Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 632: Chôn Hài Cốt Ta Ở Nhị Phong

“Lão Nhị, có vấn đề gì sao?” Úy Hành tiện tay lau vết máu đang chảy ra, hỏi.
Suốt một đường, bọn hắn dùng phương thức ngu ngốc nhất, cứ thế xông thẳng lên, cả đám ai cũng bị thương. Đan dược hắn mang theo cũng tiêu hao gần hết. Thế nhưng mọi người đều chém giết đầy khí thế, đặc biệt là Mặc Khí, hắn cũng cẩn thận cảm giác được cực hạn, đột phá cực hạn.
Đồng tử màu trà của Mặc Khí nhìn về phía đàn tế màu đen đã trực tiếp nói cho hắn biết nơi đó rất nguy hiểm. Có điều nguy hiểm cũng như đánh cờ, không thể nói toạc ra được, nếu không sự bình tĩnh trước mắt sẽ lập tức bị xé rách.
Khuôn mặt thiếu niên mặc đồ đen hơi dịu xuống, thân thể ẩn vào trong bóng đêm, y khàn khàn nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, chờ những người khác đến.”
Trên đàn tế màu đen, bóng dáng tối tăm vừa vươn ra đã lén lút thu lại, dê béo, dĩ nhiên càng nhiều càng tốt, vậy mới có thể một lưới bắt hết.
Cô Xạ và mấy người Úy Hành trao đổi ánh mắt, tất cả đều nhận ra nguy cơ, cần phải nắm chặt thời gian để khôi phục thể lực, linh lực.
Mặc Khí rũ mắt nhìn chiếc kiếm nhỏ màu xanh biếc rơi trên mặt đất. Y ngồi xuống, trực tiếp ngồi lên trên chiếc yếm nhỏ kia rồi duỗi tay nắm chặt lấy. Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, miệng vết thương bị xé rách, máu từng chút một rơi xuống, thấm vào trong đất.
A Tứ đã tới nơi này.
*
Trong di tích chư thần chẳng phân biệt ngày đêm, tử khí giống như tro bụi ngập tràn khắp trời đất.
Mọi người trải qua một trận chiến lớn, sắc mặt ai cũng tái nhợt, mắt nhìn về phía thi thể chư thần tản ra uy áp đáng sợ đứng sừng sững trên đỉnh núi trước mặt cùng với đàn tế trời treo giữa không trung. Nội tâm chấn động vô cùng.
Hết thảy những gì diễn ra trước mắt khiến bọn hắn hiểu rõ chư thần vì Cửu Châu thái bình Thịnh thế đã phải lựa chọn như thế nào vào mười vạn năm trước.
Mặc Khí nắm chặt kiếm trong tay, bỗng nhiên đứng bật dậy.
Sắc mặt mọi người biến đổi, Úy Hành vội vàng hỏi: “Huynh muốn làm gì?”
Hiện giờ hai người tu vi cao thâm nhất là Nguyệt Li với tiểu sư muội đều không rõ rơi xuống đâu, nếu Mặc Khí lại xảy ra chuyện thì hắn cũng không cứu được.
Mặc Khí ngước mắt nhìn đàn tế trời màu đen thật lớn kia, giọng khàn khàn mang theo sự lạnh nhạt: “Nếu ta cũng không về, Lão Tứ, huynh hãy đem hài cốt ta chôn ở Nhị phong núi Thanh Vụ.”
Đến tận hôm nay, quay đầu nhìn lại những năm tháng trong quá khứ, y mới biết được những ngày ở trên núi Thanh Vụ chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất, bình thản nhất của cuộc đời này. Khi ấy có A Tứ làm bạn, có sư huynh đệ đồng môn, có thời gian chân thật như có máu có thịt.
Người chết vì tri kỷ.
Mặc Khí nói xong, người như sao băng bay thẳng về phía đàn tế trời, bóng dáng biến mất ở cửa vào địa cung tối tăm.
Mọi người đồng thời biến sắc, nhìn về phía Úy Hành.
“Dược chủ đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cô Xạ dẫn đầu hỏi.
Xưa nay nàng ấy luôn diện những bộ váy áo sạch sẽ trang nhã giờ đã tràn đầy vết máu, bùn đất. Dọc đường đi phải chiến đấu với ảnh yêu trong rừng rậm, thời thời khắc khắc căng thẳng, nàng ấy đã không có thời gian cho váy áo xinh đẹp, búi tóc gọn gàng nữa, bởi vì mỗi người ở đây lúc nào cũng có thể sẽ phải chết đi.
“Chúng ta cũng đi vào, nếu huynh ấy xảy ra chuyện, sau này Khương Tự hỏi tới, ta cũng không biết phải trả lời sao nữa.” Hoa Liễm Diễm nghiến răng nghiến lợi đề nghị.
Úy Hành lắc đầu: “Trước cứ chờ đã, Mặc Khí không phải người có tính cách xúc động, nếu tình huống không ổn, chúng ta lại vào.”
Úy Hành nhìn đàn tế trời âm trầm tĩnh lặng đằng kia. Từ trước đến nay Lão Nhị luôn bình tĩnh, chỉ khi gặp tiểu sư muội mới vui buồn bất thường. Chẳng lẽ tiểu sư muội ở trong đàn tế trời?
Sắc mặt tu sĩ mặc áo bào màu lam dần nặng nề hơn.
Trong không gian hư vô, Khương Tự ngồi trên đất bằng đầy băng tuyết, cả người như hóa thành một người băng được khắc thành, khuôn mặt bị tuyết làm đông lạnh, duy nhất chỉ có tay phải vẫn duy trì tư thế khép lại trước đó, bên trong tràn ra một chút ánh sáng nhàn nhạt bảo vệ xíu xiu độ ẩm cuối cùng nơi ngực nàng.
Khương Tự nắm lấy chín hạt đạo chủng của Cửu Sắc Tiên Liên, thần hồn phảng phất đã thoát ra ngoài, nhìn thấy bản thân đã hóa thành người băng, thấy Bút vẽ nhỏ và nhóc thú Kỳ Lân đáng thương vô cùng ghé sát vào cửa động phủ, tầm mắt hướng ở những nơi xa hơn, cao hơn, nhìn thấy quy tắc tử vong chia không gian hư vô thành từng khu.
Có nơi bị đóng băng vạn dặm, có nơi bị lửa cháy bừng bừng, có nơi ngập tràn tử khí, có nơi lại là núi đao biển lửa, mỗi người ở mỗi nơi không giống nhau, rõ ràng thân đều trong không gian hư vô lại nhưng lại tựa như bị lạch trời ngăn cách, không có cách nào vượt qua.
Khương Tự nhìn một màn trước mắt, nội tâm bừng tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận