Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 494: Thành Tửu 8000 Năm Trước

“Cửa sừng nai tế đã mở, Khương Tự, trước khi sừng hươu cháy hết phải cố hết sức quay về, nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại thời điểm đó.” Giọng Tầm Lộc Sơn Chủ rành rọt từng chữ truyền đến: “Nhớ lấy, không nên thay đổi chuyện đã xảy ra, nếu không hôm nay cũng sẽ không tồn tại nữa.”
Bên trong cánh cửa được tế bằng sừng nai màu trắng xuất hiện một con sông dài thời gian vô cùng xinh đẹp. Khương Tự nhanh chóng tìm được tiếp điểm 8000 năm trước, bước chân đi vào khoảng không thời gian.
Mấy cột sáng màu trắng hiện lên.
Hách Liên Chẩn nhìn sừng nai 8000 năm trước mắt đang phát ra ánh sáng lộng lẫy đã dần thiếu hụt đi một đoạn, lại nhìn sang bên cạnh thì phát hiện ra mấy người Nguyệt Li đều đã biến mất. Ở đây chỉ còn lại ba người hắn, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu.
Hách Liên Chẩn hơi hơi hé miệng, trợn mắt há miệng: “Không phải một mình tiểu sư muội đi sao? Vì sao Lão Đại, Lão Nhị và Lão Tam cũng không thấy đâu rồi?”
Tầm Lộc Sơn Chủ ngồi bên cạnh trận pháp, nhắm mắt nhàn nhạt trả lời: “Nhân quả liên lụy quá sâu, tất nhiên đều đã vào trong thời gian luân hồi.”
Một người cùng nàng có nhân quả sinh tử, một người thân mang kiếm Phần Thiên, bản thân có quan hệ với người tại thời điểm đó, một người khác là thân Phượng Hoàng, huyết mạch tương liên, dĩ nhiên tất cả đều tiến vào thời gian luân hồi.
“Vậy… Sơn Chủ đại nhân sao lại chưa vào?” Hách Liên Chẩn mang vẻ mặt buồn bực, theo lý thuyết người đáng ra phải bước vào vòng thời gian luân hồi hẳn phải là Tầm Lộc Sơn Chủ mới đúng chứ, chuyện 8000 năm trước rõ ràng bà ấy mới là người trải qua cơ mà.
Lý Trường Hỉ vội vàng kéo áo Hách Liên Chẩn lại, gã gấp như kiến bò trên chảo nóng, Thất đại nhân của ta ơi, đừng tranh cãi nữa, vị kia chính là Sơn Chủ đại nhân đã sống 8000 năm đấy, toàn Cửu Châu có mấy người biết vị này còn sống đâu.
Tầm Lộc Sơn Chủ không nói gì, rũ mắt nhìn hoa văn đã bị mất đi một khoảng trên cánh tay phải, quá khứ của bà đã sớm bị người ta che mất một đoạn nên dù đã tu luyện 8000 năm vẫn không có cách nào quay trở về. Bà chỉ có thể mượn đôi mắt của Khương Tự nhìn những ký ức đã bị xóa mờ đó.
Mấy năm nay thứ duy nhất bà có thể nhớ lại chỉ là năm 20 tuổi kia cùng với thiếu niên thần thái sáng láng đứng giữa Bắc Châu phong cảnh tú lệ hô: “Ta tên Thời Phong Khởi, rồi sẽ có một ngày Cửu Châu đều nghe đến tên ta.”
Sau nữa… lại vô số năm qua đi, Cửu Châu ngoài bà, chẳng còn ai nhớ đến tên thật, chỉ biết tôn hào của người đó —— Ám chủ Phần Thiên.
*
8000 năm trước, thành Tửu - Bắc Châu.
Khương Tự trợn tròn mắt khi phát hiện bản thân đang đứng trên một con đường người đi người tới tấp nập. Linh khí trong trời đất nồng đậm vô cùng. Sau một cơn mưa, con đường đá xanh vẫn còn ẩm ướt, từ sâu trong ngõ nhỏ nơi thành cổ truyền đến mùi thơm của rượu ngon từng đợt từng đợt.
“Nghe nói Lộc gia lần này chế ra một loại tiên tửu hồ lô, uống vào có thể tăng đến trăm năm tu vi.”
“Bây giờ tiên tửu hồ lô này đã được bán ra với mức giá trên trời, hơn nữa do nguyên liệu dùng để sản xuất từ dây hồ lô bát phẩm vốn đã vô cùng quý hiếm nên kể cả đặt mua ngay lúc này cũng phải chờ đến 10 năm sau mới lấy được hàng.”
“Không ngờ bán chạy như thế?”
“Không sai, hiện giờ tiên tửu hồ lô đều bán tại phòng đấu giá ở Tụ Tiên Lâu, một hồ đã có giá tới hàng vạn đại linh châu.”
“Tin tức mới nhất đây, vừa rồi có người tiêu mười vạn đại linh châu thu được hai hồ tiên tửu hồ lô cuối cùng rồi.”
Thành Tửu?
Lộc gia?
Khương Tự nhạy bén bắt được vài tin tức mấu chốt. Mục đích chuyến đi này của nàng chính là theo chân tam tiểu thư Lộc Lăng của nhà họ Lộc chứng kiến toàn bộ một năm họa tiên môn kia xảy ra, sau đó lấy được Phượng cốt.
Khương Tự đi theo đám đông hướng về phía hội trường đấu giá.
Đằng trước có một Tụ Tiên Lâu huy hoàng tráng lệ, trước cửa tu sĩ đông đúc vô cùng, người đến người đi náo nhiệt khó tin. Một tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng đi ngược hướng với đám tu sĩ còn lại, quanh thân đối phương như thể không nhiễm bụi trần thế tục, khuôn mặt tuấn tiểu lạnh nhạt, cách đám đông nhẹ mỉm cười với nàng.
“Đại sư huynh?” Khương Tự suýt nữa hoài nghi hai mắt của mình, nàng bị đám đông đẩy đi phía trước, hai mắt hơi sáng lên nhìn chàng: “Đại sư huynh sao lại ở chỗ này?”
Nguyệt Li lấy tiên tửu hồ lô từ vòng tay trữ vật ra đưa cho nàng, giọng trong trẻo mang chút dịu dàng: “Ở chỗ này chờ muội, thuận tiện mua hai bầu rượu.”
Mười năm ở thành Thiên Đế ấy, chàng không thể cùng nàng nhập phàm giới, hiện giờ dĩ nhiên sẽ không nỡ để nàng một mình lưu lạc Bắc Châu 8000 năm trước.
“Tiên tửu hồ lô? Hóa ra vị tiêu mười vạn đại linh châu mua rượu, coi tiền như rác kia là Đại sư huynh nha.” Khương Tự cong mắt cười trêu.
“Linh châu là vật ngoài thân, không bằng đổi rượu uống.” Nguyệt Li nhàn nhạt nói, ý bảo nàng nắm lấy chàng: “Nơi này người nhiều, dễ dàng đi lạc. Phía trước chính là Lộc gia, chúng ta đi xem thử.”
Khương Tự gật đầu, một tay ôm hồ lô rượu, một tay kéo ống tay áo của chàng thoải mái đi về phía trước, vừa đi vừa tủm tỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận