Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 622: Tin Tức Miễn Phí

“Những thứ trong bóng đêm đều là thế giới đã chết đi từ vô số năm trước. Họ hóa thành những ngôi sao trên bầu trời tinh không, thần bí khó lường nhìn chăm chú vào thế giới ánh sáng. Chờ đến khi ánh sáng từ những ngôi sao ảm đạm, hóa thành hắc ám tương đương với việc không có thế giới mới ra đời. Lúc này một mảnh sao trời sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối, chìm xuống vực sâu.” Vu Sơn càng nói càng sung sướng: “Mười vạn năm trước, Thái Âm đã phát hiện ra chư giới không có cách nào sinh ra thế giới mới được nữa. Vậy nên họ mới có thể bay ra chậm thế trấn áp ta, cố gắng bóp chết sức mạnh hắc ám, chia Cửu Châu một thành hai tạo ra một thế giới mới tàn khuyết kéo dài hơi tàn suốt mười vạn năm.”
“Nếu Cửu Châu rơi vào bóng tối, mi cũng không sống được nhỉ? Thế giới không có sự sống thì đến thần duy nhất cũng sẽ ngã xuống.” Khương Tự ngước mắt, ánh mắt sáng như tuyết nhìn vào nó.
Biểu tình Vu Sơn có chút gì đó điên cuồng, cười ha ha: “Thì đã sao, ta đã tìm được di tích chư thần rồi, rất nhanh sẽ tìm thấy mộ của Băng Di, ta sẽ ở cùng nàng, nàng sẽ ở cùng ta, cả hai cùng ngủ say mới là chuyện tốt đẹp, kỳ diệu nhất.”
Vạn Giảo hạ giọng, không thể tưởng tượng kêu lên: “Nó có phải đã điên rồi không?”
Nên không phải thì cũng do bị phong ấn mười vạn năm nên đầu óc hỏng rồi nhỉ? Vì sao có thần không muốn sống, chỉ muốn chết?
“Nó là cái não chỉ biết yêu, lưu luyến si mê Thủy Thần Băng Di cả đời, không điên mới không bình thường.” Khương Tự nhàn nhạt mở miệng, người này tâm tư xảo trá, theo như lời nói của nó thì chỉ có thể tin bảy phần.
“Khương Tự, những gì nó nói sẽ không phải đều là thật chứ?”
“Dĩ nhiên là thật. Bản thần lười mới tới lừa các ngươi.” Vu Sơn Thu liễm vài phần, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mắt nhìn Khương Tự mang theo lửa nóng.
Nhóc con này chung quy vẫn quá đơn thuần ngây thơ, thế mà lại cho nó nhiều khí hỗn độn như vậy. Nhóc ta căn bản không biết khí hỗn độn quý báu bao nhiêu.
Có khí hỗn độn rồi, biết đâu nó có thể cứu sống Băng Di?
“Nhóc con, kỳ thật các ngươi cũng không cần phải tuyệt vọng. Chỉ cần mi cho ta nhiều khí hỗn độn hơn một chút, giúp ta cắn nuốt kẻ kia, để ta có thể quay về tu vi thần cảnh thì ta có thể mang các người rời khỏi mảnh trời này, tìm kiếm thế giới mới.”
Ánh mắt Khương Tự chợt lóe lên, vậy ra Vu Sơn cũng không có cách nào phá vỡ vào thần cảnh? Xem ra nó vẫn còn giấu rất nhiều bí mật.
Nàng có dự cảm Vu Sơn đòi nàng nhiều khí hỗn độn như vậy bởi vì khí hỗn độn có liên quan đến thần cảnh. Còn việc thế giới mới ra đời, có chăng chỉ có thể phá vỡ vào thần cảnh mới khám phá được chuyện huyền bí như vậy.
“Trước đối phó với ảnh yêu đã, chuyện tìm được di tích chư thần giờ có nói cũng chẳng ích gì.” Khương Tự nhìn về phía Vạn Giảo: “Điều tức cho ổn rồi chúng ta sẽ xuất phát.”
“Được.” Mấy người Vạn Giảo sau khi nuốt ngưng châu bát phẩm, lại cộng thêm điều tức, thương thế đã tốt hơn phân nửa, linh lực cũng khôi phục được bảy phần.
Tất cả vội vàng đứng dậy, nếu đã muốn ra khỏi nơi này thì chỉ có thể căng ra đầu bước tiếp.
“Xem trên việc nhóc con mi hào phóng như vậy, ta sẽ tặng một tin tức miễn phí. Ảnh yêu mạnh mẽ ở chỗ có thể hấp thu sức mạnh hắc ám từ trong mảnh đất hoang phế này. Vậy nên nhược điểm cũng rất rõ ràng, chỉ cần chém đứt nguồn cung cấp của chúng là có thể dễ dàng giết chết rồi. Có điều bọn mi bây giờ cũng chỉ mới gặp được ảnh yêu cấp thấp, nếu đi sâu vào trong chắc chắn sẽ gặp ảnh yêu cấp cao. Bọn chúng là sự tồn tại có thể thoát khỏi đất phế, rất nhiều còn là bóng dáng chư thần lượn lờ.”
Đám người Vạn Giảo hít hà một hơi, bóng dáng của chư thần?
“Nhóc con, ta cũng không lấy không khí hỗn độn của mi đâu nhé, lúc cần thiết, ta sẽ ra tay, nơi này chính quê quán đem đến niềm vui cho ta đấy.” Vu Sơn nhìn sức mạnh hắc ám khắp rừng rậm, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Vu Tà, ta tới đây.
Khương Tự không thèm phản ứng lại với nó, mang theo ba người Vạn Giảo tiếp tục đi vào bên trong rừng rậm ảnh yêu.
Cứ đi đi dừng dừng như thế liên tiếp trong sáu bảy ngày, khi cả bốn người đều sức cùng lực kiệt thì mới ra khỏi rừng rậm ảnh yêu.
Trước mặt xuất hiện một ngọn núi lớn màu đen. Toàn bộ núi như thể từ trên trời rơi xuống, tiếp giữa trời với đất. Phía chân núi tất cả đều có ảnh yêu cấp cao. Những ảnh yêu này giống như những du hồn đang nhắm mắt lại, bay bổng khắp nơi, khi vừa thấy còn tưởng rằng vô số vong hồn màu đen.
“Khương… Khương Tự, bóng… bóng dáng kia.” Vạn Giảo sợ tới mức hàm răng va vào nhau, vội vàng kéo lấy tay áo Khương Tự, nàng ta sợ vong hồn nhất.
“Mọi người cẩn thận, không thể đụng vào những ảnh yêu đó, một khi chạm phải, chúng sẽ sẽ tỉnh lại.” Khương Tự trầm tĩnh mở miệng.
“Bọn chúng… chúng bay quá nhanh.” Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, hỏi lại: “Khương Tự, chúng ta thật sự muốn lên núi sao?”
Vu Sơn từ trong chiếc kiếm nhỏ xanh biếc chui ra, ức chế niềm hưng phấn: “Dĩ nhiên phải lên núi, trên núi có đàn tế trời, mười vạn năm, bản thần cuối cùng cũng đã trở lại.”
Khương Tự thúc giục hồn lực để nhìn kỹ hơn phía trên núi, vừa nhìn rõ nàng đã thấy da đầu tê dại. Phía trên ngọn núi màu đen kia toàn là ảnh yêu đang lượn lờ, trên đỉnh núi tiếp giữa trời đâu phải núi mà rõ ràng là một thi thể giống như một ngọn núi lớn.
Thi thể chư thần sừng sững trên đỉnh Thương Sơn.
Nơi này chính là mộ của chư thần.
Ảnh yêu lượn lờ khắp núi khiến đám người Khương Tự tê dại hết cả da đầu, chỉ thấy dấu vết mấy đạo thuật lướt qua phía chân trời.
“Mọi người xem, trên núi có người.” Vạn Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên, suýt nữa lệ nóng tràn mi.
Đi suốt nhiều ngày cuối cùng cũng gặp được những người khác, hắn còn tưởng rằng cả chỉ có bốn người bọn hắn vào được rừng rậm ảnh yêu đáng sợ này. Chỉ tiếc sức mạnh hắc ám ở đây quá mạnh nên không có cách nào thấy rõ đó là đạo thuật gì.
Khương Tự cũng lộ ra vẻ tươi cười, giục giã: “Đi, lên núi.”
Mấy người Vạn Giảo lúc này không rảnh lo đám ảnh yêu bay tới bay đi nữa mà như nhìn được ánh sáng đom đóm giữa màn đêm, hít sâu một hơi rồi theo sau Khương Tự lên núi.
Ảnh yêu bay đến bay đi không hề có quy luật nên bốn người phải tách ra hành động. Từng người thi triển đạo thuật để khởi động trận phòng hộ rồi mới có thể đi dọc theo con đường hoang phế màu đen lên núi.
Đi lên càng cao mọi người mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
“Sao đường này càng đi càng hẹp?”
“Hơn nữa mọi người có nhận ra không, ảnh yêu hình như càng ngày càng nhiều?”
Môi Vạn Giảo trắng bệch, nàng ta chỉ vào ảnh yêu đang chen chúc bên hai sườn núi, cả người nhịn không nổi thấy rét run. Sao đột nhiên có nhiều ảnh yêu thế này?
Hơn nữa những ảnh yêu đó đều là vong hồn đang bay lượn, nhìn không rõ mặt nên càng đáng sợ hơn.
“Sư huynh, đây là đường lên núi sao?”
“Ta… khi chúng ta lên núi, đúng, hình như chỉ nhìn thấy duy nhất con đường này……”
“Khương Tự, tình huống có gì đó không đúng lắm.”
Ba người Vô Nhai Tông hướng ánh mắt hoảng sợ về phía Khương Tự, đạo thuật của Khương Tự thần bí, pháp khí cũng nhiều, tu vi còn cao hơn so với họ nhiều, nhất định nàng có thể nhìn ra điều kỳ quặc ở đây.
Khương Tự dừng chân lại, mắt nhìn đường núi uốn lượn phía dưới. Hai bên sườn núi càng ngày càng có nhiều ảnh yêu, lại trước sau không thể không thể chen vào đường lên núi.
Con đường này?
Đồng tử của nàng bỗng nhiên co rụt lại, từ mảnh đất hoang phế màu đen có thể thấy được vết máu từ đỏ hóa thành, uốn lượn kéo dài tới phương xa. Nàng lấy một chiếc lá nguyệt quế đánh thẳng vào chỗ sâu trong đường núi. Chiếc lá nguyệt quế như một vệt ánh trăng bay thẳng về nơi xa rồi phát ra ánh sáng nhàn nhạt dừng lại trên không trung.
Đám ảnh yêu càng ngày càng nhiều, chen chúc bên cạnh con đường lên núi.
Mấy người Vạn Giảo bị dọa sợ đến sởn tóc gáy, giữ chặt Khương Tự, vội vàng hô lên: “Khương Tự, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh chạy đi.”
Khương Tự nhìn chiếc lá nguyệt quế đã bị tiêu hao sạch nguyệt hoa giờ biến mất trong bóng đêm, sắc mặt khẽ thay đổi, thấp giọng nói: “Chạy không được, đây là một con đường khép kín không có điểm cuối.”
Đại sư huynh cho nàng chiếc lá nguyệt quế có ẩn chứa đạo Hạo Nguyệt, ánh trăng có thể chiếu đến bất cứ nơi nào, chẳng qua đằng kia chứa bóng tối vô cùng vô tận, cả một đường này bọn nào như đi trên một con đường không có điểm cuối
“Đường khép… khép kín?” Sắc mặt ba người lập tức thay đổi, giọng đột nhiên lớn hơn.
Ngay lập tức càng nhiều ảnh yêu chen lấn qua, âm trầm đứng hai bên con đường lên núi, tử khí và sức mạnh hắc ám tràn ngập, lạnh băng đến thấu xương.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?” Đôi mắt Vạn Giảo đỏ lên.
Nàng ta có thể chết trong bí cảnh, có thể chết dưới phát khí của ta sĩ khác nhưng nàng ta thật sự sợ những vong hồn này. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị vong hồn cắn xé, chết không toàn thây, nàng ta đã thấy không bằng mình cắt cổ tự sát luôn cho rồi.
Song kiệt Vô Nhai Tông liếc nhau, đáy mắt lộ ra một tia tàn nhẫn: “Giết ra một đường, chết cũng phải chết đứng.”
Khương Tự ngồi xổm xuống, đối diện trực tiếp với một con ảnh yêu. Con ảnh yêu kia hình như tạo thành từ vô số sức mạnh hắc ám và tử khí, lại có vẻ như cắn nuốt thứ gì đó.
Không hay rồi, ảnh yêu cấp cao này thế mà lại có thể cắn nuốt được sức mạnh thần thức của tu sĩ.
Khương Tự không chút nghỉ ngơi ném trước kiếm nhỏ màu xanh biếc ra. Chiếc kiếm nhỏ bị ném về phía đám ảnh yêu ven đường, tuy nhiên pháp khí như gặp phải một bức tường vô hình, chạm phải rồi lăn xuống mặt đất. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận