Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 658: Một Lời Đáng Ngàn Vàng

Kỳ thật chàng không thích uống rượu, rượu ngọt nguyệt quế tự làm ra cũng không khiến chàng say lòng. Chẳng qua đám người Hách Liên Chẩn, Trọng Hoa lại vô cùng thích rượu, rất có hương vị muốn say rượu đến chết nên mỗi khi có việc đều ồn ào đòi uống.
Khương Tự gật đầu, thấy chàng duỗi tay muốn kéo nàng lên thì không tự giác bưng một vò rượu lên, nhẹ nhàng uyển chuyển tránh đi.
Nguyệt Li hơi khựng lại, nội tâm trống vắng, thật lâu vẫn không thu tay về.
Khương Tự ôm chặt vào nữ nhi hồng lâu năm trong lòng, cố gắng ép tất cả cảm xúc đang trào dâng xuống rồi mới ngẩng đầu, hơi mỉm cười nói: “Đại sư huynh, ta vừa rồi đã nghĩ tới chuyện trăm năm trước, khi đó ta còn nhỏ tuổi……”
“Trước đó ta ngủ say quá lâu, giờ cuối cùng cũng nhớ ra, chuyện trăm năm trước ta nhận lời nàng vẫn sẽ giữ lời.” Nguyệt Li buột miệng thốt ra, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng, giọng hơi khàn: “Chờ ta về Nguyệt phủ, chúng ta kết làm đạo lữ đi.”
Nguyệt Li nói xong, không biết vì sao hô hấp như ngừng lại, lẳng lặng chờ nàng đáp lại.
Hách Liên Chẩn ngồi xổm góc tường nghe lén suýt nữa kinh hãi đến mức cắn luôn nắm tay đang che miệng, lại còn muốn khóc, đồ cún Nguyệt Li… còn cứu được!
Hách Liên Chẩn thấy Cô Xạ thăm dò bước tới muốn xem, vội vàng kéo nàng ấy qua chỗ khác, tránh nàng ấy đi ra làm hỏng chuyện!
Cô Xạ cạn lời, trở mặt cho hắn một ánh mắt đầy uy hiếp, còn cố định hắn tại chỗ, nhướng mày cười lạnh lùng, đây là kết cục của kẻ không cố gắng tu hành đấy!
Hách Liên Chẩn: “……”
“Kết làm đạo lữ? Không phải chia tay?” Trong con hẻm sâu, Khương Tự khựng lại, ngước mắt nhìn gương mặt thâm thúy của chàng.
Lời chàng nói có vấn đề, là giữ lời đã nhận từ trăm năm trước như cũ hay chỉ là một hứa hẹn đáp lại lạnh như băng? Có phải chỉ xuất phát từ trách nhiệm và đạo nghĩa không?
Phẩm tính của chàng luôn cao khiết, nói là làm, kể cả trăm năm trước thiếu nợ tình cảm, bây giờ cũng muốn trả.
Nội tâm Khương Tự hơi lạnh đi, chưa bao giờ nàng thấy tỉnh táo như lúc này. Nguyệt Li đứng trước mặt nàng vẫn là Đại sư huynh nhưng không hoàn toàn là Nguyệt Li nữa.
Khương Tự không biết, nàng chỉ biết bản thân muốn một thứ tình cảm thuần túy, thứ tình cảm khiến người ta cảm thấy vui vẻ hạnh phúc do thể xác và tinh thần hợp nhất chứ không phải một lời hứa hẹn từ một trăm năm trước.
Nàng hơi hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Nhưng ta không muốn cùng huynh kết làm đạo lữ nữa, chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
Biểu tình của Nguyệt Li cứng đờ, máu như đã đông lạnh lại, sự lạnh lẽo kia rất nhanh đã lan khắp toàn thân khiến chàng có cảm tưởng bản thân đang rơi vào trong mảnh đất toàn băng tuyết.
Lan Tấn vội vàng tới vừa mới bước một chân vào ngõ nhỏ đã cứng đờ tại chỗ, không biết nên đi tiếp hay lùi lại ra sau.
Hách Liên Chẩn và Cô Xạ đang nghe lén ở góc tường đầu tiên ngây ra, ngay sau đó vui sướng khi có người gặp họa.
Đây chắc hẳn là điềm báo nhỉ? Ai bảo người này vừa tỉnh lại đã bày ra bộ dạng lạnh nhạt cao ngạo, giờ Nguyệt Li vui thì tiểu sư muội lại không vui.
Hê hê, Hách Liên Chẩn sung sướng suýt nữa cười thành tiếng chẳng khác gì chồn lọt vào ruộng dưa, phấn khởi đến nở hoa.
*
Trong con hẻm sâu, Khương Tự nói: “Năm đó là ta nhỏ tuổi ngây thơ, không hiểu tình yêu, chúng ta vẫn nên làm sư huynh muội đi.”
Nàng nhận ra những lời nói trước đó của mình vô cùng có vấn đề nên lập tức sửa lại, cong mắt mỉm cười nhìn chàng, thấy sau khi chàng phá cảnh, khí chất quanh thân lạnh nhạt mờ mịt hơn nhiều, mặt mày thâm thúy như trăng như sao khiến lòng người rung động gấp nhiều lần so với ngày xưa.
Nội tâm nàng ai oán vô cùng rồi hóa thành một tiếng thở dài, muốn chia tay thì phải tìm lý do để tránh sau này tổn thương đến tình cảm sư huynh sư muội. Bảo sao Đại sư huynh cứ bắt buộc nàng cùng kết thành đạo lữ.
Trái tim của nàng hướng về phía chàng nên không có cách nào tôn trọng nhau như khách, ai lo phận nấy, chỉ giữ danh nghĩa đạo lữ sống với nhau ngàn năm vạn năm được. Đại sư huynh cũng chẳng phải thật lòng muốn ở cùng với nàng mà chỉ cố gắng giữ trọn lời hứa xưa cũ mà thôi.
Mặc kệ thế nào, chuyện này cũng xem như đã giải quyết xong.
Khương Tự cúi đầu, đang muốn kéo nhóc thú Kỳ Lân cắn làn váy của mình ra rồi quay về căn nhà nhỏ thì bỗng nhiên Nguyệt Li khẽ lên tiếng: “Quân tử một lời đáng ngàn vàng, chuyện chia tay không tính, sau này chúng ta lại nói.”
A?
Khương Tự sửng sốt, thấy tầm mắt chàng lướt qua nàng, nhìn về phía sau, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Lục sư huynh mang biểu tình quái dị đang đứng giữa không trung, chỉ mới thò một chân ra.
“Lục sư huynh, huynh tới lúc nào vậy?” Tươi cười trên mặt Khương Tự hơi cứng đờ, cho nên Lục sư huynh cái gì cần thấy đều đã thấy, cái gì cần nghe đều đã nghe hết rồi? Đã thế còn ngay lúc nàng và Nguyệt Li nói chia tay?
Bạn cần đăng nhập để bình luận