Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 343: Hoàng Trung Hạnh

Khương Tự từ túi bách bảo lấy ra một ít linh hoa linh thảo lục phẩm: “Có thể dùng linh hoa linh thảo để đổi hộp ngọc không?”
“Dùng cái này.” Tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi vào hiệu thuốc, hiệu thuốc nháy mắt tựa như sáng thêm vài phần.
Nguyệt Li ném ra một túi linh châu, mỗi viên có kích thước bằng quả long nhãn.
Ngay sau đó, Mặc Khí đi vào sau cũng ném ra một túi linh châu lớn, mặt mày thiếu niên tối tăm đứng ở cửa hiệu thuốc, che đi toàn bộ ánh mặt trời.
“Tiên tử còn muốn linh hoa linh thảo nào không? Cứ việc chọn, tùy tiện chọn.” Chưởng quầy sung sướng cười không khép được miệng, thế này cũng quá hời rồi, hai túi linh châu đã đủ để mua hết linh hoa linh thảo trên con phố đây luôn.
Đúng là ngồi nhà cũng gặp được quý nhân.
Hách Liên Chẩn nhìn Nguyệt Li và Mặc Khí giàu xổi, cả người như muốn nứt ra đến nơi. Hóa ra mấy năm nay chỉ có hắn nghèo nhất!
Cuối cùng Khương Tự vẫn quyết định dùng linh hoa linh thảo bù cho tiền hộp ngọc, sau đó thắng lợi trở về.
Bốn người vui chơi ở thành Dược hai ngày mới khởi hành tới Đông Châu.
Mấy người Nguyệt Li dự định sẽ mang theo Khương Tự vừa chơi vừa nghỉ coi như du ngoạn các thành cổ lớn trong Cửu Châu một lượt.
Ai ngờ Lan Tấn lại đưa tin ngày một gấp hơn, cộng thêm Đông Châu đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.
Vì thế mọi người không thể không ngựa không ngừng vó lên đường.
Hai tháng sau cuối cùng đã đến được địa giới Đông Châu.
Đông Châu tiếp giáp với hải ngoại, đồng thời cũng là châu phủ giàu có, đông đúc và phồn hoa nhất Cửu Châu. Thậm chí người ta còn đùa rằng chỉ đánh một kiếm xuống cũng có thể trúng vào đệ tử thế gia hào môn.
Về phần thế gia, gia tộc lớn tại Đông Châu, lời đồn miêu tả rằng sinh hoạt cơ bản đều khắp nơi dùng bích châu, ngưng châu lát đường, giao tiêu ngàn vàng khó cầu làm màn che, chi phí hương liệu một đêm cũng đủ bằng chi tiêu đốt hương của tông môn nhỏ suốt cả năm. Cuộc sống của đám người này trải qua những ngày cẩm tú sung sướng, châu ngọc dùng như gạch ngói, vô cùng xa hoa, lãng phí.
“Trung Châu của huynh cũng coi như giàu có, đông đúc. Thế nhưng huynh cũng không dám khoe khoang mình có tiền trước mặt Lan Tấn. Vậy nên khi ở hạ giới, trong bốn thế gia lớn, huynh ấy mới được chọn làm Lão Lục.” Hách Liên Chẩn ngồi trên Kim Ô uy phong lẫm lẫm cố gắng bay sát xe liễn trầm hương Khương Tự đang ngồi, thần thái chói mắt tựa như mặt trời khoe khoang khoác lác, thậm chí còn suýt nữa đá rơi cả bánh xe của xe liễn tiên hạc.
Khương Tự ghé vào cửa sổ xe liễn trầm hương, cách một tầng mành trướng bằng tơ nguyệt tằm nhẹ như lông vũ, mỉm cười hỏi: “Trong nhà Lục sư huynh có tiền như vậy ạ? Vậy nhà Đại sư huynh đến Ngũ sư huynh chẳng phải còn có tiền hơn so với nhà Lục sư huynh sao?”
“Nhà Lan Tấn có tiền lắm, chờ đến khi nào muội tới Lan gia sẽ biết. Có điều những người khác đứng từ hàng thứ năm trở lên đều dựa vào thực lực tổng hợp. Thí dụ như Lão Nhị nhé, kiếm Phần Thiên của huynh ấy trâu cực, lại cộng thêm mắt Luân Hồi, người bình thường nào có ai dám nhìn vào mắt huynh ấy đâu.” Hách Liên Chẩn nhìn thoáng qua Mặc Khí đi trước mở đường, hạ giọng thì thầm: “Nghe nói huynh ấy từ núi thi biển máu sống sót ra đó.”
Nguyệt Li thì càng chẳng cần phải nói. Năm đó mỗi người trong bọn hắn ai mà chẳng ngóng trông ba người Nguyệt Li, Mặc Khí với Trọng Hoa có thể đánh nhau ta sống đi chết.
Bây giờ nhớ lại những năm ở núi Thanh Vụ quả thực có bộ dạng sơn vũ dục lai phong mãn lâu, kết quả không cẩn thận một cái, Lan Tấn đã mang theo một nhóc bánh bao cưng mềm đáng yêu về, phong cách cứ thế đột nhiên thay đổi, chẳng thấy đánh nhau nữa.
Mọi người ai nấy đều trầm mê nuôi dưỡng tiểu A Tứ.
(*) Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: câu thứ 4 trong bài Hàm Dương thành đông lâu, dịch nghĩa mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu, hiểu đơn giản là trước việc lớn thường có dấu hiệu bất thường.
Khương Tự nhìn thoáng qua Nhị sư huynh đi phía trước, nàng trầm mặc không nói gì, nếu không phải nàng bị trói định với tiểu động phủ, lại gặp được Lan Tấn thì có lẽ cũng giống với Mặc Khí, cả đời phải sống trong bóng tối.
“Phía trước chính là thành cổ Kim Hồng của Đông Châu.” Hách Liên Chẩn chỉ vào thành cổ tiên khí lượn lờ phía trước Đông Châu, hưng phấn kể: “Nói đến tiếng tăm thành cổ này quả thật cũng có chút chút hơi xấu hổ. Trung Châu bọn huynh nổi nhất chính là thành Trục Lộc. Còn Đông Châu bọn họ thì sao? Thật tàn nhẫn, thành Kim Hồng, nghe đã thấy giàu có rồi, vừa vàng vừa đỏ nữa chứ, châu phủ của thiên tài địa bảo cấp đỉnh, cũng chính là Hoàng Trung Hạnh đấy.”
“Hoàng Trung Hạnh chính là mảnh đất của linh quả trong truyền thuyết. Trên mỗi quả đều có hai chữ Hoàng Trung, nghe đồn sau khi ăn vào có thể lập tức nhảy lên một cảnh giới lớn, thành thần hoặc thành tiên.” Nguyệt Li nhàn nhạt giải thích.
Khương Tự kinh ngạc: “Còn có linh quả như vậy ạ?”
“Dĩ nhiên rồi, Hoàng Trung Hạnh chính là thần quả cửu phẩm, cấp bậc còn ở trên cả Cửu Sắc Tiên Liên, chẳng qua mấy chục vạn năm mới có thể trưởng thành một lần, trong trời đất cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không người nào chính mắt gặp qua.” Bút vẽ nhỏ lắc lắc đầu bút nói. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận