Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 678: Linh Thú Đều Giống Chủ Nhân

"Tuyết Đoàn Tử cũng muốn uống." Khương Tự thấy nhóc thú Kỳ Lân duỗi dài cổ, biểu tình hưng phấn bèn vuốt đầu nó, cười xin thay: "Sư huynh, cho nó uống một chén đi."
Nguyệt Li gật đầu, đưa một ly trà bồ đề đã pha cẩn thận cho Khương Tự, sau đó mới lắc nhẹ ấm trà, đổ một giọt nước trà mượt mà cho nhóc thú Kỳ Lân.
"Nó còn nhỏ, không nên uống nhiều, chỉ uống một giọt thôi."
Nhóc thú Kỳ Lân chỉ lấy được một giọt trà bồ đề, ngay lập tức bướng bỉnh ngậm chặt giọt trà bồ đề trong miệng, sau đó phe phẩy đuôi chạy tới chỗ thú một sừng.
Hai người: “……”
Nguyệt Li thấp thấp cười nói: “Đáng yêu giống hệt nàng khi còn nhỏ.”
Khương Tự vỗ trán: “Ta khi còn nhỏ ngốc nghếch như vậy?”
Quả thực mất hết mặt mũi nàng, thấy linh thú xinh đẹp trồng cây si.
“Linh thú đều giống chủ nhân, ta nhớ rõ nàng khi còn nhỏ cũng rất thích nhìn chằm chằm ta.”
Khương Tự mỉm cười: “Ta đây nhìn Lục sư huynh còn nhiều hơn.”
Nguyệt Li híp mắt đầy nguy hiểm, duỗi tay giữ chặt vòng eo mềm mại của nàng, giọng mơ hồ không rõ: “Về sau chỉ được nhìn ta thôi.”
Lan Tấn đã lên sổ đen của chàng.
Hạo Nguyệt đạo chủ thấy đôi mắt nàng cười cong thành vầng trăng non, biết bản thân đã bị nàng trêu chọc, đồng tử màu vàng hơi tối lại, cúi đầu hôn xuống má lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe môi của nàng.
"A." Nhóc thú Kỳ Lân bỗng nhiên che kín đôi mắt, giật mình nuốt luôn giọt trà bồ đề xuống.
Thú một sừng nhấc nó lên, dẫn nó rời khỏi đạo quan ngay trong đêm trăng, nếu còn không đi, có khi bọn nó sẽ bị ném đến một góc xó xỉnh nào đấy đó.
Thoại bản quả nhiên đều nói sự thật, không sợ tiên ghê gớm chỉ sợ phá chuyện uyên ương.
Trà bồ đề ban đêm ở đạo quan cũng phiếm một mùi hương nguyệt quế Thanh nhã.
Uống xong trà bồ đề, cũng không biết vì sao mà Khương Tự cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nàng nương vào gió núi mát mẻ, làm nũng ăn vạ với Đại sư huynh, nằm trên đầu gối của chàng, bắt chàng kể chuyện cho mình nghe, còn phải dùng giọng thật.
Những năm gần đây do Nguyệt Li tu thuật Ngôn Linh nên đã sớm không cần dùng giọng thật, Khương Tự lại chỉ yêu nhất giọng nói lạnh nhạt như ngọc thạch của chàng, giọng nói ấy mang theo một cảm giác lành lạnh hơi cô độc khiến người ta có chút mê muội.
Thấy nàng uống trà xong, bắt đầu buồn ngủ, chàng lấy thoại bàn mua ở nhân gian từ trong vòng tay trữ vật ra, chọn một quyển rồi đọc cho nàng nghe.
Khương Tự cứ nghe, nghe mãi rồi ngủ mất. Nàng có một giấc mộng cực dài, mơ thấy nhóc bồ đề tinh kéo nàng đi gặp sư phụ của cu cậu. Sư phụ của nhóc bồ đề tinh vừa không phải một đạo sĩ già vừa chẳng phải một bồ đề tinh có tuổi mà là một hòa thượng tha phương mặc quần áo tả tơi.
Hòa thượng kia ngồi trên chiếc đệm hương bồ dưới tàng cây bồ đề, người tủm tỉm nói: "Thằng nhóc quả tinh kia vẫn còn ngây thơ, mong Giới Chủ bao dung."
Khương Tự thấy thế, mỉm cười trả lời: "Bồ đề tinh ngây thơ đáng yêu, đại sư quá khiêm nhượng rồi. Không biết đại sư cùng ta có gì sâu xa không mà ta cứ cảm thấy vô cùng quen mắt."
Hòa thượng tha phương có đôi lông mày trắng như tuyết rũ xuống, dáng vẻ thân thiện dễ gần, ông dùng giọng nói hiền từ đáp: "Trăm năm trước, khi dạo chơi ở hạ giới, ta có gặp được quốc chủ của một nước nhỏ. Quốc chủ kia không chê ta quần áo tả tơi, dùng lễ đối đãi ta như quốc sĩ. Ta liền để lại nửa đầu tàn khúc ở phàm giới."
Sắc mặt Khương Tự khẽ thay đổi, ngay sau đó nàng bái một bái với hòa thượng tha phương kia: "Cảm ơn đại sư đã tặng khúc."
Hòa thượng cười tủm tỉm trả lời: "Mọi việc trên thế gian đều đã được định từ trước, trần duyên của con vẫn chưa hết, vẫn nên sớm một chút quay về nơi hồng trần thôi."
Khương Tự bỗng mở bừng mắt. Nàng phát hiện trong núi giờ đã sáng sớm, ánh nắng ban mai xuyên qua giao sa ánh trăng nơi đầu giường, đáp xuống giường.
Nguyệt Li ngồi ở đầu giường cũng bị bừng tỉnh, giấc mơ hồ không rõ hỏi: "Nằm mơ?"
"Vâng." Khương Tự nắm chặt đầu ngón tay thon dài của chàng, thấy ánh mắt chàng mềm mại, ngay lập tức hỏi: "Sư huynh, chàng cả đêm không ngủ sao?"
"Có nghỉ một lát, trà bồ đề có tác dụng an thần, ta mới nhắm mắt một lúc mà đã có một giấc mộng."
Khương Tự kinh ngạc trợn tròn mắt, Bán Thần cảnh như Đại sư huynh kể cả có ngủ, hẳn cũng không thể nằm mơ. "Có phải mơ thấy chủ nhân đạo quan?"
"Không sai, là một hòa thượng tha phương. Hòa thượng kia nói với ta rằng trần duyên chưa hết, chớ ở mãi ở Bồ Đề giới, nhanh chóng quay về chốn hồng trần đi." Nguyệt Li thấp giọng cười kể lại.
Ngày xưa chàng cũng chẳng hỏi đến chuyện hồng trần, bây giờ lại cực kỳ yêu ràng buộc phàm trần này.
"Đại sư cũng nói như vậy với ta." Khương Tự xong thì 'tê' một tiếng, cảm thấy môi có chút đau, lập tức muốn lấy một cái kính thủy nhìn xem.
“Khụ khụ.” Khuôn mặt thanh tuấn văn nhã của Nguyệt Li nháy mắt có chút cứng đờ, chàng đè kính thủy kia lại: “Hình như bị trong núi muỗi cắn, ta giúp nàng thoa ít thuốc.”
Đêm qua hôn có chút phóng túng, không chút khắc chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận