Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 669: Săn Yêu Sư

Khương Tự biết chàng lúc này chủ yếu thanh tu, không thích tiếp xúc với người khác, nên là sau khi tiến vào Bán Thần cảnh, ngoài vài vị sư huynh và người của Nguyệt phủ thì càng chẳng qua lại với mấy ai, cả ngày luôn lạnh lùng, nhàn nhạt như mặt trăng trên trời.
Cố tình nàng từ nhỏ đã cảm thấy mê muội hơi thở trên người chàng, không thích người có trái tim bát diện linh lung như Bát sư huynh hay Tam sư huynh phóng khoáng tiêu dao….
Cứ thích chàng như vậy.
"Sư huynh, chàng như vậy sẽ dọa người khác chạy đấy." Khương Tự cười tủm tỉm quay sang nói với người kia: "Cảm ơn đạo hữu, bọn ta định tới rừng bách thảo đào chút thảo dược, vận may chắc hẳn sẽ không nát đến thế đâu."
"Tới rừng bách thảo? Nơi đó chính là chỗ nguy hiểm nhất của vùng đất băng tuyết." Tu sĩ dẫn đầu do dự một lát rồi mới cắn răng giới thiệu: "Bọn ta là săn yêu sư của Nam Thạch Châu, chuyên môn tiếp nhiệm vụ săn yêu, cũng nhận nhiệm vụ hộ tống, 1.000 linh bích, có thể hộ tống các vị đến đó. Bây giờ trên vùng đất băng tuyết có rất nhiều yêu thú sói tuyết mạnh mẽ, các vị thuê bọn ta tuyệt đối không lỗ."
Tu sĩ kia vừa mới nói xong thì các tu sĩ xung quanh đã thi nhau phản đối.
"Đại ca, rừng bách thảo mấy trăm năm trước chính là khu vực nguy hiểm nhất của mảnh đất phương bắc. Nghe nói trận họa diệt thế năm đó bắt đầu từ rừng bách thảo. Chỉ 1.000 linh bích đã đi, thật quá nguy hiểm."
"Không sai, chúng ta vừa mới chôn chân trong tuyết suốt nửa tháng, quay lại đến ngụm rượu cũng chưa uống xong…."
"Đệ tử hạch tâm của Điểm Thương Tông đi hơn một tháng cũng không thấy quay về, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, đại ca, chúng ta việc gì phải cố tranh vào vũng nước đục này?"
Tu sĩ dẫn đầu nhíu mày: "Chúng ta ngồi canh nửa tháng cũng không thấy yêu thú sói tuyết, nghe nói yêu thú kia thích ăn linh thảo, rất có thể đã ẩn thân trong rừng bách thảo. Chúng ta sẽ vừa hộ tống vừa tìm kiếm tung tích yêu thú sói tuyết, không lỗ đâu. Đạo hữu, giao dịch này có làm không?"
Sử Tiến nói xong thì nhìn về phía Khương Tự và Nguyệt Li.
Ánh mắt Hạo Nguyệt đạo chủ thâm thúy, chàng nhàn nhạt trả lời: "Cảm ơn, bọn ta không cần."
Chàng chỉ muốn mang A Tứ đi hưởng thế giới hai người, đào chút cỏ băng tuyết, đắp người tuyết, điêu khắc băng, có điên mới đáp ứng.
"Có phải cảm thấy 1.000 linh bích hơi đắt? Vậy thì 900, không thể giảm hơn được nữa." Sử Tiến cắn răng trả giá.
Các tu sĩ bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khuất phục, bọn hắn ra giá thật sự không cao, đã dùng mức giá mua bán gần như chạm đáy. Nơi đó chính là rừng bách thảo, chỗ nguy hiểm nhất của mảnh đất phương bắc đấy!
Khương Tự thấy những tu sĩ này không giống với tu sĩ bình thường, mạnh nhất cũng chỉ đạt tu vi tứ cảnh sơ kỳ, quần áo vô cùng mộc mạc, nếu không muốn nói rằng có phần hơi khó coi, trên người tuy có mùi máu tươi nồng đậm nhưng chẳng qua phần lớn biết yêu thú tàn bạo chứ không dính nghiệp chướng, lại còn tích góp được một ít công đức.
Xem ra đây là một đám tu sĩ nhiệt tâm sống tạm nuôi gia đình.
Cũng được, trong túi bách bảo của nàng vẫn còn một ít linh bích vô dụng ngày trước chưa dùng hết, coi như hôm nay làm việc thiện vậy. Gần đây tâm tình nàng đang rất tốt, cũng thích giúp đỡ mọi người.
Nàng duỗi tay kéo ống tay áo của Nguyệt Li, mỉm cười khuyên: "Đại sư huynh, chúng ta ở chỗ trời xa đất lạ, không bằng bỏ chút tiền thuê mấy săn yêu sư này đi. Nếu gặp phải yêu thú sói tuyết khi cũng không đến mức bị đánh trở tay không kịp.
Hạo Nguyệt đạo chủ có tu vi Bán Thần cảnh: "...."
Nguyệt Li thấy nàng mở to đôi mắt đen nhánh, làm nũng nhìn mình, trái tim ngay lập tức bị hòa tan, nào có thể nói ra lời cự tuyệt được nữa. Chàng gật đầu vô cùng lạnh nhạt: "Được rồi."
Các săn yêu sư thấy bọn nàng đồng ý cũng vô cùng phấn khởi, dù sao bọn hắn cũng phải đi tìm tung tích yêu thú sói tuyết, giờ có thể thuận tiện kiếm thêm chút lộ phí, quá ngon rồi!
Đoàn người xách theo rượu mạnh chưởng quầy đã chuẩn bị, một lần nữa phủ áo choàng qua người rồi mang theo Khương Tự và Nguyệt Li ra ngoài.
"Ta tên Sử Tiến, đây đều là các huynh đệ của ta, phải xưng hô với đạo hữu như thế nào? Các vị lần đầu tiên tới phủ Lang Châu đúng không?" Sử tiến là một tu sĩ hào sảng, vừa mới ra khỏi Động Thiên Phúc Địa đã ngay lập tức bắt chuyện với Khương Tự.
"Các vị là đạo lữ à? Đến đây nghỉ dưỡng hay đi rèn luyện?"
"Các vị là tu sĩ của châu phủ nào?"
Các săn yêu sư tò mò hỏi liên tục.
Dái tai Khương Tự nóng lên, ấy thế mà Hạo Nguyệt đạo chủ cao ngạo lạnh lùng đứng bên cạnh lại nhàn nhạt đáp: "Bọn ta là người của Kiếm Tông phủ Thanh Châu."
"Kiếm Tông phủ Thanh Châu?" Các săn yêu sư lập tức hâm mộ vô cùng.
Đó chính là tông môn lớn đệ nhất của Vân Mộng Thập Bát Châu đấy, ở đó đã từng cho ra Sơn Chủ kinh tài tuyệt diễm, còn có chín vị kiếm tu truyền kỳ. Những câu chuyện truyền kỳ lưu lại không ai không biết, không ai không hiểu. Sau này cho dù có nhiều người phi thăng cũng không có cách làm đạt được như những vị kia.
Bảo sao tướng mạo hai người này đều tuyệt mỹ, khí độ bất phàm.
Cảm ơn các bạn P, Y, A, T, D, L, C, H cùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.

Bạn cần đăng nhập để bình luận