Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 672: Tình Thú

"A Tứ, tên kia quả nhiên coi cô như thỏ con để nuôi." Bút vẽ nhỏ bay ra, vừa hừ hừ vừa lên án: "Tật xấu gì thế? Đang yên đang lành lại coi người như linh thú."
Khương Tự nhìn các loại vật phẩm được điêu khắc từ linh thạch, linh mộc hiếm có trong căn nhà thỏ con, đông sờ sờ một cái, tây chạm chạm một chút, cười phản bác: "Đây là tình thú, cậu không hiểu đâu."
Bút vẽ nhỏ tức giận chui vào vòng tay trữ vật của nàng.
“Đại sư huynh, chàng khắc nhiều con thỏ bằng băng như vậy làm gì?" Khương Tự ở trong pháp khí kiến trúc có tạo hình con thỏ dạo một vòng, mở cửa sổ ra thấy Nguyệt Li vẫn còn đang ngồi bên ngoài khắc thỏ con.
"Con thỏ đáng yêu." Nguyệt Li như có điều ám chỉ, khóe môi hơi cong lên, mặt mày tuấn nhã dịu dàng không nói hết thành lời.
Khương Tự ghé vào cửa sổ cười híp mắt, Đại sư huynh đang vòng vo khen nàng đáng yêu đó.
Trong vòng tay, Bút vẽ nhỏ ôm vai hừ lạnh một tiếng, quả nhiên những gì trên thoại bản nói đều là thật, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nếu A Tứ là thỏ con, tất nhiên cũng sẽ là con thỏ có sức sống mạnh nhất Cửu Châu.
Các săn yêu sư nhìn chỉ biết lắc đầu ngay lập tức, dù sao cũng là công tử thế gia nên không hiểu sự nguy hiểm của vùng đất băng tuyết, cứ thế trầm mê trong sự dịu dàng, đến lúc gặp phải điều thú chỉ sợ sẽ khóc.
Các thợ săn yêu sư thi nhau uống rượu đuổi hơi lạnh, sau đó vào trong động băng ngủ.
Trên vùng đất băng tuyết, Nguyệt Li khắc băng suốt cả một đêm, từ điêu khắc con thỏ đến sư mã cánh vàng, tiếp đến lại khắc thú Nguyệt Quang Nhất Giác.
Buổi sáng các săn yêu sư tỉnh lại đã thấy yêu thú khắc bằng băng đầy cả khoảng đất, lúc mới nhìn còn tưởng yêu thú thật, sợ tới mức hai chân nhũn ra, chờ đến khi nhận ra đây rõ ràng là do vị công tử Kiếm Tông này khắc thành mới vừa mừng vừa sợ.
Quá … quá uy phong lẫm liệt, lại còn có điêu khắc ra yêu thú có uy áp nữa kìa.
Kiếm tu này sợ không phải luyện khí sư đấy chứ?
Chờ đến khi xuất phát đi thật xa, các săn yêu sư vẫn còn liên tục quay đầu lại nhìn. Bọn hắn cứ cảm thấy này những yêu thú khắc bằng băng bị để lại trên vùng đất băng giá thật đáng tiếc.
Bọn hắn lại không biết rằng những khối băng này xuất ra từ tay Hạo Nguyệt đạo chủ nên có thể bảo tồn ngàn năm vạn năm không hòa tan do bên trong ẩn chứa một tia đạo. Đồng thời trong vô số năm sau, chúng đã trở thành nơi nổi tiếng nhất Vân Mộng Thập Bát Châu, còn được không biết bao nhiêu tu sĩ trẻ tuổi không quản đường xa ngàn dặm đi vào vùng đất băng giá tìm hiểu đạo, cuối cùng phi thăng.
Đây là những chuyện sau này.
Càng đi sâu vào trong rừng bách thảo càng yên tĩnh, nơi nơi nhìn thấy chỉ có tuyết lớn trắng xóa, đừng nói tung tích tu sĩ, ngay cả thú chim cũng chẳng bói ra.
“Là dấu vết của sói tuyết, đại ca, các huynh mau nhìn kìa.”
“Hơi thở yêu thú sói tuyết để lại rất mỏng manh, nó bị thương.”
“Đại ca, đây là cơ hội tuyệt vời cho chúng ta, bà nó, khó trách chúng ta ngồi canh nửa tháng cũng không thấy gì, hóa ra nó bị thương trốn tới chỗ này.”
Các săn yêu sư kích động hưng phấn hẳn lên.
Khương Tự nhìn lại không chớp mắt, quả thực thấy từ cỏ dại trên vùng đất băng tuyết có một dấu vết yêu thú sói tuyết để lại, hơi thở còn sót cực mỏng manh, có vẻ nó bị thương rất nặng. Thế nhưng Khương Tự vẫn từ trong một hơi thở suy yếu này nhận ra có chút gì đó không đúng lắm.
Hơi thở còn sót lại không sai biệt lắm là yêu thú ngũ cảnh, có thể so với tu sĩ lục cảnh. Sói tuyết chính là yêu thú am hiểu ẩn nấp hành tung nhất, sao có thể sơ sót tạo sai lầm lớn như thế? Trong hơi thở cực kỳ mỏng manh kia rõ ràng có sát ý thị huyết mạnh mẽ vô cùng.
Càng đi về phía trước, dấu vết yêu thú sói tuyết để lại càng nhiều càng hỗn độn, đồng thời mọi người còn phát hiện hành tung của tu sĩ khác.
Liên tiếp truy tìm theo tung tích ba ngày, đám người Khương Tự cuối cùng đuổi tới vị trí của yêu thú sói tuyết, nhìn rừng rậm cùng sông băng trước mặt có chút quen thuộc, Khương Tự và Nguyệt Li liếc nhau, đây còn không phải là con sông cực âm năm đó sao?
Năm đó chính tại nơi đây, ban đêm nàng mở cửa đã tiến vào Linh giới.
Cảnh đời thay đổi, hiện giờ nghĩ đến, thế mà lại như chuyện đời trước.
“Kỳ quái, sao lại không thấy yêu thú sói tuyết?”
“Các người mau nhìn, chỗ khe sông băng ấy.”
Một trận gió lạnh thổi quá, chỉ thấy trên mặt sông băng đã đông cứng đột nhiên nở rộ vô số cỏ băng tuyết. Cỏ băng tuyết kia chợt xuất hiện đã hòa cùng một màu với băng giá xung quanh, chẳng qua chúng nở rộ bừng bừng nên phiếm chút sắc hồng nhạt nhàn nhạt. Toàn bộ khe sông như được phủ lên một tầng thảm màu hồng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận