Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 147: Kỹ Xảo Bán Hàng

Kiếm tu áo xanh thấy bộ dạng tiểu A Tứ co đầu rụt cổ vô cùng đáng yêu dễ thương, tức khắc ôm cả người lẫn cún vào lòng, cười nói: “Có đói bụng không? Sư huynh mang muội đi ăn một chút gì nhé?”
“Đói ạ.” Khương Tự phối hợp với hắn, ngọt ngào đáp lại, thật ra bé chưa đói bụng, vừa rồi lúc ở trong xe ngựa Đại sư huynh cũng hỏi bé có đói bụng không rồi cho bé ăn chút bánh hoa.
Có phải các sư huynh đều sợ bé không cao nổi nên mới liều mạng cho bé ăn không nhỉ?
“Vậy ăn cơm rồi nghỉ ngơi thôi.” Lan Tấn cười nói, lấy ra một pháp khí hóa thành một ngôi nhà đầy hoa cỏ dạt dào sắc xanh. Ngôi nhà hoa kia rất tươi mát thoát tục, trước phòng con gieo một cây tử vi cực lớn. Hoa tử vi rơi xuống đầy đất lại thêm một con đường nhỏ nối thẳng vào nhà trông vô cùng đẹp.
Lan Tấn nắm tay tiểu Khương Tự dọc theo con đường đầy hoa tử vi, đẩy cửa gỗ nhỏ ra, bước vào trong, ngồi trước cửa sổ cùng nhau ăn cơm.
Cả đám người bên ngoài nhìn chỉ biết trợn mắt há mồm, thế này cũng quá xinh đẹp rồi, chỉ nghe qua pháp khí được dùng làm vũ khí, làm pháp khí phi hành chứ chưa nghe có người chuyên luyện ra loại pháp khí làm phòng ở này, lại còn luyện tới mức xinh đẹp như vậy, quả thực quá xa xỉ.
Lan Tấn đưa Khương Tự vào nhà ăn cơm, bỏ qua đám người kia một bên.
Chúng nữ tu Vô Cực Tông và Linh gia - phủ Trung Châu đều choáng váng, lại quay sang nhìn về phía tu sĩ trẻ tuổi lạnh nhạt như ánh trăng, phát hiện Nguyệt đạo hữu không biết đã biến mất từ lúc nào, đứng đó chỉ còn lại tiểu thiếu gia Mộc gia và Đồng tri đại nhân của phủ Thanh Châu.
Mộc Tiêu nhìn căn nhà hoa xinh đẹp này một lúc, phấn chấn nhảy lên hô hào: “Lan Tấn, tiểu A Tứ, chờ ta với, ta cũng đói bụng.”
Nói xong, tiểu thiếu gia Mộc gia đã mặt dày đẩy cửa vào nhà.
Lý đại nhân bước về phía cây hoa tường vi lớn trước cửa, ngồi xuống dưới càng cây, trải ra một tấm vải, lôi một đống đặc sản mua được từ các châu phủ bày hết lên trên, cười tủm tỉm nói: “Các vị nữ tu, mua đồ không?”
Người Linh gia bị bỏ sang một bên chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã nhường này, lạnh mặt, dậm chân đi mất.
Linh Đang Nhi bĩu môi, thở ngắn than dài cùng Lý Trường Hỉ ngồi dưới tán cây, hỏi han: “Lý đại nhân, Lan Tấn ca ca thật sự không thích nữ tu sao?”
Lý Trường Hỉ bị một tiếng 'Lan Tấn ca ca' kìa làm sởn hết cả gai ốc, may mà Lan Tấn tính tình hiền lành chứ thử đổi sang Mặc đại nhân hoặc Trọng đại nhân mà xem, Chỉ sợ cô bé nữ tu nhiệt tình như lửa này đã bị vứt xác nơi hoang dã rồi.
“Có thể các ngày ấy đều không màng chuyện gia đình, hơn nữa tiểu nương tử Khương gia vẫn còn nhỏ, Lan đại nhân vừa muốn chăm gia đình vừa muốn săn sóc tiểu nương tử, lại còn phải tu luyện, thực sự không còn cách nào. Muốn mua đồ không?” Lý đại nhân vừa nói chuyện vừa chuyển đề tài, cười tủm tỉm thét to chào hàng: “Đặc sản phủ Thanh Châu đây, đặc sản phủ Thanh Châu bán phá giá đây, không lừa già dối trẻ, giá cực thấp, bán phá giá chỉ để đổi chút lộ phí về nhà đây.”
Linh Đang Nhi: “……”
Hải Lam Châu thở dài đầy sâu kín, sắp xếp người Vô Cực Tông hạ trại bên cạnh. Không bao lâu sau, người Linh gia cũng không cam lòng quay về, tương tự cũng dựng doanh địa gần nhà hoa.
Tin tức nữ tu Linh gia - phủ Trung Châu hạ trại bên hồ lập tức truyền khắp nơi, không bao lâu đã có rất nhiều tu sĩ mộ danh mà đến, thấy có căn nhà hoa xinh đẹp ở đây, cả đám đều lén lút hỏi thăm.
Lý đại nhân vừa làm kinh doanh vừa thuận tiện để lộ một ít tin tức, không bao lâu sau đã kiếm đầy bồn đầy chén, còn bán được một chút thông tin.
*
Trong căn nhà hoa cỏ, Mộc Tiêu thấy mới chỉ một lúc mà Lý Trường Hỉ đã kiếm được tối thiểu mấy ngàn linh bích, tức khắc kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống đất.
“Hắn hắn hắn… gì mà không lừa già dối trẻ? Thanh lộ giống như hắn bán tối thiểu rẻ hơn 10 giá đấy.” Tiểu thiếu gia chính trực của Mộc gia kêu lên.
Khương Tự đang nâng hoa hồng thanh lộ tự chế uống nghe thấy vậy, đôi mắt trăng non cong cong, nói: “Không sai mà, đâu có lừa già dối trẻ đâu, huynh ấy chỉ lừa gạt những người cùng đi đường thôi.”
Tiểu thiếu gia Mộc gia: “……”
Suốt dọc đường gặp qua các loại kỹ xảo của Lý đại nhân, tiểu đế cơ đã sớm thấy nhiều không trách, ngược lại còn cho rằng người này vô cùng thú vị, là một tu sĩ có khả năng sống sót cao.
Thấy Nguyệt Li vẫn cứ cầm sách cổ yên lặng đọc, Lan Tấn lại tiếp tục hóa thân thành bà mẹ già chuẩn bị váy áo ngày mai Khương Tự mặc xếp sẵn ra một chỗ, không thèm phản ứng với chuyện kia.
Tiểu công tử Mộc gia khóc thút thít chạy ra ngoài, thôi được rồi, vẫn nên tìm Lý Trường Hỉ chơi vậy.
Khương Tự thấy Mộc Tiêu chạy đi, sau đó không biết cùng với Lý Trường Hỉ chơi ở đâu, bé chỉ đành bón cho Tuyết Đoàn Tử uống một chút hoa lộ, sau đó ôm cún con hỏi: “Lục sư huynh, huynh không thích nữ tu xinh đẹp của Vô Cực Tông sao? Còn có con gái Linh gia nữa, nghe nói đó là thế gian nổi danh ở phủ Trung Châu đấy. Rất nhiều tu sĩ đều muốn kết làm đạo nữ với con gái Linh gia cả.” Mang đi share/trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Ngọc gia của phủ Lang Châu là thế gia y tu, dựa vào y tu và đan dược mà nắm chặt chẽ quyền thế ở Vân Mộng Thập Bát Châu trong tay. Linh gia của phủ Trung Châu lại là thế gia song tu, dưới trướng nhận nuôi rất nhiều nữ đệ tử với linh căn khác nhau, dốc lòng bồi dưỡng dạy dỗ, dựa vào thuật song tu cột chặt vào các thế gia lớn. so sánh ra thì nhà họ Mộc của phủ Thiên Nguyên lại có thế lực mỏng hơn chút.
Lan Tấn thấy bé tuổi còn nhỏ mà lại nhọc lòng chuyện các sư huynh, chỉ có thể đỡ chán cười nói: “Không thích, các sư huynh một lòng một dạ tu đạo, cũng không có tâm tư trên phương diện này, huống hồ chỉ nuôi một tiểu A Tứ thôi cũng đã không dễ dàng, nuôi không nổi nữ tu khác.”
Nữ đệ tử của Vô Cực Tông còn dễ nói, chẳng qua họ muốn tìm nam tu xinh đẹp trở thành đạo lữ. Linh gia - phủ trung Châu kia lại không biết từ nơi nào nhìn ra bọn hắn tu đạo thuật đặc thù, còn muốn dính lấy bọn hắn, thật vớ vẩn. Bọn hắn tu đạo thuật thượng cổ, dĩ nhiên không thể nào nhìn trúng thuật song tu của Linh gia.
Khương Tự ôm cún con, cười ngọt nói: “A Tứ dễ nuôi lắm, có thể tự nuôi sống mình mà, Lục sư huynh không thích, vậy tất nhiên sau này sẽ gặp được nữ tu xinh đẹp nhất nhất.”
Trong thoại bản, Linh Sanh và Hải Lam Châu đều là nữ phụ không coi như quan trọng gì. Đại tỷ của Linh Sanh - Linh Dao, nữ y tu Ngọc Châu của Ngọc gia - phủ Lang Châu còn có một nữ tu tên Bạch Lộ mà Cố Kỳ Châu nhặt về có tư dung tuyệt sắc. Đó mới là ba vị nữ phụ chính thức trong thoại bản.
Ba người này xem như từ một đám lớn nữ tu trổ hết tài năng mới có thể làm bạn bên cạnh Cố Kỳ Châu, còn hi vọng sau khi Vô Tình đạo chủ phi thăng thượng giới có thể trở về đón các nàng đi.
Chỉ tiếc sau khi Cố Kỳ Châu phi thăng, trong thoại bản bỗng nhiên không nói gì nữa, những chuyện tiếp theo bé cũng không biết.
Giờ Cố Kỳ Châu mê muội nhất chính là Hải Lam Châu, Linh Đang Nhi và Linh Sanh. Ấy vậy mà cả ba lại đều mê muội các sư huynh của bé. Đây không biết có tính là cướp đoạt vận đào hoa của Vô Tình đạo chủ không nhỉ?
Lan Tấn bật cười, gõ nhẹ vào đầu nhỏ của bé nói: “Nhanh nhanh ăn bánh hoa của muội đi.”
Lại còn nữ tu xinh đẹp nhất nhất nữa kìa? Thần nữ Cô Xạ kia cũng coi như nữ tu có tư dung đệ nhất trong vạn năm, bọn hắn cũng vẫn cảm thấy thần nữ không đáng yêu bằng tiểu A Tứ.
“Hôm nay con bé đã ăn rất nhiều bánh hoa điểm tâm rồi, không thể tiếp tục ăn nữa, tuổi còn nhỏ ăn vặt nhiều sẽ dễ bỏ bữa.” Nguyệt Li vẫn luôn yên lặng đọc sách bỗng lên tiếng, tay áo hơi nhúc nhích mang theo một mùi thơm hoa nguyệt quế thoang thoảng.
Khương Tự liên tục gật đầu, ngửi được mùi thơm của hoa nguyệt quế trong phòng, bé như cún con hít hít ngửi ngửi mùi thơm, ngửi đến tận chỗ Nguyệt Li: “Đại sư huynh, hóa ra nam tu cũng thích huân hương ạ?”
Cánh tay đang cầm sách của Nguyệt Li bỗng cứng đờ, hình tượng cao quý lạnh nhạt vẫn luôn bảo vệ giờ có chút sụp đổ.
Lan Tấn vội vàng xách tiểu A Tứ ra khỏi nhà hoa, cười nói: “Đại sư huynh, ta mang tiểu Khương Tự ra ngoài tản bộ tiêu thực.”
“Đại sư huynh, A Tứ mang cả cún con ra ngoài nhé.” Tiểu đế cơ ngọt ngào cười nói, ôm Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân nhanh như chớp chạy không thấy bóng.
Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li hơi hạ xuống, chàng ngửi ngửi mùi hoa nguyệt quế trên nho bào màu ánh trăng của mình, sau đó bấm pháp quyết để mùi hương hoa nguyệt quế tan đi, mãi một lúc sau, tu sĩ lạnh nhạt bỗng cười nhẹ, Vân Mộng Thập Bát Châu thật thú vị, người cũng đáng yêu.
*
Lúc chạng vạng, Mộc Tiêu cùng Lý Trường Hỉ lang thang bên ngoài một vòng trở về, mang về tin tức mới nhất.
“Ta đã bảo sao lại chắn tận mười dặm bên ngoài mà lị, hóa ra trước đó Vô Tình đạo quân đã đến nên người Ngọc gia đứng ra ngăn cản, thành thử mới có chuyện chặn lại mười dặm ngoài thành.” Mộc Tiêu trở về với một bụng lửa giận: “Năm đó Mộc gia ta uy chấn Vân Mộng Thập Bát Châu, Đạo Tông còn chưa biết là đạo quan nhỏ ở vùng núi hẻo lánh nào đâu.”
Từ vùng núi hẻo lánh ra ngoài - Lý đại nhân cá mặn mỉm cười: “Mộc thiếu gia, cậu cũng không thể vơ đũa cả nắm thế được, bọn ta cũng đều từ phủ Thanh Châu ra đây này, phủ Thanh Châu sao lại thành vùng núi hẻo lánh rồi? Năm nay châu phủ bọn ta xếp hạng đứng thứ 10 đấy.”
“Này không quan trọng, không quan trọng.” Mộc Tiêu vỗ bả vai Lý đại nhân, lòng đầy căm phẫn nói: “Quan trọng nằm ở cách thức đối đãi khác nhau. Vô Tình đạo quân còn chưa phi thăng đâu mà đã phô trương thanh thế lớn như vậy. Về sau phi thăng rồi liệu Vân Mộng Thập Bát Châu chúng ta có được cùng đi theo không?”
“Tất nhiên không có khả năng.” Lan Tấn mặt mày hiền lành, nhàn nhạt nói: “Rào cản giữa các giới vô cùng huyền diệu, chỉ có Thiên Đạo mới cảm ứng được nó, rồi xuyên qua hàng rào cản trở để phi thăng thượng giới. Nơi đây yêu cầu tu sĩ phải phá ngũ cảnh mới có thể cảm ứng được Thiên Đạo. việc mang theo cả một giới phi thăng thì không phải là phi thăng nữa mà là hình thành một Thiên Đạo mới, bước lên 3.000 thế giới.”
Lý Trường Hỉ cùng Mộc Tiêu dại ra, không phải, bọn gã đang tức giận mà, đang bát quái mà, đang trào phúng Vô Tình đạo quân cơ mà, sao Lan đại nhân lại nói ra tin tức kinh thiên động địa như vậy như vầy rồi? Bọn gã nào đã chuẩn bị tâm lý xíu xiu nào đâu?
Hóa ra nếu phá ngũ cảnh rồi lại cảm ứng được hàng rào Thiên Đạo mới có thể phi thăng thượng giới.
“Nhị sư huynh, Tam sư huynh.” Nơi xa truyền đến tiếng tiểu Khương Tự vui mừng, chỉ thấy Mặc Khí cùng Trọng Hoa chờ không kiên nhẫn sốt sắng tới đón người.
Một tiếng cười sang sảng vang lên: “Tiểu sư muội, rõ ràng huynh cưỡi Tiểu Hắc uy phong tới trước, sao nhóc lại không nhìn thấy Thất sư huynh của nhóc đâu thế?” Hách Liên Chẩn từ trên người con chim đen thật lớn nhảy xuống, đem cục bột nhỏ cưng cưng nâng lên cao cao, cười nói, “Sao nhẹ thế này, lại còn không cao thêm nữa, về sau gả không nổi mất.”
Khương Tự bị hắn nâng lên, vừa kích thích vừa sợ hãi, che đôi mắt lại kêu lên: “Thất sư huynh, huynh hư quá đi.”
“Hách Liên Chẩn!” Sắc mặt Lan Tấn khẽ thay đổi, đồ khốn khiếp này cũng không sợ làm ngã A Tứ, con bé còn nhỏ lại không có tu vi.
Hách Liên Chẩn chỉ muốn đùa Khương Tự một chút, mấy tháng không gặp tiểu sư muội, nhờ chết mất, kết quả mới bế cục bông nhỏ mềm mại lên, cả người đã chấn động, lập tức phải chịu mấy cú đánh như trời giáng từ các hướng khác nhau.
Tiểu thiếu gia tôn quý của Hách Liên gia thiếu chút nữa đau đến khóc, mẹ ơi, các sư huynh xuống tay thật tàn nhẫn quá đi! Đây là tiết tấu muốn đánh chết hắn chứ chẳng đùa đâu.
Hách Liên Chẩn vội vàng buông tiểu A Tứ xuống, một nửa thân mình bị đông lạnh thành băng, một nửa thân mình bị lửa nóng thiêu đốt, vô cùng hoảng hốt kêu to gọi nhỏ: “Tiểu Hắc.”
Chim Đại Hắc lười biếng mở to mắt, sau đó nuốt trọn ngọn lửa trên người hắn xuống, cuối cùng tiếp tục gục đầu xuống ngủ trên cây.
Bị đông lạnh thành băng lại còn thuật Ngôn Linh cố định tại chỗ - Hách Liên Chẩn đứng im ru, thấy các sư huynh nắm tay tiểu A Tứ vào nhà, trái tim hắn cũng lạnh băng rồi.
“Kiếm tu núi Thanh Vụ?” Mộc Tiêu nhìn tu sĩ tuấn lãng như lửa nóng này, quay sang hỏi thăm, không phải, vừa rồi con chim đen kia nuốt cả ngọn lửa đấy, bọn họ đều không nhìn thấy sao?
Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm vỗ bờ vai cậu, cười nói: “Thất sư huynh của Tiểu A Tứ đấy, đúng rồi tiểu nương tử có chín sư huynh, vài vị còn lại hẳn đều ở quanh phủ Lang Châu, ít ngày nữa cậu liền sẽ nhìn thấy cả thôi.”
Chín người? Tất cả đều lợi hại như vậy? Tiểu thiếu gia Mộc gia lảo đảo một cái rồi ngã ngồi trên cỏ, núi Thanh Vụ rốt cuộc là chỗ nào vầy nè? Bọn họ còn muốn tham gia tông môn tuyển chọn? Này không phải muốn đem các tông môn lớn ở Vân Mộng Thập Bát Châu treo lên đánh một lượt sao?
Trọng Hoa cùng Mặc Khí mang đến tin tức về bí cảnh Lang Hoàn và tông môn tuyển chọn.
“Cánh đồng hoang vu ở phía bắc, Bách Thảo Quỷ Lâm phía tây châu phủ, hồ Tiên Ngũ Sắc trong châu phủ và Tuyết Sơn ngàn dặm ở phía nam, đây là bốn chỗ có khả năng bí cảnh mở ra nhất. Trước mắt Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Bát, Lão Cửu mỗi người canh một chỗ. Một khi bí cảnh có bất cứ động tĩnh gì đều có thể phát hiện trước tiên.” Trọng Hoa mở Mỹ Nhân Phiến ra phe phẩy, cười như không cười nói: “Lâu thì nửa năm, nhanh thì một tháng, bí cảnh Lang Hoàn tất sẽ mở ra.”
Lan Tấn gật đầu: “Tông môn tuyển chọn sẽ để tiểu sư muội tham gia, chúng ta thay phiên đi canh bốn chỗ này.”
“Muội á?” Khương Tự ôm thú Thanh Tuyết Ngọc Kỳ Lân ngồi trên ghế nhỏ mềm mại, đột nhiên bị điểm danh, chớp chớp mắt to, không dám tin, bé đi tham gia tông môn tuyển chọn?
Mọi người thấy biểu tình ngơ ngốc của bé đáng yêu, tức khắc cười nói: “Ừ, muội đi.”
Mặc Khí lạnh lùng nói: “Ta đi Bách Thảo Quỷ Lâm.”
Thiếu niên tái nhợt ốm yếu nói xong, người đã biến mất ở khỏi căn nhà hoa. Mọi người đã thấy nhiều không ai quan tâm.
Bên ngoài căn nhà hoa, Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm gõ cửa: “Các vị đại nhân, ta nơi này có tin tức mới nhất về tông môn tuyển chọn.”
Lan Tấn mở cửa cho Lý Trường Hỉ vào, Mộc Tiêu cũng một lần nữa sửa sang lại tâm tình, lẻn vào theo, ánh mắt nhìn về phía đám kiếm tu núi Thanh Vụ, thậm chí ánh mắt nhìn Khương Tự cũng ẩn ẩn mang theo sự khác thường kèm theo chút gì đó hưng phấn.
Cũng không biết lúc này đây Kiếm Tông sẽ treo những tông môn lớn không ai bì nổi kia lên đánh như thế nào nhỉ, cậu sẽ mỏi mắt chờ mong.
“Mới vừa nhận được tin tức từ châu phủ.” Lý đại nhân cười tủm tỉm bấm pháp quyết để mọi người có thể xem chi tiết quy tắc tông môn tuyển chọn.
“Lần này báo danh lớn lớn bé bé có 18.000 tông môn, tu sĩ cốt linh dưới 100 tuổi tổng có 180.000 người, căn cứ thương nghị trước đó để đưa ra quy tắc. Cụ thể sẽ chọn 1640 người được vào bí cảnh, cho nên cơ bản xem như trăm dặm mới tìm được một. Tông môn phủ Thanh Châu chúng ta báo danh không nhiều lắm, chỉ có hơn 80 tông môn, cạnh tranh không quá kịch liệt. Để tránh kết quả có những châu phủ thực lực yếu kém chiếm nhiều danh ngạch, tông môn tuyển chọn lần này tổng cộng chia thành ba phần, hải tuyển, phục tuyển và khiêu chiến.”
Lý Trường Hỉ hàng năm làm việc ở châu phủ, đối với quy tắc chi tiết quen thuộc nhất, giải thích thông tục dễ hiểu: “Hải tuyển chính là xác định đẳng cấp, khảo hạch đạo thuật, kiếm pháp, pháp khí, y đạo, nhạc lý, thư pháp, chỉ cần tam trong số đó đạt tiêu chuẩn sẽ được vào vòng sau - phục tuyển.”
“Thư pháp còn phải thi? Ai ra ý tưởng này? Vào bí cảnh còn muốn thi cả cầm kỳ thư họa á?” Tiểu thiếu gia Mộc gia nhịn không được cười ha ha nói, thấy đôi mắt phượng của tu sĩ áo tím không có ý tốt nhìn qua, lập tức làm hành động kéo miệng lại.
“Dĩ nhiên thi không phải văn tự thông dụng của Vân Mộng Thập Bát Châu, nghe nói là bí ẩn đến các thế gia cũng không giải được, vô cùng có khả năng là chữ cổ.”
Chữ cổ? Mộc Tiêu hơi dại ra, im lặng như gà. Cậu thật đúng là không biết chữ cổ. Kia chính là văn tự lưu lại từ thời thượng cổ, mỗi một chữ cũng đều ẩn chứa pháp tắc đạo thuật vô thượng. Lần khảo hạch này thật quá độc ác, may mà Mộc gia bọn cậu được cử người vào đợt hai, bằng không chẳng phải muốn mất mặt?
“Cái này đơn giản rồi, ngoại trừ đạo thuật kiếm pháp không thi, những cái khác A Tứ tùy tiện chọn ba môn nào đó là được.” Trọng Hoa lười biếng cười nói, “Đến lúc đó chúng ta thay phiên đưa tiểu sư muội đi thi, pháp khí có ta, y đạo có Lão Tứ, nhạc lý có Lão Ngũ, có điều A Tứ chắc có thể tự mình thi nhạc lý.”
Lý đại nhân cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Hải tuyển không khó, cửa thứ hai phục tuyển lại có chút căng, do tông môn thông qua hải tuyển chịu trách nhiệm, nhiệm vụ cụ thể thế nào, tạm thời còn chưa tuyên bố.
Cửa cuối cùng là trận đấu khiêu chiến, những tông môn bị loại có thể khiêu chiến những tông môn đã thông qua phục tuyển, tỷ thí đạo thuật tu vi, khiêu chiến thành công có thể thay thế vào danh ngạch đối phương, không giới hạn châu phủ.”
Dù sao cũng là vào bí cảnh thám hiểm, có chọn dĩ nhiên cũng sẽ tìm tu sĩ có tu vi cao thâm, đạo thuật mạnh mẽ, như thế mới có khả năng phá cảnh thăng cấp, phi thăng thượng giới.
Cửa cuối cùng này khiến lông mày Lý Trường Hỉ nhíu chặt lại, tin tức đó đối với châu phủ Nam Hoang thực lực yếu đuối thật bất lợi.
Vốn dĩ phủ Thanh Châu bọn gã thoải mái lọt vào tông môn có danh ngạch đi, kết quả lại bày ra trò khiêu chiến, không chừng chỉ còn một hai tông môn có thể vào.
“Cho nên phủ Thanh Châu các người khả năng sẽ rớt mất bảy tám danh ngạch? Ha ha ha, vậy trước đó huynh còn khoác lác với ta rằng châu phủ các người xếp hạng đứng thứ 10, có mười danh ngạch tông môn, Vô Tình đạo quân cũng không giúp được gì đấy sao?” Mộc Tiêu vỗ đùi cười ha ha ha nói, thấy không ai phản ứng lại với mình, đành hậm hực ngậm miệng lại.
Lan Tấn trầm ngâm, bàn tay thon dài vuốt ve dọc theo mép bàn, nhàn nhạt nói: “Cửa cuối cùng sẽ để Lão Bát, Lão Cửu đi. Không đả thương tánh mạng người ta là được.”
“Lục sư huynh, ta…ta cũng có thể.” Hách Liên Chẩn kích động giơ tay, chỉ nói thẳng rằng ông đây muốn đánh những tu sĩ đó đến kêu cha gọi mẹ.
Lan Tấn nhìn bộ dạng đắc ý tận trời kia của hắn, nhíu mày không nói gì. Tham gia tông môn tuyển chọn đã vô cùng “huênh hoang” rồi, nếu còn đem tông môn ở Vân Mộng Thập Bát Châu đánh đến răng rơi đầy đất, sau này vào bí cảnh Lang Hoàn, đám tu sĩ của những tông môn đó liên hợp chống lại bọn hắn cũng sẽ khá đau đầu.
“Chuyện này sau lại nói. A Tứ, có sợ tông môn tuyển chọn không?”
Khương Tự ôm bé cún trong lòng, mắt trăng non nháy nháy, nói: “Không sợ.”
“Các vị đại nhân không cần lo lắng, hải tuyển cũng không nguy hiểm, phục tuyển các vị mang tiểu nương tử tham gia cũng sẽ không có nguy hiểm, còn khiêu chiến thì tiểu nương tử vẫn không nên tham gia tốt hơn. Khiêu chiến đao kiếm không có mắt, có điều cũng có quy định thêm vào, thí dụ như có thể nhờ giúp đỡ hoặc đối phương tự nguyện xuống đài đều được cho qua. Mỗi tội như vậy trả linh bích cùng pháp bảo khá tốn kém.” Lý đại nhân cười nói.
Thi trượt nếu không phải thực lực yếu kém thì cũng là vận khí chẳng ra sao.
Khương Tự vừa nghe quy tắc này đã rất thổn thức, quả nhiên mở cửa sau chói lọi cho những thế gia tu tiên quyền thế. Giới tu tiên vốn có tài nguyên hữu hạn, mọi người phải cùng nhau tranh đoạt, sự tàn khốc không phải chỉ một chút.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, tuyến đường ngoài mười dặm châu phủ đã được khơi thông, các tu sĩ thi nhau lên đường vào phủ Lang Châu.
Người của Vô Cực Tông và Linh gia - phủ trung Châu vẫn mãi không đi. Buổi sáng khi Khương Tự mang theo Tuyết Đoàn Tử ra ngoài đi bộ đã thấy Hải Lam Châu và Linh Sanh một người ôm một bó linh hoa cực phẩm, người khác tay cầm trang sức châu ngọc xinh đẹp đang chờ bé.
Khương Tự ngó ngó bó hoa rồi lại nhìn nhìn trang sức châu ngọc, tức khắc cảm thấy có sư huynh là một nam tu tuấn tú xinh đẹp thực có hời.
“Tiểu A Tứ, Đại sư huynh muội có đạo lữ chưa?” Linh Sanh hỏi trực tiếp, cách khăn che mặt cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mênh mông bốn phương của nàng ấy. Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
Bạn cần đăng nhập để bình luận