Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 682: Gặp Trưởng Bối

“Đây hẳn là nơi khiến tình cảm người ta phải mê muội.” Ánh mắt Nguyệt Li sâu dần, chàng nhàn nhạt mở miệng: “A Tứ đối với Mặc Khí trước sau luôn áy náy, hiện giờ tên đó cô đơn một mình, ta cũng không đành lòng, cứ để cho họ ở chung một đêm cuối cùng đi.”
Sau này dĩ nhiên không thể nữa.
Lan Tấn bật cười, lắc đầu chê: “Hóa ra huynh là Nguyệt Li thế này đây.”
Nguyệt Li ưu nhã cười: “Như nhau, như nhau cả.”
Chàng và A Tứ kết đạo lữ, kẻ ngáng chân tàn nhẫn nhất chính là Lan Tấn, dù sao cũng có trái tim của người làm phụ thân sắp gả con gái, trái tim tàn nhẫn lắm.
Sau khi say rượu ở núi Thanh Vụ, Lý Trường Hỉ tiếp tục sống tại Vân Mộng Thập Bát Châu. Toàn bộ người Mộc gia di dời tới phủ Thanh Châu, ông cụ nhà họ Mộc năm đó nhờ ăn đào tiên Khương Tự cho nên đã phá vỡ vào tứ cảnh, vẫn trường thọ như cũ.
Kiếm Tông vẫn giữ vị trí tông môn đệ nhất Vân Mộng Thập Bát Châu, chẳng qua đó là Kiếm Tông hoàn toàn mới, thời đại thuộc về Khương Tự và các sư huynh cuối cũng đã bị viết vào sách cổ, trở thành sử sách giới tu tiên.
Sau khi về Cửu Châu, Nguyệt Li liền đưa tin qua Nguyệt phủ, cùng trưởng bối thương nghị chuyện cầu hôn.
Ngoài Ngũ sư huynh phấn khỏi lên tinh thần vào Bồ Đề giới thanh tu, vẫn luôn không nỡ ra ngoài thì các sư huynh khác đề lần lượt quay về vùng đất của gia tộc mình giúp Khương Tự chuẩn bị của hồi môn. Tất cả rất có khí thế muốn làm đại điển kết đạo sao cho thật náo nhiệt.
Khương Tự cũng thực sự không nghĩ tới sẽ gây động tĩnh lớn như vậy. Trước kia nàng ở một mình trong hành cung, quen làm mọi việc phải khiêm tốn. Nàng vốn chỉ định làm nghi thức kết đạo đơn giản ở núi Đông Li, ai ngờ đề nghị lập tức bị mọi người bác bỏ sạch.
Về việc làm đại điển kết đạo ra sao, làm ở đâu, đưa gả từ chỗ nào, nên phát thiệp mời rộng rãi hay thông báo trực tiếp khắp Cửu Châu, mở tiệc chiêu đãi người nào với vô số việc khác như nào như nào đều khiến mọi người cãi nhau túi bụi.
Nguyệt Li trực tiếp suốt đêm mang theo nàng quay về núi Đông Li gặp gia trưởng, tránh đi đám cuồng sư muội đáng sợ kia.
Núi Đông Li đúng lúc vào thu, khắp sơn trải kím ánh vàng rực rỡ của linh quả, hương thơm bay mười dặm. Khi hai người quay về núi Đông Li, Sơn Chủ Đông Li Nhiễm Mặc đang đội mũ rơm, đi chân trần thu hoạch linh gạo ở linh điền.
Nội tâm Khương Tự kích động, nàng hô: “Sư phụ, A Tứ đã trở lại.”
Sơn Chủ Đông Li cười sang sảng: “Mấy đứa về đúng lúc đấy, linh gạo này vừa kịp thu hoạch, buổi tối có thể ăn gạo mới, lại còn có có thể ủ chút rượu linh gạo.”
Khương Tự kéo tay Nguyệt Li, chạy chậm đến ruộng linh gạo. Nguyệt Li vẫn lần đầu tiên thấy Sơn Chủ Đông Li Nhiễm Mặc, không thể tưởng tượng đó là tu sĩ tiêu sái phóng khoáng như thế này, giày vải mũ rơm, y phục vải bố, quanh thân có một sức mạnh gần gũi, cuốn hút quanh quẩn cổ khó có thể miêu tả.
Tu sĩ thanh tuấn dễ gần như vậy lại có tu vi hơn một ngàn, gần vạn năm tu hành, trên người có sức quyến rũ trí mạng rồi lại kỳ diệu được đạo của ông hóa giải. Quả nhiên người tu đạo hoa cỏ nói đều là con cưng của trời đất.
Nguyệt Li thấy hồn phách ông vẫn không đủ, mỗi năm ước chừng phải tốn hơn phân nửa thời gian chìm trong trạng thái ngủ say. Có điều mặt mày đối phương vẫng mang vẻ phóng khoáng, tùy ý, ánh mắt nhìn A Tứ giống như nhìn con gái nhỏ. Chàng cũng không biết là Nhiễm Mặc chỉ dẫn A Tứ hay A Tứ cứu Sơn Chủ Đông Li về.
Có điều hiện giờ xem ra nếu Nhiễm Mặc là trưởng bối có thể cho A Tứ sự ấm áp, tiêu trừ những thương tổn kiếp trước, vậy thật tốt.
“Vãn bối Nguyệt Li gặp qua Sơn Chủ.”
“Đạo chủ khách khí, hiện giờ con đã vào Bán Thần cảnh, xét tu hành còn ở trên ta, ta gặp cũng phải gọi một tiếng đạo chủ. Có điều xem quan hệ của con với A Tứ, ta sẽ bỏ qua tôn hào, gọi con một tiếng Nguyệt Li.”
Sơn Chủ Đông Li mắt sáng như đuốc, thấy đồ đệ nhỏ lôi kéo vị tu sĩ như trăng sáng giữa trời quang kia về nhà đã hiểu đây tất nhiên có ý mang đạo lữ tới. Mỗi tội đạo lữ này tu vi có chút cao.
Nguyệt Li mỉm cười: “Ngài cứ gọi con là Nguyệt Li ạ.”
“Hai người đừng nói chuyện phiếm nữa, linh gạo sắp rơi hết xuống đất rồi.”
Ba người vội vàng gặt hết linh gạo đã chín xuống, sau đó chất đống trong căn nhà gỗ, làm xong đâu đấy, mọi người đều ngồi trên sàn nhà, cười sung sướng.
“A Tứ, con lên núi hái chút linh quả về đây.”
Khương Tự thấy giữa nam nhân bọn họ có việc cần nói nên vác rổ, lên núi hái linh quả. Linh quả trên núi quá nhiều, có nhiều cây không kịp hái đã rơi hết xuống đất. Nàng nhặt một ít, mỗi loại đều hái một chút, cùng đám linh thú nhỏ trong núi chơi một lát, lại đào chút hoa hoa cỏ cỏ mà chỉ chớp mắt sắc trời đã tối sầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận