Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 236: Phật Châu Hàng Ma

“A Tứ, cô đeo Phật Châu Hàng Ma lên đi, xem có thể cảm ứng được sự tồn tại của tàn khúc Trấn Ma không? Thế giới nhỏ kia hiển nhiên hung hiểm vạn phần, bây giờ có Phật Châu chắc hẳn cũng có thể bảo vệ cô được một vài.”
Khương Tự nhặt vòng tay Phật Châu từ trên đất lên, đã trải qua vạn năm mà Phật Châu vẫn phiếm chút ánh sáng năm tháng như cũ. Trên Phật Châu có ba viên được khắc đầu Phật, là pháp khí hàng ma cực tốt.
Khương Tự nắm lấy Phật châu thử cảm ứng, hồi lâu mở to mắt, nhàn nhạt nói: “Cảm ứng không được, nơi đây là một phiến thế giới nhỏ trong bí cảnh Lang Hoàn, khoảng cách với chùa Khô Thiền quá xa.”
“Ta chưa từng nghe nói về chùa khô thiền, có điều sau này chúng ta tới núi Đông Ly có thể hỏi thăm thử xem, thuận tiện cũng có thể tới một chuyến.” Bút vẽ nhỏ lập tức đem chùa Khô Thiền thêm vào hành trình sau này, nếu tiểu A Tứ có được khúc Trấn Ma hoàn chỉnh, vậy sẽ vô cùng lợi hại!
“Được, chúng ta trước tìm các sư huynh hội hợp, đem việc này nói với các huynh ấy đã.” Khương Tự hướng phật tu Khổ Huyền bái ba bái, nói: “Lang Hoàn đã chết, Phật tông mờ mịt khó tìm, Khương Tự ngày sau chắc chắn sẽ tới chùa Khô Thiền thông cáo thiên hạ chuyện phật tu quý chùa tọa hóa, đại sư an giấc ngàn thu đi.”
Xương cốt phật tu Khổ Huyền nháy mắt hóa thành tro bụi tiêu tán trong mật đạo mê cung.
“A Tứ?” Một giọng nói trong trẻo như nước suối vang lên, Khương Tự ngẩng đầu liền thấy cuối thông đạo bóng dáng thon dài của Nguyệt Li xuất hiện.
“Đại sư huynh.” Khương Tự vui mừng kêu lên, mang theo đệm hương bồ cùng chuỗi Phật châu kia tung tăng chạy tới, kéo ống tay áo Nguyệt Li lại: “Muội đang muốn tìm các sư huynh đây nè.”
Nguyệt Li thấy bé bình yên vô sự, cũng không bị ngã hay bị thương, bộ dạng hoạt bát đáng yêu như cũ, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay vuốt đầu nhỏ của bé, tiếng nói nhẹ nhàng: “Vừa rồi muội cùng ai nói chuyện thế?”
Khương Tự đem chuyện phật tu nói lại một lần. Nguyệt Li nhìn Phật châu cùng đệm hương bồ trên tay bé, gật đầu nói: “Phật Châu Hàng Ma này có thể trấn ma, đệm hương bồ cũng là pháp khí, ngồi lên trên đệm hương bồ có thể bảo trì thần chí thanh minh, không chịu tà ma xâm lấn. Muội cẩn thận cất đi đi.”
Khương Tự thấy đệm hương bồ cũ này vậy mà cũng là pháp khí, rất giật mình, vội vàng thu vào túi bách bảo.
“Đại sư huynh sao tìm được muội vậy? Muội gọi các sư huynh mãi mà không có ai đáp lại cả.”
Nguyệt Li nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng giải thích: “Nơi đây chắc hẳn là mê cung Lang Hoàn dùng để vây khốn các phật tu. Trận pháp này có thể ngăn cách âm thanh mùi vị nên cần phải dựa theo trận pháp trong mê cung mới có thể ra ngoài được. Chúng ta cứ đi thẳng về phía trước, chắc hẳn sẽ gặp được những người khác thôi.”
“Vâng ạ.” Khương Tự con mắt cười đồng ý, quả nhiên vẫn là đại sư huynh thông minh nhất! Nhanh như vậy đã giải được câu đố mê cung rồi!
Bút vẽ nhỏ liều mạng gật đầu, nó nhìn khắp nơi chỉ thấy thông đạo loanh quanh lòng vòng, ngó bên này nhìn chỗ kia có cảm giác sắp hôn mê đến nơi, sợ có đi cả đời cũng không thoát ra khỏi đây được, có một sư huynh thông minh quan trọng quá đi thôi!
Khương Tự theo Nguyệt Li tiếp tục bước về phía trước.
Mà ở trong một thông đạo khác, Hách Liên Chẩn nhìn vị trí Tiêu Tích U đánh dấu, tức khắc âm dương quái khí trào phúng: “A, làm gì cũng không được nhưng giỏi nhất là dẫm người khác, còn tưởng rằng huynh giỏi giang thế nào, đến một cái mê cung nho nhỏ mà cũng làm khó Tiêu đại thiếu chủ rồi?”
Tiêu Tích U đang vòng tới vòng lui trong thông đạo mê cung đều là ngõ cụt: “……”
“Có bản lĩnh, mi đừng đi theo ta, tự mình đi thử xem.”
Hách Liên Chẩn bị sặc, ôm vai hừ lạnh cãi: “Ta đi theo Nhị ca đấy chứ, ai đi theo mi.”
Tiểu thiếu gia Hách Liên nói xong hất cằm lên, quay đầu đi, nhìn về phía Mặc Khí, thấy lửa luyện ngục thiêu đốt trên đầu ngón tay đối phương tăng vọt bạo lực phá hư thông đạo mê cung, tức khắc tươi cười hơi cứng lại, thực xin lỗi, quấy rầy rồi.
Mặc Khí thấy thông đạo mê cung bị hủy trong chốc lát rồi một lần nữa chữa trị như ban đầu, lạnh lùng nói: “Là trận pháp, không phá được, đi nhanh chút, sớm tìm được Nguyệt Li cùng A Tứ mới tốt.”
“Được, Nhị ca.” Hách Liên tiểu thiếu gia rén rén đáp lời.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, gặp phải ngõ cụt thì quay đầu, đánh dấu ký hiệu lại, dùng biện pháp ngốc nghếch như thế chậm rãi tìm cửa ra. Cứ vậy nghiêng ngả lảo đảo cuối cùng cũng giúp bọn hắn thử ra được một thông đạo chính xác.
“Ha ha ha, vẫn là tiểu gia thông minh, con đường cuối này không phải do tiểu gia chọn sao.” Hách Liên Chẩn vừa ra khỏi thông đạo đã thấy Nguyệt Li mang theo tiểu A Tứ đứng cửa ra, tức khắc cảm động nhào lên: “Tiểu sư muội, bọn muội vậy mà còn cố ý chờ ta, Thất sư huynh cảm động chết mất!”
Khương Tự vội vàng trốn ra phía sau Nguyệt Li, thò cái đầu nhỏ ra thăm dò, yếu ớt trả lời: “Thất sư huynh, huynh hiểu lầm rồi, chẳng qua bọn muội cũng bị nhốt ở chỗ này thôi.”
Hách Liên Chẩn thấy rõ tình cảnh trước mặt, tươi cười dần dần biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận