Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 426: Tu Đạo Gì Không Tu Lại Đi Tu Tử Đạo

Tiêu Tích U chỉ qua đây chào hỏi, khi thấy Nguyệt Li thế mà cũng mặc trang phục giống với mọi người, hắn hơi kinh ngạc, con người thanh cao như Nguyệt Li không ngờ cũng có lúc bình dân như vậy.
Tiêu Tích U gặp lại nữ tu ngồi giữa Lan Tấn và Thu Tác Trần, ánh mắt hơi lắng lại, biểu tình có chút hoảng hốt.
Là A Tứ đây sao?
Lúc Lan Tấn đưa tin nói đã tìm được Khương Tự, hắn vẫn còn ở Cửu U Địa phía Tây Châu xa xôi nên cũng không hỏi được gì nhiều. Hơn nữa hắn vốn tu Tử chi đạo nên không thể dính quá nhiều chuyện vui buồn tình cảm thế gian để tránh sau này sinh ra ràng buộc.
Năm ấy khi A Tứ mất tích, nội tâm hắn không nói rõ là vui hay buồn, những người như bọn hắn sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp Cửu Châu, xuống hạ giới chẳng qua là vì một nhiệm vụ tìm kiếm chìa khóa di tích chư thần, một lần ngoài ý muốn mà thôi.
Thế giới của bọn hắn với Khương Tự cách xa như trời với đất, tất cả mọi người đều hiểu rõ, thế nhưng chẳng ai muốn phá giấc mộng đẹp nơi núi Thanh Vụ cả.
Lan Tấn là con trai độc nhất trong nhà, không có huynh đệ tỷ muội nên vẫn luôn khát vọng có một muội muội. Huynh ấy đem tất cả chờ mong và tình cảm về một muội muội trong mộng tưởng dồn vào Khương Tự, cũng đồng thời là người đầu tiên rơi vào trong mộng ấy.
Sau này còn kéo theo Lão Tam, Lão Bát, Lão Nhị và Lão Thất. Ngay cả Nguyệt Li cũng bằng lòng ngồi chung một xe với tiểu A Tứ.
Sau khi Khương Tự mất tích, hắn thậm chí còn thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy thế sự vốn phải như thế, hết thảy đã quay về con đường đúng.
Khi quay trở về Cửu U Địa, hắn thỉnh thoảng cũng nằm mơ về những năm tháng ở núi Thanh Vụ, trong giấc mơ kia tiểu A Tứ vốn không gần gũi với hắn lắm mà luôn ngọt ngào kéo ống tay áo Lan Tấn nay đã thay đổi. Trong mộng hắn biến thành Lan Tấn, tiểu A Tứ khéo tay áo hắn, cong mắt hô: “Cửu sư huynh, A Tứ hái được linh quả cho huynh rồi nè.”
Sau khi tỉnh lại mới cảm thấy cảnh trong giấc mơ thật hoang đường.
Lần này tới Đông Châu, Thu Tác Trần cho người đưa trang phục Kiếm Tông đến, nói đây là một lần duy nhất và cũng là một lần cuối cùng tưởng nhớ đến những năm tháng trên núi Thanh Vụ.
Hắn vốn không định mặc, nghĩ thế nào đi đến nửa đường lại quay về đổi quần áo, vì thế mới chậm trễ mất một lúc như vậy.
Chờ đến khi bước lên đài cao, nhìn những người thừa kế của các tiên môn khắp trời nam đất bắc đang cùng ngồi với Khương Tự trên đệm hương bồ, Khương Tự đứng dậy hành lễ với hắn, mỉm cười nói chào Cửu sư huynh, lúc này Tiêu Tích U mới ý thức được vì sao mình lại quay về mặc bộ quần áo xấu òm này, hóa ra chỉ vì chờ giây phút tiểu A Tứ trong giấc mộng gọi một tiếng Cửu sư huynh.
Đã rất nhiều năm không có ai gọi một tiếng Cửu sư huynh với hắn.
Những năm tháng kia cuối cùng vẫn để lại dấu vết trong cuộc đời của hắn.
“Lão Cửu, mi vừa đến đã đông lạnh đến mức ông đây run bần bật rồi này, mi tu đạo gì không tu lại đi tu tử đạo!” Hách Liên Chẩn càm ràm liên tục.
Sau đó hắn đứng dậy mỉm cười kéo tên kia qua ngồi cùng một chỗ với mình.
Ngoại trừ lão Nhị đã quay về Vĩnh Ám Địa phá vỡ vào cửu cảnh, Lão Tứ không biết đã rơi rụng ở chân núi xó xỉnh nào thì chín phong của núi Thanh Vụ cuối cùng cũng đã tề tựu.
Bọn hắn với Tiểu sư muội rốt cuộc lại gặp lại, ở bên nhau!
Những ngày tháng như vậy… thật tốt nha!
Tiêu Tích U thấy tên này chỉ mắng ngoài niệm còn nụ cười trên mặt đã muốn hòa tan cả hơi lạnh trên đài cao, hắn không khỏi hơi cong khóe môi, lạnh lùng khịa lại: “Chính mình tu vi thấp còn trách đạo tu hành của người khác?”
Hách Liên Chẩn: “……”
Thật xin lỗi, hóa ra vai hề lại là chính ta.
Tiêu Tích U quay sang gật đầu nhẹ với đám người Nguyệt Li xem như chào hỏi, lại nhìn mọi người vây quanh tiểu sư muội, Khương Tự trước sau vẫn cười cong cong mắt, cuối cùng hắn cũng không nói gì nữa.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, các tu sĩ và tông môn tham gia Cửu Châu Thịnh Tiến lần này cuối cùng đều đến đủ, tất cả ngồi phân tán phía dưới đài cao, ở phía xa xa nơi đài cao còn có rất nhiều tu sĩ đang vây xem.
Không bao lâu sau Lan Lăng lão nhân cũng xuất hiện trên đài cao nhất - Đăng Tước Lâu, đồng thời còn có mấy vị cửu cảnh Thánh Hiền khác cùng có mặt, đây xem như đoàn giám khảo của Cửu Châu Thịnh Yến lần này.
“Là Lan Lăng lão nhân của Đông Châu, Trưởng Lão Lục Thâm của Bách Hoa Tông, Thính Đạo Sơn Nhân và Tiềm Long Tôn giả của Thần Ẩn Các, ngoài ra còn có bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền ẩn thân trên không trung phụ trách an toàn cho lần thịnh yến này.” Trọng Hoa cười tủm tỉm nhướng mày: “Lão Lục, nhà bọn huynh phô trương đủ lớn đấy, một lần đã mời tới tám vị cửu cảnh Thánh Hiền?”
Lan Tấn cười không nói, chỉ nghe Lan Lăng lão nhân lên tiếng: “Cảm ơn tất cả thế gia, gia tộc, tông môn lớn nhỏ cùng với các tu sĩ trên khắp Cửu Châu đã đến tham gia Cửu Châu Thịnh Yến lần này. Sau khi Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra cũng sẽ mở hội đấu giá lớn nhất Đông Châu, lão hủ xin tuyên bố Cửu Châu Thịnh Yến Chính thức bắt đầu.”
Các tu sĩ phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.
Trên Đăng Tước Lâu cũng giáng xuống vô số túi gấm lì xì.
Ngay lập tức mỗi người đều bị không khí vui mừng phấn khởi thúc đẩy mà qua đón lấy túi gấm.
Ánh mắt Khương Tự sáng lên, thế mà còn có bao lì xì nữa.
Nhóc thú Kỳ Lân trong túi xách đã nhún hai chân sau ngắn nhỏ lấy đà rồi 'vèo' một cái xuất hiện trong hư không, miệng cắn lấy một đám túi gấm.
“Phần thưởng trong túi gấm bắt được đều có thể tới Động Thiên Phúc Địa của Lan gia đổi.”
Hách Liên Chẩn duỗi dài cổ, dùng đạo thuật kéo về vài túi gấm, mở ra vừa thấy tức khắc sợ ngây người: “Một túi đại linh châu! Mười quả chu ngọc!! Một lọ đan dược lục phẩm?!!”
Hách Liên Chẩn khóc híc híc: “Lục ca, nhà các huynh còn thiếu con trai không? Ta có thể làm Lão Nhị Lan gia đấy.”
“Nghiệt tử!! Về nhà sẽ cho mi biết tay!” Một trái linh quả phá không đánh thẳng tới rồi lại bị Hách Liên Chẩn tay mắt lanh lẹ đón được.
Hách Liên Chẩn cắn một ngụm linh quả, cười hì hì: “Cảm ơn linh quả của cha há, ngài nếu suy xét tăng thêm chút tiền tiêu vặt thì con đây vẫn bằng lòng làm Tiểu Thất Hách Liên gia.”
Khương Tự 'phụt' một cái bật cười thành tiếng, thuộc tính mặt dày này của Thất sư huynh chắc hẳn do di truyền rồi.
Túi gấm lì xì rơi đầy trời chỉ trong nháy mắt đã bị các tu sĩ cướp sạch.
Mấy người Nguyệt Li dĩ nhiên lười ra tay đoạt lì xì.
Khương Tự ngồi giữa Lục sư huynh và Bát sư huynh, thấy mọi người chẳng ai động nên nàng cũng không thể không biết xấu hổ đi cướp bao lì xì. Cũng may mà cún con trộm cực giỏi, chỉ một lát đã cắn bảy tám trước túi cấm mang về.
Khương Tự xoa đầu nhóc thú Kỳ Lân khen ngợi, tâm tình sướng lâng lâng mở túi gấm: “Mười túi đại linh châu!!”
Hách Liên Chẩn ngây người, tươi cười cứng đờ, nháy mắt cảm thấy túi gấm lì xì của mình không thơm nữa.
Thu Tác Trần kinh ngạc nhướng mày: “Năm linh quả thạch lựu bát phẩm? Quả này ngon vô cùng, hơn nữa lại còn mang ý tốt, nhiều con nhiều phúc nên rất được các thế gia, gia tộc lớn tìm mua.”
Lan Tấn nhìn về phía túi gấm thứ ba, dịu dàng cười nói: “Một hộp linh trà Vân Vụ Đông Châu? Trà Vân Vụ này là loại trà mà cha huynh thích uống nhất, chắc hẳn do mẹ huynh lén lấy trộm rồi cho vào làm túi gấm lì xì.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Trọng Hoa phe phẩy cây quạt, nghiên nghiêng đầu ngó qua, thấy Khương Tự mở túi gấm thứ tư ra, chỉ thấy bên trên viết: “Một bộ trang phục tơ tằm nguyệt? Tơ tằm nguyệt?”
Đôi mắt Nguyệt Li thâm thúy như biển cả, khóe môi gợi lên một độ cong không thể nhận ra: “Ta tài trợ.”
Hách Liên Chẩn nghẹn họng nhìn trân trối: “Cái này cũng có thể bị tiểu sư muội cướp được?”
Khương Tự mỉm cười sửa lời: “Cún nhà muội cướp được.”
Nhóc thú Kỳ Lân giờ đã lười biếng nằm lăn lộn trên làn váy Khương Tự ngủ khò khò.
Những chiếc túi gấm còn lại lần lượt có: một bộ sách tranh hoa cỏ thượng cổ, một bức Hạnh hoa đồ của Cửu cảnh Thánh Hiền Thanh sĩ Nam Dương, một bức bình phong trang trí bằng châu ngọc, một tòa núi giả có linh tuyền…
Mỗi một câu đọc lên, ý cười trên gương mặt Hách Liên Chẩn lại giảm đi một phần, cuối cùng hắn bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, cầu xin kiếm được một cún con như thế!
Đừng nói Hách Liên Chẩn kinh ngạc đến ngây người mà ngay cả đám người Thu Tác Trần và Già Nam cũng phải cứng họng, cún con này lợi hại thật đấy, những túi gấm chứa trân phẩm lần này của Lan gia đều đã bị nó ngậm hết mang về.
“Trong số những túi gấm này, sách tranh hoa cỏ thượng phẩm là quyển sách cổ đơn lẻ chỉ còn duy nhất một bản, bức Hạnh hoa đồ của cửu cảnh Thánh Hiền Thanh sĩ Nam Dương trân quý nhất, vị Thanh sĩ Nam Dương này lấy họa nhập đạo, cuối cùng đã phá vỡ vào cửu cảnh, những bức tranh của ngài ấy ẩn chứa chính đạo thuật của mình.” Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li nhìn về phía Khương Tự, nhàn nhạt khen: “A Tứ, vận may rất tốt.”
Khương Tự cười đáp: “Đều phải cảm ơn các vị sư huynh mới đúng. Hóa ra còn có người lấy họa nhập đạo, tôn hào cũng hay nữa, chắc hẳn là một vị Thánh Hiền thanh lãnh thông thái.”
Trong hư không, khóe môi vị Thánh Hiền nào đó được khen cong lên, vị nữ tu nho nhỏ kia thật đúng là khiến người ta thích nha.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy Lan Lăng lão nhân lên tiếng: “Mời các tu sĩ đã thông qua khảo nghiệm đá Vấn Thần có mặt ở đây chuẩn bị tham gia cửa khảo nghiệm thứ hai: mở bí cảnh Thủy Nguyệt.”
Lời Lan Lăng lão nhân vừa dứt thì đài cao ở bốn phương tất cả đều bùng nổ, những tu sĩ vây xem không được tham gia hoặc đã tham gia Cửu Châu Thịnh Yến đều hâm mộ vô cùng, sớm biết như vậy đã tham gia lần thịnh yến này, không ngờ lại còn mở bí cảnh Thủy Nguyệt! Mang đi share hoặc trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
“Móa nó, năm nay mở bí cảnh Thủy Nguyệt?” Hách Liên Chẩn ngây người: “Mấy người không tham gia đều thèm chưa?”
Lão Tam và Lão Ngũ không tham gia: “……”
Lan Tấn kinh ngạc nói: “Bí cảnh Thủy Nguyệt là một bí cảnh tiếp giáp giữa thượng giới với một bí cảnh cực lớn. Bí cảnh này có hình dạng như giọt nước lại bám vào trên bàn nguyệt của thượng giới nên mới có tên bí cảnh Thủy Nguyệt. Bí cảnh Thủy Nguyệt cứ cách mấy ngàn năm mới mở ra một lần, thời gian còn lại đều rơi vào trong trạng thái đóng cửa.”
Khương Tự: “Bí cảnh này là nơi vô chủ ạ? Có vô số linh hoa linh thảo và linh thú không ạ?”
Nguyệt Li gật đầu: “Nghe đồn do một vị thần nào đó ở thời đại chư thần đã sáng lập ra một thế giới nhỏ, bên trong không chỉ có linh hoa linh thảo linh thú mà còn có rất nhiều thần tích. Vì vậy cho nên thượng giới cứ cách mấy ngàn năm mới có thể mở bí cảnh ra một lần. Tính đến bây giờ thì đây là lần thứ hai mở ra. Lần đầu tiên mở ra, những người được vào cũng đều là những tu sĩ thiên tài của Cửu Châu, vô số người đã ngã xuống nhưng cũng có không ít người bước ra ngoài. Những người ra ngoài đó sau này đều đã tấn chức thành cửu cảnh Thánh Hiền.”
Khương Tự: “!!!”
Giờ gọi Nhị sư huynh quay lại còn kịp không?
Mọi người thi nhau ồ lên, Lan Lăng lão nhân tiếp tục nói: “Bí cảnh Thủy Nguyệt nguy hiểm vô cùng, bên trong có vô số bảo vật và hiển nhiên cũng có vô số tử địa. Lão hủ sẽ liên hiệp với bảy vị Thánh Hiền mở thông đạo bí cảnh. Mỗi một tu sĩ tiến vào sẽ nhận được một ngọc giản do cửu cảnh chế tác cho phép phá không. Trong trường hợp gặp phải nguy hiểm thì có thể bóp nát ngọc giản này để truyền tống quay về Cửu Châu. Tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc người đó mất đi tư cách tiếp tục dự thi. Mà năm nay những tu sĩ ra khỏi bí cảnh sẽ trực tiếp bước vào phòng khảo nghiệm cuối cùng, không giới hạn số lượng. Bí cảnh mở ra trong thời gian nửa năm, xin mọi người ở đây cố nắm chặt cơ hội, bình an quay trở về.”
Lan Lăng lão nhân vừa nói xong thì đã thấy vô số ngọc giản phá không được truyền đến, chúng rơi xuống tay mỗi vị tu sĩ đứng trên bốn đài cao.
Khương Tự nhìn khối ngọc giản nho nhỏ xuất hiện trên tay, vẻ ngoài nó đáng yêu như một chiếc lá phong, bên trong có ánh sáng màu đen lưu động.
Nàng thử thả một tia hồn lực vào thì trong nháy mắt đầu óc đã hơi ngốc ngốc tựa như thấy được một bầu trời sao thần bí phức tạp, lại giống như có vô số trận pháp ẩn chứa bên trong.
Lan Tấn thấy sắc mặt nàng không đúng lắm, một tia lực sinh cơ tràn ra từ đầu ngón tay làm nhiễu loạn chấn động từ ngọc giản phá không với tinh thần nàng.
Khương Tự trong nháy mắt đã thoát khỏi bầu trời sao bí ẩn phức tạp kia, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.
Thu Tác Trần kinh ngạc hỏi: “Tiểu sư muội, muội sẽ không dùng hồn lực thăm dò chế tác Phù Phá Không của cửu cảnh Thánh Hiền đấy chứ?”
Khương Tự mở to đôi mắt đầy vô tội: “Bên trong có một bầu trời sao, ngọc giản này ẩn chứa vô số trận pháp, lớn lớn bé bé cứ một vòng rồi lại một vòng, phức tạp vô cùng đấy ạ.”
Mọi người: “……”
Hách Liên Chẩn giọng phát run: “Khi Cửu cảnh Thánh Hiền chế tạo Phù Phá Không sẽ đưa đạo thuật của mình vào trong đó, thế mà muội lại có thể nhìn thấy một bầu trời sao?”
Hắn cũng không dám xem đây nè!
Chỉ sợ sẽ bị trầm mê trong mê cung đạo thuật cửu cảnh rồi không tìm được đường về.
Tiểu sư muội quả thật không có thời khắc nào không treo hắn lên đánh cả!
Nguyệt Li nhìn về phía hư không, đằng kia Lan Lăng lão nhân đã liên hợp với bảy vị Thánh Hiền cùng nhau xây dựng thông đạo, trên hư không đã bày ra một trận pháp truyền thống cực lớn: “Phù Phá Không này sử dụng nguyên lý phá cảnh truyền thống đưa người truyền tống trực tiếp tới thông đạo tiếp giáp bí cảnh Thủy Nguyệt và thượng giới, sau đó lại thông qua trận pháp truyền tống để quay ngược trở về Cửu Châu. Bên trong phủ này ẩn chứa trận pháp là một đại trận tương liên với hư không nên cực kỳ phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc trong đó.”
Lan Tấn gật đầu, sờ sờ đầu A Tứ, thở dài: “Sau này muội cũng không nên tò mò như vậy nữa nhé, cửu cảnh với bát cảnh tuy chỉ chênh nhau một cảnh giới nhưng kỳ thật khoảng cách lại tựa như trời và đất.”
Khương Tự mỉm cười kéo tay áo hắn, cười làm lành: “A Tứ biết sai rồi, sau này tất nhiên sẽ báo trước với Lục sư huynh, sau đó mới thăm dò.”
Lan Tấn nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì trời đất bỗng dưng chấn động, một trận pháp hình sao sáu cánh to lớn vô cùng xuất hiện trên không trung Cửu Châu. Trận pháp kia huyền diệu đến cực điểm tựa như ẩn chứa pháp tắc thần bí của Thiên Đạo.
Ngay khi trận pháp xuất hiện, một thông đạo ngập tràn ánh sáng lộng lẫy cũng lộ ra, nó thông với bí cảnh Thủy Nguyệt ở một nơi xa xôi không biết đến. Thông đạo nối với bí cảnh mở ra, một hơi thở cổ xưa ngay lập tức tràn khắp nơi, các tu sĩ trên đài cao lập tức kích động hẳn lên.
Những tu sĩ đã tiến vào bí cảnh Thủy Nguyệt lần trước phần lớn đã trở thành cửu cảnh Thánh Hiền, lúc này cơ hội phá vỡ để vào cửu cảnh đã xuất hiện ngay trước mắt.
“Xin các vị tu sĩ chuẩn bị thật tốt để tiến vào thông đạo bí cảnh. Nhớ lấy, gặp phải nguy hiểm hãy bóp nát Phù Phá Không.” Lan Lăng lão nhân dặn dò thêm lần cuối.
Tức khắc các tu sĩ tham gia Cửu Châu Thịnh Yên lần này sôi nổi đứng lên, theo thứ tự dẫm lên mây lành bước vào trong trận pháp hình ngôi sao sáu cánh rồi từ từ biến mất ở cuối thông đạo.
Khương Tự cũng đứng dậy, nàng nhìn về phía Trọng Hoa và Già Nam, lấy mấy bình linh khuẩn, mứt làm từ linh quả và đào tiên khỏi túi bách bảo, cười nói: “Tam sư huynh và Ngũ sư huynh cứ ở lại nơi đây ăn chút linh quả và linh khuẩn, bọn muội rất nhanh trở về thôi.”
Hách Liên Chẩn hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng, các vị cứ chờ ta phá vỡ vào cửu cảnh quay lại đi.”
Trọng Hoa cười lạnh: “Mi có phải nên phá vỡ vào bát cảnh trước rồi hãy nói không?”
Già Nam cười tủm tỉm chắp tay trước ngực: “A di đà phật, vừa lúc huynh có thể nhân cơ hội đi vào cõi chư giới thần tiên, tìm kiếm giới Bồ Đề, tiểu sư muội đi sớm về sớm.”
Trọng Hoa gật đầu: “Huynh đây cũng về Vạn Yêu Địa một chuyến đã, còn có một chút kỹ năng thiên phú chưa học xong, quay về không sai biệt lắm có thể phá vỡ vào cửu cảnh đấy.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Lan Tấn gật đầu, dịu dàng cười nói: “Mặc Khí hẳn cũng ở Vĩnh Ám Địa tu luyện, chúng ta nửa năm sau gặp lại.”
Khương Tự ôm nhóc thú Kỳ Lân phất phất tay chào tạm biệt Tam sư huynh và Ngũ sư huynh, sau đó mới theo chân Nguyệt Li và mấy người Lan Tấn bước lên mây lành tiến vào trận pháp hình sao sáu cánh.
Ngọc giản hình lá phong trên tay phát ra một ánh sáng màu đỏ liên tiếp chiếu vào trận pháp hình sao sáu cánh, Khương Tự thấy trước mắt chợt lóe lên thì người đã bước vào trong một thông đạo ánh sáng cực dài, chẳng bao lâu đã ngã vào bí cảnh Thủy Nguyệt.
Khương Tự thấy trước mắt có ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cảm giác áp lực về không gian rất lớn truyền đến, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ rồi cứ thế bị truyền tống vào bên trong bí cảnh Thủy Nguyệt.
Chỉ một lát nàng đã bị đẩy ngã xuống một chỗ non xanh nước biếc, trước mặt có những ao hồ lớn nhỏ màu sắc phản quang vô cùng đẹp, trời đất rộng mênh mang nhưng lại chẳng thấy thứ gì khác. Nếu có thì ở đây cũng chỉ có linh vụ và sương mù đầy trời tạo thành những thủy vực lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Là thủy vực, nơi nơi đều là nước nè!” Bút vẽ nhỏ hưng phấn bay lên cao, nhìn quanh một vòng tất cả những ao hồ đủ loại trước mắt.
Mỗi một hồ lại có màu sắc không giống nhau, có cái phấn hồng tựa như hồ hoa đào, có cái màu chàm như hồ hương thảo, có cái màu trắng như hồ hoa ngọc lan, lại có cái có thể thay đổi màu sắc dần dần tựa như một bức tranh thủy mặc, đẹp không sao tả xiết.
Trước mắt Khương Tự sáng ngời, nàng cẩn thận nhìn qua mới phát hiện có rất nhiều linh vụ chiếu xạ lên trên mặt hồ tạo ra màu sắc khác nhau, còn có cả hồ nước mang màu sắc tự nhiên và rất nhiều hồ đón ánh sáng tạo thành nhiều gam màu độc đáo.
Ngoài vẻ đẹp tựa như tranh vẽ trước mắt, Khương Tự còn phát hiện ra mình không có cách nào câu thông với trời đất nữa, hồn lực vẫn như cũ, chẳng qua không thể nào nhờ quy tắc Thiên Đạo của giới này để ngự kiếm phi hành.
Nàng thử phóng chút hồn lực ra ngoài thì ngay lập tức đã tiêu tán trong trời đất. Trời đất này tựa như một thần nữ đứng trên cao thương xót nhìn người phàm vừa mới xâm nhập vào trong vùng đất của mình.
“Bí cảnh Thủy Nguyệt thế mà tất cả đều là ao hồ, bí cảnh này đẹp thật đấy.”
Khương Tự nhìn bốn phía xa xa mới phát hiện chỗ nàng đang đứng đang là một hòn đảo cô độc nằm ở trung tâm ao hồ. Trên hòn đảo chỉ có rừng trúc xanh biếc.
Khương Tự chặt bỏ mười mấy cây thúy trúc, tay chân mau lẹ ghép lại thành một chiếc bè trúc nhỏ màu xanh biếc, lại làm một chiếc cột buồm xinh xinh giản dị, sau đó lấy chiếc đèn thỏ con từ trong vòng tay trăng non treo lên cột buồm.
“A Tứ, chúng ta sẽ ngồi thuyền sao?” Bút vẽ nhỏ thấy nàng vùi đầu làm bè, kích động hỏi.
Nhóc thú Kỳ Lân cũng vui sướng chạy qua một bên cắn lá trúc chơi.
Khương Tự gật đầu: “Lần này tạm thời không có cách nào câu thông với quy tắc Thiên Đạo, hồn lực vẫn nên ít dùng thì hơn, trước ngồi bè trúc xem sao đã.”
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần dần tối đi, không ngờ thời gian giữa bí cảnh Thủy Nguyệt và thượng giới lại không đồng nhất, nhanh như vậy mà trời đã tối rồi sao?
Nhìn sương mù trên cô đảo càng ngày càng dày, trong sương mù dày đặc kia còn mang theo chút điểm xấu quỷ dị, Khương Tự híp mắt nhìn sương mù đột nhiên xuất hiện dày đặc hơn.
Nàng nhanh chóng thả bè trúc xuống mặt hồ, sau đó trèo lên trên bè trúc, kéo cột buồm để bè trúc xuôi dòng đi về phía hồ lớn nhất có màu hồng nhạt.
Nhóc thú Kỳ Lân nhảy lên trên bè trúc, chui tọt vào lòng Khương Tự, lỗ tai dựng lên nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận