Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 365: Dẫn Hồn Nhập Vực

“Tiểu sư muội có phải đã rất lâu không lên tiếng không?”
“A Tứ?”
Sắc mặt mọi người đột ngột thay đổi, chỉ thấy Khương Tự không biết từ khi nào đã nhắm hai mắt lại, rõ ràng vẫn giữ bộ dạng mỉm cười, mỗi tội cả người đã rơi vào trạng thái mất hồn.
“Dẫn hồn nhập vực!” Sắc mặt Nguyệt Li lạnh băng, chàng duỗi tay đè lại giữa mày Khương Tự, gằn từng chữ một nói: “Mặc Khí, tìm vị trí kẻ đó.”
Mặc Khí không chút nghĩ ngợi rút kiếm Phần Thiên ra, tức khắc toàn bộ sát khí trên Sát Sơn đều bị sát khí của kiếm Phần Thiên hút lại, hình thành một trận gió lốc sát khí xông thẳng tận trời.
Đám người Thần nữ Cô Xạ ở Linh Sơn nhìn động tĩnh thật lớn cách đó không xa, vội vàng ngó qua.
Huyền Tảo nhướng mày: “Là kiếm Phần Thiên, đám người Mặc Khí nhất định đã gặp phiền toái lớn nên mới phải rút kiếm Phần Thiên ra!”
Tiên tử Liễm Diễm quyến rũ hướng tới Cô Xạ cười nói: “Tỷ tỷ không đi xem sao? Nơi đây chính là chỗ của cửu cảnh Thánh Hiền, hung hiểm vô cùng, nếu Thiếu chủ Nguyệt phủ xảy ra chuyện, hối hận không còn kịp nữa đâu đấy.”
Nàng ta ngứa mắt nhất chính là Cô Xạ rõ ràng thích Nguyệt Li nhưng lại bày ra dáng vẻ thần nữ cao cao không thể chạm đến, đằng sau lại có cả một đám tu sĩ thất cảnh bát cảnh anh tuấn theo đuôi. Đúng là nàng ta cũng thích có một đám nam tu tuấn tú như vậy theo sau nhưng nàng ta luôn thể hiện rõ chứ không giống như Cô Xạ cả ngày giả bộ bông sen trắng thánh khiết.
Tân Diễm nhìn động tĩnh bên kia, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Nếu sư tổ lúc này có thể chơi chết mấy người thừa kế từ những thế gia kia, vậy thế cục của Cửu Châu sẽ phải đổi, chỉ tiếc Lan Tấn không tới, nếu không Lan gia Đông Châu dù có Lan Lăng lão nhân tọa trấn, không có người thừa kế ưu tú chỉ sợ ngày suy tàn cũng sắp đến.
Cô Xạ không dao động, ưu nhã đáp lời: “Có đám người Trưởng lão Lục Thâm và Lan Lăng lão nhân ở đó, bọn họ tất nhiên sẽ bình yên vô sự.”
Mọi người gật đầu, cũng phải, trên núi này có đến bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền cơ mà, họ vẫn nên nhanh nhanh chóng chóng thu thập thiên tài địa bảo ở đây thì hơn. Nếu không chờ đến khi đám tu sĩ phía sau có thể đột phá, đi qua lá chắn tiên phong bước vào núi tiên thì chỗ này sẽ chật kín toàn người là người mất.
Tiên tử Liễm Diễm thấy một kích không thể đả động người kia, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi tự đi thu thập linh hoa linh thảo.
*
Chỗ Khương Tự bên này, Mặc Khí quấy sát khí khắp núi nhằm tìm kiếm cửu cảnh Thánh Hiền giấu trong sát khí.
Nguyệt Li và Trọng Hoa đều thi triển đạo thuật tìm kiếm hồn phách Khương Tự bị nhốt.
“Lão Thất, mi hộ pháp cho chúng ta, ta và Nguyệt Li sẽ mang tiểu A Tứ về.”
Sắc mặt Hách Liên Chẩn lập tức trắng bệch, thất thanh kêu lên: “Các huynh muốn chủ động tiến vào trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền? Này chẳng phải đã trúng quỷ kế của đối phương?”
Hách Liên Chẩn không tưởng tượng ra được có kẻ nào muốn giết Khương Tự, tiểu sư muội mới phi thăng không bao lâu, người còn chưa quen hết, số người ở Cửu Châu biết nàng đã ít lại càng ít, kẻ này là người nơi nào mà lại hướng về phía tiểu sư muội?
Đây rõ ràng hướng về phía bọn hắn mới đúng!
Người nọ thấy tiểu sư muội có tu vi thấp, lúc này mới bày ra thiên la địa võng dẫn hồn nhập vực, vây khốn tiểu sư muội, coi đó là mồi câu để câu cả đám 'cá' bọn hắn!
Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, còn may tên này không ngốc đến mức không thuốc nào chữa được!
Nguyệt Li đã nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm nơi hồn phách Khương Tự đang ở, chuẩn bị cùng đám người Mặc Khí trong ứng ngoài hợp, chỉ cần ở đây có động tĩnh đủ lớn, Thính Đạo Sơn Nhân và Lan Lăng lão nhân tất sẽ không ngồi yên coi như không nhìn thấy.
Lại nói đến Khương Tự đang bị nhốt trong vực của cửu cảnh Thánh Hiền, sau khi ngăn cản phệ hồn long chân màu đen kia, nàng mới phát hiện ra sương mù vốn dĩ tỏa khắp nơi biến đâu mất, nay nàng lại xuất hiện trong một dãy núi màu đen cực lớn.
Dãy núi kia uốn lượn phập phồng tựa như một con rồng đang bay, mỗi thời mỗi khác lại biến hóa nhằm vây khốn nàng, trong đó còn ẩn chứa sát khí vô hạn. Từ khi tu hành tới nay, đây là lần đầu tiên Khương Tự gặp phải nguy cơ sống chết lớn như vậy, vực của Cửu cảnh Thánh Hiền là nơi có sát khí mạnh nhất thượng giới.
Chuôi phất trần của Lan Lăng lão nhân vẫn không rời đi mà ở phía trên không trung của dãy núi đen như thể đang tìm kiếm sơ hở để vào trong vực.
“Lan Lăng lão nhân, ngươi một bó tuổi như vậy còn phải vì tiểu bối không biết tên này chém giết với ta? Không sợ hôm nay ngã xuống tại nơi đây sao?” Giọng nói lãnh khốc kia tiếp tục vang lên.
Giọng nói già nua của Lan Lăng lão nhân từ từ truyền đến: “Tiềm Long Tôn giả, hai ta đều là người đã dẫm nửa bước chân vào đất vàng, tội gì còn khó xử tiểu bối? Bé gái này là người Lan gia ta muốn bảo vệ.”
“Hừ, vậy đắc tội.” Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận