Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 637: Vượt Ngoài Sự Tưởng Tượng

Toàn thân Hách Liên Chẩn và mấy người Hoa Liễm Diễm đều tràn ngập tử khí, sắc mặt vừa đen vừa xanh, cả người cứng đờ như đá. Trọng Hoa và Già Nam vội vàng bước lên, sử dụng linh lực đuổi tà khí trên người họ đi.
“Khụ khụ khụ khụ…… Đau chết ông đây rồi.” Hách Liên Chẩn phun ra một hơi, cả người thẳng tắp run rẩy.
Tà thần hắc ám thật đáng sợ, tất cả những người chưa tới cửu cảnh trong số bọn hắn đều bị sức mạnh hắc ám nhập thể, suýt nữa biến thành người chết. May mà Nguyệt Li với Lan Tấn phản ứng nhanh, ngay lập tức đá bọn hắn ra ngoài, bằng không bây giờ bọn hắn đã rơi vào cảnh dê chui miệng cọp, trở thành đồ ăn trong mâm của tà thần hắc ám.
“Lão Thất, sao chỉ có mấy người bọn mi, đám Nguyệt Li và tiểu sư muội đâu?” Thu Tác Trần chỉ thấy bọn người Lão Tứ, Lão Thất và Hoa Liễm Diễm bị đá ra ngoài thì lập tức hỏi.
Dây cột tóc của Úy Hành không biết đã rơi đâu mất, hắn lau máu tươi bên khóe miệng, nghỉ một hơi mới dùng giọng nói mơ hồ không rõ trả lời: “Mặc Khí vào trước, bọn ta đi vào tìm Mặc Khí, dưới cửu cảnh ngoài Lão Cửu tu tử khí ra thì đều bị đá ra hết.”
“Cô Xạ vẫn còn ở bên trong, tỷ ấy đã phá vỡ vào cửu cảnh, ngay lúc Khương Tự mở giới môn ra.” Hoa Liễm Diễm mang dáng vẻ thảm đạm bổ sung thêm, vừa nói được một câu đã phun ra một búng máu lớn, tu vi nàng ta kém cỏi nhất trong số mấy người ở đây nên lần này cũng bị thương nặng nhất.
“Tiểu sư muội còn chưa ra sao?” Hách Liên Chẩn “Ai da” một cái, tay che miệng vết thương lại rồi kêu thảm thiết: “Muội ấy không ở cùng chỗ với bọn ta.”
Sắc mặt đám người Trọng Hoa một người so với một người càng thêm khó coi.
Đám người Dược Đại nhìn những tu sĩ thương tật ngồi đầy đất, quả thực có lòng cũng không dám lên tiếng.
“Mọi người ở lại đây, ta vào tiếp ứng cho họ.” Trọng Hoa nheo mắt phượng lại, lười nhác cười: “Xem ra thiếu bản tôn thật đúng là không được đâu.”
“Tam ca, tà thần hắc ám kia thật sự lợi hại đấy. Bọn ta đến gã tròn hay méo còn chưa kịp thấy mà đã bị trọng thương rồi. Huynh nếu cứ khinh địch như vậy thì rồi có lúc cũng sẽ phải khóc.” Hách Liên Chẩn mang vẻ mặt như đưa tang: “Cũng không biết tiểu sư muội cuối cùng ở chỗ nào, tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì.”
“Lão Thất, mi lại khóc tang gì đó, cẩn thận ta đưa mi vào cho tà thần hấp thu luôn đấy.” Trọng Hoa cười lạnh, để lại một câu rồi người đã hóa thành một bóng dáng đỏ bay thẳng về phía địa cung.
Kính Hoa giới đang không ngừng chạm vào điểm giới hạn trong hư không của di tích chư thần. Khương Tự nhìn hết thảy trong mắt, thấy Kính Hoa giới đang không ngừng thành hình mà lòng nóng như lửa đốt, cũng chẳng có cách nào khả thi. Tầng thứ chín của động phủ mở ra, Kính Hoa giới ra đời, nàng cũng trực tiếp từ Cửu cảnh phá vỡ vào Bán Thần cảnh, trở thành Giới Chủ. Kính Hoa giới càng phát triển thì sức mạnh của nàng càng tăng.
Có điều bây giờ thế giới mới ra đời chẳng khác gì một đứa trẻ, bản thân nàng cũng rơi vào thời kỳ nhỏ yếu nhất của một Giới Chủ, buộc phải ở lại Kính Hoa giới, chờ tới khi Kính Hoa giới thành hình mới có thể rời khỏi.
Khương Tự nhắm mắt lại, chuyển dời tàn hồn của sư phụ tới Kính Hoa giới để ông có thể hấp thu khí hỗn độn. Sau đó nàng ngưng thần nín thở, bắt đầu chú tâm xây dựng pháp tắc Thiên Đạo trong Kính Hoa giới.
Năm đó khi còn ở Vân Mộng Thập Bát Châu, nàng đã từng sửa chữa Thiên Đạo, bây giờ cứ theo bản tâm của mình để sáng chế ra quy tắc Thiên Đạo mới giống như dùng vải trắng vẽ thành một bức họa. Nàng cứ thế vẽ bức họa này liên tiếp mấy ngày.
Trong di tích chư thần, sau khi Trọng Hoa vào địa cung thì địa cùng vẫn không có động tĩnh gì. Mấy người Hách Liên Chẩn vừa chữa thương vừa nôn nóng chờ tin tức, tuy nhiên đám người Nguyệt Li cứ như mất tích, Khương Tự cũng chẳng thấy đâu.
Mãi cho đến ngày thứ năm, đàn tế trời bỗng xuất hiện một trận rung trời chuyển núi, Tiêu Tích U trọng thương bị đá ra khỏi địa cung.
“Lão Cửu!” Mọi người vội vàng vây lấy.
Mặt Tiêu Tích U vàng như giấy, phun ra một búng máu, hai mắt đỏ đậm, giọng mơ hồ không rõ: “Sao mấy người còn ở đây, nhanh nhanh quay về Cửu Châu ngay đi.”
“Ông đây mới không phải kẻ nhát gan nhé, ta không đi.” Hách Liên Chẩn bướng bỉnh từ chối.
“Tình huống bên trong rốt cuộc sao rồi? Bọn Nguyệt Li và Lan Tấn thế nào?” Sắc mặt Già Nam nặng nề.
Lão Cửu tu đạo Tử, khoảng cách với cửu cảnh chỉ còn một đường ngăn nhỏ, về cơ bản có thể nói hoàn toàn đi ngang trong thế giới tử vong, thế mà bây giờ cũng bị trọng thương. Sức mạnh của tà thần hắc ám đã vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn hắn. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận