Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 626: Huynh Muội Đơn Thuần

“Nơi đây không có cách nào chiếu sáng được, A Tứ, muội trước đừng nhúc nhích, huynh sẽ qua tìm các muội.” Lan Tấn hiền lành mở miệng, đạo Sinh chợt lóe lên rồi phóng qua chiếu sáng mấy bóng dáng mông lung.
“Vâng.” Khương Tự lộ ra ý cười, ngoài miệng đáp ứng, sau đó vui sướng rạo rực nhanh chóng lấy đá linh ngọc từ trong động phủ ra.
Một khối đá linh ngọc hình trụ nho nhỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ ngay lập tức xua tan bóng tối dày đặc bên trong hang sâu, đồng thời chiếu sáng được một khoảng đất nho nhỏ.
“Vực… vực sâu……” Vạn Giảo kêu lên thất thanh.
Hóa ra dưới chân nơi mọi người đang đứng là một tảng đá màu đen, bên ngoài phù thạch chính là vực sâu không thấy đáy.
(*) Phù thạch: đá lơ lửng trên không trung.
Khương Tự híp mắt lại, ném một khối đá linh ngọc về phía Lan Tấn. Linh ngọc chiếu sáng vào bóng tối xa xa, chỉ thấy đằng kia có những khối đá đan xen trên không trung. Ngoài những khối đá này thì xung quanh toàn là vực sâu. Nếu không cẩn thận, bước nhầm một bước cũng có thể ngã xuống dưới vực.
“Tiểu sư muội, may trên người muội còn có loại tinh thạch chiếu sáng này.” Đầu bên kia, Hách Liên Chẩn nhận được đá linh ngọc do Khương Tự ném qua, cùng Lan Tấn và Tiêu Tích U giẫm lên trên phù thạch đi tới.
Hắn hưng phấn chạy qua vuốt đầu Khương Tự.
Khương Tự: “Thất sư huynh, muội đã lớn rồi, về sau không được sờ đầu muội nữa.”
Nàng nhòm về phía sau Lan Tấn, thấy chỉ có ba người, ánh mắt ẩn ẩn thất vọng, Đại sư huynh không cùng đi với ba huynh ấy.
“Ai bảo muội nhỏ nhất cơ.” Hách Liên Chẩn nhe răng cười, nói xong lại xoa xoa búi tóc của nàng.
Khương Tự: “……”
Thần sắc ba người Vô Nhai Tông có chút kỳ quái nhìn về phía Hách Liên Chẩn mới đạt tu vi bát cảnh. Tên nhãi này muốn tìm chết à? Hắn có biết tu vi của Khương Tự khủng bố thế nào không? Sao hắn lại dám xoa đầu cửu cảnh Sơn Chủ?
“Lão Thất, đừng ầm ĩ nữa.” Lan Tấn thấy bộ dạng tức giận của Khương Tự, búi tóc xinh đẹp đã bị tên này làm rối bù, bật cười đe: “Đại sư huynh sắp quay lại, nếu huynh ấy thấy được, ta cũng cứu không được mi đâu……”
“Đại sư huynh cũng ở chỗ này?” Khương Tự kinh ngạc kèm theo hân hoan giữ chặt cánh tay Lan Tấn, hỏi: “Huynh ấy ở đâu ạ?”
Hách Liên Chẩn hừ lạnh một tiếng, ghen tuông tràn đầy: “Lão Lục, sao huynh phải nói cho muội ấy làm gì? Biết Nguyệt Li ở cùng chỗ với chúng ta một cái, huynh nhìn xem, nhắc tới tên Nguyệt Li, trong mắt muội ấy đều nhìn không thấy ai khác nữa.”
“Phía trước hình như có một sơn động, Nguyệt Li đến đó tìm hiểu, khi bọn huynh ở lại đây chờ thì mọi người rơi xuống.” Tiêu Tích U lạnh lùng nói kháy: “Lão Thất, mi đẹp hơn so với Nguyệt Li hay tu vi mi cao hơn người ta? Dựa vào đâu phải nhìn mi?”
Hách Liên Chẩn lập tức xù lông: “Lão Cửu, đánh người không vả mặt, sao mi chuyên chọn chỗ đau của ta để dẫm, mi có còn là người không?”
“So với mi còn giống người hơn. Ít nhất ta không khiến người khác ghét.”
Lan Tấn đỡ trán thở dài, đúng là một đám chỉ biết gây ồn ào. Khương Tự thấy các sư huynh giận dỗi nhau nhịn không được cong mắt cười thành tiếng. Mới nãy thôi nàng vẫn còn lo lắng các sư huynh sẽ tức giận đấy. Dù sao các sư huynh đều tốt như vậy mà nàng lại thích Đại sư huynh, trước khi vào di tích chư thần còn bày tỏ nỗi lòng cùng Nguyệt Li, đến giờ vẫn chưa chính thức nói với các sư huynh.
Có điều bây giờ xem ra các sư huynh đều đã biết rồi.
Khương Tự kéo kéo tay áo Lan Tấn, cong mắt, nhẹ giọng hỏi: “Lan Tấn, huynh không tức giận chứ?”
Lan Tấn thấy đáy mắt nàng phát ra ánh sáng nhỏ, tươi cười xán lạn, nhớ đến lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, nàng đứng trong sân vườn hộ nhà nông tối tăm, rõ ràng mới chỉ năm tuổi mà trong ánh mắt lại ngập tràn cảnh giác và sự bất an. Bọn hắn tốn mười lăm năm mới có thể một lần nữa xây dựng sự tín nhiệm, ỷ lại của nàng với mình. Sao có thể dễ dàng phá vỡ được?
Lan Tấn vuốt đầu nàng, cười nhẹ: “Bề ngoài muội luôn mềm mại, nội tâm lại cứng cỏi, biết bản thân muốn gì, sư huynh vĩnh viễn đứng về phía muội.”
Chẳng qua làm sư huynh muội không giống với đạo lữ…. Lan Tấn cười mà không nói, sau này A Tứ sẽ tự biết, Nguyệt Li nhìn như không dính hồng trần nhưng kỳ thực tính cách vô cùng bá đạo, thôi được rồi, cứ để cho hai người họ tự tìm hiểu lẫn nhau.
Khương Tự kéo tay áo hắn, hai mắt ngậm nước nhìn hắn, Lục sư huynh vĩnh viễn tốt như vậy.
Vạn Giảo và song kiệt Vô Nhai Tông liếc nhau. Cuối cùng tình huống thế nào đây?
“Khương Sơn Chủ và Nguyệt Thiếu chủ ở bên nhau?”
“Không có khả năng nhỉ? Lần trước ở Vĩnh Ám Địa chính là sư huynh muội đơn thuần mà.”
“Ánh mắt nam tu bọn huynh thật một lời khó nói hết. Hai người họ chắc chắn đã ở bên nhau, ta đánh cược 100 viên linh châu lớn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận