Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 673: Người Quen Xưa

“Cỏ băng tuyết?” Khương Tự hơi kinh ngạc lại kèm chút phấn khởi.
Nàng cũng mới được nhìn qua loại cỏ này trên sách cổ của sư phụ. Linh thảo nọ chỉ sinh trưởng ở sông băng có điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, hơn nữa vô cùng quý giá, cơ bản ra đời còn phải xem số mệnh.
Cỏ băng tuyết có năng lực chữa lành ấn tượng, còn có thêm khả năng làm đẹp nên dù thuộc loại linh thảo bát phẩm lại được đánh giá thuộc tính tương đương cửu phẩm, vô cùng quý hiếm.
“Thật sự có cỏ băng tuyết? Đây chính là thần thảo Thiên Bảo Các dù ra giá treo giải thưởng cũng không có người bán?”
“Giời ạ, hóa ra đây là cỏ băng tuyết? Sao lại có màu hồng nhạt?”
Các săn yêu sư hưng phấn tiến lên, đang muốn đào những cây cỏ trong tuyết trắng lộ ra chút đầu dính băng giá thì biến cố đột nhiên xảy ra. Một lực hấp dẫn cực lớn đánh úp lại, nháy mắt đã hút tất cả săn yêu sư vào một thế giới nhỏ băng giá.
Khương Tự và Nguyệt Li liếc nhau, không chống cự, cứ thế để bản thân hút vào thế giới nhỏ dưới lớp băng. Vừa tiến vào cả hai đã nhận ra đây là một thế giới nhỏ bị tổn hại, không biết vì sao lại dung hợp hoàn mỹ với rừng bách thảo của vùng đất băng tuyết. Trong thế giới nhỏ băng giá, ngoài băng tuyết cũng chỉ có từng mảng từng mảng cỏ băng tuyết.
“Đây là chỗ nào? Sao chúng ta lại tới nơi này rồi?”
“Là người Điểm Thương Tông, mọi người mau nhìn.”
Khương Tự nhìn lại thì thấy trên đất tuyết còn tỏa khắp mùi máu tươi nhàn nhạt và dao động từ trận pháp. Ở nơi trũng trong núi tuyết, các đệ tử Điểm Thương Tông thương vong nặng nề đang rúc lại thành một vòng tròn, sát lại với nhau để bày ra trận pháp phòng hộ, cũng không biết họ đã bị nhốt tại nơi đây bao lâu.
Đám người Sử Tiến vội vàng chạy tới, còn chưa tới gần đã thấy tu sĩ trẻ tuổi của Điểm Thương Tông mang gương mặt tuyệt vọng hô to: “Đừng tới đây, yêu thú sói tuyết trốn ở nơi này, nó là yêu thú lục cảnh.”
Sắc mặt các săn yêu sư trắng bệch, khắp cả người phát lạnh, yêu thú lục… lục cảnh? Sao có thể? Hạ giới sao có thể xuất hiện yêu thú lục cảnh?
Cảnh giới của Khương Tự còn chưa khôi phục, vẫn đang dừng lại ở ngũ cảnh, nàng nghe nói yêu thú nơi đây là lục cảnh cũng hơi sửng sốt, nhìn về phía Nguyệt Li: “Đại sư huynh, quả thật là lục cảnh?”
“Ừ.” Nguyệt Li gật đầu, đồng tử màu vàng nháy mắt đã tỏa định trên mảnh đất đầy tuyết.
Hóa ra đây là một con yêu thú lục cảnh đến từ thế giới khác trong lúc vô tình đã tới rừng bách thảo. Từ trường của nơi này vô cùng loạn, có các loại khe hở hư không nên việc xuất hiện một vài yêu thú đẳng cấp cao không lạ.
Năm đó thú U Minh cũng đến từ chính nơi này.
“A Tứ, sao tu vi nàng mãi vẫn chưa khôi phục?”
“Ta cũng không biết, có điều nếu có nguy cơ vẫn có thể cảm ứng được.” Khương Tự cười cong mắt, chẳng qua tình huống như vậy có tỉ suất rất nhỏ.
Cũng may nàng có sức mạnh thế giới của Kính Hoa giới hộ thể nên thế gian này chẳng có mấy ai có thể làm thương tổn đến nàng, việc khôi phục được tu vi hay không cũng chẳng sao.
Nàng thật ra lại vô cùng thích trạng thái cá mặn trước mắt, tu vi không cao thái quá, không cô độc tới mức không tìm nổi đối thủ, cũng chẳng quá yếu, như thế vừa đẹp.
“Nằm sấp xuống, mau nằm sấp xuống.” Khi hai người đang nói chuyện thì thấy các săn yêu sư mang thần sắc hoảng loạn bò trên nền tuyết, cố che giấu hành tung, sau đó điên cuồng ra hiệu cho Khương Tự, Nguyệt Li.
Hạo Nguyệt đạo chủ từ khi ra khỏi bụng mẹ đã không biết sợ là gì, trốn tránh? Dĩ nhiên vị tu sĩ tuấn tú vẫn đứng yên trên nền tuyết, không cử động, cũng không kích phát uy áp sợ dọa yêu thú này chạy mất. Nó mà chạy thì sẽ tới thế giới khác đả thương tánh mạng con người.
Đôi mắt đen nhánh của Khương Tự hơi mang ý cười, nàng mặc bộ váy màu xanh phỉ thúy, làn váy phiêu dật như tiên, ở trên nền tuyết vô cùng dễ thấy. Nàng nhìn về phía đám già yếu thương bệnh của Điểm Thương Tông một cái, sau đó “ơ” một tiếng.
“Sư tỷ Thanh Sương?” Khương Tự hơi sững sờ.
Nàng nhận ra nữ tu thanh nhã được bảo vệ hộ bên trong, nàng ấy không thay đổi nhiều so với năm đó, có chăng chỉ từ thiếu nữ mới lớn trở thành nữ tu ưu nhã trầm ổn. Năm ấy dưới chân núi Thanh Vụ, ngày bách quỷ dạ hành, chính Thanh Sương dẫn người gõ mở cánh cửa sân viện hộ nhà nông, gián tiếp đưa Lan Tấn tới, cũng thay đổi cả đời nàng sau này.
Khương Tự ẩn ẩn ý thức được thay đổi một đời này của nàng tất cả nhờ nữ tu Điểm Thương Tông đó.
“Sư thúc, người quen nữ tu kia sao?” Đệ tử Điểm Thương Tông sinh ra một tia hy vọng.
Thanh Sương mất máu quá nhiều, thương thế nặng nề mở to mắt, nháy mắt khi nhìn thấy Khương Tự, hơi thở yếu ớt đột nhiên hỗn loạn, suýt nữa hoài nghi hai mắt của mình đã xuất hiện ảo giác, Khương… Khương Tự?
Sao có thể? Năm đó từ biệt ở Linh giới, nàng ấy không còn gặp lại Khương Tự. Trên gương mặt Thanh Sương nay đã trở thành sư thúc của Điểm Thương Tông lộ ra vẻ kích động, nàng ấy giãy giụa muốn đứng lên, còn chưa mở miệng đã thấy Khương Tự xuất hiện trước mắt. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
Bạn cần đăng nhập để bình luận