Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 406: Người Thứ Hai Tàn Sát Tiên Môn

“Sáng, Đá Vấn Thần sáng rồi!”
“Không hổ là mệnh cách Thần nữ chuyển thế.”
“Cũng không biết Thần nữ Cô Xạ sẽ thắp sáng mấy ngôi sao?”
Các tu sĩ nghị luận sôi nổi.
Lúc này Khương Tự mới nhìn sang hoa văn vô cùng kỳ lạ trên hòn đá Vấn Thần màu đen kia, hình như có liên tiếp mấy quầng sáng nhợt nhạt, bên dưới quầng sáng được thắp lên ấy đã xuất hiện một ngôi sao màu vàng.
“Một sao!”
“Ta có dự cảm Thần nữ nhất định sẽ thắp sáng năm ngôi sao!”
“Vậy chẳng phải là xác định vững chắc thành thần?”
“Bốn sao đã không tồi, chỉ sợ chỉ có chư thần thượng cổ đến thử mới có thể thắp sáng năm ngôi sao.”
“Không sai, ngàn vạn năm qua những tu sĩ có thể thắp sáng ba ngôi sao tất cả đều trở thành cửu cảnh Thánh Hiền. Nếu Thần nữ có thể thắp sáng bốn ngôi sao vậy xác định chắc chắn có thể thành thần.”
“Hai sao, các người mau xem, ngôi sao thứ hai được thắp sáng rồi.”
“Ba sao, ngôi sao thứ ba cũng sáng.”
Các tu sĩ kích động hô to cứ như thể chính bản thân mình đã thắp sáng vậy, họ đang chứng kiến kỳ tích xảy ra.
“Bốn sao!!!”
Trên quảng trường, các tu sĩ gần như đã ngừng hô hấp, ngay cả mấy cửu cảnh Thánh Hiền vẫn ẩn thân trong đám mây cũng duỗi dài cổ nhìn qua, bốn sao?
Vậy mà có thể đốt sáng đến 4 ngôi sao?
Mọi người kiễng chân mong chờ xem xem có thể thắp sáng tiếp ngôi sao thứ năm không.
Thế nhưng sau khi bốn ngôi sao màu vàng kia sáng lên, ngôi sao cao nhất màu vàng kim trên đá Vấn Thần vẫn mãi ảm đạm không ánh sáng, vậy là không sáng lên được rồi.
“Bốn sao, Thần nữ Cô Xạ thế mà lại thắp sáng bốn ngôi sao trên đá Vấn Thần!”
Các tu sĩ điên cuồng đưa tin khắp nơi, bên kia đám người theo đuổi Cô Xạ cũng phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Cô Xạ thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn về phía đá Vấn Thần màu đen thần bí, nội tâm lại ẩn ẩn chút tiếc nuối, vậy mà lại không thể thắp sáng được ngôi sao thứ năm. Người có tư chất ba sao đã có thể phá vỡ vào cửu cảnh, trở thành Thánh Hiền, bốn sao chắc hẳn sẽ có thể tiếp cận thần đi!
Trên đại lục Cửu Châu, tu sĩ có tư chất đủ để thắp sáng bốn ngôi sao chỉ đếm trên đầu ngón tay, nghe đồn tính đến nay mới chỉ có hai vị. Hai vị kia đều đã từng đứng trên đỉnh Cửu Châu, oai hùng khắp chốn. Một vị sau này đã thành nắm xương khô. Vị còn lại lánh đời không ra, đến giờ vẫn không biết sống chết ra sao.
Cũng không biết Nguyệt Li nếu đến kiểm tra đá Vấn Thần thì có thể thắp sáng được mấy ngôi sao?
Tầm mắt Cô Xạ dừng ở phía Động Thiên Phúc Địa đối diện, nhìn tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đứng trước cửa sổ. Đối phương mang theo vẻ lạnh nhạt tuấn tú xuất trần, biểu cảm không thay đổi dù chỉ một gợn sóng, đồng tử màu vàng vậy mà lại nhìn về phía Khương Tự đang đứng trên quảng trường tiên môn?
“Ngôi sao màu vàng kia thật xinh đẹp a.” Khương Tự nhìn vào ngôi sao màu vàng đột ngột hiện ra trên đá Vấn Thần, nó giống như đôi mắt của Đại sư huynh vậy, đều mang màu vàng của hoa nguyệt quế, y như rượu ngọt nguyệt quế nàng vẫn thích uống.
Bút vẽ nhỏ ngồi lên đầu vai nàng, chống cằm giải thích: “Từ xưa đến nay, lấy trăng làm chủ, lấy vàng làm chính, màu vàng dĩ nhiên là gam màu đẹp đỉnh đỉnh trong số tất cả, A Tứ, đá Vấn Thần này có vẻ rất thú vị, chúng ta có thử kiểm tra không?”
Khương Tự mỉm cười: “Vừa rồi đã đánh vào mặt vị Thần nữ Cô Xạ này, nếu ta lên mà lại đánh mặt nàng thêm phát nữa thì chắc chắn sẽ kết thù. Không đi, không đi đâu.”
Bút vẽ nhỏ cười hì hì: “A Tứ, cô thay đổi rồi.” Trở nên tự tin thoải mái, còn trở nên hoạt bát hơn.
Khương Tự cong mắt vuốt lông bút tuyết như trắng của nó, bởi vì nàng có núi Đông Li, có nhà rồi, có năng lực tay đánh nam cặn bã chữ không còn là tiểu đế cơ ngày ngày bị vây trong hành cung, chỉ biết ảo tưởng thế giới bên ngoài nữa.
“Thế mà lại thắp sáng được bốn ngôi sao, tư chất thành thần cũng chỉ cần bốn sao!” Hách Liên Chẩn thở dài, hắn mới thắp sáng được hai sao thôi! Người so người, tức chết mà.
“Lão Thất, tặng mi một câu, người chậm cần bắt đầu sớm.” Trọng Hoa phe phẩy Mỹ Nhân Phiến cười khinh bỉ.
Mặt Hách Liên Chẩn tối sầm, phi, mi, tất cả đám người này!!!
Lan Tấn lắc đầu cười nói: “Chỉ kiểm tra tư chất mà thôi, cũng không phải người nào thắp sáng bốn ngôi sao cũng sẽ nhất định trở thành thần. Thần nữ Cô Xạ quả thật là người có thiên phú trong suốt nghìn năm qua nhưng cũng không phải tu sĩ đầu tiên thắp sáng được bốn ngôi sao.”
Đôi mắt Khương Tự hơi sáng lên: “Lục sư huynh, những tu sĩ khác thắp sáng bốn sao đều đã thành thần sao?
Lan Tấn lắc đầu: “Không, có điều cũng là nhân vật oai phong một cõi, một vị suýt nữa tàn sát gần hết tiên môn Cửu Châu, cuối cùng đã ngã xuống trở thành xương khô. Một vị khác đã sớm tị thế, giờ không tìm thấy tung tích. Thượng giới đã không còn thần nữa.”
Lan Tấn vừa nói vừa nhìn về phía Mặc Khí trong hư không. Mặc Khí kế thừa mắt luân hồi và kiếm Phần Thiên, hy vọng huynh ấy không làm người thứ hai tàn sát tiên môn .
“Chính là Ám chủ Phần Thiên 500 năm trước?” Hách Liên Chẩn hít hà một hơi, đang muốn tiếp tục bổ sung sự tích về vị kia thì thấy mắt hoa lên, thiếu niên áo đen mang theo lệ phí lẳng lặng xuất hiện bên cạnh hắn, ngón tay tái nhợt bóp lấy mệnh môn hắn.
(*) Mệnh Môn: “Mệnh” trong Mệnh Môn được hiểu là sinh mệnh, là nơi sự sống bắt đầu, còn “Môn” có nghĩa là cửa ra vào. Theo giải mã Mệnh Môn có thể được hiểu là nơi bắt đầu sinh mệnh của con người, là căn nguyên của mạng sống. Mệnh Môn là 1 trong 108 đại huyệt đạo có tác động quan trọng trên cơ thể con người. Đây là huyệt thứ 4 của mạch Đốc xuất xứ từ Giáp ất kinh. Đặc biệt, ngoài vai trò là 1 trong các huyệt vị có vai trò quan trọng với sinh mệnh con người thì huyệt Mệnh Môn cũng là 1 trong 36 tử huyệt.
Hách Liên Chẩn cả người cứng đờ, cố nặn ra một nụ cười: “Ha ha ha, hôm nay thời tiết thật tốt, tiểu sư muội, chúng ta đi thả diều đi.”
Khương Tự: “……”
Khương Tự thấy Mặc Khí xuất hiện, duỗi tay giữ chặt tay áo y, mỉm cười hòa giải: “Nhị sư huynh đừng dọa Thất sư huynh, hôm nay tha hương gặp cố nhân, chúng ta vẫn nên đi ăn cơm đi, coi như đón gió tẩy trần cho Lý đại nhân và Mộc tiểu thiếu gia, đúng rồi, còn có Bằng Tùng đạo nhân nữa.”
Ông lão này rất đáng yêu.
Bằng Tùng đạo nhân bị vắng vẻ hồi lâu nghe vậy, vui mừng ra mặt: “Được được được, vậy đi Động Thiên Phúc Địa đi, Lan thiếu chủ vô cùng khách khí, bao lão đạo ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ đấy.”
“Nên vậy.” Lan Tấn dịu dàng cười đáp: “Khách của Nguyệt phủ cũng là khách quý của Lan gia.”
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu có chút được cưng chiều mà hơi sợ, tiểu nương tử thế mà lại đón gió tẩy trần cho bọn gã, kích động! Cảm động!
Mọi người đang muốn đi Động Thiên Phúc Địa thì thấy Tân Diễm Thần Ẩn Các cười lạnh ngăn chặn đường.
“Khương Tự, ngươi đã qua tiên môn, sao không thử qua đá Vấn Thần kiểm tra luôn, để bọn ta nhìn xem ngươi có thể thắp sáng mấy ngôi sao?”
Mọi người nhíu mày.
Khương Tự thấy hắn ta chặn đường, chân mày nhăn lại, lạnh nhạt đáp: “Vị đạo hữu này, ai có chí nấy, ta không muốn thành thần, hà tất đi thắp sáng đá Vấn Thần này làm gì.”
Các tu sĩ trên quảng trường tiên môn nghe vậy dại ra, thế mà lại có người không muốn thành thần?
Tân Diễm cười ha ha khinh thường: “Chỉ sợ ngươi căn bản không thể thắp sáng đá Vấn Thần thì có. Một phàm nữ từ hạ giới phi thăng lên mà cũng dám gây sóng gió ở đất truyền thừa thượng cổ. Một khối đá Vấn Thần cũng đủ khiến ngươi hiện nguyên hình.”
Đám người Mặc Khí, Trọng Hoa nghe vậy, sắc mặt đột nhiên âm trầm, giây tiếp theo, thiếu niên áo đen và Vương Vạn Yêu Địa đồng thời ra tay, các tu sĩ vây xem chỉ cảm thấy cuồng phong nổi lên, uy áp bát cảnh khủng bố buông xuống, vội vàng tế pháp khí ra, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
“Kiếm Phần Thiên! Là thiếu niên Vĩnh Ám Địa, nghe đồn hắn là thiên sát cô tinh!”
“Vương Vạn Yêu Địa! Uy áp thật đáng sợ.”
“Tiên môn trọng địa, không được ẩu đả.” Giọng nói già nua của Lan Lăng lão nhân chậm rì rì truyền đến, chỉ là ra tay chậm một chút, Thần Ẩn Các Tân Diễm ngăn cản kiếm Phần Thiên của Mặc Khí, không ngăn lại được Mỹ Nhân Phiến từ Trọng Hoa, hắn ta bị một cây quạt đập thẳng lên mặt.
Tính công kích không lớn, tính vũ nhục lại cực mạnh.
Thấy trên mặt Tân Diễm có dấu ấn của cây quạt, lại còn là hình hoa sen, các tu sĩ thi nhau che miệng cười trộm thành tiếng.
“Mọi người đều là tiên môn Cửu Châu, chớ có làm tổn thương hòa khí.” Lan Tấn mỉm cười nói.
Khương Tự cũng cười cong cong kéo kéo tay Mặc Khí và Trọng Hoa.
“Các ngươi ỷ thế hiếp người!” Tân Diễm cả giận quát.
“Tân Diễm.” Thần nữ Cô Xạ ưu nhã hạ xuống đất, lạnh nhạt quát lớn một tiếng.
Thần nữ Cô Xạ nhìn về phía Khương Tự, nhàn nhạt nói: “Thiên tư của Tiên tử đi qua tiên môn vậy mà lại có thể kích phát bốn loại dị tượng, người trên thế gian ai cũng khát vọng thành thần, tiên tử vì sao không muốn thành thần?”
Khương Tự nhìn vị đệ nhất thần nữ Cửu Châu này, mắt trăng non cong lên, tươi cười hơi hơi xa cách: “Vì sao phải muốn thành thần?”
Cô Xạ bị hỏi cứng người, bởi vì mỗi một tu sĩ Cửu Châu đều muốn thành thần!
Từ ngày nàng ấy bị phê ra mệnh cách kia, tất cả mọi người đều nói nàng ấy phải thành thần! Chỉ có thành thần mới có thể đứng ở vị trí chói mắt nhất, vị trí mà mọi người ai cũng phải nhìn lên nàng ấy.
Kể cả chàng cũng vậy, cuối cùng chàng cũng sẽ hiểu rõ, nàng ấy mới là Thần nữ Cửu Châu, không phải ai cũng có thể làm được.
Tu sĩ trên quảng trường tiên môn cũng bị câu hỏi này làm cứng người, vì sao phải thành thần? Tại sao phải thành thần?
Họ chưa bao giờ thử suy xét vấn đề này, dường như từ khi ra đời đến giờ thì đây là một con đường tu luyện rõ rành rành, thế nhưng chẳng ai nói cho họ biết vì sao phải thành thần!
Trên quảng trường tiên môn bỗng vang lên mấy tiếng sấm sét, vài tu sĩ rơi vào trong cảnh giới ngộ đạo, sau đó phá cảnh thành công, họ đứng dậy hướng về phía Khương Tự phía xa xa vái một vái: “Cảm ơn tiên tử một câu đã đánh thức người trong mộng. Thành thần tất phải thành chính mình trước!”
“Cảm ơn Tiên tử Thi Họa! Tiên tử thông thái!”
Ngay sau đó lại có vài tiếng sấm sét vang lên. Những tu sĩ phá cảnh thành công lần lượt cảm ơn vái Khương Tự một lần rồi rời khỏi quảng trường tiên môn.
Chúng tu sĩ còn lại tất cả đều xù lông! Hâm mộ, ghen tị mà nhìn theo những tu sĩ vừa mới ngộ đạo phá cảnh. Chỉ một câu của Tiên tử Thi Họa vậy mà có thể giúp nhiều người phá cảnh như thế, trời ạ, vị này rốt cuộc có tồn tại như thế nào? Mang đi share hoặc trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Toàn bộ quảng trường tiên môn rơi vào trong nỗi khiếp sợ chưa từng có.
Lan Lăng lão nhân và Thính Đạo Sơn Nhân cũng kinh ngạc nhìn biến cố xảy ra bên dưới. Chỉ mấy phút trước, bọn ông còn đang kinh ngạc cảm thán Cửu Châu lại có thêm một vị kỳ tài có thể thắp sáng bốn ngôi sao trên đá Vấn Thần, thế nhưng chỉ giây tiếp theo, ngay cả bọn ông cũng bị một câu hỏi dường như vô cùng tùy ý của Khương Tự kia làm cứng đờ, càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Dường như có một loại xiềng xích vô hình bị người ta chỉ ra, để lộ diện mạo dữ tợn.
“Nàng này ngày nào đó tất sẽ không giống bình thường.” Thính Đạo Sơn Nhân híp mắt nói.
Năm xưa lão bói ra mệnh cách của Thần nữ Cô Xạ, mấy năm nay Thần nữ Cô Xạ cũng quả thật đã trở thành nữ tu xuất sắc nhất Cửu Châu, thậm chí còn thắp sáng được bốn ngôi sao trên đá Vấn Thần.
Chỉ có điều, hôm nay lão muốn thử kiểm tra mệnh cách của Khương Tự. Vị này chỉ là một bé gái phi thăng từ hạ giới lên mà trên người tựa như có một lớp sương mù thật dày che phủ, nó che đi ánh mắt của mọi người, ngay cả lão cũng nhìn không thấu.
Lan Lăng lão nhân mỉm cười: “Không cần chờ ngày nào đó, từ hôm nay trở đi, nàng đã Cửu Châu mọi người đều biết, ánh sáng bắn ra bốn phía.”
Một người đi qua tiên môn có thể kích phát bốn loại dị tượng khiến trời đất đều phải vui mừng, dù không kiểm tra đá Vấn Thần cũng có thể chỉ bằng một câu đánh thức nhiều tu sĩ.
Cửu Châu mấy năm nay, cuối cùng cũng xuất hiện một tu sĩ vô cùng thú vị.
A Tấn không bằng nàng. Lan Lăng lão nhân thấp giọng thở dài, có điều rất nhanh lại phấn chấn trở lại, ít nhất nàng với Lan gia coi như cũng có quan hệ dây mơ rễ má.
Trên quảng trường tiên môn, đám người Tân Diễm trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy mặt bỗng nhiên đau vô cùng, đau đến lăn lộn đầy đất.
Thần nữ Cô Xạ nhìn tu sĩ liên tiếp phá cảnh thành công, gợn sóng vốn bình lặng suốt bao năm trong lòng giờ bắt đầu nổi lên, thậm chí còn sinh ra sự hoài nghi. Mấy năm gần đây, ngoài người thừa kế của Nguyệt phủ và những nơi truyền thừa thượng cổ, Cửu Châu không ai có thể sánh được với nàng ấy.
Trong đám nữ tu, nàng ấy dám nhận bản thân đứng đệ nhất, không ai dám để nàng ấy xuống hàng thứ hai.
Không ngờ chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã có một Tiên tử Thi Họa ngang trời xuất thế. Thần nữ Cô Xạ nhạy bén nhận ra vận mệnh chú định hình như đã xảy ra biến hóa gì đó vô cùng đáng sợ.
Nàng này có khí vận kinh trời, ẩn ẩn còn tạo ra một loại ảo giác nghiền áp.
“Cô Xạ, tâm con đã loạn, trở về ngay lập tức.” Một đạo giọng nữ già nua nghiêm túc vang lên, Bách Hoa Tông Trưởng lão Lục Thâm phá không đưa tin.
Sắc mặt Cô Xạ đột ngột thay đổi: “Vâng, sư tổ.”
Thần nữ Cô Xạ không nói một lời mà đã rời khỏi quảng trường tiên môn.
Đám người Tân Diễm cũng như cắn nát hàm răng, nuốt ngược máu vào trong, giờ phút này thấy bộ dạng kích động vô cùng của những tu sĩ kia, nào dám khó xử Khương Tự nữa, Khương Tự nọ không làm khó mấy người hắn ta đã cảm ơn trời đất, ngay lập tức tất cả nhanh chóng rời khỏi.
Khương Tự có chút ngơ ngác, nàng chỉ hỏi những điều mình nghi ngờ thôi mà, không ngờ những tu sĩ này thế mà lại chưa bao giờ suy xét vấn đề đó, ngược lại còn liên tiếp nhờ vậy mà phá cảnh!
Có điều chỉ là mấy người đột phá cảnh giới nhỏ từ sơ kỳ đến trung kỳ, một cảnh giới lớn tựa như lạch trời hồng câu, nào dễ đột phá như vậy.
Sau đó mọi người dĩ nhiên không đi về động Thiên Phúc Địa nữa. Giờ trên quảng trường tiên môn đã xảy ra mấy sự kiện vô cùng oanh động, mọi người đều bị triệu hồi về gia tộc.
Không đến nửa ngày, tin tức Thần nữ Cô Xạ đi qua tiên môn kích phát hai loại dị tượng, thắp sáng bốn ngôi sao trên đá Vấn Thần đã nhanh chóng truyền khắp Cửu Châu.
Cùng lúc đó còn có thêm tin về Tiên tử Thi Họa ngang trời xuất thế, ẩn ẩn có xu hướng khí thế của kẻ đến sau vượt người đến trước.
Qua mấy ngày, người khắp Đông Châu vẫn nhiệt tình nghị luận về những đề tài tương tự như vậy. Điều duy nhất tiếc nuối ước chừng chính là việc Tiên tử Thi Họa kia không muốn thành thần nên vẫn mãi chưa đến chỗ đá Vấn Thần kiểm tra.
Các tu sĩ Cửu Châu đều len lén suy đoán vị tiên tử kia rốt cuộc có thể thắp sáng được mấy ngôi sao trên đá Vấn Thần, thậm chí còn có kẻ đánh cược với nhau. Từ một đến năm ngôi sao đều có người cược cả, số người đặt ba ngôi sao và bốn ngôi sao nhiều nhất, chỉ có rất ít người cược thắp sáng được năm ngôi sao.
Không qua mấy ngày mà đánh cược đã trở thành trào lưu cực kỳ thịnh hành ở Cửu Châu Thịnh Yến.
Sau khi Khương Tự trở về từ quảng trường tiên môn, nàng không tiếp tục ra ngoài nữa. Thay vào đó nàng đọc hết thoại bản được Lý Trường Hỉ đưa. Xem hết mới thấy Lý đại nhân quả thực là người có tài, bán thoại bán ở thượng giới biết đâu cũng là một nghề nghiệp cực hay.
Mỗi tội A Lê trong thoại bản dựa theo nguyên mẫu là nàng nên có chút lấn cấn, nàng lên tìm Lý Trường Hỉ thương nghị xem sao thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận