Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 647: Chiếu Sáng Con Đường Về Nhà

Mấy năm sau khi quay về Cửu Châu, di tích chư thần không tiếp tục chìm xuống nữa mà giống như một đám mây đen to lớn nằm trên trời cao, lấy một tốc độ cực kỳ thong thả trôi lơ lửng.
Có lẽ rồi sẽ có một ngày di tích chư thần giống với những thế giới đã chết đi kia, trở thành một bộ phận trong đám mây đầy những ngôi sao hắc ám. Thế nhưng các nàng vẫn có thói quen mỗi ngày ngẩng đầu nhìn lên không trung, đứng đó chờ một thiếu niên mặc đồ đen, chờ hai vị cửu cảnh Sơn Chủ đầy hứa hẹn của Cửu Châu song song chịu chết, dù rằng chẳng ai biết họ có thể quay trở về không.
May mắn duy nhất chính là Kính Hoa giới trên bàn Nguyệt trước sau vẫn không bị khô héo, chẳng qua nó giống như bị sương giá bao phủ hóa thành một đóa hoa băng.
Những gì xảy ra trong di tích chư thần đã vượt qua dự đoán của những người trên Cửu Châu, tà thần hắc ám tồn tại, Kính Hoa giới xuất hiện, bí mật nơi pháp tắc tử vong sinh ra, tất cả đều không có đáp án. Ngay cả Tầm Lộc Sơn Chủ đã sống 8.000 năm cũng không có cách nào tìm được đường vào Kính Hoa giới.
Toàn bộ Nguyệt phủ âm thầm chảy nước mắt, còn có những người đang chờ đợi ở khắp nơi trên Cửu Châu, thế giới trên bàn Nguyệt kia trở thành một hòn đảo cô độc phong ấn tà thần hắc ám, sự kiêu ngạo và truyền kỳ của tiên môn Cửu Châu.
Cô Xạ cầm đèn đi lên đài cao, đứng giữa ngọn núi nơi mây mù lượn lờ, cách hư không nhìn về Kính Hoa giới xa xôi. Nàng ấy phảng phất như thấy được khoảng thời gian trên núi Nhạc Lộc năm đó, bản thân đứng dưới mái hiên nhìn Nguyệt Li và Khương Tự sóng vai nhau đi giữa sườn núi xanh um tươi tốt, quần áo chàng mang theo ánh trăng, mặt mày như tỏa ánh sáng nhạt của sao trời mỉm cười nhìn về phía Khương Tự. Chỉ khoảnh khắc ấy mà chàng như từ trên đám mây cao cao phía trên đáp xuống cùng nàng kia đi vào hồng trần. Tình cảm như vậy dù không nói ra ngoài nhưng lại khắc chế, chấp nhất vô cùng.
Chàng chính là mộng đẹp của vô số nữ tu trên con đường tu đạo. Có điều bây giờ giấc mộng đẹp này không thuộc về nàng ấy nữa, cũng chẳng thuộc về bất cứ ai, chỉ dành riêng cho Khương Tự.
Mãi về sau, nàng ấy với chàng sẽ cách nhau như ngàn núi vạn sông cùng với cả hồng trần thế tục.
Cô Xạ thắp sáng Lạc Hoa Đăng, đặt lên trên đài cao, ánh sáng xanh mờ mờ của đèn xua tan sương mù trong núi. Nàng ấy quyết định đóng cửa bế quan.
Hi vọng ngọn đèn này có thể chiếu sáng con đường về nhà cho họ.
*
Trong Kính Hoa giới, gió tuyết vẫn thổi vù vù, giữa trời đất toàn băng tuyết chỉ còn sót lại một gốc cây nguyệt quế đang đứng đón gió lay động.
Khương Tự mở to mắt cảm ứng được băng tuyết giữa mảnh đất giáp ranh với Kính Hoa giới đang bắt đầu hòa tan, nước chảy từ trên cao xuống hóa thành từng dòng suối len lỏi qua núi rừng. Những nơi nước suối chảy qua, hoa cỏ sống lại, vạn vật sinh trưởng.
Là đạo Hạo Nguyệt của Đại sư huynh đang giúp Kính Hoa giới trưởng thành.
Ở trong núi vô số năm tháng, Khương Tự đã không nhớ rõ mình sống trong Kính Hoa giới bao lâu. Nàng có cảm tưởng như đã quay trở lại khoảng thời gian ở trong bia sinh tử, chẳng qua lúc này không còn có một mình nàng nữa.
Từ lúc nàng tỉnh lại, Kính Hoa giới mỗi ngày đều chậm rãi trưởng thành, sức mạnh thế giới bị tiêu hao quá mức trước đó cũng một lần nữa sản sinh. Nàng ngày ngày tìm hiểu quy tắc Thiên Đạo, hết thảy đã đi vào quỹ đạo, ngoại trừ….
Khương Tự nhìn về phía núi băng cách đó không xa, nhóc thú Kỳ Lân và thú một sừng cùng nhau rúc vào nền tuyết, mấy móng vuốt nhỏ ngày qua ngày đào núi băng.
Núi băng kia dày lắm, phong bế tà thần hắc ám, đồng thời cũng phong bế luôn cả tu sĩ như trăng sáng trên trời quang.
“Uông……” Nhóc thú Kỳ Lân kêu một tiếng, chạy về từ trên nền tuyết, móng vuốt nhỏ trắng phau để lại những dấu vết hình hoa mai nhỏ lên mặt tuyết. Nó cắn lấy làn váy Khương Tự kéo đi, giọng non nớt: “Chủ nhân, băng sắp tan.”
Bút vẽ nhỏ bay qua, đánh vào đầu nhóc thú Kỳ Lân, quát: “Cún con ngốc nghếch, đã bảo mi bao nhiêu lần rồi đừng có cào núi băng cơ mà! Kể cả mi có đào được Nguyệt Li từ trong núi băng ra cũng vô dụng, A Tứ nhìn thấy chỉ đau buồn hơn thôi. Không núi không trăng, không núi không trăng đấy!”
Trạng thái cơ bản hiện giờ của Nguyệt Li tương đương với trạng thái chết giả, linh lực sử dụng cho đạo thuật quanh thân đều dùng để trấn áp Vu Tà, giúp Kính Hoa giới tranh thủ chút thời gian quý báu để trưởng thành. Vì vậy kể cả có đào ra thì cũng chỉ là một thi thể không khác gì núi băng kia.
Nhóc thú Kỳ Lân ngây thơ che cái đầu bị đánh lại, đôi mắt to đen nhánh lườm qua, nó không thuận theo mà vẫn cắn chặt gấu váy kéo Khương Tự đi về phía núi băng.
Khương Tự khom lưng bế nó lên, bước qua mới thấy thú một sừng và nhóc thú Kỳ Lân đã đào ra một cái động băng khá sâu. Bề rộng của động băng được đào vừa sâu vừa lớn, bóng loáng như mặt gương. Trên mặt gương ấy có bóng người hiện lên rõ ràng. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận