Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 659: Đạo Hạo Nguyệt Chưa Bao Giờ Có Tình

Lan Tấn từ trong không trung bước ra, bước vào trong hẻm sâu, nhìn Khương Tự, dịu dàng cười hỏi: “Huynh vừa tới, A Tứ, sao muội lại cùng Đại sư huynh đứng ngoài sân thế này?”
Lan Tấn nhìn lướt qua Hách Liên Chẩn và Cô Xạ đang ngồi xổm góc tường, hai người vội vàng lủi mất.
“Đang muốn đi vào, Lục sư huynh tới thì giúp muội xách đám rượu này vào luôn nhé.” Khương Tự chỉ vào những bình rượu trên mặt đất, mấy năm gần đây nàng không thi triển đạo thuật nên gần như sắp quên mất bản thân vốn là tu sĩ.
Lan Tấn và Nguyệt Li tự giác xách bình rượu vào sân, thấy nàng vào nhà viết chữ vẽ tranh thì cả hai tức khắc ngơ ngác nhìn nhau.
“Mấy năm nay ta ngủ say, A Tứ còn học vẽ xong rồi?” Tầm mắt Nguyệt Li lướt qua những bảng chữ mẫu, những bức tranh để đầy trong phòng trên gác mái, gương mặt chàng ngay lập tức tối dần.
Căn nhà nhỏ này tạo cho chàng một cảm giác vô cùng thoải mái, nếu sau này ở đây lâu dài cũng khá ổn, chẳng qua hơi mộc mạc, đơn giản quá mức, lại còn khá nhỏ.
Nếu đổi sang nơi có diện tích lớn như Lan Uyển thì còn tàm tạm.
Lan Tấn nhíu mày: “Dĩ nhiên. Kiếp trước muội ấy là nữ đế, học cầm kỳ thư họa ra thì còn phải học thêm đạo trị quốc. Những năm ở hành cung tuy rằng sách vở không nhiều nhưng muội ấy vẫn không hề lơ là. Huống hồ muội ấy lấy họa nhập đạo kia mà. Đại sư huynh, tình trạng hiện giờ của huynh là sao vậy?”
Ánh mắt Nguyệt Li chợt lóe, sắc mặt hơi ảm đạm, đúng rồi, A Tứ vốn lấy họa nhập đạo.
“Ta vốn nên chúc mừng huynh đã tỉnh lại, chẳng qua chuyện huynh với A Tứ cuối cùng là như thế nào?” Lan Tấn sứt đầu mẻ trán, năm đó huynh ấy vì A Tứ đến mệnh cũng từ bỏ, hiện giờ sao lại thành cục diện như vậy?
Nguyệt Li ngồi dưới tàng cây trong viện, phất tay lấy trà cụ ra, vừa pha trà vừa nhàn nhạt đáp: “Đạo Hạo Nguyệt của ta đã thành, phá vỡ vào Bán Thần cảnh, có điều lại khiến chuyện cũ năm xưa mơ hồ đi rất nhiều, cần một ít thời gian mới có thể từ từ nhớ lại.”
Dù chàng chỉ ngủ say trăm năm nhưng sau khi dung hợp với đạo Hạo Nguyệt cứ như đã trải qua mười vạn năm, tâm cảnh không giống nhau nên giờ phút này đừng nói đến tình yêu hồng trần mà bản thân chàng quả thực vô dục vô cầu, thanh tâm quả dục.
Giống hệt với mặt trăng tròn lạnh băng.
“Cho nên… huynh đã quên hết chuyện đã xảy ra, còn không thích A Tứ nữa?” Lan Tấn trợn mắt há hốc miệng, chỉ chớp mắt đã bị một quyền làm cứng đờ.
Nguyệt Li trầm mặc không nói gì, cũng không biết nên giải thích thế nào, miễn cưỡng coi vậy đi. Có điều nếu không thích thì khi A Tứ cự tuyệt, chàng hẳn phải thuận thế quay về Nguyệt phủ, tiếp tục theo đuổi con đường đại đạo mới đúng. Vậy nhưng chàng lại không muốn cùng nàng tách ra.
Nếu nói khi thức tỉnh ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng nên chàng mới không thể chặt đứt tơ tình thì khi bắt gặp bóng dáng cô độc ngồi dưới cây hoa hạnh trong hẻm sâu của nàng, chàng chỉ muốn bước lên, nắm lấy tay nàng, thậm chí trong nội tâm còn xuất hiện nỗi niềm xúc động muốn ôm chặt lấy nàng, chẳng qua tất cả đã bị chàng cố đè nén xuống.
Đạo Hạo Nguyệt chưa bao giờ có tình.
Bây giờ điều duy nhất chàng xác định chính là một lời nói một gói vàng, bất kể A Tứ cự tuyệt hay không, chàng vẫn cứ đi theo bên cạnh nàng, chờ đến khi nàng đồng ý kết thành đạo lữ với mình hoặc chờ nàng tìm được tu sĩ mình thích mới thôi.
Suy nghĩ đến có khả năng thứ hai xảy ra, nghĩ đến việc nàng có thể sẽ kết thành đạo lữ rồi ở bên một tu sĩ khác, ánh mắt Nguyệt Li dần lạnh đi, bốn phía bị đông lạnh một mảng.
“Đù, lạnh chết tiểu gia ta.” Hách Liên Chẩn ngã ra từ trong đám cây cối xanh um tươi tốt ở viện, nhỏ giọng chửi thầm: “Đạo Hạo Nguyệt đáng chết, phải gọi là đạo vô tình mới đúng.”
“Mi trốn sau cây làm gì?” Lan Tấn tức giận hỏi.
“Hí hí, Lục ca, khí hỗn độn trong viện của tiểu sư muội vô cùng nồng đậm, đặc biệt là trong đám hoa hoa cỏ cỏ, ta đang tu luyện, đúng, tu luyện đấy.” Hách Liên Chẩn cười hì hì tìm cớ, thuận tiện đẩy Cô Xạ ra, muốn mất mặt thì cả hai cùng mất mặt.
Cô Xạ lại vô cùng hào phóng ưu nhã bước ra, còn bày tỏ với giọng đầy kinh ngạc: “Trong viện nhỏ này không ngờ lại có điểm đặc biệt, kỳ hoa dị thảo nhiều vô cùng, lại còn đều là bát phẩm cửu phẩm, bảo sao lúc ta tiến vào đã có cảm giác linh khí ở đây cực kỳ nồng đậm.”
“Đó là một góc Kính Hoa Giới của tiểu sư muội. Muội ấy để lại một thông đạo trong sân để dù không thi triển đạo thuật cũng có thể tới Kính Hoa Giới. Ta thường xuyên đến đó chơi. À mà cũng phải nói chứ tiểu sư muội hơi lười quá đáng, muội ấy quay về Kính Hoa Giới chỉ cần bỏ tí ti sức phẩy cái tay lên mà cũng lười nâng……” Lời Hách Liên Chẩn còn chưa nói xong thì hắn đã bị Lan Tấn véo tai, tức khắc chỉ có thể gào lên: “Ca, ta sai rồi, ta sai rồi……”
“Lại nói tiểu sư muội lười nữa thì cơm chiều mi cũng đừng nghĩ ăn.” Lan Tấn mỉm cười đe, tươi cười mang theo một tia sát khí.
“Hê hê, tiểu sư muội không lười, ta lười.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận