Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 661: Đều Biến Mất

Lan Tấn nhàn nhạt giải thích: “Ta nhờ Sơn Chủ Cô Xạ ở lại đấy, A Tứ cũng nên làm quen với một vài nữ tu tốt, đâu thể lúc nào cũng chỉ đi theo rồi chơi với chín nam tu chúng ta được.”
“Nam tu chúng ta thì làm sao? Từ nhỏ đến lớn chúng ta chính là như vậy chăm muội ấy lớn, huynh đừng có kỳ thị giới tính, gà trống nuôi con cũng rất tốt.” Úy Hành cười phong lưu: “Chẳng qua con gái trưởng thành, nghĩ đến sau này muội ấy sẽ xuất giá, ta đã thấy vô cùng khó chịu.”
Hách Liên Chẩn bị ngụm rượu làm sặc, động tác trên tay Lan Tấn và Mặc Khí cũng hơi hơi cứng lại, hiện trường tức khắc đông lạnh.
“Sao lại thế này? Các người có phải có việc gì gạt ta không?” Trọng Hoa cười như không cười xách cổ Hách Liên Chẩn điểm danh: “Lão Thất, mi tới nói.”
“Ta không nói, ta nói thì mạng liền không còn.” Hách Liên Chẩn như gà con mổ thóc lắc đầu liên tục: “Huynh để Lão Nhị nói đi.”
Già Nam và Thu Tác Trần thấy thế không khỏi nhướng mày, á à, thật có chuyện gạt bọn hắn này.
Sắc mặt Mặc Khí lạnh lùng, y ôm vai nhìn Nguyệt Li.
Mọi người tức khắc động tác đồng loạt nhìn về phía Nguyệt Li.
Nguyệt Li nhăn lại mày lại, mùi rượu trong viện tan đi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay cũng phóng túng đủ rồi, tan đi.”
“Ta còn chưa uống đủ đâu.” Hách Liên Chẩn nói thầm, hai mắt sáng ngời: “Nếu không chúng ta đi Động Thiên Phúc Địa Lão Nhị thuê uống tiếp đi.”
“Không đi.” Tiêu Tích U lạnh lùng mở miệng, một chiêu đúng trọng tâm hỏi thẳng: “Nguyệt Li, chuyện huynh và tiểu sư muội là thế nào?”
Thật sự khinh bọn hắn mắt mù đấy à?
Lan Tấn giữ Cô Xạ lại rõ ràng là sợ tiểu sư muội không tiếng động cứ thế rời khỏi. Còn về Nguyệt Li kia, cả đêm căn bản không nhắc qua A Tứ lần nào. Tất cả đều chỉ ra có vấn đề rõ ràng.
Hách Liên Chẩn âm thầm dựng ngón cái với Lão Cửu. Lão Cửu này thật đáng mặt nam nhân, lại còn dám ra mặt hỏi thẳng Nguyệt Li. Nguyệt Li bây giờ có tu vi Bán Thần cảnh đấy!
Hắn với Mặc Khí đã từng thử liên thủ với nhau, ai ngờ thực lực chênh lệch quá lớn. Quả nhiên một cảnh giới chính là chênh lệch giữa trời với đất.
“Không sao, chỉ là có chút hiểu lầm.” Nguyệt Li đứng dậy, tay áo mang ánh trăng phất qua gốc cây, mặt mày lạnh nhạt nói lần nữa: “Đêm đã khuya, tan đi.”
“Đừng nha, cả đêm huynh đã đuổi bọn ta hai lần, đây là lo bọn ta ở lại tìm tiểu sư muội sao?” Trọng Hoa lười biếng cười: “Sau này ai đuổi ai còn chưa biết đâu.”
Sắc mặt Nguyệt Li lạnh lùng, chàng không nói một lời đi thẳng vào phòng. Sau khi vào trong, chàng mới ý thức được đêm nay có nữ tu khác ngủ lại. Chàng cũng không tiện tiếp tục ở lại nơi này.
Khuôn mặt tuấn tú của chàng ngay lập tức tối sầm lại, đầu ngón tay bắn ra một tia nguyệt quang bao phủ toàn bộ viện nhỏ lại, tiếp đó người đã biến mất khỏi phòng.
Hách Liên Chẩn thăm dò: “Đi rồi?”
Mặc Khí tay ôm ngực, lạnh lùng nói: “Không đi, mi ngẩng đầu là có thể thấy đấy.”
“Huynh nói cái này?” Hách Liên Chẩn chỉ chỉ vầng trăng lạnh băng trên nóc nhà, thấy tên này gật đầu thì giật mình một cái.
Thật đáng sợ, quá ư đáng sợ!
Bảo sao tiểu sư muội muốn chia tay với huynh ấy, chỗ nào có ánh trăng thì sẽ có Nguyệt Li, vậy sau này làm sao chạy ra ngoài chơi được nữa.
“Đều tan đi, ta ra ngoài tản bộ cho tỉnh rượu.” Trọng Hoa duỗi người, cho Hách Liên Chẩn một ánh mắt ra dấu, sau đó ra khỏi viện.
“Ta cũng đi tản bộ.”
“Ta đi một chút sẽ về ……”
Không bao lâu sau, người trong viện đều đã đi gần hết, chỉ còn lại Lan Tấn và Mặc Khí.
Lan Tấn bất đắc dĩ hỏi: “Huynh không đi?”
Mặc Khí nhìn về phía căn phòng tầng hai, thấy ánh trăng chiếu vào cửa sổ gỗ, khuôn mặt tuấn mỹ không có lấy một chút biểu tình, hồi lâu y mới khàn khàn nói: “Ta canh giữ cho muội ấy.”
Lan Tấn gật đầu, không nói gì mà trong tâm khảm lại mang chút buồn cười. Mấy năm nay bất kể chuyện trên thế gian có thay đổi như thế nào thì A Tứ với bọn hắn không khác gì vòng tròn đồng tâm. Muội ấy ở nơi nào thì người chín phong của núi Thanh Vụ sẽ ở chỗ đó.
Như thế rất tốt.
“A Tứ, tìm lúc nào rảnh chúng ta về Vân Mộng Thập Bát Châu nhìn một cái đi.” Giọng Lan Tấn réo rắt còn mang theo ý cười, Cửu Châu đã ổn, mọi người không có việc gì, đáng để chúc mừng.
Khương Tự từ cửa sổ thò khuôn mặt nhỏ sáng trong như trăng rằm ra, cười khanh khách đáp: “Được đó, chờ Cửu Châu Thịnh Yến kết thúc đã ạ.”
“Được.” Lan Tấn gật đầu.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, ánh trăng lạnh trên bầu trời dần dần bị mây mù che phủ. Ánh rạng đông buổi sáng sớm xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống dưới. Nguyệt Li bỗng mở bừng mắt, sau khi phát hiện ra toàn bộ thành Yên Vũ vẫn còn đang ở trong trạng thái ngủ say, viện nhỏ cũng yên tĩnh vô cùng, chàng không chút nghĩ ngợi xuất hiện bên trong căn phòng nhỏ.
Trong căn phòng đã trống trơn, không chỉ Khương Tự mà đến cả Cô Xạ cũng đều biến mất.
“Đại sư huynh?” Lan Tấn bừng tỉnh, kinh ngạc lên tiếng: “Sao ta lại ngủ rồi?”
Trong lòng Nguyệt Li trầm xuống, giọng chàng nghẹn cứng: “A Tứ đi rồi.”
Lan Tấn mới bừng tỉnh và Mặc Khí vừa tới đều cứng đờ cả người, tiểu sư muội cuối cùng vẫn giữ tâm thế chán nản rời khỏi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận