Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt
Chương 141: Chỉ Là Một Con Thú Con
“Lục sư huynh, Nhị sư huynh.” Khương Tự mang theo thú con Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân chơi trò trốn tìm vui sướng chạy đến, khuôn mặt nhỏ vì chạy qua chạy lại đỏ bừng lên, bé một đường chạy chậm qua, vừa chạy vừa cười khanh khách: “Chào buổi sớm, Tuyết Đoàn Tử, mau chào các sư huynh đi.”
Thú con Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn các tu sĩ trẻ tuổi tube sâu không lường được trước mặt, vèo một cái tránh sau tầng tầng lớp lớp váy của Khương Tự, nó chỉ lộ ra mông nhỏ, cái đuôi nhỏ xù xù phía sau không ngừng vung qua vung lại.
Lan Tấn cùng Mặc Khí: “……”
Khương Tự vội vàng bế thú con lên, cười đến mắt trăng non cong lên: “Tuyết Đoàn Tử đừng sợ, các sư huynh đều là tu sĩ tốt đấy.”
Sương phòng lần lượt mở ra, Nguyệt Li và Trọng Hoa bước tới, thấy mọi người đều đứng ở hành lang, tiểu sư muội còn đang ôm một con thú con lông trắng như tuyết, lập tức hỏi: “A Tứ, thú con này của muội từ đâu ra thế?”
“Muội nhặt.” Giọng Khương Tự trong trẻo, ôm chặt thú con vào ngực, đôi mắt to đen nhánh đảo qua đảo lại nhìn láo liên, kéo kéo ống tay áo màu ánh trăng của Nguyệt Li, làm nũng nói: “Đại sư huynh, huynh cho muội nuôi nó đi, mỗi ngày A Tứ có thể ăn ít đi nửa chén cơm để nuôi nó.”
Trọng Hoa 'phụt' một tiếng cười haha liên tục, chui quạt điểm nhẹ lên đầu nhỏ của bé, cười như không cười nói: “Nó không ăn thanh lộ bánh hoa của muội mà chỉ uống Bách Hoa ngưng lộ thôi, muội nuôi nó thì còn nuôi các sư huynh thế nào được, hử?”
Mắt phượng của tu sĩ mặc áo hoa sáng quắc, dưới đáy mắt đều mang hàm ý kèm theo một chút khó tin không thể tưởng tượng nổi. Con thú con này rõ ràng không phải một con cún. Dù nó trông có vẻ giống cún con nhưng trên đầu lại có sừng, rõ ràng là một con thú Kỳ Lân con tuổi còn nhỏ. Loại thụy thú trời sinh trời dưỡng này cũng không phải người thường có thể nuôi. Nó ăn linh hoa linh thảo, tiểu A Tứ lại không thể tu luyện, mang theo một con thú Kỳ Lân con bên người sẽ dễ bị người ta giết người đoạt thú.
Khương Tự không thèm quan tâm đến Tam sư huynh, đôi mắt to đen nhánh đáng thương lắm lắm nhìn Nguyệt Li, lắc lắc tay áo chàng, gắt gao ôm chặt thú con trong lòng.
“Đại sư huynh, để con bé nuôi đi.” Lan Tấn là người đầu tiên bại trận, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: “Khó có khi thấy con bé thích như vậy.”
Mặc Khí và Trọng Hoa như có điều suy nghĩ nhưng vẫn không nói lời phản đối, cũng chẳng mở miệng đồng ý.
Nguyệt Li cúi đầu nhìn con thú con trong lòng tiểu cô nương, duỗi tay bế thú Kỳ Lân con lên, ngón tay thon dài như ngọc bấm pháp quyết, điểm vào giữa trán thú con.
Thú Kỳ Lân con là thụy thú trời sinh, thích nhất người có nhiều công đức và thánh khiết, ngửi được mùi ánh trăng khắp người Nguyệt Li, nó cũng vui mừng kêu 'pi pi' một tiếng, ánh sáng vàng trên người tiểu A Tứ chiếu vào khiến nó ấm áp, ánh trăng trên người tu sĩ xinh đẹp này lại khiến nó thoải mái, cả hai tựa như mặt trăng mặt trời cùng chiếu xuống.
Thật vui vẻ.
Nhóc Kỳ Lân lại ngửi ngửi thử mùi hương trên những người khác, sau đó vẫn vèo một cái nhảy vào lòng Khương Tự.
Đồng tử mọi người co rụt lại, thuật không gian!
Con thú kỳ lân con này vậy mà lại là chủng tộc Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân khan hiếm nhất trong ký lục thượng cổ! Bọn hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy có linh thú không thích hơi thở trên người Nguyệt Li và Lan Tấn, Lại còn chạy thẳng về hướng tiểu Khương Tự.
Không hổ là người bị khúc Trấn Ma chọn.
“Nuôi đi.” Nguyệt Li dùng thuật pháp thăm dò một lượt, xác nhận con thú này là thú Kỳ Lân con vừa mới sinh không bao lâu, cũng không có bất cứ điều gì không ổn, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng.
A Tứ hoan hô một tiếng: “Cảm ơn các sư huynh, A Tứ thật vui.”
Khương Tự hân hoan dắt thú con chạy ra ngoài chơi. Mọi người nhìn theo một cục bông lớn có chút mềm mại mang theo một cục bông nhỏ thú con chơi bắt bướm bên hồ. Thú Kỳ Lân con nhảy lên trên lá sen, miệng ngậm lấy hoa sen đưa cho Khương Tự, quả thật hoạt bát linh động khó nói thành lời. Tất cả đều nhịn không được lộ ra ý cười.
“Đó là thụy thú thượng cổ Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân, phàm những ai nhận ra nó đều muốn chiếm cho riêng mình, A Tứ không thể tu hành sẽ không có cách nào khế ước với nó, cứ để con bé nuôi như vậy?” Mắt phượng của Trọng Hoa dần sâu lắng, thấp giọng nói.
“Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân đã nhận chủ. Con bé ở giữa Đại sư huynh và A Tứ đã chọn A Tứ, dù khế ước hay không cũng giống nhau, cũng không phải ai cũng có tư cách nuôi thụy thú.” Lan tấn lộ ra biểu cảm như mẹ già vui mừng tươi cười.
Hắn tu Sinh chi đạo, đại sư huynh lại tu Hạo Nguyệt chi đạo, đã là linh thú chẳng có con nào không thích bọn hắn cả.
Tiểu Kỳ Lân lại bỏ qua bọn hắn để chọn A Tứ, có thể thấy nó đã nhận bé làm chủ.
“Chỉ là một con thú con đáng yêu thôi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, thuật Ngôn Linh giống như ánh trăng trút xuống.
“Chỉ là một con thú con đáng yêu thôi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, thuật Ngôn Linh giống như ánh trăng trút xuống.
Đồng tử Trọng Hoa Mặc Khí co rụt lại, lại nhìn lại, Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân tựa như vẫn là con Kỳ Lân bé nhỏ kia, có điều sừng trên đầu Kỳ Lân bỗng như ẩn như hiện, như thể bị giấu đi, biến thành một con thú con đáng yêu.
“Như thế sẽ không có vấn đề gì nữa.” Lan Tấn cười nói, thuật Ngôn Linh của Đại sư huynh có thể che dấu hơi thở trên người Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân, sau này mọi người chỉ cho rằng đây là một con linh thú non bình thường mà thôi.
“Ơ, Các vị đại nhân đều ở đây? Tiểu nương tử từ nơi nào tìm một con cún con đáng yêu như vậy?” Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm từ một chỗ khác của hành lang chín khúc đi tới, xa xa đã nghe được tiếng cười chuông bạc của tiểu nương tử, thấy bé mang một con cún con tuyết trắng chơi, cũng vô cùng hiếm lạ nhìn nhìn.
Mọi người liếc nhau, cười mà không nói.
Lan Tấn nhàn nhạt cười nói: “Hôm qua nhặt được, thấy A Tứ thích bèn để cho con bé nuôi, cũng không thiếu chút bánh hoa thanh lộ này.”
“Đúng, dĩ nhiên nuôi nổi. Tiểu nương tử nuôi con cún con nhìn lại càng đáng yêu.” Lý Trường Hỉ ha ha cười rộ lên, thấy bốn vị đại nhân này tỏ vỏ không thích gã nhìn chằm chằm tiểu nương tử, tức khắc giật mình một cái, ngộ đạo.
Trái tim bé bỏng của Lý đại nhân ẩn ẩn kích động, cảm giác mình đã hiểu ra chân lý lớn lao lắm lắm. Mỗi tội các vị đại nhân đều xuất sắc như vậy, chờ về sau tiểu nương tử trưởng thành, tranh rồi cũng không biết ai sẽ thắng đâu.
Dù sao tất cả gã đều đu! Như thế gã chính là người thắng lớn nhất.
“Khụ khụ, các vị đại nhân, vừa rồi Mộc Tiêu phái người tới nói lão gia chủ đã tỉnh lại, đợi lát nữa cậu ta sẽ theo ông qua qua đây cảm tạ ân cứu mạng của các vị đại nhân.” Lý đại nhân híp mắt cười nói, sờ sờ đai lưng trữ vật nặng trĩu của mình, người Mộc gia thật khách khí, he he.
Nhờ thế gã cũng dính không ít ánh sáng.
Lan Tấn nhướng mày: “Thương thế khỏi hẳn rồi?”
Hôm qua vị lão gia chủ Mộc gia kia đến, vừa nhìn đã biết bệnh tình nguy kịch, hơn nữa còn bị thú Tê Cừ đánh trọng thương, coi như một chân bước vào cửa Minh Phủ, không giống như người trường thọ. Bọn hắn tuy có linh dược cứu mạng nhưng lại không thể tùy ý để lưng đeo nhân quả, can thiệp vào chuyện sống chết của người khác.
(*) Minh Phủ - Âm phủ
Không nghĩ tới mới qua một đêm vậy mà đã khởi tử hồi sinh.
Lan Tấn nhìn về phía lan can hành lang chín khúc, ở đó có Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân đang chơi đùa cùng tiểu A Tứ, nghĩ đến bé hôm qua xung phong nhận việc đi cùng có thuốc trong tay, đáy mắt hiện lên ý cười.
Thấy Lan Tấn hỏi tình hình thương thế lão gia chủ, Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm nói: “Nói đến cũng kỳ quái, hôm qua lúc ta theo tiểu nương tử đi xem ông cụ, tình huống vẫn không ổn chút nào, ai ngờ bọn ta chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau lão gia chủ đã tỉnh lại. Thật là Tam Thanh* lão tổ hiển linh, hung hiểm thật đấy.”
(*) Tam Thanh (Hán Việt: 三清) là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.
Lý đại nhân nói xong, có chút buồn bực nhìn thoáng qua Khương Tự đang cùng cún con chơi đùa, ngay sau đó lại âm thầm lắc đầu, tiểu nương tử không thể tu hành, quả quyết sẽ không có linh dược khởi tử hồi sinh này được.
Nghe cách nói của Lan Tấn, chỉ sợ cũng không biết tình hình. Kỳ quái thật.
“Ai da, người tới.” Lý đại nhân cười đến hai mắt híp thành một đường thẳng, chỉ thấy Mộc Tiêu đỡ ông cụ run run rẩy rẩy đi tới, có lẽ sợ quấy rầy khách quý thanh tu, ông cụ chỉ dẫn theo bốn năm người tới, đều là nhân vật có uy tín danh dự ở Mộc gia.
Thấy người Mộc gia tới, Mặc Khí mặt không biểu tình biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh.
Trọng Hoa ngửa đầu nhìn trời, phong lưu phóng khoáng cười nói: “Ta đi theo tiểu sư muội chơi.”
Nói xong người như một trận cuồng phong đi mất, chỉ còn lại Lan Tấn cùng với Nguyệt Li chậm một bước.
Nguyệt Li nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lan Tấn, Lan Tấn nhận mệnh tiến lên một bước, đỡ lấy ông cụ Mộc gia đang muốn quỳ xuống, hiền lành cười nói: “Ông cớ gì hành lễ lớn như vậy, hôm qua đã cảm tạ rồi mà?”
Lão gia chủ Mộc gia chỉ thấy tu sĩ thanh y trước mắt sâu như biển, năng lực không lường được, chính ông tu vi tam cảnh hậu kỳ bị hắn đỡ lấy mà lại không thể động đậy, chỉ đành đứng thẳng thân mình, giọng điệu càng thêm cung kính: “Ân cứu mạng, có cảm ơn bao nhiêu lần cũng không quá. Tiêu Nhi, con tới dập đầu đi.”
Mộc Tiêu nhất nhất nghe ông nội nói, tuy biết Mộc gia có ý làm thân nhưng nhà cậu dù sao cũng là thế gia tu tiên đệ nhất phủ Thiên Nguyên, ngày thường đối với người ta hiền lành mỉm cười đã thuộc hàng khó có được, làm cậu năm lần bảy lượt quỳ xuống giống như vậy tuyệt không thể xảy ra.
Thể diện này kể cả có là thế gia đệ nhất phủ Lang Châu hay y tu Ngọc gia người xua như xua vịt cũng chẳng có đâu!
Mộc Tiêu ngơ ngác quỳ xuống, lại dập đầu một cái.
Mộc Tiêu ngơ ngác quỳ xuống, lại dập đầu một cái.
Tay áo xanh của Lan Tấn khẽ nhúc nhích, bấm thuật pháp nâng người dậy, cười nói: “Các vị mời vào bên trong ngồi.”
“Lão đây còn muốn cảm ơn Khương gia tiểu nương tử một chút.” Ánh mắt ông cụ Mộc gia sáng ngời nhìn về phía Khương Tự đang mang theo cún con chơi đùa ở trong đình viện.
Hôm qua ông dù đã hôn mê bất tỉnh nhưng lúc mơ mơ màng màng vẫn còn chút tri giác, cảm giác có thiếu nữ người mang theo mùi hoa lê và mùi nguyệt quế bón cho mình uống một giọt cam lộ.
Giọt cam lộ kia vừa vào miệng, nháy mắt ông đã dần tỉnh táo lại, giống như cây cổ thụ sinh ra mầm mới, giếng cạn có nước vậy, sức sống một lần nữa tăng lên. Chờ đến khi ông tỉnh lại hoàn toàn, vừa hỏi mới biết Khương Tự đã tới, trong lòng liền hiểu rõ.
Bệnh này của ông ngay cả y tu của Ngọc gia - phủ Lang Châu đều bó tay không có cách nào, còn quả quyết sẽ không tự lành được.
Kiếm Tông - núi Thanh Vụ thật sâu không lường được a.
“A Tứ.” Lan Tấn dịu dàng gọi.
“Lục sư huynh.” Khương Tự thấy Lan Tấn gọi mình, bế Tuyết Đoàn Tử lên, lon ton chạy tới.
“Sao lại chơi đến người toàn mồ hôi rồi?” Ánh mắt Lan Tấn mang ý cười, duỗi tay giúp bé lau đi mồ hôi mỏng trên mặt.
“Bởi vì vui ạ.” Tiểu đế cơ cười hai mắt cong thành vầng trăng non, các sư huynh đồng ý cho bé nuôi cún con, bé lần đầu tiên được nuôi một nhóc lông xù xù, lần đầu tiên không có bất cứ băn khoăn gì chơi đùa, tóm lại vui vẻ cực kỳ.
“Hôm nay đã vui rồi, A Tứ về sau sẽ không chơi điên như vậy đâu ạ.” Khương Tự ôm cục tuyết nhỏ, rất nhanh đã khôi phục phong phạm lễ nghi tiểu đế cơ nên có.
“Không sao, muốn chơi cứ chơi, A Tứ vui là được.” Vẻ mặt Lan Tấn yêu chiều sờ sờ búi tóc sừng dê của bé.
Người Mộc gia thấy mấy nam kiếm tu này cùng nhau chăm tiểu sư muội mềm mại đáng yêu, không chỉ có đoàn kết thương yêu mà còn chiều chuộng tiểu sư muội như vậy, tức khắc đều âm thầm khen ngợi. Tiểu nương tử đáng yêu như vậy nên nuôi dưỡng như hoa vườn để bé thoải mái vui vẻ lớn lên, bằng không đau lòng chết mất.
Từ nhỏ không có cha mẹ, còn không thể tu luyện, cũng may có các sư huynh chăm sóc.
“Đến đây, đem đồ ta mang đến cho tiểu A Tứ chọn xem nào.” Ông cụ Mộc gia vốn tuổi lớn nên rất thích mấy đứa bé mềm mại như cục bông, thấy Khương Tự, cười không khép nổi miệng, vội vàng gọi người nâng một rương đầy đồ tới.
Khương Tự thấy ông hôm nay khí sắc khá hơn nhiều, khí đen u ám trên mặt đã tan đi, ánh mắt sáng ngời, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều, tức khắc cong mắt cười nói: “Ông nội Mộc gia hết bệnh rồi ạ? Vậy tiểu thiếu gia cũng không phải khóc nhè đau buồn nữa rồi.”
Mộc Tiêu bị Khương Tự giễu cợt, tức khắc gấp đến độ trừng mắt bĩu môi, nhìn khuôn mặt nhỏ của cục bột xinh đẹp đang tươi cười xán lạn, cuối cùng chỉ gãi đầu, nói: “Hôm qua muội cũng khóc nhè, đừng cho rằng ta không thấy nhá.”
“Tiểu A Tứ, cũng đừng gọi tiểu thiếu gia làm gì, A Tiêu là đứa nhỏ thành thực, về sau cháu không chê gọi một tiếng anh trai đi, mệnh của Mộc gia đều do các người cứu, kể cả có để A Tiêu có là chị cũng được.”
“Vậy không được, con bé so với cháu nhỏ hơn cơ mà.” Mộc Tiêu gấp đến đỏ mắt, này cũng quá mất mặt rồi.
Mọi người cười thành tràng.
Khương Tự cũng cong mắt cười hi hi theo mọi người.
Một rương lễ vật được nâng vào, không phải linh bích pháp khí đan dược này nọ quan trọng trong mắt đám tu sĩ mà là đồ ăn, mặc, ở, đi lại Khương Tự có thể sử dụng được.
Một rương áo váy hạn chế số lượng xinh đẹp của Thiên Bảo Các, từ năm tuổi đến mười lăm tuổi đều có, một rương giày nhỏ được khảm châu ngọc các màu, cũng đủ kích cỡ theo độ tuổi, một rương điểm tâm hoa quả mứt hoa quả này nọ vừa mới ra lò sáng nay, còn lại một rương mới là các loại châu ngọc linh bích.
Từ đêm qua sau khi tứ phẩm đan dược Mộc gia đưa tới bị trả về, ông cụ biết ngay tứ phẩm đan dược trong tộc coi như trân bảo, người ta căn bản không để vào mắt. Vì thế lúc này mới gãi đúng chỗ ngứa, tặng mấy rương đồ lớn chuẩn bị riêng cho Khương Tự.
May mắn chính là Kiếm Tông - núi Thanh Vụ hiện giờ vẫn chưa có danh tiếng ở Vân Mộng Thập Bát Châu, thừa dịp thanh danh chưa thành, cùng họ làm quen mới có vẻ chân thành, giống Vô Tình đạo quân kia nổi danh khắp thiên hạ, Mộc gia bọn ông cũng sẽ không vội vàng nịnh nọt như cún theo đuôi.
Khương Tự thấy ông cụ chuẩn bị cho bé rất nhiều lễ vật, tức khắc nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn mỉm cười gật đầu, nói: “Như vậy, ta đành thay tiểu sư muội cảm ơn.”
A Tứ cứu ông cụ một mạng, nhận lấy lễ vật, Mộc gia cũng yên tâm một chút.
Ông cụ Mộc gia vui cực, sốt sắng gọi người dọn hết lễ vật vào, hỏi: “Các vị muốn đi phủ Lang Châu để tham gia tông môn tuyển chọn, tiến vào bí cảnh Lang Hoàn?”
Lan Tấn gật đầu: “Đúng thế.” Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
“Vậy để ta bảo thằng cháu không nên thân này đưa các vị đi phủ Lang Châu, mọi việc nó có thể giúp đỡ chuẩn bị một hai.” Ông cụ Mộc gia trong cung kính lại mang theo một chút khẩn cầu, vừa nói vừa nhìn về phía thằng cháu nội của mình: “A Tiêu, con cùng các vị đại nhân đi đi, mọi chuyện phải chuẩn bị cho thỏa đáng, tới phủ Lang Châu rồi nhớ báo tên Mộc gia.”
“Vâng ạ.” Mộc Tiêu hào hứng phấn chấn gật đầu, vừa lúc cậu cũng muốn cùng tiểu A Tứ đi chơi, A Tứ đáng yêu như vậy, nếu trang điểm xinh xinh đẹp đẹp cho bé rồi mang ra ngoài sẽ rất có mặt mũi.
Trốn lên nóc nhà - Trọng Hoa lười biếng phơi nắng, cười như không cười, ông cụ không hổ là cáo già sống hơn nửa đời, bản thân mới từ quỷ môn quan trở về đã lo lắng cho thằng cháu nội rồi.
Vân Mộng Thập Bát Châu giờ đang trong tình trạng vô cùng không yên ổn, yêu thú xuất hiện, bí cảnh Lang Hoàn càng có nguy cơ cực lớn, thay vì nói để Mộc Tiêu giúp bọn hắn chuẩn bị một đường ăn, mặc, ở, đi lại, không bằng nói ông ta cầu bọn hắn giữ cháu nội lại, khó trách bắt Mộc Tiêu năm lần bảy lượt quỳ xuống.
Mặc Khí ôm vai, mặt không biểu tình.
“Mộc gia ta ở Vân Mộng Thập Bát Châu cũng thuộc nhóm đầu, có người Mộc gia bảo đảm, có thể trực tiếp giúp Kiếm Tông đi vào tông môn tuyển chọn đợt thứ hai, sau này vào bí cảnh Lang Hoàn, hy vọng các vị có thể chăm sóc một hai cho A Tiêu. Nếu trong tình cảnh sống chết trước mắt, các vị đại nhân có thể không cần quan tâm đến nó, mệnh của tu sĩ như đuốc trong gió, cuối cùng thế nào phải xem thực lực bản thân.” Ông cụ nói xong lời cuối cùng, giọng điệu đau đớn kịch liệt.
Đều nói bí cảnh tiên nhân buông xuống là tiên duyên lớn nhất của Vân Mộng Thập Bát Châu trong cả vạn năm, ông lại không cho là đúng. Kia chính là bí cảnh tiên nhân, một con yêu thú chạy ra thôi cũng suýt nữa hủy diệt cả phủ Thiên Nguyên. Sau này cũng không biết phải bỏ thêm vào nhiều ít máu thịt nữa. Nghĩ đến trong số đó có khả năng còn thêm cả thằng cháu nội mình thương nhất, ông cụ càng thêm khó chịu.
Mộc Tiêu sửng sốt, hóa ra ông nội là vì cậu mới tới cầu người.
“A Tứ nghĩ thế nào?”
Mọi người động tác nhất trí nhìn Khương Tự, hóa ra đám kiếm tu này thế mà mọi chuyện lại lấy bé làm chủ.
Khương Tự gật đầu, cười nói: “Vậy dĩ nhiên là tốt rồi, cùng nhau đi, trên đường càng đông vui.”
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười, sờ sờ đầu bé, xem như đồng ý.
Người Mộc gia vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn Khương Tự ẩn ẩn mang theo sự cảm kích.
*
Bí cảnh Lang Hoàn vô cùng có khả năng sẽ mở ra sớm, mọi người tính toán nghỉ ngơi một ngày rồi lên đường thẳng đến phủ Lang Châu.
Mộc Tiêu quay về sửa sang lại hành lý, cùng người nhà nói lời tạm biệt. Khương Tự cũng ôm thú con của mình về phòng, tiện bón cho Tuyết Đoàn Tử ăn ngưng châu cánh hoa.
Mà xa ở ngàn dặm ở ngoài thành Băng Tuyết lại đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn, việc này rất nhanh đã truyền khắp các châu phủ phương bắc.
“Các ngươi biết hồ Ngọc thành Băng Tuyết vì sao hàng năm không kết băng không? Đó là bởi vì đáy hồ có trận pháp tiên nhân để lại tới, nghe nói Vô Tình đạo quân phá trận pháp, được pháp khí tiên nhân đặt trong mắt trận.”
“Trời, lại còn là pháp khí tiên nhân để lại?”
“Không sai, nghe nói còn có một ít đan dược cùng phối phương đan dược cực phẩm, giờ các thế gia lớn bao gồm cả Ngọc gia đều cũng muốn cùng đạo quân làm trao đổi, lấy ra không ít thiên tài địa bảo cơ đấy.”
“Thật…thật là mệnh khiến người ta ghen tị mà, đạo quân không hổ là người có hy vọng phi thăng nhất trong vạn năm.”
“A, Vô Tình đạo quân lợi hại thật thì đó cũng là chính cơ duyên của hắn, chưa từng thấy hắn tạo phúc cho các châu phủ ở Vân Mộng châu bao giờ.” Một giọng nói khác vang lên: “Mấy ngày trước phủ Thiên Nguyên suýt nữa bị yêu thú hủy diệt, đạo quân ở nơi nào? Các ngươi chớ có thổi phồng hắn lên, nghe nói vẫn là khách quý của Mộc gia giết chết yêu thú, cứu phủ Thiên Nguyên, nếu không yêu thú kia tàn sát phủ Thiên Nguyên rồi cũng đến phiên các ngươi.”
“Chuyện phủ Thiên Nguyên bọn ta cũng nghe nói, sợ không phải nói ngoa chứ, còn nói yêu thú kia thực lực lục cảnh cơ đấy, ha ha, Vân Mộng Thập Bát Châu mạnh nhất mới chỉ tứ cảnh đỉnh, ngũ cảnh là có thể phi thăng thượng giới, yêu thú lục cảnh mà ra thật thì Vân Mộng châu đều phải xong đời.”
“Chính là thèm danh tiếng đến điên rồi, cái thứ mèo mèo chó có ở đâu cũng muốn tới cọ nhiệt……”
Mộc Tiêu tức giận phồng má như cá nóc, bị Lý Trường Hỉ giữ chặt lại.
“Huynh đừng kéo ta, ta phải đập chết những thứ không biết tốt xấu kia, dựa vào gì mà nói thế. Tức chết ông đây rồi.” Tự mình trải qua một trận chiến với thú Tê Cừ - Mộc Tiêu đến nay vẫn còn có thể cảm nhận được cái loại cảm giác tuyệt vọng kia, cuối cùng tro bụi rơi xuống ấy, nếu không có các sư huynh của A Tứ, bụi kia cũng chính là cốt nhục của bọn cậu.
“Miệng lưỡi thế gian trên đời đều thế, sao có thể bịt hết tất cả.” Lý đại nhân cười tủm tỉm nói: “Cậu xem, các vị đại nhân đều không thèm để ý kia kìa.”
“Ta đây càng nghĩ càng tức, dựa vào cái gì việc thiện đều do A Tứ cùng các sư huynh làm, thanh danh tất cả đều bị Cố Kỳ Châu chiếm? Lần ở phủ Thanh Châu cũng vậy, huynh không phải nói phủ Bích Thủy với lần trên biển Vân Mộng cũng xuất hiện hung thú thượng cổ sao? Ngẫm lại càng khiến người ta giận sôi ruột.” Mộc Tiêu tức giận nói.
“Tu không cần phải quan tâm đến thanh danh.” Khương Tự ghé vào bên cửa sổ xe ngựa được bốn thất ngựa Phi Thiên kéo, cười ngọt nói: “Mộc Tiểu Tiêu, huynh đừng nóng giận, ta bảo Tuyết Đoàn Tử chơi cùng huynh một lát nhé.”
Cũng không biết giờ đạo của Cố Kỳ Châu thế nào? Lần ở thành Thiên Đế đó, Khương Tự nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy gã ta khảo nghiệm ước chừng rất không đơn giản, bằng không chim Thanh Loan sẽ không nói, còn nói sau này bé sẽ tự biết.
Tươi cười trên khóe môi tiểu đế cơ dần lạnh lùng, tu đạo cần tu tâm, lừa bất luận kẻ nào cũng không thể lừa được trái tim của mình.
“Được, được, được.” Hai mắt Mộc Tiêu sáng lên, nắm tuyết nhỏ kia đáng yêu cực kỳ, có thể cưng đến nỗi vẻ mặt cậu đỏ bừng luôn, chính là chết sống không thèm phản ứng với cậu, dỗ thế nào cũng chỉ xoay mông cho cậu nhìn, sau đó không phải rúc vào ngực Khương Tự thì cũng cọ bên chân Nguyệt Li.
Khương Tự vuốt thú con trắng như tuyết, vén giao tiêu lên, kết quả thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân vừa thấy là Mộc Tiêu, mông uốn éo, trực tiếp xuyên qua thời không, xuất hiện trên cây rụng tiền, nó đi rung cây tặng tiên hoa tiên thảo cho tiểu A Tứ còn hơn.
Tươi cười trên mặt Mộc Tiêu cứng đờ: “……”
Đến con cún này cũng không thích cậu?
Lý Trường Hỉ buồn cười, đồng tình vỗ vỗ bả vai Mộc Tiêu, đúng là thiếu niên phải gặp đòn hiểm xã hội mới sáng mắt ra được.
Có Mộc Tiêu mang theo người Mộc gia gia nhập, dọc theo đường đi nói cười liên tục, vô cùng náo nhiệt, Mặc Khí cùng Trọng Hoa phiền không chịu nổi, trực tiếp ngồi pháp khí dẫn đầu đi phủ Lang Châu.
Khương Tự một đường nghe Mộc Tiêu khoe khoang chọc cười, ngồi xe ngựa, nửa tháng sau, chậm rì rì tới phủ Lang Châu.
Khi đến phủ Lang Châu, thời tiết đã vào mùa thu dễ chịu nhất, nếu nói lúc bọn bé vừa xuất phát trên quan đạo cực náo nhiệt thì tới phủ Lang Châu rồi mới thấy trên trời dưới đất đã chật như nêm cối.
Xe ngựa của đoàn người Lan Tấn bị giữ lại ở bên ngoài phủ Lang Châu mười dặm địa.
“Lan đại nhân, đường phía trước không thông, nghe nói tong vòng mười dặm đường châu phủ đến chỗ đặt chân cũng không có.” Lý Trường Hỉ hỏi thăm tin tức quay về, mày nhăn tít lại, ở khách điếm đã không có khả năng rồi, ngay cả viện bạn gã thuê cho cũng bị nhà chủ thu về, sau đó lấy giá gấp ngàn cho thuê tiếp.
Sợ rằng tu sĩ tông môn của tất cả mười tám châu phủ đã đông nghìn nghịt qua đây cả rồi!
“Mộc thiếu gia, biệt viện của Mộc gia các người ở đâu?”
“Không, không có biệt viện, ngày xưa chúng ta tới đều được Ngọc hoặc châu phủ chiêu đãi.” Mộc Tiêu cười he he nói: “Huynh cũng biết ở phương diện tiền tài cha ta bị quản chặt lắm, tu hành ấy à, chỗ cần tiêu tiền nhiều lắm, có chỗ ở sẵn thì sao còn phải xây phòng làm gì?”
Lý Trường Hỉ: “……”
Lan Tấn bật cười nói: “Cứ từ từ, đã tới phủ Lang Châu rồi thì không cần hoảng hốt.”
Vì thế đoàn người ở rừng bên hồ bên ngoài châu phủ mười dặm tìm một chỗ phù hợp hạ trại, kết quả vừa mới chọn xong chỗ khá tốt trên cỏ gần hồ thì lại nghe thấy vài giọng nói vui mừng nhảy nhót truyền đến.
“Nguyệt đạo hữu, Lan đạo hữu.”
“Mộc công tử……”
Chỉ thấy đoàn người Hải Lam Châu - Vô Cực Tông vừa đến phủ Lang Châu, tương tự cũng bị chắn ở bên ngoài châu phủ, lại cũng nhìn trúng một chỗ non xanh nước biếc này. Còn một giọng nói khác lại là chúng nữ tu Linh gia - phủ Trung Châu.
Một đám nữ tu che mặt bằng lụa mỏng xinh đẹp từ rèm trướng bước ra, liếc mắt một cái đã nhận ra Lan Tấn cùng Khương Tự.
Linh Sanh vui mừng khôn xiết, ngày ấy từ biệt ở phủ Thanh Châu, nàng ấy hỏi thăm kiếm tu thanh y cùng một tiểu nương tử năm tuổi khắp nơi lại không có kết quả, không ngờ khi tới bên ngoài phủ Lang Châu lại gặp được.
“Đạo hữu còn nhớ rõ bọn ta không? Chúng ta là Linh gia - phủ Trung Châu người, ta là Linh Sanh.” Con gái út Linh gia liếc đôi mắt đẹp đầy ý đưa tình nhìn về phía Lan Tấn, đuôi mắt còn quét đến Nguyệt Li đứng một bên, tức khắc dái tai nóng bỏng, ngực kịch liệt nhảy lên liên tục, trời ơi, trên đời này lại có có tu sĩ trông hoàn mỹ như thế này sao?
Ven hồ bên ngoài phủ Lang Châu, tiểu thiếu gia Mộc gia cảm nhận được ác ý đến từ 3.000 thế giới dày đặc. Tại sao đám nữ tu xinh đẹp này rõ ràng gọi tên cậu mà lại cứ nhìn sang Lan Tấn và Nguyệt Li thế?
Đây là đòn hiểm người trưởng thành ai cũng phải trải qua sao?
Tiểu thiếu gia mặt đen xì, ai oán quay sang nhìn Khương Tự.
Khương Tự đang mặc bộ váy hạn chế số lượng sản xuất từ Thiên Bảo Các có màu hồng nhạt thay đổi dần từ trên xuống, trên tay ôm cún con trắng như tuyết, thấy cậu cúi đầu bèn nhón nhón chân cố vươn lên vỗ vai cậu, giọng mềm nhẹ an ủi: “Đừng khóc nha, túi da xinh đẹp chỗ nào chẳng có, linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một. Nếu túi da không đẹp vậy chăm chỉ tu hành đi, chàng thanh niên ạ!!!”
Mộc Tiêu: “……”
Cảm ơn, có cảm giác như bị xúc phạm nặng hơn. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
“Khương muội muội, đã lâu không gặp, lần trước từ biệt ở biển Vân Mộng, bọn tỷ vốn định đặc biệt ghé thăm để nói lời cảm ơn, ai ngờ các người đi nhanh quá, đuổi theo cũng không kịp. Ơ, bé cún con này muội nuôi à? Đáng yêu quá!!!” Hải Nam Châu làm lơ chúng nữ tu Linh gia thanh danh hiển hách ở phủ Trung Châu, dịu dàng hào phóng bước lên cùng tám chuyện với Khương Tự.
Con gái Linh gia tiếng tăm lẫy lừng phủ Trung Châu thì làm sao? Nàng và Nguyệt đạo hữu đã đồng hành cả một đường kia đấy. Tất nhiên hiểu biết những kiếm tu này nhiều hơn so với đám người Linh gia kia.
Chúng kiếm tu núi Thanh Vụ thương yêu tiểu Khương Tự đạt đến trình độ khiến người người giận sôi, so với đi lấy lòng người khác không bằng cứ bám lấy tiểu Khương Tự còn hơn.
Còn những cái khác ấy à, Hải Lam Châu cũng chẳng buồn nghĩ đến.
Nếu trước đó nàng còn tồn tại chút ảo tưởng muốn cùng vị kiếm tu như vầng trăng sáng giữa trời cao của núi Thanh Vụ kia kết làm đạo lữ thì sau khi trải qua chuyện cá Văn Diêu và Biển Vân Mộng đã khác, Nguyệt đạo hữu tựa như vầng trăng xa xôi không thể nào với đến.
Kiếm tu mạnh mẽ như vậy kể cả giờ thanh danh chưa lớn, sau khi bí cảnh Lang Hoàn mở ra cũng chắc chắn sẽ nổi tiếng thiên hạ, huống chi người này còn có một gương mặt hoàn mỹ đến tận cùng.
Nội tâm Hải Lam Châu vừa đắng vừa ngọt, cảm thấy đời này chắc sẽ không thể vừa mắt bất cứ nam tu nào khác. Trước đó có châu ngọc, đằng sau chỉ còn toàn gạch ngói, ai chọn cho nổi.
“Đúng thế, A Tứ muội muội, lúc ấy bọn tỷ đã tìm các người lâu lắm, biết các người muốn tới phủ Lang Châu tham gia tông môn tuyển chọn còn ngựa không ngừng vó đuổi qua đây, xem ra cũng đuổi kịp. Lan đạo hữu, đã mấy tháng không gặp, gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?” Linh Đang Nhi nhiệt tình như lửa nhìn về phía Lan Tấn, chân đi đôi giày có gắn lục lạc chạy chậm tới trước mặt Lan Tấn, hiển nhiên đã ném đám nữ tu Linh gia - phủ Trung Châu sang một bên rồi.
Nói đùa chứ, đám nữ tu Linh gia này tu đạo Song tu, lại còn thêm mỹ thuật, cả đám đều là hồ ly tinh cả, mỗi một nữ tu Linh gia đằng sau phải có tối thiểu 180 nam tu xuất sắc, thế mà lại dám có ý định tới nhúng chàm kiếm tu núi Thanh Vụ! Hừ!!!
Đám nữ tu Linh gia tức giận đến nổi trận lôi đình, chỉ một Vô Cực Tông nho nhỏ phủ Hải Châu mà cũng dám bắt nạt Linh gia - phủ Trung Châu các nàng? Đúng là một đám không biết xấu hổ!
“Hóa ra là Linh Đang Nhi của Vô Cực Tông - phủ Hải Châu đấy à? Nghe nói mấy năm trước khi đạo quân còn chưa phá tứ cảnh, bước lên vị trí đứng đầu bảng Vô Nhai, người còn nói ẩu nói tả rằng muốn đạo quân vì ngươi thần hồn điên đảo, việc này đã truyền khắp phủ Trung Châu bọn ta rồi cơ.” Trong đám nữ tu Linh gia có người mở miệng châm chọc.
Khi đó ai nấy chẳng mang tâm trạng muốn xem chuyện cười. Sau này Vô Tình đạo quân phá tứ cảnh, chúng nữ tu rảnh rỗi không có việc gì đi Thiên Bảo Các mở tiệc trà thường lôi chuyện cũ này của nàng ấy ra quật lên quật xuống chê cười một lượt.
Linh Đang Nhi tức đỏ mặt, dậm chân nói: “Các ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, ta không thích cái loại nam cặn bã lạnh như băng Vô Tình đạo quân kia. Trái lại còn nghe nói Linh Dao của Linh gia nhà các ngươi lại ngày ngày làm bạn bên người đạo quân, sẵn sàng chịu vô danh vô phận, nói đến cùng cũng không biết nhà ai nên cảm thấy thẹn mới đúng.”
“Đại sư tỷ cùng đạo quân là bạn bè, cùng nhau bàn luận đạo phi thăng, ngươi chỉ nói hươu nói vượn.”
……
Khương Tự chớp chớp đôi mắt trăng non xinh đẹp, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Mộc Tiêu rồi. Vì sao các tỷ tỷ xinh đẹp rõ ràng đang cùng bé nói chuyện giờ tất cả đều đi đến trước mặt các sư huynh rồi? Lại còn làm ầm ĩ lên nữa?
Chúng nữ tu Vân Mộng Thập Bát Châu thật là nhiệt tình, nhiệt tình quá đi mất!
Ánh mắt Nguyệt Li lạnh nhạt xa cách, quanh thân lộ ra hơi thở lạnh lùng. Lan Tấn dù tính tình tốt cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Trước đây chúng nữ tu kể cả có tâm với bọn hắn cũng muốn giữ thể diện thế gia, băn khoăn thân phận của bọn hắn nên không dám thẳng thắn như vậy.
Thật đau đầu.
Lan Tấn nhìn về phía Lý Trường Hỉ. Lý đại nhân đã thành tinh làm bộ đang cọ giày dưới mặt đất, mình không nhìn thấy gì, không đi, đám nữ tu này không phải ghen vì gã, không duyên không cớ đi đắc tội người ta làm gì?
Lan Tấn chỉ đành xách Khương Tự đang đứng một bên hóng hớt xem diễn qua, giả vờ muốn véo khuôn mặt nhỏ của bé.
“Lục sư huynh, muội sai rồi, muội không nên xem náo nhiệt không lên tiếng.” Tiểu đế cơ rụt đầu nhỏ lại, cười lấy lòng đem cún con trắng như tuyết lên cứu giá, nhóc con Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân lập tức 'gâu gâu' hai tiếng, hưng phấn khe phẩy đuôi, chổng vó che trước Khương Tự.
Lan Tấn: “……”
Cho nên A Tứ thật sự đem con Kỳ Lân con này nuôi như cún? Lại còn dạy nó học tiếng chó sủa?
Kiếm tu áo xanh thấy bộ dạng tiểu A Tứ co đầu rụt cổ vô cùng đáng yêu dễ thương, tức khắc ôm cả người lẫn cún vào lòng, cười nói: “Có đói bụng không? Sư huynh mang muội đi ăn một chút gì nhé?”
“Đói ạ.” Khương Tự phối hợp với hắn, ngọt ngào đáp lại, thật ra bé chưa đói bụng, vừa rồi lúc ở trong xe ngựa Đại sư huynh cũng hỏi bé có đói bụng không rồi cho bé ăn chút bánh hoa.
Có phải các sư huynh đều sợ bé không cao nổi nên mới liều mạng cho bé ăn không nhỉ?
“Vậy ăn cơm rồi nghỉ ngơi thôi.” Lan Tấn cười nói, lấy ra một pháp khí hóa thành một ngôi nhà đầy hoa cỏ dạt dào sắc xanh. Ngôi nhà hoa kia rất tươi mát thoát tục, trước phòng con gieo một cây tử vi cực lớn. Hoa tử vi rơi xuống đầy đất lại thêm một con đường nhỏ nối thẳng vào nhà trông vô cùng đẹp.
Lan Tấn nắm tay tiểu Khương Tự dọc theo con đường đầy hoa tử vi, đẩy cửa gỗ nhỏ ra, bước vào trong, ngồi trước cửa sổ cùng nhau ăn cơm.
Cả đám người bên ngoài nhìn chỉ biết trợn mắt há mồm, thế này cũng quá xinh đẹp rồi, chỉ nghe qua pháp khí được dùng làm vũ khí, làm pháp khí phi hành chứ chưa nghe có người chuyên luyện ra loại pháp khí làm phòng ở này, lại còn luyện tới mức xinh đẹp như vậy, quả thực quá xa xỉ.
Lan Tấn đưa Khương Tự vào nhà ăn cơm, bỏ qua đám người kia một bên.
Chúng nữ tu Vô Cực Tông và Linh gia - phủ Trung Châu đều choáng váng, lại quay sang nhìn về phía tu sĩ trẻ tuổi lạnh nhạt như ánh trăng, phát hiện Nguyệt đạo hữu không biết đã biến mất từ lúc nào, đứng đó chỉ còn lại tiểu thiếu gia Mộc gia và Đồng tri đại nhân của phủ Thanh Châu.
Mộc Tiêu nhìn căn nhà hoa xinh đẹp này một lúc, phấn chấn nhảy lên hô hào: “Lan Tấn, tiểu A Tứ, chờ ta với, ta cũng đói bụng.”
Nói xong, tiểu thiếu gia Mộc gia đã mặt dày đẩy cửa vào nhà.
Lý đại nhân bước về phía cây hoa tường vi lớn trước cửa, ngồi xuống dưới càng cây, trải ra một tấm vải, lôi một đống đặc sản mua được từ các châu phủ bày hết lên trên, cười tủm tỉm nói: “Các vị nữ tu, mua đồ không?”
Người Linh gia bị bỏ sang một bên chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã nhường này, lạnh mặt, dậm chân đi mất.
Linh Đang Nhi bĩu môi, thở ngắn than dài cùng Lý Trường Hỉ ngồi dưới tán cây, hỏi han: “Lý đại nhân, Lan Tấn ca ca thật sự không thích nữ tu sao?”
Lý Trường Hỉ bị một tiếng 'Lan Tấn ca ca' kìa làm sởn hết cả gai ốc, may mà Lan Tấn tính tình hiền lành chứ thử đổi sang Mặc đại nhân hoặc Trọng đại nhân mà xem, Chỉ sợ cô bé nữ tu nhiệt tình như lửa này đã bị vứt xác nơi hoang dã rồi.
“Có thể các ngày ấy đều không màng chuyện gia đình, hơn nữa tiểu nương tử Khương gia vẫn còn nhỏ, Lan đại nhân vừa muốn chăm gia đình vừa muốn săn sóc tiểu nương tử, lại còn phải tu luyện, thực sự không còn cách nào. Muốn mua đồ không?” Lý đại nhân vừa nói chuyện vừa chuyển đề tài, cười tủm tỉm thét to chào hàng: “Đặc sản phủ Thanh Châu đây, đặc sản phủ Thanh Châu bán phá giá đây, không lừa già dối trẻ, giá cực thấp, bán phá giá chỉ để đổi chút lộ phí về nhà đây.”
Linh Đang Nhi: “……”
Hải Lam Châu thở dài đầy sâu kín, sắp xếp người Vô Cực Tông hạ trại bên cạnh. Không bao lâu sau, người Linh gia cũng không cam lòng quay về, tương tự cũng dựng doanh địa gần nhà hoa.
Tin tức nữ tu Linh gia - phủ Trung Châu hạ trại bên hồ lập tức truyền khắp nơi, không bao lâu đã có rất nhiều tu sĩ mộ danh mà đến, thấy có căn nhà hoa xinh đẹp ở đây, cả đám đều lén lút hỏi thăm.
Lý đại nhân vừa làm kinh doanh vừa thuận tiện để lộ một ít tin tức, không bao lâu sau đã kiếm đầy bồn đầy chén, còn bán được một chút thông tin.
*
Trong căn nhà hoa cỏ, Mộc Tiêu thấy mới chỉ một lúc mà Lý Trường Hỉ đã kiếm được tối thiểu mấy ngàn linh bích, tức khắc kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
“Hắn hắn hắn… gì mà không lừa già dối trẻ? Thanh lộ giống như hắn bán tối thiểu rẻ hơn 10 giá đấy.” Tiểu thiếu gia chính trực của Mộc gia kêu lên.
Khương Tự đang nâng hoa hồng thanh lộ tự chế uống nghe thấy vậy, đôi mắt trăng non cong cong, nói: “Không sai mà, đâu có lừa già dối trẻ đâu, huynh ấy chỉ lừa gạt những người cùng đi đường thôi.”
Tiểu thiếu gia Mộc gia: “……”
Suốt dọc đường gặp qua các loại kỹ xảo của Lý đại nhân, tiểu đế cơ đã sớm thấy nhiều không trách, ngược lại còn cho rằng người này vô cùng thú vị, là một tu sĩ có khả năng sống sót cao.
Thấy Nguyệt Li vẫn cứ cầm sách cổ yên lặng đọc, Lan Tấn lại tiếp tục hóa thân thành bà mẹ già chuẩn bị váy áo ngày mai Khương Tự mặc xếp sẵn ra một chỗ, không thèm phản ứng với chuyện kia.
Tiểu công tử Mộc gia khóc thút thít chạy ra ngoài, thôi được rồi, vẫn nên tìm Lý Trường Hỉ chơi vậy.
Khương Tự thấy Mộc Tiêu chạy đi, sau đó không biết cùng với Lý Trường Hỉ chơi ở đâu, bé chỉ đành bón cho Tuyết Đoàn Tử uống một chút hoa lộ, sau đó ôm cún con hỏi: “Lục sư huynh, huynh không thích nữ tu xinh đẹp của Vô Cực Tông sao? Còn có con gái Linh gia nữa, nghe nói đó là thế gian nổi danh ở phủ Trung Châu đấy. Rất nhiều tu sĩ đều muốn kết làm đạo nữ với con gái Linh gia cả.” Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Ngọc gia của phủ Lang Châu là thế gia y tu, dựa vào y tu và đan dược mà nắm chặt chẽ quyền thế ở Vân Mộng Thập Bát Châu trong tay. Linh gia của phủ Trung Châu lại là thế gia song tu, dưới trướng nhận nuôi rất nhiều nữ đệ tử với linh căn khác nhau, dốc lòng bồi dưỡng dạy dỗ, dựa vào thuật song tu cột chặt vào các thế gia lớn. so sánh ra thì nhà họ Mộc của phủ Thiên Nguyên lại có thế lực mỏng hơn chút.
Lan Tấn thấy bé tuổi còn nhỏ mà lại nhọc lòng chuyện các sư huynh, chỉ có thể đỡ chán cười nói: “Không thích, các sư huynh một lòng một dạ tu đạo, cũng không có tâm tư trên phương diện này, huống hồ chỉ nuôi một tiểu A Tứ thôi cũng đã không dễ dàng, nuôi không nổi nữ tu khác.”
Nữ đệ tử của Vô Cực Tông còn dễ nói, chẳng qua họ muốn tìm nam tu xinh đẹp trở thành đạo lữ. Linh gia - phủ trung Châu kia lại không biết từ nơi nào nhìn ra bọn hắn tu đạo thuật đặc thù, còn muốn dính lấy bọn hắn, thật vớ vẩn. Bọn hắn tu đạo thuật thượng cổ, dĩ nhiên không thể nào nhìn trúng thuật song tu của Linh gia.
Khương Tự ôm cún con, cười ngọt nói: “A Tứ dễ nuôi lắm, có thể tự nuôi sống mình mà, Lục sư huynh không thích, vậy tất nhiên sau này sẽ gặp được nữ tu xinh đẹp nhất nhất.”
Trong thoại bản, Linh Sanh và Hải Lam Châu đều là nữ phụ không coi như quan trọng gì. Đại tỷ của Linh Sanh - Linh Dao, nữ y tu Ngọc Châu của Ngọc gia - phủ Lang Châu còn có một nữ tu tên Bạch Lộ mà Cố Kỳ Châu nhặt về có tư dung tuyệt sắc. Đó mới là ba vị nữ phụ chính thức trong thoại bản.
Ba người này xem như từ một đám lớn nữ tu trổ hết tài năng mới có thể làm bạn bên cạnh Cố Kỳ Châu, còn hi vọng sau khi Vô Tình đạo chủ phi thăng thượng giới có thể trở về đón các nàng đi.
Chỉ tiếc sau khi Cố Kỳ Châu phi thăng, trong thoại bản bỗng nhiên không nói gì nữa, những chuyện tiếp theo bé cũng không biết.
Giờ Cố Kỳ Châu mê muội nhất chính là Hải Lam Châu, Linh Đang Nhi và Linh Sanh. Ấy vậy mà cả ba lại đều mê muội các sư huynh của bé. Đây không biết có tính là cướp đoạt vận đào hoa của Vô Tình đạo chủ không nhỉ?
Lan Tấn bật cười, gõ nhẹ vào đầu nhỏ của bé nói: “Nhanh nhanh ăn bánh hoa của muội đi.”
Lại còn nữ tu xinh đẹp nhất nhất nữa kìa? Thần nữ Cô Xạ kia cũng coi như nữ tu có tư dung đệ nhất trong vạn năm, bọn hắn cũng vẫn cảm thấy thần nữ không đáng yêu bằng tiểu A Tứ.
“Hôm nay con bé đã ăn rất nhiều bánh hoa điểm tâm rồi, không thể tiếp tục ăn nữa, tuổi còn nhỏ ăn vặt nhiều sẽ dễ bỏ bữa.” Nguyệt Li vẫn luôn yên lặng đọc sách bỗng lên tiếng, tay áo hơi nhúc nhích mang theo một mùi thơm hoa nguyệt quế thoang thoảng.
Khương Tự liên tục gật đầu, ngửi được mùi thơm của hoa nguyệt quế trong phòng, bé như cún con hít hít ngửi ngửi mùi thơm, ngửi đến tận chỗ Nguyệt Li: “Đại sư huynh, hóa ra nam tu cũng thích huân hương ạ?”
Cánh tay đang cầm sách của Nguyệt Li bỗng cứng đờ, hình tượng cao quý lạnh nhạt vẫn luôn bảo vệ giờ có chút sụp đổ.
Lan Tấn vội vàng xách tiểu A Tứ ra khỏi nhà hoa, cười nói: “Đại sư huynh, ta mang tiểu Khương Tự ra ngoài tản bộ tiêu thực.”
“Đại sư huynh, A Tứ mang cả cún con ra ngoài nhé.” Tiểu đế cơ ngọt ngào cười nói, ôm Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân nhanh như chớp chạy không thấy bóng.
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi hạ xuống, chàng ngửi ngửi mùi hoa nguyệt quế trên nho bào màu ánh trăng của mình, sau đó bấm pháp quyết để mùi hương hoa nguyệt quế tan đi, mãi một lúc sau, tu sĩ lạnh nhạt bỗng cười nhẹ, Vân Mộng Thập Bát Châu thật thú vị, người cũng đáng yêu.
*
Lúc chạng vạng, Mộc Tiêu cùng Lý Trường Hỉ lang thang bên ngoài một vòng trở về, mang về tin tức mới nhất.
“Ta đã bảo sao lại chắn tận mười dặm bên ngoài mà lị, hóa ra trước đó Vô Tình đạo quân đã đến nên người Ngọc gia đứng ra ngăn cản, thành thử mới có chuyện chặn lại mười dặm ngoài thành.” Mộc Tiêu trở về với một bụng lửa giận: “Năm đó Mộc gia ta uy chấn Vân Mộng Thập Bát Châu, Đạo Tông còn chưa biết là đạo quan nhỏ ở vùng núi hẻo lánh nào đâu.”
Từ vùng núi hẻo lánh ra ngoài - Lý đại nhân cá mặn mỉm cười: “Mộc thiếu gia, cậu cũng không thể vơ đũa cả nắm thế được, bọn ta cũng đều từ phủ Thanh Châu ra đây này, phủ Thanh Châu sao lại thành vùng núi hẻo lánh rồi? Năm nay châu phủ bọn ta xếp hạng đứng thứ 10 đấy.”
“Này không quan trọng, không quan trọng.” Mộc Tiêu vỗ bả vai Lý đại nhân, lòng đầy căm phẫn nói: “Quan trọng nằm ở cách thức đối đãi khác nhau. Vô Tình đạo quân còn chưa phi thăng đâu mà đã phô trương thanh thế lớn như vậy. Về sau phi thăng rồi liệu Vân Mộng Thập Bát Châu chúng ta có được cùng đi theo không?”
“Tất nhiên không có khả năng.” Lan Tấn mặt mày hiền lành, nhàn nhạt nói: “Rào cản giữa các giới vô cùng huyền diệu, chỉ có Thiên Đạo mới cảm ứng được nó, rồi xuyên qua hàng rào cản trở để phi thăng thượng giới. Nơi đây yêu cầu tu sĩ phải phá ngũ cảnh mới có thể cảm ứng được Thiên Đạo. việc mang theo cả một giới phi thăng thì không phải là phi thăng nữa mà là hình thành một Thiên Đạo mới, bước lên 3.000 thế giới.”
Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu dại ra, không phải, bọn gã đang tức giận mà, đang bát quái mà, đang trào phúng Vô Tình đạo quân cơ mà, sao Lan đại nhân lại nói ra tin tức kinh thiên động địa như vậy như vầy rồi? Bọn gã nào đã chuẩn bị tâm lý xíu xiu nào đâu?
Hóa ra nếu phá ngũ cảnh rồi lại cảm ứng được hàng rào Thiên Đạo mới có thể phi thăng thượng giới.
“Nhị sư huynh, Tam sư huynh.” Nơi xa truyền đến tiếng tiểu Khương Tự vui mừng, chỉ thấy Mặc Khí cùng Trọng Hoa chờ không kiên nhẫn sốt sắng tới đón người.
Một tiếng cười sang sảng vang lên: “Tiểu sư muội, rõ ràng huynh cưỡi Tiểu Hắc uy phong tới trước, sao nhóc lại không nhìn thấy Thất sư huynh của nhóc đâu thế?” Hách Liên Chẩn từ trên người con chim đen thật lớn nhảy xuống, đem cục bột nhỏ cưng cưng nâng lên cao cao, cười nói, “Sao nhẹ thế này, lại còn không cao thêm nữa, về sau gả không nổi mất.”
Khương Tự bị hắn nâng lên, vừa kích thích vừa sợ hãi, che đôi mắt lại kêu lên: “Thất sư huynh, huynh hư quá đi.”
“Hách Liên Chẩn!” Sắc mặt Lan Tấn khẽ thay đổi, đồ khốn khiếp này cũng không sợ làm ngã A Tứ, con bé còn nhỏ lại không có tu vi.
Hách Liên Chẩn chỉ muốn đùa Khương Tự một chút, mấy tháng không gặp tiểu sư muội, nhờ chết mất, kết quả mới bế cục bông nhỏ mềm mại lên, cả người đã chấn động, lập tức phải chịu mấy cú đánh như trời giáng từ các hướng khác nhau.
Tiểu thiếu gia tôn quý của Hách Liên gia thiếu chút nữa đau đến khóc, mẹ ơi, các sư huynh xuống tay thật tàn nhẫn quá đi! Đây là tiết tấu muốn đánh chết hắn chứ chẳng đùa đâu.
Hách Liên Chẩn vội vàng buông tiểu A Tứ xuống, một nửa thân mình bị đông lạnh thành băng, một nửa thân mình bị lửa nóng thiêu đốt, vô cùng hoảng hốt kêu to gọi nhỏ: “Tiểu Hắc.”
Chim Đại Hắc lười biếng mở to mắt, sau đó nuốt trọn ngọn lửa trên người hắn xuống, cuối cùng tiếp tục gục đầu xuống ngủ trên cây.
Bị đông lạnh thành băng lại còn thuật Ngôn Linh cố định tại chỗ - Hách Liên Chẩn đứng im ru, thấy các sư huynh nắm tay tiểu A Tứ vào nhà, trái tim hắn cũng lạnh băng rồi.
“Kiếm tu núi Thanh Vụ?” Mộc Tiêu nhìn tu sĩ tuấn lãng như lửa nóng này, quay sang hỏi thăm, không phải, vừa rồi con chim đen kia nuốt cả ngọn lửa đấy, bọn họ đều không nhìn thấy sao?
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm vỗ bờ vai cậu, cười nói: “Thất sư huynh của Tiểu A Tứ đấy, đúng rồi tiểu nương tử có chín sư huynh, vài vị còn lại hẳn đều ở quanh phủ Lang Châu, ít ngày nữa cậu liền sẽ nhìn thấy cả thôi.”
Chín người? Tất cả đều lợi hại như vậy? Tiểu thiếu gia Mộc gia lảo đảo một cái rồi ngã ngồi trên cỏ, núi Thanh Vụ rốt cuộc là chỗ nào vầy nè? Bọn họ còn muốn tham gia tông môn tuyển chọn? Này không phải muốn đem các tông môn lớn ở Vân Mộng Thập Bát Châu treo lên đánh một lượt sao?
Trọng Hoa cùng Mặc Khí mang đến tin tức về bí cảnh Lang Hoàn và tông môn tuyển chọn.
“Cánh đồng hoang vu ở phía bắc, Bách Thảo Quỷ Lâm phía tây châu phủ, hồ Tiên Ngũ Sắc trong châu phủ và Tuyết Sơn ngàn dặm ở phía nam, đây là bốn chỗ có khả năng bí cảnh mở ra nhất. Trước mắt Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Bát, Lão Cửu mỗi người canh một chỗ. Một khi bí cảnh có bất cứ động tĩnh gì đều có thể phát hiện trước tiên.” Trọng Hoa mở Mỹ Nhân Phiến ra phe phẩy, cười như không cười nói: “Lâu thì nửa năm, nhanh thì một tháng, bí cảnh Lang Hoàn tất sẽ mở ra.”
Lan Tấn gật đầu: “Tông môn tuyển chọn sẽ để tiểu sư muội tham gia, chúng ta thay phiên đi canh bốn chỗ này.”
“Muội á?” Khương Tự ôm thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân ngồi trên ghế nhỏ mềm mại, đột nhiên bị điểm danh, chớp chớp mắt to, không dám tin, bé đi tham gia tông môn tuyển chọn?
Mọi người thấy biểu tình ngơ ngốc của bé đáng yêu, tức khắc cười nói: “Ừ, muội đi.”
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Ta đi Bách Thảo Quỷ Lâm.”
Thiếu niên tái nhợt ốm yếu nói xong, người đã biến mất ở khỏi căn nhà hoa. Mọi người đã thấy nhiều không ai quan tâm.
Bên ngoài căn nhà hoa, Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm gõ cửa: “Các vị đại nhân, ta nơi này có tin tức mới nhất về tông môn tuyển chọn.”
Lan Tấn mở cửa cho Lý Trường Hỉ vào, Mộc Tiêu cũng một lần nữa sửa sang lại tâm tình, lẻn vào theo, ánh mắt nhìn về phía đám kiếm tu núi Thanh Vụ, thậm chí ánh mắt nhìn Khương Tự cũng ẩn ẩn mang theo sự khác thường kèm theo chút gì đó hưng phấn.
Cũng không biết lúc này đây Kiếm Tông sẽ treo những tông môn lớn không ai bì nổi kia lên đánh như thế nào nhỉ, cậu sẽ mỏi mắt chờ mong.
“Mới vừa nhận được tin tức từ châu phủ.” Lý đại nhân cười tủm tỉm bấm pháp quyết để mọi người có thể xem chi tiết quy tắc tông môn tuyển chọn.
“Lần này báo danh lớn lớn bé bé có 18.000 tông môn, tu sĩ cốt linh dưới 100 tuổi tổng có 180.000 người, căn cứ thương nghị trước đó để đưa ra quy tắc. Cụ thể sẽ chọn 1640 người được vào bí cảnh, cho nên cơ bản xem như trăm dặm mới tìm được một. Tông môn phủ Thanh Châu chúng ta báo danh không nhiều lắm, chỉ có hơn 80 tông môn, cạnh tranh không quá kịch liệt. Để tránh kết quả có những châu phủ thực lực yếu kém chiếm nhiều danh ngạch, tông môn tuyển chọn lần này tổng cộng chia thành ba phần, hải tuyển, phục tuyển và khiêu chiến.”
Lý Trường Hỉ hàng năm làm việc ở châu phủ, đối với quy tắc chi tiết quen thuộc nhất, giải thích thông tục dễ hiểu: “Hải tuyển chính là xác định đẳng cấp, khảo hạch đạo thuật, kiếm pháp, pháp khí, y đạo, nhạc lý, thư pháp, chỉ cần tam trong số đó đạt tiêu chuẩn sẽ được vào vòng sau - phục tuyển.”
“Thư pháp còn phải thi? Ai ra ý tưởng này? Vào bí cảnh còn muốn thi cả cầm kỳ thư họa á?” Tiểu thiếu gia Mộc gia nhịn không được cười ha ha nói, thấy đôi mắt phượng của tu sĩ áo tím không có ý tốt nhìn qua, lập tức làm hành động kéo miệng lại.
“Dĩ nhiên thi không phải văn tự thông dụng của Vân Mộng Thập Bát Châu, nghe nói là bí ẩn đến các thế gia cũng không giải được, vô cùng có khả năng là chữ cổ.”
Chữ cổ? Mộc Tiêu hơi dại ra, im lặng như gà. Cậu thật đúng là không biết chữ cổ. Kia chính là văn tự lưu lại từ thời thượng cổ, mỗi một chữ cũng đều ẩn chứa pháp tắc đạo thuật vô thượng. Lần khảo hạch này thật quá độc ác, may mà Mộc gia bọn cậu được cử người vào đợt hai, bằng không chẳng phải muốn mất mặt?
“Cái này đơn giản rồi, ngoại trừ đạo thuật kiếm pháp không thi, những cái khác A Tứ tùy tiện chọn ba môn nào đó là được.” Trọng Hoa lười biếng cười nói, “Đến lúc đó chúng ta thay phiên đưa tiểu sư muội đi thi, pháp khí có ta, y đạo có Lão Tứ, nhạc lý có Lão Ngũ, có điều A Tứ chắc có thể tự mình thi nhạc lý.”
Lý đại nhân cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Hải tuyển không khó, cửa thứ hai phục tuyển lại có chút căng, do tông môn thông qua hải tuyển chịu trách nhiệm, nhiệm vụ cụ thể thế nào, tạm thời còn chưa tuyên bố.
Cửa cuối cùng là trận đấu khiêu chiến, những tông môn bị loại có thể khiêu chiến những tông môn đã thông qua phục tuyển, tỷ thí đạo thuật tu vi, khiêu chiến thành công có thể thay thế vào danh ngạch đối phương, không giới hạn châu phủ.”
Dù sao cũng là vào bí cảnh thám hiểm, có chọn dĩ nhiên cũng sẽ tìm tu sĩ có tu vi cao thâm, đạo thuật mạnh mẽ, như thế mới có khả năng phá cảnh thăng cấp, phi thăng thượng giới.
Cửa cuối cùng này khiến lông mày Lý Trường Hỉ nhíu chặt lại, tin tức đó đối với châu phủ Nam Hoang thực lực yếu đuối thật bất lợi.
Vốn dĩ phủ Thanh Châu bọn gã thoải mái lọt vào tông môn có danh ngạch đi, kết quả lại bày ra trò khiêu chiến, không chừng chỉ còn một hai tông môn có thể vào.
“Cho nên phủ Thanh Châu các người khả năng sẽ rớt mất bảy tám danh ngạch? Ha ha ha, vậy trước đó huynh còn khoác lác với ta rằng châu phủ các người xếp hạng đứng thứ 10, có mười danh ngạch tông môn, Vô Tình đạo quân cũng không giúp được gì đấy sao?” Mộc Tiêu vỗ đùi cười ha ha ha nói, thấy không ai phản ứng lại với mình, đành hậm hực ngậm miệng lại.
Lan Tấn trầm ngâm, bàn tay thon dài vuốt ve dọc theo mép bàn, nhàn nhạt nói: “Cửa cuối cùng sẽ để Lão Bát, Lão Cửu đi. Không đả thương tánh mạng người ta là được.”
“Lục sư huynh, ta…ta cũng có thể.” Hách Liên Chẩn kích động giơ tay, chỉ nói thẳng rằng ông đây muốn đánh những tu sĩ đó đến kêu cha gọi mẹ.
Lan Tấn nhìn bộ dạng đắc ý tận trời kia của hắn, nhíu mày không nói gì. Tham gia tông môn tuyển chọn đã vô cùng “huênh hoang” rồi, nếu còn đem tông môn ở Vân Mộng Thập Bát Châu đánh đến răng rơi đầy đất, sau này vào bí cảnh Lang Hoàn, đám tu sĩ của những tông môn đó liên hợp chống lại bọn hắn cũng sẽ khá đau đầu.
“Chuyện này sau lại nói. A Tứ, có sợ tông môn tuyển chọn không?”
Khương Tự ôm bé cún trong lòng, mắt trăng non nháy nháy, nói: “Không sợ.”
“Các vị đại nhân không cần lo lắng, hải tuyển cũng không nguy hiểm, phục tuyển các vị mang tiểu nương tử tham gia cũng sẽ không có nguy hiểm, còn khiêu chiến thì tiểu nương tử vẫn không nên tham gia tốt hơn. Khiêu chiến đao kiếm không có mắt, có điều cũng có quy định thêm vào, thí dụ như có thể nhờ giúp đỡ hoặc đối phương tự nguyện xuống đài đều được cho qua. Mỗi tội như vậy trả linh bích cùng pháp bảo khá tốn kém.” Lý đại nhân cười nói.
Thi trượt nếu không phải thực lực yếu kém thì cũng là vận khí chẳng ra sao.
Khương Tự vừa nghe quy tắc này đã rất thổn thức, quả nhiên mở cửa sau chói lọi cho những thế gia tu tiên quyền thế. Giới tu tiên vốn có tài nguyên hữu hạn, mọi người phải cùng nhau tranh đoạt, sự tàn khốc không phải chỉ một chút.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, tuyến đường ngoài mười dặm châu phủ đã được khơi thông, các tu sĩ thi nhau lên đường vào phủ Lang Châu.
Người của Vô Cực Tông và Linh gia - phủ trung Châu vẫn mãi không đi. Buổi sáng khi Khương Tự mang theo Tuyết Đoàn Tử ra ngoài đi bộ đã thấy Hải Lam Châu và Linh Sanh một người ôm một bó linh hoa cực phẩm, người khác tay cầm trang sức châu ngọc xinh đẹp đang chờ bé.
Khương Tự ngó ngó bó hoa rồi lại nhìn nhìn trang sức châu ngọc, tức khắc cảm thấy có sư huynh là một nam tu tuấn tú xinh đẹp thực có hời.
“Tiểu A Tứ, Đại sư huynh muội có đạo lữ chưa?” Linh Sanh hỏi trực tiếp, cách khăn che mặt cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mênh mông bốn phương của nàng ấy. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Thú con Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân nghiêng đầu nhìn các tu sĩ trẻ tuổi tube sâu không lường được trước mặt, vèo một cái tránh sau tầng tầng lớp lớp váy của Khương Tự, nó chỉ lộ ra mông nhỏ, cái đuôi nhỏ xù xù phía sau không ngừng vung qua vung lại.
Lan Tấn cùng Mặc Khí: “……”
Khương Tự vội vàng bế thú con lên, cười đến mắt trăng non cong lên: “Tuyết Đoàn Tử đừng sợ, các sư huynh đều là tu sĩ tốt đấy.”
Sương phòng lần lượt mở ra, Nguyệt Li và Trọng Hoa bước tới, thấy mọi người đều đứng ở hành lang, tiểu sư muội còn đang ôm một con thú con lông trắng như tuyết, lập tức hỏi: “A Tứ, thú con này của muội từ đâu ra thế?”
“Muội nhặt.” Giọng Khương Tự trong trẻo, ôm chặt thú con vào ngực, đôi mắt to đen nhánh đảo qua đảo lại nhìn láo liên, kéo kéo ống tay áo màu ánh trăng của Nguyệt Li, làm nũng nói: “Đại sư huynh, huynh cho muội nuôi nó đi, mỗi ngày A Tứ có thể ăn ít đi nửa chén cơm để nuôi nó.”
Trọng Hoa 'phụt' một tiếng cười haha liên tục, chui quạt điểm nhẹ lên đầu nhỏ của bé, cười như không cười nói: “Nó không ăn thanh lộ bánh hoa của muội mà chỉ uống Bách Hoa ngưng lộ thôi, muội nuôi nó thì còn nuôi các sư huynh thế nào được, hử?”
Mắt phượng của tu sĩ mặc áo hoa sáng quắc, dưới đáy mắt đều mang hàm ý kèm theo một chút khó tin không thể tưởng tượng nổi. Con thú con này rõ ràng không phải một con cún. Dù nó trông có vẻ giống cún con nhưng trên đầu lại có sừng, rõ ràng là một con thú Kỳ Lân con tuổi còn nhỏ. Loại thụy thú trời sinh trời dưỡng này cũng không phải người thường có thể nuôi. Nó ăn linh hoa linh thảo, tiểu A Tứ lại không thể tu luyện, mang theo một con thú Kỳ Lân con bên người sẽ dễ bị người ta giết người đoạt thú.
Khương Tự không thèm quan tâm đến Tam sư huynh, đôi mắt to đen nhánh đáng thương lắm lắm nhìn Nguyệt Li, lắc lắc tay áo chàng, gắt gao ôm chặt thú con trong lòng.
“Đại sư huynh, để con bé nuôi đi.” Lan Tấn là người đầu tiên bại trận, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: “Khó có khi thấy con bé thích như vậy.”
Mặc Khí và Trọng Hoa như có điều suy nghĩ nhưng vẫn không nói lời phản đối, cũng chẳng mở miệng đồng ý.
Nguyệt Li cúi đầu nhìn con thú con trong lòng tiểu cô nương, duỗi tay bế thú Kỳ Lân con lên, ngón tay thon dài như ngọc bấm pháp quyết, điểm vào giữa trán thú con.
Thú Kỳ Lân con là thụy thú trời sinh, thích nhất người có nhiều công đức và thánh khiết, ngửi được mùi ánh trăng khắp người Nguyệt Li, nó cũng vui mừng kêu 'pi pi' một tiếng, ánh sáng vàng trên người tiểu A Tứ chiếu vào khiến nó ấm áp, ánh trăng trên người tu sĩ xinh đẹp này lại khiến nó thoải mái, cả hai tựa như mặt trăng mặt trời cùng chiếu xuống.
Thật vui vẻ.
Nhóc Kỳ Lân lại ngửi ngửi thử mùi hương trên những người khác, sau đó vẫn vèo một cái nhảy vào lòng Khương Tự.
Đồng tử mọi người co rụt lại, thuật không gian!
Con thú kỳ lân con này vậy mà lại là chủng tộc Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân khan hiếm nhất trong ký lục thượng cổ! Bọn hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy có linh thú không thích hơi thở trên người Nguyệt Li và Lan Tấn, Lại còn chạy thẳng về hướng tiểu Khương Tự.
Không hổ là người bị khúc Trấn Ma chọn.
“Nuôi đi.” Nguyệt Li dùng thuật pháp thăm dò một lượt, xác nhận con thú này là thú Kỳ Lân con vừa mới sinh không bao lâu, cũng không có bất cứ điều gì không ổn, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng.
A Tứ hoan hô một tiếng: “Cảm ơn các sư huynh, A Tứ thật vui.”
Khương Tự hân hoan dắt thú con chạy ra ngoài chơi. Mọi người nhìn theo một cục bông lớn có chút mềm mại mang theo một cục bông nhỏ thú con chơi bắt bướm bên hồ. Thú Kỳ Lân con nhảy lên trên lá sen, miệng ngậm lấy hoa sen đưa cho Khương Tự, quả thật hoạt bát linh động khó nói thành lời. Tất cả đều nhịn không được lộ ra ý cười.
“Đó là thụy thú thượng cổ Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân, phàm những ai nhận ra nó đều muốn chiếm cho riêng mình, A Tứ không thể tu hành sẽ không có cách nào khế ước với nó, cứ để con bé nuôi như vậy?” Mắt phượng của Trọng Hoa dần sâu lắng, thấp giọng nói.
“Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân đã nhận chủ. Con bé ở giữa Đại sư huynh và A Tứ đã chọn A Tứ, dù khế ước hay không cũng giống nhau, cũng không phải ai cũng có tư cách nuôi thụy thú.” Lan tấn lộ ra biểu cảm như mẹ già vui mừng tươi cười.
Hắn tu Sinh chi đạo, đại sư huynh lại tu Hạo Nguyệt chi đạo, đã là linh thú chẳng có con nào không thích bọn hắn cả.
Tiểu Kỳ Lân lại bỏ qua bọn hắn để chọn A Tứ, có thể thấy nó đã nhận bé làm chủ.
“Chỉ là một con thú con đáng yêu thôi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, thuật Ngôn Linh giống như ánh trăng trút xuống.
“Chỉ là một con thú con đáng yêu thôi.” Nguyệt Li lạnh nhạt mở miệng, thuật Ngôn Linh giống như ánh trăng trút xuống.
Đồng tử Trọng Hoa Mặc Khí co rụt lại, lại nhìn lại, Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân tựa như vẫn là con Kỳ Lân bé nhỏ kia, có điều sừng trên đầu Kỳ Lân bỗng như ẩn như hiện, như thể bị giấu đi, biến thành một con thú con đáng yêu.
“Như thế sẽ không có vấn đề gì nữa.” Lan Tấn cười nói, thuật Ngôn Linh của Đại sư huynh có thể che dấu hơi thở trên người Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân, sau này mọi người chỉ cho rằng đây là một con linh thú non bình thường mà thôi.
“Ơ, Các vị đại nhân đều ở đây? Tiểu nương tử từ nơi nào tìm một con cún con đáng yêu như vậy?” Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm từ một chỗ khác của hành lang chín khúc đi tới, xa xa đã nghe được tiếng cười chuông bạc của tiểu nương tử, thấy bé mang một con cún con tuyết trắng chơi, cũng vô cùng hiếm lạ nhìn nhìn.
Mọi người liếc nhau, cười mà không nói.
Lan Tấn nhàn nhạt cười nói: “Hôm qua nhặt được, thấy A Tứ thích bèn để cho con bé nuôi, cũng không thiếu chút bánh hoa thanh lộ này.”
“Đúng, dĩ nhiên nuôi nổi. Tiểu nương tử nuôi con cún con nhìn lại càng đáng yêu.” Lý Trường Hỉ ha ha cười rộ lên, thấy bốn vị đại nhân này tỏ vỏ không thích gã nhìn chằm chằm tiểu nương tử, tức khắc giật mình một cái, ngộ đạo.
Trái tim bé bỏng của Lý đại nhân ẩn ẩn kích động, cảm giác mình đã hiểu ra chân lý lớn lao lắm lắm. Mỗi tội các vị đại nhân đều xuất sắc như vậy, chờ về sau tiểu nương tử trưởng thành, tranh rồi cũng không biết ai sẽ thắng đâu.
Dù sao tất cả gã đều đu! Như thế gã chính là người thắng lớn nhất.
“Khụ khụ, các vị đại nhân, vừa rồi Mộc Tiêu phái người tới nói lão gia chủ đã tỉnh lại, đợi lát nữa cậu ta sẽ theo ông qua qua đây cảm tạ ân cứu mạng của các vị đại nhân.” Lý đại nhân híp mắt cười nói, sờ sờ đai lưng trữ vật nặng trĩu của mình, người Mộc gia thật khách khí, he he.
Nhờ thế gã cũng dính không ít ánh sáng.
Lan Tấn nhướng mày: “Thương thế khỏi hẳn rồi?”
Hôm qua vị lão gia chủ Mộc gia kia đến, vừa nhìn đã biết bệnh tình nguy kịch, hơn nữa còn bị thú Tê Cừ đánh trọng thương, coi như một chân bước vào cửa Minh Phủ, không giống như người trường thọ. Bọn hắn tuy có linh dược cứu mạng nhưng lại không thể tùy ý để lưng đeo nhân quả, can thiệp vào chuyện sống chết của người khác.
(*) Minh Phủ - Âm phủ
Không nghĩ tới mới qua một đêm vậy mà đã khởi tử hồi sinh.
Lan Tấn nhìn về phía lan can hành lang chín khúc, ở đó có Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân đang chơi đùa cùng tiểu A Tứ, nghĩ đến bé hôm qua xung phong nhận việc đi cùng có thuốc trong tay, đáy mắt hiện lên ý cười.
Thấy Lan Tấn hỏi tình hình thương thế lão gia chủ, Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm nói: “Nói đến cũng kỳ quái, hôm qua lúc ta theo tiểu nương tử đi xem ông cụ, tình huống vẫn không ổn chút nào, ai ngờ bọn ta chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau lão gia chủ đã tỉnh lại. Thật là Tam Thanh* lão tổ hiển linh, hung hiểm thật đấy.”
(*) Tam Thanh (Hán Việt: 三清) là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn. Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.
Lý đại nhân nói xong, có chút buồn bực nhìn thoáng qua Khương Tự đang cùng cún con chơi đùa, ngay sau đó lại âm thầm lắc đầu, tiểu nương tử không thể tu hành, quả quyết sẽ không có linh dược khởi tử hồi sinh này được.
Nghe cách nói của Lan Tấn, chỉ sợ cũng không biết tình hình. Kỳ quái thật.
“Ai da, người tới.” Lý đại nhân cười đến hai mắt híp thành một đường thẳng, chỉ thấy Mộc Tiêu đỡ ông cụ run run rẩy rẩy đi tới, có lẽ sợ quấy rầy khách quý thanh tu, ông cụ chỉ dẫn theo bốn năm người tới, đều là nhân vật có uy tín danh dự ở Mộc gia.
Thấy người Mộc gia tới, Mặc Khí mặt không biểu tình biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh.
Trọng Hoa ngửa đầu nhìn trời, phong lưu phóng khoáng cười nói: “Ta đi theo tiểu sư muội chơi.”
Nói xong người như một trận cuồng phong đi mất, chỉ còn lại Lan Tấn cùng với Nguyệt Li chậm một bước.
Nguyệt Li nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lan Tấn, Lan Tấn nhận mệnh tiến lên một bước, đỡ lấy ông cụ Mộc gia đang muốn quỳ xuống, hiền lành cười nói: “Ông cớ gì hành lễ lớn như vậy, hôm qua đã cảm tạ rồi mà?”
Lão gia chủ Mộc gia chỉ thấy tu sĩ thanh y trước mắt sâu như biển, năng lực không lường được, chính ông tu vi tam cảnh hậu kỳ bị hắn đỡ lấy mà lại không thể động đậy, chỉ đành đứng thẳng thân mình, giọng điệu càng thêm cung kính: “Ân cứu mạng, có cảm ơn bao nhiêu lần cũng không quá. Tiêu Nhi, con tới dập đầu đi.”
Mộc Tiêu nhất nhất nghe ông nội nói, tuy biết Mộc gia có ý làm thân nhưng nhà cậu dù sao cũng là thế gia tu tiên đệ nhất phủ Thiên Nguyên, ngày thường đối với người ta hiền lành mỉm cười đã thuộc hàng khó có được, làm cậu năm lần bảy lượt quỳ xuống giống như vậy tuyệt không thể xảy ra.
Thể diện này kể cả có là thế gia đệ nhất phủ Lang Châu hay y tu Ngọc gia người xua như xua vịt cũng chẳng có đâu!
Mộc Tiêu ngơ ngác quỳ xuống, lại dập đầu một cái.
Mộc Tiêu ngơ ngác quỳ xuống, lại dập đầu một cái.
Tay áo xanh của Lan Tấn khẽ nhúc nhích, bấm thuật pháp nâng người dậy, cười nói: “Các vị mời vào bên trong ngồi.”
“Lão đây còn muốn cảm ơn Khương gia tiểu nương tử một chút.” Ánh mắt ông cụ Mộc gia sáng ngời nhìn về phía Khương Tự đang mang theo cún con chơi đùa ở trong đình viện.
Hôm qua ông dù đã hôn mê bất tỉnh nhưng lúc mơ mơ màng màng vẫn còn chút tri giác, cảm giác có thiếu nữ người mang theo mùi hoa lê và mùi nguyệt quế bón cho mình uống một giọt cam lộ.
Giọt cam lộ kia vừa vào miệng, nháy mắt ông đã dần tỉnh táo lại, giống như cây cổ thụ sinh ra mầm mới, giếng cạn có nước vậy, sức sống một lần nữa tăng lên. Chờ đến khi ông tỉnh lại hoàn toàn, vừa hỏi mới biết Khương Tự đã tới, trong lòng liền hiểu rõ.
Bệnh này của ông ngay cả y tu của Ngọc gia - phủ Lang Châu đều bó tay không có cách nào, còn quả quyết sẽ không tự lành được.
Kiếm Tông - núi Thanh Vụ thật sâu không lường được a.
“A Tứ.” Lan Tấn dịu dàng gọi.
“Lục sư huynh.” Khương Tự thấy Lan Tấn gọi mình, bế Tuyết Đoàn Tử lên, lon ton chạy tới.
“Sao lại chơi đến người toàn mồ hôi rồi?” Ánh mắt Lan Tấn mang ý cười, duỗi tay giúp bé lau đi mồ hôi mỏng trên mặt.
“Bởi vì vui ạ.” Tiểu đế cơ cười hai mắt cong thành vầng trăng non, các sư huynh đồng ý cho bé nuôi cún con, bé lần đầu tiên được nuôi một nhóc lông xù xù, lần đầu tiên không có bất cứ băn khoăn gì chơi đùa, tóm lại vui vẻ cực kỳ.
“Hôm nay đã vui rồi, A Tứ về sau sẽ không chơi điên như vậy đâu ạ.” Khương Tự ôm cục tuyết nhỏ, rất nhanh đã khôi phục phong phạm lễ nghi tiểu đế cơ nên có.
“Không sao, muốn chơi cứ chơi, A Tứ vui là được.” Vẻ mặt Lan Tấn yêu chiều sờ sờ búi tóc sừng dê của bé.
Người Mộc gia thấy mấy nam kiếm tu này cùng nhau chăm tiểu sư muội mềm mại đáng yêu, không chỉ có đoàn kết thương yêu mà còn chiều chuộng tiểu sư muội như vậy, tức khắc đều âm thầm khen ngợi. Tiểu nương tử đáng yêu như vậy nên nuôi dưỡng như hoa vườn để bé thoải mái vui vẻ lớn lên, bằng không đau lòng chết mất.
Từ nhỏ không có cha mẹ, còn không thể tu luyện, cũng may có các sư huynh chăm sóc.
“Đến đây, đem đồ ta mang đến cho tiểu A Tứ chọn xem nào.” Ông cụ Mộc gia vốn tuổi lớn nên rất thích mấy đứa bé mềm mại như cục bông, thấy Khương Tự, cười không khép nổi miệng, vội vàng gọi người nâng một rương đầy đồ tới.
Khương Tự thấy ông hôm nay khí sắc khá hơn nhiều, khí đen u ám trên mặt đã tan đi, ánh mắt sáng ngời, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều, tức khắc cong mắt cười nói: “Ông nội Mộc gia hết bệnh rồi ạ? Vậy tiểu thiếu gia cũng không phải khóc nhè đau buồn nữa rồi.”
Mộc Tiêu bị Khương Tự giễu cợt, tức khắc gấp đến độ trừng mắt bĩu môi, nhìn khuôn mặt nhỏ của cục bột xinh đẹp đang tươi cười xán lạn, cuối cùng chỉ gãi đầu, nói: “Hôm qua muội cũng khóc nhè, đừng cho rằng ta không thấy nhá.”
“Tiểu A Tứ, cũng đừng gọi tiểu thiếu gia làm gì, A Tiêu là đứa nhỏ thành thực, về sau cháu không chê gọi một tiếng anh trai đi, mệnh của Mộc gia đều do các người cứu, kể cả có để A Tiêu có là chị cũng được.”
“Vậy không được, con bé so với cháu nhỏ hơn cơ mà.” Mộc Tiêu gấp đến đỏ mắt, này cũng quá mất mặt rồi.
Mọi người cười thành tràng.
Khương Tự cũng cong mắt cười hi hi theo mọi người.
Một rương lễ vật được nâng vào, không phải linh bích pháp khí đan dược này nọ quan trọng trong mắt đám tu sĩ mà là đồ ăn, mặc, ở, đi lại Khương Tự có thể sử dụng được.
Một rương áo váy hạn chế số lượng xinh đẹp của Thiên Bảo Các, từ năm tuổi đến mười lăm tuổi đều có, một rương giày nhỏ được khảm châu ngọc các màu, cũng đủ kích cỡ theo độ tuổi, một rương điểm tâm hoa quả mứt hoa quả này nọ vừa mới ra lò sáng nay, còn lại một rương mới là các loại châu ngọc linh bích.
Từ đêm qua sau khi tứ phẩm đan dược Mộc gia đưa tới bị trả về, ông cụ biết ngay tứ phẩm đan dược trong tộc coi như trân bảo, người ta căn bản không để vào mắt. Vì thế lúc này mới gãi đúng chỗ ngứa, tặng mấy rương đồ lớn chuẩn bị riêng cho Khương Tự.
May mắn chính là Kiếm Tông - núi Thanh Vụ hiện giờ vẫn chưa có danh tiếng ở Vân Mộng Thập Bát Châu, thừa dịp thanh danh chưa thành, cùng họ làm quen mới có vẻ chân thành, giống Vô Tình đạo quân kia nổi danh khắp thiên hạ, Mộc gia bọn ông cũng sẽ không vội vàng nịnh nọt như cún theo đuôi.
Khương Tự thấy ông cụ chuẩn bị cho bé rất nhiều lễ vật, tức khắc nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn mỉm cười gật đầu, nói: “Như vậy, ta đành thay tiểu sư muội cảm ơn.”
A Tứ cứu ông cụ một mạng, nhận lấy lễ vật, Mộc gia cũng yên tâm một chút.
Ông cụ Mộc gia vui cực, sốt sắng gọi người dọn hết lễ vật vào, hỏi: “Các vị muốn đi phủ Lang Châu để tham gia tông môn tuyển chọn, tiến vào bí cảnh Lang Hoàn?”
Lan Tấn gật đầu: “Đúng thế.” Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo 5 năm
“Vậy để ta bảo thằng cháu không nên thân này đưa các vị đi phủ Lang Châu, mọi việc nó có thể giúp đỡ chuẩn bị một hai.” Ông cụ Mộc gia trong cung kính lại mang theo một chút khẩn cầu, vừa nói vừa nhìn về phía thằng cháu nội của mình: “A Tiêu, con cùng các vị đại nhân đi đi, mọi chuyện phải chuẩn bị cho thỏa đáng, tới phủ Lang Châu rồi nhớ báo tên Mộc gia.”
“Vâng ạ.” Mộc Tiêu hào hứng phấn chấn gật đầu, vừa lúc cậu cũng muốn cùng tiểu A Tứ đi chơi, A Tứ đáng yêu như vậy, nếu trang điểm xinh xinh đẹp đẹp cho bé rồi mang ra ngoài sẽ rất có mặt mũi.
Trốn lên nóc nhà - Trọng Hoa lười biếng phơi nắng, cười như không cười, ông cụ không hổ là cáo già sống hơn nửa đời, bản thân mới từ quỷ môn quan trở về đã lo lắng cho thằng cháu nội rồi.
Vân Mộng Thập Bát Châu giờ đang trong tình trạng vô cùng không yên ổn, yêu thú xuất hiện, bí cảnh Lang Hoàn càng có nguy cơ cực lớn, thay vì nói để Mộc Tiêu giúp bọn hắn chuẩn bị một đường ăn, mặc, ở, đi lại, không bằng nói ông ta cầu bọn hắn giữ cháu nội lại, khó trách bắt Mộc Tiêu năm lần bảy lượt quỳ xuống.
Mặc Khí ôm vai, mặt không biểu tình.
“Mộc gia ta ở Vân Mộng Thập Bát Châu cũng thuộc nhóm đầu, có người Mộc gia bảo đảm, có thể trực tiếp giúp Kiếm Tông đi vào tông môn tuyển chọn đợt thứ hai, sau này vào bí cảnh Lang Hoàn, hy vọng các vị có thể chăm sóc một hai cho A Tiêu. Nếu trong tình cảnh sống chết trước mắt, các vị đại nhân có thể không cần quan tâm đến nó, mệnh của tu sĩ như đuốc trong gió, cuối cùng thế nào phải xem thực lực bản thân.” Ông cụ nói xong lời cuối cùng, giọng điệu đau đớn kịch liệt.
Đều nói bí cảnh tiên nhân buông xuống là tiên duyên lớn nhất của Vân Mộng Thập Bát Châu trong cả vạn năm, ông lại không cho là đúng. Kia chính là bí cảnh tiên nhân, một con yêu thú chạy ra thôi cũng suýt nữa hủy diệt cả phủ Thiên Nguyên. Sau này cũng không biết phải bỏ thêm vào nhiều ít máu thịt nữa. Nghĩ đến trong số đó có khả năng còn thêm cả thằng cháu nội mình thương nhất, ông cụ càng thêm khó chịu.
Mộc Tiêu sửng sốt, hóa ra ông nội là vì cậu mới tới cầu người.
“A Tứ nghĩ thế nào?”
Mọi người động tác nhất trí nhìn Khương Tự, hóa ra đám kiếm tu này thế mà mọi chuyện lại lấy bé làm chủ.
Khương Tự gật đầu, cười nói: “Vậy dĩ nhiên là tốt rồi, cùng nhau đi, trên đường càng đông vui.”
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười, sờ sờ đầu bé, xem như đồng ý.
Người Mộc gia vui mừng khôn xiết, ánh mắt nhìn Khương Tự ẩn ẩn mang theo sự cảm kích.
*
Bí cảnh Lang Hoàn vô cùng có khả năng sẽ mở ra sớm, mọi người tính toán nghỉ ngơi một ngày rồi lên đường thẳng đến phủ Lang Châu.
Mộc Tiêu quay về sửa sang lại hành lý, cùng người nhà nói lời tạm biệt. Khương Tự cũng ôm thú con của mình về phòng, tiện bón cho Tuyết Đoàn Tử ăn ngưng châu cánh hoa.
Mà xa ở ngàn dặm ở ngoài thành Băng Tuyết lại đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn, việc này rất nhanh đã truyền khắp các châu phủ phương bắc.
“Các ngươi biết hồ Ngọc thành Băng Tuyết vì sao hàng năm không kết băng không? Đó là bởi vì đáy hồ có trận pháp tiên nhân để lại tới, nghe nói Vô Tình đạo quân phá trận pháp, được pháp khí tiên nhân đặt trong mắt trận.”
“Trời, lại còn là pháp khí tiên nhân để lại?”
“Không sai, nghe nói còn có một ít đan dược cùng phối phương đan dược cực phẩm, giờ các thế gia lớn bao gồm cả Ngọc gia đều cũng muốn cùng đạo quân làm trao đổi, lấy ra không ít thiên tài địa bảo cơ đấy.”
“Thật…thật là mệnh khiến người ta ghen tị mà, đạo quân không hổ là người có hy vọng phi thăng nhất trong vạn năm.”
“A, Vô Tình đạo quân lợi hại thật thì đó cũng là chính cơ duyên của hắn, chưa từng thấy hắn tạo phúc cho các châu phủ ở Vân Mộng châu bao giờ.” Một giọng nói khác vang lên: “Mấy ngày trước phủ Thiên Nguyên suýt nữa bị yêu thú hủy diệt, đạo quân ở nơi nào? Các ngươi chớ có thổi phồng hắn lên, nghe nói vẫn là khách quý của Mộc gia giết chết yêu thú, cứu phủ Thiên Nguyên, nếu không yêu thú kia tàn sát phủ Thiên Nguyên rồi cũng đến phiên các ngươi.”
“Chuyện phủ Thiên Nguyên bọn ta cũng nghe nói, sợ không phải nói ngoa chứ, còn nói yêu thú kia thực lực lục cảnh cơ đấy, ha ha, Vân Mộng Thập Bát Châu mạnh nhất mới chỉ tứ cảnh đỉnh, ngũ cảnh là có thể phi thăng thượng giới, yêu thú lục cảnh mà ra thật thì Vân Mộng châu đều phải xong đời.”
“Chính là thèm danh tiếng đến điên rồi, cái thứ mèo mèo chó có ở đâu cũng muốn tới cọ nhiệt……”
Mộc Tiêu tức giận phồng má như cá nóc, bị Lý Trường Hỉ giữ chặt lại.
“Huynh đừng kéo ta, ta phải đập chết những thứ không biết tốt xấu kia, dựa vào gì mà nói thế. Tức chết ông đây rồi.” Tự mình trải qua một trận chiến với thú Tê Cừ - Mộc Tiêu đến nay vẫn còn có thể cảm nhận được cái loại cảm giác tuyệt vọng kia, cuối cùng tro bụi rơi xuống ấy, nếu không có các sư huynh của A Tứ, bụi kia cũng chính là cốt nhục của bọn cậu.
“Miệng lưỡi thế gian trên đời đều thế, sao có thể bịt hết tất cả.” Lý đại nhân cười tủm tỉm nói: “Cậu xem, các vị đại nhân đều không thèm để ý kia kìa.”
“Ta đây càng nghĩ càng tức, dựa vào cái gì việc thiện đều do A Tứ cùng các sư huynh làm, thanh danh tất cả đều bị Cố Kỳ Châu chiếm? Lần ở phủ Thanh Châu cũng vậy, huynh không phải nói phủ Bích Thủy với lần trên biển Vân Mộng cũng xuất hiện hung thú thượng cổ sao? Ngẫm lại càng khiến người ta giận sôi ruột.” Mộc Tiêu tức giận nói.
“Tu không cần phải quan tâm đến thanh danh.” Khương Tự ghé vào bên cửa sổ xe ngựa được bốn thất ngựa Phi Thiên kéo, cười ngọt nói: “Mộc Tiểu Tiêu, huynh đừng nóng giận, ta bảo Tuyết Đoàn Tử chơi cùng huynh một lát nhé.”
Cũng không biết giờ đạo của Cố Kỳ Châu thế nào? Lần ở thành Thiên Đế đó, Khương Tự nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy gã ta khảo nghiệm ước chừng rất không đơn giản, bằng không chim Thanh Loan sẽ không nói, còn nói sau này bé sẽ tự biết.
Tươi cười trên khóe môi tiểu đế cơ dần lạnh lùng, tu đạo cần tu tâm, lừa bất luận kẻ nào cũng không thể lừa được trái tim của mình.
“Được, được, được.” Hai mắt Mộc Tiêu sáng lên, nắm tuyết nhỏ kia đáng yêu cực kỳ, có thể cưng đến nỗi vẻ mặt cậu đỏ bừng luôn, chính là chết sống không thèm phản ứng với cậu, dỗ thế nào cũng chỉ xoay mông cho cậu nhìn, sau đó không phải rúc vào ngực Khương Tự thì cũng cọ bên chân Nguyệt Li.
Khương Tự vuốt thú con trắng như tuyết, vén giao tiêu lên, kết quả thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân vừa thấy là Mộc Tiêu, mông uốn éo, trực tiếp xuyên qua thời không, xuất hiện trên cây rụng tiền, nó đi rung cây tặng tiên hoa tiên thảo cho tiểu A Tứ còn hơn.
Tươi cười trên mặt Mộc Tiêu cứng đờ: “……”
Đến con cún này cũng không thích cậu?
Lý Trường Hỉ buồn cười, đồng tình vỗ vỗ bả vai Mộc Tiêu, đúng là thiếu niên phải gặp đòn hiểm xã hội mới sáng mắt ra được.
Có Mộc Tiêu mang theo người Mộc gia gia nhập, dọc theo đường đi nói cười liên tục, vô cùng náo nhiệt, Mặc Khí cùng Trọng Hoa phiền không chịu nổi, trực tiếp ngồi pháp khí dẫn đầu đi phủ Lang Châu.
Khương Tự một đường nghe Mộc Tiêu khoe khoang chọc cười, ngồi xe ngựa, nửa tháng sau, chậm rì rì tới phủ Lang Châu.
Khi đến phủ Lang Châu, thời tiết đã vào mùa thu dễ chịu nhất, nếu nói lúc bọn bé vừa xuất phát trên quan đạo cực náo nhiệt thì tới phủ Lang Châu rồi mới thấy trên trời dưới đất đã chật như nêm cối.
Xe ngựa của đoàn người Lan Tấn bị giữ lại ở bên ngoài phủ Lang Châu mười dặm địa.
“Lan đại nhân, đường phía trước không thông, nghe nói tong vòng mười dặm đường châu phủ đến chỗ đặt chân cũng không có.” Lý Trường Hỉ hỏi thăm tin tức quay về, mày nhăn tít lại, ở khách điếm đã không có khả năng rồi, ngay cả viện bạn gã thuê cho cũng bị nhà chủ thu về, sau đó lấy giá gấp ngàn cho thuê tiếp.
Sợ rằng tu sĩ tông môn của tất cả mười tám châu phủ đã đông nghìn nghịt qua đây cả rồi!
“Mộc thiếu gia, biệt viện của Mộc gia các người ở đâu?”
“Không, không có biệt viện, ngày xưa chúng ta tới đều được Ngọc hoặc châu phủ chiêu đãi.” Mộc Tiêu cười he he nói: “Huynh cũng biết ở phương diện tiền tài cha ta bị quản chặt lắm, tu hành ấy à, chỗ cần tiêu tiền nhiều lắm, có chỗ ở sẵn thì sao còn phải xây phòng làm gì?”
Lý Trường Hỉ: “……”
Lan Tấn bật cười nói: “Cứ từ từ, đã tới phủ Lang Châu rồi thì không cần hoảng hốt.”
Vì thế đoàn người ở rừng bên hồ bên ngoài châu phủ mười dặm tìm một chỗ phù hợp hạ trại, kết quả vừa mới chọn xong chỗ khá tốt trên cỏ gần hồ thì lại nghe thấy vài giọng nói vui mừng nhảy nhót truyền đến.
“Nguyệt đạo hữu, Lan đạo hữu.”
“Mộc công tử……”
Chỉ thấy đoàn người Hải Lam Châu - Vô Cực Tông vừa đến phủ Lang Châu, tương tự cũng bị chắn ở bên ngoài châu phủ, lại cũng nhìn trúng một chỗ non xanh nước biếc này. Còn một giọng nói khác lại là chúng nữ tu Linh gia - phủ Trung Châu.
Một đám nữ tu che mặt bằng lụa mỏng xinh đẹp từ rèm trướng bước ra, liếc mắt một cái đã nhận ra Lan Tấn cùng Khương Tự.
Linh Sanh vui mừng khôn xiết, ngày ấy từ biệt ở phủ Thanh Châu, nàng ấy hỏi thăm kiếm tu thanh y cùng một tiểu nương tử năm tuổi khắp nơi lại không có kết quả, không ngờ khi tới bên ngoài phủ Lang Châu lại gặp được.
“Đạo hữu còn nhớ rõ bọn ta không? Chúng ta là Linh gia - phủ Trung Châu người, ta là Linh Sanh.” Con gái út Linh gia liếc đôi mắt đẹp đầy ý đưa tình nhìn về phía Lan Tấn, đuôi mắt còn quét đến Nguyệt Li đứng một bên, tức khắc dái tai nóng bỏng, ngực kịch liệt nhảy lên liên tục, trời ơi, trên đời này lại có có tu sĩ trông hoàn mỹ như thế này sao?
Ven hồ bên ngoài phủ Lang Châu, tiểu thiếu gia Mộc gia cảm nhận được ác ý đến từ 3.000 thế giới dày đặc. Tại sao đám nữ tu xinh đẹp này rõ ràng gọi tên cậu mà lại cứ nhìn sang Lan Tấn và Nguyệt Li thế?
Đây là đòn hiểm người trưởng thành ai cũng phải trải qua sao?
Tiểu thiếu gia mặt đen xì, ai oán quay sang nhìn Khương Tự.
Khương Tự đang mặc bộ váy hạn chế số lượng sản xuất từ Thiên Bảo Các có màu hồng nhạt thay đổi dần từ trên xuống, trên tay ôm cún con trắng như tuyết, thấy cậu cúi đầu bèn nhón nhón chân cố vươn lên vỗ vai cậu, giọng mềm nhẹ an ủi: “Đừng khóc nha, túi da xinh đẹp chỗ nào chẳng có, linh hồn thú vị ngàn dặm mới tìm được một. Nếu túi da không đẹp vậy chăm chỉ tu hành đi, chàng thanh niên ạ!!!”
Mộc Tiêu: “……”
Cảm ơn, có cảm giác như bị xúc phạm nặng hơn. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
“Khương muội muội, đã lâu không gặp, lần trước từ biệt ở biển Vân Mộng, bọn tỷ vốn định đặc biệt ghé thăm để nói lời cảm ơn, ai ngờ các người đi nhanh quá, đuổi theo cũng không kịp. Ơ, bé cún con này muội nuôi à? Đáng yêu quá!!!” Hải Nam Châu làm lơ chúng nữ tu Linh gia thanh danh hiển hách ở phủ Trung Châu, dịu dàng hào phóng bước lên cùng tám chuyện với Khương Tự.
Con gái Linh gia tiếng tăm lẫy lừng phủ Trung Châu thì làm sao? Nàng và Nguyệt đạo hữu đã đồng hành cả một đường kia đấy. Tất nhiên hiểu biết những kiếm tu này nhiều hơn so với đám người Linh gia kia.
Chúng kiếm tu núi Thanh Vụ thương yêu tiểu Khương Tự đạt đến trình độ khiến người người giận sôi, so với đi lấy lòng người khác không bằng cứ bám lấy tiểu Khương Tự còn hơn.
Còn những cái khác ấy à, Hải Lam Châu cũng chẳng buồn nghĩ đến.
Nếu trước đó nàng còn tồn tại chút ảo tưởng muốn cùng vị kiếm tu như vầng trăng sáng giữa trời cao của núi Thanh Vụ kia kết làm đạo lữ thì sau khi trải qua chuyện cá Văn Diêu và Biển Vân Mộng đã khác, Nguyệt đạo hữu tựa như vầng trăng xa xôi không thể nào với đến.
Kiếm tu mạnh mẽ như vậy kể cả giờ thanh danh chưa lớn, sau khi bí cảnh Lang Hoàn mở ra cũng chắc chắn sẽ nổi tiếng thiên hạ, huống chi người này còn có một gương mặt hoàn mỹ đến tận cùng.
Nội tâm Hải Lam Châu vừa đắng vừa ngọt, cảm thấy đời này chắc sẽ không thể vừa mắt bất cứ nam tu nào khác. Trước đó có châu ngọc, đằng sau chỉ còn toàn gạch ngói, ai chọn cho nổi.
“Đúng thế, A Tứ muội muội, lúc ấy bọn tỷ đã tìm các người lâu lắm, biết các người muốn tới phủ Lang Châu tham gia tông môn tuyển chọn còn ngựa không ngừng vó đuổi qua đây, xem ra cũng đuổi kịp. Lan đạo hữu, đã mấy tháng không gặp, gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?” Linh Đang Nhi nhiệt tình như lửa nhìn về phía Lan Tấn, chân đi đôi giày có gắn lục lạc chạy chậm tới trước mặt Lan Tấn, hiển nhiên đã ném đám nữ tu Linh gia - phủ Trung Châu sang một bên rồi.
Nói đùa chứ, đám nữ tu Linh gia này tu đạo Song tu, lại còn thêm mỹ thuật, cả đám đều là hồ ly tinh cả, mỗi một nữ tu Linh gia đằng sau phải có tối thiểu 180 nam tu xuất sắc, thế mà lại dám có ý định tới nhúng chàm kiếm tu núi Thanh Vụ! Hừ!!!
Đám nữ tu Linh gia tức giận đến nổi trận lôi đình, chỉ một Vô Cực Tông nho nhỏ phủ Hải Châu mà cũng dám bắt nạt Linh gia - phủ Trung Châu các nàng? Đúng là một đám không biết xấu hổ!
“Hóa ra là Linh Đang Nhi của Vô Cực Tông - phủ Hải Châu đấy à? Nghe nói mấy năm trước khi đạo quân còn chưa phá tứ cảnh, bước lên vị trí đứng đầu bảng Vô Nhai, người còn nói ẩu nói tả rằng muốn đạo quân vì ngươi thần hồn điên đảo, việc này đã truyền khắp phủ Trung Châu bọn ta rồi cơ.” Trong đám nữ tu Linh gia có người mở miệng châm chọc.
Khi đó ai nấy chẳng mang tâm trạng muốn xem chuyện cười. Sau này Vô Tình đạo quân phá tứ cảnh, chúng nữ tu rảnh rỗi không có việc gì đi Thiên Bảo Các mở tiệc trà thường lôi chuyện cũ này của nàng ấy ra quật lên quật xuống chê cười một lượt.
Linh Đang Nhi tức đỏ mặt, dậm chân nói: “Các ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, ta không thích cái loại nam cặn bã lạnh như băng Vô Tình đạo quân kia. Trái lại còn nghe nói Linh Dao của Linh gia nhà các ngươi lại ngày ngày làm bạn bên người đạo quân, sẵn sàng chịu vô danh vô phận, nói đến cùng cũng không biết nhà ai nên cảm thấy thẹn mới đúng.”
“Đại sư tỷ cùng đạo quân là bạn bè, cùng nhau bàn luận đạo phi thăng, ngươi chỉ nói hươu nói vượn.”
……
Khương Tự chớp chớp đôi mắt trăng non xinh đẹp, cuối cùng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Mộc Tiêu rồi. Vì sao các tỷ tỷ xinh đẹp rõ ràng đang cùng bé nói chuyện giờ tất cả đều đi đến trước mặt các sư huynh rồi? Lại còn làm ầm ĩ lên nữa?
Chúng nữ tu Vân Mộng Thập Bát Châu thật là nhiệt tình, nhiệt tình quá đi mất!
Ánh mắt Nguyệt Li lạnh nhạt xa cách, quanh thân lộ ra hơi thở lạnh lùng. Lan Tấn dù tính tình tốt cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Trước đây chúng nữ tu kể cả có tâm với bọn hắn cũng muốn giữ thể diện thế gia, băn khoăn thân phận của bọn hắn nên không dám thẳng thắn như vậy.
Thật đau đầu.
Lan Tấn nhìn về phía Lý Trường Hỉ. Lý đại nhân đã thành tinh làm bộ đang cọ giày dưới mặt đất, mình không nhìn thấy gì, không đi, đám nữ tu này không phải ghen vì gã, không duyên không cớ đi đắc tội người ta làm gì?
Lan Tấn chỉ đành xách Khương Tự đang đứng một bên hóng hớt xem diễn qua, giả vờ muốn véo khuôn mặt nhỏ của bé.
“Lục sư huynh, muội sai rồi, muội không nên xem náo nhiệt không lên tiếng.” Tiểu đế cơ rụt đầu nhỏ lại, cười lấy lòng đem cún con trắng như tuyết lên cứu giá, nhóc con Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân lập tức 'gâu gâu' hai tiếng, hưng phấn khe phẩy đuôi, chổng vó che trước Khương Tự.
Lan Tấn: “……”
Cho nên A Tứ thật sự đem con Kỳ Lân con này nuôi như cún? Lại còn dạy nó học tiếng chó sủa?
Kiếm tu áo xanh thấy bộ dạng tiểu A Tứ co đầu rụt cổ vô cùng đáng yêu dễ thương, tức khắc ôm cả người lẫn cún vào lòng, cười nói: “Có đói bụng không? Sư huynh mang muội đi ăn một chút gì nhé?”
“Đói ạ.” Khương Tự phối hợp với hắn, ngọt ngào đáp lại, thật ra bé chưa đói bụng, vừa rồi lúc ở trong xe ngựa Đại sư huynh cũng hỏi bé có đói bụng không rồi cho bé ăn chút bánh hoa.
Có phải các sư huynh đều sợ bé không cao nổi nên mới liều mạng cho bé ăn không nhỉ?
“Vậy ăn cơm rồi nghỉ ngơi thôi.” Lan Tấn cười nói, lấy ra một pháp khí hóa thành một ngôi nhà đầy hoa cỏ dạt dào sắc xanh. Ngôi nhà hoa kia rất tươi mát thoát tục, trước phòng con gieo một cây tử vi cực lớn. Hoa tử vi rơi xuống đầy đất lại thêm một con đường nhỏ nối thẳng vào nhà trông vô cùng đẹp.
Lan Tấn nắm tay tiểu Khương Tự dọc theo con đường đầy hoa tử vi, đẩy cửa gỗ nhỏ ra, bước vào trong, ngồi trước cửa sổ cùng nhau ăn cơm.
Cả đám người bên ngoài nhìn chỉ biết trợn mắt há mồm, thế này cũng quá xinh đẹp rồi, chỉ nghe qua pháp khí được dùng làm vũ khí, làm pháp khí phi hành chứ chưa nghe có người chuyên luyện ra loại pháp khí làm phòng ở này, lại còn luyện tới mức xinh đẹp như vậy, quả thực quá xa xỉ.
Lan Tấn đưa Khương Tự vào nhà ăn cơm, bỏ qua đám người kia một bên.
Chúng nữ tu Vô Cực Tông và Linh gia - phủ Trung Châu đều choáng váng, lại quay sang nhìn về phía tu sĩ trẻ tuổi lạnh nhạt như ánh trăng, phát hiện Nguyệt đạo hữu không biết đã biến mất từ lúc nào, đứng đó chỉ còn lại tiểu thiếu gia Mộc gia và Đồng tri đại nhân của phủ Thanh Châu.
Mộc Tiêu nhìn căn nhà hoa xinh đẹp này một lúc, phấn chấn nhảy lên hô hào: “Lan Tấn, tiểu A Tứ, chờ ta với, ta cũng đói bụng.”
Nói xong, tiểu thiếu gia Mộc gia đã mặt dày đẩy cửa vào nhà.
Lý đại nhân bước về phía cây hoa tường vi lớn trước cửa, ngồi xuống dưới càng cây, trải ra một tấm vải, lôi một đống đặc sản mua được từ các châu phủ bày hết lên trên, cười tủm tỉm nói: “Các vị nữ tu, mua đồ không?”
Người Linh gia bị bỏ sang một bên chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã nhường này, lạnh mặt, dậm chân đi mất.
Linh Đang Nhi bĩu môi, thở ngắn than dài cùng Lý Trường Hỉ ngồi dưới tán cây, hỏi han: “Lý đại nhân, Lan Tấn ca ca thật sự không thích nữ tu sao?”
Lý Trường Hỉ bị một tiếng 'Lan Tấn ca ca' kìa làm sởn hết cả gai ốc, may mà Lan Tấn tính tình hiền lành chứ thử đổi sang Mặc đại nhân hoặc Trọng đại nhân mà xem, Chỉ sợ cô bé nữ tu nhiệt tình như lửa này đã bị vứt xác nơi hoang dã rồi.
“Có thể các ngày ấy đều không màng chuyện gia đình, hơn nữa tiểu nương tử Khương gia vẫn còn nhỏ, Lan đại nhân vừa muốn chăm gia đình vừa muốn săn sóc tiểu nương tử, lại còn phải tu luyện, thực sự không còn cách nào. Muốn mua đồ không?” Lý đại nhân vừa nói chuyện vừa chuyển đề tài, cười tủm tỉm thét to chào hàng: “Đặc sản phủ Thanh Châu đây, đặc sản phủ Thanh Châu bán phá giá đây, không lừa già dối trẻ, giá cực thấp, bán phá giá chỉ để đổi chút lộ phí về nhà đây.”
Linh Đang Nhi: “……”
Hải Lam Châu thở dài đầy sâu kín, sắp xếp người Vô Cực Tông hạ trại bên cạnh. Không bao lâu sau, người Linh gia cũng không cam lòng quay về, tương tự cũng dựng doanh địa gần nhà hoa.
Tin tức nữ tu Linh gia - phủ Trung Châu hạ trại bên hồ lập tức truyền khắp nơi, không bao lâu đã có rất nhiều tu sĩ mộ danh mà đến, thấy có căn nhà hoa xinh đẹp ở đây, cả đám đều lén lút hỏi thăm.
Lý đại nhân vừa làm kinh doanh vừa thuận tiện để lộ một ít tin tức, không bao lâu sau đã kiếm đầy bồn đầy chén, còn bán được một chút thông tin.
*
Trong căn nhà hoa cỏ, Mộc Tiêu thấy mới chỉ một lúc mà Lý Trường Hỉ đã kiếm được tối thiểu mấy ngàn linh bích, tức khắc kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
“Hắn hắn hắn… gì mà không lừa già dối trẻ? Thanh lộ giống như hắn bán tối thiểu rẻ hơn 10 giá đấy.” Tiểu thiếu gia chính trực của Mộc gia kêu lên.
Khương Tự đang nâng hoa hồng thanh lộ tự chế uống nghe thấy vậy, đôi mắt trăng non cong cong, nói: “Không sai mà, đâu có lừa già dối trẻ đâu, huynh ấy chỉ lừa gạt những người cùng đi đường thôi.”
Tiểu thiếu gia Mộc gia: “……”
Suốt dọc đường gặp qua các loại kỹ xảo của Lý đại nhân, tiểu đế cơ đã sớm thấy nhiều không trách, ngược lại còn cho rằng người này vô cùng thú vị, là một tu sĩ có khả năng sống sót cao.
Thấy Nguyệt Li vẫn cứ cầm sách cổ yên lặng đọc, Lan Tấn lại tiếp tục hóa thân thành bà mẹ già chuẩn bị váy áo ngày mai Khương Tự mặc xếp sẵn ra một chỗ, không thèm phản ứng với chuyện kia.
Tiểu công tử Mộc gia khóc thút thít chạy ra ngoài, thôi được rồi, vẫn nên tìm Lý Trường Hỉ chơi vậy.
Khương Tự thấy Mộc Tiêu chạy đi, sau đó không biết cùng với Lý Trường Hỉ chơi ở đâu, bé chỉ đành bón cho Tuyết Đoàn Tử uống một chút hoa lộ, sau đó ôm cún con hỏi: “Lục sư huynh, huynh không thích nữ tu xinh đẹp của Vô Cực Tông sao? Còn có con gái Linh gia nữa, nghe nói đó là thế gian nổi danh ở phủ Trung Châu đấy. Rất nhiều tu sĩ đều muốn kết làm đạo nữ với con gái Linh gia cả.” Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Ngọc gia của phủ Lang Châu là thế gia y tu, dựa vào y tu và đan dược mà nắm chặt chẽ quyền thế ở Vân Mộng Thập Bát Châu trong tay. Linh gia của phủ Trung Châu lại là thế gia song tu, dưới trướng nhận nuôi rất nhiều nữ đệ tử với linh căn khác nhau, dốc lòng bồi dưỡng dạy dỗ, dựa vào thuật song tu cột chặt vào các thế gia lớn. so sánh ra thì nhà họ Mộc của phủ Thiên Nguyên lại có thế lực mỏng hơn chút.
Lan Tấn thấy bé tuổi còn nhỏ mà lại nhọc lòng chuyện các sư huynh, chỉ có thể đỡ chán cười nói: “Không thích, các sư huynh một lòng một dạ tu đạo, cũng không có tâm tư trên phương diện này, huống hồ chỉ nuôi một tiểu A Tứ thôi cũng đã không dễ dàng, nuôi không nổi nữ tu khác.”
Nữ đệ tử của Vô Cực Tông còn dễ nói, chẳng qua họ muốn tìm nam tu xinh đẹp trở thành đạo lữ. Linh gia - phủ trung Châu kia lại không biết từ nơi nào nhìn ra bọn hắn tu đạo thuật đặc thù, còn muốn dính lấy bọn hắn, thật vớ vẩn. Bọn hắn tu đạo thuật thượng cổ, dĩ nhiên không thể nào nhìn trúng thuật song tu của Linh gia.
Khương Tự ôm cún con, cười ngọt nói: “A Tứ dễ nuôi lắm, có thể tự nuôi sống mình mà, Lục sư huynh không thích, vậy tất nhiên sau này sẽ gặp được nữ tu xinh đẹp nhất nhất.”
Trong thoại bản, Linh Sanh và Hải Lam Châu đều là nữ phụ không coi như quan trọng gì. Đại tỷ của Linh Sanh - Linh Dao, nữ y tu Ngọc Châu của Ngọc gia - phủ Lang Châu còn có một nữ tu tên Bạch Lộ mà Cố Kỳ Châu nhặt về có tư dung tuyệt sắc. Đó mới là ba vị nữ phụ chính thức trong thoại bản.
Ba người này xem như từ một đám lớn nữ tu trổ hết tài năng mới có thể làm bạn bên cạnh Cố Kỳ Châu, còn hi vọng sau khi Vô Tình đạo chủ phi thăng thượng giới có thể trở về đón các nàng đi.
Chỉ tiếc sau khi Cố Kỳ Châu phi thăng, trong thoại bản bỗng nhiên không nói gì nữa, những chuyện tiếp theo bé cũng không biết.
Giờ Cố Kỳ Châu mê muội nhất chính là Hải Lam Châu, Linh Đang Nhi và Linh Sanh. Ấy vậy mà cả ba lại đều mê muội các sư huynh của bé. Đây không biết có tính là cướp đoạt vận đào hoa của Vô Tình đạo chủ không nhỉ?
Lan Tấn bật cười, gõ nhẹ vào đầu nhỏ của bé nói: “Nhanh nhanh ăn bánh hoa của muội đi.”
Lại còn nữ tu xinh đẹp nhất nhất nữa kìa? Thần nữ Cô Xạ kia cũng coi như nữ tu có tư dung đệ nhất trong vạn năm, bọn hắn cũng vẫn cảm thấy thần nữ không đáng yêu bằng tiểu A Tứ.
“Hôm nay con bé đã ăn rất nhiều bánh hoa điểm tâm rồi, không thể tiếp tục ăn nữa, tuổi còn nhỏ ăn vặt nhiều sẽ dễ bỏ bữa.” Nguyệt Li vẫn luôn yên lặng đọc sách bỗng lên tiếng, tay áo hơi nhúc nhích mang theo một mùi thơm hoa nguyệt quế thoang thoảng.
Khương Tự liên tục gật đầu, ngửi được mùi thơm của hoa nguyệt quế trong phòng, bé như cún con hít hít ngửi ngửi mùi thơm, ngửi đến tận chỗ Nguyệt Li: “Đại sư huynh, hóa ra nam tu cũng thích huân hương ạ?”
Cánh tay đang cầm sách của Nguyệt Li bỗng cứng đờ, hình tượng cao quý lạnh nhạt vẫn luôn bảo vệ giờ có chút sụp đổ.
Lan Tấn vội vàng xách tiểu A Tứ ra khỏi nhà hoa, cười nói: “Đại sư huynh, ta mang tiểu Khương Tự ra ngoài tản bộ tiêu thực.”
“Đại sư huynh, A Tứ mang cả cún con ra ngoài nhé.” Tiểu đế cơ ngọt ngào cười nói, ôm Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân nhanh như chớp chạy không thấy bóng.
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi hạ xuống, chàng ngửi ngửi mùi hoa nguyệt quế trên nho bào màu ánh trăng của mình, sau đó bấm pháp quyết để mùi hương hoa nguyệt quế tan đi, mãi một lúc sau, tu sĩ lạnh nhạt bỗng cười nhẹ, Vân Mộng Thập Bát Châu thật thú vị, người cũng đáng yêu.
*
Lúc chạng vạng, Mộc Tiêu cùng Lý Trường Hỉ lang thang bên ngoài một vòng trở về, mang về tin tức mới nhất.
“Ta đã bảo sao lại chắn tận mười dặm bên ngoài mà lị, hóa ra trước đó Vô Tình đạo quân đã đến nên người Ngọc gia đứng ra ngăn cản, thành thử mới có chuyện chặn lại mười dặm ngoài thành.” Mộc Tiêu trở về với một bụng lửa giận: “Năm đó Mộc gia ta uy chấn Vân Mộng Thập Bát Châu, Đạo Tông còn chưa biết là đạo quan nhỏ ở vùng núi hẻo lánh nào đâu.”
Từ vùng núi hẻo lánh ra ngoài - Lý đại nhân cá mặn mỉm cười: “Mộc thiếu gia, cậu cũng không thể vơ đũa cả nắm thế được, bọn ta cũng đều từ phủ Thanh Châu ra đây này, phủ Thanh Châu sao lại thành vùng núi hẻo lánh rồi? Năm nay châu phủ bọn ta xếp hạng đứng thứ 10 đấy.”
“Này không quan trọng, không quan trọng.” Mộc Tiêu vỗ bả vai Lý đại nhân, lòng đầy căm phẫn nói: “Quan trọng nằm ở cách thức đối đãi khác nhau. Vô Tình đạo quân còn chưa phi thăng đâu mà đã phô trương thanh thế lớn như vậy. Về sau phi thăng rồi liệu Vân Mộng Thập Bát Châu chúng ta có được cùng đi theo không?”
“Tất nhiên không có khả năng.” Lan Tấn mặt mày hiền lành, nhàn nhạt nói: “Rào cản giữa các giới vô cùng huyền diệu, chỉ có Thiên Đạo mới cảm ứng được nó, rồi xuyên qua hàng rào cản trở để phi thăng thượng giới. Nơi đây yêu cầu tu sĩ phải phá ngũ cảnh mới có thể cảm ứng được Thiên Đạo. việc mang theo cả một giới phi thăng thì không phải là phi thăng nữa mà là hình thành một Thiên Đạo mới, bước lên 3.000 thế giới.”
Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu dại ra, không phải, bọn gã đang tức giận mà, đang bát quái mà, đang trào phúng Vô Tình đạo quân cơ mà, sao Lan đại nhân lại nói ra tin tức kinh thiên động địa như vậy như vầy rồi? Bọn gã nào đã chuẩn bị tâm lý xíu xiu nào đâu?
Hóa ra nếu phá ngũ cảnh rồi lại cảm ứng được hàng rào Thiên Đạo mới có thể phi thăng thượng giới.
“Nhị sư huynh, Tam sư huynh.” Nơi xa truyền đến tiếng tiểu Khương Tự vui mừng, chỉ thấy Mặc Khí cùng Trọng Hoa chờ không kiên nhẫn sốt sắng tới đón người.
Một tiếng cười sang sảng vang lên: “Tiểu sư muội, rõ ràng huynh cưỡi Tiểu Hắc uy phong tới trước, sao nhóc lại không nhìn thấy Thất sư huynh của nhóc đâu thế?” Hách Liên Chẩn từ trên người con chim đen thật lớn nhảy xuống, đem cục bột nhỏ cưng cưng nâng lên cao cao, cười nói, “Sao nhẹ thế này, lại còn không cao thêm nữa, về sau gả không nổi mất.”
Khương Tự bị hắn nâng lên, vừa kích thích vừa sợ hãi, che đôi mắt lại kêu lên: “Thất sư huynh, huynh hư quá đi.”
“Hách Liên Chẩn!” Sắc mặt Lan Tấn khẽ thay đổi, đồ khốn khiếp này cũng không sợ làm ngã A Tứ, con bé còn nhỏ lại không có tu vi.
Hách Liên Chẩn chỉ muốn đùa Khương Tự một chút, mấy tháng không gặp tiểu sư muội, nhờ chết mất, kết quả mới bế cục bông nhỏ mềm mại lên, cả người đã chấn động, lập tức phải chịu mấy cú đánh như trời giáng từ các hướng khác nhau.
Tiểu thiếu gia tôn quý của Hách Liên gia thiếu chút nữa đau đến khóc, mẹ ơi, các sư huynh xuống tay thật tàn nhẫn quá đi! Đây là tiết tấu muốn đánh chết hắn chứ chẳng đùa đâu.
Hách Liên Chẩn vội vàng buông tiểu A Tứ xuống, một nửa thân mình bị đông lạnh thành băng, một nửa thân mình bị lửa nóng thiêu đốt, vô cùng hoảng hốt kêu to gọi nhỏ: “Tiểu Hắc.”
Chim Đại Hắc lười biếng mở to mắt, sau đó nuốt trọn ngọn lửa trên người hắn xuống, cuối cùng tiếp tục gục đầu xuống ngủ trên cây.
Bị đông lạnh thành băng lại còn thuật Ngôn Linh cố định tại chỗ - Hách Liên Chẩn đứng im ru, thấy các sư huynh nắm tay tiểu A Tứ vào nhà, trái tim hắn cũng lạnh băng rồi.
“Kiếm tu núi Thanh Vụ?” Mộc Tiêu nhìn tu sĩ tuấn lãng như lửa nóng này, quay sang hỏi thăm, không phải, vừa rồi con chim đen kia nuốt cả ngọn lửa đấy, bọn họ đều không nhìn thấy sao?
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm vỗ bờ vai cậu, cười nói: “Thất sư huynh của Tiểu A Tứ đấy, đúng rồi tiểu nương tử có chín sư huynh, vài vị còn lại hẳn đều ở quanh phủ Lang Châu, ít ngày nữa cậu liền sẽ nhìn thấy cả thôi.”
Chín người? Tất cả đều lợi hại như vậy? Tiểu thiếu gia Mộc gia lảo đảo một cái rồi ngã ngồi trên cỏ, núi Thanh Vụ rốt cuộc là chỗ nào vầy nè? Bọn họ còn muốn tham gia tông môn tuyển chọn? Này không phải muốn đem các tông môn lớn ở Vân Mộng Thập Bát Châu treo lên đánh một lượt sao?
Trọng Hoa cùng Mặc Khí mang đến tin tức về bí cảnh Lang Hoàn và tông môn tuyển chọn.
“Cánh đồng hoang vu ở phía bắc, Bách Thảo Quỷ Lâm phía tây châu phủ, hồ Tiên Ngũ Sắc trong châu phủ và Tuyết Sơn ngàn dặm ở phía nam, đây là bốn chỗ có khả năng bí cảnh mở ra nhất. Trước mắt Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Bát, Lão Cửu mỗi người canh một chỗ. Một khi bí cảnh có bất cứ động tĩnh gì đều có thể phát hiện trước tiên.” Trọng Hoa mở Mỹ Nhân Phiến ra phe phẩy, cười như không cười nói: “Lâu thì nửa năm, nhanh thì một tháng, bí cảnh Lang Hoàn tất sẽ mở ra.”
Lan Tấn gật đầu: “Tông môn tuyển chọn sẽ để tiểu sư muội tham gia, chúng ta thay phiên đi canh bốn chỗ này.”
“Muội á?” Khương Tự ôm thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân ngồi trên ghế nhỏ mềm mại, đột nhiên bị điểm danh, chớp chớp mắt to, không dám tin, bé đi tham gia tông môn tuyển chọn?
Mọi người thấy biểu tình ngơ ngốc của bé đáng yêu, tức khắc cười nói: “Ừ, muội đi.”
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Ta đi Bách Thảo Quỷ Lâm.”
Thiếu niên tái nhợt ốm yếu nói xong, người đã biến mất ở khỏi căn nhà hoa. Mọi người đã thấy nhiều không ai quan tâm.
Bên ngoài căn nhà hoa, Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm gõ cửa: “Các vị đại nhân, ta nơi này có tin tức mới nhất về tông môn tuyển chọn.”
Lan Tấn mở cửa cho Lý Trường Hỉ vào, Mộc Tiêu cũng một lần nữa sửa sang lại tâm tình, lẻn vào theo, ánh mắt nhìn về phía đám kiếm tu núi Thanh Vụ, thậm chí ánh mắt nhìn Khương Tự cũng ẩn ẩn mang theo sự khác thường kèm theo chút gì đó hưng phấn.
Cũng không biết lúc này đây Kiếm Tông sẽ treo những tông môn lớn không ai bì nổi kia lên đánh như thế nào nhỉ, cậu sẽ mỏi mắt chờ mong.
“Mới vừa nhận được tin tức từ châu phủ.” Lý đại nhân cười tủm tỉm bấm pháp quyết để mọi người có thể xem chi tiết quy tắc tông môn tuyển chọn.
“Lần này báo danh lớn lớn bé bé có 18.000 tông môn, tu sĩ cốt linh dưới 100 tuổi tổng có 180.000 người, căn cứ thương nghị trước đó để đưa ra quy tắc. Cụ thể sẽ chọn 1640 người được vào bí cảnh, cho nên cơ bản xem như trăm dặm mới tìm được một. Tông môn phủ Thanh Châu chúng ta báo danh không nhiều lắm, chỉ có hơn 80 tông môn, cạnh tranh không quá kịch liệt. Để tránh kết quả có những châu phủ thực lực yếu kém chiếm nhiều danh ngạch, tông môn tuyển chọn lần này tổng cộng chia thành ba phần, hải tuyển, phục tuyển và khiêu chiến.”
Lý Trường Hỉ hàng năm làm việc ở châu phủ, đối với quy tắc chi tiết quen thuộc nhất, giải thích thông tục dễ hiểu: “Hải tuyển chính là xác định đẳng cấp, khảo hạch đạo thuật, kiếm pháp, pháp khí, y đạo, nhạc lý, thư pháp, chỉ cần tam trong số đó đạt tiêu chuẩn sẽ được vào vòng sau - phục tuyển.”
“Thư pháp còn phải thi? Ai ra ý tưởng này? Vào bí cảnh còn muốn thi cả cầm kỳ thư họa á?” Tiểu thiếu gia Mộc gia nhịn không được cười ha ha nói, thấy đôi mắt phượng của tu sĩ áo tím không có ý tốt nhìn qua, lập tức làm hành động kéo miệng lại.
“Dĩ nhiên thi không phải văn tự thông dụng của Vân Mộng Thập Bát Châu, nghe nói là bí ẩn đến các thế gia cũng không giải được, vô cùng có khả năng là chữ cổ.”
Chữ cổ? Mộc Tiêu hơi dại ra, im lặng như gà. Cậu thật đúng là không biết chữ cổ. Kia chính là văn tự lưu lại từ thời thượng cổ, mỗi một chữ cũng đều ẩn chứa pháp tắc đạo thuật vô thượng. Lần khảo hạch này thật quá độc ác, may mà Mộc gia bọn cậu được cử người vào đợt hai, bằng không chẳng phải muốn mất mặt?
“Cái này đơn giản rồi, ngoại trừ đạo thuật kiếm pháp không thi, những cái khác A Tứ tùy tiện chọn ba môn nào đó là được.” Trọng Hoa lười biếng cười nói, “Đến lúc đó chúng ta thay phiên đưa tiểu sư muội đi thi, pháp khí có ta, y đạo có Lão Tứ, nhạc lý có Lão Ngũ, có điều A Tứ chắc có thể tự mình thi nhạc lý.”
Lý đại nhân cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Hải tuyển không khó, cửa thứ hai phục tuyển lại có chút căng, do tông môn thông qua hải tuyển chịu trách nhiệm, nhiệm vụ cụ thể thế nào, tạm thời còn chưa tuyên bố.
Cửa cuối cùng là trận đấu khiêu chiến, những tông môn bị loại có thể khiêu chiến những tông môn đã thông qua phục tuyển, tỷ thí đạo thuật tu vi, khiêu chiến thành công có thể thay thế vào danh ngạch đối phương, không giới hạn châu phủ.”
Dù sao cũng là vào bí cảnh thám hiểm, có chọn dĩ nhiên cũng sẽ tìm tu sĩ có tu vi cao thâm, đạo thuật mạnh mẽ, như thế mới có khả năng phá cảnh thăng cấp, phi thăng thượng giới.
Cửa cuối cùng này khiến lông mày Lý Trường Hỉ nhíu chặt lại, tin tức đó đối với châu phủ Nam Hoang thực lực yếu đuối thật bất lợi.
Vốn dĩ phủ Thanh Châu bọn gã thoải mái lọt vào tông môn có danh ngạch đi, kết quả lại bày ra trò khiêu chiến, không chừng chỉ còn một hai tông môn có thể vào.
“Cho nên phủ Thanh Châu các người khả năng sẽ rớt mất bảy tám danh ngạch? Ha ha ha, vậy trước đó huynh còn khoác lác với ta rằng châu phủ các người xếp hạng đứng thứ 10, có mười danh ngạch tông môn, Vô Tình đạo quân cũng không giúp được gì đấy sao?” Mộc Tiêu vỗ đùi cười ha ha ha nói, thấy không ai phản ứng lại với mình, đành hậm hực ngậm miệng lại.
Lan Tấn trầm ngâm, bàn tay thon dài vuốt ve dọc theo mép bàn, nhàn nhạt nói: “Cửa cuối cùng sẽ để Lão Bát, Lão Cửu đi. Không đả thương tánh mạng người ta là được.”
“Lục sư huynh, ta…ta cũng có thể.” Hách Liên Chẩn kích động giơ tay, chỉ nói thẳng rằng ông đây muốn đánh những tu sĩ đó đến kêu cha gọi mẹ.
Lan Tấn nhìn bộ dạng đắc ý tận trời kia của hắn, nhíu mày không nói gì. Tham gia tông môn tuyển chọn đã vô cùng “huênh hoang” rồi, nếu còn đem tông môn ở Vân Mộng Thập Bát Châu đánh đến răng rơi đầy đất, sau này vào bí cảnh Lang Hoàn, đám tu sĩ của những tông môn đó liên hợp chống lại bọn hắn cũng sẽ khá đau đầu.
“Chuyện này sau lại nói. A Tứ, có sợ tông môn tuyển chọn không?”
Khương Tự ôm bé cún trong lòng, mắt trăng non nháy nháy, nói: “Không sợ.”
“Các vị đại nhân không cần lo lắng, hải tuyển cũng không nguy hiểm, phục tuyển các vị mang tiểu nương tử tham gia cũng sẽ không có nguy hiểm, còn khiêu chiến thì tiểu nương tử vẫn không nên tham gia tốt hơn. Khiêu chiến đao kiếm không có mắt, có điều cũng có quy định thêm vào, thí dụ như có thể nhờ giúp đỡ hoặc đối phương tự nguyện xuống đài đều được cho qua. Mỗi tội như vậy trả linh bích cùng pháp bảo khá tốn kém.” Lý đại nhân cười nói.
Thi trượt nếu không phải thực lực yếu kém thì cũng là vận khí chẳng ra sao.
Khương Tự vừa nghe quy tắc này đã rất thổn thức, quả nhiên mở cửa sau chói lọi cho những thế gia tu tiên quyền thế. Giới tu tiên vốn có tài nguyên hữu hạn, mọi người phải cùng nhau tranh đoạt, sự tàn khốc không phải chỉ một chút.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, tuyến đường ngoài mười dặm châu phủ đã được khơi thông, các tu sĩ thi nhau lên đường vào phủ Lang Châu.
Người của Vô Cực Tông và Linh gia - phủ trung Châu vẫn mãi không đi. Buổi sáng khi Khương Tự mang theo Tuyết Đoàn Tử ra ngoài đi bộ đã thấy Hải Lam Châu và Linh Sanh một người ôm một bó linh hoa cực phẩm, người khác tay cầm trang sức châu ngọc xinh đẹp đang chờ bé.
Khương Tự ngó ngó bó hoa rồi lại nhìn nhìn trang sức châu ngọc, tức khắc cảm thấy có sư huynh là một nam tu tuấn tú xinh đẹp thực có hời.
“Tiểu A Tứ, Đại sư huynh muội có đạo lữ chưa?” Linh Sanh hỏi trực tiếp, cách khăn che mặt cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mênh mông bốn phương của nàng ấy. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận