Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 469: Khương Tự Ứng Chiến

Mặt Khương Tự không đổi sắc, tiếng đàn lại biến đổi liên tục. Lần này đàn ra chính là khúc Trấn Ma, vô số Phật âm linh hoạt kỳ ảo giáng xuống. Từng đạo phù Phật âm mang ánh sáng vàng nhẹ nhàng đáp lên người oan hồn thú Mãng Ngưu.
Con thú Mãng Ngưu kia kêu thảm thiết quỳ sát đất xin tha. Lệ khí đầy người dần dần tiêu tan để lộ bộ dạng nguyên bản của nó. Thú Mãng Ngưu bát cảnh đột nhiên quay đầu nhằm thẳng về phía Giả Kỳ, nó rít vào hất thẳng gã xuống mặt đất, sau đó đánh vỡ chiếc trống da trâu cổ dùng chính da của nó chế thành.
Sau khi báo thù, thú Mãng Ngưu từ xa xa bái Khương Tự một bái rồi thú hồn dần dần tiêu tan khỏi trời đất.
Trong nhà giam đạo thuật, nhạc tu kia bị chính pháp khí của mình phản phệ, lại bị thú Mãng Ngưu bát cảnh hất thẳng xuống mặt đất chỉ có thể hộc máu không ngừng, trong mắt ngập tràn sự kinh hãi nhìn Khương Tự.
Sao có thể?
Kia chính là một đầu thú Mãng Ngưu bát cảnh bị lột da khi còn sống, sau đó luyện chế liên tục trong vòng 49 ngày, thú hồn chỉ còn lại bản năng giết chóc, thế mà lại có thể bị Khương Tự làm tiêu tan hết lệ khí.
Tiếng đàn của nàng này thật đáng sợ!
Khương Tự nhìn gã, lạnh nhạt nói: “Tâm thuật bất chính, không xứng làm nhạc tu.”
Đài cao yên tĩnh.
Mọi người nhìn nữ tu xinh đẹp vô cùng mang chính khí lẫm liệt quanh thân đứng trong nhà giam đạo thuật, tay vỗ nhẹ vào Mỹ Nhân Phiến, lại quay sang nhìn nhạc tu kia hộc máu liên tục đã rơi vào trong trạng thái chết ngất, ai nấy chỉ có thể khiếp sợ mà nhìn.
Trong đám người đột nhiên có tiếng vỗ tay vang dội phát ra. Nội tâm các tu sĩ giống như có ngọn lửa bùng lên, đây mới là phong thái của nữ tu Cửu Châu chứ.
Trên lầu Đăng Tước, gia chủ Lan gia Lan Mộ nhìn về phía chủ nhân Nguyệt phủ bên cạnh mình, mỉm cười hỏi: “Nguyệt huynh cho rằng nữ tu này thế nào?”
Nguyệt Chiếu liếc qua Nguyệt Li đang ở trên đài cao, thấy thằng bé nhìn chằm chằm vào nữ tu kia không nháy mắt đến một cái, trong đôi mắt kia hình như còn có ánh sáng, ông tức khắc khẽ cười đáp: “Rất tốt, truyền nhân khúc Trấn Ma là người phúc trạch thâm hậu nhất trong trời đất.”
Nếu là A Li chưa tự trảm đạo căn… cũng thật xứng đôi vừa lứa.
Khúc Trấn Ma?
Các vị gia chủ Thánh Hiền trên lầu Đăng Tước hơi hơi khiếp sợ, thế mà lại là truyền nhân của khúc Trấn Ma đã thất truyền từ thời thượng cổ? Cô nhóc này thật khiến mấy người họ càng ngày càng nhìn không thấu.
Lan Lăng lão nhân cười tủm tỉm lên tiếng, chỉ huy người nâng nhạc tu kia xuống rồi mới phất nhẹ tay áo, công bố kết quả: “Trận này Khương Tự thắng. Giả Kỳ loại.”
Khương Tự thu Mỹ Nhân Phiến về, đang muốn quay lại đài cao thì nghe thấy có tiếng xôn xao. Thần nữ Cô Xạ diện váy dài u lan thanh la, tóc đen vấn cao từ trên đài đứng lên, giọng thanh thanh nói: “Bách Hoa Tông, Cô Xạ khiêu chiến Khương Tự.”
Một lời của Cô Xạ vừa dứt đã khiến toàn trường yên lặng.
Cô Xạ chính là người có mệnh cách thần nữ chuyển thế, sớm đã phá vỡ mà vào bát cảnh, có cùng đẳng cấp với các tu sĩ thiên tài trên Cửu Châu như Nguyệt Li và mấy người Lan Tấn. Hơn nữa nàng ấy còn có bán Thần khí Lạc Hoa Đăng, thực lực có thể so với tu sĩ bát cảnh đỉnh. Nàng ấy khiêu chiến Khương Tự vừa mới phi thăng 1 năm?
Trên lầu Đăng Tước cũng rơi vào trạng thái yên lặng.
Thần nữ Cô Xạ mở miệng khiêu chiến Khương Tự?
Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, các tu sĩ trên đài cao tất cả nổ tung. Hơn phân nửa đang kêu rên, số còn lại còn bận khiếp sợ.
“Thần nữ Cô Xạ sao lại khiêu chiến Khương Tự? Ta còn muốn khiêu chiến nàng ấy đó.”
“Không sai, nếu Khương Tự bị thần nữ loại, chúng ta từ nơi nào tìm đối thủ tốt như vậy.”
“Các người tỉnh đê, vừa rồi Khương Tự đã đánh bại tu sĩ thất cảnh trung kỳ đấy.”
“Đó là nhạc tu, hơn nữa thất cảnh trung kỳ cũng không coi là mạnh gì, nếu chúng ta xuất chiến tất nhiên có thể thắng.”
“Không sai, thất cảnh trung kỳ ở cửa thứ ba xem như tu vi lót đế, mọi người phần lớn đều có tu vi thất cảnh đỉnh.”
“Chỉ có ta tò mò vì sao thần nữ muốn khiêu chiến Khương Tự sao? Ta còn tưởng rằng nàng ấy sẽ khiêu chiến Thiếu chủ Nguyệt phủ cơ.”
“Khả năng thần nữ cũng muốn nằm thắng tiến vào mười thứ hạng đầu? Hay muốn so một trận sắc đẹp?”
Mọi người mồm năm miệng mười cứ thế nghị luận liên tục, thậm chí họ còn quên mất bản thân cũng cần phải tham gia vòng khiêu chiến.
Từ sau khi thanh danh của Khương Tự trở nên nổi bật hơn tại Cửu Châu, nàng thường xuyên bị so sánh với Thần nữ Cô Xạ, kết quả không ngờ hai vị nữ tu có thực lực cách xa lại ngay lập tức đối đầu ở vòng khiêu chiến.
“Nếu ta là Khương Tự thì sẽ trực tiếp nhận thua.”
“Này còn đánh thế nào được? Thần nữ Cô Xạ ít nhất cũng có tu vi bát cảnh hậu kỳ đấy.”
“Là ta, ta cũng nhanh nhanh nhẹn nhẹn nhận thua. Khỏi mất mặt.”
Các tu sĩ đang nghị luận nhiệt tình thì thấy trong đạo nhà giam thuật, nữ tu xinh đẹp tay cầm bút vẽ, người diện bộ váy thanh la màu xanh lục ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười, rõ ràng từng chữ mở miệng: “Khương Tự ứng chiến.”
Cảm ơn các bạn P, Y, A, T, D, L, C, H cùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.

'Khương Tự ứng chiến."
Nụ cười kia tựa như tia nắng ban mai phá tan mây mù khiến ánh sáng chiếu thẳng xuống dưới, tỏa sáng làm lòng người cảm thấy thư thái hơn, thật lâu vẫn không có cách nào hoàn hồn.
Khương Tự thế mà lại ứng chiến?
Các tu sĩ vây xem ngoài đài cao đều kích động hẳn lên, không biết nữ tu có thiên phú mạnh hơn hay người có mệnh cách thần nữ chiếm ưu thế nhỉ?
Trên lầu Đăng Tước, các vị gia chủ, Thánh Hiền cũng ồ lên một tiếng. Cô Xạ đã có tu vi bát cảnh đỉnh, cô bé kia dù có thiên phú hơn người đi chăng nữa cũng không thể nào vượt cấp tỷ thí được.
“Thanh sĩ Nam Dương, bà không phải cố ý muốn thu đứa nhỏ này làm đồ đệ sao? Mau bảo đứa nhỏ dừng tay, miễn cho bị thua rồi tương lại ảnh hưởng tâm cảnh khi tấn chức.” Thính Đạo Sơn Nhân vội vàng giục.
Ông cụ trước mặt Thanh sĩ Nam Dương nào có uy nghiêm của cửu cảnh Thánh Hiền, ông chẳng khác gì một tên nhóc mới lớn rơi vào lưới tình.
Trưởng lão Lục Thâm hừ lạnh một tiếng: “Đã ứng chiến thì sao có thể nói dừng? Không dám so đấu mới có thể ảnh hưởng tâm cảnh.”
Thanh sĩ Nam Dương không nói một lời, tầm mắt dừng trên người Khương Tự. Cô bé này là nữ đệ tử bà thấy vừa ý nhất trong những năm gần đây, bất kể tướng mạo, tính tình hay đạo thuật đều có thể xưng với một từ 'nhã'.
Pháp khí còn là một cây bút vẽ, tuyệt, quá tuyệt diệu.
Chỉ tiếc con bé tu hồn lực.
Nếu Khương Tự thật sự bằng lòng bái bà làm sư phụ, bà dĩ nhiên cũng sẽ vui lòng tìm sách cổ, các loại pháp khí từ thời chư thần thượng cổ giúp con bé tu đạo, hiểu thêm về ký hiệu đồng thau, phá vỡ để vào cửu cảnh. Nếu đối mặt với kẻ địch mạnh mà không dám ứng chiến thì mới thực sự khiến bà thất vọng.
Tuy nhiên Khương Tự lại không như vậy.
Thanh sĩ Nam Dương làm lơ hai người tranh chấp, nhìn về phía Chủ nhân Nguyệt phủ và Gia chủ Lan gia, mỉm cười hỏi: “Khương Tự và Nguyệt Li, Lan Tấn là sư huynh muội, không biết tu vi hồn lực của con bé là mấy cảnh?”
Lan Mộ vội vàng cười đáp: “A Tấn nói tiểu sư muội của thằng bé đã sớm phá vỡ vào bát cảnh, chắc hẳn như vậy nên Cô Xạ mới chọn khiêu chiến cô nhóc, kỳ phùng địch thủ ấy mà, chỉ có vậy mới có thể thống khoái chiến một trận.”
Lan Mộ vừa đáp lời đã ngay lập tức hóa giải tranh chấp giữa đôi bên, một câu cũng đủ khiến mấy người Trưởng lão Lục Thâm và Thanh sĩ Nam Dương đều cảm thấy nội tâm thoải mái cực kỳ.
Thanh sĩ Nam Dương gật đầu: “Không biết mọi người xem trọng ai? Gần đây ta có tới một thế giới nhỏ chơi, may mắn thu được một kiện pháp khí thượng cổ mới, hôm nay liền cược cho nữ đệ tử tương lai kia của ta đi.”
Mọi người kinh ngạc, đây là vì thu đồ đệ mà liều mạng ha, bất kể Khương Tự thắng hay thua, xem ra Thanh sĩ Nam Dương đều hạ quyết tâm muốn thu nàng thành đồ đệ của mình.
Lan Lăng lão nhân cười phụ họa: “Gần đây mới có được một bảng chữ mẫu thượng cổ, cũng cược cho bạn nhỏ Khương Tự đi, bằng không thằng chắt kia của ta tất sẽ trách ta.”
Lần này mọi người sôi nổi có tiền ra tiền có đồ ra đồ, cuối cùng tổng hợp lại thế mà được không ít, tỷ lệ cược cho Khương Tự thắng áp đảo, ngay cả Nguyệt phủ cũng cược Khương Tự Thắng.
Có điều nghĩ đến nữ tu kia vừa mới phi thăng không lâu, chẳng qua có giao tình với mấy đứa nhỏ nhà các thế gia lớn nên mới được cược nhiều, mấy người Trưởng lão Lục Thâm nghĩ thế bèn cười. Nếu mấy kẻ này đã muốn đưa lễ vật thì mấy người bà cũng không khách khí nhận đâu.
Không ai biết trên lầu Đăng Tước, các gia chủ, Thánh Hiền đang vì trận chiến này mà đặt cược, bỏ không ít vốn.
Trên đài cao, Thần nữ Cô Xạ dẫm lên mây lành, bước vào trong nhà giam đạo thuật, hướng về phía Khương Tự chắp tay thi lễ: “Cô Xạ Bách Hoa Tông, xin chỉ giáo.”
Khương Tự thi lễ đáp lại: “Khương Tự. Sau trận chiến này, cô sẽ biết được lai lịch sư môn ta.”
Cô Xạ nghe vậy, không hề có ý khinh địch, ngược lại cẩn thận gật đầu: “Đạo thuật này ta chưa bao giờ thi triển trước mặt người khác, cẩn thận.”
Cô Xạ nói xong đã ngay lập tức tế pháp khí Lạc Hoa Đăng của mình ra. Lạc Hoa Đăng kia sử dụng tài chất bằng đồng, dáng vẻ cổ xưa, chỗ tay cầm còn được điêu khắc hoa văn đồng cổ vô cùng phức tạp, bên trong hoa đăng hình bát giác tỏa ra ánh sáng màu trắng mờ mờ, ánh sáng trắng cứ từng chút một sáng lên, chẳng bao lâu vầng sáng đã mở rộng tràn ngập toàn bộ đài cao, thậm chí còn bao phủ toàn bộ đài Đăng Tiên.
“Thật lạnh nha, các huynh cảm thấy thế không?”
Cảm giác lạnh này không khác gì sự lạnh lẽo khi chui vào trong tảng băng.
Các tu sĩ bị đông lạnh đến mức run bần bật, có người không chịu nổi đành sử dụng đạo thuật để sưởi ấm, chờ đến khi nhìn qua nhà giam đạo thuật mới thấy ánh mắt Thần nữ Cô Xạ lạnh lẽo vô cùng, nàng ấy đang gằn từng chữ từng chữ một: “Thuật này có tên Hạ Nguyệt Lăng Tiêu, MỞ.” Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Cô Xạ gằn từng chữ từng chữ một: “Thuật này có tên Hạ Nguyệt Lăng Tiêu, MỞ.”
Lời còn chưa dứt thì các tu sĩ vây xem đã nghe thấy hai chữ 'kết băng'.
Ngay lập tức ánh sáng trắng mờ mờ mở rộng ra khắp toàn bộ đài Đăng Tiên biến thành băng giá. Toàn bộ đài cao, thậm chí bao gồm cả phạm vi trăm dặm xung quanh đều trở thành thế giới băng tuyết, từng đóa hoa lăng tiêu bằng băng rơi xuống, uy áp bát cảnh đỉnh ép cho các tu sĩ xung quanh phải biến sắc, họ đồng thời bấm quyết cố gắng chống đỡ cảm giác lạnh lẽo đến tận xương này.
Đây chính là thực lực bát cảnh đỉnh sao?
Đồng tử của các tu sĩ co rụt lại, tất cả nhìn cảnh tượng đóng băng vạn dặm trước mặt, trong nội tâm có sự sợ hãi lan tràn. Họ có cảm giác máu như đang đông lại, linh lực đình trệ.
(*) Hoa lăng tiêu hay còn được bằng những cái tên khác như cây lăng tiêu, hoa nữ uy, hoa cát tường, cây Mỹ Quốc tử vi, hoa ngạc lăng tiêu,... Hoa đăng tiêu có tên gọi khoa học là Campsis Radicans, thuộc họ Núc nác (Bignoniaceae) và có nguồn gốc từ Bắc Châu Mỹ. Hoa đăng tiêu có hình dáng giống như cái chuông với phần thân thon dài vừa phải, phần đầu hoa to và loe hơn, cánh hoa mỏng có cảm giác rất mềm mại, hoa có màu đỏ cam kèm theo hiệu ứng loang màu đậm dần về phần đầu cánh hoa tạo nên một vẻ đẹp vô cùng bắt mắt.
Trong nhà giam đạo thuật, Khương Tự cũng không biết đã phải chịu uy áp lớn đến chừng nào.
Mọi người nhìn về phía nhà giam đạo thuật kia chỉ thấy nữ tu mặc áo màu lục với ống tay không rõ tự động nhẹ bay như mây trôi đang đứng giữa trung tâm công kích của đạo thuật, thiếu nữ vẫn tỉnh táo nói: “Thuật này rất được, mỗi tội lăng tiêu biến hóa quá lạnh, sau khi đóng băng, tất sẽ chuyển sang mùa xuân ấm áp.”
Đạo thuật của Cô Xạ rất mạnh, mạnh đến mức vượt ngoài dự đoán của Khương Tự.
Nàng nâng mắt nhìn hoa lăng tiêu bay múa đầy trời, đẹp thật, vẻ đẹp còn mang theo tâm tính thanh cao của người thi pháp. Mỗi một đóa hoa lăng tiêu đều chứa đạo thuật công kích của tu sĩ bát cảnh. Khi hoa lăng tiêu bay múa đầy trời rơi xuống cũng là lúc vô số đạo thuật công kích trực tiếp. Khó trách Cô Xạ thanh cao như thế, tu vi của nàng ấy đã đạt bát cảnh đỉnh.
Khương Tự không dám khinh địch chút nào, tay vẽ trên không trung một đạo ký hiệu. Ký hiệu kia mang theo ánh sáng vàng nhàn nhạt, ký hiệu vừa thành đã khiến hoa lăng tiêu đang bay bổng lập tức ngưng kết lại.
“Phòng Tự Phù!” Trên lầu Đăng Tước, Trưởng lão Lục Thâm giật mình kêu lên, nàng kia sao lại vẽ được ký hiệu đồng thau?
Các vị gia chủ, Thánh Hiền lập tức khiếp sợ, ánh mắt dừng trên đài cao, bên kia một ký hiệu của Khương Tự vừa ra thì bên này Cô Xạ cũng đã vẽ nên một ký hiệu khác.
Hoa lăng tiêu đang bay múa trong không trung ngay lập tức hóa thành vô vàn mũi tên bằng băng. Vạn mũi tên băng đồng thời phát động hướng thẳng về phía nữ tu đang đứng trong nhà giam.
Cây bút vẽ trắng như tuyết trong tay Khương Tự nhẹ khua như nước chảy mây trôi vẽ nên sáu ký hiệu Phong Tự Phù phong ấn chặt chẽ trời đất. Thế nhưng chiêu kia chỉ có thể bị chặn lại chứ chưa phá được.
Các tu sĩ vây xem đồng loạt đứng lên, hít hà một hơi, mắt nhìn theo chiến trường nguy cơ tứ phía lại đẹp như tranh.
Ký hiệu?
Khương Tự và Thần nữ Cô Xạ không ngờ lại so ký hiệu?
Không phải nên đấu đạo thuật à?
Mọi người hít thở không thông, phảng phất như tiếp xúc vào một thế giới mà bản thân họ không có cách nào hiểu được.
Những tu sĩ trước đó định khiêu chiến Khương Tự giờ sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hổ thẹn vạn phần, người mù cũng có thể nhận ra đạo thuật của Thần nữ Cô Xạ mạnh bao nhiêu, thế mà Khương Tự còn có thể thành thạo chặn lại. Nếu họ khiêu chiến Khương Tự, vậy không phải vừa đi đã nhận cái chết sao?
“Ra chiêu, các huynh xem, Khương Tự ra chiêu kìa.”
Các tu sĩ duỗi dài cổ, ngưng thở nhìn chằm chằm vào nữ tu mặc áo lục đang ngăn lại muôn vàn tên băng bằng cách bắt đầu vẽ tranh, nàng điên cuồng vẽ lên trên không trung từng nét bút một. Một nét bút vừa ra lại một nét bút khác tiếp tục, mỗi một nét bút phóng khoáng tựa gió xuân, gió xuân vừa thổi như thổi vào hàng dương liễu đang chắn bên ngoài để rồi băng tuyết dần dần hòa tan, vô số hoa cỏ bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, trăm hoa đua nở.
(*) Dương liễu (Phi Lao) là loại cây thân gỗ thuộc họ Phi Lao, ưa sống ở những nơi đất cát có khí hậu nóng và gió ở miền ven biển. Cây có xuất xứ từ châu Úc với tên gọi khoa học là Casuarina equisetifolia J.R et G. Forst. Ở Việt Nam, chúng thường sống trên các vùng đất đồi, đất cát và được trồng nhiều nhất ở duyên hải miền Trung. Loài cây này có 2 loại chính là Phi Lao trắng với gỗ màu trắng, nhẹ, mềm và Phi Lao tía với gỗ màu hồng, nặng, bền chắc.
“So đấu cảnh giới, các nàng đang so cảnh giới.” Có tu sĩ hít thở không thông hô lên.
Nhìn qua mới thấy mùa xuân ấm áp đã tràn về nơi đang đóng băng vạn dặm kia. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn mùa xuân ấm áp dần xua đuổi giá rét giữa trời đông. Quả thực là cảnh tượng kỳ lạ vô cùng đang tồn tại.
Cuối cùng băng mùa đông đang cắn nuốt mùa xuân ấm áp hay gió xuân thổi phá đi băng tuyết?
Những người thường như họ so đấu thắng bại bằng đạo thuật còn Khương Tự và Thần nữ Cô Xạ lại đấu qua cảnh giới. Ai cao ai thấp có thể nhìn thấy dễ dàng.
Sắc mặt Cô Xạ hơi tái nhợt, nàng ấy đã liệt Khương Tự vào danh sách đối thủ cực mạnh lại không ngờ rằng người này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Đạo thuật của nàng kia khủng bố đến mức khiến người ta hít thở không thông. Mỗi một bút vẽ xuống tựa như sự tồn tại chân thật, không, có lẽ là tồn tại chân thật thực sự.
Nàng ấy có thể ngửi được mùi hương trăm hoa đua nở, có thể cảm nhận được gió xuân đang thổi, nhưng sao có thể thế được? Nàng kia đâu phải là thần? Khương Tự không thể nào sáng tạo ra thế giới chân chính được!
Thế nhưng nàng ấy lại không tìm ra chút sơ hở nào, mà Khương Tự bên kia vẫn đang tiếp tục vẽ tranh. Mỗi một nét bút vẽ ra đều như thể miêu tả chi tiết thế giới này một cách hoàn mỹ, mọi thứ đều càng ngày càng trở nên chân thật hơn.
Khương Tự vẽ từ trăm hoa cho đến linh thú, mỗi một con linh thú dưới ngòi bút của nàng sống động vô cùng. Chúng cứ thế chạy ra ngoài, sung sướng kiếm ăn trên đồng cỏ. Còn thế giới bị đóng băng bắt đầu rơi vào tình trạng hòa tan nhanh chóng, ngay cả muôn vàn mũi tên băng trên đỉnh đầu cũng đang ở thế tan chảy.
Nội tâm Cô Xạ chấn động.
Nội tâm nàng ấy đang là một mảnh bình nguyên đầy băng tuyết nên mới có thể nghĩ ra được đạo thuật này. Vậy phải chăng nội tâm Khương Tự… chẳng lẽ lại là mùa xuân ấm áp hợp lòng người hay sao?
Nội tâm của một người sao có thể ấm áp như ánh mặt trời xán lạn, sao có thể dịu dàng được như vậy, lẽ nào không có lấy một tia mù mịt hay lạnh lẽo?
Một khắc kia, trái tim Cô Xạ cảm thấy đau đớn, đầu ngón tay run rẩy nắm chặt lấy Lạc Hoa Đăng. Nàng ấy cho rằng đại đạo của mình chính là sự cô độc, sự lạnh nhạt. Ấy vậy mà Khương Tự lại nói với nàng ấy rằng đại đạo vẫn có thể là sự ấm áp, là sự xán lạn.
Có phải vì vậy nên Nguyệt Li mới lựa chọn đến gần nàng kia, Lan Tấn, thậm chí cả những con cháu thế gia xuất sắc ở Cửu Châu cũng chọn đến gần nàng kia không?
Cô Xạ cười tự giễu một tiếng, bởi vì con người vạn năm như một, năm dài tháng rộng luôn lạnh băng nên mới khát vọng đến gần sự ấm áp.
Ánh mắt Cô Xạ đột nhiên lạnh lẽo cực hạn nhìn chằm chằm vào bình nguyên bằng băng đang bị hòa tan, nhàn nhạt lên tiếng: “Cô rất mạnh, nhưng đạo này chung quy cô độc, thuật tiếp theo, Thanh Đăng Cổ Phật.”
Khi bốn chữ kia rơi xuống, các tu sĩ cảm thấy trời đất biến mất, mặt trăng mặt trời bị sự vô tình cắn nuốt, chỉ còn lại một miếu cổ tối tăm cũ nát, giọt nước nhỏ giọt khiến góc tường lầy lội, trong miếu chỉ có một bức tượng Phật cổ phủ đầy tro bụi. Phật cổ kia nhắm mắt không nói không rằng, năm tháng trôi qua, chỉ có một ngọn đèn cháy leo lét tỏa sáng.
Các tu sĩ bị nhốt trong đạo thuật, hít thở không thông đến mức không có cách nào nói thành lời, chiêu này có thể nói hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Đạo thuật này vừa ra, trên đài cao, đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi tối lại: “Thuật này rất mạnh, ta cũng chưa chắc phá được.”
Sắc mặt đám người Lan Tấn nặng nề, không nghĩ tới khi Cô Xạ và A Tứ đối chiến lại có thể lâm thời kích phát, sáng chế ra đạo thuật nọ.
Đây là đạo thuật mạnh nhất của Cô Xạ.
Bọn hắn… không có cách nào phá giải.
Đạo thuật Cô Xạ vừa ra, trên lầu Đăng Tước, các vị gia chủ Thánh Hiền thi nhau nhòm qua nhìn.
Lan Lăng lão nhân mỉm cười khen: “Trưởng lão Lục Thâm, Bách Hoa Tông các bà mấy năm tới chắc hẳn sẽ có thêm một vị cửu cảnh.”
Trưởng lão Lục Thâm thật sự không ngờ Cô Xạ lại có thể sáng tạo ra đạo thuật đến mức này. Đạo thuật kia có thể cắn nuốt trời đất khiến cho ánh mặt trời cũng trở nên ảm đạm, Thanh Đăng Cổ Phật có vẻ ngoài hoang vắng dường như lan tràn ra khắp lầu Đăng Tước, bà lập tức cảm khái: “Con bé thiên tư thông tuệ, từ nhỏ lại chịu được khổ, chỉ chờ một cơ duyên sẽ có thể phá vỡ để vào cửu cảnh.”
Khóe môi Thanh sĩ Nam Dương cong lên mỉm cười, nhàn nhạt gãi đúng chỗ ngứa: “Vậy thật nên chúc mừng Bách Hoa Tông trước.”
Thanh sĩ Nam Dương nói xong, tầm mắt dừng trên người Khương Tự, đạo thuật xác thực rất mạnh, còn có cảm giác có cơ hội phá vỡ vào cửu cảnh. Khương Tự muốn phá cảnh thế nào đây?
Gia chủ Lan gia ngồi một bên dịu dàng cười: “Đều không tồi, dù Cô Xạ hay Khương Tự cũng đều là thiên tài khó gặp ở Cửu Châu. Nữ tu có thiên phú bậc này nếu bởi vì quy tắc mà thua, không có cách nào bước lên núi Thiên Trắc để hiểu thêm sự uy nghiêm của Thần khí thì cũng thật quá đáng tiếc, không bằng năm nay chúng ta phá lệ một lần?”
Lời của Lan Mộ vừa dứt đã khiến mọi người nhỏ giọng nghị luận liên tục.
Trưởng lão Lục Thâm thấy thế hừ lạnh một tiếng, Lan gia quả nhiên vẫn luôn bênh vực người mình, cách nói này chỉ kém chỉ thẳng rằng muốn đưa Khương Tự lên núi Thiên Trắc.
“Tỷ thí còn chưa kết thúc, vẫn nên chờ sau khi chấm dứt lại thương nghị việc này đi.”
Việc này cứ thế bị đè xuống, còn trên đài cao lại là một cảnh tượng khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận