Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 107: Rồng Chính Trực

Khương Tự vỗ vỗ vào tay Tam sư huynh, đứng xuống bom thuyền, lấy hộp ngọc đựng gạo Long Nha từ trong túi bách bảo ra đưa cho tiểu Chúc Long, nói: “Đừng khóc, gạo Long Nha này cho mi, mi đem nó gieo xuống, chờ nó lớn, mi sẽ có gạo Long Nha để ăn rồi.”
Tiểu Chúc Long nghe vậy, suýt nữa không thể tin được lỗ tai mình, gạo… gạo Long Nha? Đồ ăn Long tộc bọn nó thích nhất? Trời ạ! Sao có thể? Gạo Long Nha đã sớm tuyệt tích cơ mà.
Tiểu Chúc Long nhìn người phàm khoác áo hồng nhạt trước mặt, Tự nhiên thấy bé đáng yêu vô địch!
Tiểu Chúc Long ngơ ngác nhìn gạo Long Nha gần như trong suốt trong hộp ngọc, nội tâm không khỏi vui sướng muốn bay lên trời: “Đi, ta mang các ngươi đi tìm Lan Chi Ngọc Thụ, nếu là có gạo Long Nha ăn, ai còn thèm trông một cái cây!! Ta cũng không ngốc!”
Khương Tự lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.
Lý Trường Hỉ vẻ mặt dại ra đi theo phía sau đám Nguyệt Li tìm Lan Chi Ngọc Thụ, giời ơi, gạo Long Nha là cái gì thế? Lan Chi Ngọc Thụ lại là cái gì vậy? Sao đã cái gì cũng chưa nghe qua như này?
Khương gia tiểu nương tử sao lại có đồ Chúc Long thích ăn? Rốt cuộc đây là khí vận nghịch thiên gì thế này?!!!
Tiểu Chúc Long lấy được gạo Long Nha đã sớm tuyệt tích vui mừng nhét vào trong động khư của mình, sau đó mang theo đoàn người Khương Tự đi về chỗ trung tâm của thế giới nhỏ tìm Lan Chi Ngọc Thụ.
Tay Khương Tự cầm Tị Thủy Châu, đi vào thế giới đáy biển mà không khác gì lẫm trên đất bằng, bước chân ngắn cũn cỡn lại diện váy hồng nhạt đi theo sau tiểu Chúc Long.
Tiểu Chúc Long sống cô độc đã ngàn năm, nào gặp qua một muội muội đáng yêu như vậy bao giờ, nó không khỏi nắm lấy tay bé, thấy đám người Trọng Hoa Mặc Khí liếc mắt cảnh cáo vẫn làm như không thấy mà còn cố tình lắc lắc cái đuôi rồng, hừ, ngoài tiểu Khương Tự thì tất cả đều là người xấu, một đám tu sĩ hư hỏng!
Nguyệt Ly đã giải thuật Ngôn Linh, những người mặc cả kia nhìn thấy tiểu Chúc Long đều kinh hoàng thất thố trốn đi.
Đôi mắt to đen nhánh của Khương Tự đảo qua đảo lại, quay sang hỏi tiểu Chúc Long: “Tiểu Chúc Long ca ca, huynh không có nhà à? Sao lại xuất hiện ở nước Để Nhân thế? Nơi này đều là nước biển, không thích hợp với con rồng vi phong lẫm lẫm như huynh đâu!!”
Tiểu Chúc Long bị đám người Trọng Hoa Mặc Khí đánh mặt mũi bầm dập, đến long lân cũng nhìn thấy tơ máu, giờ lại được một tiểu nương tử mềm mại cưng cưng như Khương Tự khen đến tận trời, nội tâm thoải mái vui vẻ biết bao nhiêu, tự động nói hết nỗi lòng: “Ta cũng không biết nhà của ta ở đâu. Từ khi ta phá vỏ trứng mà ra thì chỉ biết chưa thần đã ngã xuống. Tộc Chúc Long cũng bị diệt sạch, có lẽ ta là con rồng cuối cùng trên đời này. Đáng tiếc tuổi ta còn nhỏ, giờ tu sĩ phần lớn đều hung tàn lại gian trá, thích nhất bắt bé rồng vừa đáng yêu vừa mạnh như ta làm tọa kỵ. Thế là ta cứ tùy tiện rong chơi khắp nơi. Sau này lại ngửi được mùi hương của Lan Chi Ngọc Thụ, cứ thế yên ổn ở chỗ này. Nơi đây âm u ẩm ướt, quả thực không phù hợp với con rồng uy phong lẫm lẫm như ta. Đợi sau này ta trưởng thành sẽ về nhà.”
Tiểu Chúc Long nói xong còn cố ý liếc liếc mắt nhìn đám người Trọng Hoa Mặc Khí một cái, giờ đám tu sĩ đều quá xấu xa rồi, đạo thuật mạnh chưa nói, lại còn thích ỷ lớn hiếp nhỏ, da mặt dày chơi trò quần ẩu!
Đám người Trọng Hoa: “……”
Chúc Long đáng chết kia vừa gian trá lại vừa láo toét, vậy mà dám nắm tay tiểu A Tứ, lẽ ra vừa rồi nên nhổ sạch long lân của nó mới đúng.
Khương Tự mở to đôi mắt đen nhánh, ngọt ngào cười nói: “Tiểu Chúc Long ca ca giỏi thật, vậy về sau nơi này vẫn là nhà của Nước Để Nhân à? Ta biết ngay tiểu Chúc Long ca ca sẽ không bắt nạt những Để nhân đáng thương đó mà.”
“Đó là đương nhiên, ta chính là con rồng chính trực, khinh thường làm chuyện như vậy.” Tiểu Chúc Long đắc ý vô cùng nói, sau đó lại ảo não sờ sờ sừng rồng của mình, được rồi, chỉ một đám người mặt cá mà thôi, về sau không bắt nạt chúng nó nữa là được chứ gì, nó đã có gạo Long Nha, cứ tìm một chỗ bí ẩn trồng xuống miễn cho đám tu sĩ hư đốn này về sau đến trộm của nó.
Đám người Lan Tấn liếc nhau, hơi buồn cười, không hổ là người đi ra từ núi Thanh Vụ, lừa con rồng nhỏ kia cũng giỏi lắm.
Chúc Long vừa đi, đám Để Nhân ở nơi này coi như có được tự do, dù sao đây cũng là một chuyện công đức.
“Phía trước chính là Lan Chi Ngọc Thụ.” Chúc Long chỉ vào không gian sáng ngời phía trước nói.
Khương Tự ngẩng đầu nhỏ nhìn qua, chỉ thấy chỗ kia nước biển đã rút đi, trên khoảng trống phía trước có một cây lớn xanh biếc. Cây kia lấp lánh ánh sáng, trên từng nhánh cây có vô số linh chi màu đỏ lửa và phong lan xanh biếc sống ký sinh. Đỏ xanh giao nhau, lại cộng thêm châu ngọc đá quý chất chồng dưới tàng cây tạo nên vẻ đẹp lộng lẫy nói không nên lời.
Vô số người mặt cá vất vả cần cù chăm sóc Lan Chi Ngọc Thụ bao năm, rồi lại từ các nơi nhặt châu ngọc về đặt dưới tàng cây mới được như vậy.
“Đây là nhà tạm thời của ta, tiểu Khương Tự, muội thích cái gì cứ tùy tiện lấy, tùy tiện đào.” Cái đuôi của tiểu Chúc Long kiêu ngạo muốn vểnh lên tận trời.
Nói đến phẩm vị ấy à, Long tộc bọn nó dám nhận thứ hai thì không có kẻ nào dám xưng thứ nhất, những thứ vàng lấp lánh này đẹp xiết bao. Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận