Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 576: Đại Mộng Ba Ngàn Năm

Lan Tấn dịu dàng cười nói: “A Tứ, hôm nay là bữa tiệc đầu tiên mừng núi Đông Li một lần nữa mở ra. Đại sư huynh tất sẽ tới, ăn bữa tiệc này xong, sau này muội cũng sẽ trở thành Sơn Chủ chân chính ở Cửu Châu.”
Ăn bữa tiệc mừng núi mở lại cũng sẽ bổ sung ba loại khí từ trời đất và người, tương đương với cầu nguyện với trời đất, vạn linh. Sau này nàng chính là Sơn Chủ núi Đông Li.
Khách khứa tham gia vào tiệc mừng núi mở lại cũng sẽ nhận được lời chúc phúc từ vạn linh bên trong vùng đất Sơn Chủ sở hữu, nhờ đó gần gũi hơn với Thiên Đạo.
Từ thời thượng cổ tới nay, cửu cảnh Sơn Chủ mở tiệc mừng núi đều là chuyện lớn tư mật vô cùng, chỉ mời những bạn bè qua lại gần gũi, có người chỉ cầu nguyện với trời đất. Sau khi cầu nguyện thành công, mọi thứ bên trong vùng đất do Sơn Chủ sở hữu đều sẽ lấy Sơn Chủ đó làm chủ.
Khi mọi người đang nói chuyện thì Nguyệt Li cưỡi thú một sừng tới, dấu vết ánh trăng giữa trán chợt lóe lên rồi biến mất, bay bổng như tiên, thanh lãnh xuất trần đến khó tin.
“Mọi người cùng nhau giúp A Tứ mở tiệc đi.” Nguyệt Li tới bên ngoài rừng khổ trúc đã nhàn nhạt mở miệng. Ngón tay thon dài như ngọc thi triển một đạo pháp quyết, là thuật cầu phúc.
Khương Tự thấy chàng đã tới, hai mắt hơi sáng lên.
Các sư huynh cũng thi nhau thi triển pháp quyết cầu chúc, cầu nguyện thay nàng. Linh khí bắn thẳng lên trời cao. Thuật cầu phúc của mọi người hoàn thành thì ngay lập tức mây tía xuất hiện đầy trời, vẻ đẹp không sao tả xiết.
Khương Tự hân hoan, vội vàng đáp lễ bái một bái hướng về phía mọi người vừa tiến hành thuật cầu phúc rồi cười nói: “Mời các vị ngồi vào vị trí nào.”
“Cuối cùng có thể ngồi vào vị trí uống rượu.” Hách Liên Chẩn cười ha ha: “Hôm nay mọi người không say không về.”
Mọi người ngồi bên bờ hồ ngoài rừng khổ trúc, ngắm hoa sen nở rộ đầy hồ, ngửi mùi hương thấm đẫm lòng người của khổ trúc, thưởng thức tiệc bốn mùa độc đáo cộng với bàn đào mê người trước mắt. Tất cả đều vui vẻ thoải mái.
Hách Liên Chẩn suýt nữa chảy đầy nước miếng. Bàn đào không dễ có được, mức độ quý hiếm chỉ đứng sau Hoàng Trung Lý. Đào tiên cần mấy vạn năm mới có thể trưởng thành bàn đào. Tiểu sư muội sao còn có cả bàn đào? Đúng là thứ tốt gì cũng có.
Trọng Hoa phất tay áo, ly lưu li đã được tự động rót đầy rượu. Hắn lười biếng vô cùng phán một câu: “Ngày vui lớn của A Tứ, ai say trước chính là cún con.”
Thu Tác Trần cười nói: “Đây không phải đang bắt nạt tiểu sư muội sao? Tửu lượng của muội ấy luôn không tốt. Ta có một ý kiến, uống tiên tử bình thường dĩ nhiên chẳng có gì thú vị, hôm nay chúng ta uống thứ khác.”
Mọi người nhìn bộ dạng khôn khéo linh hoạt của hắn, tức khắc híp mắt, Lão Bát đang định chơi trò gì thế? Còn không phải không được đi Vĩnh Ám Địa thôi à? Sao nhanh như vậy đã muốn trả thù cả đám rồi?
Tiêu Tích U lạnh giọng: “Các người không cần tính ta vào, ta cũng không uống rượu, lấy trà thay rượu.”
Hách Liên Chẩn chụp chân cười nhạo: “Ha ha ha, Lão Cửu, mi tu cái đạo nát gì kia? Mi so với Ngũ ca còn thảm hơn.”
Già Nam híp mắt mỉm cười, đồ cún Lão Thất này, hôm nay tên này chết chắc rồi.
“Lão Bát, cuối cùng huynh muốn nói gì, có thể nói một lần hết lời luôn không.”
Thu Tác Trần không chớp mắt lấy một hồ rượu nhỏ màu đồng cổ từ vòng tay trữ vật ra, bầu rượu vừa mở, tức khắc một mùi hương kín đáo đánh úp lại, quanh quẩn chóp mũi mọi người.
“Đại mộng ba ngàn năm?” Giọng Trọng Hoa khẽ thay đổi, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hồ rượu nhỏ màu đồng cổ kia.
Sắc mặt đám người Lan Tấn cũng hơi thay đổi, ngay cả Nguyệt Li cũng hơi hơi liếc mắt nhìn qua.
Lý Trường Hỉ ngửi được mùi hương quyến rũ động lòng người kia chỉ cảm thấy phồn hoa nở rộ trước mắt như rơi vào trong vại mật vậy. Gã vội vàng kéo Hách Liên Chẩn hỏi: “Thất đại nhân, đại mộng ba ngàn năm là gì thế?”
Ly Nguyệt Quang trong tay Hách Liên Chẩn “Loảng xoảng” một cái, rơi thẳng xuống, hắn vừa kinh ngạc vừa phấn khởi kêu lên: “Á đù, Lão Bát, huynh có thứ tốt như này mà sao đến bây giờ mới lấy ra?”
“Đại mộng ba ngàn năm sử dụng 3000 loại linh thực, linh quả, trải qua vạn năm mới ủ thành tiên tửu. Bên trong còn chứa một loại thần thảo cửu phẩm, cỏ vong ưu. Tu sĩ sau khi uống vào sẽ có thể bước vào cảnh giới vong ưu, nhìn thấy những gì bản thân khát vọng nhất lúc sinh thời, điện được niềm hạnh phúc cực hạn.” Lan Tấn nhàn nhạt giải đáp: “Rượu này dưới bát cảnh không thể uống, uống vào sẽ sinh tâm ma, dao động đạo tâm. Người tu vi bát cảnh trở lên uống vào cũng hung hiểm năm phần, nếu giải mộng cũng có thể nảy sinh tâm ma.”
(*) Cỏ vong ưu hay cỏ huyên là một loại cỏ ăn được người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn. Ở Việt Nam, ngoài việc dùng cỏ huyên để nấu ăn mong mang lại may mắn, xua đi ưu phiền; treo tranh cát tường vẽ cỏ huyên trong nhà và mang theo hoa cỏ huyên thơm bên mình để mong có con trai; còn có tục lệ trồng cỏ huyên ở phía bắc gian nhà vào mùa Vu Lan báo hiếu để nhớ tới công ơn người mẹ.
Khương Tự và đám người Lý Trường Hỉ nghe đến ngốc, thế gian thế mà lại còn có rượu như vậy?
“Cỏ vong ưu cửu phẩm đã sớm tuyệt tích trên thế gian, kể cả chưa tuyệt tích thì vẫn không thể chờ vạn năm đợi nó ủ thành. Vì thế hồ đại mộng ba ngàn năm này chính là tồn tại trân phẩm ở Cửu Châu, uống hết sẽ không còn nữa.” Thu Tác Trần mỉm cười rót một ly, mùi hương sâu kín kia ngay lập tức tản ra, toàn bộ bàn tiệc bị bao phủ trong mùi hương tựa như mộng lại không phải mộng.
Sau sự kiện ấn Cửu Châu lần trước, hắn quay trở về Nam Châu. Khi quay lại thì tiểu sư muội đã cùng Mặc Khí tới phàm giới. Nếu mọi người đều không muốn buông tay, vậy uống đại mộng ba ngàn năm đi, để xem nội tâm mình chân chính khát vọng thứ gì.
Hách Liên Chẩn dẫn đầu cười nói: “Ha ha ha, Lão Bát, để lại cho ta một ly, đây chính là tiên tửu cực phẩm, ai không uống chính là cháu chắt luôn.”
Già Nam cũng hưng phấn kêu to gọi nhỏ: “Tới tới tới, rót đầy cho ta một ly, vừa hay để cho ta thể nghiệm cảnh giới vong ưu một chút nào, biết đâu có thể khám phá con đường dẫn đến đạo cảnh bồ đề.”
Hách Liên Chẩn nhe răng: “Ngũ ca, hôm nay huynh đã nằm mơ cả ngày rồi, căn bản không cần phải uống đại mộng ba ngàn năm nữa đâu.”
Trọng Hoa lười biếng nhấc mí mắt: “Đừng nói nhảm nữa, đều rót đầy đi.”
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu khổ tâm lắm lắm liếc nhau, thở ngắn than dài nhìn tiên tửu cực phẩm kia, bọn gã tu vi mới lục cảnh, không thể uống!
Rượu đáng chết, thế mà lại còn kỳ thị tu vi.
Khương Tự chớp chớp mắt, nói: “Muội cũng muốn uống một ly.”
Tiên tửu cực phẩm như vậy, nếu bỏ lỡ thì cuối cùng sẽ không bao giờ được uống nữa.
Lời nàng còn chưa dứt thì đám người Nguyệt Li đồng loạt nhìn qua, ánh mắt sâu thẳm, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến Lão Bát mang đại mộng ba ngàn năm tới? Chắc hẳn muốn để cho A Tứ thấy rõ khát vọng trong nội tâm mình, là con đường trường sinh hay thứ gì khác?
Thu Tác Trần giữ nguyên vẻ mặt đầy ý cười, phất tay áo rót cho Khương Tự một ly: “Tiểu sư muội, rượu này tính nóng, chỉ cần mặc niệm cũng có thể chứng kiến được toàn bộ ảo cảnh huyễn hóa, thấy rõ những gì trong nội tâm của mình, uống xong cứ ngủ một giấc thật ngon là được.”
Khương Tự gật đầu, bưng chén rượu lên, ngửi mùi hương thấm đẫm lòng người kia, miệng nhỏ nhấp một ngụm, thấy mọi người đều nhìn mình, nàng lập tức cong khóe mắt cười hỏi: “Các huynh không uống sao? Rượu này ngọt đấy.”
Nguyệt Li nghe vậy, đôi mắt hẹp dài sâu thẳng hơi tối lại, chúng sinh mỗi người mỗi khác, đại mộng ba ngàn năm cũng thế, hương vị khi vào miệng thế nào hoàn toàn do bản thân người uống, A Tứ cảm thấy ngọt vậy tức là ngọt.
“Thật vậy chăng?” Hai mắt Hách Liên Chẩn hơi sáng lên, hắn vội vàng bưng ly Nguyệt Quang lên, một ngụm uống cạn, kết quả bị hương vị cổ quái kia làm sặc đến ho khan: “Móa nó, đây là vị gì thế? Chua ngọt đắng cay cộng lại, rượu này hỏng hở?”
Hách Liên Chẩn vội vàng chạy đi ăn linh quả, uống linh lộ Khương Tự ủ, cố gắng loại bỏ hết hương vị đáng sợ trong miệng kia, khuôn mặt tuấn tú giờ nhăn nhúm hết lại.
“Ha ha ha, Lão Thất, hóa ra cả đời này của mi xuất sắc như vậy ha.”
Mặc Khí từ đầu đến giờ không nói một lời cũng nâng ly lên, uống một ngụm, vị cay đắng xông thẳng lên óc, cuối cùng đọc lại một cảm giác ngọt lành, trong đắng có ngọt. Y rũ mắt xuống, đắm chìm trong thần lực của cỏ vong ưu như thấy được một cánh cửa lớn xinh đẹp mở ra trước mắt.
Mọi người cũng thi nhau uống đại mộng ba ngàn năm, rừng khổ trúc ngay tức khắc được mùi hương sâu kín của cỏ vong ưu bao phủ.
*
Trên núi Đông Li, cơn mưa phùn cứ rả rích rơi xuống làm đám đá cuội trong núi ướt nhẹp.
Khương Tự chỉ nhớ bản thân đã bày tiệc, cuối cùng Ngũ sư huynh đánh đàn, Tứ sư huynh múa kiếm, Lục sư huynh chơi cờ với Nhị sư huynh, Tam sư huynh cho đạo thuật cùng Bát sư huynh, Thất sư huynh cuốn lấy Cửu sư huynh chơi trò bài bạc thắng được chút linh châu, Đại sư huynh ngồi uống tiên tửu một mình, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.
Nàng hạnh phúc lâng lâng uống hết ly đại mộng ba ngàn năm mà chỉ cảm thấy rượu này ngọt quá, ngọt giống thanh lộ lại không hề có men say, uống chẳng đã ghiền chút nào.
Vì thế nàng cọ cọ bên người Đại sư huynh muốn xin xỏ chút rượu ngọt nguyệt quế uống.
“Đại sư huynh, huynh còn rượu ngọt nguyệt quế không? Muốn uống.” Đôi mắt nàng trông mong nhìn Nguyệt Li, tay kéo ống tay áo chàng.
Dạo gần đây Đại sư huynh đối xử với nàng lạnh nhạt vô cùng, chẳng giống sư huynh trước kia chút nào.
Khuôn mặt anh tuấn của Nguyệt Li không có biểu cảm gì, chàng thấy nàng ngồi xổm sát bên cạnh mình, còn kéo ống tay áo mình, đôi mắt đen nhánh chứa sương mù mênh mông biến nàng như một tiểu yêu có khả năng mê hoặc lòng người nhất.
Đồng tử màu vàng của chàng u ám đi vài phần, giọng nói trầm thấp: “Ngoài rượu thì không còn gì muốn nói với huynh sao?” Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Khương Tự cười xán lạn để lộ hai lúm đồng tiền nho nhỏ bên má: “Đại sư huynh, gần đây huynh đang tức giận à? Huynh nói cho A Tứ, A Tứ có thể sửa, về sau sẽ không chọc sư huynh tức giận nữa.”
Chỉ cần có thể được uống rượu ngọt nguyệt quế, hết thảy đều dễ nói.
Nguyệt Li nhìn men say dưới đáy mắt nàng, mùi hương độc đáo của cỏ vong ưu che đi mùi thảo dược trên người nàng, lạnh nhạt nói: “Muội cứ ngồi ở đây mà nghĩ, nghĩ kỹ ta sẽ cho muội rượu ngọt nguyệt quế.”
“A.” Khương Tự chống cằm ngắm nhìn đường xương quai hàm duyên dáng của chàng, lại ngó xương quai xanh vừa trắng vừa gợi cảm, thấy chàng một bộ thanh lãnh không dính hồng trần bỗng có chút ngây ngốc, thậm chí còn quên cả chuyện mình đang vòi rượu ngon để uống.
Nàng cười cong mắt khen: “Đại sư huynh, lần trước huynh thổi tiếng tiêu cực kỳ hay đó.”
Nguyệt Li nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lấy một chiếc tiêu bằng ngọc, chậm rãi thổi, từng luồng linh lực theo tiếng tiêu tràn ra ngoài, trong đó mang theo sức mạnh có thể khiến lòng người bình ổn.
Vạn linh khắp núi đắm chìm trong tiếng tiêu, mơ màng như sắp ngủ.
Khương Tự nghe, nghe mãi mà vẫn cảm thấy tiếng tiêu này giống khúc an hồn, nghe đến mức hai mí mắt đánh nhau rồi chẳng biết sao lại gối đầu lên đầu gối Đại sư huynh ngủ mất.
Khi nàng đang ngủ ngon lành thì lại bị Đại sư huynh bóp cằm gọi dậy.
“Nghĩ kỹ chưa?”
Nàng xoa xoa mắt mới nhận ra đối phương đang cúi sát người xuống, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không chút tì vết phóng to trong mắt nàng, mùi hương lạnh nhạt như trên núi tuyết đánh úp lại rồi rơi vào giữa môi nàng.
Tim nàng đập nhanh bình bịch, cảm giác như hôn vào một đám mây lạnh băng, rõ ràng nên lạnh mới đúng nhưng lại mềm đến không thể tưởng tượng nổi, rồi lại nóng khiến lòng người run rẩy. Nàng không nếm được hết tư vị trong đó, mí mắt nặng nề dần rồi ngủ mất, thành thần nhiễm mùi hương lạnh nhạt trên người đối phương.
“Loảng xoảng……” Tiếng ly Nguyệt Quang rơi trên đất vang lên.
Lý đại nhân đang trợn mắt há hốc miệng, ngơ ngác đến mức đánh rơi ly rượu, sau đó hai mắt lập tức xoay chuyển, giả bộ say bất tỉnh còn trái tim nhỏ suýt nữa nhảy vọt ra ngoài.
Nguyệt Li ôm lấy A Tứ say quắc cần câu, tầm mắt lạnh bằng xẹt qua Lý Trường Hỉ giả vờ say, đồng thời dừng lại trên người Tiêu Tích U.
Người tu đạo Tử sẽ phải cự tuyệt tất cả hồng trần, mọi màu sắc của thế gian, người duy nhất không uống rượu trong bữa tiệc - Tiêu Tích U híp mắt, vô số tử khí bao phủ toàn thân, tử đạo treo trên đầu, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi không uống đại mộng ba ngàn năm?”
Tiêu Tích U nhìn về phía những người khác đã sớm rơi vào giấc mộng, ngay cả Mặc Khí cũng không chống đỡ nổi sự dụ hoặc của cỏ vong ưu, uống một ly đại mộng ba ngàn năm lập tức rơi vào cảnh giới vong ưu, say đến bất tỉnh nhân sự.
Nguyệt Li, thế mà lại không uống.
“Ta biết bản thân muốn cái gì, không cần uống.” Nguyệt Li lạnh nhạt đáp.
Tầm mắt sâu thẳm của chàng nhìn về phía trời cao của núi Đông Li, cảm thụ cơn mưa nhỏ đang tí tách tí tách rơi xuống. Chàng nâng tay áo thay A Tứ che đi mưa phùn. Cảnh giới vong ưu giả dối chỉ ngắn ngủi có được, sau khi tỉnh lại mới biết thứ còn sót là hư không vô tận.
Chàng chưa bao giờ lừa mình dối người.
“Lão Cửu, ngươi cũng không uống.”
Tiêu Tích U: “Ta tu đạo Tử, không thể phá giới.”
Nguyệt Li nghe vậy, khóe môi hơi hơi cong lên, lạnh lùng nói: “Cho nên… với ngươi mà nói, sở cầu cả đời chính là đạo. Hôm nay ngươi chứng kiến gì, cứ giữ chặt trong lòng đi.”
Nguyệt Li nói xong, bế Khương Tự lên, liếc mắt nhìn qua động phủ và căn nhà gỗ nhỏ, cuối cùng tế không gian nguyệt quế ra, ôm nàng vào nghỉ ngơi.
Sắc mặt Tiêu Tích U khẽ thay đổi, hắn nhìn bóng dáng cao ráo của Nguyệt Li, đạo Tử treo trên đỉnh đầu cuối cùng vẫn không tế ra được. Năm ngón tay của hắn nắm chặt lại với nhau, khuôn mặt anh tuấn lộ ra chút tái nhợt, chỉ chớp mắt đã hiểu rõ ý trong lời nói của Nguyệt Li.
Đại mộng ba ngàn năm là tiên tửu cực phẩm vạn năm khó có được, vô số cửu cảnh Thánh Hiền muốn lợi dụng nó để tiến vào cảnh giới vong ưu, khám phá huyền bí của bán thần. Tất cả mọi người uống vào, trừ hắn và Nguyệt Li.
Sở cầu của Nguyệt Li tất nhiên chính là tiểu sư muội. Hắn nói bản thân không thể phá giới cũng tương đương với việc tự có lựa chọn, hắn chọn đạo của mình nên từ lúc bắt đầu đã mất đi tư cách cạnh tranh với Nguyệt Li.
Tiêu Tích U nhìn núi Đông Li bị ánh trăng bao phủ, thấp giọng cười tự giễu, mấy người Lão Nhị Lão Tam sao có thể đấu được với Nguyệt Li, tên kia chính là người dám tự chém đạo căn, vì tình đến đạo cũng có thể vứt bỏ.
Người ta vẫn nói đạo Hạo Nguyệt vô tình, thế nhưng ai cũng không nhìn thấy ánh trăng chiếu khắp nơi vốn là một loại tình thâm.
Bữa tiệc mừng núi, đại mộng ba ngàn năm, uống rượu, tiếng tiêu….
Khương Tự bừng tỉnh mới phát hiện bản thân đang nằm trong căn nhà gỗ nhỏ, trên người chỉ có một chiếc áo choàng phong lan phủ qua. Ngay lập tức nàng che kín mắt mình, gương mặt nóng bừng.
Nàng thế mà lại nằm mơ, mơ thấy bản thân quấn lấy Đại sư huynh đòi huynh ấy thổi tiêu, cuối cùng… còn mơ thấy Đại sư huynh hôn nàng, sao lại có giấc mộng xấu hổ thế này!!!!
Điên rồi, quả thực điên mất!
Sao nàng lại có thể nằm mơ như vậy!
Khương Tự tự vỗ vỗ mặt mình mấy cái mới vội vàng kéo Bút vẽ nhỏ qua hỏi: “Bút vẽ nhỏ, đêm qua đã xảy ra gì vậy?”
Bút vẽ nhỏ xoa đôi mắt, ý, sao nó lại ngủ rồi? Làm Tiên khí, nó không thể nào ngủ được, trừ phi bị tu sĩ tu vi cao thâm phong bế linh thức khí linh.
“Đêm qua, các cô đều uống đại mộng ba ngàn năm, sau đó tất cả đều say như ngả rạ, cô xem, Hách Liên Chẩn còn ngủ say bên ngoài chưa tỉnh đâu.” Bút vẽ nhỏ bay đến bên cửa sổ, thấy ngoài động phủ, Hách Liên Chẩn ôm bình rượu ngủ tít thò lò, đám người Thu Tác Trần cũng chưa tỉnh, tức khắc ấp úng khẳng định: “Chính cô nhìn đi.”
Khương Tự thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên là mơ, rượu kia phát tác chậm thật đấy, cảnh giới vong ưu mà giống y như thật, nàng thiếu chút còn tưởng đã xảy ra thật cơ á!
Đêm qua nàng cũng không biết mình say lúc nào mà chạy được về căn nhà gỗ nhỏ.
Khương Tự xuất hiện trước suối trong núi Đông Li, dùng nước suối rửa mặt, chờ đến khi tỉnh táo lại mới dọc theo đường núi, hái chút hoa hoa cỏ cỏ quay trở lại. Cũng không biết vì sao mà mới chỉ một đêm trôi qua, hoa khắp núi đều đã nở rộ.
“Tiểu nương tử, muội sớm như vậy đã tỉnh rồi?” Trước rừng khổ trúc, Lý đại nhân canh giữ cho mấy người Hách Liên Chẩn ngủ.
Thấy Khương Tự quay về từ trong núi, trên người mang theo một thân sương sớm giống như tinh linh giữa núi, gã hoảng sợ rồi len lén liếc về phía cây nguyệt quế đằng kia, hình ảnh đêm qua lập tức hiện lên ngay trước mắt.
Tiểu nương tử uống rượu say như bé thỏ con chưa dứt sữa cọ đến cọ đi làm nũng với Nguyệt Đại Nhân, nào thì đòi uống rượu, nào thì đòi Nguyệt đại nhân thổi tiêu cho….
Nguyệt đại nhân lạnh nhạt không dính hồng trần vẻ ngoài lãnh khốc nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn thổi một khúc tiêu, thấy tiểu nương tử thế mà lại ngủ mất còn bóp cằm nhỏ của nàng đánh thức dậy, cúi người hôn xuống….
Nguyệt hoa khắp trời hạ xuống, trời ơi, trái tim thiếu nam của gã bị đánh cho một đòn suýt nữa nứt vỡ. Cuối cùng gã đã nhìn thấy một màn không nên nhìn.
Trái tim bé nhỏ của Lý đại nhân nhảy bùm bùm ba ba, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Khương Tự, Nguyệt đại nhân đã canh giữ bên cạnh tiểu nương tử suốt một đêm, tới sáng mới đưa nàng về căn nhà gỗ nhỏ.
Tâm tư này của Nguyệt Đại Nhân giấu diếm sâu thật đấy.
“Lý đại nhân, chào buổi sớm, huynh dậy cũng thật sớm.” Khương Tự cười chào hỏi.
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm: “Đêm qua ta ăn linh quả ăn tới no căng, lại sợ linh lực trong tiên tửu quá nồng đậm, không dám uống quá nhiều nên mới dậy sớm.”
Lý Trường Hỉ đá một phát vào Mộc Tiêu còn đang ngủ say tít, cười hỏi: “Các vị đại nhân uống đại mộng ba ngàn năm, dược hiệu của cỏ vong ưu vẫn còn chưa hết nên ta canh ở chỗ này. Đêm qua tiểu nương tử mơ thấy gì thế?”
Dái tai Khương Tự nóng lên, nàng chớp mắt lảng đi: “Chưa mơ thấy gì cả.”
Đêm qua nàng mơ thấy các vị sư huynh, chẳng lẽ khát vọng sâu nhất trong lòng nàng chính là hy vọng các sư huynh đều mạnh khỏe? Có điều màn cuối cùng kia, ách, làm sẽ không sinh ra ý tưởng không an phận gì với Đại sư huynh chứ?
Khương Tự không hiểu sao bỗng hoảng hốt, nếu bị Đại sư huynh biết được, vậy xong đời, về sau đến sư huynh sư muội cũng không thể làm được nữa.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Lý đại nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dù sao đánh chết gã cũng không thừa nhận mình đã nhìn thấy tiểu nương tử làm nũng, thấy một màn Nguyệt đại nhân bóp cằm hôn người ta, có đánh chết gã cũng không nhận, nếu không mạng nhỏ này cũng tiêu tùng luôn.
Trừ phi sau này Nguyệt đại nhân và tiểu nương tử thật sự ở bên nhau.
“Một giấc này ngủ thật thoải mái……”
Hách Liên Chẩn lười biếng duỗi eo, tỉnh lại từ trong mộng, thấy Khương Tự hái được một bó hoa từ trong núi quay về, phấn khích nhảy lên: “Tiểu sư muội, muội mau đoán đi, đoán xem hôm qua huynh nằm mơ thấy gì? Đại mộng ba ngàn năm này xịn xò quá chừng, huynh mơ thấy mình phá vỡ vào cửu cảnh, cảm giác cơ thể tràn ngập linh lực kia kỳ diệu chết đi được. Huynh còn dạo chơi khắp thiên hạ, trở thành người có tiền nhất ở Cửu Châu……”
“Huynh còn không muốn tỉnh lại luôn, bảo sao đại mộng ba ngàn năm được xưng là tiên tửu đệ nhất thời thượng cổ.” Hách Liên Chẩn hưng phấn lôi kéo Khương Tự kể lể.
Cảm ơn các bạn P, Y, A, T, D, L, C, H cùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.

Khương Tự thấy tu vi hắn thế mà lại cứ vậy phá vỡ vào bát cảnh trung kỳ, tức khắc cười: “Chúc mừng Thất sư huynh đã phá vỡ vào bát cảnh trung kỳ.”
“Huynh phá cảnh?” Hách Liên Chẩn lúc này mới kinh ngạc phát giác bản thân thế mà chỉ trong một đêm đã vượt qua một cảnh giới nhỏ, tiến vào bát cảnh trung kỳ.
Hắn lập tức cười há há há, bé Khương Tự lên xoay vòng vòng, thế nhưng chỉ vừa mới bế tiểu sư muội lên đã 'ai da' một tiếng, ngã ngồi trên đất.
“Móa nó, ai đánh lén ta.”
Bóng dáng Nguyệt Li từ dưới cây nguyệt quế hiện lên, ánh mắt lướt qua hắn, dừng lại ngắn ngủi trên người Khương Tự, thanh lãnh nói: “A Tấn muốn vào cửu cảnh.”
Liếc qua mới thấy trước rừng khổ trúc, trên người Lan Tấn hiện lên mấy cột ánh sáng màu xanh. Ánh sáng xanh kia vừa dịu nhẹ vừa ẩn chứa sức sống mãnh liệt xông thẳng lên tận trời.
Lần này, đám người Mặc Khí đều vội vàng mở bừng mắt, bị đánh thức từ trong cảnh giới vong ưu. Mọi người lần lượt tỉnh lại, nhớ đến mộng đẹp trước đó, thần sắc khác nhau, không ngờ trong số bọn hắn, người thứ năm phá vỡ vào cửu cảnh thế mà lại là Lan Tấn.
Ánh sáng xanh bắn thẳng tận trời chỉ trong nháy mắt đã thắp sáng ngôi sao trên bàn tinh không phía trên cao.
Lan Tấn mở mắt, sức sống quanh thân kích thích vạn linh trên núi Đông Li sinh trưởng nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt nơi đây tựa như đã ẩn chứa toàn bộ mùa xuân.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Cảm ơn phong thủy bảo địa của tiểu sư muội, huynh đã vào cửu cảnh.”
Khương Tự vừa mừng vừa sợ: “Chúc mừng Lục sư huynh.”
Nguyệt Li nhẹ gật đầu: “A Tấn, huynh nên vào cửu cảnh từ sớm rồi.”
Với tu vi và ngộ tính của Lão Lục, nếu không phải bị chuyện bên ngoài ảnh hưởng thì đã sớm phá vỡ vào cửu cảnh.
Lan Tấn cười hiền lành một tiếng, một chén rượu đêm qua kia đã đưa hắn vào cảnh giới vong ưu, hắn mơ thấy mình có một em gái, từ nhỏ đã cùng lớn lên với em gái, người một nhà vui vẻ hạnh phúc sinh sống với nhau. Trong giấc mộng ấy, em gái hắn và A Tứ có vẻ ngoài giống nhau như đúc, cả một đời tình cảm anh em của bọn hắn tốt vô cùng.
Nội tâm hắn từ trước đến nay luôn khát vọng có thể làm bạn, hi vọng tiểu A Tứ hắn nhặt về từ dưới chân núi Thanh Vụ một đời một kiếp sống thoải mái tự tại, mãi làm bạn bên cạnh hắn.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng, hắn cuối cùng cũng thông suốt, khúc mắc được cởi bỏ, phá vỡ vào cửu cảnh.
“Lão Lục, chúc mừng.” Trọng Hoa lười nhác chúc một câu.
Tầm mắt hắn đảo qua một vòng, sau đó lập tức nhếch môi cười, tư vị đại mộng ba ngàn năm chỉ sợ không phải ai trong số bọn hắn cũng có thể chịu đựng được.
Giấc mộng đêm qua chắc hẳn đã khiến không ít người mất mát.
Hắn tu đạo Tiêu Dao, vốn tưởng rằng khát vọng trong sâu thẳm nội tâm chính là được tiêu dao khắp chín tầng trời. Thế nhưng hắn lại mơ thấy hình ảnh bản thân trọng sinh từ đống tro tàn, mơ thấy hắn biến thành một con chim Phượng Hoàng nhỏ, dưới sự chở che của người trong tộc tự do tự tại lớn lên, trong trời đất đều là tiếng chim Phượng hót.
Sau này hắn xuống núi gặp được tiểu A Tứ, làm bạn với đối phương vô số năm, mãi cho đến khi hắn niết bàn.
Hóa ra khát vọng của hắn từ trước đến nay vẫn luôn không phải tiêu dao mà là huyết mạch của tộc Phượng Hoàng không bị cắt đứt.
Hách Liên Chẩn phấn chấn tột độ cười nói: “Ta còn tưởng chỉ có mình ta thiên phú dị bẩm, phá được một cảnh giới nhỏ. Lục ca, không ngờ huynh thế mà còn phá luôn một cảnh giới lớn. Mau nói xem nào, các huynh mơ thấy gì vậy?”
Lan Tấn cười không nói, sắc mặt mọi người đều hơi trầm xuống.
Mắt phượng của Trọng Hoa sáng quắc nhìn về phía Khương Tự tươi cười xán lạn, hắn híp mắt hỏi: “A Tứ, muội mơ thấy ai?”
Khương Tự thấy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua, tức khắc tươi cười cứng đờ, cong mắt đáp: “Muội giống như nằm mơ lại giống như không mơ, chỉ mộng thấy cùng các sư huynh uống rượu thôi.”
Hách Liên Chẩn “A” một tiếng: “A Tứ, muội cũng quá vô dục vô cầu đó.”
Lan Tấn dịu dàng cười nói: “A Tứ vốn chính là nhóc mơ hồ, từ nhỏ đến lớn chỉ thích hoa hoa cỏ cỏ rồi linh quả gì đó, không có chấp niệm cũng tốt.”
“Nói cũng đúng ha, tiểu sư muội hiện là cửu cảnh Sơn Chủ, trong nhà có Linh Sơn, nếu là ta, thật cũng nghĩ không ra nên theo đuổi gì đâu.” Hách Liên Chẩn cười hắc hắc: “Tiểu sư muội, về sau cầu bao nuôi.”
Bị Hách Liên Chẩn khoa trương pha trò, mọi người cũng không tiện hỏi tiếp chuyện giấc mơ của Khương Tự nữa, từng người từng người dằn tâm tư xuống. Nếu A Tứ không mơ thấy riêng một người, vậy có thể nói lên rằng mỗi người ở đây đều có cơ hội.
Chẳng qua ảnh hưởng mà đại mộng ba ngàn năm mang đến vẫn còn chưa tiêu tan hết toàn bộ nên mọi người thi nhau tìm chỗ yên tĩnh tiếp tục thanh tu, củng cố cảnh giới trước mắt. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận