Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 297: Khương Tự Kiếm Tông

Khương Tự vừa ra khỏi phòng đã thấy Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đang lo lắng sốt ruột chờ ở cửa.
“Tiểu nương tử, Vô Tình đạo chủ phái người tới đón cô!”
Người đến là Ngọc Châu Nhi.
Chỉ nháy mắt khi Ngọc Châu Nhi nhìn thấy Khương Tự đã không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, ngón tay giấu trong ống tay áo ẩn ẩn phát run, Khương Tự, sao nàng vẫn có thể còn sống!
Nàng với khi còn nhỏ cực kỳ giống nhau. Từ bé đã có bộ dạng mỹ nhân, sau khi lớn lên không khác gì thay da đổi thịt, quanh thân như thể có tiên khí mờ mịt quanh quẩn khiến cho các nữ tu Vân Mộng Thập Bát Châu cũng phải ảm đạm thất sắc, càng khiến cho đệ nhất mỹ nhân phủ Lang Châu như nàng ta bị đánh thẳng vào trong bùn đất.
Chỉ nháy mắt khi thấy Khương Tự, Ngọc Châu Nhi đã thấp giọng cười thành tiếng, nàng ta thấy thấy sự quả thực quá hoang đường.
Cố Kỳ Châu biến mất nhiều năm, khi một lần nữa xuất hiện ở Vân Mộng Thập Bát Châu, bên người đã có thêm một nữ tử xinh đẹp. Ả kia chẳng qua cũng chỉ là một nữ tu cấp thấp, ỷ vào sự yêu chiều của Cố Kỳ Châu mà mọi chuyện đều đạp lên đầu nàng ta, giờ nàng ta mới biết vì sao Cố Kỳ Châu lại dung túng với ả kia nhiều như vậy.
Ả kia có vẻ ngoài giống với Khương Tự ba phần, hay cho một thứ đồ thế thân, vậy mà lại dám đè ép nàng ta suốt một năm!
Thật quá buồn cười, bây giờ Khương Tự đã trở lại, vừa hay có trò vui để xem.
Hóa ra Cố Kỳ Châu vì Khương Tự mà sửa đạo của mình! Bây giờ các kiếm tu núi Thanh Vụ đều đã phi thăng, giới này chỉ có duy nhất gã ta là đạo chủ, cuối cùng hẳn sẽ được như ước nguyện nhỉ?
Ngọc Châu Nhi thấp giọng thở dài: “Khương nương tử, đạo chủ ở núi Thanh Vụ chờ cô, mời theo ta vào.”
Khương Tự thấy nàng ta giống như mười hai năm trước, dung mạo không thay đổi chút nào, nhàn nhạt nói: “Năm đó Linh Dao cùng đạo hữu tiến đến Điện đồng còn sống không?”
Ngọc Châu Nhi cả người cứng đờ, Linh Dao đã sớm chết trong Điện đồng, xương cốt cũng mất, lại còn do Cố Kỳ Châu tự mình động tay.
“Đáng tiếc, ta vốn định tự mình chấm dứt ân oán giữa ta với nàng ta.” Khương Tự mỉm cười, triệu hoán Bút vẽ nhỏ.
Bút vẽ nhỏ trắng như tuyết hưng phấn hiện thân, chỉ trong nháy mắt đã biến lớn thành một cây bút vẽ trắng như tuyết mang theo chút ánh sáng vàng. Trong cảnh tượng há mồm trợn mắt của mọi người, nó phấn khởi chở A Tứ bay về phía núi Thanh Vụ.
Đồng Tử Ngọc Châu Nhi bỗng nhiên co rụt lại, tầm mắt nhìn theo pháp khí tiên nhân có uy áp cực kỳ mạnh mẽ đang tản ra kia, nội tâm kinh hãi, thật lâu vẫn không thể nói thành lời.
Khương Tự… là tu sĩ! Thậm chí còn là tu sĩ siêu tứ cảnh có thể treo nữ tu như nàng ta lên đánh!
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu cũng trợn mắt hả hốc mồm, nội tâm có đến một vạn con yêu thú đang lao nhanh chạy, A Tứ…. Có thể tu hành? Còn bay thẳng về phía Vô Tình đạo chủ rồi? Trời ơi!
Lý Trường Hỉ giật mình xoa xoa lại đôi mắt rồi mới vội vàng tóm lấy Mộc Tiêu. Cả hai lanh lẹ ngự kiếm đuổi theo.
Ngọc Châu Nhi cũng không nói một lời đuổi kịp.
Một ngày này vô số tu sĩ ở phủ Thanh Châu ngửa đầu lên đã thấy một nữ tu tuyệt sắc mang tiên khí lượn lờ khống chế một chiếc bút vẽ trắng như tuyết xông thẳng lên Kiếm Tông - núi Thanh Vụ.
Chỉ có điều bọn hắn chỉ mới nghĩ ra mở đầu mà chưa đoán được kết cục.
Đỉnh núi Thanh Vụ mây mù lượn lờ, chín phong sừng sững đứng giữa trời đất.
“Mau xem, có nữ tu lên núi Thanh Vụ.”
“Bút vẽ thật xinh đẹp, vậy mà có người đem bút vẽ thành pháp khí, quá độc đáo!”
“Tỉnh, tỉnh đê, đối phương dám lên Kiếm Tông - núi Thanh Vụ đó, giờ nơi đó là địa bàn của Vô Tình đạo chủ đấy.”
Đệ tử thuộc các tông môn lớn nhỏ dưới chân núi Thanh Vụ thi nhau chạy ào ra nhìn cây bút vẽ thật lớn lóe lên bay vụt qua, cùng với đó là một bóng dáng thướt tha mang theo tiên khí lượn lờ.
Bây giờ Vô Tình đạo chủ là người đứng đệ nhất ở Vân Mộng Thập Bát Châu, ngay cả Khô Liễu đại sư trước đây vốn là cao thủ nửa bước cảnh cũng bị đánh cho tan tác chỉ sau nửa chiều của đối phương.
Ấy vậy mà bây giờ lại có người dám lên núi Thanh Vụ, chẳng lẽ định khiêu chiến quyền uy của Vô Tình đạo chủ?
“Đi, chúng ta đi xem thử.”
Vô số tu sĩ ngự kiếm phi hành, ai nấy đều rất cẩn thận tới gần phạm vi núi Thanh Vụ, nhìn thấy nữ tu kia khống chế bút vẽ trực tiếp lên Kiếm Tông.
Khương Tự dừng trên quảng trường Kiếm Tông, ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn của tông môn bằng đá cẩm thạch được điêu khắc uy nghiêm giờ đã lâu không có người vẩy nước quét sân, khắp nơi đều tích một tầng bụi.
Tay nàng cầm bút vẽ, đứng trước cửa Kiếm Tông, giọng nói trong trẻo: “Đệ tử Khương Tự Kiếm Tông bái kiến chưởng môn và các vị trưởng lão.” Mang đi share / trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
Giọng thiếu nữ không lớn nhưng thật kỳ lại khi toàn bộ tu sĩ núi Thanh Vụ đều có thể nghe được, tiếng nói kia như xuất hiện từ trong trời đất, sau đó tiêu tán vào gió, sắc mặt chúng tu sĩ khẽ thay đổi, đệ tử Kiếm Tông? Khương Tự? Khương Tự!
Vị tiểu sư muội Khương Tự chết ở bí cảnh tiên nhân kia, lại bị các vị kiếm tu đại nhân tìm suốt mười năm! Thế mà lại xuất hiện.
Mọi người nhiệt huyết sôi trào như thể một đề mục mười năm khó nhằn cuối cùng cũng có đáp án, tất cả thi nhau ngự kiếm tới gần núi Thanh Vụ. Vân Mộng Thập Bát Châu ai mà không biết, ai mà chưa từng nghe qua về Khương Tự.
Núi Thanh Vụ còn có người, Kiếm Tông còn có một vị tiểu sư muội đó!
“Tiểu A Tứ?” Vu Tửu chân nhân nghe được tiếng nói từ trong đại điện chạy ra, nhìn đệ tử nhỏ giờ lớn lên duyên dáng yêu kiều, buồn vui đan xen, vội vàng hô: “Đi mau! Đi mau!”
“Thất sư phụ.” Khương Tự hướng ông hành lễ.
Trong đại điện Kiếm Tông, chưởng môn tóc trắng xoá tay cầm bức tranh cuộn đi ra, nhìn đệ tử nhỏ chưa từng gặp mặt này, lại thấy rõ nốt ruồi máu bên khóe mắt nàng, sự bi thương lập tức tràn ra, lẩm bẩm tự nói: “Sư tổ nói không sai, nên tới cuối cùng cũng phải tới.”
Kể cả Kiếm Tông phong tỏa sơn môn ngàn năm, kể cả ông quanh năm ở chân núi bế quan, nên tới cuối cùng vẫn phải tới.
“Chưởng môn sư phụ.” Khương Tự hành lễ.
Chưởng môn chân nhân thấy nàng còn tuổi nhỏ, khí độ phi phàm, rồi lại khiêm tốn hiểu lễ như vậy, vừa buồn vừa vui, nhịn không được từ ái cười nói: “Tốt tốt tốt, đây là Tiểu Thập sao?”
“Chưởng môn sư huynh, đây là đệ tử sau này được sư đệ thay các vị sư huynh thu, tiểu A Tứ.” Vu Tửu chân nhân cào cào đầu tóc lộn xộn, cố gắng tươi cười tới, ánh mắt lại thương xót. Nếu còn sống, sao phải về làm gì.
Các trưởng lão kiếm tu núi Thanh Vụ lần lượt bước ra, ai nấy đều từ ái nhìn Khương Tự.
Khương Tự thực sự không nghĩ tới mười hai năm sau, vậy mà còn còn được nhìn thấy các vị sư phụ, chỉ có điều nàng đã không có thời gian cẩn thận bái kiến rồi.
“Ngươi là ai?” Một giọng nói hơi chói vang lên, Khương Tự quay đầu lại thì thấy một nữ tu mặc đồ giống nàng như đúc từ pháp khí phi hành nhảy xuống, đôi mắt nàng ta trừng lớn nhìn nàng.
Khương Tự không hiểu sao cảm thấy nàng ta có chút quen mắt.
“A Tứ, nàng ta cùng cô có ba phần tương tự.”
Khương Tự lúc này mới bỗng chốc hiểu ra, thấy nữ tu kia chưa tới tam cảnh, thế mà lại có một pháp khí phi hành, lại xuất hiện ở Kiếm Tông, nghĩ đến biểu tình buồn bã mang chút tuyệt vọng kia của chưởng môn sư phụ, Khương Tự hướng về hư không lạnh lùng nói: “Ta đã về tông môn, đạo quân nên trở về địa bàn của mình đi.”
Chúng tu sĩ vây xem hít hà một hơi, trời, nàng… thế mà lại đuổi Vô Tình đạo chủ trở về, hơn nữa dùng xưng hô đạo quân, đây ý chỉ rằng không thừa nhận thân phận đạo chủ của Cố Kỳ Châu sao?
Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu khó khăn lắm mới bay tới đang lảo đảo một cái, từ trên kiếm ngã xuống, nỗ lực gượng cường, á á, thật muốn khóc.
“Nàng là đệ tử Kiếm Tông - núi Thanh Vụ Khương Tự, cũng là tiểu sư muội các vị kiếm tu tìm hơn mười năm!” Còn là ngọn nguồn Đào Hoa Chi của Cố Kỳ Châu.
Ngọc Châu Nhi khoan thai tới muộn cười lạnh một tiếng, mắt nhìn hai người mặc trang phục giới hạn số lượng từ Thiên Bảo Các giống nhau như đúc, một người như tiên tử không dính bụi trần, một kẻ chẳng khác gì hoa dại ven đường. Ả kia chỉ có ba phần giống Khương Tự chứ nào phải Khương Tự thực sự.
Khuôn mặt nữ tu kia trắng bệch, nước mắt lập tức lăn dài trên má.
Khương Tự không buồn để ý đến ân oán giữa Ngọc Châu Nhi và nữ tu kia, nàng nhìn về phía một đám mây lành trên không trung, Vô Tình đạo chủ Cố Kỳ Châu mặc đồ đen đeo ngọc quan ngồi ngay ngắn trên mây, giọng trầm thấp: “Nàng đã đến rồi.”
Xiềng xích của thuật cộng sinh còn chưa đứt, gã ta biết ngay nàng chắc chắn chưa chết.
Khương Tự thấy bộ dạng gã ta cao cao tại thượng, khóe môi đột nhiên cong lên để lộ một nụ cười mỉa mai. Đã qua nhiều năm như vậy, Cố Kỳ Châu quả nhiên vẫn là Cố Kỳ Châu, vĩnh viễn từ trên cao nhìn xuống, phảng phất cứ như thể một cái liếc mắt cũng chỉ là đồ bố thí.
Năm đó gã ta ngồi trên tháp cao quan sát chúng sinh, bây giờ đổi thành ngồi trên đám mây nhìn chúng tu sĩ bên dưới, cũng không biết được ở những phương trời rộng lớn hơn, người ta nhìn gã ta cũng chỉ như nhìn một con kiến hôi.
“Các sư huynh của ra tuy rằng đã phi thăng thượng giới nhưng nơi đây vẫn là địa bàn của Kiếm Tông như cũ, đạo quân không mời tự đến ý muốn tuyên chiến với Kiếm Tông sao?” Khương Tự nâng mắt, lạnh nhạt mở miệng.
Cố Kỳ Châu thấy quanh thân nàng không có linh khí dao động nhưng vẫn ẩn ẩn kiêng kị như cũ. Cả đời này của gã ta, biến số duy nhất chính là Khương Tự. Trước đây gã ta chỉ cho rằng nàng tựa như một con kiến, dùng máu đầu tim của nàng nuôi Đạo chủng, sau này nàng lại từ phàm giới đến được Vân Mộng Thập Bát Châu.
Gã ta luôn nghĩ nàng nhỏ yếu bất lực, không có cách nào tu luyện thi nàng lại lấy bút vẽ ra cảnh tượng rộng lớn, lấy lại tự do trong Điện đồng. Lại sau này nữa, gã nghĩ rằng nàng đã chết trên đàn tế thần bí kia thì thực tế sau mười hai năm, nàng lại khống chế bút vẽ một lần nữa bước lên sân khấu hoa lệ.
Khương Tự luôn lần lượt thay đổi nhận thức của gã ta, mang đến cho gã ta vô hạn kinh ngạc, vui sướng và hối hận.
“A Tứ, nàng và ta vốn chính là quan hệ cộng sinh, nơi đây là sơn môn của Kiếm Tông, ta tới đây chẳng qua vì chờ nàng, cùng nàng kết làm đạo lữ.” Cố Kỳ Châu gằn từng chữ một.
Các tu sĩ ngự kiếm tu hành đầy sơn cốc suýt nữa ngã xuống khỏi kiếm, Vô Tình đạo chủ thế mà lại… tới cầu thân! Hắn chính là tu sĩ siêu ngũ cảnh sắp phi thăng đó!
Mọi người lại nhìn vị tiểu sư muội Kiếm Tông - núi Thanh Vụ kia, thấy nàng băng cơ ngọc cốt, tư dung tuyệt sắc, phảng phất giống như tiên tử, nháy mắt đã hiểu ra, nữ tu như vậy, nếu thành đạo lữ, còn gì cầu hơn!
“Ngươi nằm mơ đi!” Một giọng nói vang lên, Lý đại nhân ngày xưa cực nhát suýt nữa phun một ngụm máu ra, cả giận gào lên: “Tiểu nương tử tùy tiện cùng vị sư huynh nào kết làm đạo lữ cũng tuyệt đối không thể ở bên nhà ngươi!”
Hủy đi CP chẳng khác gì muốn lấy mạng già của gã!
Gã còn chưa nghĩ ra vị đại nhân nào xứng với tiểu nương tử nhất thế mà đồ chó Cố Kỳ Châu này lại dám mơ mộng viển vông! Thật tức chết mất.
Mọi người hít hà một hơi, tu sĩ này… can đảm thật, khí phách thật, giỏi, giỏi thật, còn không sợ chết!
Mộc Tiêu ngơ ngác nhìn Lý Trường Hỉ tức tối đến sùi bọt mép, thực xin lỗi, huynh đệ à, trước kia ta đối với huynh có hiểu lầm, huynh thật đáng mặt nam nhân!
“Không sai, con mẹ ngươi nằm mộng xuân thu đi.” Mộc Tiêu nắm tay đầy tức giận, mắng: “Ngươi tàn sát đạo hữu, bức người trong các tông môn, hiện giờ còn còn muốn ép người khác kết đạo lữ, ngươi thì đáng gì mà được gọi là Vô Tình đạo quân, ngươi dứt khoát đổi thành không biết xấu hổ đạo chủ thì hơn!”
Khuôn mặt Cố Kỳ Châu tối sầm, tay áo vung lên, một đạo quy tắc Thiên Đạo khủng bố áp chế xuống, lạnh lùng quát: “Ồn ào.”
Chúng tu sĩ kinh hãi, uy áp Thiên Đạo, Vô Tình đạo chủ thế mà có thể cao cao cùng trời, mệnh hai tu sĩ kia thôi rồi.
Giây tiếp theo, một cây bút vẽ tuyết như trắng ngang trời xuất hiện, đem uy áp đạo quy tắc Thiên Đạo khủng bố kia chặn lại, ống tay áo Khương Tự đón gió bay bay, ngự phong mà đứng, đứng giữa hư không, lạnh lùng nói: “Ta cũng chê ngươi ồn ào. Sau này không cho phép ngươi vào núi Thanh Vụ nửa bước, nếu không Thiên Đạo cũng cút!”
Khương Tự tay cầm bút vẽ hóa giải uy áp từ Thiên Đạo khủng bố kia, sau đó tay chỉ thẳng lên trời cao.
Thiên Đạo của giới này vốn trốn sau tầng mây run lên nhè nhẹ.
Biểu tình của Cố Kỳ Châu thay đổi đột ngột.
Trên quảng trường Kiếm Tông, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu ngơ ngác sờ sờ cổ mình, á đù, bọn ngã vẫn còn sống, còn sống, còn sống thật nè! Huhu!
Ngọc Châu Nhi như chịu một đòn mạnh mẽ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, Khương Tự vậy mà lại mạnh như thế? Nàng ấy không ngờ còn dám tuyên chiến với Vô Tình đạo chủ! Nàng ấy… vậy mà lại làm được những chuyện mà những năm gần đây mình không dám làm. Vì sao nữ tu phải ký thác vận mệnh của mình lên người nam tu? Vì sao Tông Môn lại phải ký thác hy vọng lên những kẻ có hi vọng phi thăng? Một người đắc đạo, gà chó lên trời nhưng gà chó vẫn là gà chó như cũ!
Những người như nàng ta hẳn phải giống với Khương Tự, tự đi trên con đường của mình.
Bên trong sơn cốc núi Thanh Vụ, chúng tu sĩ vây xem không dám tin mà nhìn một bút định Thiên Đạo của nữ tu xinh đẹp tuyệt mỹ, cảm giác như không có cách nào hô hấp, quá…. quá mạnh rồi.
Khuôn mặt Cố Kỳ Châu đen sì như muốn nhỏ ra nước, trầm giọng nói: “Ta đã nhập lục cảnh, A Tứ, nàng không phải đối thủ của ta. Năm đó là ta thua thiệt nàng, giờ ta muốn đền bù, ta có thể mang nàng phi thăng thượng giới, có thể cùng nàng tiêu dao tu tiên!”
Lục lục… lục cảnh! Phía dưới lại thêm một trận hít hà.
Khương Tự dùng một bút đánh vỡ lời nói của gã ta, bước đi trong không trung núi Thanh Vụ tựa như đang dạo chơi, từng nét từng nét bút chậm rãi phác họa, mỗi một nét bút được phác họa thì trời đất như thể đang run lên.
Mười hai năm ở trong bia sinh tử, nàng dần dần hiểu rõ, trời đất tựa như một bức tranh thật dài, từ trời cao cho đến dưới đất bằng đều có những đường nét độc đáo riêng. Hiểu được phương hướng gió thổi thì nàng có thể vẽ ra gió, hiểu được quy tắc Thiên Đạo thì nàng có thể vẽ ra Thiên Đạo.
Thiên Đạo của Vân Mộng Thập Bát Châu trong bia sinh tử mang theo sự tối nghĩa lại thần bí cuồn cuộn, Thiên Đạo trước mặt lại chỉ như cho trẻ con ba tuổi. Mất đi giới linh thì thế giới này tựa như đã mất đi linh hồn, chỉ còn sót lại Thiên Đạo thiếu hụt, đạo của nó đơn giản như thế, thô ráp như thế nên không chịu nổi một kích như vậy.
Chớ trách tu sĩ xuống phàm giới chỉ cần một cái nhấc tay cũng có thể tiêu diệt một quốc gia. Tiên nhân hạ phàm thì Thiên Đạo của Tu chân giới này cũng phải run rẩy. Chỉ vì đạo nghiền áp!
Trước kia nàng nhỏ yếu tựa con kiến hôi, bây giờ con kiến nho nhỏ ấy đã lên bờ, mọc cánh để bay vào không trung xa hơn cao hơn, đồng thời bước lên một hành trình mới.
Mỗi bút của Khương Tự đều ẩn chứa đạo mà nàng hiểu ra được từ bia sinh tử, Tuy rằng dạo này vẫn chưa thành thục, chỉ có vài nét bút đơn giản nhưng vẫn có thể nghiền áp giới này như cũ.
Các tu sĩ phía dưới không rõ nguyên do cứ ngẩng đầu lên nhìn, họ chỉ cảm thấy tiểu sư muội Kiếm Tông từng bước từng bước đi như đang nở hoa, vẽ tranh cũng đẹp vô cùng dù chẳng ai hiểu nàng đang vẽ gì.
Mấy phút sau, sắc mặt Cố Kỳ Châu cũng phải thay đổi, gã ta cảm nhận được trong trời đất có uy áp đáng sợ. Gã ta như đứng trước kẻ địch mạnh mà phất tay tế Đào Hoa Chi. Chỉ thấy giữa trời đất bao la, một nhà giam từ trong hư không chậm rãi xuất hiện mang theo quy tắc Thiên Đạo thần bí không rõ hướng thẳng tới Cố Kỳ Châu.
Trái tim vô số tu sĩ như bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, uy áp cao vời vợi giáng xuống như thể tận thế sắp đến gần.
Đáy mắt Cố Kỳ Châu hiện lên sự hoảng hốt. Lần đầu tiên gã ta cảm nhận được uy áp Thiên Đạo đáng sợ như vậy, quy tắc Thiên Đạo này thế mà còn khủng bố hơn so với đạo Lang Hoàn vạn lần.
“Đào hoa nở!” Sắc mặt Vô Tình đạo chủ trắng bệch, Đào Hoa Chi trong tay chỉ thẳng lên trời dẫn xuống vô số quy tắc Thiên Đạo ý đồ phá vỡ nhà giam mới được tạo ra này.
Đạo thuật và tu vi của A Tứ không bằng gã ta, chỉ cần lấy linh lực mạnh mẽ cố gắng phá thì dù quy tắc có mạnh đến đâu cũng sẽ tạo ra một vết nứt.
Vô số lôi điện từ trên trời cao hạ xuống. Toàn bộ núi Thanh Vụ đều bị bao phủ trong uy áp đáng sợ. Cố Kỳ Châu đang dẫn Thiên Đạo xuống giới này, trên pháp khí đột nhiên nở rộ một cây hoa đào, những đóa hoa cứ từ từ bay lên rồi hướng về phía nhà giam, chúng căng ra tạo thành một mảnh trời đất riêng. Thế nhưng nhà giam kia vẫn từ từ hướng xuống muốn áp chế Cố Kỳ Châu, giam cầm gã ta lại.
Khương Tự nhìn Đào Hoa Chi trên tay gã ta, ánh mắt lạnh lùng, mười năm của kiếp trước lại thêm mười bảy năm của kiếp này, máu tươi của nàng đã tẩm đầy Đào Hoa Chi kia, giờ cũng là lúc hủy diệt nó rồi.
“Gió tới.” Khương Tự lạnh lùng mở miệng, hồn lực trên đầu ngón tay như khuấy đục trời đất. tức khắc gió từ bốn phương tám hướng tụ tập trên đầu ngón tay nàng rồi hóa thành những lưỡi đao gió bay thẳng về phía Cố Kỳ Châu.
Nhà giam vừa mới hạ xuống thì lưỡi đao gió đã ở trước mặt gã ta.
Khương Tự dùng quy tắc thiên địa chiến đấu mà không phải tu vi đạo thuật!
Đáy mắt Cố Kỳ Châu hiện lên ý tán thưởng, nàng từ trước đến nay vẫn thông minh như thế, luôn có thể từ trong tuyệt cảnh tìm ra hi vọng.
Chỉ có điều không có tu vi đạo thuật chống đỡ thì quy tắc này giống như giấy trắng vậy, đến cuối cùng cũng sẽ bị cuồng phong xé rách. Hôm nay gã ta sẽ để cho nàng học hỏi chút thế nào là tu vi lục cảnh, để cho trời đất này cũng phải run rẩy trước gã ta.
Hơi thở quanh thân Cố Kỳ Châu tăng mạnh, chỉ trong nháy mắt đã vượt cả Thiên Đạo, suýt nữa còn phá vỡ Thiên Đạo tàn khuyết đang tràn ngập nguy cơ.
“Phong lôi dẫn.” Cố Kỳ Châu trầm thấp mở miệng, không thèm quan tâm đến vô số lưỡi đao gió hướng về mình mà vẫn dẫn vô số quy tắc Thiên Đạo từ trên trời cao của Vân Mộng Thập Bát Châu xuống.
Khí thế kia tựa như dời non lấp biển chỉ trong nháy mắt đã phá vỡ nhà giam Khương Tự vẽ ra, xông thẳng trời cao, vẫn còn hướng lên trên cao nữa rồi từ từ biến mất trong bí cảnh tiên nhân.
Một tiếng vang ầm ầm nặng nề xuất hiện như thông đạo chống đỡ bí cảnh bị đứt gãy. Một hư ảnh cực lớn bắt đầu dần dần hạ xuống, băng tuyết từng tấc từng tấc đóng băng trời đất, nhiệt độ trong không khí hạ sâu, tuyết bay bay khắp nhân gian.
“Họa diệt thế, họa diệt thế, tiên đoán của lão tổ đã trở thành sự thật!” Chưởng môn Kiếm Tông nhìn hư ảnh của bí cảnh đang từng bước từng bước một rơi xuống rồi lại nhìn băng tuyết chỉ trong nháy mắt đã bao trùm khắp trời đất, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, bàn tay run run mở bức họa tiên đoán được truyền thừa suốt một ngàn năm kia ra.
Biển Vân Mộng máu chảy thành sông, tuyết lớn bao trùm đất trời, linh sơn khuynh đảo, mây đen che kín, có tu sĩ phi thăng, còn có thiếu nữ phơi thây nơi hoang dã.
“Tiểu Thập, con đi nhanh đi!” Chưởng môn chân nhân tim đầy truyệt vọng hô lên với đệ tử nhỏ trên không trung, không đi… sẽ chết.
Bên trong sơn cốc núi Thanh Vụ, vô số tu sĩ đang ngự kiếm ngửa đầu nhìn tuyết lớn đầy trời, nhìn nhìn hư ảnh đáng sợ phía trên cao, nhìn nó từng bước từng bước một hạ dần xuống, nghe thấy giọng nói bi thương của chưởng Môn Kiếm Tông, lại nhìn bức họa tiên đoán đáng sợ kia, trong lòng ai đấy đều nổi lên sự tuyệt vọng.
Hóa ra mấy năm nay, chưởng môn Kiếm tông không phải nói bậy nói bạ mà đều là sự thật, hóa ra bí cảnh tiên nhân quả thực là họa chứ không phải phúc, họa lớn đã đến rồi! Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận