Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 39: Lau Mắt Mà Nhìn

Khương Tự gần đây khiến núi Thanh Vụ bỗng chốc sôi trào.
Trận chiến ở Tây Sơn, tiếng Long Điệt truyền đến cả núi Thanh Vụ, Lan Tấn bị nội thương, công lực đến bây giờ chỉ khôi phục được năm thành. Mặc Khí cuối cùng phải mở mắt Luân Hồi đánh chết Long Điệt, hai mắt đã mù hoàn toàn, hơn nữa ngày đêm phải chịu đủ tra tấn.
Ác chiến như thế không thể không nhắc tới công thần, vậy mà lại là Khương Tự, một khúc Trấn Ma độ hóa ngàn vạn linh hồn tu sĩ uổng mạng, hơn nữa còn trợ giúp hai người đánh chết Long Điệt.
Về sau mang tiểu Khương Tự ra ngoài làm nhiệm vụ không phải làm ít công to à? Thứ tà ám cùng yêu ma nào không sợ bé? Mỗi tội thật biết đoạt điểm thiện ác, Lan Tấn được 400 điểm, Mặc Khí được 80 điểm, bé một mình được đến mấy ngàn điểm thiện ác!
Này không phải con gái ruột của Thiên Đạo, đây là kẻ thù của Thiên Đạo mới đúng!
Khương Tự một đường ngồi chim lớn màu đen bay đến đại điện tông môn phát hiện con chim này trừ bỏ không chớp mắt, lông chim kỳ thật rất mềm mại, ngồi lên như ngồi trên bếp lò vậy, cả người ấm áp, nếu mùa đông ôm chim lớn màu đen ngủ chắc bé sẽ bao không giờ sợ rét lạnh nữa.
“Thất sư huynh, muội còn muốn lên núi đi hái hoa cỏ cơ, huynh dẫn muội tới nơi này làm gì?” Khương Tự nhìn cửa chính đại điện Kiếm Tông, ôm chặt giỏ tre của mình.
“Hái hoa ngắt cỏ cái gì, nhiệm vụ Tây Sơn kết thúc cũng nên mang nhóc cẩn thận làm quen tình huống sư môn một chút. Mọi người đều ở bên trong chờ nhóc đấy.” Hách Liên Chẩn cong mắt hướng Khương Tự chớp chớp, nói thêm: “Nhớ rõ đòi gặp mặt lễ!”
Lễ gặp mặt? Khương Tự nhớ tới chuyện hắn mạnh mẽ nhét cho bé lông chim Tiểu Hắc, đồ của tu sĩ bé không dùng tới, so ra thì hoa cỏ vẫn đáng yêu hơn.
Trừ bỏ trông hơi cũ kỹ, chủ điện không được tu sửa, Kiếm Tông vẫn coi như vô cùng khí phái, Khương Tự ngửa đầu nhỏ nhìn nhìn đá cẩm thạch trắng điêu khắc cửa điện, đi theo Hách Liên Chẩn vào: “Lục sư huynh đâu? Muội tỉnh lại đã không thấy huynh ấy.”
“Lão Lục đi Đệ Nhất phong chữa thương.” Trong chủ điện rộng mở sáng ngời, Trọng Hoa lười biếng tươi cười bừa bãi.
Khương Tự nhìn lại, lúc này mới thấy chủ điện vô cùng thoáng đãng sáng sủa, mười sáu chiếc đèn đồng cổ họa tiết hoa vờn quanh, tám cây cột đá cẩm thạch trắng điêu khắc hình dị thú vờn mây trấn trạch, trên chủ điện có bố trí chủ tọa, bích hoạ điêu khắc hình vẽ Vân Mộng Thập Bát Châu, chủ tọa không có người ngồi.
Tam sư huynh Trọng Hoa ngồi ghế thứ ba bên tay trái. Nhị sư huynh Mặc Khí ngồi ghế phía trên bên tay phải, ngoài ra ghế ngồi thứ tám, thứ chín còn có hai tu sĩ trẻ bé tuổi chưa từng gặp.
Một người áo gấm màu lá phong tuấn dật xuất trần, thấy Khương Tự nhìn qua, hắn hơi hơi mỉm cười, vô cùng hòa khí.
Một người khác mặc đồ màu trắng ngà sợi đay, chân đi giày rơm, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, lạnh tới mức sàn nhà dưới chân cũng kết một tầng băng sương.
Khương Tự đoán đây đại khái chính là Bát sư huynh cùng Cửu sư huynh của bé.
“Lão Tứ cùng Lão Ngũ hàng năm vân du bên ngoài, có điều bọn huynh đã thông báo cho họ. Họ còn gửi trạm dịch đưa lễ vật tới, vẫn là huynh xuống núi đi trạm dịch lấy được đấy.” Hách Liên Chẩn cười lớn thu chim Tiểu Hắc, tùy tiện ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Khương Tự thấy mọi người nhìn qua, hành lễ nói: “Gặp qua các vị sư huynh.”
Biểu tình năm người khác nhau nhìn nhóc con trong điện. Nếu không phải chính tai nghe được, bọn hắn đến bây giờ cũng không dám tin Khương Tự có thể đàn khúc Trấn Ma, hơn nữa còn ở Tây Sơn góp nhặt một phát hơn 5000 điểm thiện ác.
So sánh với Mặc Khí chỉ góp nhặt 80 điểm thiện ác, việc này có thể làm cho bọn hắn cười suốt một năm. Quả nhiên người không được Thiên Đạo chào đón, điểm thiện ác cũng thu thập không nổi.
Hơn 5000 điểm thiện ác là khái niệm gì, đại khái hơn nửa số điểm thiện ác bọn hắn những năm gần đây thu được! Bằng điểm này cũng đủ khiến bọn hắn lau mắt mà nhìn. .
“Lại đây ngồi.” Mọi người không nói chuyện, Trọng Hoa híp mắt cười khanh khách đứng dậy chỉ vào ghế ngồi hoa lệ dành riêng cho mình, cười nói: “Nghe nói muội dùng Mỹ Nhân Phiến bắn ra tiếng đàn? Cây quạt này vốn chính là một cây đàn cổ ta tự chế tạo, không sợ nước lửa, muội có thể khiến nó hiện ra nguyên thân cũng rất không tồi rồi.”
“Còn phải cảm ơn Tam sư huynh tặng muội cây quạt này.” Khương Tự gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
“A Tứ!” Khi nói chuyện, chỉ thấy Lan Tấn khoan thai tới muộn, áo xanh lỗi lạc, vừa vào điện đã khiến toàn bộ đại điện tràn đầy hơi thở mùa xuân, chỉ khoảng nửa khắc xuân về hoa nở, trên mặt đất băng sương đều bị hòa tan.
“Lục sư huynh.” Mắt trăng non của Khương Tự sáng ngời, cười ngọt chạy lên.
Lan Tấn nắm tay nhỏ của bé, mang bé ngồi vào ghế thứ sáu.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong điện vô cùng quỷ dị, nụ cười khóe môi Trọng Hoa biến mất. Thiếu niên tái nhợt ốm yếu kịch liệt khụ một tiếng. Hách Liên Chẩn hừ lạnh một hơi, mệt hắn còn cố ý đi Lục phong đón nhóc con này, còn cố ý cho nhóc ngồi lên tọa kỵ của mình, sói con mắt trắng, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi Lan Tấn.
(*)Sói mắt trắng – Bạch nhãn lang: ám chỉ những kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Khi đã nhận được lợi ích hoặc sự giúp đỡ của người khác sẽ cắn ngược lại, lấy ân báo oán.
Đến cả Bát phong cùng Cửu phong sắc mặt cũng vô cùng quái dị.
Lan Tấn người này, trong đám thế gia danh tiếng luôn cực tốt, 100 người thì không có một ai nói hắn không tốt, ngay cả bọn họ dù cho lập trường không giống nhau cũng ít nhiều ghen đến đau xót, tu Sinh chi đạo quả nhiên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Bọn họ làm mất tiên cơ, sợ là địa vị so không được với Lan Tấn ở trong lòng tiểu Khương Tự.
Ai có thể ngờ được một người phàm nuôi dưới chân núi Thanh Vụ, tám gậy tre cũng đánh không đến bị Lan Tấn mang về núi Thanh Vụ lại trở thành tiểu sư muội của bọn hắn, mà tiểu sư muội này cố tình còn có thể đàn được khúc Trấn Ma.
Thế gian này có thể đàn khúc Trấn Ma trước mắt chỉ có duy nhất một người Khương Tự.
“Đại sư huynh gần đây thanh tu, ủy thác ta chịu trách nhiệm tháng này.” Lan Tấn đứng dậy, vô cùng dịu dàng khéo léo nhìn thoáng qua tiểu Khương Tự, khóe môi hơi hơi giơ lên: “Làm người chịu trách nhiệm tháng này, ta sẽ chủ yếu sẽ mang A Tứ nhận thức một chút các vị sư huynh, hiểu biết một chút việc hằng ngày ở Kiếm Tông.”
“Đây là phong chủ Nhị phong, Mặc Khí.” Lan Tấn nắm tay Khương Tự tiến lên từ từ giới thiệu.
“Nhị sư huynh.”
Mặc Khí thay một bộ đồ, miếng vải đen che mắt như cũ, khuôn mặt tái nhợt, mang theo vài phần ửng hồng do ốm yếu, có vẻ đẹp yêu dị. Thiếu niên lạnh lùng gật gật đầu, lấy ra một túi đồ ném cho Khương Tự.
Khương Tự vội vàng tiếp được, suýt nữa rớt xuống chân rồi, nặng trĩu, phát ra tiếng vang thanh thúy của ngọc bích.
Đây là một túi ngọc bích? Khương Tự ngọt ngào cười, vui mừng nói: “Cảm ơn Nhị sư huynh.”
Đưa cái gì không bằng đưa tiền! Nhị sư huynh rất biết điều!
Mặc Khí khụ một tiếng, không nói chuyện.
Thứ hai là Tam sư huynh Trọng Hoa.
“Mỹ Nhân Phiến cho muội chơi, nếu nó giờ biến thành cầm huyền, Tam sư huynh lại cho muội một món khác.” Tu sĩ áo đỏ tuấn mỹ tà tứ cười bừa bãi, lấy ra một cây trâm cài ngọc hoa sen, trâm cài kia điêu khắc hoa sen phức tạp tuyệt mỹ, phía dưới còn rủ xuống một loạt ngọc lục lạc màu tím giống như châu ngọc rơi thanh thúy dễ nghe, đẹp lại bắt tai.
“Tuy tiểu A Tứ còn nhỏ nhưng dù sao cũng là nữ lang, chỉnh tề một chút cũng là mỹ nhân đấy.” Trọng Hoa đem trâm cài gắn lên cho bé, chỉ thấy hoa sen nở rộ đẹp không sao tả xiết: “Chỉ là một món trang sức, không phải pháp bảo, cứ yên tâm nhận lấy.”
Khương Tự thấy vật phẩm trang sức này thực đẹp, vui mừng nhận lấy.
Lan Tấn lướt qua tới chỗ Hách Liên Chẩn.
“Huynh lại không có thứ tốt cho nhóc.” Hách Liên Chẩn banh mặt, sau đó lại từ vòng trữ vật như ảo thuật lấy ra một chồng thoại bản thật dày, sảng khoái cười nói: “Ha ha ha, sư huynh lừa nhóc thôi!!! Nhóc chính là tiểu sư muội duy nhất suốt nhiều năm như vậy cơ mà. Đây là thoại bản bán chạy nhất phủ Thanh Châu. Sư huynh mua tất về cho nhóc, lúc nào nhàm chán mở ra đọc là có thể xem như chúng đang hát tuồng.” Cảm ơn các bạn Perly và group Chín sư huynhcùng nhau góp tiền bạc và công sức cho bộ TUI CÓ CHÍN SƯ HUYNH TIÊN PHONG ĐẠO CỐT.
“Huynh lại không có thứ tốt cho nhóc.” Hách Liên Chẩn banh mặt, sau đó lại từ vòng trữ vật như ảo thuật lấy ra một chồng thoại bản thật dày, sảng khoái cười nói: “Ha ha ha, sư huynh lừa nhóc thôi!!! Nhóc chính là tiểu sư muội duy nhất suốt nhiều năm như vậy cơ mà. Đây là thoại bản bán chạy nhất phủ Thanh Châu. Sư huynh mua tất về cho nhóc, lúc nào nhàm chán mở ra đọc là có thể xem như chúng đang hát tuồng.”
Hách Liên Chẩn hưng phấn mở ra một quyển thoại bản, trước mắt Khương Tự liền xuất hiện bóng người hát hí khúc, chỉ thấy bóng nhỏ thê thê thảm thảm thiết thiết xướng lên: “Xuân hoa thu nguyệt, ca vũ sân khấu…… Lang quân, tim như sắt.”
Mọi người vẻ mặt đen sì, Hách Liên Chẩn sợ tới mức vội đem thoại bản khép lại: “Đổi một quyển, đổi một quyển.”
Khương Tự thấy hắn mua rất nhiều, hơn nữa loại thoại bản này cực kỳ mới lạ, cũng vui vẻ nhận lấy, còn việc kịch xướng về nam giới, bé sớm đã biết, cũng không để ý, ngược lại cho rằng xướng rất đúng.
“Đây là phong chủ Bát phong - Thu Tác Trần, tu Nhân Quả chi đạo.” Lan Tấn giới thiệu nói.
Nhân Quả chi đạo? Khương Tự hơi hơi giật mình, phát hiện đám sư huynh mỗi người tu đạo đều khác nhau, đạo Luân Hồi, thuật Niết Bàn, Sinh chi đạo, Xích Dương thuật, đạo Nhân Quả? Không biết Cửu sư huynh tu đạo gì?
“Lão Cửu tu Tử chi đạo, tiểu sư muội, nhóc ngàn vạn đừng chơi cùng hắn, bằng không không cẩn thận một cái người cũng mất.” Hách Liên Chẩn hướng về phía bé chớp mắt cười nói.
“Đây là phong chủ Cửu phong Tiêu Tích U. Tu hành Tử chi đạo, thích nhất đem sống biến thành chết, trước mắt còn không thể đem chết biến thành sống.” Lan Tấn mỉm cười bổ đao.
Tiêu Tích U áo trắng giày rơm bị xa lánh híp mắt, cười lạnh nói: “Ta khinh thường cùng mấy người luận đạo.”
“Bát sư huynh, Cửu sư huynh.” Khương Tự quy quy củ củ hành lễ.
“Tiểu sư muội, đây là lễ gặp mặt của Bát sư huynh. Huynh ở Bát phong gieo trồng chút thảo dược và cây ăn quả, hoa cỏ cam lộ cũng có. Tiểu sư muội không có việc gì có thể tới chỗ huynh chơi.” Thu Tác Trần vô cùng hiền lành lấy ra một túi cẩm đưa cho Khương Tự.
Khương Tự lấy ra, chỉ thấy là một bộ bao tay mỏng như cánh ve, bao tay kia trong suốt, đeo vào mát lạnh còn mơ hồ thấy ánh sáng trắng nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
“Thế gian hoa cỏ đều có linh, càng cấp bậc cao linh thực càng khó hái, muội không có tu vi, bao tay này trợ giúp muội thu thập linh thực cao cấp không bị tổn hại.” Thu Tác Trần mỉm cười nói.
Từ Khương Tự ở ngoài điện nói chuyện cùng Hách Liên Chẩn, hắn liền ý thức được vị tiểu sư muội này là người vô cùng ham thích với hoa cỏ. Bé không thể tu luyện, chỉ có thể thu thập linh hoa linh thảo dưới cấp hai. Bao tay này là đồ trân quý nhất của hắn, đưa cho bé, hy vọng có thể xoát chút hảo cảm.
Khương Tự kinh hỉ nâng mắt hướng Thu Tác Trần cảm ơn: “Cảm ơn Bát sư huynh.”
Đây đúng là đồ trước mắt bé cần nhất.
Thấy tiểu Khương Tự tựa như thích lễ vật của Lão Bát nhất, mấy người lạnh lùng còn lại nhìn thoáng qua Lão Bát, đồ cún này, tâm nhãn thật đúng là nhiều!
“Lão Bát, huynh đưa đồ quý trọng như vậy thành ra ta có vẻ keo kiệt.” Tiêu Tích U nói, khô khốc lấy ra lễ vật mình chuẩn bị —— một con bướm màu đen.
“Đây là Hồ Điệp phi hành có thể làm tọa kỵ, dùng được năm lần.”
“Lão Cửu, con bướm này của đệ cũng quá xấu ha.” Hách Liên Chẩn ha ha cười nói: “Không bằng chim Đại Hắc uy phong của ta.”
“Đa tạ Cửu sư huynh.” Khương Tự cũng vô cùng vui mừng, không nghĩ tới lại có thể thu được nhiều lễ vật như vậy. Trước đó ngoài Lan Tấn, các sư huynh đều không xem trọng bé.
“Được rồi, Lão Tứ Lão Ngũ không ở núi Thanh Vụ, ngày sau lại nói. Kiếm Tông đều tự thanh tu, trưởng bối trong sư môn trừ Thất sư thúc, phần lớn vân du bên ngoài, A Tứ, sau này mùng 7 mỗi tháng muội tới tham gia tụ họp là được. Lúc khác tự mình sắp xếp. Có gì không hiểu có thể tùy ý thỉnh giáo các vị sư huynh.” Lan Tấn cười ngâm ngâm nói.
“Vâng ạ.” Khương Tự nghe, vừa không phải vẩy nước quét nhà vừa không cần đi học đường, bé vô cùng vui mừng. Vậy bé có thêm thời gian luyện cánh hoa thành dịch tinh túy rồi.
“Lão Lục, vết thương cũ của Đại sư huynh còn chưa khỏi hẳn sao? Nhiều năm như vậy chưa ra khỏi Đệ Nhất phong, hay là tẩu hỏa nhập ma rồi?” Trọng Hoa đột nhiên mở miệng, cười như không cười hỏi.
Biểu tình mọi người đột nhiên quỷ dị lên.
Tính thử thì Đại sư huynh xác thật đã có vài năm không ra khỏi Đệ Nhất phong. Từ khi bọn hắn lục tục vào phủ Thanh Châu, bái nhập môn hạ Kiếm Tông, Nguyệt Li mười năm có thể ra một lần đã coi như nhiều.
Trong chín phong ở Thanh Vụ, mọi người đều có lập trường khác nhau. Trước khi cơ duyên lớn kia đến, miễn miễn cưỡng cưỡng duy trì hài hòa mặt ngoài, trừ Lão Tứ Lão Ngũ tới đây thể nghiệm sinh hoạt, ai mà không một lòng tính toán tương lai, các loại ý định khác nhau? Kể cả lão Thất cả ngày tùy tiện cũng có mục đích rõ ràng.
Bọn hắn gọi nhau là sư huynh đệ, kỳ thật cũng chẳng khác gì đối thủ! Trừ Lan Tấn đứng về Đệ Nhất phong ra.
Lan Tấn đối với rất nhiều suy đoán mặt không đổi sắc, hiền lành mỉm cười: “Nếu các vị quan tâm vết thương cũ của Đại sư huynh thì có thể lên Đệ Nhất phong thăm.”
Sắc mặt mọi người hơi trầm xuống, bọn hắn nếu dám đi thăm còn phải hỏi tên này?
“Nếu không có việc gì, tụ họp tháng này giải tán thôi.” Lan Tấn hướng Khương Tự duỗi tay, cười ngâm ngâm nắm tay tiểu sư muội về Lục phong.
Khương Tự ra khỏi chủ điện Kiếm Tông đã lôi kéo tay lớn ấm áp của Lan Tấn, cong mắt lặng lẽ hỏi: “Các sư huynh vì sao đột nhiên đối với muội tốt như vậy?”
Từng có vết xe đổ, nội tâm Khương Tự đối với chuyện thình lình xảy ra luôn rất cảnh giác. Bé từng thấy ánh mắt Cố Kỳ Châu cùng nữ tu nhìn mình, thương hại lại lãnh khốc mang cảm giác về sự ưu việt như thể đứng trên cao nhìn xuống, phảng phất muốn bé sinh thì sinh, muốn bé chết thì chết!
Các sư huynh núi Thanh Vụ trước đó căn bản không thừa nhận thân phận của bé, sao khi từ Tây Sơn về, mọi người tựa như đều thay đổi?
“Bởi vì muội góp nhặt rất nhiều điểm thiện ác sao?” Tiểu đế cơ ngẩng đầu như suy tư hỏi. Thu thập điểm thiện ác giống như thật đỉnh đó!
Lan Tấn kinh ngạc với sự mẫn cảm của bé, vuốt đầu lông xù xù nho nhỏ, cười nói: “Cũng phải mà cũng không phải. Bởi vì A Tứ là tiểu sư muội đáng yêu nên mọi người muốn đối tốt với muội.”
Tiểu Khương Tự xuất hiện ở Kiếm Tông núi Thanh Vụ là một chuyện ngoài ý muốn. Bé có thể đàn khúc Trấn Ma càng là chuyện cực kỳ ngoài ý muốn. Giờ Lan Tấn ẩn ẩn nhận ra đây có thể là ý trời, những người khác cũng ý thức được, một người phàm có thể tới trước mặt bọn hắn, tuyệt không phải người phàm chân chính.
Khương Tự được khen, dái tai ửng đỏ, lôi kéo tay lớn của Lan Tấn, cười khanh khách nói: “Lục sư huynh cũng là sư huynh tốt nhất trên đời này.”
Khóe mắt Lan Tấn nâng lên, tươi cười đầy mặt, hoa trên núi Thanh Vụ đều nở rực rỡ hơn chút.
*
Một đường đi Tây Sơn, Khương Tự thắng lợi trở về, không chỉ có được các sư huynh thừa nhận mà còn chân chính dung nhập vào Kiếm Tông, phủ Thanh Châu bên kia Lý Trường Hỉ cũng đưa lệnh bài Huyền Sửtới.
Lý Trường Hỉ lần đầu tiên tới núi Thanh Vụ, kích động đến cả đêm không ngủ nổi.
Núi Thanh Vụ có mê trận, Kiếm Tông lại phong bế sơn môn, tu sĩ tầm thường căn bản không lên được. Lúc này vẫn nhờ phúc tiểu nương tử Khương Tự, gã mới có thể đi một chuyến này.
Lý đại nhân một đường ngự kiếm, sướng lâng lâng ngắm phong cảnh núi Thanh Vụ, chỉ thấy sương mù trong chín phong bao quanh núi non tú lệ. Mỗi phong cho người ta cảm giác không giống nhau, giống như Cửu phong đất đen bạc màu, Bát phong núi rộng mênh mông, Thất phong ánh vàng rực rỡ có thể chọc mù mắt, còn có Lục phong xanh như phỉ thúy.
Lý Trường Hỉ lại muốn tới phía trước xem tiếp thì bỗng nhiên một đạo sấm sét từ Tam phong đánh qua làm gã sợ tới mức vội vàng bấm pháp quyết, cuối cùng phải dừng ở Lục phong, khó khăn lắm mới tránh thoát tia sét kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận