Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 623: Thương Sơn

“Bọn chúng… chúng bay quá nhanh.” Sắc mặt Vạn Giảo trắng bệch, hỏi lại: “Khương Tự, chúng ta thật sự muốn lên núi sao?”
Vu Sơn từ trong chiếc kiếm nhỏ xanh biếc chui ra, ức chế niềm hưng phấn: “Dĩ nhiên phải lên núi, trên núi có đàn tế trời, mười vạn năm, bản thần cuối cùng cũng đã trở lại.”
Khương Tự thúc giục hồn lực để nhìn kỹ hơn phía trên núi, vừa nhìn rõ nàng đã thấy da đầu tê dại. Phía trên ngọn núi màu đen kia toàn là ảnh yêu đang lượn lờ, trên đỉnh núi tiếp giữa trời đâu phải núi mà rõ ràng là một thi thể giống như một ngọn núi lớn.
Thi thể chư thần sừng sững trên đỉnh Thương Sơn.
Nơi này chính là mộ của chư thần.
Ảnh yêu lượn lờ khắp núi khiến đám người Khương Tự tê dại hết cả da đầu, chỉ thấy dấu vết mấy đạo thuật lướt qua phía chân trời.
“Mọi người xem, trên núi có người.” Vạn Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên, suýt nữa lệ nóng tràn mi.
Đi suốt nhiều ngày cuối cùng cũng gặp được những người khác, hắn còn tưởng rằng cả chỉ có bốn người bọn hắn vào được rừng rậm ảnh yêu đáng sợ này. Chỉ tiếc sức mạnh hắc ám ở đây quá mạnh nên không có cách nào thấy rõ đó là đạo thuật gì.
Khương Tự cũng lộ ra vẻ tươi cười, giục giã: “Đi, lên núi.”
Mấy người Vạn Giảo lúc này không rảnh lo đám ảnh yêu bay tới bay đi nữa mà như nhìn được ánh sáng đom đóm giữa màn đêm, hít sâu một hơi rồi theo sau Khương Tự lên núi.
Ảnh yêu bay đến bay đi không hề có quy luật nên bốn người phải tách ra hành động. Từng người thi triển đạo thuật để khởi động trận phòng hộ rồi mới có thể đi dọc theo con đường hoang phế màu đen lên núi.
Đi lên càng cao mọi người mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.
“Sao đường này càng đi càng hẹp?”
“Hơn nữa mọi người có nhận ra không, ảnh yêu hình như càng ngày càng nhiều?”
Môi Vạn Giảo trắng bệch, nàng ta chỉ vào ảnh yêu đang chen chúc bên hai sườn núi, cả người nhịn không nổi thấy rét run. Sao đột nhiên có nhiều ảnh yêu thế này?
Hơn nữa những ảnh yêu đó đều là vong hồn đang bay lượn, nhìn không rõ mặt nên càng đáng sợ hơn.
“Sư huynh, đây là đường lên núi sao?”
“Ta… khi chúng ta lên núi, đúng, hình như chỉ nhìn thấy duy nhất con đường này……”
“Khương Tự, tình huống có gì đó không đúng lắm.”
Ba người Vô Nhai Tông hướng ánh mắt hoảng sợ về phía Khương Tự, đạo thuật của Khương Tự thần bí, pháp khí cũng nhiều, tu vi còn cao hơn so với họ nhiều, nhất định nàng có thể nhìn ra điều kỳ quặc ở đây.
Khương Tự dừng chân lại, mắt nhìn đường núi uốn lượn phía dưới. Hai bên sườn núi càng ngày càng có nhiều ảnh yêu, lại trước sau không thể không thể chen vào đường lên núi.
Con đường này?
Đồng tử của nàng bỗng nhiên co rụt lại, từ mảnh đất hoang phế màu đen có thể thấy được vết máu từ đỏ hóa thành, uốn lượn kéo dài tới phương xa. Nàng lấy một chiếc lá nguyệt quế đánh thẳng vào chỗ sâu trong đường núi. Chiếc lá nguyệt quế như một vệt ánh trăng bay thẳng về nơi xa rồi phát ra ánh sáng nhàn nhạt dừng lại trên không trung.
Đám ảnh yêu càng ngày càng nhiều, chen chúc bên cạnh con đường lên núi.
Mấy người Vạn Giảo bị dọa sợ đến sởn tóc gáy, giữ chặt Khương Tự, vội vàng hô lên: “Khương Tự, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh chạy đi.”
Khương Tự nhìn chiếc lá nguyệt quế đã bị tiêu hao sạch nguyệt hoa giờ biến mất trong bóng đêm, sắc mặt khẽ thay đổi, thấp giọng nói: “Chạy không được, đây là một con đường khép kín không có điểm cuối.”
Đại sư huynh cho nàng chiếc lá nguyệt quế có ẩn chứa đạo Hạo Nguyệt, ánh trăng có thể chiếu đến bất cứ nơi nào, chẳng qua đằng kia chứa bóng tối vô cùng vô tận, cả một đường này bọn nào như đi trên một con đường không có điểm cuối
“Đường khép… khép kín?” Sắc mặt ba người lập tức thay đổi, giọng đột nhiên lớn hơn.
Ngay lập tức càng nhiều ảnh yêu chen lấn qua, âm trầm đứng hai bên con đường lên núi, tử khí và sức mạnh hắc ám tràn ngập, lạnh băng đến thấu xương.
“Sư huynh, làm sao bây giờ?” Đôi mắt Vạn Giảo đỏ lên.
Nàng ta có thể chết trong bí cảnh, có thể chết dưới phát khí của ta sĩ khác nhưng nàng ta thật sự sợ những vong hồn này. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bị vong hồn cắn xé, chết không toàn thây, nàng ta đã thấy không bằng mình cắt cổ tự sát luôn cho rồi.
Song kiệt Vô Nhai Tông liếc nhau, đáy mắt lộ ra một tia tàn nhẫn: “Giết ra một đường, chết cũng phải chết đứng.”
Khương Tự ngồi xổm xuống, đối diện trực tiếp với một con ảnh yêu. Con ảnh yêu kia hình như tạo thành từ vô số sức mạnh hắc ám và tử khí, lại có vẻ như cắn nuốt thứ gì đó.
Không hay rồi, ảnh yêu cấp cao này thế mà lại có thể cắn nuốt được sức mạnh thần thức của tu sĩ.
Khương Tự không chút nghỉ ngơi ném trước kiếm nhỏ màu xanh biếc ra. Chiếc kiếm nhỏ bị ném về phía đám ảnh yêu ven đường, tuy nhiên pháp khí như gặp phải một bức tường vô hình, chạm phải rồi lăn xuống mặt đất. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận