Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 681: Cuộc Đời Riêng

Buổi tối mọi người tề tựu ở quảng trường của Kiếm Tông.
Lý Trường Hỉ vơ vét các loại đặc sản đủ chủng loại của phủ Thanh Châu, lại còn mang đến rượu ngon trăm năm quý báu của mình. Rượu ngon của hạ giới tuy linh khí không đủ nhưng lại có tiếng về độ mạnh và mùi thơm. Chính vì lẽ đó mà Lý đại nhân tinh khôn nhất thế gian đã có thể mang theo các vị cửu cảnh thánh hiền chơi trò chơi hành tửu lệnh nổi tiếng gần đây.
(*) Hành Tửu Lệnh: Một trò chơi khá quen thuộc thời xưa, người chơi thường so cầm kỳ thi họa, ai thua sẽ phải uống rượu.
Dĩ nhiên không phải so khả năng làm thơ, mà là do đạo thuật. Do đó mây mù trên núi Thanh Vụ cả đêm đều bị các loại ánh sáng đạo thuật chiếu rọi, sặc sỡ đủ loại màu sắc.
Trong số mười người, tu vi của Khương Tự dù hoàn toàn khôi phục nhưng có cảnh giới cao, đạo thuật nghệ thuật sâu rộng, cả đêm gần như không bại. Lý Trường Hỉ tu vi thấp nhưng lại am hiểu chơi chiêu trò, Hách Liên Chẩn có tiếng ăn chơi trác táng ở đất Trung Châu, vì thế cả đêm thua nhiều nhất ngược lại là ba người Thu Tác Trần, Úy Hành và Tiêu Tích U.
Thu Tác Trần uống rượu uống đến nôn, cuối cùng phải nhận thua, chạy tới sau núi lánh nạn.
Khương Tự muốn uống rượu Thiêu Đao Tử kia, kết quả bị Nguyệt Li tịch thu sạch, đến cuối chỉ đành uống tạm một bầu rượu ngọt nguyệt quế.
Một đêm này, mọi người chơi hành tửu lệnh, so đạo thuật, uống rượu mạnh, say ngã trái ngã phải trong núi Thanh Vụ.
Khương Tự không uống rượu, dĩ nhiên không say, thấy trên quảng trường Hách Liên Chẩn ôm cây cột ngáy o o ngủ say, Nguyệt Li và Lan Tấn ở một bên lẳng lặng nói chuyện, những người khác phần lớn đều đã say, chỉ có Nhị sư huynh ngồi ở đỉnh núi đại điện Kiếm Tông, trông về phía phương hướng Nhị Phong xa xa.
Khi Khương Tự chưa thông suốt không hiểu tình cảm của Mặc Khí, sau khi thông suốt có hiểu cũng đã chậm. Mấy năm nay Nhị sư huynh cùng nàng ở lại thành Yên Vũ, nàng biết, trong các sư huynh, chỉ có mình Nhị sư huynh không nhà không người thân. Bây giờ nàng và Đại sư huynh muốn kết làm đạo lữ, cũng coi như có người nhà, chỉ còn lại có một mình Mặc Khí.
Nội tâm Khương Tự thấy thật áy náy.
“Nhị sư huynh, huynh đang xem gì vậy?” Khương Tự thấy gió núi thổi bay khiến tay áo tu sĩ áo đen phồng lên, nàng qua đó ngồi cùng, tò mò cười hỏi.
“Xem Nhị Phong.” Mặc Khí thấy là nàng, lạnh nhạt nơi đáy mắt nhạt đi, khàn khàn nói: “Căn nhà tạm thời.”
“Nhị Phong vẫn luôn là nhà của sư huynh mà. Đại sư huynh nói với muội, sau này mỗi năm đều sẽ cùng muội trở về ở một thời gian.”
“Ừ, Nguyệt Li đối xử với muội rất tốt.” Mặc Khí nhìn thoáng qua tu sĩ mặc áo bào màu ánh trăng cách đó không xa, tầm mắt đối phương nhàn nhạt liếc qua, sâu thẳm như mực: “Nguyệt Li không phải người đa tình, thậm chí có thể nói rằng có chút vô tình, thế nhưng huynh ấy đã sẵn sàng vì muội chém đạo căn, đóng băng tà thần hắc ám, những chuyện này huynh đều không làm được.”
Nội tâm Mặc Khí đã hiểu rất rõ, tình duyên trên thế gian này phần lớn đều so xem ai tình thâm hơn, ai có thể thông suốt rời khỏi. Nguyệt Li vì nàng liều mình hai lần, cuối cùng để lại dấu vết sâu nhất trong lòng A Tứ, việc này hẳn là nhân quả. Y không thể dựa vào việc bản thân bi thảm trói chặt A Tứ, A Tứ nên có được cuộc sống càng tốt hơn.
Khóe môi Khương Tự hơi cong lên, nàng ngồi trên đỉnh núi, cảm thụ được gió núi thổi qua mắt cá chân, ngọt ngào nói: “Nhị sư huynh hẳn sẽ có cuộc đời riêng của mình, không cần vì A Tứ liều mạng.”
“Ừ, đã biết.” Mặc Khí trầm thấp đáp lời.
Trước kia y hận đời, chỉ nghĩ chém trời diệt đất, sau lại chứng kiến A Tứ và Nguyệt Li lấy mệnh cứu đời, chấp niệm trong lòng và sự phản nghịch trong xương cốt dần vơi đi.
Trời đất này đã sớm lập lại lần nữa, không giống trước kia. Hiện giờ Cửu Châu nam bắc giao hòa, bù đắp lẫn nhau, tu hành sát khí cũng không bị kỳ thị. Y dường như thật sự có thể có được cuộc đời khác.
Hai người ngồi trên đỉnh núi, cảm nhận gió núi thổi, không nói gì như thời niên thiếu vậy. Khương Tự lấy một hòn noãn thạch có hoa văn từ vòng tay trữ vật ra, cầm bút tập trung tinh thần vẽ tranh liên hoàn. Lúc này đây không phải câu chuyện về hai người một lớn một nhỏ nữa mà là một tiểu A Tứ mặc áo váy hồng nhạt và chín sư huynh.
Mặc Khí thấy nàng vừa vẽ vừa cười, mặt mày cũng mềm mại đi vài phần.
Cách đó không xa, Lan Tấn thấy Nguyệt Li có vẻ hơi thất thần, nhẹ hỏi: “Đại sư huynh nếu lo lắng, vì sao lại để hai người họ ở chung một chỗ?”
Lan Tấn âm thầm lắc đầu, dục vọng chiếm hữu này của Đại sư huynh thực sự có chút mạnh, mấy năm nay đều phòng bọn hắn, đặc biệt đề phòng Mặc Khí nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận