Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 384: Đều Do Thèm Ăn Gây Họa Cả!

“Sư phụ?” Khương Tự kế thừa toàn bộ núi Đông Li, nhạy bén nhận ra hình như vạn vật đều bắt đầu buồn thương, mà ánh mắt Sư phụ Đông Li cũng có gì đó kỳ lạ, tức khắc vội vàng kéo ống tay áo người lại.
“A Tứ, tàn hồn của chủ nhân Đông Li sắp tiêu tán!” Bút vẽ nhỏ nức nở: “Cô mau mau nghĩ cách đi.”
Sắc mặt Khương Tự khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn sư phụ tươi cười ấm áp tiêu sái, bóng dáng dần dần tiêu tán, đồng tử hơi co lại, duỗi tay từ vạn linh bên trong toàn bộ núi Đông Li thu thập ra vô số điểm thiện ác, vội vàng hô: “Bút vẽ nhỏ, chữa trị tầng thứ sáu động phủ ngay.”
Bút vẽ nhỏ cả người chấn động, lập tức vén tay áo đáp: “20 vạn điểm thiện ác, dây hồ lô Hỗn Độn, khổ trúc, dịch tinh túy linh hoa bát phẩm.”
Mỗi một câu nói của Bút vẽ nhỏ, Khương Tự liền ném mạnh món đồ đúng như vậy vào động phủ trong thức hải, điểm thiện ác, dây hồ lô hỗn độn, khổ trúc và mấy chục loại dịch tinh túy linh hoa bát phẩm.
Ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt Khương Tự, khi nhìn lại đã thấy tầng thứ sáu của động phủ được chữa trị xong, một hơi thở thượng cổ nặng nề chuyên gia từ núi Đông Li rồi lan tỏa khắp toàn bộ hải vực Đông Hải.
Bên ngoài núi Đông Li, đám người Lan Tấn vội vàng nhìn về phía núi tiên treo trong không trung, theo bản năng nắm chặt lấy kiếm trong tay.
Sắc mặt Mặc Khí lạnh lùng, kiếm Phần Thiên sau lưng đã hiển lộ ra hư ảnh.
Già Nam tế mai rùa ra, bói ra kết quả, lén lút xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh: “Quẻ này là cát, các huynh đừng khẩn trương khiến ta cũng luống cuống theo.”
Hách Liên Chẩn thấy hắn đổi sang bói bằng mai rùa, không tin hỏi: “Ngũ ca, cái này chuẩn không?”
Hòa thượng tuấn tiếu như tranh vẽ cười lạnh: “Ta có thể tính ra nhà mi khi còn nhỏ có những chuyện ngớ ngẩn nào, có tính không?”
Hách Liên Chẩn liên tục xua tay: “Thôi, thôi.”
Tiểu thiếu gia Hách Liên gia bày ra vẻ mặt buồn bực, không biết sao lại thế này nhỉ? Sau khi trở về từ Vân Mộng Thập Bát Châu, hắn cứ luôn bị các sư huynh sư đệ ghét bỏ, chẳng lẽ vận may của hắn đã bị ném hết lại Vân Mộng Thập Bát Châu rồi sao? Hay người ta ghen tị vào vẻ ngoài tuấn lãng ưu tú của hắn?
Chắc chắn là ghen tị rồi!
Đồng tử của Nguyệt Li hiện lên một tia ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Chờ một chút.”
Trong núi Đông Li, chỉ trong nháy mắt khi tầng thứ sáu động phủ được chữa trị, Khương Tự đã ngay lập tức thúc giục Vô Tự Thiên Thư, quyển sách cổ tản ra ánh sáng màu nâu đất nhàn nhạt bao phủ toàn bộ tàn hồn của sư phụ Đông Li.
Linh tuyền bên trong sáu tầng động phủ đã được chữa trị bỗng tăng mạnh khiến linh khí phun trào. Cỏ Hoàn Hồn đã ngủ say bấy lâu nay trong tầng thứ hai động phủ cuối cùng cũng lột xác thành công, tấn chức thành thần thảo cửu phẩm.
Ngay khi tấn chức thành công, bé cỏ Hoàn Hồn duỗi người, chiếc dù nhỏ màu xanh phỉ thúy trên đỉnh đầu rung rung, nó chạy ra khỏi tiểu động phủ, còn chưa kịp ít luồng linh khí mới mẻ nơi núi Đông Li đã thấy tiểu chủ nhân ngày ngày bón Bách Hoa ngưng châu cho nó ăn giờ đang hồng hồng đôi mắt, cố gắng dùng linh khí giữ lấy một sợi tàn hồn.
Khương Tự thúc giục động phủ linh khí, thấy nó rốt cuộc lột xác thành cửu phẩm, vội vàng nói: “Bé cỏ Hoàn Hồn, cứu sống sư phụ tỷ, sau này mỗi ngày tỷ sẽ bón cho nhóc ăn ngưng châu bát phẩm!”
Ánh mắt bé cỏ Hoàn Hồn sáng lên, nó nhịn đau vuốt vuốt thuần túy mới mọc ra trên đỉnh đầu mình. Bách Hoa ngưng châu đã ngon như thế, huống hồ lại còn là ngưng châu bát phẩm. Hơn nữa tốc độ dòng chảy thời gian và linh khí trong động phủ hoàn toàn có thể treo bên ngoài lên đánh.
Đóng vai trò là một tiên hoa thần thảo bảo địa từ thiên nhiên, hơn vạn năm nay nó lần đầu tiên gặp được chỗ ngon nghẻ như vậy, lại còn có thêm một chủ nhân vừa đáng yêu vừa hào phóng không chỉ cho nó ăn liên tục mà còn nuôi nó nữa.
Cứu! Cùng lắm thì nó chờ thêm ngàn vạn năm sẽ ngưng tụ thần túy lại một lần nữa là được.
Thần thảo cửu phẩm nhịn đau phun ra một giọt thần túy cửu phẩm mất cả vạn năm mới có thể ngưng tụ thành. Một giọt thần túy kia giống như tinh thạch ngũ sắc đang tản ra ánh sáng năm màu dưới ánh trăng.
Khương Tự duỗi tay đón lấy giọt tinh túy tuyệt phẩm kia, sau đó liền thấy tàn hồn của sư phụ đã đi hoàn toàn vào bên trong tinh túy tuyệt phẩm.
Tinh túy tuyệt phẩm mềm mại như một giọt nước một lần nữa ngưng tụ ra bóng dáng màu xanh lơ bên trong.
Khương Tự nhìn hồn phách sư phụ ngủ say trong thần túy của cỏ Hoàn Hồn cửu phẩm, đầu ngón tay run rẩy, suýt nữa nước mắt rơi đầy mặt.
Cỏ Hoàn Hồn mất đi tinh túy lại chui vào trong đất, nó giấu mình thật sâu chỉ để lại một cái ô nhỏ bên trên. Chắc hẳn nó chính là cỏ Hoàn Hồn tấn chức cửu phẩm không đến mấy giây đã mất đi thần túy đầu tiên từ thời thượng cổ đến nay, thật hổ thẹn! Đều do thèm ăn gây họa cả!
“A Tứ, thần túy là tinh hoa của thần thảo cửu phẩm, có thể chậm rãi chữa trị tàn hồn chủ nhân Đông Li, chủ nhân Đông Li nhất định sẽ có một ngày tỉnh lại!” Bút vẽ nhỏ kích động ôm lấy Khương Tự.
Khương Tự vui tươi gật đầu, sau đó nàng đào bé cỏ Hoàn Hồn từ trong đất ra, 'bẹp' một cái hôn lên dù nhỏ của nó rồi trực tiếp bón cho nó một viên ngưng châu bát phẩm. Bên trong vườn thuốc ở núi Đông Li gieo trồng đều là các loại linh hoa linh thảo bát phẩm, về sau nàng đảm bảo bao nó ăn no.
Bé cỏ Hoàn Hồn vừa nuốt một viên ngưng châu bát phẩm đã ngay lập tức bị linh khí nồng đậm làm no căng, sung sướng vô cùng, trực tiếp say lảo đảo.
Khương Tự mím khóc mỉm cười, bế bé cỏ Hoàn Hồn đã say đến mức ngả đầu ngủ luôn tới tầng thứ hai tiểu động phủ, thả nó xuống bên cạnh linh tuyền để tiếp tục ngủ.
Sau đó nàng mới mang theo giọt thần túy cửu phẩm bao lấy tàn hồn của sư phụ kia vào trong động phủ.
“Muốn ‘trồng’ sư phụ ở đâu?” Khương Tự vô cùng cẩn thận nâng niu một giọt tinh túy tuyệt phẩm năm màu đứng ngơ ngác trong động phủ.
Nàng cảm thấy chỗ nào cũng không hợp lắm, trồng trong đất có sợ sư phụ bị bí quá không thở được không? Nếu trồng trong linh tuyền, liệu sư phụ có bị chết đuối không nhỉ?
Tầng thứ năm cũng không được, tầng thứ tư chẳng ổn lắm, tầng thứ ba có dây hồ lô Hỗn Độn cũng không nên trồng, tầng thứ hai lại có thật nhiều linh quả, chúng sẽ tranh đoạt linh khí với sư phụ mất!
“Tầng thứ nhất, ‘trồng’ bên cạnh Cửu Sắc Tiên Liên ấy.” Bút vẽ nhỏ kích động định hướng: “Tinh túy tuyệt phẩm có thể chải vuốt nhẹ nhàng, kỳ thật không gì chặn được, chỉ có hồn phách bên trong được chữa trị tốt mới có thể phá xác ra ngoài, A Tứ, trồng chủ nhân Đông Li vào đất ngũ sắc rồi đặt cạnh Cửu Sắc Tiên Liên, chủ nhân sẽ hấp thu hơi thở của cả đất ngũ sắc với hoa sen để chữa trị nhanh hơn một chút.”
Khương Tự lấy một khối đất ngũ sắc ra, thật cẩn thận nhỏ giọt tinh túy tuyệt phẩm vào bên trong đất ngũ sắc, sau đó mới thả vào linh tuyền đang trồng Cửu Sắc Tiên Liên.
Chữa trị tầng thứ sáu động phủ chỉ cần dùng một dây hồ lô nho nhỏ, số dây leo hồ lô và hồ lô nhỏ vẫn yên ổn. Dây hồ lô Hỗn Độn sẽ tiếp tục tẩm bổ toàn bộ hoa cỏ linh vật bên trong động phủ.
Khương Tự nhìn thoáng qua Cửu Sắc Tiên Liên, thấy chín hạt sen của Cửu Sắc Tiên Liên đã rút đi vẻ non nớt ban đầu, mỗi một viên đều đang tản ra vầng sáng nhàn nhạt có thể so với thần thảo cửu phẩm, tức khắc trong lòng nàng chấn động.
“Bút vẽ nhỏ, Cửu Sắc Tiên Liên rốt cuộc có tác dụng gì?” Bút vẽ nhỏ hơi chần chờ rồi mới đáp: “Nó chính là chìa khóa để mở tầng thứ chín động phủ, có tồn tại chẳng khác gì Vô Tự Thiên Thư. Chờ đến khi cả chín hạt sen đều chín sẽ tự động bóc ra. Khi đó có thể mở được tầng thứ chín động phủ. Năm đó chủ nhân không kịp gieo Cửu Sắc Tiên Liên, cũng chẳng chờ được đến khi nó nở hoa kết quả, vì thế không thể mở được tầng thứ chín động phủ ra. Ta vốn định chờ cô chữa trị xong tầng thứ tám thì mới nói. Chủ nhân bảo rằng tầng cuối cùng chính là khát vọng người muốn mở ra nhưng không dám mở.”
Khương Tự hơi ngây người: “Nếu ta trồng Cửu Sắc Tiên Liên không sống được, vậy chẳng phải sẽ vĩnh viễn không thể mở tầng thứ chín động phủ ra sao?”
Bút vẽ nhỏ gãi gãi ngòi bút trả lời: “Nhưng mà A Tứ, cô rõ ràng đã trồng sống Cửu Sắc Tiên Liên nha!”
Khương Tự: “……”
Nếu nó không phải khí linh, nàng nhất định sẽ đánh nó một trận nên thân! Chỉ biết nói mơ hồ linh tinh.
Khương Tự chống cằm nhìn tàn hồn sư phụ đang ngủ say, nhẹ nhàng dịch đất ngũ sắc sang bên dưới lá sen của Cửu Sắc Tiên Liên coi như che mưa chắn gió cho sư phụ: “Sư phụ, người cứ thoải mái ngủ nha, A Tứ mỗi ngày sẽ đều tới xem người.”
Khi Khương Tự ra khỏi động phủ đã thấy ánh trăng dần dần mờ đi, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ sáng, sợ các sư huynh lo cho mình, nàng nhìn thoáng qua núi Đông Li non xanh nước biếc, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên rồi thu núi Đông Li vào trong tầng thứ sáu vừa mới mở ra.
Cùng lúc đó, nàng cũng biến mất tại chỗ, chỉ trước mắt sau đã xuất hiện ở khe núi phía trước núi Đông Li.
Sau khi đã tìm hiểu được quy tắc vạn vật ở núi Đông Li, tuy rằng còn chưa phá vỡ để vào cửu cảnh nhưng nàng đã trở thành tiểu Sơn Chủ của núi Đông Li, linh thú, linh vật khắp núi đều bằng lòng chấp nhận nàng làm chủ.
Mà sau khi trở thành tiểu Sơn Chủ, Khương Tự mới ý thức được sư phụ Đông Li mạnh mẽ đến nhường nào, người được linh vật khắp núi thần phục. Những linh thú, linh vật đó hưởng linh khí ở núi Đông Li nên cứ cách một khoảng thời gian sẽ cống hiến ra một chút điểm thiện ác vô cùng thuần tịnh. Thời gian càng lâu nàng càng có thể tích góp được vô số điểm thiện ác, đồng thời không ngừng gần gũi hơn với quy tắc trời đất.
Đây ước chừng chính là sự mạnh mẽ của Sơn Chủ nhỉ? Bảo sao đều là cửu cảnh nhưng Sơn Chủ đứng phía trước, Thánh Hiền phải chịu nép về phía sau. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Trong nháy mắt khi núi tiên Đông Li biến mất giữa không trung, đằng trước núi Đông Li cũng ngay lập tức ảm đạm đi vài phần.
Các tu sĩ đang đả tọa thanh tu giữa hai ngọn núi thay đổi sắc mặt đột ngột, tất cả đều đứng lên nhìn về khoảng trống giữa hai núi, vội vàng hô: “Núi tiên sao lại biến mất rồi?”
“Vừa rồi còn thấy nó yên yên ổn ổn treo giữa không trung mà?”
“Chẳng lẽ có người đã được núi tiên truyền thừa?”
“Không thể nào, chỉ vừa mới qua một đêm thôi mà, kể cả Thiếu chủ Nguyệt phủ có đi cũng không thể chỉ trong một đêm đã lấy được truyền thừa. Tu sĩ áo xanh kia còn lợi hại hơn hẳn so với cửu cảnh Thánh Hiền. Truyền thừa của người đó nhất định sẽ kinh người vô cùng.”
“Có thể nào là cửu cảnh Thánh Hiền lên núi tiên rồi hay không?”
Các tu sĩ ríu rít nghị luận, sắc mặt ai đấy đều xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, núi tiên xuất thế khiến mỗi người ở đây đều có cơ hội. Ấy thế mà cửu cảnh Thánh Hiền lại da mặt dày đến đoạt cơ duyên của bọn họ. Bây giờ không ngờ lại còn dùng thủ thuật che mắt, rồi núi tiên đi chỗ khác, thật quá đáng giận!
Nhóm tu sĩ đầu tiên vào núi toàn thiên chi kiêu tử, cả đám hận ngứa răng mấy người Tiềm Long Tôn giả.
Đồng thời Tiềm Long Tôn giả và đám người Trưởng lão Lục Thâm vẫn luôn ẩn núp trong không trung Đông Hải cũng mặt nặng mày nhẹ đến dọa người.
Nếu không đoán sai thì hẳn đây là truyền thừa của đệ nhất Cửu cảnh Sơn Chủ Đông Ly, dưới thần được chia thành chín cảnh giới. Người dưới ngũ cảnh sẽ sống ở hạ giới. Từ ngũ cảnh đến cửu cảnh sẽ sinh hoạt trên thượng giới. Cửu cảnh chia thành Sơn Chủ và Thánh Hiền, người trước chỉ cách một đường nhỏ với cảnh giới thần, mà Nhiễm Mặc núi Đông Li lại chính là một cửu cảnh Sơn Chủ gần với thần nhất.
Bây giờ truyền thừa núi Đông Li vừa mới xuất hiện được một ngày thế mà lại biến mất trong hư không? Chẳng lẽ trong đám tu sĩ bên dưới thật sự có người kế thừa được truyền thừa từ núi Đông Li? Vậy sau này chẳng phải lại có thêm một cửu cảnh Sơn Chủ sao?
Tiềm Long Tôn giả và Trưởng lão Lục Thâm liếc nhau, sau đó cả hai đồng thời hạ xuống núi Đông Li, uy áp cửu cảnh ngay lập tức bao phủ toàn núi, trực tiếp phong bế phần đất trước núi Đông Li lại.
Nếu cửu cảnh Sơn Chủ tương lai không phải từ đám người bọn lão đi ra thì không bằng bây giờ trực tiếp bóp chết từ trong trứng.
Một khắc khi trời đất bị phong bế kia, tu sĩ khắp cả núi ngay lập tức xù lông, thi nhau tế pháp khí ra.
Chỗ Lan Tấn bên này, mọi người nhìn Khương Tự đột nhiên xuất hiện dưới tàng cây nguyệt quế, ai nấy vui mừng khôn xiết. Tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng mơ hồ đoán ra tiểu sư muội tất nhiên đã có được truyền thừa của núi Đông Li.
Khương Tự cảm xúc ngổn ngang trăm mối, ngàn lời vạn câu cũng không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào, nàng chỉ có thể giống như khi còn nhỏ kéo kéo ống tay áo Lan Tấn,, nức nở nói: “Lục sư huynh, tàn hồn sư phụ ngủ say rồi ạ.”
Lan Tấn duỗi tay vuốt đầu nàng , dịu dàng an ủi: “Đừng buồn, các sư huynh sẽ luôn ở bên cạnh muội, có lẽ có một ngày Sơn Chủ sẽ tỉnh lại, mọi người đều có cơ duyên.”
Khương Tự gật đầu, hắn sờ sờ đầu khiến nội tâm nàng mềm mại rồi tinh rối mù, chỉ chớp mắt đã được an ủi.
Các sư huynh đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của tiểu sư muội lại chỉ hướng về Lan Tấn, người mà nàng ỷ lại nhất cũng chỉ có tên này, nội tâm cả đám giống như ăn phải một cây chanh lớn, chua đến buốt răng, tiểu A Tứ dù sao cũng còn nhỏ tên mới dễ bị Lan Tấn mê hoặc như vậy.
Lan Tấn, người này là khiêm khiêm quân tử không sai, thế nhưng sau này toàn bộ Đông Châu đều phải dựa vào tên đó, chuyện tên đó phải nhọc lòng quá nhiều, không bằng cứ để bọn hắn chịu trách nhiệm thay cho, bọn hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tiểu sư muội, sau này thoải mái tiêu dao hồng trần, sung sướng cực kỳ.
Mỹ Nhân Phiến trong tay Trọng Hoa suýt nữa đều bị góp gãy, cảm thấy nội thương của hắn nhất định đã tăng thêm, chua lè nói: “Đừng lừa tình nữa, Tiềm Long Tôn giả với Trưởng lão Lục Thâm đều ở đây, Lão Lục, mi còn không nhanh nhanh gọi lão tổ nhà mi qua cứu bọn ta đi!”
Hòa thượng tuấn tiếu trắng nõn cười tủm tỉm bóp nhẹ mai rùa thượng cổ trong tay: “Lan Lăng lão nhân đã sớm tới rồi, chẳng qua cả đám đều ẩn núp không ra tay thôi, nói vậy họ đều muốn biết núi Đông Li vì sao lại biến mất, muốn tìm ra người được truyền thừa kia.”
Kiếm Phần Thiên phía sau Mặc Khí hiện ra hư ảnh, y lạnh lùng nói: “A Tứ, Nhị sư huynh giúp muội hấp thu hết sát khí ở đây, sau này chúng ta sẽ ở chỗ này định cư.”
Một lời Mặc Khí vừa ra đã khiến tất cả mọi người đều ghé mắt qua, Hách Liên Chẩn kinh ngạc toàn thân khiến cằm cũng phải rớt xuống, hay cho thằng nhãi này, đây mà vẫn là Lão Nhị trầm mặc ít lời, quái gở cố chấp kia sao sao? Làm linh quả 800 năm trước hắn ăn vào suýt chút cũng nôn ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận