Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 511: Vại Mật
“Thất sư huynh, Ngũ sư huynh nếu do Tầm Lộc Sơn Chủ ủy thác, vậy Tứ sư huynh thì sao ạ?” Khương Tự kéo ống tay áo Hách Liên Chẩn, tò mò hỏi.
“Lão Tứ? Huynh ấy là Ngọc Diện Tu La ở Tây Nam Châu, chẳng khác dược khoa toàn thư biết đi, Dược Vương của Cửu Châu, tự xưng không ai không cứu được, lấy ngoại hiệu này cứ như thể huynh ấy có năng lực lắm không bằng.” Hách Liên Chẩn hừ một tiếng: “Tiểu sư muội, ta cảm thấy bản lĩnh của huynh ấy còn không bằng muội đâu.”
Úy Hành lừ mắt nhìn hắn một cái, sau đó hướng về phía Khương Tự cười nói: “A Tứ có đỉnh mỹ nhân ôm hồ, luận truyền thừa huynh xác thật không bằng tiểu sư muội.”
Khương Tự cười nói: “Tứ sư huynh đừng ghẹo muội, muội chỉ biết tinh luyện linh hoa linh thảo làm đồ ăn vặt thôi.”
“Lão Tứ, huynh có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm không ?” Lan Tấn thấy cả đám nói về việc này bèn hỏi.
Úy Hành như suy tư gì đó rồi nhìn thoáng qua Nguyệt Li, lắc đầu nói: “Trừ phi ta phá vỡ đạt được tu vi cửu cảnh hậu kỳ thì mới nắm chắc thử một lần. Có điều A Tứ nắm trong tay đỉnh mỹ nhân ôm hồ, nếu A Tứ có thể phá vỡ vào cửu cảnh, hẳn cũng có thể thử một lần.”
Vấn đề là nguyên liệu quá khan hiếm nên không dám thử.
“Tới rồi.” Cô Xạ hạ xuống cấm địa bên trong cốc, lấy ra một chiếc lệnh bài, hóa giải rất nhiều cấm chế ở đây.
Đằng trước xuất hiện một địa cung đã bị sụp một phần, đá vụn nằm ngổn ngang khắp nơi, linh hoa linh thảo trong cốc cũng bị đè chết không ít.
“Sư tổ đã dọn ra một con đường nối thẳng tới nơi phong ấn, cũng đã dặn dò ta đi cùng các vị tới nơi đó tra xét một lượt, sau đó mới quay trở về Bách Hoa Tông thương nghị phương án giải quyết.”
Mấy người Lan tấn gật đầu, theo nàng ấy đi vào trong thông đạo.
Khương Tự nhìn linh hoa linh thảo bị đè chết ở những chỗ bị sụp kia mà nhíu nhíu mày. Những linh hoa này tuy rằng chỉ là lục phẩm, ở thượng giới không phải loại hiếm lạ gì nhưng gãy rụng khắp nơi như vậy cũng khiến nàng nhìn mà buồn bực vô cùng.
Đầu ngón tay của nàng vung lên, hất gọn đá vụn và bùn đất xung quanh qua một bên, những hoa cỏ đã bị gãy rụng chết chôn vào đất, đám linh hoa linh thảo vẫn còn sống được nhổ lên rồi trồng qua một bên, cuối cùng nàng còn tưới cho chúng chút nước linh tuyền trong động phủ.
Làm xong hết tất cả, Khương Tự mới ngẩng đầu lên mới thấy Nguyệt Li lẳng lặng đứng chờ ở cánh cửa lối vào địa cung, những người khác đều đã đi vào trong hết cả.
“Đại sư huynh, sao huynh không đi vào?” Khương Tự vội vàng rửa sạch tay, mỉm cười hỏi.
Nguyệt Li thấy đầu ngón tay nàng vẫn còn đang nhỏ nước, ống tay áo cũng bị dính ướt bèn lấy khăn lụa ra, rũ mắt, không nói một lời nhẹ nhàng lau khô tay nàng, không quên phất tay qua ống tay áo ẩm ướt, linh khí vừa lướt qua, ống tay áo đã khô ráo như ban đầu.
“Những hoa cỏ này đều đã chết, chẳng bao lâu nữa sẽ hóa thành bùn đất, cũng coi như có nơi quay về, việc gì muội phải tốn tâm tốn sức chôn hoa như vậy?” Nguyệt Li nhàn nhạt hỏi.
“Muội cũng không biết, chỉ là không muốn nhìn những hoa cỏ này chịu cảnh này.” Khương Tự hướng về phía chàng nở một nụ cười xán lạn, cũng không biết từ lúc nào mà hoa cỏ trong mắt nàng như có sinh mệnh.
Nàng có thể tinh luyện hoa cỏ thành ngưng châu để dùng, có thể phơi khô làm trà để uống nhưng không muốn thấy chúng bị giày xéo thế kia.
“Đại sư huynh, muội như vậy có phải hơi làm ra vẻ không?”
Con ngươi hẹp dài của Nguyệt Li hiện lên chút ý cười, trả lời: “Nghe đồn trong mắt các thần hoa cỏ cũng có thế giới riêng, thậm chí hoa cỏ với tu sĩ chẳng khác gì nhau. A Tứ, có gì đâu. Đi nào, chúng ta cũng nên vào rồi.”
“Vâng.” Khương Tự nghe chàng nói vậy không khỏi cảm thấy Đại sư huynh nói chuyện dễ nghe quá, nàng không tự chủ cong cong đôi mắt thành vầng trăng non.
Sau khi Hoa Liễm Diễm chỉ huy đệ tử tông môn mở trận pháp hộ sơn ra, không cam lòng đuổi theo cấm địa vô tình nhìn thấy một màn này, nàng ta cảm thấy mình bị chua đến chết.
Bây giờ nàng ta cũng hiểu vì sao Khương Tự luôn sống ngây thơ hồn nhiên, mang bộ dạng phóng khoáng tiêu sái như vậy rồi.
Hóa ra đến cả người lạnh nhạt Như Nguyệt Li cũng không che giấu nổi ý cưng chiều trong mỗi lời nói. Đó là còn không kể tới tám người khác. Khương Tự chẳng phải đang ngày này sống trong vại mật thì là gì?
Đến thiên chi kiều nữ trên thượng giới như nàng ta cũng chẳng thể trải qua cuộc sống ngọt ngào như Khương Tự!
Hoa Liễm Diễm đứng trước địa cung chua lè một lúc lâu mới uể oải xoay người đi mất, hứ, nàng ta không thèm đi vào ăn cơm chó nhé!
Bên trong thông đạo địa cung dù đã được thu dọn bớt nhưng vẫn đổ nát thê lương vô cùng. Khương Tự đi theo Nguyệt Li vào trong đã nhận ra địa cung của Bách Hoa Tông và địa cung ở Khốc Sơn Tây Nam Châu không khác nhau.
Những nơi lọt vào tầm mắt đều là những cột đá đã bị phong hóa, phong ấn trên đỉnh địa cung bị tổn hại khá nặng, ấn Cửu Châu lao ra khỏi phong ấn khiến toàn bộ đỉnh cung điện trong địa cung sụp đổ. Ánh mặt trời nhờ vậy có thể chiếu sáng xuống những cột đá đã bị đứt gãy, nằm ngổn ngang đầy đất.
Trọng Hoa híp mắt nói: “Không nhìn ra cái gì cả, không có dấu vết cho thấy có người vào đây, cũng không cảm nhận được hơi thở còn sót lại nào, điều này cho thấy ấn Cửu Châu tự phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài.”
“Lão Đại, lần trước chúng ta đi địa cung Khốc Sơn, ấn Cửu Châu kia cũng từ phong ấn chạy ra, cuối cùng bị huynh phong ấn một lần nữa. Thật kỳ quái.”
Nguyệt Li nhìn cột đá đứt gãy trên mặt đất, không thấy cứ điều gì dị thường, lắc đầu thanh lãnh nói: “Phong ấn ở Khốc Sơn đã có dấu hiệu yếu đi trong trăm ngàn năm nay, còn sinh ra một gốc dây hồ lô Hỗn Độn, tình hình ở đây với Khốc Sơn không giống nhau, có vẻ như phong ấn bất ngờ bị phá mở.”
Hách Liên Chẩn gật gật đầu, sau đó đồng tử co rụt lại, chỉ vào kiếm Phần Thiên phía sau Mặc Khí: “Lão… Lão Nhị, kiếm của huynh đang động kìa.”
Nhìn qua mới thấy lửa mang sát khí màu đen quấn quanh chuôi kiếm đột nhiên phát ra tiếng rung rung liên tục. Sắc mặt Mặc Khí lập tức thay đổi, tay nắm chặt lấy kiếm Phần Thiên.
Sắc mặt mấy người Nguyệt Li cũng nặng nề, kéo Khương Tự về phía sau bảo vệ, đồng thời thi pháp cố gắng trấn trụ xao động của kiếm Phần Thiên.
Thanh kiếm kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt rồi hóa thành một luồng sát khí chiếu thẳng lên tận trời, cuối cùng biến mất khỏi địa cung.
Đôi tay của Mặc Khí bị lửa mang sát khí làm bỏng rát, sắc mặt âm lệ, y lạnh lùng nói: “Nó về Vực sâu Vĩnh Ám.”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, ngơ ngác nhìn nhau. Đây chắc chắn không phải tin tức tốt.
Mặc Khí đã nuôi kiếm vài thập niên mà đột nhiên nó lại phản chủ, huống hồ bây giờ y đang có tu vi cửu cảnh đấy.
“Nhị sư huynh, tay huynh.” Khương Tự thấy trên tay y bị bỏng rát còn lộ ra tia máu, vội vàng bước qua, lấy một viên ngừng châu bát phẩm chữa thương đặt vào lòng bàn tay y rồi dùng hồn lực thúc đẩy dược hiệu.
Dược lực ngay lập tức bao bọc tay Mặc Khí, chỉ trong một lát đã khiến tia máu biến mất, thương thế tốt hơn bảy tám phần.
“A Tứ, huynh không sao.” Giọng Mặc Khí mơ hồ không rõ, y cúi đầu nhìn nàng, những vết thương nhỏ như vậy y đã sớm quen, chỉ có A Tứ mới chuyện bé xé ra to.
“Nếu kiếm Phần Thiên phản chủ, vừa lúc chặt đứt sạch sẽ. Nhị sư huynh sau này không cần lấy thân nuôi kiếm nữa, thân thể sẽ khá lên thôi” Khương Tự nâng mắt nhìn, vô cùng nghiêm túc nói, đồng thời còn lấy ra mười mấy bình ngưng châu bát phẩm, tất cả đưa hết cho y.
Đồng tử màu trà của Mặc Khí hơi sáng lên, giọng mơ hồ không rõ: “Được.”
“Vết thương nhỏ mà đến mức này sao?” Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, tấm tắc nói: “Cái này giờ hay rồi, ấn Cửu Châu không thấy đâu, kiếm Phần Thiên cũng chạy, việc này ầm ĩ lớn đấy.”
Khuôn mặt tuấn tú Nguyệt Li nặng nề, lạnh lùng nói: “Nơi đây có điểm kỳ lạ, đào địa cung lên.”
Một canh giờ sau, đệ tử Bách Hoa Tông cuối cùng cũng đào hết cấm địa dưới địa cung lên. Bên dưới để lộ ra một đàn tế màu đen, đàn tế kia được bảo tồn rất tốt.
“Đàn tế và những lần chúng ta chứng kiến trước đó giống nhau như đúc, kỳ quái chính là bên trên không có ký hiệu đồng thau.” Lan Tấn đi lên nhìn rồi đánh giá.
Khương Tự: “Sát tự phù, Phòng tự phù, Vây tự phù, trên đàn tế nơi này sẽ có ký hiệu gì nhỉ? Sao lại biến mất?”
Hách Liên Chẩn tùy tiện nói: “Đều đừng đoán nữa, tiểu sư muội, muội có thể quay ngược thời gian nhìn thử xem trước khi ấn Cửu Châu phá vỡ phong ấn đã xảy ra chuyện không?”
Mọi người động tác nhất trí mà nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự trầm ngâm mấy giây: “Nơi đây với muội không có bất cứ dính dáng nhân quả nào, muội không biết có thể quay ngược thời gian không nữa, chỉ có thể thử một lần.”
Khương Tự nhìn về phía nơi vừa chôn hoa trước đó, nháy mắt phát ra một đạo pháp tắc thời gian, lấy hoa cỏ làm chất môi giới, bắt đầu hồi tưởng cuộc đời của những hoa cỏ ở đây.
Chỉ thấy những hoa cỏ được chôn gần đó ngay lập tức bắt đầu quá trình quay ngược thời gian. Thời gian quay ngược, tiếp tục quay ngược trở về thời điểm trước khi chúng bị gãy dập, địa cung bị sụp xuống trước đó cũng bắt đầu quá trình không ngừng hồi phục như ban đầu, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục nguyên dạng.
Trong khoảnh khắc kia, mấy đạo ký hiệu màu xanh lơ sáng lên, ngay lập tức địa cung sụp xuống, ấn Cửu Châu phải không rồi biến mất.
Mọi người trố mắt há hốc miệng không dám tin nhìn hình ảnh vừa hiện lên, giây tiếp theo sau khi hình ảnh biến mất, sắc mặt Khương Tự trắng bệch lùi về phía sau một bước.
Nguyệt Li và Mặc Khí vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Đôi mắt Khương Tự đau đớn vô cùng, vận mệnh chú định như có một tầm mắt đáng sợ thông qua mấy ký hiệu đồng thau kia rơi xuống người nàng. Cả người nàng cảm thấy rét lạnh, nàng run giọng nói: “Người đó nhìn thấy muội, đàn tế màu đen kia là nơi truyền tống, ký hiệu đồng thau là năng lượng để truyền tống, khi ký hiệu bị kích hoạt thì ấn Cửu Châu sẽ bị truyền tống đi.”
Mọi người kinh hãi, bảo sao trước đó bọn hắn đã gặp được vài đàn tế màu đen, hóa ra đều là truyền tống trận thượng cổ. Những đàn tế trước đó đều chưa được kích hoạt sử dụng nên ký hiệu đồng thau mới còn sót lại như ban đầu. Ở đây ký hiệu lại bị kích hoạt nên ấn cửu Châu mới biến mất.
Sắc mặt Cô Xạ đột nhiên trắng bệch, không phải vì nghe thấy sự thật đáng sợ như vậy mà bởi vì tu vi của Khương Tự, pháp tắc thời gian của nàng kia không ngờ lại mạnh đến thế, có thể quay ngược dòng thời gian, nhìn thấy những chuyện đã xảy ra, thế này thật đáng sợ.
“A Tứ, đừng nói nữa.” Nguyệt Li tế không gian nguyệt quế ra, tức khắc phong tỏa toàn bộ trời đất, ngăn cách tránh nhìn trộm.
Lan Tấn thất thanh kêu lên: “Người đó là ai?”
Khương Tự lắc đầu: “Không biết, lực lượng của người đó ở phía trên muội, chỉ cách thời không liếc mắt một cái, không biết đã nhìn chăm chú từ lúc nào.”
Tay chân Khương Tự lạnh băng, mũi ngửi được mùi hương thanh mát của nguyệt quế, trong lúc lơ đãng nàng chạm phải tay Nguyệt Li, lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Đại sư huynh, huynh che trời làm gì thế? Muội không sao rồi.”
Cơ thể Nguyệt Li cứng đờ, nhìn vào đôi mắt to màu đen giờ như nhiễm sương mù mênh mông.
Những người khác nhìn ánh mặt trời chói chang chiếu vào Bách Hoa Cốc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khương Tự đột nhiên hiểu ra, đôi mắt nàng không nhìn thấy rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Li lập tức lạnh băng, gọi một tiếng: “Úy Hành.”
Hách Liên Chẩn nghẹn ứ trong họng, thiếu chút nữa gào khóc, Tiểu Bát nhà bọn hắn không thể xảy ra chuyện được.
“Ta nhìn xem. Tiểu sư muội đừng hoảng hốt, các huynh cũng đừng hoảng hốt.” Úy Hành thấy khuôn mặt mọi người đều nặng nề, đầu ngón tay nhanh chóng tràn ra một tia lực bách thảo bao trùm lên đôi mắt của Khương Tự.
Khương Tự chỉ cảm thấy đôi mắt bỗng nhiên mát lạnh, thoải mái vô cùng, loáng thoáng còn nhìn thấy một vài bóng dáng, chẳng qua không rõ ràng lắm.
“Do quy tắc thời gian phản phệ, chỉ mù tạm thời, trong khoảng thời gian này không thể tiếp tục thi triển pháp tắc thời gian nữa. Huynh sẽ dùng lực bách thảo ngày đêm trị liệu cho muội, mấy ngày nữa có thể khôi phục.” Úy Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười cười nói phương án trị liệu.
Mọi người cũng đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, ai nấy đều hung hăng nhìn về phía Hách Liên Chẩn, tất cả do ý kiến ngu xuẩn của Lão Thất này.
Hách Liên Chẩn giống như cà tím dính sương, héo rũ không dám nói lời nào.
“Đừng trách Thất sư huynh, không phải pháp tắc thời gian phản phệ, là muội thấy được thứ không nên thấy.” Khương Tự trầm tư nói: “Chúng ta khả năng phải nhanh nhanh đi một chuyến tới Vĩnh Ám Địa.”
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li nhìn về phía hư không nơi cực bắc, chỉ liếc qua một cái mà suýt nữa mắt cũng mù, nơi đó đang ẩn giấu bí mật lớn đến mức nào?
“A Tấn, mọi người đưa tin về tộc đi, nếu ta đoán không sai thì mỗi nơi phong ấn Cửu Châu đều có một đàn tế màu đen bên dưới, hãy đào hết đàn tế màu đen lên.”
Trọng Hoa giật mình nói: “Ý huynh là có người muốn cướp ấn Cửu Châu, sau đó hợp chín ấn lại thành một và đàn tế màu đen này chính là phương thức truyền tống?”
Mọi người đồng thời kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy đầy người, nếu phỏng đoán của Nguyệt Li chính xác thì trận thế này đã bắt đầu được bài bố từ mấy vạn năm trước, thậm chí còn sớm hơn thế.
Nguyệt Li vừa đỡ lấy Khương Tự vừa nhìn về phía Cô Xạ, giọng thanh lãnh nói: “Thần nữ Cô Xạ, xin hãy gửi tin những việc này tới các vị Sơn Chủ Thánh Hiền, mong mọi người cùng thương lượng chuyện này.”
Cô Xạ gật đầu, đem tin tức truyền cho sư tổ Trưởng lão Lục Thâm, trong chốc lát Cửu Châu Sơn Chủ Thánh Hiền đều biết tin, mọi người đều kinh hãi chảy một thân mồ hôi lạnh.
Từ cấm địa trong sơn cốc bước ra, Khương Tự theo chân các sư huynh tới Bách Hoa Tông nghỉ ngơi trước.
Bách Hoa Tông được kiến tạo theo thế dựa núi gần sông, kiến trúc xây dựng ở đỉnh sơn cốc, toàn bộ hoạt động ra vào đều nhờ chim loan hoặc ngự kiếm. Do bây giờ đôi mắt của nàng không nhìn thấy gì nên chỉ có thể ngồi trên thân kiếm Thanh Mang của Lan Tấn.
Lan Tấn nghĩ tới chuyện nàng đã phi thăng hơn một năm mà vẫn phải trải qua mưa gió bão bùng bên ngoài, liên tiếp mấy lần thoát cửa hiểm, thật vất vả mới có được núi Đông Li thì lại nhảy vào vũng nước đục ấn Cửu Châu với bọn hắn, cuối cùng còn rơi xuống kết cục hai mắt bị mù, ngay lập tức nội tâm hắn khó chịu vô cùng, lấy linh tuyền cho nàng lau hai mắt.
“Lục sư huynh, muội không sao.” Khương Tự nhận ra cảm xúc của Lan Tấn suy sút bèn tóm lấy cánh tay hắn, cười xán lạn nói: “Nếu không phải đôi mắt nhìn không thấy, muội cũng không tiện ngồi ké kiếm Thanh Mang của sư huynh đâu.”
Lan Tấn vuốt tóc đen đầy đầu của nàng, giọng dịu dàng: “Trong núi gió lớn, cẩn thận kẻo ngã.”
Khương Tự ôm lấy cánh tay hắn, mỉm cười gối đầu lên đầu gối hắn, cảm thụ thời gian yên tĩnh ở chung với Lan Tấn, chỉ hi vọng thời gian có thể chậm lại một chút, lại chậm thêm một chút nữa. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Lục sư huynh, nếu chúng ta vẫn luôn ở núi Thanh Vụ thì tốt rồi.” Khương Tự nhẹ giọng ước ao.
Cho dù hiện giờ khoảng cách với cửu cảnh chỉ còn một đường ngăn, lại còn nhìn thấy trời đất rộng lớn bên ngoài nhưng nàng bắt đầu dần nhớ đến những ngày ở núi Thanh Vụ, hoài niệm cuộc sống thoải mái vô tư khi năm tuổi kia.
Khương Tự khi đó hoàn toàn không biết gì về giới tu tiên nhưng lòng tràn ngập khao khát. Lúc ấy mọi người đều ở cùng một ngọn núi, nàng có thể chạy từ Đệ Nhất Phong tới Cửu Phong chứ không phải giống như bây giờ, trời nam biển bắc xa cách nhau.
Lan Tấn nâng tay áo lên che bớt gió to trong sơn cốc cho nàng, cũng hoài niệm vô cùng, hắn cười hứa hẹn: “Sau này sư huynh mang muội về núi Thanh Vụ.”
Trọng Hoa vuốt vuốt lọn tóc đen nhánh của mùi, cười phóng khoáng đề nghị: “Quay về núi Thanh Vụ không phải quá dễ sao? Sau này chúng ta cứ chọn một ngày trong năm rồi cùng nhau xuống hạ giới là xong, giờ mọi người đều đã đạt tu vi cửu cảnh, có thể che giấu Thiên Đạo, tới hạ giới chơi một vòng rất đơn giản.”
Hách Liên Chẩn vừa nghe có thể xuống hạ giới chơi, vội vàng vỗ tay cực lực tán đồng: “Ý kiến này hay đấy, những năm ở núi Thanh Vụ ta còn chưa được xuống núi chơi mấy đâu.”
Khương Tự nghe vậy hơi hơi mỉm cười, thời gian như nước chảy, cuối cùng cũng không thể quay lại được, kể cả có về đi chăng nữa cũng không còn giữ được cảm thụ như năm đó.
Nàng duỗi tay cảm nhận gió lướt qua đầu ngón tay, mây mù thay đổi, cảm giác được năm tháng vô tình, đầu ngón tay tùy ý vung lên vẽ ra vài nét bút trên không trung. Ngay lập tức ánh sáng vàng hiện lên, một đạo ký hiệu ẩn chứa đạo thuật được khắc họa lên không.
Linh hoa linh thảo đầy sơn cốc dưới lực lượng đạo thuật của ký hiệu điên cuồng sinh trưởng, trời đất chấn động, một cỗ uy áp mạnh mẽ xông thẳng lên tận trời, lại chưa chạm tới sao trời để thắp sáng ngôi sao kia trên bầu trời sao Cửu Châu.
Mọi người ngơ ra.
Lan Tấn lòng tràn đầy chấn động nhìn Khương Tự phác họa đạo phù kia, cảm nhận được trên đó tồn tại uy áp đáng sợ và sự tang thương trong tâm cảnh.
Cả người Cô Xạ cứng đờ, Lạc Hoa Đăng trong tay xua tan sương mù ngập tràn sơn cốc, nàng ấy nhìn gió mây sương mù xung quanh vẫn tụ về đầu ngón tay của Khương Tự rồi hình thành nên một thế trời đất đáng sợ, tức khắc chấn động tới tay chân đều lạnh lẽo.
Nàng kia đã phá vỡ vào cửu cảnh?
Không có bất cứ dấu hiệu nào, cứ ngồi trên thân kiếm Thanh Mang của Lan Tấn, hỏi nhau vài câu là đã có thể ngộ đạo phá cảnh?
Sao có thể chứ?
Cửu cảnh hóa ra có thể phá dễ dàng như vậy? Mình bây giờ cũng chỉ mới sờ được đến ngạch cửa thôi mà.
Hách Liên Chẩn dụi dụi đôi mắt, nhìn qua nhìn lại, không dám tin hỏi thử: “Tiểu sư muội phá cảnh rồi?”
Mặc Khí tay ôm vai, ngồi ké trên lưng Kim Ô của Hách Liên Chẩn, đồng tử màu trà hiện lên ý cười: “Còn chưa đâu, có điều muội ấy đã vẽ ra được ký hiệu thuộc về chính mình.”
Đạo phù kia ẩn chứa hương vị của núi Thanh Vụ, ẩn chứa hương vị của thời gian, là những gì độc đáo A Tứ đã trải qua, đồng thời cũng là đạo thuật đầu tiên của nàng.
Trọng Hoa kinh ngạc thu Mỹ Nhân Phiến về: “Sao có thể?”
Nguyệt Li mỉm cười, A Tứ nhìn có vẻ thời gian phi thăng khá ngắn nhưng kỳ thực khi ở trong bí cảnh Thủy Nguyệt vì để hái quả đã xuyên qua hành lang thời gian mười vạn năm, vì tìm kiếm Phượng cốt đã quay ngược trở về thành Tửu 8.000 năm trước. Thời gian mà một năm này nàng trải qua so với trăm ngàn năm của các tu sĩ khác còn nhiều hơn, tích lũy đã đầy đủ nên hiển nhiên có thể phá cảnh.
“Này thuật tên là Sơn Nguyệt Bất Tri.” Khương Tự lạnh lùng mở miệng.
Đằng kia mây mù cuồn cuộn, người ta dường như có thể thấy được bóng dáng núi Thanh Vụ mơ hồ hiện ra, thấy được vô số ngày tháng cô đơn lạnh lẽo, thế nhưng núi trăng nào biết chuyện dưới đáy lòng con người, người trên đời sao biết thời gian vô tình.
Đáy mắt Khương Tự phát ra ánh sáng trắng như tuyết nhìn hồn phách phía trên cấm thuật cộng sinh. Nàng ngự phong đứng lên, thi pháp vẽ ra đạo thuật đầu tiên của mình, hướng thẳng về phía gông xiềng màu máu rồi hung hăng chém xuống. Ánh sáng của đạo thuật vừa chém xuống thì xiềng xích màu máu vỡ ra từng tấc từng tấc. Trong hư không truyền tới một tiếng kêu thê lương.
Ở vực sâu Vĩnh Ám, Cố Kỳ Châu bị giam cầm trong bóng tối vô tận phun ra một ngụm máu lớn, vô số sát khí theo mũi miệng xâm nhập vào trong cơ thể, cắn nuốt chút linh lực không còn sót lại mấy quanh thân gã ta.
Nội tâm Cố Kỳ Châu hoảng hốt, gã ta không dám tin mở to mắt, sắc mặt trắng mạch không còn một chút máu, không thể nào, Khương Tự sao có thể chặt đứt cấm thuật cộng sinh được?
Đây là cấm thuật thượng cổ kia mà!
Sao có thể?
Làm sao có thể tiến triển nhanh, mạnh mẽ như vậy được?
“Nàng ta đã ngộ ra được đạo thuật đầu tiên của mình, cũng đã bước một chân vào cánh cửa lớn cửu cảnh, hơn nữa còn không phải cửu cảnh bình thường.” Trong bóng đêm, một tiếng cười tà tứ truyền vào trong đầu gã ta: “Nếu không phải ta ở đây thì giờ phút này ngươi hẳn đã bị nàng ta cách không kéo đi, một kiếm chém chết, hồn phi phách tán rồi.”
“Ngươi là ai?” Đồng tử của Cố Kỳ Châu co lại, so với việc Khương Tự tấn chức cửu cảnh đáng sợ, gã ta càng sợ tiếng cười tà ác trước mặt này hơn.
Gã ta thà chết dưới kiếm của Khương Tự vẫn thoải mái hơn so với bị thứ đáng sợ nọ quấn lấy.
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.” Tiếng cười tà ác bễ nghễ kia quanh quẩn trong vực sâu ngập tràn sát khí.
Sát khí màu đen giống như con rồng lớn đang bơi qua bơi lại mở miệng rít gào.
Bị phong ấn 10 vạn năm, cuối cùng gã cũng tỉnh rồi đây!!!
*
Một chiêu của Khương Tự chặt đứt cấm thuật cộng sinh, nàng đang muốn lần theo xiềng xích màu máu không ngừng biến mất kia câu Cố Kỳ Châu từ trong hư không nơi cực bắc tới đây thì vô số sát khí bỗng dâng lên, che kín xiềng xích màu máu lại, đồng thời bao phủ toàn bộ đáy vực sâu, ngay cả sắc mặt kinh sợ của Cố Kỳ Châu cũng bị che khuất.
Nàng cách không đối diện với người nọ, năm tháng đã qua như gào thét trôi đi, mười năm thời gian xuân đi thu tới dần dần mai một, tiểu đế cơ Đại Ngu đã chết, con trai của trời Cố Kỳ Châu cũng chết. Khương Tự nhìn thần sắc kinh sợ của gã ta, lạnh lùng nói: “Trước khi ta tìm được ngươi, đừng có chết.”
Sát khí màu đen quay cuồng nổi lên chặn đứng con đường hư không lại.
Khương Tự mở to mắt, mấy người Lan Tấn đều vây quanh lại đây, dù đôi mắt nào không còn thấy rõ nhưng vẫn có thể cảm ứng một cách chính xác hơi thở đạo thuật trên người các sư huynh, không ngờ còn rõ ràng thấu triệt hơn so với khi đôi mắt vẫn còn hoàn hảo.
“A Tứ, muội phá vỡ vào cửu cảnh rồi?” Lan Tấn vội vàng hỏi.
“Chưa, có điều vẫn muốn chúc mừng Sơn Chủ.” Giọng của Trưởng lão Lục Thâm cách không truyền tới, ẩn ẩn còn mang theo một chút khiếp sợ sau khi cảm nhận được uy áp còn sót lại.
Khi ánh sáng đạo thuật kia được sáng tạo nên, toàn bộ Bách Hoa Cốc thay đổi bất ngờ, trời đất chấn động, ngay cả bà cũng như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Điều đó đủ cho thấy sự đáng sợ của đạo thuật này như thế nào.
Đạo thuật ánh sáng, vậy mà lại là đạo thuật ánh sáng đáng sợ nhường ấy.
Truyền thừa thượng cổ ở Cửu Châu sở dĩ đáng sợ bởi vì đạo thuật truyền thừa. Thế nhưng Khương Tự lại có thể sáng tạo ra đạo thuật của riêng mình, đó là còn không nhắc đến chuyện nàng chưa phá vỡ để vào cửu cảnh. Sau này chờ nàng phá vỡ vào cửu cảnh, không biết sẽ đáng sợ đến mức nào nữa.
Trong hư không, các vị cửu cảnh Thánh Hiền vội vàng chuyển sự chú ý qua đây, ai nấy cũng kinh ngạc không nói thành lời. Tuổi còn nhỏ đã sắp phá vỡ vào cửu cảnh, lại còn tự sáng chế ra đạo thuật đáng sợ như thế, thiên phú của cô bé này khó tin tới cực hạn rồi.
“Chúc mừng tiểu Sơn Chủ, rốt cuộc có được chính mình đạo thuật.” Giọng bình đạm không chút gợn sóng của Tầm Lộc Sơn Chủ từ trong hư không truyền tới.
Tầm Lộc Sơn Chủ nói xong câu này liền không tiếp tục nữa.
Các vị cửu cảnh khác lại kinh ngạc vô cùng, Tầm Lộc Sơn Chủ thế mà lại mở miệng chúc mừng, phải biết số lần mở miệng nói chuyện của vị chủ núi tuyết mười vạn dặm này suốt 8.000 năm qua chỉ được đếm trên đầu ngón tay, bà được xếp vào nhân vật cấp bậc bà tổ cô đấy.
Không ai không biết tu vi của bà mạnh đến đâu, có lẽ chỉ có vị Sơn Chủ đại nhân ngoài tiên châu hải ngoại kia mới biết được đôi chút.
Các vị cửu cảnh Thánh Hiền thấy Tầm Lộc Sơn Chủ cũng đã lên tiếng chúc mừng thì thi nhau chúc mừng theo.
Hách Liên Chẩn sung sướng nắm tay, hưng phấn hô lên: “Tiểu sư muội, muội quá lợi hại, cầu bảo vệ, cầu bao nuôi.”
Trọng Hoa dùng một tay ấn chặt hắn, ghét bỏ chê bôi: “Nhìn bộ dạng không tiền đồ của nhà mi kìa.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, thấy trên người nàng đã không còn gông xiềng màu máu, giọng mơ hồ không rõ: “A Tứ, muội chặt đứt cấm thuật cộng sinh rồi? Nhìn thấy gì?”
Khương Tự gật đầu, chưa bao giờ nhẹ nhàng tự tại giống bây giờ: “Thấy được vực sâu tối tăm, có một số việc muội còn chưa suy nghĩ cẩn thận, để muội từ từ ngẫm lại đã.”
Lan Tấn dịu dàng cười nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh nhanh tới Bách Hoa Tông đi, chớ có lề mề trong sơn cốc mãi. Tiên môn Cửu Châu đều đang chờ.”
Mọi người thi nhau gật đầu đồng tình. Tuy rằng ấn Cửu Châu đã bị mất nhưng tiểu sư muội đã chặt đứt được cấm thuật, sáng chế ra đạo thuật của riêng mình cũng coi như có được hai chuyện không tốt, nói thế nào cũng thấy đáng mừng hơn.
Mọi người sung sướng ngự kiếm tới Bách Hoa Tông. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
“Lão Tứ? Huynh ấy là Ngọc Diện Tu La ở Tây Nam Châu, chẳng khác dược khoa toàn thư biết đi, Dược Vương của Cửu Châu, tự xưng không ai không cứu được, lấy ngoại hiệu này cứ như thể huynh ấy có năng lực lắm không bằng.” Hách Liên Chẩn hừ một tiếng: “Tiểu sư muội, ta cảm thấy bản lĩnh của huynh ấy còn không bằng muội đâu.”
Úy Hành lừ mắt nhìn hắn một cái, sau đó hướng về phía Khương Tự cười nói: “A Tứ có đỉnh mỹ nhân ôm hồ, luận truyền thừa huynh xác thật không bằng tiểu sư muội.”
Khương Tự cười nói: “Tứ sư huynh đừng ghẹo muội, muội chỉ biết tinh luyện linh hoa linh thảo làm đồ ăn vặt thôi.”
“Lão Tứ, huynh có thể luyện chế ra đan dược cửu phẩm không ?” Lan Tấn thấy cả đám nói về việc này bèn hỏi.
Úy Hành như suy tư gì đó rồi nhìn thoáng qua Nguyệt Li, lắc đầu nói: “Trừ phi ta phá vỡ đạt được tu vi cửu cảnh hậu kỳ thì mới nắm chắc thử một lần. Có điều A Tứ nắm trong tay đỉnh mỹ nhân ôm hồ, nếu A Tứ có thể phá vỡ vào cửu cảnh, hẳn cũng có thể thử một lần.”
Vấn đề là nguyên liệu quá khan hiếm nên không dám thử.
“Tới rồi.” Cô Xạ hạ xuống cấm địa bên trong cốc, lấy ra một chiếc lệnh bài, hóa giải rất nhiều cấm chế ở đây.
Đằng trước xuất hiện một địa cung đã bị sụp một phần, đá vụn nằm ngổn ngang khắp nơi, linh hoa linh thảo trong cốc cũng bị đè chết không ít.
“Sư tổ đã dọn ra một con đường nối thẳng tới nơi phong ấn, cũng đã dặn dò ta đi cùng các vị tới nơi đó tra xét một lượt, sau đó mới quay trở về Bách Hoa Tông thương nghị phương án giải quyết.”
Mấy người Lan tấn gật đầu, theo nàng ấy đi vào trong thông đạo.
Khương Tự nhìn linh hoa linh thảo bị đè chết ở những chỗ bị sụp kia mà nhíu nhíu mày. Những linh hoa này tuy rằng chỉ là lục phẩm, ở thượng giới không phải loại hiếm lạ gì nhưng gãy rụng khắp nơi như vậy cũng khiến nàng nhìn mà buồn bực vô cùng.
Đầu ngón tay của nàng vung lên, hất gọn đá vụn và bùn đất xung quanh qua một bên, những hoa cỏ đã bị gãy rụng chết chôn vào đất, đám linh hoa linh thảo vẫn còn sống được nhổ lên rồi trồng qua một bên, cuối cùng nàng còn tưới cho chúng chút nước linh tuyền trong động phủ.
Làm xong hết tất cả, Khương Tự mới ngẩng đầu lên mới thấy Nguyệt Li lẳng lặng đứng chờ ở cánh cửa lối vào địa cung, những người khác đều đã đi vào trong hết cả.
“Đại sư huynh, sao huynh không đi vào?” Khương Tự vội vàng rửa sạch tay, mỉm cười hỏi.
Nguyệt Li thấy đầu ngón tay nàng vẫn còn đang nhỏ nước, ống tay áo cũng bị dính ướt bèn lấy khăn lụa ra, rũ mắt, không nói một lời nhẹ nhàng lau khô tay nàng, không quên phất tay qua ống tay áo ẩm ướt, linh khí vừa lướt qua, ống tay áo đã khô ráo như ban đầu.
“Những hoa cỏ này đều đã chết, chẳng bao lâu nữa sẽ hóa thành bùn đất, cũng coi như có nơi quay về, việc gì muội phải tốn tâm tốn sức chôn hoa như vậy?” Nguyệt Li nhàn nhạt hỏi.
“Muội cũng không biết, chỉ là không muốn nhìn những hoa cỏ này chịu cảnh này.” Khương Tự hướng về phía chàng nở một nụ cười xán lạn, cũng không biết từ lúc nào mà hoa cỏ trong mắt nàng như có sinh mệnh.
Nàng có thể tinh luyện hoa cỏ thành ngưng châu để dùng, có thể phơi khô làm trà để uống nhưng không muốn thấy chúng bị giày xéo thế kia.
“Đại sư huynh, muội như vậy có phải hơi làm ra vẻ không?”
Con ngươi hẹp dài của Nguyệt Li hiện lên chút ý cười, trả lời: “Nghe đồn trong mắt các thần hoa cỏ cũng có thế giới riêng, thậm chí hoa cỏ với tu sĩ chẳng khác gì nhau. A Tứ, có gì đâu. Đi nào, chúng ta cũng nên vào rồi.”
“Vâng.” Khương Tự nghe chàng nói vậy không khỏi cảm thấy Đại sư huynh nói chuyện dễ nghe quá, nàng không tự chủ cong cong đôi mắt thành vầng trăng non.
Sau khi Hoa Liễm Diễm chỉ huy đệ tử tông môn mở trận pháp hộ sơn ra, không cam lòng đuổi theo cấm địa vô tình nhìn thấy một màn này, nàng ta cảm thấy mình bị chua đến chết.
Bây giờ nàng ta cũng hiểu vì sao Khương Tự luôn sống ngây thơ hồn nhiên, mang bộ dạng phóng khoáng tiêu sái như vậy rồi.
Hóa ra đến cả người lạnh nhạt Như Nguyệt Li cũng không che giấu nổi ý cưng chiều trong mỗi lời nói. Đó là còn không kể tới tám người khác. Khương Tự chẳng phải đang ngày này sống trong vại mật thì là gì?
Đến thiên chi kiều nữ trên thượng giới như nàng ta cũng chẳng thể trải qua cuộc sống ngọt ngào như Khương Tự!
Hoa Liễm Diễm đứng trước địa cung chua lè một lúc lâu mới uể oải xoay người đi mất, hứ, nàng ta không thèm đi vào ăn cơm chó nhé!
Bên trong thông đạo địa cung dù đã được thu dọn bớt nhưng vẫn đổ nát thê lương vô cùng. Khương Tự đi theo Nguyệt Li vào trong đã nhận ra địa cung của Bách Hoa Tông và địa cung ở Khốc Sơn Tây Nam Châu không khác nhau.
Những nơi lọt vào tầm mắt đều là những cột đá đã bị phong hóa, phong ấn trên đỉnh địa cung bị tổn hại khá nặng, ấn Cửu Châu lao ra khỏi phong ấn khiến toàn bộ đỉnh cung điện trong địa cung sụp đổ. Ánh mặt trời nhờ vậy có thể chiếu sáng xuống những cột đá đã bị đứt gãy, nằm ngổn ngang đầy đất.
Trọng Hoa híp mắt nói: “Không nhìn ra cái gì cả, không có dấu vết cho thấy có người vào đây, cũng không cảm nhận được hơi thở còn sót lại nào, điều này cho thấy ấn Cửu Châu tự phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài.”
“Lão Đại, lần trước chúng ta đi địa cung Khốc Sơn, ấn Cửu Châu kia cũng từ phong ấn chạy ra, cuối cùng bị huynh phong ấn một lần nữa. Thật kỳ quái.”
Nguyệt Li nhìn cột đá đứt gãy trên mặt đất, không thấy cứ điều gì dị thường, lắc đầu thanh lãnh nói: “Phong ấn ở Khốc Sơn đã có dấu hiệu yếu đi trong trăm ngàn năm nay, còn sinh ra một gốc dây hồ lô Hỗn Độn, tình hình ở đây với Khốc Sơn không giống nhau, có vẻ như phong ấn bất ngờ bị phá mở.”
Hách Liên Chẩn gật gật đầu, sau đó đồng tử co rụt lại, chỉ vào kiếm Phần Thiên phía sau Mặc Khí: “Lão… Lão Nhị, kiếm của huynh đang động kìa.”
Nhìn qua mới thấy lửa mang sát khí màu đen quấn quanh chuôi kiếm đột nhiên phát ra tiếng rung rung liên tục. Sắc mặt Mặc Khí lập tức thay đổi, tay nắm chặt lấy kiếm Phần Thiên.
Sắc mặt mấy người Nguyệt Li cũng nặng nề, kéo Khương Tự về phía sau bảo vệ, đồng thời thi pháp cố gắng trấn trụ xao động của kiếm Phần Thiên.
Thanh kiếm kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ chói mắt rồi hóa thành một luồng sát khí chiếu thẳng lên tận trời, cuối cùng biến mất khỏi địa cung.
Đôi tay của Mặc Khí bị lửa mang sát khí làm bỏng rát, sắc mặt âm lệ, y lạnh lùng nói: “Nó về Vực sâu Vĩnh Ám.”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, ngơ ngác nhìn nhau. Đây chắc chắn không phải tin tức tốt.
Mặc Khí đã nuôi kiếm vài thập niên mà đột nhiên nó lại phản chủ, huống hồ bây giờ y đang có tu vi cửu cảnh đấy.
“Nhị sư huynh, tay huynh.” Khương Tự thấy trên tay y bị bỏng rát còn lộ ra tia máu, vội vàng bước qua, lấy một viên ngừng châu bát phẩm chữa thương đặt vào lòng bàn tay y rồi dùng hồn lực thúc đẩy dược hiệu.
Dược lực ngay lập tức bao bọc tay Mặc Khí, chỉ trong một lát đã khiến tia máu biến mất, thương thế tốt hơn bảy tám phần.
“A Tứ, huynh không sao.” Giọng Mặc Khí mơ hồ không rõ, y cúi đầu nhìn nàng, những vết thương nhỏ như vậy y đã sớm quen, chỉ có A Tứ mới chuyện bé xé ra to.
“Nếu kiếm Phần Thiên phản chủ, vừa lúc chặt đứt sạch sẽ. Nhị sư huynh sau này không cần lấy thân nuôi kiếm nữa, thân thể sẽ khá lên thôi” Khương Tự nâng mắt nhìn, vô cùng nghiêm túc nói, đồng thời còn lấy ra mười mấy bình ngưng châu bát phẩm, tất cả đưa hết cho y.
Đồng tử màu trà của Mặc Khí hơi sáng lên, giọng mơ hồ không rõ: “Được.”
“Vết thương nhỏ mà đến mức này sao?” Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, tấm tắc nói: “Cái này giờ hay rồi, ấn Cửu Châu không thấy đâu, kiếm Phần Thiên cũng chạy, việc này ầm ĩ lớn đấy.”
Khuôn mặt tuấn tú Nguyệt Li nặng nề, lạnh lùng nói: “Nơi đây có điểm kỳ lạ, đào địa cung lên.”
Một canh giờ sau, đệ tử Bách Hoa Tông cuối cùng cũng đào hết cấm địa dưới địa cung lên. Bên dưới để lộ ra một đàn tế màu đen, đàn tế kia được bảo tồn rất tốt.
“Đàn tế và những lần chúng ta chứng kiến trước đó giống nhau như đúc, kỳ quái chính là bên trên không có ký hiệu đồng thau.” Lan Tấn đi lên nhìn rồi đánh giá.
Khương Tự: “Sát tự phù, Phòng tự phù, Vây tự phù, trên đàn tế nơi này sẽ có ký hiệu gì nhỉ? Sao lại biến mất?”
Hách Liên Chẩn tùy tiện nói: “Đều đừng đoán nữa, tiểu sư muội, muội có thể quay ngược thời gian nhìn thử xem trước khi ấn Cửu Châu phá vỡ phong ấn đã xảy ra chuyện không?”
Mọi người động tác nhất trí mà nhìn về phía Khương Tự.
Khương Tự trầm ngâm mấy giây: “Nơi đây với muội không có bất cứ dính dáng nhân quả nào, muội không biết có thể quay ngược thời gian không nữa, chỉ có thể thử một lần.”
Khương Tự nhìn về phía nơi vừa chôn hoa trước đó, nháy mắt phát ra một đạo pháp tắc thời gian, lấy hoa cỏ làm chất môi giới, bắt đầu hồi tưởng cuộc đời của những hoa cỏ ở đây.
Chỉ thấy những hoa cỏ được chôn gần đó ngay lập tức bắt đầu quá trình quay ngược thời gian. Thời gian quay ngược, tiếp tục quay ngược trở về thời điểm trước khi chúng bị gãy dập, địa cung bị sụp xuống trước đó cũng bắt đầu quá trình không ngừng hồi phục như ban đầu, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục nguyên dạng.
Trong khoảnh khắc kia, mấy đạo ký hiệu màu xanh lơ sáng lên, ngay lập tức địa cung sụp xuống, ấn Cửu Châu phải không rồi biến mất.
Mọi người trố mắt há hốc miệng không dám tin nhìn hình ảnh vừa hiện lên, giây tiếp theo sau khi hình ảnh biến mất, sắc mặt Khương Tự trắng bệch lùi về phía sau một bước.
Nguyệt Li và Mặc Khí vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Đôi mắt Khương Tự đau đớn vô cùng, vận mệnh chú định như có một tầm mắt đáng sợ thông qua mấy ký hiệu đồng thau kia rơi xuống người nàng. Cả người nàng cảm thấy rét lạnh, nàng run giọng nói: “Người đó nhìn thấy muội, đàn tế màu đen kia là nơi truyền tống, ký hiệu đồng thau là năng lượng để truyền tống, khi ký hiệu bị kích hoạt thì ấn Cửu Châu sẽ bị truyền tống đi.”
Mọi người kinh hãi, bảo sao trước đó bọn hắn đã gặp được vài đàn tế màu đen, hóa ra đều là truyền tống trận thượng cổ. Những đàn tế trước đó đều chưa được kích hoạt sử dụng nên ký hiệu đồng thau mới còn sót lại như ban đầu. Ở đây ký hiệu lại bị kích hoạt nên ấn cửu Châu mới biến mất.
Sắc mặt Cô Xạ đột nhiên trắng bệch, không phải vì nghe thấy sự thật đáng sợ như vậy mà bởi vì tu vi của Khương Tự, pháp tắc thời gian của nàng kia không ngờ lại mạnh đến thế, có thể quay ngược dòng thời gian, nhìn thấy những chuyện đã xảy ra, thế này thật đáng sợ.
“A Tứ, đừng nói nữa.” Nguyệt Li tế không gian nguyệt quế ra, tức khắc phong tỏa toàn bộ trời đất, ngăn cách tránh nhìn trộm.
Lan Tấn thất thanh kêu lên: “Người đó là ai?”
Khương Tự lắc đầu: “Không biết, lực lượng của người đó ở phía trên muội, chỉ cách thời không liếc mắt một cái, không biết đã nhìn chăm chú từ lúc nào.”
Tay chân Khương Tự lạnh băng, mũi ngửi được mùi hương thanh mát của nguyệt quế, trong lúc lơ đãng nàng chạm phải tay Nguyệt Li, lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Đại sư huynh, huynh che trời làm gì thế? Muội không sao rồi.”
Cơ thể Nguyệt Li cứng đờ, nhìn vào đôi mắt to màu đen giờ như nhiễm sương mù mênh mông.
Những người khác nhìn ánh mặt trời chói chang chiếu vào Bách Hoa Cốc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khương Tự đột nhiên hiểu ra, đôi mắt nàng không nhìn thấy rồi.
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Li lập tức lạnh băng, gọi một tiếng: “Úy Hành.”
Hách Liên Chẩn nghẹn ứ trong họng, thiếu chút nữa gào khóc, Tiểu Bát nhà bọn hắn không thể xảy ra chuyện được.
“Ta nhìn xem. Tiểu sư muội đừng hoảng hốt, các huynh cũng đừng hoảng hốt.” Úy Hành thấy khuôn mặt mọi người đều nặng nề, đầu ngón tay nhanh chóng tràn ra một tia lực bách thảo bao trùm lên đôi mắt của Khương Tự.
Khương Tự chỉ cảm thấy đôi mắt bỗng nhiên mát lạnh, thoải mái vô cùng, loáng thoáng còn nhìn thấy một vài bóng dáng, chẳng qua không rõ ràng lắm.
“Do quy tắc thời gian phản phệ, chỉ mù tạm thời, trong khoảng thời gian này không thể tiếp tục thi triển pháp tắc thời gian nữa. Huynh sẽ dùng lực bách thảo ngày đêm trị liệu cho muội, mấy ngày nữa có thể khôi phục.” Úy Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười cười nói phương án trị liệu.
Mọi người cũng đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, ai nấy đều hung hăng nhìn về phía Hách Liên Chẩn, tất cả do ý kiến ngu xuẩn của Lão Thất này.
Hách Liên Chẩn giống như cà tím dính sương, héo rũ không dám nói lời nào.
“Đừng trách Thất sư huynh, không phải pháp tắc thời gian phản phệ, là muội thấy được thứ không nên thấy.” Khương Tự trầm tư nói: “Chúng ta khả năng phải nhanh nhanh đi một chuyến tới Vĩnh Ám Địa.”
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li nhìn về phía hư không nơi cực bắc, chỉ liếc qua một cái mà suýt nữa mắt cũng mù, nơi đó đang ẩn giấu bí mật lớn đến mức nào?
“A Tấn, mọi người đưa tin về tộc đi, nếu ta đoán không sai thì mỗi nơi phong ấn Cửu Châu đều có một đàn tế màu đen bên dưới, hãy đào hết đàn tế màu đen lên.”
Trọng Hoa giật mình nói: “Ý huynh là có người muốn cướp ấn Cửu Châu, sau đó hợp chín ấn lại thành một và đàn tế màu đen này chính là phương thức truyền tống?”
Mọi người đồng thời kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy đầy người, nếu phỏng đoán của Nguyệt Li chính xác thì trận thế này đã bắt đầu được bài bố từ mấy vạn năm trước, thậm chí còn sớm hơn thế.
Nguyệt Li vừa đỡ lấy Khương Tự vừa nhìn về phía Cô Xạ, giọng thanh lãnh nói: “Thần nữ Cô Xạ, xin hãy gửi tin những việc này tới các vị Sơn Chủ Thánh Hiền, mong mọi người cùng thương lượng chuyện này.”
Cô Xạ gật đầu, đem tin tức truyền cho sư tổ Trưởng lão Lục Thâm, trong chốc lát Cửu Châu Sơn Chủ Thánh Hiền đều biết tin, mọi người đều kinh hãi chảy một thân mồ hôi lạnh.
Từ cấm địa trong sơn cốc bước ra, Khương Tự theo chân các sư huynh tới Bách Hoa Tông nghỉ ngơi trước.
Bách Hoa Tông được kiến tạo theo thế dựa núi gần sông, kiến trúc xây dựng ở đỉnh sơn cốc, toàn bộ hoạt động ra vào đều nhờ chim loan hoặc ngự kiếm. Do bây giờ đôi mắt của nàng không nhìn thấy gì nên chỉ có thể ngồi trên thân kiếm Thanh Mang của Lan Tấn.
Lan Tấn nghĩ tới chuyện nàng đã phi thăng hơn một năm mà vẫn phải trải qua mưa gió bão bùng bên ngoài, liên tiếp mấy lần thoát cửa hiểm, thật vất vả mới có được núi Đông Li thì lại nhảy vào vũng nước đục ấn Cửu Châu với bọn hắn, cuối cùng còn rơi xuống kết cục hai mắt bị mù, ngay lập tức nội tâm hắn khó chịu vô cùng, lấy linh tuyền cho nàng lau hai mắt.
“Lục sư huynh, muội không sao.” Khương Tự nhận ra cảm xúc của Lan Tấn suy sút bèn tóm lấy cánh tay hắn, cười xán lạn nói: “Nếu không phải đôi mắt nhìn không thấy, muội cũng không tiện ngồi ké kiếm Thanh Mang của sư huynh đâu.”
Lan Tấn vuốt tóc đen đầy đầu của nàng, giọng dịu dàng: “Trong núi gió lớn, cẩn thận kẻo ngã.”
Khương Tự ôm lấy cánh tay hắn, mỉm cười gối đầu lên đầu gối hắn, cảm thụ thời gian yên tĩnh ở chung với Lan Tấn, chỉ hi vọng thời gian có thể chậm lại một chút, lại chậm thêm một chút nữa. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Lục sư huynh, nếu chúng ta vẫn luôn ở núi Thanh Vụ thì tốt rồi.” Khương Tự nhẹ giọng ước ao.
Cho dù hiện giờ khoảng cách với cửu cảnh chỉ còn một đường ngăn, lại còn nhìn thấy trời đất rộng lớn bên ngoài nhưng nàng bắt đầu dần nhớ đến những ngày ở núi Thanh Vụ, hoài niệm cuộc sống thoải mái vô tư khi năm tuổi kia.
Khương Tự khi đó hoàn toàn không biết gì về giới tu tiên nhưng lòng tràn ngập khao khát. Lúc ấy mọi người đều ở cùng một ngọn núi, nàng có thể chạy từ Đệ Nhất Phong tới Cửu Phong chứ không phải giống như bây giờ, trời nam biển bắc xa cách nhau.
Lan Tấn nâng tay áo lên che bớt gió to trong sơn cốc cho nàng, cũng hoài niệm vô cùng, hắn cười hứa hẹn: “Sau này sư huynh mang muội về núi Thanh Vụ.”
Trọng Hoa vuốt vuốt lọn tóc đen nhánh của mùi, cười phóng khoáng đề nghị: “Quay về núi Thanh Vụ không phải quá dễ sao? Sau này chúng ta cứ chọn một ngày trong năm rồi cùng nhau xuống hạ giới là xong, giờ mọi người đều đã đạt tu vi cửu cảnh, có thể che giấu Thiên Đạo, tới hạ giới chơi một vòng rất đơn giản.”
Hách Liên Chẩn vừa nghe có thể xuống hạ giới chơi, vội vàng vỗ tay cực lực tán đồng: “Ý kiến này hay đấy, những năm ở núi Thanh Vụ ta còn chưa được xuống núi chơi mấy đâu.”
Khương Tự nghe vậy hơi hơi mỉm cười, thời gian như nước chảy, cuối cùng cũng không thể quay lại được, kể cả có về đi chăng nữa cũng không còn giữ được cảm thụ như năm đó.
Nàng duỗi tay cảm nhận gió lướt qua đầu ngón tay, mây mù thay đổi, cảm giác được năm tháng vô tình, đầu ngón tay tùy ý vung lên vẽ ra vài nét bút trên không trung. Ngay lập tức ánh sáng vàng hiện lên, một đạo ký hiệu ẩn chứa đạo thuật được khắc họa lên không.
Linh hoa linh thảo đầy sơn cốc dưới lực lượng đạo thuật của ký hiệu điên cuồng sinh trưởng, trời đất chấn động, một cỗ uy áp mạnh mẽ xông thẳng lên tận trời, lại chưa chạm tới sao trời để thắp sáng ngôi sao kia trên bầu trời sao Cửu Châu.
Mọi người ngơ ra.
Lan Tấn lòng tràn đầy chấn động nhìn Khương Tự phác họa đạo phù kia, cảm nhận được trên đó tồn tại uy áp đáng sợ và sự tang thương trong tâm cảnh.
Cả người Cô Xạ cứng đờ, Lạc Hoa Đăng trong tay xua tan sương mù ngập tràn sơn cốc, nàng ấy nhìn gió mây sương mù xung quanh vẫn tụ về đầu ngón tay của Khương Tự rồi hình thành nên một thế trời đất đáng sợ, tức khắc chấn động tới tay chân đều lạnh lẽo.
Nàng kia đã phá vỡ vào cửu cảnh?
Không có bất cứ dấu hiệu nào, cứ ngồi trên thân kiếm Thanh Mang của Lan Tấn, hỏi nhau vài câu là đã có thể ngộ đạo phá cảnh?
Sao có thể chứ?
Cửu cảnh hóa ra có thể phá dễ dàng như vậy? Mình bây giờ cũng chỉ mới sờ được đến ngạch cửa thôi mà.
Hách Liên Chẩn dụi dụi đôi mắt, nhìn qua nhìn lại, không dám tin hỏi thử: “Tiểu sư muội phá cảnh rồi?”
Mặc Khí tay ôm vai, ngồi ké trên lưng Kim Ô của Hách Liên Chẩn, đồng tử màu trà hiện lên ý cười: “Còn chưa đâu, có điều muội ấy đã vẽ ra được ký hiệu thuộc về chính mình.”
Đạo phù kia ẩn chứa hương vị của núi Thanh Vụ, ẩn chứa hương vị của thời gian, là những gì độc đáo A Tứ đã trải qua, đồng thời cũng là đạo thuật đầu tiên của nàng.
Trọng Hoa kinh ngạc thu Mỹ Nhân Phiến về: “Sao có thể?”
Nguyệt Li mỉm cười, A Tứ nhìn có vẻ thời gian phi thăng khá ngắn nhưng kỳ thực khi ở trong bí cảnh Thủy Nguyệt vì để hái quả đã xuyên qua hành lang thời gian mười vạn năm, vì tìm kiếm Phượng cốt đã quay ngược trở về thành Tửu 8.000 năm trước. Thời gian mà một năm này nàng trải qua so với trăm ngàn năm của các tu sĩ khác còn nhiều hơn, tích lũy đã đầy đủ nên hiển nhiên có thể phá cảnh.
“Này thuật tên là Sơn Nguyệt Bất Tri.” Khương Tự lạnh lùng mở miệng.
Đằng kia mây mù cuồn cuộn, người ta dường như có thể thấy được bóng dáng núi Thanh Vụ mơ hồ hiện ra, thấy được vô số ngày tháng cô đơn lạnh lẽo, thế nhưng núi trăng nào biết chuyện dưới đáy lòng con người, người trên đời sao biết thời gian vô tình.
Đáy mắt Khương Tự phát ra ánh sáng trắng như tuyết nhìn hồn phách phía trên cấm thuật cộng sinh. Nàng ngự phong đứng lên, thi pháp vẽ ra đạo thuật đầu tiên của mình, hướng thẳng về phía gông xiềng màu máu rồi hung hăng chém xuống. Ánh sáng của đạo thuật vừa chém xuống thì xiềng xích màu máu vỡ ra từng tấc từng tấc. Trong hư không truyền tới một tiếng kêu thê lương.
Ở vực sâu Vĩnh Ám, Cố Kỳ Châu bị giam cầm trong bóng tối vô tận phun ra một ngụm máu lớn, vô số sát khí theo mũi miệng xâm nhập vào trong cơ thể, cắn nuốt chút linh lực không còn sót lại mấy quanh thân gã ta.
Nội tâm Cố Kỳ Châu hoảng hốt, gã ta không dám tin mở to mắt, sắc mặt trắng mạch không còn một chút máu, không thể nào, Khương Tự sao có thể chặt đứt cấm thuật cộng sinh được?
Đây là cấm thuật thượng cổ kia mà!
Sao có thể?
Làm sao có thể tiến triển nhanh, mạnh mẽ như vậy được?
“Nàng ta đã ngộ ra được đạo thuật đầu tiên của mình, cũng đã bước một chân vào cánh cửa lớn cửu cảnh, hơn nữa còn không phải cửu cảnh bình thường.” Trong bóng đêm, một tiếng cười tà tứ truyền vào trong đầu gã ta: “Nếu không phải ta ở đây thì giờ phút này ngươi hẳn đã bị nàng ta cách không kéo đi, một kiếm chém chết, hồn phi phách tán rồi.”
“Ngươi là ai?” Đồng tử của Cố Kỳ Châu co lại, so với việc Khương Tự tấn chức cửu cảnh đáng sợ, gã ta càng sợ tiếng cười tà ác trước mặt này hơn.
Gã ta thà chết dưới kiếm của Khương Tự vẫn thoải mái hơn so với bị thứ đáng sợ nọ quấn lấy.
“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.” Tiếng cười tà ác bễ nghễ kia quanh quẩn trong vực sâu ngập tràn sát khí.
Sát khí màu đen giống như con rồng lớn đang bơi qua bơi lại mở miệng rít gào.
Bị phong ấn 10 vạn năm, cuối cùng gã cũng tỉnh rồi đây!!!
*
Một chiêu của Khương Tự chặt đứt cấm thuật cộng sinh, nàng đang muốn lần theo xiềng xích màu máu không ngừng biến mất kia câu Cố Kỳ Châu từ trong hư không nơi cực bắc tới đây thì vô số sát khí bỗng dâng lên, che kín xiềng xích màu máu lại, đồng thời bao phủ toàn bộ đáy vực sâu, ngay cả sắc mặt kinh sợ của Cố Kỳ Châu cũng bị che khuất.
Nàng cách không đối diện với người nọ, năm tháng đã qua như gào thét trôi đi, mười năm thời gian xuân đi thu tới dần dần mai một, tiểu đế cơ Đại Ngu đã chết, con trai của trời Cố Kỳ Châu cũng chết. Khương Tự nhìn thần sắc kinh sợ của gã ta, lạnh lùng nói: “Trước khi ta tìm được ngươi, đừng có chết.”
Sát khí màu đen quay cuồng nổi lên chặn đứng con đường hư không lại.
Khương Tự mở to mắt, mấy người Lan Tấn đều vây quanh lại đây, dù đôi mắt nào không còn thấy rõ nhưng vẫn có thể cảm ứng một cách chính xác hơi thở đạo thuật trên người các sư huynh, không ngờ còn rõ ràng thấu triệt hơn so với khi đôi mắt vẫn còn hoàn hảo.
“A Tứ, muội phá vỡ vào cửu cảnh rồi?” Lan Tấn vội vàng hỏi.
“Chưa, có điều vẫn muốn chúc mừng Sơn Chủ.” Giọng của Trưởng lão Lục Thâm cách không truyền tới, ẩn ẩn còn mang theo một chút khiếp sợ sau khi cảm nhận được uy áp còn sót lại.
Khi ánh sáng đạo thuật kia được sáng tạo nên, toàn bộ Bách Hoa Cốc thay đổi bất ngờ, trời đất chấn động, ngay cả bà cũng như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Điều đó đủ cho thấy sự đáng sợ của đạo thuật này như thế nào.
Đạo thuật ánh sáng, vậy mà lại là đạo thuật ánh sáng đáng sợ nhường ấy.
Truyền thừa thượng cổ ở Cửu Châu sở dĩ đáng sợ bởi vì đạo thuật truyền thừa. Thế nhưng Khương Tự lại có thể sáng tạo ra đạo thuật của riêng mình, đó là còn không nhắc đến chuyện nàng chưa phá vỡ để vào cửu cảnh. Sau này chờ nàng phá vỡ vào cửu cảnh, không biết sẽ đáng sợ đến mức nào nữa.
Trong hư không, các vị cửu cảnh Thánh Hiền vội vàng chuyển sự chú ý qua đây, ai nấy cũng kinh ngạc không nói thành lời. Tuổi còn nhỏ đã sắp phá vỡ vào cửu cảnh, lại còn tự sáng chế ra đạo thuật đáng sợ như thế, thiên phú của cô bé này khó tin tới cực hạn rồi.
“Chúc mừng tiểu Sơn Chủ, rốt cuộc có được chính mình đạo thuật.” Giọng bình đạm không chút gợn sóng của Tầm Lộc Sơn Chủ từ trong hư không truyền tới.
Tầm Lộc Sơn Chủ nói xong câu này liền không tiếp tục nữa.
Các vị cửu cảnh khác lại kinh ngạc vô cùng, Tầm Lộc Sơn Chủ thế mà lại mở miệng chúc mừng, phải biết số lần mở miệng nói chuyện của vị chủ núi tuyết mười vạn dặm này suốt 8.000 năm qua chỉ được đếm trên đầu ngón tay, bà được xếp vào nhân vật cấp bậc bà tổ cô đấy.
Không ai không biết tu vi của bà mạnh đến đâu, có lẽ chỉ có vị Sơn Chủ đại nhân ngoài tiên châu hải ngoại kia mới biết được đôi chút.
Các vị cửu cảnh Thánh Hiền thấy Tầm Lộc Sơn Chủ cũng đã lên tiếng chúc mừng thì thi nhau chúc mừng theo.
Hách Liên Chẩn sung sướng nắm tay, hưng phấn hô lên: “Tiểu sư muội, muội quá lợi hại, cầu bảo vệ, cầu bao nuôi.”
Trọng Hoa dùng một tay ấn chặt hắn, ghét bỏ chê bôi: “Nhìn bộ dạng không tiền đồ của nhà mi kìa.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí mở ra, thấy trên người nàng đã không còn gông xiềng màu máu, giọng mơ hồ không rõ: “A Tứ, muội chặt đứt cấm thuật cộng sinh rồi? Nhìn thấy gì?”
Khương Tự gật đầu, chưa bao giờ nhẹ nhàng tự tại giống bây giờ: “Thấy được vực sâu tối tăm, có một số việc muội còn chưa suy nghĩ cẩn thận, để muội từ từ ngẫm lại đã.”
Lan Tấn dịu dàng cười nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh nhanh tới Bách Hoa Tông đi, chớ có lề mề trong sơn cốc mãi. Tiên môn Cửu Châu đều đang chờ.”
Mọi người thi nhau gật đầu đồng tình. Tuy rằng ấn Cửu Châu đã bị mất nhưng tiểu sư muội đã chặt đứt được cấm thuật, sáng chế ra đạo thuật của riêng mình cũng coi như có được hai chuyện không tốt, nói thế nào cũng thấy đáng mừng hơn.
Mọi người sung sướng ngự kiếm tới Bách Hoa Tông. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận