Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 428: Cơ Hội Vào Cửu Cảnh Ngay Trước Mắt

“Móa nó, năm nay mở bí cảnh Thủy Nguyệt?” Hách Liên Chẩn ngây người: “Mấy người không tham gia đều thèm chưa?”
Lão Tam và Lão Ngũ không tham gia: “……”
Lan Tấn kinh ngạc nói: “Bí cảnh Thủy Nguyệt là một bí cảnh tiếp giáp giữa thượng giới với một bí cảnh cực lớn. Bí cảnh này có hình dạng như giọt nước lại bám vào trên bàn nguyệt của thượng giới nên mới có tên bí cảnh Thủy Nguyệt. Bí cảnh Thủy Nguyệt cứ cách mấy ngàn năm mới mở ra một lần, thời gian còn lại đều rơi vào trong trạng thái đóng cửa.”
Khương Tự: “Bí cảnh này là nơi vô chủ ạ? Có vô số linh hoa linh thảo và linh thú không ạ?”
Nguyệt Li gật đầu: “Nghe đồn do một vị thần nào đó ở thời đại chư thần đã sáng lập ra một thế giới nhỏ, bên trong không chỉ có linh hoa linh thảo linh thú mà còn có rất nhiều thần tích. Vì vậy cho nên thượng giới cứ cách mấy ngàn năm mới có thể mở bí cảnh ra một lần. Tính đến bây giờ thì đây là lần thứ hai mở ra. Lần đầu tiên mở ra, những người được vào cũng đều là những tu sĩ thiên tài của Cửu Châu, vô số người đã ngã xuống nhưng cũng có không ít người bước ra ngoài. Những người ra ngoài đó sau này đều đã tấn chức thành cửu cảnh Thánh Hiền.”
Khương Tự: “!!!”
Giờ gọi Nhị sư huynh quay lại còn kịp không?
Mọi người thi nhau ồ lên, Lan Lăng lão nhân tiếp tục nói: “Bí cảnh Thủy Nguyệt nguy hiểm vô cùng, bên trong có vô số bảo vật và hiển nhiên cũng có vô số tử địa. Lão hủ sẽ liên hiệp với bảy vị Thánh Hiền mở thông đạo bí cảnh. Mỗi một tu sĩ tiến vào sẽ nhận được một ngọc giản do cửu cảnh chế tác cho phép phá không. Trong trường hợp gặp phải nguy hiểm thì có thể bóp nát ngọc giản này để truyền tống quay về Cửu Châu. Tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc người đó mất đi tư cách tiếp tục dự thi. Mà năm nay những tu sĩ ra khỏi bí cảnh sẽ trực tiếp bước vào phòng khảo nghiệm cuối cùng, không giới hạn số lượng. Bí cảnh mở ra trong thời gian nửa năm, xin mọi người ở đây cố nắm chặt cơ hội, bình an quay trở về.”
Lan Lăng lão nhân vừa nói xong thì đã thấy vô số ngọc giản phá không được truyền đến, chúng rơi xuống tay mỗi vị tu sĩ đứng trên bốn đài cao.
Khương Tự nhìn khối ngọc giản nho nhỏ xuất hiện trên tay, vẻ ngoài nó đáng yêu như một chiếc lá phong, bên trong có ánh sáng màu đen lưu động.
Nàng thử thả một tia hồn lực vào thì trong nháy mắt đầu óc đã hơi ngốc ngốc tựa như thấy được một bầu trời sao thần bí phức tạp, lại giống như có vô số trận pháp ẩn chứa bên trong.
Lan Tấn thấy sắc mặt nàng không đúng lắm, một tia lực sinh cơ tràn ra từ đầu ngón tay làm nhiễu loạn chấn động từ ngọc giản phá không với tinh thần nàng.
Khương Tự trong nháy mắt đã thoát khỏi bầu trời sao bí ẩn phức tạp kia, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.
Thu Tác Trần kinh ngạc hỏi: “Tiểu sư muội, muội sẽ không dùng hồn lực thăm dò chế tác Phù Phá Không của cửu cảnh Thánh Hiền đấy chứ?”
Khương Tự mở to đôi mắt đầy vô tội: “Bên trong có một bầu trời sao, ngọc giản này ẩn chứa vô số trận pháp, lớn lớn bé bé cứ một vòng rồi lại một vòng, phức tạp vô cùng đấy ạ.”
Mọi người: “……”
Hách Liên Chẩn giọng phát run: “Khi Cửu cảnh Thánh Hiền chế tạo Phù Phá Không sẽ đưa đạo thuật của mình vào trong đó, thế mà muội lại có thể nhìn thấy một bầu trời sao?”
Hắn cũng không dám xem đây nè!
Chỉ sợ sẽ bị trầm mê trong mê cung đạo thuật cửu cảnh rồi không tìm được đường về.
Tiểu sư muội quả thật không có thời khắc nào không treo hắn lên đánh cả!
Nguyệt Li nhìn về phía hư không, đằng kia Lan Lăng lão nhân đã liên hợp với bảy vị Thánh Hiền cùng nhau xây dựng thông đạo, trên hư không đã bày ra một trận pháp truyền thống cực lớn: “Phù Phá Không này sử dụng nguyên lý phá cảnh truyền thống đưa người truyền tống trực tiếp tới thông đạo tiếp giáp bí cảnh Thủy Nguyệt và thượng giới, sau đó lại thông qua trận pháp truyền tống để quay ngược trở về Cửu Châu. Bên trong phủ này ẩn chứa trận pháp là một đại trận tương liên với hư không nên cực kỳ phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc trong đó.”
Lan Tấn gật đầu, sờ sờ đầu A Tứ, thở dài: “Sau này muội cũng không nên tò mò như vậy nữa nhé, cửu cảnh với bát cảnh tuy chỉ chênh nhau một cảnh giới nhưng kỳ thật khoảng cách lại tựa như trời và đất.”
Khương Tự mỉm cười kéo tay áo hắn, cười làm lành: “A Tứ biết sai rồi, sau này tất nhiên sẽ báo trước với Lục sư huynh, sau đó mới thăm dò.”
Lan Tấn nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì trời đất bỗng dưng chấn động, một trận pháp hình sao sáu cánh to lớn vô cùng xuất hiện trên không trung Cửu Châu. Trận pháp kia huyền diệu đến cực điểm tựa như ẩn chứa pháp tắc thần bí của Thiên Đạo.
Ngay khi trận pháp xuất hiện, một thông đạo ngập tràn ánh sáng lộng lẫy cũng lộ ra, nó thông với bí cảnh Thủy Nguyệt ở một nơi xa xôi không biết đến. Thông đạo nối với bí cảnh mở ra, một hơi thở cổ xưa ngay lập tức tràn khắp nơi, các tu sĩ trên đài cao lập tức kích động hẳn lên.
Những tu sĩ đã tiến vào bí cảnh Thủy Nguyệt lần trước phần lớn đã trở thành cửu cảnh Thánh Hiền, lúc này cơ hội phá vỡ để vào cửu cảnh đã xuất hiện ngay trước mắt.
“Xin các vị tu sĩ chuẩn bị thật tốt để tiến vào thông đạo bí cảnh. Nhớ lấy, gặp phải nguy hiểm hãy bóp nát Phù Phá Không.” Lan Lăng lão nhân dặn dò thêm lần cuối.
Tức khắc các tu sĩ tham gia Cửu Châu Thịnh Yên lần này sôi nổi đứng lên, theo thứ tự dẫm lên mây lành bước vào trong trận pháp hình ngôi sao sáu cánh rồi từ từ biến mất ở cuối thông đạo.
Khương Tự cũng đứng dậy, nàng nhìn về phía Trọng Hoa và Già Nam, lấy mấy bình linh khuẩn, mứt làm từ linh quả và đào tiên khỏi túi bách bảo, cười nói: “Tam sư huynh và Ngũ sư huynh cứ ở lại nơi đây ăn chút linh quả và linh khuẩn, bọn muội rất nhanh trở về thôi.”
Hách Liên Chẩn hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng, các vị cứ chờ ta phá vỡ vào cửu cảnh quay lại đi.”
Trọng Hoa cười lạnh: “Mi có phải nên phá vỡ vào bát cảnh trước rồi hãy nói không?”
Già Nam cười tủm tỉm chắp tay trước ngực: “A di đà phật, vừa lúc huynh có thể nhân cơ hội đi vào cõi chư giới thần tiên, tìm kiếm giới Bồ Đề, tiểu sư muội đi sớm về sớm.”
Trọng Hoa gật đầu: “Huynh đây cũng về Vạn Yêu Địa một chuyến đã, còn có một chút kỹ năng thiên phú chưa học xong, quay về không sai biệt lắm có thể phá vỡ vào cửu cảnh đấy.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Lan Tấn gật đầu, dịu dàng cười nói: “Mặc Khí hẳn cũng ở Vĩnh Ám Địa tu luyện, chúng ta nửa năm sau gặp lại.”
Khương Tự ôm nhóc thú Kỳ Lân phất phất tay chào tạm biệt Tam sư huynh và Ngũ sư huynh, sau đó mới theo chân Nguyệt Li và mấy người Lan Tấn bước lên mây lành tiến vào trận pháp hình sao sáu cánh.
Ngọc giản hình lá phong trên tay phát ra một ánh sáng màu đỏ liên tiếp chiếu vào trận pháp hình sao sáu cánh, Khương Tự thấy trước mắt chợt lóe lên thì người đã bước vào trong một thông đạo ánh sáng cực dài, chẳng bao lâu đã ngã vào bí cảnh Thủy Nguyệt.
Khương Tự thấy trước mắt có ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cảm giác áp lực về không gian rất lớn truyền đến, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ rồi cứ thế bị truyền tống vào bên trong bí cảnh Thủy Nguyệt.
Chỉ một lát nàng đã bị đẩy ngã xuống một chỗ non xanh nước biếc, trước mặt có những ao hồ lớn nhỏ màu sắc phản quang vô cùng đẹp, trời đất rộng mênh mang nhưng lại chẳng thấy thứ gì khác. Nếu có thì ở đây cũng chỉ có linh vụ và sương mù đầy trời tạo thành những thủy vực lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Là thủy vực, nơi nơi đều là nước nè!” Bút vẽ nhỏ hưng phấn bay lên cao, nhìn quanh một vòng tất cả những ao hồ đủ loại trước mắt.
Mỗi một hồ lại có màu sắc không giống nhau, có cái phấn hồng tựa như hồ hoa đào, có cái màu chàm như hồ hương thảo, có cái màu trắng như hồ hoa ngọc lan, lại có cái có thể thay đổi màu sắc dần dần tựa như một bức tranh thủy mặc, đẹp không sao tả xiết.
Trước mắt Khương Tự sáng ngời, nàng cẩn thận nhìn qua mới phát hiện có rất nhiều linh vụ chiếu xạ lên trên mặt hồ tạo ra màu sắc khác nhau, còn có cả hồ nước mang màu sắc tự nhiên và rất nhiều hồ đón ánh sáng tạo thành nhiều gam màu độc đáo.
Ngoài vẻ đẹp tựa như tranh vẽ trước mắt, Khương Tự còn phát hiện ra mình không có cách nào câu thông với trời đất nữa, hồn lực vẫn như cũ, chẳng qua không thể nào nhờ quy tắc Thiên Đạo của giới này để ngự kiếm phi hành.
Nàng thử phóng chút hồn lực ra ngoài thì ngay lập tức đã tiêu tán trong trời đất. Trời đất này tựa như một thần nữ đứng trên cao thương xót nhìn người phàm vừa mới xâm nhập vào trong vùng đất của mình.
“Bí cảnh Thủy Nguyệt thế mà tất cả đều là ao hồ, bí cảnh này đẹp thật đấy.”
Khương Tự nhìn bốn phía xa xa mới phát hiện chỗ nàng đang đứng đang là một hòn đảo cô độc nằm ở trung tâm ao hồ. Trên hòn đảo chỉ có rừng trúc xanh biếc.
Khương Tự chặt bỏ mười mấy cây thúy trúc, tay chân mau lẹ ghép lại thành một chiếc bè trúc nhỏ màu xanh biếc, lại làm một chiếc cột buồm xinh xinh giản dị, sau đó lấy chiếc đèn thỏ con từ trong vòng tay trăng non treo lên cột buồm.
“A Tứ, chúng ta sẽ ngồi thuyền sao?” Bút vẽ nhỏ thấy nàng vùi đầu làm bè, kích động hỏi.
Nhóc thú Kỳ Lân cũng vui sướng chạy qua một bên cắn lá trúc chơi.
Khương Tự gật đầu: “Lần này tạm thời không có cách nào câu thông với quy tắc Thiên Đạo, hồn lực vẫn nên ít dùng thì hơn, trước ngồi bè trúc xem sao đã.”
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần dần tối đi, không ngờ thời gian giữa bí cảnh Thủy Nguyệt và thượng giới lại không đồng nhất, nhanh như vậy mà trời đã tối rồi sao?
Nhìn sương mù trên cô đảo càng ngày càng dày, trong sương mù dày đặc kia còn mang theo chút điểm xấu quỷ dị, Khương Tự híp mắt nhìn sương mù đột nhiên xuất hiện dày đặc hơn.
Nàng nhanh chóng thả bè trúc xuống mặt hồ, sau đó trèo lên trên bè trúc, kéo cột buồm để bè trúc xuôi dòng đi về phía hồ lớn nhất có màu hồng nhạt.
Nhóc thú Kỳ Lân nhảy lên trên bè trúc, chui tọt vào lòng Khương Tự, lỗ tai dựng lên nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận