Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 62: Phủ Linh

Thiên Bảo Các là giám bảo các nổi tiếng nhất Vân Mộng Thập Bát Châu, mỗi châu phủ đều có cửa hàng chi nhanh. Đồ bên trong không có chỗ nào không phải thượng phẩm, từ pháp bảo đan dược cho tới xiêm y trang sức, cái gì cần có đều có, lại còn có cả bảng xếp hạng tu sĩ quyền uy nhất Vân Mộng Thập Bát Châu.
Nổi tiếng nhất có bảng Vô Nhai, bảng xếp hạng tông môn cùng với các loại bảng đơn khác.
Thiên Bảo Các chiếm diện tích cực lớn, gác mái cổ xưa kiến tạo vô cùng khí phái. Lần trước Khương Tự cùng Lan Tấn tới chỉ đi ngang qua, vẫn chưa đi vào, lúc này đi theo Tam sư huynh, Bát sư huynh cùng nhau dạo phố, rất tự tin.
“Chưởng quầy, có quần áo để tiểu sư muội ta mặc không?” Thu Tác Trần cùng Trọng Hoa xuất thân cao quý, so với đồ trong Thiên Bảo Các, đồ bên ngoài đồ còn chướng mắt hơn nên đi thẳng đến khu phục sức, mua váy đẹp cho Khương Tự.
(*) Phục sức: y phục và trang sức
“Có có có, cửa hàng vừa ra váy mới Huỳnh Quang Lưu Hỏa, vô cùng xinh đẹp, thích hợp với tiểu nương tử nhất.” Chưởng quầy ánh mắt cực tinh, thấy hai người quần áo khiêm tốn mà vẫn xa hoa, quanh thân hơi thở ẩn giấu, rõ ràng xuất thân thế gia đại tộc, nào dám chậm trễ, lại nhìn trên người Khương Tự diện váy tơ bông Trục Nguyệt ra kỳ trước của Thiên Bảo Các, tươi cười đầy mặt nói: “Bên trong có khu riêng để thử váy, tiểu nương tử có thể đi vào thử mặc xem sao.”
“Được.” Khương Tự hướng hai vị sư huynh phất phất tay, sau đó bịch bịch đi vào khu thử đồ.
Khu thử đồ cực lớn, bên trong bày vài bộ áo váy xinh đẹp. Khương Tự tùy ý cầm một bộ giả vờ thử, sau đó lấy túi bách bảo ra, kích động hô: “Tiểu động phủ, chúng ta chữa trị tầng thứ nhất động phủ đi.”
Tiểu động phủ chờ đợi một đêm, đến tận sáng sớm đã nóng lòng như lửa đốt không chịu nổi, cuối cùng cũng thấy Khương Tự ném hai vị sư huynh ra sau đầu hưng phấn nói: “Cô lấy ra lệnh bài Huyền Sử cùng dược đỉnh nhỏ ra, trước đem dược đỉnh nhỏ đặt ở giữa chỗ mày, sau đó là lệnh bài Huyền Sử.”
Khương Tự nâng dược đỉnh nhỏ lên chạm vào giữa mày của mình, chỉ thấy chỗ giữa mày chợt lạnh, Ngân Châu dịch tinh túy cánh hoa ở đế đỉnh từng viên xuất hiện trong thức hài của bé, 'vèo' một cái quay chung quanh tiểu động phủ. Sau đó từng chấm sáng điểm thiện ác nho nhỏ thuần khiết đến mức vô cùng xinh đẹp dần dần bao lấy tiểu động phủ rách nát. Dịch tinh túy cánh hoa cũng bị tiểu động phủ hấp thu.
Tiểu động phụ đột nhiên phát ra một ánh sáng trắng đầy hoa mĩ như một đồ vật cổ xưa bị mở ra, đất trời cũng vì vậy mà chấn động.
Trên núi Thanh Vụ, thiếu niên tái nhợt ốm yếu bỗng nhiên mở mắt Luân Hồi, xuyên qua không gian hư vô như muốn xem đến tận cùng.
Trên cây nguyệt quế, một tòa Cung Khuyết hoa mỹ tinh xảo xuất hiện, tu sĩ áo trắng thanh lãnh xuất trần đi ra, nhìn về phương hướng phủ Thanh Châu, ánh mắt sâu thẳm. Trời đất dị động, chẳng lẽ bí cảnh Lang Hoàn rốt cuộc cũng sắp mở ra sao?
Trong thức hải, một vòng ánh sáng trắng hoa mĩ hiện lên, trong lòng Khương Tự bỗng trào lên một cảm giác kỳ diệu mãnh liệt, tầng thứ nhất của động phủ đã chữa trị xong.
Chỉ thấy bề ngoài vốn gồ ghề lồi lõm của tiểu động phủ sau khi được chữa trị trở nên bóng loáng bằng phẳng để lộ ra màu xanh lục vốn có của đồng thau. Dưới bệ động phủ tản mát ra ánh sáng tím mờ mịt. Từ tầng thứ hai trở lên trên tất cả đều ẩn trong mây mù, không thể nhìn rõ ràng.
Khương Tự nhìn tiểu động phụ màu xanh lục trong thức thải cùng với mây mù bên trên tò mò muốn chạm thử vào vầng sáng tím trên cái bệ kia một chút, ánh sáng tím bỗng hiện lên, nháy mắt bé đã bị hút vào.
Đất trời bỗng yên lặng, Khương Tự ngẩng đầu nhỏ nhìn động phủ cực lớn ẩn vào trong đám mây trước mắt, chỉ thấy những chữ cổ bên trên động phủ cũng bị mây mù che khuất, hai phiến đá cẩm thạch trắng làm cửa cũng đóng chặt.
“Tiểu động phủ?” Khương Tự hô, duỗi tay đẩy cánh cửa ra đi vào trong. Bên trong không gian động phổi là một mảnh đất khô nứt, hoang vu, nước suối cũng cạn kiệt, hoa cỏ chết héo, lan can cẩm thạch trắng đứt gãy, nơi nơi đều là cho bụi, vừa hoang vắng vừa tàn tạ.
“Tiểu Khương Tự, ta ở chỗ này.” Tiếng tiểu động phủ kích động truyền đến.
Khương Tự vòng qua đống đổ nát đầy thê lương, cuối cùng mới tìm thấy nơi phát ra âm thanh ở trên phù điêu điêu khắc của một khối đá cẩm thạch trắng. Đồ án trên phù điêu đã bị cho bụi phủ kín, một điểm ánh sáng trắng trên phù điêu cứ không ngừng lập loè. Tiếng tiểu động phủ truyền đến: “Ta là phủ linh của tòa động phủ này, Chỉ khi nào tầng thứ nhất của động phủ được chữa trị, cửa động mở ra thì cô mới nhìn thấy ta.”
Phủ linh? Khương Tự đối với giới Tu Tiên đã có hiểu biết nhất định, biết mỗi thế giới đều có giới linh, tiên khí có khí linh, hiển nhiên động phủ cũng có phủ linh.
Bé vươn tay nhỏ xoa xoa tro bụi bên trên phù điêu, hỏi: “Sao cậu bị khóa ở chỗ này?”
“Sau khi động phủ hư hại, ta đã bị ấn Sơn Hải khóa ở chỗ này, chỉ có chữa trị động phủ đến tầng thứ năm, ta mới có thể ra ngoài.” Nó đã không còn nhớ rõ mình bị khóa ở đây bao nhiêu năm, từ sau khi chư thần ngã xuống, nó cũng bị vùi vào dòng chảy thời gian, lâm vào trong giấc ngủ say vô tận mãi đến khi kiếp trước Khương Tự mang theo công đức lớn uổng mạng chết.
Bé có mệnh cách nữ đế, công đức đầy người lại vì trở thành đạo chủ của con trai thiên đạo mà chết, việc như thế bất công biết bao nhiêu. Vì vậy vận mệnh chú định nó được đánh thức giữa dòng thời gian, cả hai trói buộc với nhau.
Khương Tự không ngờ tiểu động phủ ngày thường luôn giả chết lại là một phủ linh, hơn nữa còn là một phủ linh bị khóa trong bích họa phù điêu, quả thật có chút đáng thương.
Bé sờ sờ đầu tiểu động phủ, cười ngọt ngào nói: “Yên tâm, ta sẽ tận lực chữa trị động phủ, thả cậu ra, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chơi.”
Tiểu động phủ biết đọc đến mức nhảy lên nhảy xuống ở ấn Sơn Hải, tạm thời không thèm nghĩ đến việc chữa trị tầng thứ năm gian nan cỡ nào. Tầng thứ nhất đã cần dùng tới hai loại linh hoa tiên phẩm, trăm vạn loại hoa cực phẩm, 1000 điểm thiện ác. Mỗi một tầng chữa trị sau này đều yêu cầu khó khăn gấp trăm ngàn lần. Được cái là yêu cầu chữa trị động phủ cấp bậc càng cao thì Khương Tự cũng có thể vận dụng lực lượng từ động phủ càng nhiều, đây coi như con đường tu hành của bé.
Tiểu động phủ quyết định tạm thời không nói cho bé việc chữa trị khó khăn cùng với động phủ mạnh bao nhiêu. Bé tuổi vẫn còn nhỏ, tốt nhất cứ để nó cùng tiểu Khương Tự chậm rãi lớn lên cùng nhau, sau này tầm mắt bé mở mang tự nhiên sẽ hiểu rõ.
“Tiểu Khương Tự, tầng thứ nhất đã chữa trị xong, cô mau lấy hoa xanh trong Lôi Trì ra, đem nó thả vào động phủ.” Tiểu động phủ nhớ tới chính sự, vội vàng thúc giục nói.
Khương Tự vội vàng lấy một đóa hoa xanh trong Lôi trì kia từ dược đỉnh nhỏ ra. chỉ thấy bông hoa nho nhỏ non nớt vừa ra khỏi dược đỉnh đã trực tiếp bay tới bay lui vô cùng vui vẻ trong động phủ. Cuối cùng mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã trút xuống. Suối nguồn vốn khô hạn giờ như sống lại, nước suối chảy ào ạt. Nước suối thấm ướt làm đất khô cằn cũng bừng tỉnh. Hoa cỏ vốn ngủ say ngàn vạn năm chậm rãi từ dưới đất chui lên.
Bên trong động phủ phát ra tiếng nổ vang, trên mặt đất đổ nát hoang tàn vốn tích đầy cho bụi, sách cổ rách nát, hoa hoa cỏ cỏ chết khô, tất cả ảm đạm thì nay bông hoa thành một hạt giống khô quắt rơi vào lòng bàn tay Khương Tự, còn là loại hạt giống vẫn còn dính chút bùn đen kia kìa.
Đây là bùn ngũ sắc và hạt giống Cửu Sắc Liên Hoa đạt được sau khi chữa trị tầng thứ nhất của động phủ sao? Khương Tự kinh hỉ nhìn tiểu động phụ rực rỡ hẳn lên. Chỉ thấy nước suối chảy ào ạt tẩm bổ cho nền đất, chảy cả qua cây cầu đá cẩm thạch trắng cùng với bình nhỏ hóng gió gần đó. Hoa cỏ bên trong đậu phụ mọc tràn lan, một con đường nhỏ uốn lượn đi thông trong động thủ dẫn đến cửa đá thật lớn nằm cuối cùng. Nhỏ mà tinh xảo, đẹp tựa như tiên cảnh vậy.
“Cửa đá kia thông với tầng thứ hai của động phủ, chờ đến khi chúng ta chữa trị xong tầng thứ hai thì sẽ có thể đi vào.” Tiểu động phủ thấy tầng thứ nhất đã khôi phục sức sống như ngày xưa hưng phấn nói: “Khương Tự, cô đem Cửu Sắc Liên Hoa trồng vào suối đi.”
Khương Tự đem hạt giống hoa sen có dính bùn đất kia trồng ở nơi suối nguồn. Chỉ thấy hạt giống hoa sen sau khi hút no nước suối, lại được bùn đen bao quanh nháy mắt trưởng thành. Chỗ bùn đen kia giờ lớn như bàn tay, ẩn ẩn còn hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Đóa hoa xanh trong Lôi trì cũng 'vèo' một cái bay qua, vui mừng dựa sát vào bùn ngũ sắc, cũng nhảy vào trong suối nguồn.
Tức khắc suối nguồn vốn đang trơ trọi mọc ra một bông hoa màu xanh lơ.
“Hoa xanh trong Lôi Trì kia cũng sẽ hút linh lực của bùn ngũ sắc rồi từ từ lớn lên.” Tiểu động phủ nhìn tầng thứ nhất bừng bừng sức sống, suýt nữa chảy xuống nước mắt vui mừng: “Tiểu Khương Tự, tốc độ dòng chảy thời gian bên trong động phủ nhanh hơn bên ngoài 10 lần. Suối nguồn sẽ không khô kiệt, đất trồng sẽ cung cấp linh lực không ngừng. Tầng thứ nhất nuôi dưỡng linh hoa ngũ phẩm thiên sinh địa dưỡng. Sau này cô có thể gieo trồng linh hoa linh thảo ở đây, Mỗi tội cấp bậc càng cao thì yêu cầu linh khí sẽ càng lớn. Trước mắt tầng thứ nhất chỉ có thể trồng tối đa đến lục phẩm.”
Chủ yếu là gieo Cửu Sắc Liên Hoa tiên phẩm, lại nhiều thêm một đóa hoa xanh trong Lôi Trì kia, linh khí tầng thứ nhất đã không đủ để chống đỡ gieo trồng tiên hoa lục phẩm trở lên.
Tốc độ dòng chảy thời gian gấp mười lần? Có thể gieo trồng tiên hoa lục phẩm? Khương Tự hơi sửng sốt, động phủ này có chút trâu bò à nha.
“Khương Tự, việc ta tồn tại, cô trăm triệu lần không thể nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Lan Tấn.” Tiểu động phủ trịnh trọng dặn dò, trước mắt chỉ chữa trị tầng thứ nhất, Khương Tự còn không có cách nào vận dụng lực lượng của động phủ, thất phu vô tội hoài bích có tội, cần phải cẩn cẩn thận thận thì hơn.
(*) Thất phu vô tội hoài bích có tội: dịch nghĩa là lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Những người bình thường không có thân phận bảo vệ thường vì trong mình có vật bất phàm hoặc quý hiếm mà rước vào mình không ít phiền toái, thậm chí mất mạng. Đây là câu thành ngữ bắt nguồn từ điển cô Ngũ Thúc dâng ngọc cho Ngu Công, các bạn có thể đọc thêm trên mạng nhé!
Huống hồ nó cũng sờ đoán được chính xác chín phong núi Thanh Vụ thế nào, khiêm tốn chút luôn không sai.
“Được, ta biết.” Khương Tự duỗi tay sờ sờ tiểu động phủ, bé không thể tu luyện, tu sĩ Tu Tiên giới ở đây lại như cá diếc qua sông, mệnh con người như cỏ rác, dĩ nhiên mọi chuyện cần khiêm tốn.
“Trở về thôi.”
Khi Khương Tự mở to mắt đã phát hiện mình vẫn đang ở khu thử đồ trong Thiên Bảo Các, vừa rồi phát sinh hết thảy như ảo giác của bé. Có điều giờ trong thức hải, tiểu động phủ rách nát đã thay đổi bộ dạng hoàn toàn, bé vỗ vỗ túi bách bảo, cười cười.
Nên làm bánh linh hoa ăn hay trồng linh hoa linh thảo trước nhỉ?
“Tiểu sư muội.” Giọng Thu Tác Trần từ gian ngoài truyền đến.
“Tới đây ạ.” Khương Tự đem váy Huỳnh Quang Lưu Hỏa trên tay thả lại vào giá trưng bày, tung tăng chạy ra.
Trong Thiên Bảo Các, sắc mặt Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần đều khá nặng nề.
“Có phát hiện gì không?”
Trọng Hoa mở mắt phượng, thu hồi linh lực thăm dò, lắc lắc đầu, nói: “Không có, có thể đám Nguyệt Li cùng Mặc Khí cảm ứng được.”
Ngay lúc vừa rồi có một hơi thở khiến con người ta phải giật mình truyền đến, đất trời chấn động như có thứ gì đó không biết tên đang thay đổi ở Vân Mộng Thập Bát Châu. Chờ đến khi bọn hắn muốn truy tung tung tích thì hơi thở kia nháy mắt đã ẩn nấp, không để lại chút dấu vết nào để tìm ra.
“Có thể là bí cảnh Lang Hoàn không?” Thu Tác Trần hạ giọng, bí cảnh Lang Hoàn sắp mở ra, nếu xuất hiện cái gì biến hóa cũng là có khả năng.
Trọng Hoa trầm mặc, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước Long Điệt xuất hiện ở Tây Sơn, hung thủ thượng cổ hiện thân có thể là điềm báo cho thấy bí cảnh mở ra. Không nghĩ tới bí cảnh Lang Hoàn mở ra mà có thể triệu hồi hung thú thượng cổ đã chết ra khỏi luân hồi.
Trong khoảng thời gian trước khi bí cảnh mở ra này, Vân Mộng Thập Bát Châu chỉ sợ sẽ xuất hiện các loại dị tượng, khó có thể yên ổn nổi.
Mỗi tội hơi thở khiến người ta phải giật mình kia hình như lại có chút không giống.
“Tam sư huynh, Bát sư đệ, các huynh mang A Tứ về núi Thanh Vụ đi.” Giọng Lan Tấn ôn nhuận phá không truyền vào trong tai hai người: “Vân Mộng Thập Bát Châu có thể có biến cố.”
“Chính là bí cảnh Lang Hoàn?” Trọng Hoa lười biếng hỏi, khóe môi còn gợi lên một nụ cười hơi chút tà tứ, chờ đến khi bí cảnh mở ra sẽ phải dựa vào bản lĩnh bản thân, tất cả cũng không cần giấu trong lòng mà coi nhau như sư huynh đệ nữa.
“Trước mắt còn chưa xác định, Ngũ sư huynh suy đoán bí cảnh Lang Hoàn trong một năm này sẽ mở ra, chỉ là vị trí không xác định chính xác được.” Lan Tấn nhàn nhạt hỏi: “A Tứ ở đây sao? Sao không nghe được tiếng con bé?”
“Nhóc ấy đi thử váy mới. Lan Tấn, không biết còn tưởng rằng huynh là cha con bé đấy!” Thu Tác Trần khóe miệng run rẩy: “Bí cảnh Lang Hoàn một khi mở ra, huynh tính toán sắp xếp con bé thế nào?”
Tiểu sư muội không thể tu hành, chẳng lẽ còn muốn cùng bọn hắn vào bí cảnh sao? Sau khi vào bí cảnh thì sao? Lan Tấn còn có thể mang nhóc ấy theo bên mình cả đời chắc?
Như vậy chỉ có hại cho Khương Tự.
Lan Tấn trầm mặc, những người khác cũng trầm mặc. Chuyện bí cảnh Lang Hoàn vô cùng quan trọng. Chín người bọn hắn chính vì hướng đến bí cảnh mà đến, rồi sau này lại cùng ở núi Thanh Vụ bằng lòng không bằng mặt giả làm sư huynh đệ. Chờ đến khi tầng quan hệ này bị xé rách, mọi người sẽ trở về lập trường của mình. Ngày sau gặp lại thân phận địa vị đã không còn như trước.
A Tứ, A Tứ thì phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ phải để con bé lại một mình ở núi Thanh Vụ sao?
“Lan Tấn, nếu ngươi khó xử, đến lúc đó ta sẽ mang A Tứ rời đi.” Mắt phượng Trọng Hoa sáng quắc, bừa bãi tiêu sái cười nói: “Chẳng qua, ngày sau các người muốn gặp con bé thì khó đấy.”
“Lan Tấn là con trai độc nhất trong nhà, thân mang trọng trách nặng nề dĩ nhiên không thoải mái như chúng ta. Ta cũng có thể mang tiểu sư muội về Tiêu gia.” Cửu phong, Tiêu Tích U thình lình mở miệng, “Địa giới Tiêu gia ta được xưng là nơi u ám nhất cõi trời này, xưa nay có đi không có về, không có ai dám đến, kẻ nào đến ta cũng bảo vệ được con bé.”
Sắc mặt Lan Tấn hơi trầm xuống, không nói lấy một lời. Không ngờ ngày thường một đám bọn hắn đều trông có vẻ im hơi lặng tiếng mà lại dám có ý đồ với Tiểu sư muội. Mỗi tội không biết thật sự muốn đối tốt với con bé hay chỉ muốn lợi dụng tiểu sư muội để bắt chẹt hắn và Đại sư huynh?
“Ý, Tam sư huynh, Bát sư huynh, các huynh đang cùng ai nói chuyện vậy ạ?” Giọng nói mềm mại mang hơi sữa vang lên, Khương Tự vừa xuất hiện, không khí ngưng kết thành băng nháy mắt hòa hoãn rất nhiều: “Nơi này váy đều đắt lắm, A Tứ muốn đi mua thanh lộ uống thôi.”
“Mua!” Trọng Hoa cười vuốt đầu nhỏ của bé, gọi chưởng quầy đem áo váy mới nhất tất cả đều đóng gói.
“Tam sư huynh, huynh so với Bát sư huynh còn phá của hơn, A Tứ còn đang lớn mà, mua quá nhiều sẽ mặc không hết đâu.”
Mọi người nghe vậy mỉm cười, ai không muốn đem tiểu sư muội đáng yêu như vậy mang về nhà chứ, việc này có chút khó khăn, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
“Chuyện A Tứ sau này lại nói.” Giọng Lan Tấn hơi lạnh: “Vừa rồi Ngũ sư huynh đưa tin nói bí cảnh Lang Hoàn xuất hiện ở phủ Lang Châu, mấy phút trước, bí cảnh không biết vì sao đột nhiên hiện ra rồi lại biến mất, việc này rất nhanh khắp thiên hạ đều biết.”
Mọi người rủa thầm một tiếng, mặt đều xanh mét, trước đó Lão Ngũ suy đoán bí cảnh khả năng sẽ xuất hiện ở phủ Thanh Châu. Họ lúc này mới ở núi Thanh Vụ ngây người rất nhiều năm, tưởng chiếm một chỗ ngon để gần quan được ban lộc. Kết quả 5 năm trước Lão Đại lại nói bí cảnh đã xảy ra biến hóa, Lão Ngũ cùng Lão Tứ xuống núi mãi chưa về.
Giờ khen ngược, thế mà một bên phủ Lang Châu tận cùng phía bắc, một cái ở phía nam, phủ Lang Châu cùng phủ Thanh Châu một nam một bắc, khoảng cách gần như toàn bộ Vân Mộng Thập Bát Châu.
“Mẹ nó, việc bí cảnh Lang Hoàn cực kỳ kín đáo, giờ chưa mở ra, sao lại ầm ĩ đến mức cả thiên hạ đều biết?” Hách Liên Chẩn khoan thai tới muộn, vừa gia nhập đã tức giận đến dậm chân: “Chẳng lẽ ông đây còn phải đuổi tới tận phủ Lang Châu?”
Thu Tác Trần mỉm cười: “Lão Thất, huynh có thể không đi, ở tại núi Thanh Vụ chăm tiểu sư muội cũng được.”
Hách Liên Chẩn: “……”
“Từ giờ đến lúc bí cảnh Lang Hoàn mở ra hẳn còn một khoảng thời gian nữa, Đại sư huynh bảo các huynh về núi Thanh Vụ, sớm tính toán thế nào.” Lan Tấn nói xong, gián đoạn truyền tin tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận