Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 169: Tâm Nguyện Của A Tứ

Lý Trường Hỉ đi đến điểm khảo hạch của châu phủ nhận lệnh bài, vừa về đã phấn khởi đưa cho Khương Tự: “Tiểu nương tử, các vị đại nhân, đây là lệnh bài phục khảo, mỗi người một cái, cứ đi qua chỗ nào thì trên đó sẽ tự động vẽ thành bản đồ, thu được linh hoa linh thảo gì cũng sẽ tự động ghi lại. Thời gian khảo hạch chỉ có nửa tháng. sau nửa tháng không nộp lệnh bài lên tương đương với tự động đào thải. Chúng ta nhanh chóng đi thôi.”
Khương Tự nhận lấy lệnh bài, bỗng trước mắt lóe lên ánh sáng màu xanh, một giọng nói uy nghiêm truyền đến: “Lần khảo hạch phục tuyển này áp dụng một số quy tắc như sau: 1. Vẽ bản đồ hoàn chỉnh có giá trị được 60 điểm; 2. Mỗi lần phát hiện được một gốc linh hoa linh thảo ngũ phẩm trở lên được 10 điểm; 3. Phát hiện được nơi có hoàn cảnh đặc thù khen thưởng 30 điểm; 4. Tu sĩ cấm giết hại lẫn nhau, người vi phạm hủy bỏ tư cách khảo hạch.”
Sau khi giọng nói uy nghiêm kia biến mất, Khương Tự bỗng thấy trước mặt xuất hiện một tấm bản đồ màu xám, trên bản đồ chỉ có một điểm đỏ nho nhỏ đang di động. Nói vậy đây chính là bản đồ có công năng tự động vẽ Lý Trường Hỉ nói.
“Tiểu sư muội, trong lệnh bài này có một trận pháp lưu ảnh có thể tự động phục chế bản đồ và linh hoa linh thảo, không phải đồ hiếm lạ gì. Nếu muội muốn, sư huynh có thể cho làm cho muội chục cái, hai chục cái luôn.” Úy Hành khiêng giỏ thuốc nhỏ của mình, tay cầm một cái cuốc đào thảo dược, phong lưu phóng khoáng tự hào nói.
Hóa ra là trận pháp lưu ảnh.
Khương Tự cười ngọt ngào đem lệnh bài thu vào túi bách bảo của mình.
“Nghe nói Vô Tình đạo quân rút trúng cánh đồng hoang vu nơi cực bắc, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh chạy qua theo chân đạo quân đi, như vậy hiển nhiên có thể thông qua phục tuyển dễ dàng rồi.”
“Không sai, đi đi đi, đạo quân chính là con trai của trời, đi đến đâu mà chẳng có cơ duyên.”
“Ai ui, chúng ta rút trúng Bách Thảo Quỷ Lâm, tay thối vãi……”
Tu sĩ nào rút được cánh đồng hoang vu đều lanh lẹ ngự kiếm hướng về phía bắc. Tông môn nào rút phải Bách Thảo Quỷ Lâm cứ mi nhìn ta, ta ngó mi, ôm nhau run bần bật như thể đang sưởi ấm giữa mùa đông băng giá.
“Ớ, rút được Bách Thảo Quỷ Lâm còn có Mộc gia - phủ Thiên Nguyên cùng Kiếm Tông - phủ Thanh Châu nè.”
“Hứ, đám người phủ Thiên Nguyên nghe nói có con yêu thú còn chẳng giết nổi, suýt nữa toàn quân bị diệt, có tiếng không có miếng. Còn Kiếm Tông kia dựa vào Khô Liễu đại sư đề cử đi cửa sau mới vào vòng phục tuyển……”
“Chính thế, mấy tông môn chúng ta vẫn nên đi cùng nhau thôi, đi chung còn có thể giúp nhau một hai.”
Mặt Mộc Tiêu nghẹn đến đỏ bừng, bị Lý Trường Hỉ gắt gao giữ chặt, suýt nữa nhảy ra cắn một ngụm luôn.
“Huynh đừng giữ ta, hôm nay ta không đánh bay đám người chó chết này không được.”
“Cún con đáng yêu như vậy, vì sao huynh lại muốn đánh chó thế?” Khương Tự vẻ mặt vô tội ôm bé cún trong ngực, tay nhỏ giơ lên cổ vũ: “Đánh chết đám heo bọn họ……”
Mộc Tiêu dại ra, bọn người Lan Tấn nhịn không được cười thành tiếng, xoa đầu tiểu Khương Tự, nhảy lên sư mã cánh vàng, khí phách hiên ngang bay về phía Bách Thảo Quỷ Lâm.
Từ phủ Lang Châu đi Bách Thảo Quỷ Lâm ước chừng mất hơn một canh giờ, Khương Tự ngồi trên xe ngựa, mới đầu còn hăng hái phấn khỏi nhìn ngang ngó dọc cảnh sắc bên ngoài, chờ đến lúc chỉ thấy khắp nơi chỉ có núi tuyết với rừng hoan liền chán, chui đầu lại trong xe vuốt lông cho bé cún.
Nguyệt Li thấy bé chải lông cho Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân mượt mà bóng bẩy còn khâu vá cho nó một bộ đồ xinh xinh, nhóc Kỳ Lân hoàn toàn bị nuôi như cún, tức khắc xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ không biết có nên nhắc tiểu A Tứ rằng đây là một con thụy thú thượng cổ chủng loại khan hiếm chứ không phải cún con không nữa.
“Đại sư huynh, huynh đau đầu ư? A Tứ có Bách Hoa ngưng lộ đây.” Khương Tự thấy sư huynh mỹ nhân không xem đám sách cổ chất chồng như núi kia mà lại xoa xoa huyệt thái dương, bộ dáng có vẻ rất không thoải mái, vội vàng lấy một lọ Bách Hoa ngưng lộ từ túi bách bảo ra.
Nguyệt Li nhìn bé cười tươi như ánh mặt trời cùng với nốt ruồi màu máu nơi khóe mắt, đồng tử màu vàng hơi tối lại, nhẹ giọng hỏi: “A Tứ còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
“Tâm nguyện? Rất nhiều, rất nhiều ạ.” Khương Tự bóp bóp móng vuốt nhỏ mềm mụp của bé cún, cong mắt cười nói: “Hy vọng Đại sư huynh sớm tìm được thú Nguyệt Quang Nhất Giác, muội muốn chơi cùng bé thú một sừng, hy vọng Nhị sư huynh không bị sét đánh nữa, có người thương huynh ấy, yêu huynh ấy, hy vọng Tứ sư huynh người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hy vọng Ngũ sư huynh sớm ngày tìm được bồ đề cảnh, hy vọng Lục sư huynh cùng A Tứ vĩnh viễn không xa nhau……”
Ngoài xe ngựa, Mặc Khí không nói một lời, đồng tử màu trà dần sâu lắng.
Úy Hành cùng Già Nam vốn đang mỉm cười nghe lén, đến đoạn nói bé muốn cùng Lan Tấn vĩnh viễn không xa nhau, tức khắc tươi cười hơi cứng lại. Lan Tấn có cái gì tốt chứ? Tính tình quá mức hiền lành, trên người lại có trọng trách, sống chẳng chút tự do, chơi với bọn hắn không hơn à?
Nguyệt Li thấy bé nói đến nói đi mà mãi vẫn chưa nói đến mình, lông mi dày như lông quạ rũ xuống, hơi hơi mỉm cười, duỗi tay vuốt đầu nhỏ bông xù của bé, nhàn nhạt nói: “Rất tốt.”
Nếu bé bảo vệ nguyện vọng của các sư huynh thì chàng cũng sẽ bảo vệ nguyện vọng cho tiểu A Tứ vậy.
Khương Tự bị bàn tay khô ráo của chàng sờ đầu như có cảm giác bản thân rơi vào vòng ôm của hoa nguyệt quế. Cái ôm kia của hoa nguyệt quế mang theo mùi gỗ nhàn nhạt cùng với hơi thở lạnh lẽo sạch sẽ cực kỳ giống con người Đại sư huynh, thần bí cao lãnh khiến con người không tự chủ hướng tới.
Bé đến nay cũng không biết vì sao các sư huynh lại có chín tính cách khác biệt, thân phận bối cảnh cũng hoàn toàn khác nhau đều lên núi Thanh Vụ như vậy.
Chẳng qua bé vẫn rất mừng khi bản thân có nhiều sư huynh như vậy.
“Tiểu A Tứ, đã lâu cô không kiếm điểm thiện ác rồi đấy.” Trong thức hải, tiểu động phủ giả chết lâu lắm lắm quyết định bò ra ngoài phơi nắng xíu, nằm trên tầng thứ ba cây rụng tiền bày cái bụng béo, héo hon nói: “Còn không cho ta ra thì ta sẽ mọc mốc mất.”
“Được được được, ta sẽ cố gắng, ta cố gắng hết sức luôn.” Khương Tự có chút chột dạ ôm bé cún che giấu, gần đây bé có mò mặt ra ngoài đâu, không phải cùng bé cún chơi thì cũng trồng hoa trồng cỏ gì đó. Thôi, lại phải phấn đấu một trận rồi.
Bốn thất ngựa Phi Thiên kéo xe ngựa bên trong xa hoa bên ngoài khiêm tốn lướt qua núi tuyết, bay về Bách Thảo Quỷ Lâm phía tây phủ Lang Châu.
Khương Tự ôm Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân, lúc đang gục gặc ngủ gật trong xe ngựa thì nghe thấy tiếng Mộc Tiêu kinh ngạc hô hoán: “Mọi người mau nhìn kìa, đến Bách Thảo Quỷ Lâm rồi.”
Khương Tự giật mình một cái, lồm cồm bò dậy, vén giao tiêu lên, ghé vào cửa sổ xe ngóng ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ giờ chỉ thấy một khu vực xanh biếc như ngọc giữa vạn dặm núi tuyết, đúng là Bách Thảo Quỷ Lâm.
Ngựa Phi Thiên cùng sư mã cánh vàng hạ cánh xuống, bên dưới đã có không ít tu sĩ đến sớm dẫn đầu tiến vào Bách Thảo Quỷ Lâm, các tông môn đều kết bạn mà đi, náo nhiệt cực kỳ.
Lối vào Bách Thảo Quỷ Lâm có quá nhiều tu sĩ, dương khí tăng mạnh nên chẳng còn vẻ âm trầm đáng sợ, cứ như thể những gì nghe được trăm ngàn năm chỉ là lời đồn mà thôi.
Kiếm Tông cùng đội ngũ Mộc gia một hàng mười mấy người không nhanh không chậm đi theo phía sau chúng tu sĩ.
“Ngũ sư huynh, trước đó huynh vẫn luôn canh giữ ở Bách Thảo Quỷ Lâm, nơi này có gì lạ không?” Lan Tấn hỏi.
Hòa thượng trắng nõn tuấn tú vòng lại Phật châu lên vai, kháp pháp quyết huyễn hóa bản đồ Bách Thảo Quỷ Lâm ra, chỉ vào bốn điểm trong đó nói: “Bốn phương đông nam tây bắc có hai nơi chí dương điểm, hai nơi chí âm cực kỳ không ổn định, có khả năng có không gian trọng điệp, một khi vào nhầm sẽ bị truyền tống ra khỏi Vân Mộng Thập Bát Châu, cũng có thể sẽ chết trong kẽ hở không gian.”
(*) Không gian trọng điệp: không gian gấp khúc vỡ rồi liền lại liên tục.
Mộc Tiêu cùng Lý Trường Hỉ nghe xong trợn mắt há hốc mồm, Ngũ đại nhân vậy mà lại ở Bách Thảo Quỷ Lâm mấy tháng rồi? Còn biết nơi này có điểm chí dương và chí âm?
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Lão Ngũ, cái huynh nói là trước đó, hiện tại toàn bộ không gian trong Bách Thảo Quỷ Lâm đều không ổn định.”
Nguyệt Li nghiêng mắt nhìn bốn phía núi tuyết, nhàn nhạt gật đầu: “Nơi cực phù hợp để hạ xuống, bí cảnh Lang Hoàn một khi hạ xuống, toàn bộ Bách Thảo Quỷ Lâm đều sẽ bị hút vào trong rồi hình thành một cái đảo nối liền bí cảnh tự nhiên.”
“Hạ xuống? Bí cảnh Lang Hoàn? Nơi này?” Tiểu thiếu gia Mộc gia la to, thấy không có ai thèm để ý tới mình, cậu chỉ có thể tự véo mạnh vào đùi một cái, ngoan ngoãn dùng tay khép miệng lại.
“Hồ Mật ở cánh đồng hoang vu cực bắc là một nơi tuyệt hảo để bí cảnh hạ xuống, thừa dịp tông môn tuyển chọn đang diễn ra, chúng ta có thể thăm dò nơi này một lượt. Nửa tháng này mọi người hãy cẩn thận, một khi phát hiện ra dị thú chưa từng gặp hoặc cảnh tượng kỳ quái nhất định phải nhanh chóng cảnh báo.” Lan Tấn dặn dò, tiện thể sờ sờ đầu nhỏ của Khương Tự, dịu dàng nói: “A Tứ, muội lúc nào cũng phải ngoan ngoãn đi theo, không được rời khỏi Đại sư huynh, biết không?”
Trong đám người ở đây, Đại sư huynh có đạo thuật tu vi mạnh nhất, lại còn không sợ Thiên Đạo. Nếu như không may phát sinh việc gì nguy hiểm, A Tứ đi theo Nguyệt Li dĩ nhiên sẽ an toàn hơn cả.
Khương Tự gật gật đầu, nhích nhích người lại gần Nguyệt Li. Bé Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân trong lòng cũng vui sướng gật gật đầu theo, nó thích nhất hương vị của ánh trăng, vừa sạch sẽ lại vừa thành khiết.
Ngày đầu tiên của tông môn tuyển chọn, các tu sĩ hăng hái bất ngờ, cứ ba đến năm Tông Môn lại kết thành một nhóm cùng đi, người không biết có khi còn tưởng đây là chuyến dã ngoại gì đó. Cũng may mà sau một ngày, số lượng người dần phân tán, xung quanh cũng yên tĩnh hơn. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Khương Tự rời khỏi xe ngựa, cùng Nguyệt Li cưỡi một con sư mã cánh vàng. Bé ngoan ngoãn ngồi trên lưng sư mã cánh vàng, sợ sợ nắm chặt lông ngựa, rồi lại lo lông ngựa bị vặt trụi nên chuyển sang túm lấy ống tay áo của Nguyệt Li. Nhóc thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân ghé vào đầu vai bé vừa hưởng vầng sáng công đức vừa phun ra nuốt vào ánh sáng hoa trăng, sung sướng như muốn bay lên trời.
Cứ đi rồi lại đi mãi, rừng rậm càng ngày càng u ám tối tăm. Các tu sĩ không còn hưng phấn như lúc ban đầu nữa. Ngay cả Mộc Tiêu cũng cúi gằm đầu câu được câu không nói chuyện với Lý Trường Hỉ để tránh bản thân ngủ gật dọc đường.
Sư mã cánh vàng chạy cả một ngày mà chỉ vẽ nên một đường cong ngắn ngủn trên bản đồ Bách Thảo Quỷ Lâm. Thậm chí linh hoa linh thảo cũng không thu hoạch được gì.
Chẳng bao lâu sau ánh mặt trời dần dần ảm đạm, bóng đèn kéo đến. Úy Hành đi trước dò đường cũng quay lại, vui vẻ báo tin tốt: “Phía trước có một sơn cốc nhỏ, bên cạnh sơn cốc có dòng suối, chúng ta đêm nay nghỉ chân cạnh suối đi.”
Đoàn người đi đến trước sơn cốc thì phát hiện ra đây chỉ là một cái khe cực nhỏ, bên cạnh có dòng suối cũng bé chẳng kém. Dù vậy đi chăng nữa thì ở chỗ như thế này cũng đã có không ít tu sĩ hạ trại, chiếm chỗ, người cần nhóm lửa thì nhóm lửa, người cần uống nước thì lấy nước, bận bận rộn rộn.
Lan Tấn lấy pháp khí hóa thành nhà hoa, nhắc Khương Tự vào trong nghỉ. Những người khác cũng lần lượt kháp pháp quyết, bày trận pháp.
Khương Tự ăn chút bánh hoa, uống ít thanh lộ, lại rửa mặt một lượt rồi bò lên chiếc giường nhỏ mềm mại ôm bé cún đi ngủ. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, thú con Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân đột nhiên bảo dậy khỏi ổ chăn, dùng đầu củng củng Khương Tự.
Khương Tự buồn ngủ mông lung, xoa xoa mắt: “Tuyết Đoàn Tử, ngủ thôi.”
Nhóc con Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó tiếp tục lôi kéo áo váy Khương Tự, nhảy khỏi giường nhỏ, mở cửa gỗ ra khỏi nhà hoa. Khương Tự vội vàng xuống giường đuổi theo.
Khi đi ra khỏi phòng, bé nhìn tất cả trước mặt, đồng tử hơi co lại, bên ngoài nào phải khe suối trong Bách Thảo Quỷ Lâm nữa. Trên đỉnh đầu là một khoảng không tối đen nhuốm màu đỏ tươi kỳ dị, không có trăng sao, những nơi nhìn thấy đều như có lửa cháy nở rộ tựa linh hoa. Những bông hoa đó nở rộ dọc bờ sông tạo thành một con đường màu đỏ máu uốn lượn thông xuống U Minh giới.
Rất nhiều nam tu vẻ mặt thiết lập cứ ngơ ngác vớt những cây cỏ màu đen bồng bềnh trên mặt nước, lại bị ác linh trong sông điên cuồng cắn lại, trên người họ rất nhanh đã lộ ra sương trắng. Chúng nữ tu lại đang thi nhau ngắt lấy những đóa linh hoa như lửa cháy kia, rồi bị hơi thở bạo ngược từ linh hoa cực phẩm xâm nhập vào cơ thể làm đau đến mức mặt trắng không còn chút máu.
Các tu sĩ cứ máy móc ngắt linh hoa linh thảo tựa như con rối không có ý thức.
“Đường tới Minh Phủ?” Trong thức hải, tiểu động phủ bừng tỉnh, xoa đôi mắt để thấy rõ cảnh tượng trước mặt, hãi hùng khiếp vía kêu lên: “A Tứ, nơi này là U Minh giới trong truyền thuyết!”
Khương Tự còn chưa kịp sợ hãi đã thấy Tuyết Đoàn Tử không biết từ chỗ nào ngậm một cốc cây toàn thân màu đỏ đậm trông như nấm linh thảo chạy đến. Bé vội vàng ôm chặt nhóc con vào ngực, quay đầu nhìn lại mới thấy phía sau là vực sâu vạn trượng, nào có đường để đi?
“Tiểu động phủ, chúng ta làm thế nào mới có thể quay về được? Các sư huynh nhất định đang rất lo lắng.” Khương Tự nói xong bỗng cảm thấy hổ khẩu hơi nóng lên, chiếc lá nguyệt quế màu vàng chợt lóe lên rồi lập tức biến mất, quần áo của bé như bị thứ gì kéo kéo về phía sau một chút.
(*) Hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ.
Bé cúi đầu thì thấy một người tí hon chỉ nhỏ chừng ngón cái đang giật giật váy mình: “Hừ, người nhanh đi thu hoạch nấm ngay, bằng không Ma Vương mà tỉnh sẽ ăn luôn cả người.”
Khương Tự hơi ngây ra một lúc mới phát hiện ra dưới những gốc linh hoa màu đỏ lửa đều sản sinh ra một cây nấm, vô số Khuẩn Nhân lớn bằng ngón tay cái đang bận bận rộn rộn thu thập nấm đó.
(*) Khuẩn Nhân: Trong Đại Hoang Nam Kinh – Sơn Hải Kinh có ghi ở ngoài Nam Hải có người tí hon gọi là Khuẩn Nhân 菌人. Chữ “Khuẩn” ở đây là nấm nên có thể hiểu là người tí hon thu hoạch nấm.
Tiểu động phủ cũng ngây dại, mãi sau mới bóp đùi kêu lên: “Khuẩn Nhân?”
Trong nháy mắt khi Khương Tự biến mất, bên ngoài nhà hoa, đám Nguyệt Li bỗng nhiên mở bừng mắt, khắp trời đất vẫn đang yên lặng, dòng suối lẳng lặng chảy xuôi. Trong phòng hoa đã không còn một bóng người, trên chiếc giường nhỏ kia chỉ còn lại chút hơi ấm.
Sắc mặt Lan Tấn lạnh lẽo như có thể chảy ra nước, kiếm Thanh Mang bị gọi tản ra ánh sáng màu lục hoa mỹ bao phủ phạm vi 10 dặm xung quanh. Các tu sĩ trước đó còn hạ trại xung quanh dòng suối giờ cũng biến mất ly kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận