Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 601: Cái Não Chỉ Biết Yêu

Chạy đến sườn núi của ngọn núi bị lửa cháy, Khương Tự nhìn một màn trước mắt, đồng tử co rụt lại. Toàn bộ lòng núi đều là lửa luyện ngục màu đen, lửa nóng cháy bừng bừng. Phía trên ngọn lửa đen có một thanh kiếm đen cực lớn cắm thẳng vào bên trong. Mà ở nơi luyện ngục lửa cháy như thiêu như đốt ấy, mũi kiếm đâm hoàn toàn vào ngực thiếu niên, máu chảy xuống luyện ngục khiến ngọn lửa bốc cháy cao đến ngàn thước. Hai mắt Mặc Khí nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt yêu dị lạnh băng như có chút tức giận.
Nhị… nhị sư huynh?
Hô hấp của Khương Tự cứng lại, hai mắt đỏ đậm, nàng không chút nghĩ ngợi tế Vô Tự Thiên Thư ra, ý muốn rút kiếm Phần Thiên.
“A Tứ, không thể.”
Hai giọng nói cùng lúc từ trong luyện ngục truyền đến.
Trong luyện ngục, Nguyệt Li và Trọng Hoa bị trận pháp khống chế đang phải chống đỡ lửa nóng cháy hừng hực.
“Đừng chạm vào kiếm Phần Thiên.”
“Đó đã không còn là Mặc Khí nữa.”
Tay phải cũng “Ba” một tiếng nhảy lên đầu vai Khương Tự, gắt gao nắm lấy nàng, hô lên: “Là sát niệm của thần, sao mi còn ghê gớm hơn so với ta vậy.”
Bên trong luyện ngục đen, thiếu niên vốn đang nhắm nghiền hai mắt bỗng mở bừng mắt ra, Đồng tử màu trà hiện lên, lạnh băng như thần nhìn từ trên cao xuống Khương Tự và tay phải, giọng nói vô tình: “Phản đồ, ngươi cũng dám tới gặp ta.”
Đồng tử Khương Tự co rụt lại, toàn thân phát lạnh, đây không phải Nhị sư huynh, Nhị sư huynh không có ánh mắt như vậy, cũng không có khí thế, uy áp như vậy.
Gã là tà thần hắc ám.
Tay phải tức tối: “Phản đồ chó má gì, ta chỉ là trung với chấp niệm của ta, năm đó ta là chủ, ngươi là phụ, mi cũng dám mắng ta.”
Thiếu niên khinh miệt nhìn tay phải, lạnh lùng khinh bỉ: “Nếu không phải cái não chỉ biết yêu buồn cười kia của ngươi, sao chúng ta lại bị Thái Âm và Băng Di trấn áp, lần này sống lại, ta tất sẽ diệt ngươi.”
Tay phải cười lạnh: “Ha hả, những năm này mi giấu thân trong kiếm Phần Thiên làm một kiếm linh, đã không xứng làm thần. Bằng mi mà cũng đòi diệt ta. Trước hết vì cứ đấu được với tên nhãi mi đang gửi thân rồi hẵng nói.”
Thiếu niên một lần nữa nhắm mắt lại, trên gương mặt lộ ra sự thống khổ như có hai linh hồn đang tranh quyền khống chế cơ thể.
Khương Tự cảm ứng được hơi thở của Nhị sư huynh, tay chân lạnh băng lúc này mới như được hồi máu, môi mỏng vẫn trắng bệch, đáy mắt hiện lên ánh sáng trắng như tuyết. Mấy đạo ký hiệu có thêm thuật ánh sáng mạnh nhất cùng lúc được tế ra, hướng thẳng đến tay phải.
Tay phải vừa mới tỉnh lại từ trong phong ấn, sức mạnh còn chưa khôi phục, lúc này bị đánh một cái quả thực trở tay không kịp. Nó lập tức bị vây trong thuật ánh sáng, thất thanh kêu lên: “Đáng chết, ngươi thế mà lại lĩnh ngộ thuật ánh sáng của Băng Di.”
Nữ tu nhỏ bé đáng chết này không ngờ che giấu thực lực đến thế, thật quá xấu rồi, thế mà lại là một con con thỏ hung hăng biết cắn người.
“Nói! Phải cứu sư huynh ta thế nào? Không nói, ta sẽ ném mi vào sông dài thời gian, để mi ngủ thêm mười vạn năm.” Thuật ánh sáng trên đầu ngón tay Khương Tự hóa thành lồng chim, chặt chẽ vây chặt tay phải lại.
Sông dài thời gian? Ngủ thêm mười vạn năm? Tay phải bị nhốt trong lồng chim tức đến hộc máu, vội vàng đầu hàng: “Đừng, các sư huynh của mi nóng lòng cứu người nên mới bị sát niệm của thần đánh vào luyện ngục đen. Chỉ cần mi giúp ta đùa chết sát niệm của thần, các sư huynh nhà mi dĩ nhiên có thể ra ngoài.”
Gương mặt xinh đẹp của Khương Tự lạnh băng, nàng híp mắt, đầu ngón tay khiến lồng chim thu chặt lại: “Sát niệm của thần? Bọn mi là chấp niệm của thần? Tà thần hắc ám cuối cùng còn sót lại bao nhiêu chấp niệm?”
Tay phải thấy nàng không ngờ đã đoán ra phân nửa, ủ rũ đáp: “Không nhiều lắm, đã sớm chết gần hết, chỉ còn lại sát niệm, si niệm và tà niệm. Những tàn niệm khác đều nhỏ bé yếu ớt, không đáng sợ. Ta chính là si niệm có nhân tính nhất đấy.”
Năm đó các thần hiến tế, hợp lực trấn áp tà thần hắc ám. Tà thần giải phóng sức mạnh thành năm bảy phần, hóa thành mấy đạo chấp niệm tồn tại riêng biệt. Sát niệm giấu bên trong kiếm Phần Thiên, nó bị phong ấn ở di tích Bóng Tối, còn tà niệm, tay phải lạnh run một cái.
Si niệm?
Bảo sao gọi là cái não chỉ biết yêu.
Khương Tự xách lồng chim lên, trực tiếp ném vào trong luyện ngục đen.
Tay phải không có cách nào thoát được thuật ánh sáng, nhìn lửa nóng luyện ngục ngập trời, nhỏ giọng chửi liên tục rồi mới vội vàng dùng thần lực dập tắt lửa cháy chung quanh.
Nguyệt Li và Trọng Hoa bị nhốt trong lửa cháy hừng hực thấy thế lập tức thúc giục sức mạnh cửu cảnh đến tận cùng hóa thành hai luồng ánh sáng phá tan gian cầm từ sát niệm của thần, hạ xuống bên cạnh Khương Tự.
Tay phải thấy thế lập tức khó thở, hay cho nhân tu âm hiển, thế mà lại lợi dụng thần lực của nó để chạy thoát khỏi giam cầm, tức chết nó rồi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận