Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 670: Đạo Lữ Không Giống Nhau

Khương Tự cười hỏi: "Ta nhớ rõ Nam Thạch Châu của các vị là châu phủ chuyên môn về mạch khoáng cơ mà. Sao các vị lại làm săn yêu sư?"
"Đó là trước kia thôi. Mạch khoáng trong châu phủ của bọn ta đã sớm đào hết rồi. Tu sĩ Nam Thạch Châu nghèo đến mức không có cơm mà ăn chứ nói gì đến việc tu hành. Cũng may mấy năm nay yêu thú trên đại lục càng ngày càng nhiều, chúng tùy ý tàn sát người phàm và tu sĩ nên chúng tu sĩ đều chuyên tâm tu hành. Chỉ có mấy người bọn ta bằng lòng ra ngoài nhận nhận giải, săn giết yêu thú để đổi lấy linh bích và tài nguyên. Vài năm gần đây cũng kiếm được chút danh tiếng nên nhắc đến Nam Thạch Châu người ta đều nghĩ tới săn yêu sư như bọn ta."
"Không sai, săn yêu sư Nam Thạch Châu bọn ta không lừa già dối trẻ, danh tiếng tuyệt đối tốt."
Khương Tự gật đầu cười, thấy họ lấy ra từng đôi giày da thật dài, lập tức hỏi: "Đây là giày pháp khí?"
"Đúng vậy, ra khỏi trạm dịch, bên ngoài toàn là băng tuyết, một bước cũng khó đi, loại giày pháp khí này chuyên môn sử dụng để đi lại trên nền tuyết. Nếu đạo hữu không chê, chỗ ta vẫn còn hai đôi giày pháp khí dự phòng đây." Sử Tiến cười nói sang sảng, đang muốn đưa giày qua khi thấy nam tu như trăng sáng trên trời cao kia lạnh nhạt cự tuyệt.
"Bọn ta có pháp khí trượt tuyết và linh thú." Nguyệt Li nói xong thì giơ tay triệu hoán thú Nguyệt Quang Nhất Giác.
Thú một sừng biến ảo thành một con nai trắng như tuyết, ưu nhã kéo một chiếc xe trượt tuyết đi tới.
Đôi mắt các săn yêu sư lom lom nhìn qua, xịn thật, con nai xinh đẹp quá, xe trượt tuyết này xa xỉ quá mức, quả nhiên là tông môn lớn, có tiền khiếp!!!
Thú một sừng hiền lành đi đến kéo xe trượt tuyết.
Khương Tự thấy thế, mím môi mỉm cười.
Nhóc thú Kỳ Lân đã phấn khởi nhào vội qua, ngồi trên lưng thú một sừng. Hai con thú một lớn một nhỏ thân mật cọ vào nhau.
"Đi thôi." Nguyệt Li nắm lấy tay Khương Tự, đôi mắt thâm thúy.
Khương Tự xách làn váy lên, mỹ mãn cùng chàng ngồi lên xe trượt tuyết. Đoàn người đi thẳng về hướng rừng bách thảo.
Có con nai xinh đẹp phong cách như vậy kéo xe trượt tuyết nên dọc đường đi khiến không ít người chú ý. Các săn yêu sư lần đầu tiên cảm thấy nhiệm vụ buồn tẻ bỗng có thêm ít sắc thái khác.
Vùng đất băng tuyết khó đi, càng đi về hướng tây bắc thì hoàn cảnh càng trở nên cực đoan. Các săn yêu sư bị đông lạnh đến run bần bật. Ngay cả Khương Tự cũng cảm thấy gió bên ngoài xe trượt tuyết lạnh đến thấu xương. Nàng thử duỗi tay ra ngoài, đầu ngón tay ngay lập tức bị đóng một lớp băng mỏng.
"Đừng thò tay ra, cẩn thận giá lạnh làm bị thương." Nguyệt Li nắm lấy tay nàng, lúc nào xua đuổi giá lạnh.
"Sao nơi này lại lạnh thế?"
Xe trượt tuyết không lớn, hai người ngồi có vẻ khá chen chúc. Nàng ngước mắt một cái đã có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của đối phương hơi cúi xuống. Chóp mũi quanh quẩn mùi hương nguyệt quế lạnh vuốt, trong đó còn có hơi thở khác phái nồng đậm bao phủ lấy nàng.
Lúc trước bởi vì mới lạ, hơn nữa còn có săn yêu sư tám chuyện suốt dọc đường nên Khương Tự không cảm thấy có gì không ổn. Bây giờ các săn yêu sư đều vì gió lạnh nên đã kết lồng phòng hộ, để tiết kiệm sức lực cũng chẳng nói lời nào, thành ra nàng bắt đầu ý thức được tư thế này vô cùng thân mật.
Nguyệt Li kết một lồng phòng hộ ẩn hình trên xe trượt tuyết để tránh cuộc đối thoại của cả hai bị săn yêu sư nghe được. "Năm đó Thiên Đạo giới này do nàng vá nên ẩn chứa một tia đạo của nàng. Sau khi nàng mở Kính Hoa giới, trở thành Giới Chủ thì đạo của nàng cũng ảnh hưởng tới Vân Mộng Thập Bát Châu. Vì vậy mấy năm nay người phi thăng từ đây đông đảo, hơn nữa trời đất còn xảy ra một chút dị biến không tầm thường. Phủ Lang Châu là mảnh đất nơi cực bắc, hẳn cũng là biến số lớn nhất."
Hiện tại Vân Mộng Thập Bát Châu không còn là một hạ giới linh lực khô kiệt, giới linh biến mất nữa, có thể trong vô số năm sau sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, mặt khác A Tứ giờ chính là Giới Chủ duy nhất của Cửu Châu.
"Vậy Vân Mộng Thập Bát Châu không phải nhờ họa được phúc ư?" Khương Tự cong mắt cười hỏi: "Không ngờ chuyến đi này của chúng ta thu hoạch cũng khá."
Nguyệt Li thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, lông mi dày rậm run lên nhè nhẹ như cánh bướm xinh đẹp, nhịn không được duỗi tay chạm nhẹ vào lông mi của nàng, giọng mơ hồ không rõ: "Tuyết rơi xuống lông mi của nàng này."
"A." Khương Tự nhắm mắt lại, chờ chàng phủi tuyết ra khỏi lông mi của mình.
"Khụ khụ khụ, hai vị đạo hữu, đã đến rừng bách thảo rồi." Sử Tiến liều mạng khụ một tiếng, thấy kiếm tu kia sắp hôn đến nơi, ngón chân hắn co quắp như muốn rúc vào đất, vội vàng ngắt lời: "Hai vị hẳn là đạo lữ nhỉ? Ta tu hành mấy năm nay vẫn hiếm thấy đạo lữ nào có tình cảm tốt như hai vị, thật giống với những cặp vợ chồng nhỏ phàm giới ân ái được miêu tả trong thoại bản."
Nguyệt Li nghe mà thấy hưởng thụ vô, còn nhàn nhạt đáp lời: "Những đạo lữ khác không giống với bọn ta à?"
Trên đời này đạo lữ đều không giống nhau ư? Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận