Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 336: Hồ Lô Hỗn Độn
Nguyệt Li nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vô Tự Thiên Thư, chàng không nói gì mà tiến lên ấn vào cơ quan trên cánh cửa đồng cuối thông đạo.
Cánh cửa đồng mở ra để lộ một địa cung cực lớn và ấn Cửu Châu bị phong ấn bên trong.
Ba người cùng nhau đi vào, ngay khi nhìn thấy ấn Cửu Châu trước mặt, hô hấp cứng lại. Nhìn quanh mới thấy trong địa cung đều là những cột đá đã bị nhật nguyệt ăn mòn. Đồng thời vô số cột đá đang nâng đỡ một con dấu phía trên cao. Con dấu này tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt tựa như một hòn ngọc bằng vàng tuyệt mỹ.
Hòn ngọc màu vàng kia phát ra ánh sáng dịu nhẹ lẳng lặng chiếu xuống khoảng đất bên dưới. Nơi đó có một con cún con trắng như tuyết đang dùng móng vuốt nhỏ đào đất ngay bên dưới ấn Cửu Châu. Không bao lâu sau từ bên trong đất mọc ra một hồ lô nhỏ. Hồ lô cùng với dây hồ lô đều bị cún con kéo ra khỏi mặt đất. Nó ngậm lấy dây hồ lô vui sướng phá không biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt Khương Tự. Cún con thả hồ lô trong miệng xuống, hồ lô nho nhỏ cũng rơi vào trong tay Khương Tự.
Hách Liên Chẩn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt Nguyệt Li cũng kinh ngạc: “Hồ lô Hỗn Độn?”
Thiếu chủ Nguyệt phủ cùng Bút vẽ nhỏ trăm miệng một lời đồng thanh nói.
“Hỗn… hỗn độn?” Hách Liên Chẩn kinh ngạc.
Trên thế gian này phàm những thứ có gắn liền với hai chữ ‘hỗn độn’ đều là những chuyện lớn kinh thiên động địa. Dây hồ lô này vậy mà lại là hồ lô Hỗn Độn trong truyền thuyết? Đã thế lại còn bị một con nhóc thú Kỳ Lân dùng móng đào đất kéo ra?
Hách Liên Chẩn xoa xoa mắt mình nhìn lại, đến khi thấy dây hồ lô kia tản mát ra lực hỗn độn nhàn nhạt mới tin là thật. Quả thực đây chính là thiên tài địa bảo chỉ tồn tại ở thời thượng cổ. Điểm mấu chốt chính là trên dây còn có một hồ lô nho nhỏ đã kết quả. Đó chính là tuyệt phẩm đấy, dù để ăn hay để luyện khí đều đáng giá Thần khí sơ kỳ.
Hách Liên Chẩn kích động không nói thành lời, lực hỗn độn! Thời chư thần thượng cổ, nghe đồn trời đất đều là lực hỗn độn, vô số thần chỉ ra đời đều do lực hỗn độn nuôi dưỡng ra cả. Sau này lực hỗn độn biến mất, các thần ngã xuống, trong trời đất chỉ còn lại linh khí. Lúc này cũng chính là khi thời đại chư tiên mở ra.
Lực hỗn độn mới chính là khởi nguyên của vạn vật.
“Ngao ô.” Nhóc thú Kỳ Lân làm nũng dùng sừng nhỏ trên đầu cọ cọ lòng bàn tay Khương Tự, cầu khen ngợi.
Khương Tự tự động che chắn tiếng thét chói tai của Bút vẽ nhỏ, bế cún con dơ hầy lên thơm một cái, sau đó lấy hạt châu thanh khiết làm sạch cún con rồi mới thả nó vào túi xách nhỏ. Xong đâu đấy nàng mới nhìn về phía hai vị sư huynh, cười khanh khách chia chác: “Muội muốn dây hồ lô, hồ lô phần các sư huynh nha.”
Dây leo của hồ lô Hỗn Độn có thể dùng để chữa trị tầng thứ sáu động phủ, hồ lô có thể đưa cho các sư huynh.
Hách Liên Chẩn thèm phát khóc: “Tiểu sư muội, cún con này của muội còn có thể lại nhặt thêm một con nữa không?”
Nguyệt Li nhàn nhạt mỉm cười: “Hồ lô còn chưa trưởng thành, hái xuống sẽ tiêu tán trong trời đất, A Tứ không phải am hiểu gieo trồng nhất sao? Không bằng muội trồng dây hồ lô Hỗn Độn này xuống, ngày sau sẽ kết nhiều thêm mấy cái hồ lô, khi đó lại nói.”
Thiên tài địa bảo như này còn có thể tìm được, cũng nhờ vận may của A Tứ, cứ để con bé gieo trồng là thích hợp nhất.
“Trồng hồ lô ạ? Cái này được đó ạ.” Khương Tự cười tủm tỉm gật đầu, vậy mỗi sư huynh sẽ có một quả rồi.
Hách Liên Chẩn hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng, huynh đặt trước một trái nhé.”
Khương Tự nhét dây hồ lô vào trong vòng tay để sau này trồng vào động phủ, sau đó nàng mới nhìn khắp địa cung. Giờ đã đến lúc làm việc chính rồi.
Nguyệt Li kiểm tra khắp địa cùng một lượt mới phát hiện ra có mấy cây cột đá bị sập làm phá hủy một phần trước trận pháp phong ấn. Chàng dùng linh lực nâng hết cột đá lên, một lần nữa gia cố lại trận pháp.
Ánh sáng vàng từ ấn Cửu Châu lập tức bị giấu đi rồi quay trở lại bên trên không trung của cột đá phong ấn.
Nguyệt Li như có điều suy tư gì đó, cột đá bị sập khiến cho trận pháp chịu ảnh hưởng, phong ấn của ấn Cửu Châu lộ ra, ánh sáng thần tỏa ra đã sinh ra và nuôi lớn một gốc cây hồ lô Hỗn Độn thượng cổ, bây giờ lại bị tiểu A Tứ lấy được, nhân quả tuần hoàn này thế mà lại thật huyền diệu.
Chỉ trong nháy mắt khi ấn Cửu Châu quay về vị trí phong ấn trên không trung địa cung, một ánh sáng vàng quét qua người Khương Tự. Cả người Khương Tự cứng đờ, linh hồn như đi vào trong cõi thần tiên tới một chỗ trống trải trong trời đất.
Nơi đây có một thần ấn bằng ngọc màu vàng treo giữa đất trời, không trung mênh mông, chẳng có mặt trăng mặt trời hay ngôi sao nào cả, chỉ có duy nhất lực hỗn độn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Khương Tự không tự chủ được hướng về phía ấn thần bằng ngọc màu vàng kia cứ như thể đang bước vào trong thần ấn thần bí. Cổ tay nào bỗng nhiên bị người giữ chặt, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Trở về.”
Linh hồn của Khương Tự bị một lực lượng thần bí nhanh chóng kéo ra khỏi thế giới đang đứng, trong chớp mắt khi rời khỏi ấy, đồng tử của nàng bỗng nhiên co rụt lại, nàng thấy một bóng dáng bên trong ấn Cửu Châu, hồn lực từ đầu ngón tay tràn ra, không chút nghĩ ngợi muốn kéo tàn ảnh kia lại từ ấn Cửu Châu.
Sư phụ Đông Li!
Khương Tự bỗng nhiên mở to mắt, khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, nàng mới nhận ra rằng Đại sư huynh và Thất sư huynh đều đang lo lắng sốt ruột nhìn mình, đến khi thấy hồn phách nàng quay trở lại, cả hai đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu A Tứ, muội thật đúng là hù chết bọn huynh, hồn phách muội thiếu chút nữa đã bị cái ấn Cửu Châu nát kia hút vào đấy.” Hách Liên Chẩn sốt ruột bóp khuôn mặt nàng: “Thất sư huynh nhìn xem, có phải hồn phách thật sự đã về chỗ chưa nào.”
Khương Tự tức giận trừng mắt hắn.
Nguyệt Li mặt không biểu tình kéo Lão Thất qua một bên.
“Ý của huynh là thần ấn như ấn Cửu Châu có thể phong ấn Cửu Châu, cũng có thể phong ấn hồn phách, muội tu hồn lực, ngược lại thành thứ hấp dẫn nó nhất.”
Khương Tự vuốt khuôn mặt bị Hách Liên Chẩn véo phát đau, cười nói: “Đại sư huynh đừng tự trách, muội không sao, may huynh gọi muội kịp thời, về sau muội không bao giờ tùy tiện xem Thần khí nữa đâu.”
Nguyệt Li thấy nàng quả thực không sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Ấn Cửu Châu đã hoàn toàn bị phong ấn: “Chuyện ở đây coi như xong, chúng ta vẫn nên mau chóng ra ngoài thôi.”
“Ngô ngô ngô ngô……” Hách Liên Chẩn đánh mắt qua ý bảo hắn đang bị cố định cơ thể đây này, móa, lần sau có thể đừng kiểu chưa nói một lời đã dùng thuật Ngôn Linh không!
Khương Tự gật đầu, mắt nhìn khắp nơi một vòng, vừa rồi nàng hình như thấy một tàn ảnh của sư phụ Đông Li trong ấn Cửu Châu.
Sư phụ Đông Li hẳn cũng tu hồn lực, có thể nào đó là một tàn hồn bị ấn Cửu Châu hút vào không?
Khương Tự cẩn thận dùng hồn lực thăm dò dưới địa cung, thế nhưng ngoài những cột đá đã bị năm tháng ăn mòn cùng với ấn Cửu Châu đã phong bế thì bên trong địa cung chẳng còn thứ gì khác.
Nội tâm nàng ẩn ẩn có chút mất mát, mỗi bước mang theo lưu luyến đi theo phía sau Đại sư huynh và Thất sư huynh ra khỏi địa cung.
Bút vẽ nhỏ cũng uể oải chui vào tiểu động phủ, không rên lấy một tiếng.
Thông đạo bên ngoài địa cung thông về hai hướng, ra ra vào vào, ba người Khương Tự cứ thế đi dọc theo một thông đạo khác ra ngoài, cũng chẳng biết đã đi bao lâu mà cuối cùng đã từ một sơn động sâu thăm thẳm đi ra khỏi nơi phong ấn ấn Cửu Châu.
Bước ra bên ngoài, ánh mặt trời chói sáng, lần đi này thế mà lại đã tiêu tốn suốt một ngày một đêm.
Hách Liên Chẩn thấy linh lực của mình dần dần khôi phục, duỗi người một cái rồi cười haha, quay sang thấy bộ dạng rầu rĩ của tiểu A Tứ bèn hỏi han: “Tiểu sư muội, có phải muội vừa rồi bị dọa không? Thất sư huynh mang muội ra khỏi chỗ quỷ quái này, chúng ta đi Đông Châu tìm Lan Tấn đi!”
Tiểu A Tứ thích Lan Tấn nhất, nhắc tới Lão Lục, tất nhiên sẽ phấn khởi ngay.
Khương Tự nâng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt hơi sáng lên, gật gật đầu, ngay sau đó lại uể oải rũ xuống đầu. Lục sư huynh ở Đông Châu sẽ chạy mất, nàng lúc nào cũng có thể tới gặp Lục sư huynh, nhưng tàn ảnh của sư phụ Đông Li hình như bị nàng đánh mất rồi.
“A Tứ, A Tứ, chủ nhân Đông Li, chủ nhân Đông Li ở trong tranh đấy.” Từ trong thức hải truyền tới giọng nói lộn xộn mang theo sự kích động của Bút vẽ nhỏ.
Khương Tự bỗng nhiên ngẩng mặt lên, cố gắng cảm ứng tiên đảo thế ngoại ở tầng thứ tư của tiểu động phủ, nàng chỉ cảm thấy nhà gỗ nhỏ với hoa lam doanh đang nở rộ khắp nơi. Đi vào sâu hơn, bức tranh cổ treo trên tường vốn dĩ trống không bây giờ không biết từ khi nào đã nhiều thêm một bóng hình tu sĩ thon gầy tiêu sái.
Bức họa kia chỉ có một tàn ảnh nhưng vành mắt Khương Tự lại đỏ lên, là sư phụ Đông Li! Là sự phụ Đông Li, người đã mang nàng bước tới con đường tu hành, phi thăng thượng giới!
Bóng dáng trong bức tranh kia vẫn không quay đầu lại, chỉ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, từ đầu ngón tay cho đến chân đều không nói hết được sự tiêu sái phóng khoáng.
Chỉ một tàn ảnh cũng đủ để khiến Khương Tự và Bút vẽ nhỏ kích động không chịu nổi.
Ban đầu còn cho rằng Sơn Chủ Đông Li đã hồn phi phách tán trong trời đất. Bây giờ đã có tàn ảnh trong bức tranh này để tưởng nhớ, tương lai nếu có thể tìm được tàn hồn của sư phụ, có lẽ sư phụ còn có khả năng sống lại.
Bút vẽ nhỏ chui vào trong căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng hoa lam doanh, nó không ngừng vui sướng xoay vòng vòng chung quanh bức tranh. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Tâm trạng của Khương Tự cũng tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, nàng ngẩng đầu, một tay túm lấy ống tay áo Đại sư huynh, một tay nắm lấy ống tay áo Thất sư huynh, phấn khởi hô lên: “Chúng ta mau qua chỗ Nhị sư huynh hội hợp, sau đó đi Đông Châu tìm Lục sư huynh đi ạ.”
“Tiểu sư muội, quả nhiên người muội thích nhất vẫn là Lão Lục.” Hách Liên Chẩn thở ngắn than dài, ngay sau đó lộ ra hàm răng tuyết trắng, gõ đầu nàng.
“Thất sư huynh, huynh cứ như vậy về sau khẳng định sẽ không tìm được đạo lữ!” Khương Tự tức giận trừng hắn, huynh ấy tuyệt đối độc thân bằng thực lực. Nào có ai cố tình làm rối búi tóc nữ tu bao giờ, nàng rõ ràng đang có búi tóc phi thiên đẹp nhất đó.
“Huynh mới không tìm đạo lữ đâu, một mình tự do tự tại, sau đó nuôi tiểu A Tứ đáng yêu không sướng hơn sao? A Tứ, muội có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Sắp tới chính là Cửu Châu Thịnh Yến, muội muốn bái nhập tông môn thế gia lớn cầu con đường trường sinh không?” Hách Liên Chẩn hưng phấn hỏi.
Khương Tự ôm nhóc thú Kỳ Lân trong lòng, vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó, cong mắt cười nói: “Muội không có nhà, cũng chẳng có người thân nào cả. Trước kia việc muốn làm nhất chính là đến tìm các sư huynh. Bây giờ đã được như ý nguyện thì chỉ muốn đến gặp các sư huynh khác. Sau đó muội sẽ vân du khắp Cửu Châu, tìm một chỗ non xanh nước biếc, dựng mấy cái gian nhà gỗ, trồng chút hoa cỏ, nuôi cún con……”
Việc đi tìm núi Đông Li, trở thành tiểu Sơn Chủ núi Đông Li cứ để hoàn thành đã rồi mới nói cho các sư huynh, tránh doạ các huynh ấy sợ đến mức nhảy dựng. Khương Tự cong mắt cười tủm tỉm suy nghĩ, các sư huynh với nàng mà nói chính là dệt hoa trên gấm, nàng muốn có thể trở thành tiểu đế cơ tự dệt thành gấm hoa, sống cuộc đời độc lập tiêu sái phóng khoáng.
Đây cũng là mong đợi của mẹ với nàng, còn việc bước lên con đường đại đạo trường sinh cũng có thể theo đuổi đồng thời nhỉ?
Nguyệt Li và Hách Liên Chẩn thấy nàng nhắc đến việc trồng hoa trồng cỏ, đôi mắt trăng non còn lóe lên chút ánh sáng nhỏ vụn, cả hai không khỏi sinh ra xíu xiu hâm mộ.
A Tứ đơn thuần có chút nguyện vọng nhỏ đã vui sướng như vậy quả thực không hợp với thượng giới, thế nhưng lại hấp dẫn ánh mắt người ta.
Con bé cuối cùng cũng có thể tìm được lối đi khác như thể nhìn vào con đường chết đầy bụi gai chọn ra hướng đi cho riêng mình, một hướng đi dẫn đến con đường đầy phồn hoa.
“Nguyện vọng tốt đấy, vậy có để dành cho Thất sư huynh một gian nhà gỗ nhỏ không?”
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự nhìn gương mặt khí phách hăng hái đối diện, cười khanh khách nói: “Thất sư huynh sợ rằng ở không quen, huynh vẫn nên ở Động Thiên Phúc Địa của Trung Châu đi, muội phải để dành gian nhà gỗ nhỏ cho Nhị sư huynh.”
“Trước có Lan Tấn, sau có Mặc Khí, ta hận.” Hách Liên Chẩn nghiến răng, lại nhìn bộ dạng cười khanh khách đáng yêu của tiểu sư muội, chỉ trong nháy mắt hắn đã không thấy tức giận nữa mà vui vẻ phổ cập kiến thức về Cửu Châu cho nàng, dĩ nhiên còn tiện đường khoe khoang khoác lác một phen.
Nguyệt Li trầm mặc không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn về phương hướng Nguyệt phủ. Tiên châu hải ngoại có hoàn cảnh đẹp nhất, tốt nhất khắp toàn bộ thượng giới, dân phong lại thuần phác nhất. Nơi đó trồng đầy cây nguyệt dâu tằm và cây nguyệt quế. Mỗi khi đến mùa tằm nhả tơ, vô số nguyệt tằm rung rung đôi cánh nhỏ trong suốt xuyên qua cây nguyệt dâu tằm. Mùa hoa nguyệt quế nở, toàn bộ tiên đảo tỏa ra mùi hương nguyệt quế nồng nàn khắp nơi.
Nơi chàng ở là Cung Khuyết ở trên đỉnh núi cao nhất, ngay dưới tàng cây nguyệt quế cổ thụ đẹp nhất. Nơi đó cũng hợp để xây mấy gian nhà gỗ dưới bóng cây nguyệt quế, cũng thích hợp để trồng hoa trồng cỏ, nuôi nhóc thú Kỳ Lân.
Ba người rất nhanh đã xuống núi, khi hội hợp với Mặc Khí mới phát hiện ra nữ tu Bách Hoa Tông và hai nam tu khác lúc trước theo chân cùng lên núi giờ không biết đã xuống từ khi nào, tất cả đang nghỉ ngơi ở chân núi.
Lần này nữ tu kia không da mặt dày tiến lên nữa. Có lẽ cảm thấy không còn thú vị nhưng vẫn không cam lòng nên từ nơi không xa không gần nhìn chằm chằm qua.
Mặc Khí thấy ba người đã quay lại, lúc này mới mở mắt đứng dậy. Thân hình thiếu niên thon dài rắn chắc tựa như cây trúc cứng cỏi giữa núi rừng, lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng.
Sao rồi?
Mặc Khí dùng ánh mắt dò hỏi Khương Tự.
Khương Tự cười tủm tỉm gật đầu. Chuyến đi này xem như thu hoạch khá phong phú, đầu tiên đào được dây nho Tử Ngọc bát phẩm, sau đó thu được mười mấy bình linh nhũ, cuối cùng còn lấy được dây leo hồ lô Hỗn Độn, đồng thời thu về một đạo tàn ảnh của sư phụ.
“Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, lại còn có đào được thứ tốt.” Hách Liên Chẩn tâm tình vui sướng giục: “Bọn ta muốn đi Đông Châu, Lão Nhị, cứ từ biệt ở đây nhé.”
Khóe môi Mặc Khí dần rũ xuống, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. Đông Châu được biết đến như nơi phồn hoa giàu có, đông đúc nhất Cửu Châu, cũng là chỗ Vĩnh Ám Địa bài xích nhất. Tiên môn nơi đó tự cho mình thanh cao, dè bỉu tu sĩ Vĩnh Ám Địa là ma tu, có nhiều tông môn mang ác ý còn truy giết tu sĩ Vĩnh Ám Địa.
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Lần Cửu Châu Thịnh Yến này, ta cũng tham gia.”
Tươi cười trên mặt Hách Liên Chẩn rơi rụng: “Gì?”
Mặc Khí tham gia, những tu sĩ nhà nghèo còn dám xuất hiện sao? Không phải, tên này có mệnh đi, liệu còn mệnh về không.
“Cửu Châu Thịnh Yến không hỏi xuất thân, không có gì không ổn, A Tứ muốn tham gia không? Phần thưởng của thịnh yến vô cùng phong phú đấy.” Nguyệt Li nhàn nhạt nhìn về phía Khương Tự: “Ngàn vạn linh châu, pháp khí tiên nhân, linh hoa linh thảo linh quả bát phẩm, còn có một ít vật phẩm quý hiếm, quan trọng nhất chính là có thể mở Thiên Trắc Nghi ra hỏi đại đạo thiên địa.”
“Không sai, tiểu sư muội có thể tham gia, bên đây không có chuyện gì quan trọng, mỗi năm hai mươi danh tu sĩ đứng đầu ở Cửu Châu Thịnh Yến đều có thể chứng kiến Thiên Trắc Nghi mở ra, nương theo thượng cổ Thần khí hiểu được Thiên Đạo, lại nói tiếp, huynh cũng chưa từng tham gia bao giờ đâu.” Hách Liên Chẩn hưng phấn: “Năm nay ta cũng cùng tiểu sư muội tham gia.”
“Thiên Trắc Nghi? Linh hoa linh thảo linh quả?” Khương Tự nghe mà đôi mắt hơi sáng lên: “Có rất nhiều thiên tài địa bảo ạ?”
Hách Liên Chẩn gật đầu như gà con mổ thóc khẳng định: “Thiên tài địa bảo nhiều như nước chảy, còn có các loại trân phẩm trong hội đấu giá. Đây chính là thịnh yến 50 năm một lần, các thế gia, gia tộc lớn đều muốn nổi bật trong thịnh yến này, thuận tiện mời chào một ít tu sĩ trẻ tuổi.”
“Tham gia.” Khương Tự cong mắt cười nhấc tay, dù chỉ hướng về phía linh hoa linh quả linh thảo thì nàng cũng muốn tham gia.
“Nói vậy thì định rồi nhé, chúng ta cùng tiểu sư muội tham gia đi, ngoài Lão Tam, hình như chúng ta đều là lần đầu tiên tham gia Cửu Châu Thịnh Yến thì phải?”
Nguyệt Li gật đầu, đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành chàng đặt chân lên đất Cửu Châu. Dĩ nhiên Mặc Khí, một người lớn lên ở Vĩnh Ám Địa cũng lần đầu tiên tới Cửu Châu.
Bốn người cùng rời khỏi núi đá, chạng vạng đã đến được thành cổ phồn hoa nhất Tây Nam Châu - thành Dược.
Nơi đây với thành Phi Thăng và thành Yên Vũ không giống nhau. Một nơi bởi vì có hồ Phi Thăng mà tạo ra một thành nhỏ chỗ biên thùy. Chỗ còn lại là thành cổ của Phật tông vốn nổi tiếng với sự tiết kiệm.
Trái lại thành Dược của Tây Nam Châu lại là thành cổ giàu có, đông đúc và náo nhiệt nhất. Nơi đây gần như đã tụ tập đến 70% linh dược của khắp Cửu Châu nên còn được gọi với tên thành Hoa Thảo.
Nguyệt Li đến thành Hoa Thảo nhằm mục đích mang Khương Tự mua sắm chút linh hoa linh thảo địa phương.
Khi Khương Tự từ trên xe liễn trầm hương tiên hạc bước xuống đã thấy một thành cổ uy nghiêm khí phái màu xanh lục. Trong thành ngoài thành nơi nào cũng có vườn thuốc, còn có trận pháp và dược đồng chuyên môn trông coi.
Ven đường linh hoa linh thảo tùy ý sinh trưởng cũng đạt đến ngũ phẩm. Toàn bộ thành cổ tựa như là một vườn thuốc cỡ lớn, nơi nào cũng tràn ngập mùi hương thảo dược nhàn nhạt. Phía sau cửa thành còn có một vài sạp nhỏ bày bán các loại túi thuốc nhiều màu.
“Nơi này là thành cổ nổi tiếng nhất Tây Nam Châu, vô số tu sĩ thu hái được linh hoa linh thảo đều trao đổi hoặc bán lại ở đây. Trước kia Lão Tứ cũng thích chờ ở thành Dược, đợi nhặt kỳ hoa dị thảo của hời hiếm thấy.” Nguyệt Li và Mặc Khí đều là người trầm mặc ít lời, chỉ có Hách Liên Chẩn một đường ríu rít không ngừng với Khương Tự.
Khương Tự: “Tứ sư huynh cũng ở thành Dược ạ?”
Hách Liên Chẩn cười hehe, Lão Tứ phỏng chừng còn chẳng biết đang ở chân núi xó xỉnh nào tìm kiếm thần thảo cửu phẩm đâu, trước khi Cửu Châu Thịnh Tiến diễn ra, có thể giấu thì cứ giấu, bằng không tất cả đám sư huynh còn lại đều nhảy ra, nơi nào còn chỗ cho hắn lắc lư trước mặt tiểu sư muội?
“Bọn huynh với Lão Tứ đều không quá thân, không truyền tin qua lại. Có điều mọi người chắc đều sẽ đi Cửu Châu Thịnh Yến.”
Nói đùa chứ, trước khi xuống hạ giới bọn hắn có ai thân với nhau đâu? Sau khi từ hạ giới trở về cũng ai lo phận người ấy. Điểm giống nhau lớn nhất chính là đều cùng nhau tìm hiểu A Tứ.
Có điều kể cả không để lại dấu vết đưa tin thì tu sĩ có tu vi mạnh vẫn có thể câu thông với trời đất, khá không truyền tin. Lần trước Nguyệt Li chính nhờ câu thông với trời đất nên mới tìm được vị trí của hắn rồi phát ra một túi gấm ánh trăng đấy thôi.
Nguyệt Li thấy nàng mới phi thăng không lâu, hơn nữa lại còn tu hồn lực, cảnh giới và tu vi tuy không tầm thường nhưng vẫn thiếu chút thường thức cơ sở, chàng liền lấy ra một túi gấm ánh trăng, nhàn nhạt nói: “A Tứ, đây là túi gấm ánh trăng, bên trong có 1000 túi gấm nhỏ, muội chỉ cần ghi nhớ dấu vết linh khí của mỗi tu sĩ là đã có thể dùng túi gấm ánh trăng đưa tin cho người đó.”
Khương Tự thấy túi gấm kia tạo hình vô cùng đáng yêu, tựa như một chiếc túi thơm nhỏ nhưng toàn thân lại tản ra ánh trăng màu trắng, vô cùng tinh xảo xinh đẹp, vui mừng nhận lấy: “Muội biết dấu vết linh khí, mỗi tu sĩ tu hành sẽ có dấu vết linh khí độc nhất vô nhị, dấu vết của muội như này này.”
Khương Tự vội vàng vươn ngón tay trắng nõn điểm một cái vào không trung, chỉ thấy trong không trung xuất hiện một dấu vết hồn lực có hình bông hoa nhỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt lại vô cùng rực rỡ, đóa hoa nhỏ kia dần tản ra ánh sáng trong không trung, giây tiếp theo một tia sáng màu tím chảy xuôi từ chỗ đóa hoa biến mất rồi lại bị ánh sáng mặt trời chiết xạ tạo ra một luồng sáng hoàn toàn khác.
Ba người nhìn mà có chút sửng sốt, dấu vết hồn lực của tiểu sư muội vậy mà lại là một bông hoa nhỏ, thật đáng yêu.
Nguyệt Li dò ra một dấu vết linh lực rồi huyễn hóa thành một con thú Nguyệt Quang Nhất Giác trong không trung, sau đó thú con rơi vào trong túi gấm trên tay Khương Tự.
Dấu vết linh lực của Hách Liên Chẩn có hình Kim Ô.
Trong khi đó dấu vết sát khí của Mặc Khí lại là kiếm Phần Thiên phiên bản thu nhỏ.
Khương Tự vội vàng ghi nhớ dấu vết linh khí của cả ba người lại.
Hách Liên Chẩn: “Ý, không đúng rồi, dấu vết linh khí của tu sĩ dưới thất cảnh chỉ có một tia sáng trắng, thất cảnh trở lên mới có thể hóa hình linh khí, tiểu sư muội, hóa ra tu vi hồn lực của muội thế mà đã đạt tới thất cảnh rồi á?”
Khương Tự sửng sốt, thất cảnh? Nàng ư?
Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng: “Hồn lực tu hành cùng chúng ta không giống nhau, chờ Cửu Châu Thịnh Yến mở ra sẽ gặp được Bằng Tùng đạo nhân, khi đó mới biết tu vi của A Tứ.”
“Bằng Tùng đạo nhân? Huynh mời Bằng Tùng đạo nhân tới Đông Châu?” Hách Liên Chẩn kinh ngạc hô lên.
Mặc Khí cũng hơi hơi ghé mắt qua nhìn.
Bằng Tùng đạo nhân là Kim Tiên duy nhất tu hồn lực ở Cửu Châu đạt đến bát cảnh hậu kỳ, là đạo sĩ điên có tiếng khắp trong ngoài Cửu Châu, tính tình cổ quái, tu vi mạnh mẽ, hàng năm luôn bế quan, ai cũng không cho mặt mũi, Nguyệt Li thế mà lại có thể mời được ông ấy?
“Các sư huynh không cần lo lắng vì muội đâu, muội mơ hồ biết đạo của mình phải thế nào rồi. Chỉ là hiện giờ đạo còn non nớt, sau này sẽ thông suốt thôi.” Khương Tự cười tủm tỉm nói rõ.
Nàng nói đó là hiểu được Thiên Đạo các giới, từ Thiên Đạo Vân Mộng Thập Bát Châu đến Thiên Đạo Cửu Châu, lại tới Thiên Đạo trong bia sinh tử, sau đó lại ngộ ra đạo thuộc về mình, con đường này có lẽ không có điểm cuối, có lẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng là đạo nàng vẫn phải đi.
“Ha ha ha, được rồi, chúng ta vào thành Dược đi.” Hách Liên Chẩn cười sang sảng nói, chắc không phải thật, hắn tu hành nhiều năm như vậy vẫn tu đạo do Hách Liên gia truyền thừa, hắn còn chưa biết đường đi sau này thế nào. Tiểu sư muội mới tu hành được mấy năm chứ? Thật đáng yêu.
Mặc Khí gật đầu, về cơ bản Khương Tự nói gì, y cũng tin tưởng vô điều kiện.
Ánh mắt Nguyệt Li có hơi sâu lắng, đạo của tiểu sư muội có lẽ sẽ thâm ảo hơn so với tưởng tượng của bọn chàng nhiều.
Bốn người vào thành Dược, do từ giờ đến khi Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra vẫn còn hơn chín tháng thời gian nên chẳng phải vội lên đường làm gì.
Mọi người đặt bốn gian thượng phòng ở trong Dược Hương Phúc Địa nổi tiếng nhất của thành, định sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây rồi thuận tiện vui chơi chút.
Khương Tự quay về sương phòng Phúc Địa rồi trực tiếp vào động phủ xem bức tranh có tàn ảnh của sư phụ Đông Li.
“A Tứ, là tàn ảnh của chủ nhân, cũng không có dao động linh thức và hồn lực.” Bút vẽ nhỏ bay qua nói nhỏ.
Khương Tự đứng trước bức tranh, quả thực thấy tu sĩ thanh tuấn trong bức vẽ kia không quay đầu lấy một lần, chỉ là có bóng dáng sau lưng.
“Vậy chúng ta cần nỗ lực hơn nữa để sau này tìm được núi Đông Li, tìm được tàn hồn sư phụ.” Khương Tự nắm tay, mang theo Bút vẽ nhỏ đi trồng dây hồ lô Hỗn Độn.
Trước mắt tầng thứ nhất động phủ đều trồng linh hoa linh thảo lục phẩm và thất phẩm. Tầng thứ hai của động phủ có một nửa là khu trồng linh quả, nửa còn lại là các loại tiên hoa thần thảo cao giai.
Khương Tự đào riêng một khu độc lập ở gần cây đào tiên rồi gieo dây nho Từ Ngọc xuống, tiếp đến dẫn nước linh Tuyền qua, nàng còn cố ý dựng một cái giá để dây nho leo lên. Chờ sau này dây nho bò đầy giá sẽ có thể kết ra những trái nho màu tím rồi.
“A Tứ, mau trồng dây hồ lô Hỗn Độn, dây này phải dùng đất ngũ sắc gieo, nếu có thể sống, hồ lô nhỏ sẽ trưởng thành, tiểu động phủ có lẽ sẽ có lực hỗn độn.” Bút vẽ nhỏ kích động giải thích: “Lực hỗn độn là khởi nguyên của vạn vật, so với linh khí linh tuyền mạnh hơn gấp trăm lần ngàn lần.”
Khương Tự gật đầu, may mà trước đó nàng đã đào ra hai mươi khối đất ngũ sắc từ trong bia sinh tử, bây giờ vẫn còn dư lại mười bảy khối, trồng một trái hồ lô nhỏ với dây hồ lô chắc như vậy đã đủ rồi.
Khương Tự thấy tầng thứ nhất và tầng thứ hai xanh um tươi tốt quá mức bền tạo ra một 'khu nhà' siêu lớn dành riêng cho dây hồ lô nhỏ, xong đâu đấy mới trồng dây hồ lô vào trong đất ngũ sắc và một lần nữa gieo xuống.
Dây hồ lô nhỏ vốn dĩ còn đang uể oải thì vừa tiếp xúc với đất ngũ sắc đã lập tức tinh thần phấn chấn, trái hồ lô xinh xinh màu xanh lơ cũng vui vẻ lắc qua lắc lại.
Khương Tự trồng xong dây nho và dây hồ lô rồi lại vòng qua tầng thứ hai động phủ hái chút đào tiên và linh quả đã chín, cộng thêm nho Tử Ngọc trước đó đã hái, cả rửa sạch sẽ rồi cho vào trong rổ đồ ăn dã ngoại nhỏ được đan bằng mây tre.
“Tiểu sư muội, buổi tối thành Dược có chợ đêm, muội muốn đi dạo không?” Hách Liên Chẩn ở bên ngoài gõ cửa, hưng phấn hỏi.
“Đi đi đi.” Bút vẽ nhỏ từ động phủ bay ra, hưng phấn kêu lên: “A Tứ, chúng ta đi ra ngoài chơi đi, chúng ta hình như thật lâu chưa đi chơi.”
Từ lần được ra ngoài đi chơi trước đó đến giờ đã cách khá lâu, năm ấy nó với A Tứ cùng các sư huynh tổ chức lễ mừng năm mới của phàm giới trong bí cảnh Lang Hoàn. Sau này A Tứ bị nhốt vào trong bia sinh tử, một lần đã qua mười hai năm, khi ra ngoài lại đụng trúng chuyện Vân Mộng Thập Bát Châu rồi còn phi thăng.
Thành thử ra mấy năm gần đây nó chỉ có thể nhìn tiểu A Tứ ngày đêm tu hành, từng bước từng bước một trưởng thành như bộ dạng bây giờ, trong đau lòng còn ngẫu nhiên hoài niệm một tiểu đế cơ có búi tóc sừng dê con con cưng mềm mại kia.
Hi vọng A Tứ vĩnh viễn không phải lớn lên mà được các sư huynh thả vào trong giỏ tre yêu chiều chăm sóc thì tốt biết mấy.
“Vâng, Thất sư huynh, chờ muội nửa canh giờ nhé.” Khương Tự cười tủm tỉm đáp lời.
Trong sương phòng Phúc Địa có dẫn suối nước nóng. Khương Tự đi vào ngâm tắm, sau đó vắt khô tóc, thấy tóc vẫn còn ướt một nửa, không khô nhanh được, lại sợ Thất sư huynh chờ lâu nên chỉ có thể tùy tiện thả tóc tán loạn phía sau lưng rồi tùy tiện tìm một tấm khăn che lên mặt, dây đeo giắt ở sau tai.
Nàng xách rổ đồ ăn dã ngoại trên bàn lên, trong đó có đào tiên và linh quả mới hái, đi ra ngoài.
Mặc Khí canh ngoài cửa, thấy nàng bước ra thì hơi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên y thấy nàng không búi tóc, mái tóc dài mang theo hơi nước thả tùy ý phía sau làm tăng thêm nét đẹp như phù dung. Chiếc khăn che mặt kia lại giấu đi một nửa khuôn mặt nhưng không thể che lấp được đôi mắt lung linh rực rỡ.
Thiếu niên lần đầu tiên ý thức được Tiểu sư muội lùn lùn cưng cưng trước kia đã thực sự trưởng thành.
“Nhị sư huynh, sao huynh chờ ở đây, Thất sư huynh đâu?” Khương Tự đưa đồ ăn dã ngoại trong rổ linh quả cho y, mỉm cười hỏi.
Mặc Khí theo bản năng đón lấy rổ đựng đồ ăn dã ngoại kia, cảm thấy rổ linh quả của A Tứ bày cũng độc đáo đáng yêu, khàn khàn trả lời: “Chạy ra đi xem náo nhiệt rồi.”
Hách Liên Chẩn là con cưng thế gia tiên môn Cửu Châu điển hình, trước nay chỉ có người khác chờ hắn, tính tình hắn làm gì có chuyện chờ người khác?
Khương Tự thở dài: “Vậy huynh ấy đành bỏ lỡ linh quả ăn ngon như vậy rồi.”
“Linh quả gì? Huynh đã về rồi đây.” Khi nói chuyện liền thấy Hách Liên Chẩn bóp pháp quyết vội vã từ hành lang cửa sổ nhảy lên, khoe ra nụ cười với hàm răng trắng tinh: “Tiểu sư muội, bên ngoài thật náo nhiệt, trong khoảng thời gian này hình như Tây Nam Châu đang tổ chức ngày hội gì đó đấy.”
“Là tiết Tẩy Dược của địa phương, xem như ngày hội long trọng nhất Tây Nam Châu. Mỗi năm sẽ chúc mừng một tháng, cầu mong vườn thuốc được mùa, trời giáng tiên hoa thần thảo.” Nguyệt Li từ trong sương phòng bên cạnh đi ra, thấy Khương Tự đã đổi một bộ váy màu trà, khăn che mặt, tóc dài vẫn nửa ướt, hiển nhiên vừa rồi tắm gội xong, tức khắc bước qua, linh khí tràn ra từ đầu ngón tay, giúp nàng hong khô mái tóc dài: “Sau này chớ để tóc ướt ra ngoài, dễ mắc bệnh lắm, sẽ đau đầu.”
“Đại sư huynh, nào có khoa trương như vậy, tiểu sư muội còn coi Bách Hoa ngưng châu như cơm ăn mà ăn cơ mà, ha ha ha ha……” Hách Liên Chẩn cười xong, thấy sắc mặt Mặc Khí lạnh băng, Nguyệt Li cũng mang bộ dạng lạnh nhạt, không hiểu sao cảm thấy có chút sợ.
Hắn nói chính là lời nói thật nha.
“Thất sư huynh nói rất đúng, muội rất ít sinh bệnh, hơn nữa tu sĩ không phải không sinh bệnh sao?” Khương Tự cười tủm tỉm, nhớ lại một chút mới thấy hình như từ sau khi theo Lan Tấn lên núi Thanh Vụ đến giờ, nàng gần như không bị bệnh. Mười hai năm ở trong bia sinh tử những ngày này ăn Bách Hoa ngưng lộ, ăn linh khuẩn, thân thể khỏe mạnh không khác gì nghé con.
“Tu sĩ cũng sẽ bị bệnh, rất khó chịu.” Mặc Khí đột nhiên mở miệng, đem rổ đồ ăn dã ngoại trong tay đưa cho Hách Liên Chẩn: “A Tứ, chúng ta đi chợ đêm đi.”
“Vâng ạ.”
“Không phải chứ, các người không nhìn thấy ta sao?” Hách Liên Chẩn nhìn rổ linh quả trong tay, rầu rĩ nhét một quả nho Tử Ngọc vào miệng, sau đó nháy mắt đã bị vị ngọt thanh kia chinh phục, đôi mắt tỏa sáng tiếp tục nhét thêm mấy quả nho Tử Ngọc nữa đầy mồm, hưng phấn khen: “Tiểu sư muội, nho Tử Ngọc này cực kỳ ngon.”
Khương Tự phất phất tay áo mỉm cười: “Vậy huynh ăn nhiều một chút, bọn muội muốn đi dạo chợ đêm.”
Tiết Tẩy Dược ở thành Dược so với hội lồng đèn ở phàm giới còn náo nhiệt hơn, khắp đường phố trong thành cổ chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa. Từng chiếc đèn màu sắc khác nhau trôi lơ lửng trên không trung.
Trước các cửa hàng cũng đều treo đèn màu xinh đẹp. Con có rất nhiều đèn con thỏ, người ta dùng linh lực huyễn hóa ra những con thỏ con quay chung quanh đền hoa đăng nhảy nhót hấp dẫn không ít nữ tu.
Lại có chủ quán treo đèn phượng hoàng, cánh chim phượng hoàng xinh đẹp vừa vỗ một cái đã chiếu xuống vô số ánh sáng chói lọi, người đi qua được như có tia sáng đáp lên người vậy.
Khương Tự nhìn cũng không kịp nhìn đã thấy rất nhiều nữ tu xách đèn hoa đăng. Nàng bèn lấy đèn thỏ con Đại sư huynh tặng năm đó từ trong túi bách bảo ra cầm trong tay, mỉm cười ngọt ngào khen: “Nơi này thật xinh đẹp nha.”
“Đều là ảo thuật huyễn hóa ra.” Mặc Khí nhìn nơi phồn Hoa Thịnh thế này lại nhớ tới Vĩnh Ám Địa lạnh lẽo ở phương Bắc, ánh mắt ảm đạm đi vài phần, tiểu A Tứ chắc hẳn sẽ thích Cửu Châu phồn hoa hơn nhỉ?
“Tu sĩ cũng giống như người phàm, chẳng qua tu vi mạnh mẽ hơn một chút, sống lâu hơn một chút và cũng cô đơn lạnh nhạt hơn một chút.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn theo chiếc đèn thỏ con trong tay nàng, đáy mắt hiện lên ý cười, hóa ra tiểu A Tứ vẫn giữ chiếc đèn này.
“Phía trước có cửa hàng linh dược, tiểu sư muội, chúng ta đi tới phía trước dạo đi.”
Khương Tự gật đầu, xách theo đèn thỏ con đi theo phía sau Hách Liên Chẩn, nàng tung tăng chạy về cửa hàng linh dược phía trước.
Mặc Khí lẳng lặng ôm tay, đồng tử màu trà chăm chú nhìn theo bóng dáng nàng.
Nguyệt Li cũng theo chân Hách Liên Chẩn chơi đùa cùng nàng, đôi mắt liếc thấy một bóng hình quen thuộc, tức khắc sắc mặt lạnh lùng.
Bóng dáng tu sĩ mặc đồ đen kia chỉ thoáng qua, rất nhanh đã biến mất trong đám đông, không để lại dấu vết nào cả.
Kiếm Phần Thiên trong cơ thể Mặc Khí ngo ngoe rục rịch cũng một lần nữa yên lặng, y lạnh lùng mở miệng: “Tính ra thì tên kia hẳn đã phi thăng thượng giới.”
Mấy năm nay mọi người đều bận tìm kiếm tiểu A Tứ cũng quên mất kẻ khởi xướng kia. Nếu gã ta đã phi thăng thượng giới, vậy thì chuyện này cứ dựa theo quy củ trên thượng giới mà xử lý.
Nguyệt Li gật đầu, khuôn mặt anh tuấn vô song hiện lên chút lạnh lẽo.
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng vẽ ra một vòng tròn trong không trung, đồng thời ngăn cách tất cả những người xung quanh lại gần mình, chàng truyền âm ra lệnh: “Tra một chút trong ba năm này có những tu sĩ nào từ Vân Mộng Thập Bát Châu phi thăng lên.”
Truyền tin rất nhanh đã phá không biến mất, Nguyệt Li nhìn đường phố náo nhiệt đông đúc một lần nữa, lạnh nhạt mở miệng: “Gã sẽ phải hối hận khi phi thăng thượng giới.”
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Có thể vây trong Vĩnh Ám Địa, nơi đó là chỗ trời đất đều vứt bỏ.”
Nguyệt Li trầm mặc không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên người A Tứ đứng giữa đường phố thành cổ người đến người đi tấp nập, nhìn nàng cười ngọt ngào lựa chọn linh hoa linh thảo rồi trả giá với chưởng quầy, chàng gằn từng chữ từng chữ một lạnh băng: “Chặt đứt cấm thuật cộng sinh, để gã ngã vào hồng trần, rơi xuống vực sâu Vô Gian.”
*
Khương Tự theo chân Hách Liên Chẩn đi liên tục bốn năm cửa hàng thảo dược thì phát hiện ra cấp bậc cao nhất ở đây mới tới thất phẩm. Hơn nữa những loại được bán cũng chỉ có dược tính cơ bản. Kể cả chẳng cần chọn, nàng cũng có thể mò ra không ít linh hoa linh thảo lục phẩm tốt trong động phủ.
“Tiên tử, nếu như là năm vừa rồi thì dĩ nhiên thành Dược của bọn ta sẽ thu về một đám linh hoa linh thảo đứng đầu Cửu Châu. Mỗi tội năm nay Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra nên các thế gia, gia tộc lớn đều quét sạch hàng hóa rồi. Phàm những món nào hơi tốt chút đều sẽ bị mua đi. Nương tử nếu muốn tìm những loại linh hoa linh thảo hiếm có thì chỉ có thể tới Đông Châu tham gia Thịnh Yến thôi.”
Khương Tự gật đầu: “Chưởng quầy, vậy ông bán cho ta vài hộp ngọc đựng linh hoa linh thảo này vậy.”
Hộp ngọc ở thành Dược vô cùng tinh xảo, bên trong còn khảm linh châu, thiết lập thêm trận pháp giúp bảo tồn dược tính của linh hoa linh thảo trăm năm không tiêu tan.
Khương Tự nghĩ đến đám hoa hoa cỏ cỏ trong động phủ, một hơi đòi mua 50 chiếc.
“Tiên tử, tổng cộng 15 vạn linh châu.” Chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Hoa cỏ 3 vạn linh châu, hộp ngọc 12 vạn linh châu.”
“Chưởng quầy, hộp ngọc của ông đắt vậy sao?” Hách Liên Chẩn vuốt vuốt vòng tay trữ vật khô quắt, tươi cười nứt ra đến nơi, chỉ hận hắn ra cửa quá gấp, không mang theo kho vàng nhỏ.
Khương Tự từ túi bách bảo lấy ra một ít linh hoa linh thảo lục phẩm: “Có thể dùng linh hoa linh thảo để đổi hộp ngọc không?”
“Dùng cái này.” Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi vào hiệu thuốc, hiệu thuốc nháy mắt tựa như sáng thêm vài phần.
Nguyệt Li ném ra một túi linh châu, mỗi viên có kích thước bằng quả long nhãn.
Ngay sau đó, Mặc Khí đi vào sau cũng ném ra một túi linh châu lớn, mặt mày thiếu niên tối tăm đứng ở cửa hiệu thuốc, che đi toàn bộ ánh mặt trời.
“Tiên tử còn muốn linh hoa linh thảo nào không? Cứ việc chọn, tùy tiện chọn.” Chưởng quầy sung sướng cười không khép được miệng, thế này cũng quá hời rồi, hai túi linh châu đã đủ để mua hết linh hoa linh thảo trên con phố đây luôn.
Đúng là ngồi nhà cũng gặp được quý nhân.
Hách Liên Chẩn nhìn Nguyệt Li và Mặc Khí giàu xổi, cả người như muốn nứt ra đến nơi. Hóa ra mấy năm nay chỉ có hắn nghèo nhất!
Cuối cùng Khương Tự vẫn quyết định dùng linh hoa linh thảo bù cho tiền hộp ngọc, sau đó thắng lợi trở về.
Bốn người vui chơi ở thành Dược hai ngày mới khởi hành tới Đông Châu.
Mấy người Nguyệt Li dự định sẽ mang theo Khương Tự vừa chơi vừa nghỉ coi như du ngoạn các thành cổ lớn trong Cửu Châu một lượt.
Ai ngờ Lan Tấn lại đưa tin ngày một gấp hơn, cộng thêm Đông Châu đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.
Vì thế mọi người không thể không ngựa không ngừng vó lên đường.
Hai tháng sau cuối cùng đã đến được địa giới Đông Châu.
Đông Châu tiếp giáp với hải ngoại, đồng thời cũng là châu phủ giàu có, đông đúc và phồn hoa nhất Cửu Châu. Thậm chí người ta còn đùa rằng chỉ đánh một kiếm xuống cũng có thể trúng vào đệ tử thế gia hào môn.
Về phần thế gia, gia tộc lớn tại Đông Châu, lời đồn miêu tả rằng sinh hoạt cơ bản đều khắp nơi dùng bích châu, ngưng châu lát đường, giao tiêu ngàn vàng khó cầu làm màn che, chi phí hương liệu một đêm cũng đủ bằng chi tiêu đốt hương của tông môn nhỏ suốt cả năm. Cuộc sống của đám người này trải qua những ngày cẩm tú sung sướng, châu ngọc dùng như gạch ngói, vô cùng xa hoa, lãng phí.
“Trung Châu của huynh cũng coi như giàu có, đông đúc. Thế nhưng huynh cũng không dám khoe khoang mình có tiền trước mặt Lan Tấn. Vậy nên khi ở hạ giới, trong bốn thế gia lớn, huynh ấy mới được chọn làm Lão Lục.” Hách Liên Chẩn ngồi trên Kim Ô uy phong lẫm lẫm cố gắng bay sát xe liễn trầm hương Khương Tự đang ngồi, thần thái chói mắt tựa như mặt trời khoe khoang khoác lác, thậm chí còn suýt nữa đá rơi cả bánh xe của xe liễn tiên hạc.
Khương Tự ghé vào cửa sổ xe liễn trầm hương, cách một tầng mành trướng bằng tơ nguyệt tằm nhẹ như lông vũ, mỉm cười hỏi: “Trong nhà Lục sư huynh có tiền như vậy ạ? Vậy nhà Đại sư huynh đến Ngũ sư huynh chẳng phải còn có tiền hơn so với nhà Lục sư huynh sao?”
“Nhà Lan Tấn có tiền lắm, chờ đến khi nào muội tới Lan gia sẽ biết. Có điều những người khác đứng từ hàng thứ năm trở lên đều dựa vào thực lực tổng hợp. Thí dụ như Lão Nhị nhé, kiếm Phần Thiên của huynh ấy trâu cực, lại cộng thêm mắt Luân Hồi, người bình thường nào có ai dám nhìn vào mắt huynh ấy đâu.” Hách Liên Chẩn nhìn thoáng qua Mặc Khí đi trước mở đường, hạ giọng thì thầm: “Nghe nói huynh ấy từ núi thi biển máu sống sót ra đó.”
Nguyệt Li thì càng chẳng cần phải nói. Năm đó mỗi người trong bọn hắn ai mà chẳng ngóng trông ba người Nguyệt Li, Mặc Khí với Trọng Hoa có thể đánh nhau ta sống đi chết.
Bây giờ nhớ lại những năm ở núi Thanh Vụ quả thực có bộ dạng sơn vũ dục lai phong mãn lâu, kết quả không cẩn thận một cái, Lan Tấn đã mang theo một nhóc bánh bao cưng mềm đáng yêu về, phong cách cứ thế đột nhiên thay đổi, chẳng thấy đánh nhau nữa.
Mọi người ai nấy đều trầm mê nuôi dưỡng tiểu A Tứ.
(*) Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: câu thứ 4 trong bài Hàm Dương thành đông lâu, dịch nghĩa mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu, hiểu đơn giản là trước việc lớn thường có dấu hiệu bất thường.
Khương Tự nhìn thoáng qua Nhị sư huynh đi phía trước, nàng trầm mặc không nói gì, nếu không phải nàng bị trói định với tiểu động phủ, lại gặp được Lan Tấn thì có lẽ cũng giống với Mặc Khí, cả đời phải sống trong bóng tối.
“Phía trước chính là thành cổ Kim Hồng của Đông Châu.” Hách Liên Chẩn chỉ vào thành cổ tiên khí lượn lờ phía trước Đông Châu, hưng phấn kể: “Nói đến tiếng tăm thành cổ này quả thật cũng có chút chút hơi xấu hổ. Trung Châu bọn huynh nổi nhất chính là thành Trục Lộc. Còn Đông Châu bọn họ thì sao? Thật tàn nhẫn, thành Kim Hồng, nghe đã thấy giàu có rồi, vừa vàng vừa đỏ nữa chứ, châu phủ của thiên tài địa bảo cấp đỉnh, cũng chính là Hoàng Trung Hạnh đấy.”
“Hoàng Trung Hạnh chính là mảnh đất của linh quả trong truyền thuyết. Trên mỗi quả đều có hai chữ Hoàng Trung, nghe đồn sau khi ăn vào có thể lập tức nhảy lên một cảnh giới lớn, thành thần hoặc thành tiên.” Nguyệt Li nhàn nhạt giải thích.
Khương Tự kinh ngạc: “Còn có linh quả như vậy ạ?”
“Dĩ nhiên rồi, Hoàng Trung Hạnh chính là thần quả cửu phẩm, cấp bậc còn ở trên cả Cửu Sắc Tiên Liên, chẳng qua mấy chục vạn năm mới có thể trưởng thành một lần, trong trời đất cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không người nào chính mắt gặp qua.” Bút vẽ nhỏ lắc lắc đầu bút nói. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Cánh cửa đồng mở ra để lộ một địa cung cực lớn và ấn Cửu Châu bị phong ấn bên trong.
Ba người cùng nhau đi vào, ngay khi nhìn thấy ấn Cửu Châu trước mặt, hô hấp cứng lại. Nhìn quanh mới thấy trong địa cung đều là những cột đá đã bị nhật nguyệt ăn mòn. Đồng thời vô số cột đá đang nâng đỡ một con dấu phía trên cao. Con dấu này tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt tựa như một hòn ngọc bằng vàng tuyệt mỹ.
Hòn ngọc màu vàng kia phát ra ánh sáng dịu nhẹ lẳng lặng chiếu xuống khoảng đất bên dưới. Nơi đó có một con cún con trắng như tuyết đang dùng móng vuốt nhỏ đào đất ngay bên dưới ấn Cửu Châu. Không bao lâu sau từ bên trong đất mọc ra một hồ lô nhỏ. Hồ lô cùng với dây hồ lô đều bị cún con kéo ra khỏi mặt đất. Nó ngậm lấy dây hồ lô vui sướng phá không biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt Khương Tự. Cún con thả hồ lô trong miệng xuống, hồ lô nho nhỏ cũng rơi vào trong tay Khương Tự.
Hách Liên Chẩn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt Nguyệt Li cũng kinh ngạc: “Hồ lô Hỗn Độn?”
Thiếu chủ Nguyệt phủ cùng Bút vẽ nhỏ trăm miệng một lời đồng thanh nói.
“Hỗn… hỗn độn?” Hách Liên Chẩn kinh ngạc.
Trên thế gian này phàm những thứ có gắn liền với hai chữ ‘hỗn độn’ đều là những chuyện lớn kinh thiên động địa. Dây hồ lô này vậy mà lại là hồ lô Hỗn Độn trong truyền thuyết? Đã thế lại còn bị một con nhóc thú Kỳ Lân dùng móng đào đất kéo ra?
Hách Liên Chẩn xoa xoa mắt mình nhìn lại, đến khi thấy dây hồ lô kia tản mát ra lực hỗn độn nhàn nhạt mới tin là thật. Quả thực đây chính là thiên tài địa bảo chỉ tồn tại ở thời thượng cổ. Điểm mấu chốt chính là trên dây còn có một hồ lô nho nhỏ đã kết quả. Đó chính là tuyệt phẩm đấy, dù để ăn hay để luyện khí đều đáng giá Thần khí sơ kỳ.
Hách Liên Chẩn kích động không nói thành lời, lực hỗn độn! Thời chư thần thượng cổ, nghe đồn trời đất đều là lực hỗn độn, vô số thần chỉ ra đời đều do lực hỗn độn nuôi dưỡng ra cả. Sau này lực hỗn độn biến mất, các thần ngã xuống, trong trời đất chỉ còn lại linh khí. Lúc này cũng chính là khi thời đại chư tiên mở ra.
Lực hỗn độn mới chính là khởi nguyên của vạn vật.
“Ngao ô.” Nhóc thú Kỳ Lân làm nũng dùng sừng nhỏ trên đầu cọ cọ lòng bàn tay Khương Tự, cầu khen ngợi.
Khương Tự tự động che chắn tiếng thét chói tai của Bút vẽ nhỏ, bế cún con dơ hầy lên thơm một cái, sau đó lấy hạt châu thanh khiết làm sạch cún con rồi mới thả nó vào túi xách nhỏ. Xong đâu đấy nàng mới nhìn về phía hai vị sư huynh, cười khanh khách chia chác: “Muội muốn dây hồ lô, hồ lô phần các sư huynh nha.”
Dây leo của hồ lô Hỗn Độn có thể dùng để chữa trị tầng thứ sáu động phủ, hồ lô có thể đưa cho các sư huynh.
Hách Liên Chẩn thèm phát khóc: “Tiểu sư muội, cún con này của muội còn có thể lại nhặt thêm một con nữa không?”
Nguyệt Li nhàn nhạt mỉm cười: “Hồ lô còn chưa trưởng thành, hái xuống sẽ tiêu tán trong trời đất, A Tứ không phải am hiểu gieo trồng nhất sao? Không bằng muội trồng dây hồ lô Hỗn Độn này xuống, ngày sau sẽ kết nhiều thêm mấy cái hồ lô, khi đó lại nói.”
Thiên tài địa bảo như này còn có thể tìm được, cũng nhờ vận may của A Tứ, cứ để con bé gieo trồng là thích hợp nhất.
“Trồng hồ lô ạ? Cái này được đó ạ.” Khương Tự cười tủm tỉm gật đầu, vậy mỗi sư huynh sẽ có một quả rồi.
Hách Liên Chẩn hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng, huynh đặt trước một trái nhé.”
Khương Tự nhét dây hồ lô vào trong vòng tay để sau này trồng vào động phủ, sau đó nàng mới nhìn khắp địa cung. Giờ đã đến lúc làm việc chính rồi.
Nguyệt Li kiểm tra khắp địa cùng một lượt mới phát hiện ra có mấy cây cột đá bị sập làm phá hủy một phần trước trận pháp phong ấn. Chàng dùng linh lực nâng hết cột đá lên, một lần nữa gia cố lại trận pháp.
Ánh sáng vàng từ ấn Cửu Châu lập tức bị giấu đi rồi quay trở lại bên trên không trung của cột đá phong ấn.
Nguyệt Li như có điều suy tư gì đó, cột đá bị sập khiến cho trận pháp chịu ảnh hưởng, phong ấn của ấn Cửu Châu lộ ra, ánh sáng thần tỏa ra đã sinh ra và nuôi lớn một gốc cây hồ lô Hỗn Độn thượng cổ, bây giờ lại bị tiểu A Tứ lấy được, nhân quả tuần hoàn này thế mà lại thật huyền diệu.
Chỉ trong nháy mắt khi ấn Cửu Châu quay về vị trí phong ấn trên không trung địa cung, một ánh sáng vàng quét qua người Khương Tự. Cả người Khương Tự cứng đờ, linh hồn như đi vào trong cõi thần tiên tới một chỗ trống trải trong trời đất.
Nơi đây có một thần ấn bằng ngọc màu vàng treo giữa đất trời, không trung mênh mông, chẳng có mặt trăng mặt trời hay ngôi sao nào cả, chỉ có duy nhất lực hỗn độn khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Khương Tự không tự chủ được hướng về phía ấn thần bằng ngọc màu vàng kia cứ như thể đang bước vào trong thần ấn thần bí. Cổ tay nào bỗng nhiên bị người giữ chặt, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Trở về.”
Linh hồn của Khương Tự bị một lực lượng thần bí nhanh chóng kéo ra khỏi thế giới đang đứng, trong chớp mắt khi rời khỏi ấy, đồng tử của nàng bỗng nhiên co rụt lại, nàng thấy một bóng dáng bên trong ấn Cửu Châu, hồn lực từ đầu ngón tay tràn ra, không chút nghĩ ngợi muốn kéo tàn ảnh kia lại từ ấn Cửu Châu.
Sư phụ Đông Li!
Khương Tự bỗng nhiên mở to mắt, khi thấy rõ cảnh tượng trước mặt, nàng mới nhận ra rằng Đại sư huynh và Thất sư huynh đều đang lo lắng sốt ruột nhìn mình, đến khi thấy hồn phách nàng quay trở lại, cả hai đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu A Tứ, muội thật đúng là hù chết bọn huynh, hồn phách muội thiếu chút nữa đã bị cái ấn Cửu Châu nát kia hút vào đấy.” Hách Liên Chẩn sốt ruột bóp khuôn mặt nàng: “Thất sư huynh nhìn xem, có phải hồn phách thật sự đã về chỗ chưa nào.”
Khương Tự tức giận trừng mắt hắn.
Nguyệt Li mặt không biểu tình kéo Lão Thất qua một bên.
“Ý của huynh là thần ấn như ấn Cửu Châu có thể phong ấn Cửu Châu, cũng có thể phong ấn hồn phách, muội tu hồn lực, ngược lại thành thứ hấp dẫn nó nhất.”
Khương Tự vuốt khuôn mặt bị Hách Liên Chẩn véo phát đau, cười nói: “Đại sư huynh đừng tự trách, muội không sao, may huynh gọi muội kịp thời, về sau muội không bao giờ tùy tiện xem Thần khí nữa đâu.”
Nguyệt Li thấy nàng quả thực không sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Ấn Cửu Châu đã hoàn toàn bị phong ấn: “Chuyện ở đây coi như xong, chúng ta vẫn nên mau chóng ra ngoài thôi.”
“Ngô ngô ngô ngô……” Hách Liên Chẩn đánh mắt qua ý bảo hắn đang bị cố định cơ thể đây này, móa, lần sau có thể đừng kiểu chưa nói một lời đã dùng thuật Ngôn Linh không!
Khương Tự gật đầu, mắt nhìn khắp nơi một vòng, vừa rồi nàng hình như thấy một tàn ảnh của sư phụ Đông Li trong ấn Cửu Châu.
Sư phụ Đông Li hẳn cũng tu hồn lực, có thể nào đó là một tàn hồn bị ấn Cửu Châu hút vào không?
Khương Tự cẩn thận dùng hồn lực thăm dò dưới địa cung, thế nhưng ngoài những cột đá đã bị năm tháng ăn mòn cùng với ấn Cửu Châu đã phong bế thì bên trong địa cung chẳng còn thứ gì khác.
Nội tâm nàng ẩn ẩn có chút mất mát, mỗi bước mang theo lưu luyến đi theo phía sau Đại sư huynh và Thất sư huynh ra khỏi địa cung.
Bút vẽ nhỏ cũng uể oải chui vào tiểu động phủ, không rên lấy một tiếng.
Thông đạo bên ngoài địa cung thông về hai hướng, ra ra vào vào, ba người Khương Tự cứ thế đi dọc theo một thông đạo khác ra ngoài, cũng chẳng biết đã đi bao lâu mà cuối cùng đã từ một sơn động sâu thăm thẳm đi ra khỏi nơi phong ấn ấn Cửu Châu.
Bước ra bên ngoài, ánh mặt trời chói sáng, lần đi này thế mà lại đã tiêu tốn suốt một ngày một đêm.
Hách Liên Chẩn thấy linh lực của mình dần dần khôi phục, duỗi người một cái rồi cười haha, quay sang thấy bộ dạng rầu rĩ của tiểu A Tứ bèn hỏi han: “Tiểu sư muội, có phải muội vừa rồi bị dọa không? Thất sư huynh mang muội ra khỏi chỗ quỷ quái này, chúng ta đi Đông Châu tìm Lan Tấn đi!”
Tiểu A Tứ thích Lan Tấn nhất, nhắc tới Lão Lục, tất nhiên sẽ phấn khởi ngay.
Khương Tự nâng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt hơi sáng lên, gật gật đầu, ngay sau đó lại uể oải rũ xuống đầu. Lục sư huynh ở Đông Châu sẽ chạy mất, nàng lúc nào cũng có thể tới gặp Lục sư huynh, nhưng tàn ảnh của sư phụ Đông Li hình như bị nàng đánh mất rồi.
“A Tứ, A Tứ, chủ nhân Đông Li, chủ nhân Đông Li ở trong tranh đấy.” Từ trong thức hải truyền tới giọng nói lộn xộn mang theo sự kích động của Bút vẽ nhỏ.
Khương Tự bỗng nhiên ngẩng mặt lên, cố gắng cảm ứng tiên đảo thế ngoại ở tầng thứ tư của tiểu động phủ, nàng chỉ cảm thấy nhà gỗ nhỏ với hoa lam doanh đang nở rộ khắp nơi. Đi vào sâu hơn, bức tranh cổ treo trên tường vốn dĩ trống không bây giờ không biết từ khi nào đã nhiều thêm một bóng hình tu sĩ thon gầy tiêu sái.
Bức họa kia chỉ có một tàn ảnh nhưng vành mắt Khương Tự lại đỏ lên, là sư phụ Đông Li! Là sự phụ Đông Li, người đã mang nàng bước tới con đường tu hành, phi thăng thượng giới!
Bóng dáng trong bức tranh kia vẫn không quay đầu lại, chỉ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, từ đầu ngón tay cho đến chân đều không nói hết được sự tiêu sái phóng khoáng.
Chỉ một tàn ảnh cũng đủ để khiến Khương Tự và Bút vẽ nhỏ kích động không chịu nổi.
Ban đầu còn cho rằng Sơn Chủ Đông Li đã hồn phi phách tán trong trời đất. Bây giờ đã có tàn ảnh trong bức tranh này để tưởng nhớ, tương lai nếu có thể tìm được tàn hồn của sư phụ, có lẽ sư phụ còn có khả năng sống lại.
Bút vẽ nhỏ chui vào trong căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng hoa lam doanh, nó không ngừng vui sướng xoay vòng vòng chung quanh bức tranh. Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Tâm trạng của Khương Tự cũng tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, nàng ngẩng đầu, một tay túm lấy ống tay áo Đại sư huynh, một tay nắm lấy ống tay áo Thất sư huynh, phấn khởi hô lên: “Chúng ta mau qua chỗ Nhị sư huynh hội hợp, sau đó đi Đông Châu tìm Lục sư huynh đi ạ.”
“Tiểu sư muội, quả nhiên người muội thích nhất vẫn là Lão Lục.” Hách Liên Chẩn thở ngắn than dài, ngay sau đó lộ ra hàm răng tuyết trắng, gõ đầu nàng.
“Thất sư huynh, huynh cứ như vậy về sau khẳng định sẽ không tìm được đạo lữ!” Khương Tự tức giận trừng hắn, huynh ấy tuyệt đối độc thân bằng thực lực. Nào có ai cố tình làm rối búi tóc nữ tu bao giờ, nàng rõ ràng đang có búi tóc phi thiên đẹp nhất đó.
“Huynh mới không tìm đạo lữ đâu, một mình tự do tự tại, sau đó nuôi tiểu A Tứ đáng yêu không sướng hơn sao? A Tứ, muội có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không? Sắp tới chính là Cửu Châu Thịnh Yến, muội muốn bái nhập tông môn thế gia lớn cầu con đường trường sinh không?” Hách Liên Chẩn hưng phấn hỏi.
Khương Tự ôm nhóc thú Kỳ Lân trong lòng, vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó, cong mắt cười nói: “Muội không có nhà, cũng chẳng có người thân nào cả. Trước kia việc muốn làm nhất chính là đến tìm các sư huynh. Bây giờ đã được như ý nguyện thì chỉ muốn đến gặp các sư huynh khác. Sau đó muội sẽ vân du khắp Cửu Châu, tìm một chỗ non xanh nước biếc, dựng mấy cái gian nhà gỗ, trồng chút hoa cỏ, nuôi cún con……”
Việc đi tìm núi Đông Li, trở thành tiểu Sơn Chủ núi Đông Li cứ để hoàn thành đã rồi mới nói cho các sư huynh, tránh doạ các huynh ấy sợ đến mức nhảy dựng. Khương Tự cong mắt cười tủm tỉm suy nghĩ, các sư huynh với nàng mà nói chính là dệt hoa trên gấm, nàng muốn có thể trở thành tiểu đế cơ tự dệt thành gấm hoa, sống cuộc đời độc lập tiêu sái phóng khoáng.
Đây cũng là mong đợi của mẹ với nàng, còn việc bước lên con đường đại đạo trường sinh cũng có thể theo đuổi đồng thời nhỉ?
Nguyệt Li và Hách Liên Chẩn thấy nàng nhắc đến việc trồng hoa trồng cỏ, đôi mắt trăng non còn lóe lên chút ánh sáng nhỏ vụn, cả hai không khỏi sinh ra xíu xiu hâm mộ.
A Tứ đơn thuần có chút nguyện vọng nhỏ đã vui sướng như vậy quả thực không hợp với thượng giới, thế nhưng lại hấp dẫn ánh mắt người ta.
Con bé cuối cùng cũng có thể tìm được lối đi khác như thể nhìn vào con đường chết đầy bụi gai chọn ra hướng đi cho riêng mình, một hướng đi dẫn đến con đường đầy phồn hoa.
“Nguyện vọng tốt đấy, vậy có để dành cho Thất sư huynh một gian nhà gỗ nhỏ không?”
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự nhìn gương mặt khí phách hăng hái đối diện, cười khanh khách nói: “Thất sư huynh sợ rằng ở không quen, huynh vẫn nên ở Động Thiên Phúc Địa của Trung Châu đi, muội phải để dành gian nhà gỗ nhỏ cho Nhị sư huynh.”
“Trước có Lan Tấn, sau có Mặc Khí, ta hận.” Hách Liên Chẩn nghiến răng, lại nhìn bộ dạng cười khanh khách đáng yêu của tiểu sư muội, chỉ trong nháy mắt hắn đã không thấy tức giận nữa mà vui vẻ phổ cập kiến thức về Cửu Châu cho nàng, dĩ nhiên còn tiện đường khoe khoang khoác lác một phen.
Nguyệt Li trầm mặc không nói gì, ánh mắt thâm thúy nhìn về phương hướng Nguyệt phủ. Tiên châu hải ngoại có hoàn cảnh đẹp nhất, tốt nhất khắp toàn bộ thượng giới, dân phong lại thuần phác nhất. Nơi đó trồng đầy cây nguyệt dâu tằm và cây nguyệt quế. Mỗi khi đến mùa tằm nhả tơ, vô số nguyệt tằm rung rung đôi cánh nhỏ trong suốt xuyên qua cây nguyệt dâu tằm. Mùa hoa nguyệt quế nở, toàn bộ tiên đảo tỏa ra mùi hương nguyệt quế nồng nàn khắp nơi.
Nơi chàng ở là Cung Khuyết ở trên đỉnh núi cao nhất, ngay dưới tàng cây nguyệt quế cổ thụ đẹp nhất. Nơi đó cũng hợp để xây mấy gian nhà gỗ dưới bóng cây nguyệt quế, cũng thích hợp để trồng hoa trồng cỏ, nuôi nhóc thú Kỳ Lân.
Ba người rất nhanh đã xuống núi, khi hội hợp với Mặc Khí mới phát hiện ra nữ tu Bách Hoa Tông và hai nam tu khác lúc trước theo chân cùng lên núi giờ không biết đã xuống từ khi nào, tất cả đang nghỉ ngơi ở chân núi.
Lần này nữ tu kia không da mặt dày tiến lên nữa. Có lẽ cảm thấy không còn thú vị nhưng vẫn không cam lòng nên từ nơi không xa không gần nhìn chằm chằm qua.
Mặc Khí thấy ba người đã quay lại, lúc này mới mở mắt đứng dậy. Thân hình thiếu niên thon dài rắn chắc tựa như cây trúc cứng cỏi giữa núi rừng, lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng.
Sao rồi?
Mặc Khí dùng ánh mắt dò hỏi Khương Tự.
Khương Tự cười tủm tỉm gật đầu. Chuyến đi này xem như thu hoạch khá phong phú, đầu tiên đào được dây nho Tử Ngọc bát phẩm, sau đó thu được mười mấy bình linh nhũ, cuối cùng còn lấy được dây leo hồ lô Hỗn Độn, đồng thời thu về một đạo tàn ảnh của sư phụ.
“Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, lại còn có đào được thứ tốt.” Hách Liên Chẩn tâm tình vui sướng giục: “Bọn ta muốn đi Đông Châu, Lão Nhị, cứ từ biệt ở đây nhé.”
Khóe môi Mặc Khí dần rũ xuống, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. Đông Châu được biết đến như nơi phồn hoa giàu có, đông đúc nhất Cửu Châu, cũng là chỗ Vĩnh Ám Địa bài xích nhất. Tiên môn nơi đó tự cho mình thanh cao, dè bỉu tu sĩ Vĩnh Ám Địa là ma tu, có nhiều tông môn mang ác ý còn truy giết tu sĩ Vĩnh Ám Địa.
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Lần Cửu Châu Thịnh Yến này, ta cũng tham gia.”
Tươi cười trên mặt Hách Liên Chẩn rơi rụng: “Gì?”
Mặc Khí tham gia, những tu sĩ nhà nghèo còn dám xuất hiện sao? Không phải, tên này có mệnh đi, liệu còn mệnh về không.
“Cửu Châu Thịnh Yến không hỏi xuất thân, không có gì không ổn, A Tứ muốn tham gia không? Phần thưởng của thịnh yến vô cùng phong phú đấy.” Nguyệt Li nhàn nhạt nhìn về phía Khương Tự: “Ngàn vạn linh châu, pháp khí tiên nhân, linh hoa linh thảo linh quả bát phẩm, còn có một ít vật phẩm quý hiếm, quan trọng nhất chính là có thể mở Thiên Trắc Nghi ra hỏi đại đạo thiên địa.”
“Không sai, tiểu sư muội có thể tham gia, bên đây không có chuyện gì quan trọng, mỗi năm hai mươi danh tu sĩ đứng đầu ở Cửu Châu Thịnh Yến đều có thể chứng kiến Thiên Trắc Nghi mở ra, nương theo thượng cổ Thần khí hiểu được Thiên Đạo, lại nói tiếp, huynh cũng chưa từng tham gia bao giờ đâu.” Hách Liên Chẩn hưng phấn: “Năm nay ta cũng cùng tiểu sư muội tham gia.”
“Thiên Trắc Nghi? Linh hoa linh thảo linh quả?” Khương Tự nghe mà đôi mắt hơi sáng lên: “Có rất nhiều thiên tài địa bảo ạ?”
Hách Liên Chẩn gật đầu như gà con mổ thóc khẳng định: “Thiên tài địa bảo nhiều như nước chảy, còn có các loại trân phẩm trong hội đấu giá. Đây chính là thịnh yến 50 năm một lần, các thế gia, gia tộc lớn đều muốn nổi bật trong thịnh yến này, thuận tiện mời chào một ít tu sĩ trẻ tuổi.”
“Tham gia.” Khương Tự cong mắt cười nhấc tay, dù chỉ hướng về phía linh hoa linh quả linh thảo thì nàng cũng muốn tham gia.
“Nói vậy thì định rồi nhé, chúng ta cùng tiểu sư muội tham gia đi, ngoài Lão Tam, hình như chúng ta đều là lần đầu tiên tham gia Cửu Châu Thịnh Yến thì phải?”
Nguyệt Li gật đầu, đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành chàng đặt chân lên đất Cửu Châu. Dĩ nhiên Mặc Khí, một người lớn lên ở Vĩnh Ám Địa cũng lần đầu tiên tới Cửu Châu.
Bốn người cùng rời khỏi núi đá, chạng vạng đã đến được thành cổ phồn hoa nhất Tây Nam Châu - thành Dược.
Nơi đây với thành Phi Thăng và thành Yên Vũ không giống nhau. Một nơi bởi vì có hồ Phi Thăng mà tạo ra một thành nhỏ chỗ biên thùy. Chỗ còn lại là thành cổ của Phật tông vốn nổi tiếng với sự tiết kiệm.
Trái lại thành Dược của Tây Nam Châu lại là thành cổ giàu có, đông đúc và náo nhiệt nhất. Nơi đây gần như đã tụ tập đến 70% linh dược của khắp Cửu Châu nên còn được gọi với tên thành Hoa Thảo.
Nguyệt Li đến thành Hoa Thảo nhằm mục đích mang Khương Tự mua sắm chút linh hoa linh thảo địa phương.
Khi Khương Tự từ trên xe liễn trầm hương tiên hạc bước xuống đã thấy một thành cổ uy nghiêm khí phái màu xanh lục. Trong thành ngoài thành nơi nào cũng có vườn thuốc, còn có trận pháp và dược đồng chuyên môn trông coi.
Ven đường linh hoa linh thảo tùy ý sinh trưởng cũng đạt đến ngũ phẩm. Toàn bộ thành cổ tựa như là một vườn thuốc cỡ lớn, nơi nào cũng tràn ngập mùi hương thảo dược nhàn nhạt. Phía sau cửa thành còn có một vài sạp nhỏ bày bán các loại túi thuốc nhiều màu.
“Nơi này là thành cổ nổi tiếng nhất Tây Nam Châu, vô số tu sĩ thu hái được linh hoa linh thảo đều trao đổi hoặc bán lại ở đây. Trước kia Lão Tứ cũng thích chờ ở thành Dược, đợi nhặt kỳ hoa dị thảo của hời hiếm thấy.” Nguyệt Li và Mặc Khí đều là người trầm mặc ít lời, chỉ có Hách Liên Chẩn một đường ríu rít không ngừng với Khương Tự.
Khương Tự: “Tứ sư huynh cũng ở thành Dược ạ?”
Hách Liên Chẩn cười hehe, Lão Tứ phỏng chừng còn chẳng biết đang ở chân núi xó xỉnh nào tìm kiếm thần thảo cửu phẩm đâu, trước khi Cửu Châu Thịnh Tiến diễn ra, có thể giấu thì cứ giấu, bằng không tất cả đám sư huynh còn lại đều nhảy ra, nơi nào còn chỗ cho hắn lắc lư trước mặt tiểu sư muội?
“Bọn huynh với Lão Tứ đều không quá thân, không truyền tin qua lại. Có điều mọi người chắc đều sẽ đi Cửu Châu Thịnh Yến.”
Nói đùa chứ, trước khi xuống hạ giới bọn hắn có ai thân với nhau đâu? Sau khi từ hạ giới trở về cũng ai lo phận người ấy. Điểm giống nhau lớn nhất chính là đều cùng nhau tìm hiểu A Tứ.
Có điều kể cả không để lại dấu vết đưa tin thì tu sĩ có tu vi mạnh vẫn có thể câu thông với trời đất, khá không truyền tin. Lần trước Nguyệt Li chính nhờ câu thông với trời đất nên mới tìm được vị trí của hắn rồi phát ra một túi gấm ánh trăng đấy thôi.
Nguyệt Li thấy nàng mới phi thăng không lâu, hơn nữa lại còn tu hồn lực, cảnh giới và tu vi tuy không tầm thường nhưng vẫn thiếu chút thường thức cơ sở, chàng liền lấy ra một túi gấm ánh trăng, nhàn nhạt nói: “A Tứ, đây là túi gấm ánh trăng, bên trong có 1000 túi gấm nhỏ, muội chỉ cần ghi nhớ dấu vết linh khí của mỗi tu sĩ là đã có thể dùng túi gấm ánh trăng đưa tin cho người đó.”
Khương Tự thấy túi gấm kia tạo hình vô cùng đáng yêu, tựa như một chiếc túi thơm nhỏ nhưng toàn thân lại tản ra ánh trăng màu trắng, vô cùng tinh xảo xinh đẹp, vui mừng nhận lấy: “Muội biết dấu vết linh khí, mỗi tu sĩ tu hành sẽ có dấu vết linh khí độc nhất vô nhị, dấu vết của muội như này này.”
Khương Tự vội vàng vươn ngón tay trắng nõn điểm một cái vào không trung, chỉ thấy trong không trung xuất hiện một dấu vết hồn lực có hình bông hoa nhỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt lại vô cùng rực rỡ, đóa hoa nhỏ kia dần tản ra ánh sáng trong không trung, giây tiếp theo một tia sáng màu tím chảy xuôi từ chỗ đóa hoa biến mất rồi lại bị ánh sáng mặt trời chiết xạ tạo ra một luồng sáng hoàn toàn khác.
Ba người nhìn mà có chút sửng sốt, dấu vết hồn lực của tiểu sư muội vậy mà lại là một bông hoa nhỏ, thật đáng yêu.
Nguyệt Li dò ra một dấu vết linh lực rồi huyễn hóa thành một con thú Nguyệt Quang Nhất Giác trong không trung, sau đó thú con rơi vào trong túi gấm trên tay Khương Tự.
Dấu vết linh lực của Hách Liên Chẩn có hình Kim Ô.
Trong khi đó dấu vết sát khí của Mặc Khí lại là kiếm Phần Thiên phiên bản thu nhỏ.
Khương Tự vội vàng ghi nhớ dấu vết linh khí của cả ba người lại.
Hách Liên Chẩn: “Ý, không đúng rồi, dấu vết linh khí của tu sĩ dưới thất cảnh chỉ có một tia sáng trắng, thất cảnh trở lên mới có thể hóa hình linh khí, tiểu sư muội, hóa ra tu vi hồn lực của muội thế mà đã đạt tới thất cảnh rồi á?”
Khương Tự sửng sốt, thất cảnh? Nàng ư?
Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng: “Hồn lực tu hành cùng chúng ta không giống nhau, chờ Cửu Châu Thịnh Yến mở ra sẽ gặp được Bằng Tùng đạo nhân, khi đó mới biết tu vi của A Tứ.”
“Bằng Tùng đạo nhân? Huynh mời Bằng Tùng đạo nhân tới Đông Châu?” Hách Liên Chẩn kinh ngạc hô lên.
Mặc Khí cũng hơi hơi ghé mắt qua nhìn.
Bằng Tùng đạo nhân là Kim Tiên duy nhất tu hồn lực ở Cửu Châu đạt đến bát cảnh hậu kỳ, là đạo sĩ điên có tiếng khắp trong ngoài Cửu Châu, tính tình cổ quái, tu vi mạnh mẽ, hàng năm luôn bế quan, ai cũng không cho mặt mũi, Nguyệt Li thế mà lại có thể mời được ông ấy?
“Các sư huynh không cần lo lắng vì muội đâu, muội mơ hồ biết đạo của mình phải thế nào rồi. Chỉ là hiện giờ đạo còn non nớt, sau này sẽ thông suốt thôi.” Khương Tự cười tủm tỉm nói rõ.
Nàng nói đó là hiểu được Thiên Đạo các giới, từ Thiên Đạo Vân Mộng Thập Bát Châu đến Thiên Đạo Cửu Châu, lại tới Thiên Đạo trong bia sinh tử, sau đó lại ngộ ra đạo thuộc về mình, con đường này có lẽ không có điểm cuối, có lẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng là đạo nàng vẫn phải đi.
“Ha ha ha, được rồi, chúng ta vào thành Dược đi.” Hách Liên Chẩn cười sang sảng nói, chắc không phải thật, hắn tu hành nhiều năm như vậy vẫn tu đạo do Hách Liên gia truyền thừa, hắn còn chưa biết đường đi sau này thế nào. Tiểu sư muội mới tu hành được mấy năm chứ? Thật đáng yêu.
Mặc Khí gật đầu, về cơ bản Khương Tự nói gì, y cũng tin tưởng vô điều kiện.
Ánh mắt Nguyệt Li có hơi sâu lắng, đạo của tiểu sư muội có lẽ sẽ thâm ảo hơn so với tưởng tượng của bọn chàng nhiều.
Bốn người vào thành Dược, do từ giờ đến khi Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra vẫn còn hơn chín tháng thời gian nên chẳng phải vội lên đường làm gì.
Mọi người đặt bốn gian thượng phòng ở trong Dược Hương Phúc Địa nổi tiếng nhất của thành, định sẽ nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây rồi thuận tiện vui chơi chút.
Khương Tự quay về sương phòng Phúc Địa rồi trực tiếp vào động phủ xem bức tranh có tàn ảnh của sư phụ Đông Li.
“A Tứ, là tàn ảnh của chủ nhân, cũng không có dao động linh thức và hồn lực.” Bút vẽ nhỏ bay qua nói nhỏ.
Khương Tự đứng trước bức tranh, quả thực thấy tu sĩ thanh tuấn trong bức vẽ kia không quay đầu lấy một lần, chỉ là có bóng dáng sau lưng.
“Vậy chúng ta cần nỗ lực hơn nữa để sau này tìm được núi Đông Li, tìm được tàn hồn sư phụ.” Khương Tự nắm tay, mang theo Bút vẽ nhỏ đi trồng dây hồ lô Hỗn Độn.
Trước mắt tầng thứ nhất động phủ đều trồng linh hoa linh thảo lục phẩm và thất phẩm. Tầng thứ hai của động phủ có một nửa là khu trồng linh quả, nửa còn lại là các loại tiên hoa thần thảo cao giai.
Khương Tự đào riêng một khu độc lập ở gần cây đào tiên rồi gieo dây nho Từ Ngọc xuống, tiếp đến dẫn nước linh Tuyền qua, nàng còn cố ý dựng một cái giá để dây nho leo lên. Chờ sau này dây nho bò đầy giá sẽ có thể kết ra những trái nho màu tím rồi.
“A Tứ, mau trồng dây hồ lô Hỗn Độn, dây này phải dùng đất ngũ sắc gieo, nếu có thể sống, hồ lô nhỏ sẽ trưởng thành, tiểu động phủ có lẽ sẽ có lực hỗn độn.” Bút vẽ nhỏ kích động giải thích: “Lực hỗn độn là khởi nguyên của vạn vật, so với linh khí linh tuyền mạnh hơn gấp trăm lần ngàn lần.”
Khương Tự gật đầu, may mà trước đó nàng đã đào ra hai mươi khối đất ngũ sắc từ trong bia sinh tử, bây giờ vẫn còn dư lại mười bảy khối, trồng một trái hồ lô nhỏ với dây hồ lô chắc như vậy đã đủ rồi.
Khương Tự thấy tầng thứ nhất và tầng thứ hai xanh um tươi tốt quá mức bền tạo ra một 'khu nhà' siêu lớn dành riêng cho dây hồ lô nhỏ, xong đâu đấy mới trồng dây hồ lô vào trong đất ngũ sắc và một lần nữa gieo xuống.
Dây hồ lô nhỏ vốn dĩ còn đang uể oải thì vừa tiếp xúc với đất ngũ sắc đã lập tức tinh thần phấn chấn, trái hồ lô xinh xinh màu xanh lơ cũng vui vẻ lắc qua lắc lại.
Khương Tự trồng xong dây nho và dây hồ lô rồi lại vòng qua tầng thứ hai động phủ hái chút đào tiên và linh quả đã chín, cộng thêm nho Tử Ngọc trước đó đã hái, cả rửa sạch sẽ rồi cho vào trong rổ đồ ăn dã ngoại nhỏ được đan bằng mây tre.
“Tiểu sư muội, buổi tối thành Dược có chợ đêm, muội muốn đi dạo không?” Hách Liên Chẩn ở bên ngoài gõ cửa, hưng phấn hỏi.
“Đi đi đi.” Bút vẽ nhỏ từ động phủ bay ra, hưng phấn kêu lên: “A Tứ, chúng ta đi ra ngoài chơi đi, chúng ta hình như thật lâu chưa đi chơi.”
Từ lần được ra ngoài đi chơi trước đó đến giờ đã cách khá lâu, năm ấy nó với A Tứ cùng các sư huynh tổ chức lễ mừng năm mới của phàm giới trong bí cảnh Lang Hoàn. Sau này A Tứ bị nhốt vào trong bia sinh tử, một lần đã qua mười hai năm, khi ra ngoài lại đụng trúng chuyện Vân Mộng Thập Bát Châu rồi còn phi thăng.
Thành thử ra mấy năm gần đây nó chỉ có thể nhìn tiểu A Tứ ngày đêm tu hành, từng bước từng bước một trưởng thành như bộ dạng bây giờ, trong đau lòng còn ngẫu nhiên hoài niệm một tiểu đế cơ có búi tóc sừng dê con con cưng mềm mại kia.
Hi vọng A Tứ vĩnh viễn không phải lớn lên mà được các sư huynh thả vào trong giỏ tre yêu chiều chăm sóc thì tốt biết mấy.
“Vâng, Thất sư huynh, chờ muội nửa canh giờ nhé.” Khương Tự cười tủm tỉm đáp lời.
Trong sương phòng Phúc Địa có dẫn suối nước nóng. Khương Tự đi vào ngâm tắm, sau đó vắt khô tóc, thấy tóc vẫn còn ướt một nửa, không khô nhanh được, lại sợ Thất sư huynh chờ lâu nên chỉ có thể tùy tiện thả tóc tán loạn phía sau lưng rồi tùy tiện tìm một tấm khăn che lên mặt, dây đeo giắt ở sau tai.
Nàng xách rổ đồ ăn dã ngoại trên bàn lên, trong đó có đào tiên và linh quả mới hái, đi ra ngoài.
Mặc Khí canh ngoài cửa, thấy nàng bước ra thì hơi sửng sốt. Đây là lần đầu tiên y thấy nàng không búi tóc, mái tóc dài mang theo hơi nước thả tùy ý phía sau làm tăng thêm nét đẹp như phù dung. Chiếc khăn che mặt kia lại giấu đi một nửa khuôn mặt nhưng không thể che lấp được đôi mắt lung linh rực rỡ.
Thiếu niên lần đầu tiên ý thức được Tiểu sư muội lùn lùn cưng cưng trước kia đã thực sự trưởng thành.
“Nhị sư huynh, sao huynh chờ ở đây, Thất sư huynh đâu?” Khương Tự đưa đồ ăn dã ngoại trong rổ linh quả cho y, mỉm cười hỏi.
Mặc Khí theo bản năng đón lấy rổ đựng đồ ăn dã ngoại kia, cảm thấy rổ linh quả của A Tứ bày cũng độc đáo đáng yêu, khàn khàn trả lời: “Chạy ra đi xem náo nhiệt rồi.”
Hách Liên Chẩn là con cưng thế gia tiên môn Cửu Châu điển hình, trước nay chỉ có người khác chờ hắn, tính tình hắn làm gì có chuyện chờ người khác?
Khương Tự thở dài: “Vậy huynh ấy đành bỏ lỡ linh quả ăn ngon như vậy rồi.”
“Linh quả gì? Huynh đã về rồi đây.” Khi nói chuyện liền thấy Hách Liên Chẩn bóp pháp quyết vội vã từ hành lang cửa sổ nhảy lên, khoe ra nụ cười với hàm răng trắng tinh: “Tiểu sư muội, bên ngoài thật náo nhiệt, trong khoảng thời gian này hình như Tây Nam Châu đang tổ chức ngày hội gì đó đấy.”
“Là tiết Tẩy Dược của địa phương, xem như ngày hội long trọng nhất Tây Nam Châu. Mỗi năm sẽ chúc mừng một tháng, cầu mong vườn thuốc được mùa, trời giáng tiên hoa thần thảo.” Nguyệt Li từ trong sương phòng bên cạnh đi ra, thấy Khương Tự đã đổi một bộ váy màu trà, khăn che mặt, tóc dài vẫn nửa ướt, hiển nhiên vừa rồi tắm gội xong, tức khắc bước qua, linh khí tràn ra từ đầu ngón tay, giúp nàng hong khô mái tóc dài: “Sau này chớ để tóc ướt ra ngoài, dễ mắc bệnh lắm, sẽ đau đầu.”
“Đại sư huynh, nào có khoa trương như vậy, tiểu sư muội còn coi Bách Hoa ngưng châu như cơm ăn mà ăn cơ mà, ha ha ha ha……” Hách Liên Chẩn cười xong, thấy sắc mặt Mặc Khí lạnh băng, Nguyệt Li cũng mang bộ dạng lạnh nhạt, không hiểu sao cảm thấy có chút sợ.
Hắn nói chính là lời nói thật nha.
“Thất sư huynh nói rất đúng, muội rất ít sinh bệnh, hơn nữa tu sĩ không phải không sinh bệnh sao?” Khương Tự cười tủm tỉm, nhớ lại một chút mới thấy hình như từ sau khi theo Lan Tấn lên núi Thanh Vụ đến giờ, nàng gần như không bị bệnh. Mười hai năm ở trong bia sinh tử những ngày này ăn Bách Hoa ngưng lộ, ăn linh khuẩn, thân thể khỏe mạnh không khác gì nghé con.
“Tu sĩ cũng sẽ bị bệnh, rất khó chịu.” Mặc Khí đột nhiên mở miệng, đem rổ đồ ăn dã ngoại trong tay đưa cho Hách Liên Chẩn: “A Tứ, chúng ta đi chợ đêm đi.”
“Vâng ạ.”
“Không phải chứ, các người không nhìn thấy ta sao?” Hách Liên Chẩn nhìn rổ linh quả trong tay, rầu rĩ nhét một quả nho Tử Ngọc vào miệng, sau đó nháy mắt đã bị vị ngọt thanh kia chinh phục, đôi mắt tỏa sáng tiếp tục nhét thêm mấy quả nho Tử Ngọc nữa đầy mồm, hưng phấn khen: “Tiểu sư muội, nho Tử Ngọc này cực kỳ ngon.”
Khương Tự phất phất tay áo mỉm cười: “Vậy huynh ăn nhiều một chút, bọn muội muốn đi dạo chợ đêm.”
Tiết Tẩy Dược ở thành Dược so với hội lồng đèn ở phàm giới còn náo nhiệt hơn, khắp đường phố trong thành cổ chỗ nào cũng giăng đèn kết hoa. Từng chiếc đèn màu sắc khác nhau trôi lơ lửng trên không trung.
Trước các cửa hàng cũng đều treo đèn màu xinh đẹp. Con có rất nhiều đèn con thỏ, người ta dùng linh lực huyễn hóa ra những con thỏ con quay chung quanh đền hoa đăng nhảy nhót hấp dẫn không ít nữ tu.
Lại có chủ quán treo đèn phượng hoàng, cánh chim phượng hoàng xinh đẹp vừa vỗ một cái đã chiếu xuống vô số ánh sáng chói lọi, người đi qua được như có tia sáng đáp lên người vậy.
Khương Tự nhìn cũng không kịp nhìn đã thấy rất nhiều nữ tu xách đèn hoa đăng. Nàng bèn lấy đèn thỏ con Đại sư huynh tặng năm đó từ trong túi bách bảo ra cầm trong tay, mỉm cười ngọt ngào khen: “Nơi này thật xinh đẹp nha.”
“Đều là ảo thuật huyễn hóa ra.” Mặc Khí nhìn nơi phồn Hoa Thịnh thế này lại nhớ tới Vĩnh Ám Địa lạnh lẽo ở phương Bắc, ánh mắt ảm đạm đi vài phần, tiểu A Tứ chắc hẳn sẽ thích Cửu Châu phồn hoa hơn nhỉ?
“Tu sĩ cũng giống như người phàm, chẳng qua tu vi mạnh mẽ hơn một chút, sống lâu hơn một chút và cũng cô đơn lạnh nhạt hơn một chút.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn theo chiếc đèn thỏ con trong tay nàng, đáy mắt hiện lên ý cười, hóa ra tiểu A Tứ vẫn giữ chiếc đèn này.
“Phía trước có cửa hàng linh dược, tiểu sư muội, chúng ta đi tới phía trước dạo đi.”
Khương Tự gật đầu, xách theo đèn thỏ con đi theo phía sau Hách Liên Chẩn, nàng tung tăng chạy về cửa hàng linh dược phía trước.
Mặc Khí lẳng lặng ôm tay, đồng tử màu trà chăm chú nhìn theo bóng dáng nàng.
Nguyệt Li cũng theo chân Hách Liên Chẩn chơi đùa cùng nàng, đôi mắt liếc thấy một bóng hình quen thuộc, tức khắc sắc mặt lạnh lùng.
Bóng dáng tu sĩ mặc đồ đen kia chỉ thoáng qua, rất nhanh đã biến mất trong đám đông, không để lại dấu vết nào cả.
Kiếm Phần Thiên trong cơ thể Mặc Khí ngo ngoe rục rịch cũng một lần nữa yên lặng, y lạnh lùng mở miệng: “Tính ra thì tên kia hẳn đã phi thăng thượng giới.”
Mấy năm nay mọi người đều bận tìm kiếm tiểu A Tứ cũng quên mất kẻ khởi xướng kia. Nếu gã ta đã phi thăng thượng giới, vậy thì chuyện này cứ dựa theo quy củ trên thượng giới mà xử lý.
Nguyệt Li gật đầu, khuôn mặt anh tuấn vô song hiện lên chút lạnh lẽo.
Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng vẽ ra một vòng tròn trong không trung, đồng thời ngăn cách tất cả những người xung quanh lại gần mình, chàng truyền âm ra lệnh: “Tra một chút trong ba năm này có những tu sĩ nào từ Vân Mộng Thập Bát Châu phi thăng lên.”
Truyền tin rất nhanh đã phá không biến mất, Nguyệt Li nhìn đường phố náo nhiệt đông đúc một lần nữa, lạnh nhạt mở miệng: “Gã sẽ phải hối hận khi phi thăng thượng giới.”
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Có thể vây trong Vĩnh Ám Địa, nơi đó là chỗ trời đất đều vứt bỏ.”
Nguyệt Li trầm mặc không nói gì, ánh mắt vẫn dừng trên người A Tứ đứng giữa đường phố thành cổ người đến người đi tấp nập, nhìn nàng cười ngọt ngào lựa chọn linh hoa linh thảo rồi trả giá với chưởng quầy, chàng gằn từng chữ từng chữ một lạnh băng: “Chặt đứt cấm thuật cộng sinh, để gã ngã vào hồng trần, rơi xuống vực sâu Vô Gian.”
*
Khương Tự theo chân Hách Liên Chẩn đi liên tục bốn năm cửa hàng thảo dược thì phát hiện ra cấp bậc cao nhất ở đây mới tới thất phẩm. Hơn nữa những loại được bán cũng chỉ có dược tính cơ bản. Kể cả chẳng cần chọn, nàng cũng có thể mò ra không ít linh hoa linh thảo lục phẩm tốt trong động phủ.
“Tiên tử, nếu như là năm vừa rồi thì dĩ nhiên thành Dược của bọn ta sẽ thu về một đám linh hoa linh thảo đứng đầu Cửu Châu. Mỗi tội năm nay Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra nên các thế gia, gia tộc lớn đều quét sạch hàng hóa rồi. Phàm những món nào hơi tốt chút đều sẽ bị mua đi. Nương tử nếu muốn tìm những loại linh hoa linh thảo hiếm có thì chỉ có thể tới Đông Châu tham gia Thịnh Yến thôi.”
Khương Tự gật đầu: “Chưởng quầy, vậy ông bán cho ta vài hộp ngọc đựng linh hoa linh thảo này vậy.”
Hộp ngọc ở thành Dược vô cùng tinh xảo, bên trong còn khảm linh châu, thiết lập thêm trận pháp giúp bảo tồn dược tính của linh hoa linh thảo trăm năm không tiêu tan.
Khương Tự nghĩ đến đám hoa hoa cỏ cỏ trong động phủ, một hơi đòi mua 50 chiếc.
“Tiên tử, tổng cộng 15 vạn linh châu.” Chưởng quầy cười tủm tỉm nói: “Hoa cỏ 3 vạn linh châu, hộp ngọc 12 vạn linh châu.”
“Chưởng quầy, hộp ngọc của ông đắt vậy sao?” Hách Liên Chẩn vuốt vuốt vòng tay trữ vật khô quắt, tươi cười nứt ra đến nơi, chỉ hận hắn ra cửa quá gấp, không mang theo kho vàng nhỏ.
Khương Tự từ túi bách bảo lấy ra một ít linh hoa linh thảo lục phẩm: “Có thể dùng linh hoa linh thảo để đổi hộp ngọc không?”
“Dùng cái này.” Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi vào hiệu thuốc, hiệu thuốc nháy mắt tựa như sáng thêm vài phần.
Nguyệt Li ném ra một túi linh châu, mỗi viên có kích thước bằng quả long nhãn.
Ngay sau đó, Mặc Khí đi vào sau cũng ném ra một túi linh châu lớn, mặt mày thiếu niên tối tăm đứng ở cửa hiệu thuốc, che đi toàn bộ ánh mặt trời.
“Tiên tử còn muốn linh hoa linh thảo nào không? Cứ việc chọn, tùy tiện chọn.” Chưởng quầy sung sướng cười không khép được miệng, thế này cũng quá hời rồi, hai túi linh châu đã đủ để mua hết linh hoa linh thảo trên con phố đây luôn.
Đúng là ngồi nhà cũng gặp được quý nhân.
Hách Liên Chẩn nhìn Nguyệt Li và Mặc Khí giàu xổi, cả người như muốn nứt ra đến nơi. Hóa ra mấy năm nay chỉ có hắn nghèo nhất!
Cuối cùng Khương Tự vẫn quyết định dùng linh hoa linh thảo bù cho tiền hộp ngọc, sau đó thắng lợi trở về.
Bốn người vui chơi ở thành Dược hai ngày mới khởi hành tới Đông Châu.
Mấy người Nguyệt Li dự định sẽ mang theo Khương Tự vừa chơi vừa nghỉ coi như du ngoạn các thành cổ lớn trong Cửu Châu một lượt.
Ai ngờ Lan Tấn lại đưa tin ngày một gấp hơn, cộng thêm Đông Châu đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.
Vì thế mọi người không thể không ngựa không ngừng vó lên đường.
Hai tháng sau cuối cùng đã đến được địa giới Đông Châu.
Đông Châu tiếp giáp với hải ngoại, đồng thời cũng là châu phủ giàu có, đông đúc và phồn hoa nhất Cửu Châu. Thậm chí người ta còn đùa rằng chỉ đánh một kiếm xuống cũng có thể trúng vào đệ tử thế gia hào môn.
Về phần thế gia, gia tộc lớn tại Đông Châu, lời đồn miêu tả rằng sinh hoạt cơ bản đều khắp nơi dùng bích châu, ngưng châu lát đường, giao tiêu ngàn vàng khó cầu làm màn che, chi phí hương liệu một đêm cũng đủ bằng chi tiêu đốt hương của tông môn nhỏ suốt cả năm. Cuộc sống của đám người này trải qua những ngày cẩm tú sung sướng, châu ngọc dùng như gạch ngói, vô cùng xa hoa, lãng phí.
“Trung Châu của huynh cũng coi như giàu có, đông đúc. Thế nhưng huynh cũng không dám khoe khoang mình có tiền trước mặt Lan Tấn. Vậy nên khi ở hạ giới, trong bốn thế gia lớn, huynh ấy mới được chọn làm Lão Lục.” Hách Liên Chẩn ngồi trên Kim Ô uy phong lẫm lẫm cố gắng bay sát xe liễn trầm hương Khương Tự đang ngồi, thần thái chói mắt tựa như mặt trời khoe khoang khoác lác, thậm chí còn suýt nữa đá rơi cả bánh xe của xe liễn tiên hạc.
Khương Tự ghé vào cửa sổ xe liễn trầm hương, cách một tầng mành trướng bằng tơ nguyệt tằm nhẹ như lông vũ, mỉm cười hỏi: “Trong nhà Lục sư huynh có tiền như vậy ạ? Vậy nhà Đại sư huynh đến Ngũ sư huynh chẳng phải còn có tiền hơn so với nhà Lục sư huynh sao?”
“Nhà Lan Tấn có tiền lắm, chờ đến khi nào muội tới Lan gia sẽ biết. Có điều những người khác đứng từ hàng thứ năm trở lên đều dựa vào thực lực tổng hợp. Thí dụ như Lão Nhị nhé, kiếm Phần Thiên của huynh ấy trâu cực, lại cộng thêm mắt Luân Hồi, người bình thường nào có ai dám nhìn vào mắt huynh ấy đâu.” Hách Liên Chẩn nhìn thoáng qua Mặc Khí đi trước mở đường, hạ giọng thì thầm: “Nghe nói huynh ấy từ núi thi biển máu sống sót ra đó.”
Nguyệt Li thì càng chẳng cần phải nói. Năm đó mỗi người trong bọn hắn ai mà chẳng ngóng trông ba người Nguyệt Li, Mặc Khí với Trọng Hoa có thể đánh nhau ta sống đi chết.
Bây giờ nhớ lại những năm ở núi Thanh Vụ quả thực có bộ dạng sơn vũ dục lai phong mãn lâu, kết quả không cẩn thận một cái, Lan Tấn đã mang theo một nhóc bánh bao cưng mềm đáng yêu về, phong cách cứ thế đột nhiên thay đổi, chẳng thấy đánh nhau nữa.
Mọi người ai nấy đều trầm mê nuôi dưỡng tiểu A Tứ.
(*) Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: câu thứ 4 trong bài Hàm Dương thành đông lâu, dịch nghĩa mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu, hiểu đơn giản là trước việc lớn thường có dấu hiệu bất thường.
Khương Tự nhìn thoáng qua Nhị sư huynh đi phía trước, nàng trầm mặc không nói gì, nếu không phải nàng bị trói định với tiểu động phủ, lại gặp được Lan Tấn thì có lẽ cũng giống với Mặc Khí, cả đời phải sống trong bóng tối.
“Phía trước chính là thành cổ Kim Hồng của Đông Châu.” Hách Liên Chẩn chỉ vào thành cổ tiên khí lượn lờ phía trước Đông Châu, hưng phấn kể: “Nói đến tiếng tăm thành cổ này quả thật cũng có chút chút hơi xấu hổ. Trung Châu bọn huynh nổi nhất chính là thành Trục Lộc. Còn Đông Châu bọn họ thì sao? Thật tàn nhẫn, thành Kim Hồng, nghe đã thấy giàu có rồi, vừa vàng vừa đỏ nữa chứ, châu phủ của thiên tài địa bảo cấp đỉnh, cũng chính là Hoàng Trung Hạnh đấy.”
“Hoàng Trung Hạnh chính là mảnh đất của linh quả trong truyền thuyết. Trên mỗi quả đều có hai chữ Hoàng Trung, nghe đồn sau khi ăn vào có thể lập tức nhảy lên một cảnh giới lớn, thành thần hoặc thành tiên.” Nguyệt Li nhàn nhạt giải thích.
Khương Tự kinh ngạc: “Còn có linh quả như vậy ạ?”
“Dĩ nhiên rồi, Hoàng Trung Hạnh chính là thần quả cửu phẩm, cấp bậc còn ở trên cả Cửu Sắc Tiên Liên, chẳng qua mấy chục vạn năm mới có thể trưởng thành một lần, trong trời đất cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không người nào chính mắt gặp qua.” Bút vẽ nhỏ lắc lắc đầu bút nói. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận