Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 64: Bí Cảnh Lang Hoàn

“Khương Tự, việc ta tồn tại, cô trăm triệu lần không thể nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả Lan Tấn.” Tiểu động phủ trịnh trọng dặn dò, trước mắt chỉ chữa trị tầng thứ nhất, Khương Tự còn không có cách nào vận dụng lực lượng của động phủ, thất phu vô tội hoài bích có tội, cần phải cẩn cẩn thận thận thì hơn.
(*) Thất phu vô tội hoài bích có tội: dịch nghĩa là lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Những người bình thường không có thân phận bảo vệ thường vì trong mình có vật bất phàm hoặc quý hiếm mà rước vào mình không ít phiền toái, thậm chí mất mạng. Đây là câu thành ngữ bắt nguồn từ điển cô Ngũ Thúc dâng ngọc cho Ngu Công, các bạn có thể đọc thêm trên mạng nhé!
Huống hồ nó cũng sờ đoán được chính xác chín phong núi Thanh Vụ thế nào, khiêm tốn chút luôn không sai.
“Được, ta biết.” Khương Tự duỗi tay sờ sờ tiểu động phủ, bé không thể tu luyện, tu sĩ Tu Tiên giới ở đây lại như cá diếc qua sông, mệnh con người như cỏ rác, dĩ nhiên mọi chuyện cần khiêm tốn.
“Trở về thôi.”
Khi Khương Tự mở to mắt đã phát hiện mình vẫn đang ở khu thử đồ trong Thiên Bảo Các, vừa rồi phát sinh hết thảy như ảo giác của bé. Có điều giờ trong thức hải, tiểu động phủ rách nát đã thay đổi bộ dạng hoàn toàn, bé vỗ vỗ túi bách bảo, cười cười.
Nên làm bánh linh hoa ăn hay trồng linh hoa linh thảo trước nhỉ?
“Tiểu sư muội.” Giọng Thu Tác Trần từ gian ngoài truyền đến.
“Tới đây ạ.” Khương Tự đem váy Huỳnh Quang Lưu Hỏa trên tay thả lại vào giá trưng bày, tung tăng chạy ra.
Trong Thiên Bảo Các, sắc mặt Trọng Hoa cùng Thu Tác Trần đều khá nặng nề.
“Có phát hiện gì không?”
Trọng Hoa mở mắt phượng, thu hồi linh lực thăm dò, lắc lắc đầu, nói: “Không có, có thể đám Nguyệt Li cùng Mặc Khí cảm ứng được.”
Ngay lúc vừa rồi có một hơi thở khiến con người ta phải giật mình truyền đến, đất trời chấn động như có thứ gì đó không biết tên đang thay đổi ở Vân Mộng Thập Bát Châu. Chờ đến khi bọn hắn muốn truy tung tung tích thì hơi thở kia nháy mắt đã ẩn nấp, không để lại chút dấu vết nào để tìm ra.
“Có thể là bí cảnh Lang Hoàn không?” Thu Tác Trần hạ giọng, bí cảnh Lang Hoàn sắp mở ra, nếu xuất hiện cái gì biến hóa cũng là có khả năng.
Trọng Hoa trầm mặc, đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước Long Điệt xuất hiện ở Tây Sơn, hung thủ thượng cổ hiện thân có thể là điềm báo cho thấy bí cảnh mở ra. Không nghĩ tới bí cảnh Lang Hoàn mở ra mà có thể triệu hồi hung thú thượng cổ đã chết ra khỏi luân hồi.
Trong khoảng thời gian trước khi bí cảnh mở ra này, Vân Mộng Thập Bát Châu chỉ sợ sẽ xuất hiện các loại dị tượng, khó có thể yên ổn nổi.
Mỗi tội hơi thở khiến người ta phải giật mình kia hình như lại có chút không giống.
“Tam sư huynh, Bát sư đệ, các huynh mang A Tứ về núi Thanh Vụ đi.” Giọng Lan Tấn ôn nhuận phá không truyền vào trong tai hai người: “Vân Mộng Thập Bát Châu có thể có biến cố.”
“Chính là bí cảnh Lang Hoàn?” Trọng Hoa lười biếng hỏi, khóe môi còn gợi lên một nụ cười hơi chút tà tứ, chờ đến khi bí cảnh mở ra sẽ phải dựa vào bản lĩnh bản thân, tất cả cũng không cần giấu trong lòng mà coi nhau như sư huynh đệ nữa.
“Trước mắt còn chưa xác định, Ngũ sư huynh suy đoán bí cảnh Lang Hoàn trong một năm này sẽ mở ra, chỉ là vị trí không xác định chính xác được.” Lan Tấn nhàn nhạt hỏi: “A Tứ ở đây sao? Sao không nghe được tiếng con bé?”
“Nhóc ấy đi thử váy mới. Lan Tấn, không biết còn tưởng rằng huynh là cha con bé đấy!” Thu Tác Trần khóe miệng run rẩy: “Bí cảnh Lang Hoàn một khi mở ra, huynh tính toán sắp xếp con bé thế nào?”
Tiểu sư muội không thể tu hành, chẳng lẽ còn muốn cùng bọn hắn vào bí cảnh sao? Sau khi vào bí cảnh thì sao? Lan Tấn còn có thể mang nhóc ấy theo bên mình cả đời chắc?
Như vậy chỉ có hại cho Khương Tự.
Lan Tấn trầm mặc, những người khác cũng trầm mặc. Chuyện bí cảnh Lang Hoàn vô cùng quan trọng. Chín người bọn hắn chính vì hướng đến bí cảnh mà đến, rồi sau này lại cùng ở núi Thanh Vụ bằng lòng không bằng mặt giả làm sư huynh đệ. Chờ đến khi tầng quan hệ này bị xé rách, mọi người sẽ trở về lập trường của mình. Ngày sau gặp lại thân phận địa vị đã không còn như trước.
A Tứ, A Tứ thì phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ phải để con bé lại một mình ở núi Thanh Vụ sao?
“Lan Tấn, nếu ngươi khó xử, đến lúc đó ta sẽ mang A Tứ rời đi.” Mắt phượng Trọng Hoa sáng quắc, bừa bãi tiêu sái cười nói: “Chẳng qua, ngày sau các người muốn gặp con bé thì khó đấy.”
“Lan Tấn là con trai độc nhất trong nhà, thân mang trọng trách nặng nề dĩ nhiên không thoải mái như chúng ta. Ta cũng có thể mang tiểu sư muội về Tiêu gia.” Cửu phong, Tiêu Tích U thình lình mở miệng, “Địa giới Tiêu gia ta được xưng là nơi u ám nhất cõi trời này, xưa nay có đi không có về, không có ai dám đến, kẻ nào đến ta cũng bảo vệ được con bé.”
Sắc mặt Lan Tấn hơi trầm xuống, không nói lấy một lời. Không ngờ ngày thường một đám bọn hắn đều trông có vẻ im hơi lặng tiếng mà lại dám có ý đồ với Tiểu sư muội. Mỗi tội không biết thật sự muốn đối tốt với con bé hay chỉ muốn lợi dụng tiểu sư muội để bắt chẹt hắn và Đại sư huynh?
“Ý, Tam sư huynh, Bát sư huynh, các huynh đang cùng ai nói chuyện vậy ạ?” Giọng nói mềm mại mang hơi sữa vang lên, Khương Tự vừa xuất hiện, không khí ngưng kết thành băng nháy mắt hòa hoãn rất nhiều: “Nơi này váy đều đắt lắm, A Tứ muốn đi mua thanh lộ uống thôi.”
“Mua!” Trọng Hoa cười vuốt đầu nhỏ của bé, gọi chưởng quầy đem áo váy mới nhất tất cả đều đóng gói.
“Tam sư huynh, huynh so với Bát sư huynh còn phá của hơn, A Tứ còn đang lớn mà, mua quá nhiều sẽ mặc không hết đâu.”
Mọi người nghe vậy mỉm cười, ai không muốn đem tiểu sư muội đáng yêu như vậy mang về nhà chứ, việc này có chút khó khăn, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
“Chuyện A Tứ sau này lại nói.” Giọng Lan Tấn hơi lạnh: “Vừa rồi Ngũ sư huynh đưa tin nói bí cảnh Lang Hoàn xuất hiện ở phủ Lang Châu, mấy phút trước, bí cảnh không biết vì sao đột nhiên hiện ra rồi lại biến mất, việc này rất nhanh khắp thiên hạ đều biết.”
Mọi người rủa thầm một tiếng, mặt đều xanh mét, trước đó Lão Ngũ suy đoán bí cảnh khả năng sẽ xuất hiện ở phủ Thanh Châu. Họ lúc này mới ở núi Thanh Vụ ngây người rất nhiều năm, tưởng chiếm một chỗ ngon để gần quan được ban lộc. Kết quả 5 năm trước Lão Đại lại nói bí cảnh đã xảy ra biến hóa, Lão Ngũ cùng Lão Tứ xuống núi mãi chưa về.
Giờ khen ngược, thế mà một bên phủ Lang Châu tận cùng phía bắc, một cái ở phía nam, phủ Lang Châu cùng phủ Thanh Châu một nam một bắc, khoảng cách gần như toàn bộ Vân Mộng Thập Bát Châu.
“Mẹ nó, việc bí cảnh Lang Hoàn cực kỳ kín đáo, giờ chưa mở ra, sao lại ầm ĩ đến mức cả thiên hạ đều biết?” Hách Liên Chẩn khoan thai tới muộn, vừa gia nhập đã tức giận đến dậm chân: “Chẳng lẽ ông đây còn phải đuổi tới tận phủ Lang Châu?”
Thu Tác Trần mỉm cười: “Lão Thất, huynh có thể không đi, ở tại núi Thanh Vụ chăm tiểu sư muội cũng được.”
Hách Liên Chẩn: “……”
“Từ giờ đến lúc bí cảnh Lang Hoàn mở ra hẳn còn một khoảng thời gian nữa, Đại sư huynh bảo các huynh về núi Thanh Vụ, sớm tính toán thế nào.” Lan Tấn nói xong, gián đoạn truyền tin tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận