Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 668: Vùng Đất Băng Tuyết

"Cô coi Nguyệt Li như hoa hoa cỏ cỏ để trồng đấy à? Còn chàng ta lại coi cô như thỏ con để nuôi?" Thật xin lỗi, suy nghĩ của nhân tu quá khó hiểu, một khí linh như nó không tài nào làm được.
Khương Tự ngã nằm lên trước giường lớn mềm mại, kéo nhóc thú Kỳ Lân đang ngủ say tít thò lò qua, hai mắt như có ánh sáng lóe lên: "Là đem đối phương coi như thứ mình yêu nhất để chăm sóc, đạo lớn trường sinh có gì tốt? Làm một đóa hoa, một con linh thú nhỏ cũng rất đáng yêu mà."
Khương Tự trở mình, ngọt ngào ngủ.
Để lại một khí Linh nhỏ đang không hiểu ra sao khóc thút thít cắn cán bút trong bóng đêm, tóm lại kế hoạch dạo chơi hồng trần của nó và A Tứ đã bị ngâm nước nóng. Nhiều thêm một nam tu chướng mắt, không, bây giờ nó chính là khí linh chướng mắt, hu hu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Tự tỉnh lại mới phát hiện Cô Xạ đã rời đi từ đêm qua, quay trở về Cửu Châu.
Sau khi phủ Lang Châu hóa thành một vùng băng tuyết cũng có không ít tu sĩ không muốn rời khỏi mà ở lại, tiếp tục cuộc sống trên mảnh đất băng giá. Bọn họ thuê phòng ở khách điếm Động Thiên Phúc Địa duy nhất tại đây. Tuy rằng khá hoang vắng nhưng tu sĩ qua lại cũng không ít, lại còn có một vài tu sĩ chuyên môn đến mảnh đất lạnh băng này tìm sự đột phá.
"Năm nay lạnh thật đấy, chúng ta ngồi chờ trên nền tuyết hơn mười ngày rồi mà đến bóng dáng yêu thú sói tuyết cũng chẳng thấy đâu."
"Chưởng quầy, lấy thêm chút củi cho vào lò sưởi trên tường giùm với, lấy thêm ít rượu mạnh nữa. Thời tiết đáng chết này, tay chân ta đông cứng cả rồi."
"Nghe nói người của Điểm Thương Tông đã tới rừng bách thảo bên kia đào cỏ băng tuyết, đã một tháng mà vẫn chưa quay về, không phải bị sói yêu ăn luôn chứ…."
Một hàng tu sĩ mang theo gió tuyết bước vào cánh cửa trận pháp của Động Thiên Phúc Địa, tuyết đọng trên áo choàng bị chấn động mà rơi xuống. Họ vừa vào đã cao giọng gọi chưởng quầy.
Khương Tự đang ngồi bên ngoài sảnh chính của Động Thiên Phúc Địa ăn bữa sáng lập tức nhìn thấy đám tu sĩ kia bước vào nhã gian bên cạnh. Nàng loáng thoáng nghe được mấy chữ phủ Ngô Châu, lỗ tai ngay lập tức dựng thẳng.
"Buổi sáng không thể uống thanh lộ lạnh như băng được, hàn khí quá nặng." Nguyệt Li nắm lấy ống trúc thanh lộ trên bàn, linh lực từ lòng bàn tay tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã khiến ông thanh lộ nóng lên. Chàng thong thả ung dung đưa qua rồi nói: "Uống nóng."
Khuôn mặt nhỏ trắng trong của Khương Tự lập tức hơi suy sụp: "Lạnh uống mới ngon."
"Vậy cũng không được. Trước đó muội đã ở trong động băng nhiều năm, nơi đây lại lạnh giá vô cùng, uống nhiều quá sẽ khiến tay chân lạnh lẽo, ban đêm không dễ ngủ." Gương mặt anh tuấn của Hạo Nguyệt đạo chủ không có chút nhượng bộ.
"A." Khương Tự nhận lấy ống trúc thanh lộ, uống một ngụm thanh lộ ấm áp bỗng phát hiện có hương vị độc đáo riêng, ngay lập tức mỉm cười kéo Nguyệt Li: "Sư huynh, đừng nóng giận, huynh cũng uống thử chút?"
Một đám nam tu cao to thô lỗ chuyên môn tới đây để săn giết yêu thú sói tuyết nhìn cặp tình lữ nhỏ xinh đẹp không giống người thật này đến phát ngốc, thậm chí âm thanh nói chuyện theo bản năng hạ xuống một chút.
Hay thật, họ tu hành nhiều năm như vậy, dạng nhân vật thần tiên gì ở Vân Mộng Thập Bát Châu mà chưa thấy qua? Những người kia hoàn toàn không có cách nào so sánh với đôi người ngọc trước mắt này, chẳng khác gì ánh sáng của đom đóm với vầng trăng trên trời cao, một trên trời một dưới đất.
Bảo sao người ta đều nói cực bắc là nơi thích hợp để rèn luyện nhất, yêu thú sói tuyết không gặp được nhưng lại có thể gặp một cặp thần tiên quyến lữ.
Thấy hai người đã ăn xong, đứng dậy mặc áo choàng muốn ra ngoài, tu sĩ dẫn đầu nhịn không được lên tiếng hỏi: "Hai vị đạo hữu muốn tới vùng đất băng tuyết? Gần đây có yêu thú sói tuyết lui tới phủ Lang Châu, yêu thú kia tu vi mạnh mẽ, lại còn vô cùng giảo hoạt. Ta đã ẩn núp chờ ở đây nửa tháng vẫn không thấy nó. Đạo hữu ra ngoài nên cẩn thận một chút.”
Cặp đôi người ngọc xinh đẹp như vậy vừa nhìn đã biết là công tử tiểu thư của thế gia, gia tộc lớn, chưa từng chịu khổ, không hề có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, nếu bị sói yêu ăn mất thì quả thực đáng tiếc.
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi tối lại, chàng cẩn thận đội mũ, khoác áo choàng cho Khương Tự, đồng thời ngăn cản rất nhiều tầm mắt trong Động Thiên Phúc Địa đang hướng qua. Nếu không phải sợ A Tứ tức giận, chàng chỉ muốn giấu nàng đi để không có bất cứ kẻ nào nhìn được.
"Cảm ơn." Hạo Nguyệt đạo chủ lạnh nhạt xa cách gật đầu, miệng nói lời cảm tạ.
Thấy nam tu này rất không dễ gần, không để lời nói của họ trong lòng, các tu sĩ âm thầm thở dài, cá không ăn muối cá ươn, không nghe lời người đi trước chỉ có thiệt.
Đáng tiếc cho tiểu nương tử xinh đẹp như vậy lại muốn đi theo người này ra ngoài chịu nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận