Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 364: Phệ Hồn Long Châm

Trọng Hoa lười biếng mà nói: “Giờ phút này các huynh chẳng khác gì phế nhân, thật không có cách nào không hoài niệm Già Nam. Nếu tên đó ở đây, tùy tiện vứt mấy đồng tiền ra cũng dùng được hơn so với mấy huynh. Cũng không biết tên hòa thượng giả kia đã tới Đông Châu chưa nữa. A Tứ, nếu thấy mấy người Lão Ngũ, không cho phép muội thân thiết với mấy tên đó đâu nhé!”
Khương Tự nghe vậy cong cong mắt, đi theo phía sau Đại sư huynh và Tam sư huynh, mỗi tội khi đang đi tới đi lui thì sương mù bên người dày đặc sát khí càng ngày càng nhiều, trời đất càng ngày càng yên tĩnh.
“Đại sư huynh, Nhị sư huynh?”
Không ai trả lời.
Khương Tự hơi hơi thay đổi sắc mặt, lại nhìn qua, trước sau nào có người nữa. Mấy người Nguyệt Li tất cả đều biến mất, toàn bộ Sát Sơn tựa hồ chỉ còn lại có một mình nàng.
Khương Tự đi tới phía trước đã thấy tất cả sư huynh biến mất không thấy đâu nữa, nơi nơi chỉ còn sương mù sát khí bao quanh, trong trời đất tựa như chỉ còn lại một mình nàng.
Chỉ trong chớp mắt kia, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập vào lòng, đó là trực giác về nguy cơ mãnh liệt mà nàng lần đầu tiên cảm nhận được từ khi tu hồn lực đến nay, một nguy cơ đến gần tử vong vô hạn.
Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, nàng thúc giục hồn lực trong cơ thể, Vô Tự Thiên Thư ngay lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, cuốn sách cổ da dê cũ kỹ nhanh chóng mở ra, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ lấy cơ thể nàng. Cùng lúc đó, Khương Tự dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mấy chục năm của mình vẽ ra một ký hiệu đồng thau trên hư không.
Ký hiệu đồng thau vừa vẽ ra thì cũng có một giọng nói chói tai vang lên, một cây châm độc hình rồng màu đen lập lòe bị ký hiệu đồng thau ngăn chặn, đồng thời bị Vô Tự Thiên Thư phát ra ánh sáng giữ chặt lại.
Cây châm độc hình rồng kia giống như một con rồng đen đang bay lượn cứ ở trên không trung gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự như thể muốn một ngụm cắn chết nàng.
Cả người Khương Tự ứa ra mồ hôi lạnh, Bút vẽ nhỏ cũng kinh hãi hô lên: “Phệ hồn long châm, đây là long châm có thể chiêu có thể giết thất cảnh, Kim Tiên, khiến tu sĩ hồn phi phách tán, luyện ra một cây muốn hao phí vô số thiên tài địa bảo cùng linh lực.”
“Ý” Một giọng nói cực kỳ lãnh khốc phát ra từ trên không trung, âm thanh đó tựa như kinh ngạc khi một châm xuất quỷ nhập thần như thế mà lại bị ngăn cản, kẻ đó đang định phát ra châm thứ hai khi đã không còn kịp nữa.
“Tôn giả cớ gì xuống tay với một tiểu bối?” Một tiếng nói già nua vang lên, ngay sau đó một cây phất trần đánh úp qua hủy diệt châm độc hình rồng kia, con rồng đen nhỏ đang bay lượn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi biến mất.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng cũng khiến toàn thân Khương Tự toát đầy mồ hôi lạnh, đầu ngón tay khẽ run, yết hầu như bị nghẹn ứ, Vô Tự Thiên Thư trên đỉnh đầu vẫn tản ra ánh sáng màu nâu nhàn nhạt như cũ.
Bút vẽ nhỏ cũng không tự chủ được mà hơi run run.
“Lan Lăng lão nhân, ngươi quản quá nhiều rồi đấy.” Một giọng nói lãnh khốc cuồng vọng vang lên: “Ở trong vực của ta, nàng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Lan Lăng lão nhân? Cửu cảnh Thánh Hiền? Đồng tử của Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại, cả người như bị băng lạnh đông cứng, hoàn toàn không biết bản thân từ lúc nào đã vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, đây là sự cường đại của cửu cảnh sao?
Nàng có tài đức gì mà lại có thể phiền một cử cảnh Thánh Hiền tới đây chém giết?
Khi Khương Tự hãm sâu vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, Mặc Khí là người đầu tiên phát hiện ra có gì không đúng lắm, thiếu niên nhìn sát khí khác ẩn giấu trong sát khí khắp trời đất, sắc mặt sẽ thay đổi quát: “Có sát khí!”
Hách Liên Chẩn vội vàng nắm lấy một quyền thuật Xích Dương, ngừng thở: “Nơi nào có sát khí?”
Trọng Hoa híp mắt, phe phẩy Mỹ Nhân Phiến, động tác hơi chững lại, chần chờ hỏi: “Sao ta không nhận ra được?”
Thiếu niên tái nhợt nhấp môi thành một đường thẳng, lạnh lùng nói: “Trong trời đất không có chỗ nào ta không phát hiện ra sát khí, cho dù đó có là cửu cảnh Thánh Hiền.”
Cửu cảnh? Sắc mặt mọi người nháy mắt đã thay đổi, Mặc Khí là Ám chủ Vĩnh Ám Địa từ trong núi xương biển máu bước ra, cũng là người nhạy bén với nguy cơ và sát khí nhất trong tất cả mọi người ở đây.
Nếu Mặc Khí nói ở chỗ này có sát khí, vậy thì chung quanh bọn hắn đang ẩn núp một người có tu vi cửu cảnh Thánh Hiền.
Nguyệt Li trực tiếp tế không gian nguyệt quế ra, ngay lập tức ánh trăng sáng bao phủ cả cây nguyệt quế chiếu rọi lên sương mù của Sát Sơn. Khi sương mù bị xua tan hết thì mọi người cuối cùng mới phát hiện ra Khương Tự có gì đó không đúng lắm.
“Tiểu sư muội có phải đã rất lâu không lên tiếng không?”
“A Tứ?”
Sắc mặt mọi người đột ngột thay đổi, chỉ thấy Khương Tự không biết từ khi nào đã nhắm hai mắt lại, rõ ràng vẫn giữ bộ dạng mỉm cười, mỗi tội cả người đã rơi vào trạng thái mất hồn.
“Dẫn hồn nhập vực!” Sắc mặt Nguyệt Li lạnh băng, chàng duỗi tay đè lại giữa mày Khương Tự, gằn từng chữ một nói: “Mặc Khí, tìm vị trí kẻ đó.”
Mặc Khí không chút nghĩ ngợi rút kiếm Phần Thiên ra, tức khắc toàn bộ sát khí trên Sát Sơn đều bị sát khí của kiếm Phần Thiên hút lại, hình thành một trận gió lốc sát khí xông thẳng tận trời.
Đám người Thần nữ Cô Xạ ở Linh Sơn nhìn động tĩnh thật lớn cách đó không xa, vội vàng ngó qua.
Huyền Tảo nhướng mày: “Là kiếm Phần Thiên, đám người Mặc Khí nhất định đã gặp phiền toái lớn nên mới phải rút kiếm Phần Thiên ra!”
Tiên tử Liễm Diễm quyến rũ hướng tới Cô Xạ cười nói: “Tỷ tỷ không đi xem sao? Nơi đây chính là chỗ của cửu cảnh Thánh Hiền, hung hiểm vô cùng, nếu Thiếu chủ Nguyệt phủ xảy ra chuyện, hối hận không còn kịp nữa đâu đấy.”
Nàng ta ngứa mắt nhất chính là Cô Xạ rõ ràng thích Nguyệt Li nhưng lại bày ra dáng vẻ thần nữ cao cao không thể chạm đến, đằng sau lại có cả một đám tu sĩ thất cảnh bát cảnh anh tuấn theo đuôi. Đúng là nàng ta cũng thích có một đám nam tu tuấn tú như vậy theo sau nhưng nàng ta luôn thể hiện rõ chứ không giống như Cô Xạ cả ngày giả bộ bông sen trắng thánh khiết.
Tân Diễm nhìn động tĩnh bên kia, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Nếu sư tổ lúc này có thể chơi chết mấy người thừa kế từ những thế gia kia, vậy thế cục của Cửu Châu sẽ phải đổi, chỉ tiếc Lan Tấn không tới, nếu không Lan gia Đông Châu dù có Lan Lăng lão nhân tọa trấn, không có người thừa kế ưu tú chỉ sợ ngày suy tàn cũng sắp đến.
Cô Xạ không dao động, ưu nhã đáp lời: “Có đám người Trưởng lão Lục Thâm và Lan Lăng lão nhân ở đó, bọn họ tất nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Mọi người gật đầu, cũng phải, trên núi này có đến bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền cơ mà, họ vẫn nên nhanh nhanh chóng chóng thu thập thiên tài địa bảo ở đây thì hơn. Nếu không chờ đến khi đám tu sĩ phía sau có thể đột phá, đi qua lá chắn tiên phong bước vào núi tiên thì chỗ này sẽ chật kín toàn người là người mất.
Tiên tử Liễm Diễm thấy một kích không thể đả động người kia, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi tự đi thu thập linh hoa linh thảo.
*
Chỗ Khương Tự bên này, Mặc Khí quấy sát khí khắp núi nhằm tìm kiếm cửu cảnh Thánh Hiền giấu trong sát khí.
Nguyệt Li và Trọng Hoa đều thi triển đạo thuật tìm kiếm hồn phách Khương Tự bị nhốt.
“Lão Thất, mi hộ pháp cho chúng ta, ta và Nguyệt Li sẽ mang tiểu A Tứ về.”
Sắc mặt Hách Liên Chẩn lập tức trắng bệch, thất thanh kêu lên: “Các huynh muốn chủ động tiến vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền? Này chẳng phải đã trúng quỷ kế của đối phương?”
Hách Liên Chẩn không tưởng tượng ra được có kẻ nào muốn giết Khương Tự, tiểu sư muội mới phi thăng không bao lâu, người còn chưa quen hết, số người ở Cửu Châu biết nàng đã ít lại càng ít, kẻ này là người nơi nào mà lại hướng về phía tiểu sư muội?
Đây rõ ràng hướng về phía bọn hắn mới đúng!
Người nọ thấy tiểu sư muội có tu vi thấp, lúc này mới bày ra thiên la địa võng dẫn hồn nhập vực, vây khốn tiểu sư muội, coi đó là mồi câu để câu cả đám 'cá' bọn hắn!
Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, còn may tên này không ngốc đến mức không thuốc nào chữa được!
Nguyệt Li đã nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm nơi hồn phách Khương Tự đang ở, chuẩn bị cùng đám người Mặc Khí trong ứng ngoài hợp, chỉ cần ở đây có động tĩnh đủ lớn, Thính Đạo Sơn Nhân và Lan Lăng lão nhân tất sẽ không ngồi yên coi như không nhìn thấy.
Lại nói đến Khương Tự đang bị nhốt trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, sau khi ngăn cản phệ hồn long chân màu đen kia, nàng mới phát hiện ra sương mù vốn dĩ tỏa khắp nơi biến đâu mất, nay nàng lại xuất hiện trong một dãy núi màu đen cực lớn.
Dãy núi kia uốn lượn phập phồng tựa như một con rồng đang bay, mỗi thời mỗi khác lại biến hóa nhằm vây khốn nàng, trong đó còn ẩn chứa sát khí vô hạn. Từ khi tu hành tới nay, đây là lần đầu tiên Khương Tự gặp phải nguy cơ sống chết lớn như vậy, vực của Cửu cảnh Thánh Hiền là nơi có sát khí mạnh nhất thượng giới.
Chuôi phất trần của Lan Lăng lão nhân vẫn không rời đi mà ở phía trên không trung của dãy núi đen như thể đang tìm kiếm sơ hở để vào trong vực.
“Lan Lăng lão nhân, ngươi một bó tuổi như vậy còn phải vì tiểu bối không biết tên này chém giết với ta? Không sợ hôm nay ngã xuống tại nơi đây sao?” Giọng nói lãnh khốc kia tiếp tục vang lên.
Giọng nói già nua của Lan Lăng lão nhân từ từ truyền đến: “Tiềm Long Tôn giả, hai ta đều là người đã dẫm nửa bước chân vào đất vàng, tội gì còn khó xử tiểu bối? Bé gái này là người Lan gia ta muốn bảo vệ.”
“Hừ, vậy đắc tội.” Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận