Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 657: Không Thể Trốn Tránh

“Vô dụng thôi, tuy thương thế A Tứ chưa lành, tu vi sụt giảm nhưng cảnh giới thần thức vẫn luôn ở cảnh giới Giới Chủ. Nếu muội ấy không muốn chúng ta phát hiện hành tung thì chúng ta chắc chắn sẽ không tìm thấy.” Sắc mặt Mặc Khí âm trầm, bóng dáng biến mất rồi xuất hiện ở cửa thành: “Ta ra ngoài tìm muội ấy.”
Hách Liên Chẩn vội vàng kêu lên: “Huynh đi đâu tìm muôi ấy? Tiểu sư muội biết đâu chỉ ra ngoài mua chút đồ, làm gì mà phải đao to búa lớn.”
“Nàng mang nhóc thú Kỳ Lân đi rồi.” Nguyệt Li nhàn nhạt mở miệng.
Nếu chỉ ra ngoài mua đồ thì sao phải mang cả linh thú của mình đi?
Đạo chủ Hạo Nguyệt đã phá vỡ vào Bán Thần cảnh không hiểu sao tâm tình bỗng nóng nảy hẳn lên. Chàng tu đạo đã hơn một trăm năm, trong đó một trăm năm lâm vào tình trạng ngủ say, lần này tỉnh lại cứ có cảm giác như đã trải qua mười vạn năm, tâm cảnh vô cùng thê lương.
Chàng thấy được một ánh trăng chiếu xạ từ thời đại chư thần thượng cổ tới, cũng thấy được thế sự xoay vần trên mảnh đất lớn Cửu Châu. Chàng đã không phải Nguyệt Li năm đó, không nên dính dù chỉ một chút hồng trần. Thế nhưng những ký ức nửa đời trước lại không ngừng cuồn cuộn trào lên.
Lý trí nói cho chàng biết rằng nên chặt đứt tơ tình cuối cùng để trở thành hóa thân của đạo Hạo huyệt đích thực. Tuy nhiên mỗi một lúc giơ đao lên thì trước mắt lại hiện ra hình bóng Khương Tự lúc chàng vừa tỉnh lại. Nàng đứng trước cửa sổ gỗ, trong ánh sáng loang lổ không rõ cười khanh khách nhìn chàng.
Chỉ một cái liếc mắt cũng khiến một đao kia của chàng chậm chạp không hạ xuống được.
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li sâu thẳm như mực, ống tay áo sắc bén như đao, chàng không nói một lời mở cửa đi ra ngoài.
“Nguyệt Li, huynh định đi đâu? Sao lại đi hết cả rồi? Chờ đám Lan Tấn tới ta biết nói như nào?” Hách Liên Chẩn vội vàng gọi với theo.
Sớm biết thế vừa rồi hắn đã không truyền tin, bây giờ toàn bộ tiên môn Cửu Châu đều biết người này đã tỉnh, còn vô cùng lo lắng đuổi về phía thành Yên Vũ. Kết quả thì sao? Cả một đám chạy hết!
Chạy hết rồi! Giờ hắn phải làm gì?
Hách Liên Chẩn tức giận đuổi theo, Nguyệt Li đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại đột ngột khiến hắn trực tiếp đụng thẳng vào.
“Ca, huynh dừng lại có thể báo trước một tiếng không thế?” Giời ới! Hách Liên Chẩn suýt nữa hoài nghi bản thân đã đụng vào một tấm ván sắt.
Thần sắc Nguyệt Li không rõ, chàng lẳng lặng nhìn ngõ nhỏ bên ngoài cửa viện. Căn nhà nhỏ này tọa lạc sâu trong ngõ nhỏ khúc khuỷu chín ngã mười tám rẽ ở thành cổ Yên Vũ, từng nhà đều có ngõ nhỏ cực dài.
Lúc chạng vạng vừa mới có một trận mưa khiến những phiến đá xanh vẫn còn ướt dầm dề. Ngõ nhỏ cũng bị nước mưa rơi xuống làm lộ ra màu vàng nâu của đất.
Ở cuối con hẻm, Khương Tự ngồi xổm nhìn gốc cây hoa hạnh trên tường đến phát ngốc, hoa hạnh chậm rì rì rơi xuống đáp lên trên làn váy của nàng, trên mái tóc đen của nàng, rơi xuống đầy đất xung quanh nàng.
Nhóc thú Kỳ Lân hoạt bát chồm lên bắt lấy những cánh hoa dưới tàng cây. Nó vừa liếc thấy Nguyệt Li bước ra đã ngay lập tức hung hăng đập thẳng một bông hoa nhỏ đang rơi xuống mặt đất xuống, hừ, người xấu.
Nguyệt Li thấy rất bất đắc dĩ, một trăm năm rồi mà con thú nhỏ này vẫn có bộ dạng ngây thơ hồn nhiên như cũ, quả thực đã bị tiểu sư muội chiều hư.
Chàng bước qua, đứng dưới tàng cây hoa hạnh, nhìn Khương Tự ngồi dưới đất, nội tâm hơi mềm đi. Chàng duỗi tay qua: “Đi, về nhà thôi.”
Đầu ngón tay Khương Tự khẽ run lên, nàng không có nhà!
Nàng ra ngoài là chuẩn bị tới núi Đông Li đón Bút vẽ nhỏ rồi cùng nhau dạo chơi khắp Cửu Châu, tiếp đến sẽ tới phàm giới, đi Kính Hoa Giới, đi khắp ngàn núi vạn sông trên các chư giới, vào cả chỗ sâu trong đám mây hắc ám, đi tới những nơi xa hơn nữa. Vậy nên nàng mới ôm linh thú của mình theo, chẳng qua còn chưa tới cửa thành đã vòng lại.
Có một số việc không thể nào trốn tránh được, trốn tránh chỉ khiến vết thương càng ngày càng sâu hơn, sau năm này tháng nọ thì chỉ một chút lơ đãng cũng sẽ khiến nó rách ra, đau đến tận tim gan.
Nàng không trốn tránh, cho dù có chia tay cũng phải chia tay cho có thể diện. Cứ dứt khoát nói dối rằng tuổi trẻ ngây thơ không hiểu tình yêu, như thế đối với nàng, đối với Đại sư huynh đều tốt.
“Ta mới vừa đi phố tây mua rượu.” Khương Tự chạm vào vòng tay trữ vật của mình, lấy ra nữ nhi hồng năm xưa chôn dưới đất: “Đây là rượu do một tán tu phi thăng thượng giới ủ ra. Nhiều thế hệ nhà người đó trước kia đều ủ rượu, nữ nhi hồng ủ thành có hương vị vô cùng độc đáo, Cửu Châu không có được mùi thơm như vậy.”
“Ừ.” Nguyệt Li nhìn bình rượu cổ xưa kia, sợ rằng vừa đào ra từ trong đất, còn mang theo mùi bùn, chẳng qua hương rượu vô cùng nồng: “Lan Tấn không lâu trước đây có gửi tin cho Hách Liên Chẩn, hẳn chút nữa sẽ tới. Buổi tối vừa lúc mở vài bình.” Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận