Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 655: Nhớ Mang Máng

Đạo Hạo Nguyệt của người này đã vào Thần cảnh, một trận chiến trăm năm trước khiến Nguyệt Li hao hết tất cả sức lực rơi vào trong trạng thái ngủ say, đồng thời cũng phá đi rồi lập lại, lĩnh ngộ được tinh túy của đạo Hạo Nguyệt, đạo lớn cuối cùng cũng thành. Có điều A Tứ phải làm sao bây giờ?
Hách Liên Chẩn hưng phấn túm lấy A Khí quay về căn nhà nhỏ, xông thẳng lên tầng hai. Sau khi lên đến nơi mới phát hiện ra Cô Xạ và Khương Tự đều đứng bên ngoài thính đường.
“Tiểu sư muội, có phải Nguyệt Li đã tỉnh không?”
Biểu tình của Cô Xạ cổ quái, nàng ấy dùng ánh mắt ra dấu nhưng Hách Liên Chẩn nào hiểu được, xộc thẳng vào bên trong mở cửa ra. Hắn thấy Nguyệt Li đứng trước cửa sổ nói chuyện cùng thú một sừng thì ngay lập tức vui mừng khôn xiết, chạy vọt vào muốn ôm chầm một cái.
“Huynh đệ, cuối cùng huynh xem ra đã tỉnh.” Hách Liên Chẩn cười haha, chưa kịp chạm vào người đã bị Nguyệt Li ngăn lại.
Hách Liên Chẩn bị chặn đứng sững sờ tại chỗ, không có tình cảnh khóc lóc thảm thiết sau bao năm gặp lại? Cũng không có tình cảnh cùng tiểu sư muội rải cơm chó? Chuyện gì thế này?
Hách Liên Chẩn gãi đầu, nội tâm lại đang chửi đậu xanh rau má, ngoài mặt thì cười xấu hổ: “Nguyệt Li, đầu huynh không phải đã bị đông lạnh ngu đấy chứ? Ta là Hách Liên Chẩn đó.”
Nguyệt Li lạnh nhạt gật đầu: “Có nhớ mang máng Hách Liên gia Trung Châu.”
Cái gì gọi là nhớ mang máng?
Hách Liên Chẩn ngây ngốc hoàn toàn, mắt nhìn về phía Khương Tự rồi lại liếc sang Mặc Khí, mất trí nhớ hở? Tu sĩ còn có thể mất trí nhớ? Hay Nguyệt Li bị trúng gió rồi?
Trong lòng Hách Liên Chẩn bùng lên một ngọn lửa cháy phừng phừng, hung hăng nghiến răng muốn cắn chết người trước mắt.
Sắc mặt Khương Tự vẫn bình tĩnh, nàng yên lặng đứng cách tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng mấy thước. Nàng đã từng nghĩ tới chuyện nếu chàng tỉnh lại thì nàng tất nhiên sẽ không khóc, chỉ cười khanh khách, có chăng cũng sẽ bình tĩnh hỏi một câu, huynh tỉnh rồi à?
Bây giờ quả thực không có chỗ nào đáng khóc nhỉ?
Khương Tự đánh vỡ trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Đạo Hạo Nguyệt của Đại sư huynh đã tu luyện đến Thần cảnh? Người tu thành đạo thuật cũng không khác gì bước một chân ra khỏi vòng luân hồi. Chuyện cũ năm xưa cũng giống như một giấc mộng, một chút bụi bặm trên ống tay áo mà thôi. Chúc mừng sư huynh đã bước vào Bán Thần cảnh.”
Đạo thuật của chàng đã thành, cũng chân chính bước vào Thần cảnh chứ không phải giống như nàng, chỉ dựa vào việc mở cửa giới môn trở thành Giới Chủ. Nàng quý trọng những gì đã qua còn đối với những người bước vào Bán Thần cảnh mà nói thì có chăng cũng chỉ là một kiếp nạn trên con đường trở thành thần, một giấc mộng kỳ quái.
Ai coi chuyện trong mộng thành thật bao giờ?
“Bán Thần cảnh?” Giọng Cô Xạ hơi hơi kỳ lạ, đó là tồn tại siêu việt trên cửu cảnh.
Nguyệt Li gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Không biết ta đã ngủ say bao lâu?”
“Khoảng trăm năm.” Cô Xạ thấy Hách Liên Chẩn vừa cười lạnh vừa nghiến răng, sắc mặt Mặc Khí lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói một lời, Khương Tự trầm mặc nhìn về phía nhóc thú Kỳ Lân ngoài cửa sổ. Nàng ấy chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Nguyệt Thiếu chủ thật sự không nhớ rõ những chuyện trong quá khứ sao?”
Nàng ấy tới đúng lúc thời cơ không tốt. Cô Xạ tiến cũng khó mà lùi cũng không hay, dùng đầu ngón chân cũng có thể nhận ra rằng nếu làm không tốt, Mặc Khí và Hách Liên Chẩn chỉ sợ sẽ giữa đường trở mặt.
Thật đáng chết! Sao lại trùng hợp tỉnh lại đúng lúc nàng ấy đến thăm thế này!
Nàng ấy muốn quay về Thành Lộc!
“Nhớ rõ, chẳng qua không quan trọng.” Mặc Khí lạnh nhạt mở miệng: “Huynh theo ta ra đây.”
Một câu cuối cùng nói với Nguyệt Li, sau đó bóng dáng tu sĩ áo đen liền biến mất khỏi phòng, Nguyệt Li cũng lập tức không thấy đâu.
“Ta cũng đi.” Hách Liên Chẩn vén tay áo, quay qua cười với Khương Tự một cái: “Tiểu sư muội, đêm nay huynh không về thành Lộc đâu, muội nhớ đừng phần cơm huynh đấy.”
Ba người lần lượt rời khỏi.
Cô Xạ thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy Khương Tự đứng trước cửa sổ, tay áo nhạt màu bay theo gió, biểu tình bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn. Nàng ấy có chút không đành lòng, thở dài: “Khương Tự, lui một bước tiến vạn bước, chuyện Nguyệt Thiếu chủ tỉnh lại, phá vỡ vào Bán Thần cảnh đối với Cửu Châu, với Nguyệt phủ đều là chuyện vui. Dù sao ngủ say trăm năm, ký ức phủ đầy bụi hẳn cũng sẽ từ từ nhớ ra thôi.”
Khương Tự nhàn nhạt gật đầu: “Là chuyện tốt, hôm nay cô ở lại ăn cơm chiều chứ? Ta đi phơi nắng chút linh quả.”
“A?” Cô Xạ sửng sốt, thấy nàng quả thực cứ thế bình tĩnh rời khỏi thì chỉ có thể ngây dại hoàn toàn.
Nàng kia vì sao không thấy có chút đau lòng nào? Đã choáng váng hay chưa phản ứng kịp? Lần này Nguyệt Li tỉnh lại đã phá vỡ vào Bán Thần cảnh, đối với nàng kia mà nói quả thực chính là thất tình mà! Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận