Cũng không biết đi bao lâu, đi tới mức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ linh lực tiêu hao không hết, suýt nữa hít thở không thông mà chết trong nước, rồi lại được Hách Liên Chẩn vỗ vỗ bả vai, độ cho một ngụm linh khí tục mệnh, lúc này mới hồi lại.
“Sắp tới rồi.” Lan Tấn nhàn nhạt giải thích: “Người tu vi dưới tứ cảnh mà vào nơi này, còn chưa đi đến Điện đồng sẽ hết hơi mà chết, trừ phi có Tị Thủy Châu giống tiểu A Tứ.”
Mồ hôi lạnh trên trán Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ứa ra, trời, này còn không phải chưa vào Điện đồng đã mất mạng?
Khương Tự vuốt Bút vẽ nhỏ bên hông, đột nhiên hỏi: “Lục sư huynh, người phàm dẫn linh khí thiên địa nhập thể sẽ thành tu sĩ, ngoài lấy linh lực tu luyện, còn có phương pháp khác không ạ?”
Bé không linh lực để tu, bé tu hồn lực, trước mắt xem ra hiệu quả có vẻ rất khả quan.
Bọn người Lan Tấn bị hỏi đơ ra, mọi người đau lòng nhìn thoáng qua Khương Tự, thi nhau an ủi: “A Tứ, muội còn nhỏ, đừng vội chuyện tu luyện.”
Mặc Khí rất tự nhiên mở miệng: “Huynh không tu bằng linh lực, ta tu từ sát khí.”
Sắc mặt Lý đại nhân cùng Mộc Tiêu trắng bệch, tu sát khí? Mặc Mặc… Mặc đại nhân vậy mà lại tu chính bằng sát khí!
Hô hấp của những người khác cũng cứng lại, tiểu sư muội ước chừng không hiểu lắm tu sát khí có ý gì, còn tốt, còn tốt, miễn cho sau này bé sợ.
Trọng Hoa cười ha ha: “Huynh tu yêu lực này, lấy linh khí nhập thể, sau đó chuyển thành yêu lực phượng hoàng, cũng miễn cưỡng xem như tu linh lực đi.”
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Huynh tu chính hoa nguyệt, chỉ hấp thu ánh sáng từ mặt trăng, cùng linh lực trong trời đất có chút hơi khác nhau. A Tứ, muội giờ yếu cũng không so được với tu sĩ bình thường, có lẽ sẽ có một ngày muội tìm được đạo thuộc về riêng mình.”
Khúc Trấn Ma chính là minh chứng, khúc này không phải người nào cũng có thể đàn thành tiếng được.
“Tiểu sư muội, thật ra các sư huynh tu đạo khác nhau, phương pháp tu luyện cũng thiên kỳ bách quái, muội đừng vội, tu linh lực là hạng hạ đẳng nhất, sau này muội sẽ tự tìm được phương pháp tu luyện riêng của mình, tất nhiên có thể xuất sắc so sánh được cả với các sư huynh.” Hách Liên Chẩn trợn tròn mắt nói bừa.
(*) Thiên kỳ bách quái: dịch thô là nghìn kỳ vạn quái, nói chung là vô cùng kỳ lạ.
Người phàm dẫn linh khí từ trời đất nhập thể mới có thể bước lên con đường tu luyện. Các loại linh khí ngập tràn trong trời đất này thực chất cũng không sạch sẽ, bên trong còn chứa rất nhiều tạp chất. Những tạp chất đó lâu ngày ngưng tụ trong cơ thể, càng ngày càng nhiều, cho nên về sau tu luyện mới càng khó, mới có thể xuất hiện tâm ma mà khi phá cảnh vẫn được nhắc tới.
Bọn hắn tu sử dụng loại linh khí riêng sạch sẽ trong trời đất. Ví dụ như Nguyệt Li sử dụng ánh sáng hoa nguyệt, Lan Tấn tu sinh lực, Úy Hành lấy sức mạnh linh lực của hoa cỏ, Già Nam sử dụng lực tín ngưỡng. Những loại linh lực này dĩ nhiên không phải những thứ linh lực ngập tràn tạp chất trộn lẫn với nhau như thế kia.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đứng bên cạnh giống như được mở ra cánh cửa tiến vào thế giới mới, nghe được mà mặt cứ dại ra, nội tâm lại đang vui sướng như điên một trận.
Khương Tự cái hiểu cái không, bé cứ cảm thấy hình như có thứ gì đó dần trở nên rõ ràng hơn. Bé vẫn lần đầu tiên nghe các sư huynh nói về việc tu hành, rất có thu hoạch.
“Hồn lực cũng coi như một trong số đó sao ạ?” Tiểu đế cơ ngửa đầu nghiêm túc hỏi.
Mọi người biểu tình ngẩn ngơ, nhìn tiểu sư muội đáng yêu trước mặt, suýt nữa hoài nghi lỗ tai bản thân xuất hiện ảo giác. Hồn… hồn lực?
“Có.” Giọng Nguyệt Li vẫn nhàn nhạt.
Nghe đồn thời chưa thần thượng cổ, các thần tu luyện chính là hồn lực, mỗi tội hồn lực rất khó tu, chẳng khác gì một con đường chết. Vậy cho nên khi thời đại chư tiên mở ra, các thế gian đã vô hình có một cách nói, do con đường tu luyện của các thần xuất hiện vấn đề nên mới lần lượt ngã xuống.
Từ xưa đến nay, hiếm có người tu hồn lực, chỉ có một số ít trưởng giả thế gia cố chấp sau khi đột phá trong vô vọng mới có thể mơ hồ tu luyện hồn lực.
Đó là một đạo thuật vô vọng, là đạo thuật không hợp với thời đại chư tiên.
“Tiểu sư muội, chúng ta vẫn nên nghĩ đến đạo thuật gì đó đơn giản chút, ví dụ như đạo Phật âm hay dược thuật thượng cổ chẳng hạn, chúng đều thích hợp với muội, hồn lực khó tu lắm, đến nay vẫn chưa có ai để lại truyền thừa hoàn chỉnh. Ta mới chỉ nghe nói một vài sơn chủ, thánh hiền ghê gớm nhắc qua, thế nhưng đa phần đều cũng ngã xuống rồi.” Hách Liên Chẩn gãi đầu, giải thích thật cẩn thận.
Khương Tự cong mắt, hóa ra thật sự có tu luyện hồn lực, sư phụ Đông Li để lại tiểu động phủ cho bé, còn nói rõ với bé rồi, bé sẽ không từ bỏ.
“Tới rồi.” Mặc Khí lạnh lùng nhắc.
Một tòa điện đồng thật lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Cung điện đều được kiến tạo từ chất liệu đồng thau, quanh thân phiếm một đỏ ánh xanh của đồng thau cổ xưa. Sau khi bước vào phạm vi của Điện đồng, uy áp từ hồ nước đều biến mất. Trên điện đồng có viết một chữ cổ 'vẫn'.
Ngay trước Điện đồng sừng sững một tấm bia đá màu đen, mặt trên có khắc một dòng chữ cổ: Bia sinh tử, kẻ vào chết, thần cũng thế. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Toàn bộ Điện đồng lộ ra một cỗ hơi thở thần bí khó lường, đặc biệt là tấm bia đá màu đen có nhắc tới ba chữ 'Thần cũng thế'.
Cảnh lạ như vậy khiến trong lòng mọi người đều như bị một bóng ma che lấp.
Già Nam lấy ra ba đồng tiền, một đồng đặt trên bia sinh tử, một đồng đặt trước tấm biển ngoài Điện đồng, một đồng cuối cùng giữ trong lòng bàn tay. Quẻ tượng vừa ra, giữa ba đồng tiền xuất hiện một sợi tơ màu đỏ máu như có như không.
“Quẻ Tiên hạc ly lung.” Khuôn mặt hòa thượng tuấn mỹ mang nét nữ tính hiện lên một tia thâm ý, quẻ này hung cát mỗi thứ một nửa, có điều quẻ hung đến trước, nếu không qua sẽ không để đợi được quẻ cát phía sau.
“Lão Ngũ, huynh tính cho ai thế?” Hách Liên Chẩn nhìn bia sinh tử âm trầm kia, không hiểu sao cứ cảm thấy cả người sởn hết da gà.
“Tính cho tiểu sư muội, các huynh không cần tính.” Già Nam lấy sợi tơ buộc một đồng tiền thật chắc rồi đeo lên cổ tay Khương Tự, vuốt đầu nhỏ của bé nhắc: “A Tứ, khi nào đồng tiền đổi màu, muội nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng ạ.” Khương Tự gật gật đầu, kéo đồng tiền cổ kia cho chặt thêm, đồng tiền rũ xuống trên cổ tay mềm mại trắng nõn.
“Mọi người cẩn thận.” Lan Tấn dẫn đầu triệu hồi kiếm Thanh Mang ra đi ở phía trước, những người khác đuổi kịp theo sau.
Nguyệt Li Mang Theo Khương Tự đi ở giữa.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn rén rén đi ngay sát phía sau Khương Tự.
Các kiếm tu núi Thanh Vụ này tuy rằng có tu vi mạnh mẽ nhưng cũng không thắng nổi vận may của tiểu nương tử. Lần trước trong miếu đất kinh hồn như vậy mà Khương Tự vẫn tay cầm Bút vẽ nhỏ vây chắc Sát Phật mặt đen đấy thôi, chuyện này đã để lại dấu ấn chấn động thật sâu trong lòng hai người.
Khương Tự đã thành thói quen nên cứ thế nắm lấy tay Đại sư huynh, mắt nhìn quanh đánh giá khắp Điện đồng, còn lặng lẽ hỏi Bút vẽ nhỏ: “Sư phụ Đông Li có qua chuyện về Điện đồng không?”
“Có.” Bút vẽ nhỏ gật đầu, trịnh trọng nói: “Chủ nhân từng đi qua vô số bí cảnh tiên nhân thượng cổ, phần lớn là Điện ngọc với Điện vàng, chỉ gặp phải Điện đồng một lần, A Tứ, tiểu động phủ chính là được chủ nhân ở lấy được trong Điện đồng đấy.”
Biểu tình Khương Tự trong nháy mắt khựng lại, tiểu động phủ vậy mà lại được sư phụ Đông Li lấy từ Điện đồng? Bé không hiểu tu hành cũng biết động phủ mạnh mẽ ra sao, xem ra cấp bậc Điện đồng xác thật cao quá mức.
“Là Điện đồng của vị tiên nhân nào?”
“Người vô danh thôi, Điện đồng kia không ghi chép lại sự tích cuộc đời của chủ nhân nó. chủ nhân tới đáy biển Vô Vọng nhặt ngưng châu thì vô tình xông lầm vào bí cảnh thần bí quỷ dị kia. Bên trong có vô số linh hoa linh thảo, yêu thú dưới đáy biển, còn có cả nữ thần biển quanh năm không hư hỏng được điêu khắc trên trận đá. Chủ nhân tính cách phóng khoáng còn định hẹn năm ba người bạn tốt cùng nhau đi thăm dò nên chỉ nhặt chút ngưng châu đã ra. Sau khi chủ nhân quay trở lại núi Đông Li mới phát hiện trong vòng tay trữ vật nhiều thêm một cái tiểu động phủ. Chủ nhân mở động phủ ra mới ý thức được tiểu động phủ này lớn mạnh bao nhiêu. Chủ nhân sau đó quay lại đáy biển Vô Vọng thì lại phát hiện ra nơi đó trống không, không thể tìm ra chỗ ban đầu nữa.”
Khương Tự chấn động: “Điện đồng không phải động khư của tiên nhân biến thành sau khi chết sao? Còn có thể chạy?”
“Chuyện ly kỳ quỷ dị trong các giới chẳng ít, cũng không phải mọi chuyện đều có đáp án.” Bút vẽ nhỏ loạng choạng đầu lông: “Quy cách Điện đồng kia cao nên đời ta cũng ít thấy. Sau này, chủ nhân có nhắc qua vài câu, Điện đồng rất có thể liên quan lớn đến thời đại chư thần.”
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự trợn tròn đầy vẻ ngạc nhiên, bé nhìn cung điện tiên nhân phiếm màu đồng cổ trước mặt, Tuy sang quý không bằng Điện vàng Điện ngọc nhưng quả thật đã để lại một cảm giác cổ kính lắng đọng của năm tháng.
Lan Tấn đi phía trước, cuối cùng cũng tìm được phương thức mở Điện đồng , hắn mở cánh cửa đồng dày nặng, tức khắc 1 cỗ linh lực nồng đậm từ bên trong Điện đồng tràn ra ngoài khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.
Là mùi hương của thảo dược!
Khương Tự ngửi mùi thảo dược trong không khí, lập tức phân biệt được đây đều là linh hoa linh thảo bình thường. Có điều nơi đây đã phủ bụi hơn vạn năm nên những linh hoa linh thảo này cũng đã tấn cấp đến lục phẩm.
Bé theo Đại sư huynh vượt qua ngưỡng cửa đá cao cao tiến vào Điện đồng, lập tức đã cảm ứng được hoàn cảnh xung quanh mình xảy ra biến hóa, vận mệnh chú định khiến trời đất như bắt đầu mở ra, tu sĩ càng trở nên nhỏ bé.
Bút vẽ nhỏ lập tức nhắc nhở nói: “Điện đồng có hai Thiên Đạo, một là quy tắc Thiên Đạo thượng cổ, một là đạo của Lang Hoàn. A Tứ, Điện đồng này không chỉ do động khư Lang Hoàn biến thành mà còn tồn tại rất nhiều biến số nữa.”
“Trời, thật nhiều linh hoa linh thảo!” Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đi phía sau Khương Tự cùng bước vào Điện đồng, vừa bước chân tới đã tức khắc mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con đường thật dài nối thẳng đến phía trước cung điện, hai bên con đường đều là linh hoa linh thảo, linh lực nồng đậm đã kết thành sương mù bao phủ phía trên hoa cỏ, hai bên sườn cung điện đều được chế tạo từ ngọc bích khản thêm các loại châu ngọc đá quý hiếm gặp.
“Á đù, lão tặc Lang Hoàn thật giàu có, trên vách đá này đều được khảm ngọc Nhuyễn Hương kia kìa.” Hách Liên Chẩn ngửi được mùi hương nhàn nhạt phát ra từ ngọc bích kia, nước miếng suýt nữa đã chảy xuống.
Ngọc Nhuyễn Hương là cực phẩm trong các loại ngọc bích, linh khí nồng đậm, ngồi trên ngọc Nhuyễn Hương tu hành chẳng khác gì đang được tu hành trong mắt linh tuyền ở một nơi đất lành hàng trung đẳng, hơn nữa trên người còn dính mùi hương độc đáo của loại ngọc này. Thứ đồ này kể cả có ở Hách Liên gia cũng được xếp vào hàng xa xỉ.
“Phía trước còn có linh quả kìa.” Mộc Tiêu chỉ về cây lạ có quả đỏ rực sai trĩu ép cong cả cành, quả kia quanh thân mọc đầy vảy, mùi hương hấp dẫn lòng người.
“Quả Long Lân?” Hai mắt Thu Tác Trần tỏa sáng: “Nơi này vậy mà lại có quả Long Lân?”
Quả này, thịt quả như rau câu, nước quả tựa ngọc dịch, thơm ngon vô cùng, càng quý giá hơn nữa, nó chính là linh quả thất phẩm, có tác dụng diệu kỳ trong bổ dưỡng hồn phách, quả thực một loại linh quả cực kỳ trân quý.
“A Tứ, chỗ quả này tất cả hái hết đi! Quả Long Lân là một trong số ít linh quả có thể bổ dưỡng hồn lực, so với linh khuẩn còn khó kiếm hơn.” Bút vẽ nhỏ hưng phấn kêu lên.
Khương Tự gật đầu, kéo kéo tay áo tơ lụa mát lạnh của Nguyệt Li, ngọt ngào làm nũng: “Đại sư huynh, A Tứ muốn ăn quả. Có thể hái không ạ?”
Mọi người thấy lực chú ý của bé tất cả đều đặt trên chuyện ăn, tức khắc buồn cười.
Úy Hành cười nhẹ giải thích: “A Tứ, quả này rất khó hái, linh quả thất phẩm xuống đất tự thối, hơn nữa cây Long Lân có lớp bảo vệ, một khi có người tới hái quả của nó, nó sẽ tự động công kích người đó.”
Hách Liên Chẩn cười ha ha vạch trần: “Quả Long Lân này đánh người đau lắm, chẳng thua gì yêu thú thất phẩm đâu. Về điểm này Lão Bát là người có quyền lên tiếng nhất. Nghe nói Thu gia năm đó định nhổ một gốc cây Long Lân đã thành niên về trồng mà suýt nữa toàn quân bị diệt, sau chỉ có thể hái được vài quả đã phải mặt xám mày tro trở lại.”
Tươi cười trên mặt Thu Tác Trần cứng đờ, nhìn Lão Thất lén lén lút lút trả thù, mặt không biểu tình đá qua một câu: “Ta nhớ rõ khí hậu Trung Châu khô hạn, mấy năm nay linh quả Hách Liên gia ăn đều mua từ nhà bọn ta, từ hôm nay trở đi sẽ tăng giá thêm ba phần.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Thu Tác Trần nhìn tiểu sư muội hoạt bát đáng yêu, mỉm cười giải đáp rõ hơn: “Kỳ thật cây Long Lân có đam mê không ai biết, chính là thích ngửi mùi hương từ cỏ huyên vàng, chỉ cần cây Long Lân mải ngửi mùi, chúng ta sẽ có thể lén hái trộm hết quả Long Lân xuống.”
(*) Cỏ huyên hay hay còn được gọi là cây huyên thảo, vong ưu, nghi nam, lê lô, lộc thông, rau huyên, có tên tiếng Anh là hoa Daylily. Có tên khoa học là Hemerocallis fulva. Thuộc họ Hành tỏi - Lilìaceae, là loài thực vật bản địa châu Á, từ đông Kavkaz qua Himalaya đến Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên và đông nam nước Nga. Hoa to, màu vàng đỏ, có mùi thơm, tràng hoa hình phễu, phía trên xẻ thành 6 phiến. Nhị 6. Bầu có 3 ngăn. Quả hình 3 cạnh. Hạt bóng, màu đen. Ra hoa vào mùa hạ và mùa thu.
Thu Tác Trần chỉ về phía cỏ huyên đang nở hoa vàng thành một vòng lớn sinh trưởng xung quanh cây Long Lân, hắn cười tủm tỉm bắn ra một tia đạo thuật, chỉ thấy tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, vừa rồi trong hoa viên vẫn còn linh khí lượn lờ thì nháy mắt đã xuất hiện lục lạc và dây tơ hồng rậm rạp, ngoại trừ con đường chính thì toàn bộ Điện đồng đều đã bị bao phủ bởi vô số cấm chế.
Mộc Tiêu vừa lấy chiếc cuốc nhỏ đang định chuẩn bị đào linh hoa thấy thế há to miệng, trên trán nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh xuống, chỉ có thể im hơi lặng tiếng giấu chiếc cuốc nhỏ ra sau lưng.
A, Điện đồng này thật đáng sợ!
Khương Tự cũng hơi kinh ngạc, vậy mà lại có nhiều cấm chế như vậy?
“Được rồi, nhanh hái quả Long Lân rồi chúng ta còn vào điện.” Mặt Tiêu Tích U không biểu tình giục, vô số tử khí quanh quẩn trên lục lạc, đem tất cả lục lạc phong bế chặt chẽ.
Thu Tác Trần đốt cháy tất cả cỏ huyên vàng xung quanh cây Long Lân, cánh hoa màu vàng kia tản mát ra một mùi hương kỳ lạ, nháy mắt liền che kín cây Long Lân. Cây Long Lân thoải mái lay động như đang thở ra hít vào liên tục. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Già Nam chỉ về phía trước, đột nhiên mở miệng: “Căn cứ quẻ tượng thì phía trước chính là vị trí trung tâm bí cảnh.”
Mọi người nhìn qua chỉ thấy dãy núi phía trước trập trùng, thác nước thật lớn đổ thẳng từ trên cao xuống, bọt nước bàn bạc. Ngày trước dãy núi có một cái hồ thật lớn, nước hồ xanh thẳm chắn giữa đường đi của mọi người.
“Có phải ở trong lòng núi không? Trong lòng núi dễ kiến tạo cung điện cỡ lớn nhất.” Lý Trường Hỉ nhỏ giọng hỏi.
Già Nam mỉm cười nói: “Thác nước cũng có khả năng, nước làm chất môi giới, dễ phụ trở để xuyên qua các thế giới nhỏ khác nhất. Có rất nhiều tiên nhân chọn đặt cung điện của mình vào thế giới nhỏ.”
“Vậy đều đi kiểm tra một chút không phải được rồi sao? Lão Ngũ, huynh bói đê.” Hách Liên Chẩn thúc giục nói, việc yêu cầu trí lực bực này hắn chỉ cần theo chân là được.
“Mới vừa tính xong, ngay ở dưới chân chúng ta.” Già Nam lần Phật châu, mỉm cười nhấn từng chữ: “Lão Thất, ta có thể giúp nhà mi tính một quẻ xem đi có thể nguyên vẹn quay về không.”
Hách Liên: “……”
“Hồ này có vấn đề gì sao?” Lan Tấn tiến lên chỉ vào hồ nước xanh thẳm: “Nơi đây phong thủy có thế rất tốt, hồ cũng là nơi đặt linh huyệt tuyệt vời.”
Nguyệt Li không nói một lời đã tiến vào, đi tới trung tâm hồ bè ném ra một miếng đồng. Miếng đồng kia vừa rơi xuống nước đã thắp sáng một vị trí trên mặt hồ, tức khắc ngàn tầng sóng trập trùng dâng lên. Mười tám cột nước từ trong hồ hướng thẳng lên không trung chảy ngược lên cao, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Mọi người không khỏi tặc lưỡi, Nguyệt Li vẫn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, dọc đường lại liên tiếp vận dụng đạo thuật lớn, vậy mà còn có thể tế ra thập bát đồng phiến của Nguyệt phủ để thăm dò cung điện tiên nhân?
Xem ra sau khi tiến vào cung điện tiên nhân, kẻ địch lớn nhất vẫn là tên này.
Nước trong hồ chảy ngược về trời, khi nước rút hết, trong hồ lộ ra một cầu thang. Cầu thang kia kéo dài tận xuống phía dưới thông tới nơi sâu nhất của hồ.
“Có bậc thang!” Mộc Tiêu kinh ngạc hô lên: “Vậy mà thật sự ở đáy hồ.”
“Xem ra chúng ta phải xuống nước một chuyến.” Lý đại nhân kích động nói, cung điện tiên nhân đấy, nếu không phải đi theo các vị đại nhân núi Thanh Vụ thì bọn gã có tìm cả vạn năm cũng không tìm được.
Khương Tự cũng chui ra từ sọt nhỏ, giữ bé cún đang kích động lại, tay cầm Bút vẽ nhỏ, mắt nhìn về phía cầu thang bằng đá xanh cực lớn xuất hiện trong hồ nước.
“Đáy hồ chính là Lập Sát Địa, cũng là động khư Lang Hoàn để lại sau khi chết, mọi người cẩn thận, A Tứ, muội đi sát theo Đại sư huynh nhé.” Lan Tấn dặn dò.
Khương Tự gật gật đầu, duỗi tay túm chặt tay áo vừa mịn vừa mát của Nguyệt Li, những người khác cũng không có ý kiến, hòa thượng chạy được miếu không chạy nổi, Nguyệt phủ ấy à, quá dễ tìm!
Đoàn người thật cẩn thận bước xuống bậc thang ngầm. Bậc thang kia nối xuống sâu thăm thẳm, càng đi xuống dưới càng có thể ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ uy áp mạnh mẽ truyền đến. Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đều bị bắt tế pháp khí ra hình thành một lồng phòng hộ nhỏ.
Khương Tự nắm chặt Tị Thủy Châu trước đó đổi được nên thật ra lại di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, chóp mũi ngửi được toàn mùi hoa nguyệt quế trên quần áo Đại sư huynh, tựa như mùi rượu ngọt nguyệt quế, tiểu đế cơ không nhịn được ngửi ngửi.
“Tiểu sư muội, muội tuổi cún sao?” Hách Liên Chẩn đi phía sau bé, thấy thế cười nhe hàm răng trắng như tuyết “Muội hít hít cái gì?”
“Có mùi rỉ sét kiểu gì ấy ạ.” Khương Tự chỉ về phía trước đánh lạc hướng, chỉ thấy cuối cầu thang dẫn tới đáy hồ, cách đó không xa thình lình xuất hiện một tòa cung điện tiên nhân loang lổ rỉ sét.
“Điện đồng?” Sắc mặt mọi người khẽ biến.
“Cái gì là Điện đồng?”
“Trong số các bí cảnh thượng cổ, cung điện tiên nhân chia làm Điện đồng, Điện ngọc cùng Điện vàng. Điện đồng có cấp bậc cao nhất, hệ số nguy hiểm cùng cao nhất trong số các trong phẩm cấp Điện trân bảo, Điện ngọc đứng thứ hai, kém cỏi nhất chính là Điện vàng.” Thu Tác Trần híp mắt giải thích: “Thất Sát, Ngũ Ác, Tam Hung, Lập Sát Địa, hơn nữa thêm Điện đồng, Lang Hoàn thật dám phô trương. Ta giờ càng tin lão ta có quan hệ rây mơ rễ má cực lớn tới di tích chư thần.”
“Lang Hoàn được xưng là Kim Tiên cuối cùng thời thượng cổ, sau khi lão ta chết, thời thượng cổ liền dần kết thúc, sau đó bắt đầu bước vào vào thời đại chư tiên.” Tiêu Tích U thình lình khẳng định: “Chìa khóa di tích chư thần tất sẽ ở đây.”
“Đi vào sẽ biết.” Lan Tấn nhàn nhạt nói, dẫn đầu tiến lên, bước ra khỏi phạm vi cầu thang, đi xuống đáy hồ.
Mọi người kháp quyết tránh thủy, chỉ có Khương Tự nắm Tị Thủy Châu. Cũng không biết đi bao lâu, đi tới mức Mộc Tiêu và Lý Trường Hỉ linh lực tiêu hao không hết, suýt nữa hít thở không thông mà chết trong nước, rồi lại được Hách Liên Chẩn vỗ vỗ bả vai, độ cho một ngụm linh khí tục mệnh, lúc này mới hồi lại.
“Sắp tới rồi.” Lan Tấn nhàn nhạt giải thích: “Người tu vi dưới tứ cảnh mà vào nơi này, còn chưa đi đến Điện đồng sẽ hết hơi mà chết, trừ phi có Tị Thủy Châu giống tiểu A Tứ.”
Mồ hôi lạnh trên trán Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ứa ra, trời, này còn không phải chưa vào Điện đồng đã mất mạng?
Khương Tự vuốt Bút vẽ nhỏ bên hông, đột nhiên hỏi: “Lục sư huynh, người phàm dẫn linh khí thiên địa nhập thể sẽ thành tu sĩ, ngoài lấy linh lực tu luyện, còn có phương pháp khác không ạ?”
Bé không linh lực để tu, bé tu hồn lực, trước mắt xem ra hiệu quả có vẻ rất khả quan.
Bọn người Lan Tấn bị hỏi đơ ra, mọi người đau lòng nhìn thoáng qua Khương Tự, thi nhau an ủi: “A Tứ, muội còn nhỏ, đừng vội chuyện tu luyện.”
Mặc Khí rất tự nhiên mở miệng: “Huynh không tu bằng linh lực, ta tu từ sát khí.”
Sắc mặt Lý đại nhân cùng Mộc Tiêu trắng bệch, tu sát khí? Mặc Mặc… Mặc đại nhân vậy mà lại tu chính bằng sát khí!
Hô hấp của những người khác cũng cứng lại, tiểu sư muội ước chừng không hiểu lắm tu sát khí có ý gì, còn tốt, còn tốt, miễn cho sau này bé sợ.
Trọng Hoa cười ha ha: “Huynh tu yêu lực này, lấy linh khí nhập thể, sau đó chuyển thành yêu lực phượng hoàng, cũng miễn cưỡng xem như tu linh lực đi.”
Nguyệt Li nhàn nhạt nói: “Huynh tu chính hoa nguyệt, chỉ hấp thu ánh sáng từ mặt trăng, cùng linh lực trong trời đất có chút hơi khác nhau. A Tứ, muội giờ yếu cũng không so được với tu sĩ bình thường, có lẽ sẽ có một ngày muội tìm được đạo thuộc về riêng mình.”
Khúc Trấn Ma chính là minh chứng, khúc này không phải người nào cũng có thể đàn thành tiếng được.
“Tiểu sư muội, thật ra các sư huynh tu đạo khác nhau, phương pháp tu luyện cũng thiên kỳ bách quái, muội đừng vội, tu linh lực là hạng hạ đẳng nhất, sau này muội sẽ tự tìm được phương pháp tu luyện riêng của mình, tất nhiên có thể xuất sắc so sánh được cả với các sư huynh.” Hách Liên Chẩn trợn tròn mắt nói bừa.
(*) Thiên kỳ bách quái: dịch thô là nghìn kỳ vạn quái, nói chung là vô cùng kỳ lạ.
Người phàm dẫn linh khí từ trời đất nhập thể mới có thể bước lên con đường tu luyện. Các loại linh khí ngập tràn trong trời đất này thực chất cũng không sạch sẽ, bên trong còn chứa rất nhiều tạp chất. Những tạp chất đó lâu ngày ngưng tụ trong cơ thể, càng ngày càng nhiều, cho nên về sau tu luyện mới càng khó, mới có thể xuất hiện tâm ma mà khi phá cảnh vẫn được nhắc tới.
Bọn hắn tu sử dụng loại linh khí riêng sạch sẽ trong trời đất. Ví dụ như Nguyệt Li sử dụng ánh sáng hoa nguyệt, Lan Tấn tu sinh lực, Úy Hành lấy sức mạnh linh lực của hoa cỏ, Già Nam sử dụng lực tín ngưỡng. Những loại linh lực này dĩ nhiên không phải những thứ linh lực ngập tràn tạp chất trộn lẫn với nhau như thế kia.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đứng bên cạnh giống như được mở ra cánh cửa tiến vào thế giới mới, nghe được mà mặt cứ dại ra, nội tâm lại đang vui sướng như điên một trận.
Khương Tự cái hiểu cái không, bé cứ cảm thấy hình như có thứ gì đó dần trở nên rõ ràng hơn. Bé vẫn lần đầu tiên nghe các sư huynh nói về việc tu hành, rất có thu hoạch.
“Hồn lực cũng coi như một trong số đó sao ạ?” Tiểu đế cơ ngửa đầu nghiêm túc hỏi.
Mọi người biểu tình ngẩn ngơ, nhìn tiểu sư muội đáng yêu trước mặt, suýt nữa hoài nghi lỗ tai bản thân xuất hiện ảo giác. Hồn… hồn lực?
“Có.” Giọng Nguyệt Li vẫn nhàn nhạt.
Nghe đồn thời chưa thần thượng cổ, các thần tu luyện chính là hồn lực, mỗi tội hồn lực rất khó tu, chẳng khác gì một con đường chết. Vậy cho nên khi thời đại chư tiên mở ra, các thế gian đã vô hình có một cách nói, do con đường tu luyện của các thần xuất hiện vấn đề nên mới lần lượt ngã xuống.
Từ xưa đến nay, hiếm có người tu hồn lực, chỉ có một số ít trưởng giả thế gia cố chấp sau khi đột phá trong vô vọng mới có thể mơ hồ tu luyện hồn lực.
Đó là một đạo thuật vô vọng, là đạo thuật không hợp với thời đại chư tiên.
“Tiểu sư muội, chúng ta vẫn nên nghĩ đến đạo thuật gì đó đơn giản chút, ví dụ như đạo Phật âm hay dược thuật thượng cổ chẳng hạn, chúng đều thích hợp với muội, hồn lực khó tu lắm, đến nay vẫn chưa có ai để lại truyền thừa hoàn chỉnh. Ta mới chỉ nghe nói một vài sơn chủ, thánh hiền ghê gớm nhắc qua, thế nhưng đa phần đều cũng ngã xuống rồi.” Hách Liên Chẩn gãi đầu, giải thích thật cẩn thận.
Khương Tự cong mắt, hóa ra thật sự có tu luyện hồn lực, sư phụ Đông Li để lại tiểu động phủ cho bé, còn nói rõ với bé rồi, bé sẽ không từ bỏ.
“Tới rồi.” Mặc Khí lạnh lùng nhắc.
Một tòa điện đồng thật lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Cung điện đều được kiến tạo từ chất liệu đồng thau, quanh thân phiếm một đỏ ánh xanh của đồng thau cổ xưa. Sau khi bước vào phạm vi của Điện đồng, uy áp từ hồ nước đều biến mất. Trên điện đồng có viết một chữ cổ 'vẫn'.
Ngay trước Điện đồng sừng sững một tấm bia đá màu đen, mặt trên có khắc một dòng chữ cổ: Bia sinh tử, kẻ vào chết, thần cũng thế. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Toàn bộ Điện đồng lộ ra một cỗ hơi thở thần bí khó lường, đặc biệt là tấm bia đá màu đen có nhắc tới ba chữ 'Thần cũng thế'.
Cảnh lạ như vậy khiến trong lòng mọi người đều như bị một bóng ma che lấp.
Già Nam lấy ra ba đồng tiền, một đồng đặt trên bia sinh tử, một đồng đặt trước tấm biển ngoài Điện đồng, một đồng cuối cùng giữ trong lòng bàn tay. Quẻ tượng vừa ra, giữa ba đồng tiền xuất hiện một sợi tơ màu đỏ máu như có như không.
“Quẻ Tiên hạc ly lung.” Khuôn mặt hòa thượng tuấn mỹ mang nét nữ tính hiện lên một tia thâm ý, quẻ này hung cát mỗi thứ một nửa, có điều quẻ hung đến trước, nếu không qua sẽ không để đợi được quẻ cát phía sau.
“Lão Ngũ, huynh tính cho ai thế?” Hách Liên Chẩn nhìn bia sinh tử âm trầm kia, không hiểu sao cứ cảm thấy cả người sởn hết da gà.
“Tính cho tiểu sư muội, các huynh không cần tính.” Già Nam lấy sợi tơ buộc một đồng tiền thật chắc rồi đeo lên cổ tay Khương Tự, vuốt đầu nhỏ của bé nhắc: “A Tứ, khi nào đồng tiền đổi màu, muội nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng ạ.” Khương Tự gật gật đầu, kéo đồng tiền cổ kia cho chặt thêm, đồng tiền rũ xuống trên cổ tay mềm mại trắng nõn.
“Mọi người cẩn thận.” Lan Tấn dẫn đầu triệu hồi kiếm Thanh Mang ra đi ở phía trước, những người khác đuổi kịp theo sau.
Nguyệt Li Mang Theo Khương Tự đi ở giữa.
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn rén rén đi ngay sát phía sau Khương Tự.
Các kiếm tu núi Thanh Vụ này tuy rằng có tu vi mạnh mẽ nhưng cũng không thắng nổi vận may của tiểu nương tử. Lần trước trong miếu đất kinh hồn như vậy mà Khương Tự vẫn tay cầm Bút vẽ nhỏ vây chắc Sát Phật mặt đen đấy thôi, chuyện này đã để lại dấu ấn chấn động thật sâu trong lòng hai người.
Khương Tự đã thành thói quen nên cứ thế nắm lấy tay Đại sư huynh, mắt nhìn quanh đánh giá khắp Điện đồng, còn lặng lẽ hỏi Bút vẽ nhỏ: “Sư phụ Đông Li có qua chuyện về Điện đồng không?”
“Có.” Bút vẽ nhỏ gật đầu, trịnh trọng nói: “Chủ nhân từng đi qua vô số bí cảnh tiên nhân thượng cổ, phần lớn là Điện ngọc với Điện vàng, chỉ gặp phải Điện đồng một lần, A Tứ, tiểu động phủ chính là được chủ nhân ở lấy được trong Điện đồng đấy.”
Biểu tình Khương Tự trong nháy mắt khựng lại, tiểu động phủ vậy mà lại được sư phụ Đông Li lấy từ Điện đồng? Bé không hiểu tu hành cũng biết động phủ mạnh mẽ ra sao, xem ra cấp bậc Điện đồng xác thật cao quá mức.
“Là Điện đồng của vị tiên nhân nào?”
“Người vô danh thôi, Điện đồng kia không ghi chép lại sự tích cuộc đời của chủ nhân nó. chủ nhân tới đáy biển Vô Vọng nhặt ngưng châu thì vô tình xông lầm vào bí cảnh thần bí quỷ dị kia. Bên trong có vô số linh hoa linh thảo, yêu thú dưới đáy biển, còn có cả nữ thần biển quanh năm không hư hỏng được điêu khắc trên trận đá. Chủ nhân tính cách phóng khoáng còn định hẹn năm ba người bạn tốt cùng nhau đi thăm dò nên chỉ nhặt chút ngưng châu đã ra. Sau khi chủ nhân quay trở lại núi Đông Li mới phát hiện trong vòng tay trữ vật nhiều thêm một cái tiểu động phủ. Chủ nhân mở động phủ ra mới ý thức được tiểu động phủ này lớn mạnh bao nhiêu. Chủ nhân sau đó quay lại đáy biển Vô Vọng thì lại phát hiện ra nơi đó trống không, không thể tìm ra chỗ ban đầu nữa.”
Khương Tự chấn động: “Điện đồng không phải động khư của tiên nhân biến thành sau khi chết sao? Còn có thể chạy?”
“Chuyện ly kỳ quỷ dị trong các giới chẳng ít, cũng không phải mọi chuyện đều có đáp án.” Bút vẽ nhỏ loạng choạng đầu lông: “Quy cách Điện đồng kia cao nên đời ta cũng ít thấy. Sau này, chủ nhân có nhắc qua vài câu, Điện đồng rất có thể liên quan lớn đến thời đại chư thần.”
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự trợn tròn đầy vẻ ngạc nhiên, bé nhìn cung điện tiên nhân phiếm màu đồng cổ trước mặt, Tuy sang quý không bằng Điện vàng Điện ngọc nhưng quả thật đã để lại một cảm giác cổ kính lắng đọng của năm tháng.
Lan Tấn đi phía trước, cuối cùng cũng tìm được phương thức mở Điện đồng , hắn mở cánh cửa đồng dày nặng, tức khắc 1 cỗ linh lực nồng đậm từ bên trong Điện đồng tràn ra ngoài khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.
Là mùi hương của thảo dược!
Khương Tự ngửi mùi thảo dược trong không khí, lập tức phân biệt được đây đều là linh hoa linh thảo bình thường. Có điều nơi đây đã phủ bụi hơn vạn năm nên những linh hoa linh thảo này cũng đã tấn cấp đến lục phẩm.
Bé theo Đại sư huynh vượt qua ngưỡng cửa đá cao cao tiến vào Điện đồng, lập tức đã cảm ứng được hoàn cảnh xung quanh mình xảy ra biến hóa, vận mệnh chú định khiến trời đất như bắt đầu mở ra, tu sĩ càng trở nên nhỏ bé.
Bút vẽ nhỏ lập tức nhắc nhở nói: “Điện đồng có hai Thiên Đạo, một là quy tắc Thiên Đạo thượng cổ, một là đạo của Lang Hoàn. A Tứ, Điện đồng này không chỉ do động khư Lang Hoàn biến thành mà còn tồn tại rất nhiều biến số nữa.”
“Trời, thật nhiều linh hoa linh thảo!” Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đi phía sau Khương Tự cùng bước vào Điện đồng, vừa bước chân tới đã tức khắc mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một con đường thật dài nối thẳng đến phía trước cung điện, hai bên con đường đều là linh hoa linh thảo, linh lực nồng đậm đã kết thành sương mù bao phủ phía trên hoa cỏ, hai bên sườn cung điện đều được chế tạo từ ngọc bích khản thêm các loại châu ngọc đá quý hiếm gặp.
“Á đù, lão tặc Lang Hoàn thật giàu có, trên vách đá này đều được khảm ngọc Nhuyễn Hương kia kìa.” Hách Liên Chẩn ngửi được mùi hương nhàn nhạt phát ra từ ngọc bích kia, nước miếng suýt nữa đã chảy xuống.
Ngọc Nhuyễn Hương là cực phẩm trong các loại ngọc bích, linh khí nồng đậm, ngồi trên ngọc Nhuyễn Hương tu hành chẳng khác gì đang được tu hành trong mắt linh tuyền ở một nơi đất lành hàng trung đẳng, hơn nữa trên người còn dính mùi hương độc đáo của loại ngọc này. Thứ đồ này kể cả có ở Hách Liên gia cũng được xếp vào hàng xa xỉ.
“Phía trước còn có linh quả kìa.” Mộc Tiêu chỉ về cây lạ có quả đỏ rực sai trĩu ép cong cả cành, quả kia quanh thân mọc đầy vảy, mùi hương hấp dẫn lòng người.
“Quả Long Lân?” Hai mắt Thu Tác Trần tỏa sáng: “Nơi này vậy mà lại có quả Long Lân?”
Quả này, thịt quả như rau câu, nước quả tựa ngọc dịch, thơm ngon vô cùng, càng quý giá hơn nữa, nó chính là linh quả thất phẩm, có tác dụng diệu kỳ trong bổ dưỡng hồn phách, quả thực một loại linh quả cực kỳ trân quý.
“A Tứ, chỗ quả này tất cả hái hết đi! Quả Long Lân là một trong số ít linh quả có thể bổ dưỡng hồn lực, so với linh khuẩn còn khó kiếm hơn.” Bút vẽ nhỏ hưng phấn kêu lên.
Khương Tự gật đầu, kéo kéo tay áo tơ lụa mát lạnh của Nguyệt Li, ngọt ngào làm nũng: “Đại sư huynh, A Tứ muốn ăn quả. Có thể hái không ạ?”
Mọi người thấy lực chú ý của bé tất cả đều đặt trên chuyện ăn, tức khắc buồn cười.
Úy Hành cười nhẹ giải thích: “A Tứ, quả này rất khó hái, linh quả thất phẩm xuống đất tự thối, hơn nữa cây Long Lân có lớp bảo vệ, một khi có người tới hái quả của nó, nó sẽ tự động công kích người đó.”
Hách Liên Chẩn cười ha ha vạch trần: “Quả Long Lân này đánh người đau lắm, chẳng thua gì yêu thú thất phẩm đâu. Về điểm này Lão Bát là người có quyền lên tiếng nhất. Nghe nói Thu gia năm đó định nhổ một gốc cây Long Lân đã thành niên về trồng mà suýt nữa toàn quân bị diệt, sau chỉ có thể hái được vài quả đã phải mặt xám mày tro trở lại.”
Tươi cười trên mặt Thu Tác Trần cứng đờ, nhìn Lão Thất lén lén lút lút trả thù, mặt không biểu tình đá qua một câu: “Ta nhớ rõ khí hậu Trung Châu khô hạn, mấy năm nay linh quả Hách Liên gia ăn đều mua từ nhà bọn ta, từ hôm nay trở đi sẽ tăng giá thêm ba phần.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Thu Tác Trần nhìn tiểu sư muội hoạt bát đáng yêu, mỉm cười giải đáp rõ hơn: “Kỳ thật cây Long Lân có đam mê không ai biết, chính là thích ngửi mùi hương từ cỏ huyên vàng, chỉ cần cây Long Lân mải ngửi mùi, chúng ta sẽ có thể lén hái trộm hết quả Long Lân xuống.”
(*) Cỏ huyên hay hay còn được gọi là cây huyên thảo, vong ưu, nghi nam, lê lô, lộc thông, rau huyên, có tên tiếng Anh là hoa Daylily. Có tên khoa học là Hemerocallis fulva. Thuộc họ Hành tỏi - Lilìaceae, là loài thực vật bản địa châu Á, từ đông Kavkaz qua Himalaya đến Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên và đông nam nước Nga. Hoa to, màu vàng đỏ, có mùi thơm, tràng hoa hình phễu, phía trên xẻ thành 6 phiến. Nhị 6. Bầu có 3 ngăn. Quả hình 3 cạnh. Hạt bóng, màu đen. Ra hoa vào mùa hạ và mùa thu.
Thu Tác Trần chỉ về phía cỏ huyên đang nở hoa vàng thành một vòng lớn sinh trưởng xung quanh cây Long Lân, hắn cười tủm tỉm bắn ra một tia đạo thuật, chỉ thấy tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, vừa rồi trong hoa viên vẫn còn linh khí lượn lờ thì nháy mắt đã xuất hiện lục lạc và dây tơ hồng rậm rạp, ngoại trừ con đường chính thì toàn bộ Điện đồng đều đã bị bao phủ bởi vô số cấm chế.
Mộc Tiêu vừa lấy chiếc cuốc nhỏ đang định chuẩn bị đào linh hoa thấy thế há to miệng, trên trán nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh xuống, chỉ có thể im hơi lặng tiếng giấu chiếc cuốc nhỏ ra sau lưng.
A, Điện đồng này thật đáng sợ!
Khương Tự cũng hơi kinh ngạc, vậy mà lại có nhiều cấm chế như vậy?
“Được rồi, nhanh hái quả Long Lân rồi chúng ta còn vào điện.” Mặt Tiêu Tích U không biểu tình giục, vô số tử khí quanh quẩn trên lục lạc, đem tất cả lục lạc phong bế chặt chẽ.
Thu Tác Trần đốt cháy tất cả cỏ huyên vàng xung quanh cây Long Lân, cánh hoa màu vàng kia tản mát ra một mùi hương kỳ lạ, nháy mắt liền che kín cây Long Lân. Cây Long Lân thoải mái lay động như đang thở ra hít vào liên tục. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận