Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 677: Hời Cho Lão Ngũ

"Hai người chính là những người đầu tiên ghé thăm đạo quan trong suốt trăm năm gần đây, lại còn cho ta ăn quả ngon nữa." Cậu nhóc đạo sĩ chạy tới, khuôn mặt nhỏ cười đến đỏ bừng, tay túm lấy áo Khương Tự: "Sư phụ nói rồi, phải có qua có lại mới toại lòng nhau."
Cậu nhóc đạo sĩ vừa nói vừa lục lọi bên trong bộ áo bào của mình, cuối cùng cũng móc ra một hạt bồ đề khô quắt đưa cho Khương Tự.
Khương Tự hơi kinh ngạc, đây là hạt giống cây bồ đề?
"Cho tỷ một hạt này, tỷ tỷ, sau này ta có thể đến nhà tỷ tìm tỷ chơi không?" Cậu nhóc đạo sĩ ngửi được mùi hương hoa cỏ dễ chịu trên người nàng, cảm thấy phấn khởi vô cùng. Đây là mùi hương bồ đề thích, giống như nơi thế ngoại tiên cảnh ý.
"Dĩ nhiên có thể, ta sẽ tạo ra một thông đạo ở ngay nơi đây, sau này nhóc có thể trực tiếp tới nhà tỷ tỷ chơi." Khương Tự vui vẻ sờ sờ búi tóc của cậu nhóc đạo sĩ, sau đó tạo ra một thông đạo nối với Kính Hoa giới - một con đường xây dựng bởi hoa cỏ cây cối.
Trên con đường gỗ còn nở ra mấy đóa hoa nhỏ, tươi tắn đáng yêu không nói hết thành lời. Chỉ cần chạm vào con đường gỗ nở hoa sẽ có thể vào được Kính Hoa giới.
Cậu nhóc đạo sĩ 'oa' lên một tiếng, đôi mắt sáng rực, duỗi tay thử sờ sờ con đường gỗ kia, khi cảm nhận khí hỗn độn mênh mông bên trong suýt nữa thì nhảy dựng lên.
"Ta đi chơi đây, tỷ tỷ, thì phải nhớ thường xuyên đến nơi này tim ta chơi đó nha." Cậu nhóc đạo sĩ nói xong liền nhảy nhót nên con đường gỗ rồi trực tiếp tiến vào bên trong Kính Hoa giới.
Thấy cu cậu chạy vào Kính Hoa giới, Nguyệt Li không khỏi nhướng mày: "A Tứ, nếu nhóc bồ đề tinh này gây tai họa cho thế giới hoa cỏ của nàng, về sau muốn đuổi cũng khó lắm đấy."
Khương Tự 'phụt' một cái bật cười: "Sư huynh, cũng chỉ có huynh mới ghét bỏ quả bồ đề vạn năm thành tinh này. Ngũ sư huynh đã phải hao hết cả đời để tìm kiếm Bồ Đề giới kia kìa."
Nguyệt Li thấy nàng tươi cười rực rỡ, nhịn không được duỗi tay chạm chạm vào khuôn mặt nàng, thấp giọng cười nói: "Coi như hời cho Lão Ngũ."
Chỉ tùy tiện đi một chút sau núi Thanh Vụ mà đã để cho chàng tìm được cảnh giới Bồ Đề của Vô Cấu giới, ai mà ngờ được thế giới nhỏ này thực sự tồn tại, chẳng qua không phải thánh địa Phật tu mà chỉ là một thế giới nhỏ nơi bồ đề tinh sinh trưởng.
Có điều nơi này đã sinh ra, nuôi dưỡng một cây bồ đề lớn vạn năm, linh khí nồng đậm, ở dưới tàng cây có thể hiểu được đạo vượt qua cả trăm năm ngàn năm ở thế giới bên ngoài. Mỗi tội giới này độc lập với các giới khác, không có cơ duyên sẽ không thể vào.
A Tứ cố ý tạo ra một con đường nối từ Kính Hoa giới đến Bồ Đề giới, sau này Già Nam nếu muốn, có thể vào trong Bồ Đề giới ngộ đạo. Chuyện có lợi như vậy thế mà lại dành cho Lão Ngũ.
Thấy đôi môi mỏng của Đại sư huynh mím chặt, Khương Tự vội vàng kéo ống tay áo chàng, mỉm cười giục: "Nhóc bồ đề tinh không có nhà, chúng ta vẫn nên về đạo quan đi."
Nàng kéo chàng, đi xuyên qua cánh cửa gỗ nơi hậu viện, chỉ chớp mắt đã về đến sân viện trong đạo quan. Một cái chớp mắt ấy cũng đã đủ để khiến màn đêm của Vân Mộng Thập Bát Châu buông xuống từ lúc nào.
Thiện phòng vô cùng đơn sơ như có ngàn năm vạn năm không ai đến ở. Nguyệt Li cũng không lấy pháp khí kiến trúc ra mà quét tước, lau dọn toàn bộ thiện phòng một lượt. Sau đó chàng trải chăn đệm mềm mại lên giường, treo màn giao sa ánh trăng lên trước giường, rửa sạch công cụ pha trà trong ngăn tủ một lượt rồi mới một lần nữa pha một bình trà mới, ngồi trong sân.
Khương Tự thấy động tác của chàng ưu nhã như nước chảy mây trôi, nàng cứ thế chống cằm nhìn đến có chút mê muội. Đây chắc hẳn chính là mộng tưởng sinh hoạt nàng đã từng có, căn nhà mộc mạc trong núi, nàng nuôi linh thú nhỏ, Đại sư huynh nuôi nàng, ban ngày trồng hoa trồng cỏ, bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bốn mùa, ngắm nhìn cảnh đẹp trên núi, ban đêm nghe chàng kể chuyện cũ, gắn bó triền miên.
Sau khi Đại sư huynh thẳng thắn nỗi lòng lần trước, nàng vô cùng rụt rè muốn tự hỏi thêm. Ai ngờ tiếp đó Đại sư huynh không đề cập qua nữa, haizz, thật rầu lòng.
"A Tứ, qua đây uống trà nào. Đây chắc hẳn là trà bồ đề đã phong ấn vạn năm, cứ cách ngàn năm mới có thể hái một ít chồi non tươi nhất mới nảy lộc."
"Đến đây." Khương Tự vội vàng đứng lên, chạy đến trong viện, ngồi xuống, ngửi được mùi hương tươi mát của nước trà, trước mắt lập tức sáng ngời.
Nhóc thú Kỳ Lân cũng phấn khởi chạy tới, phe phẩy cái đuôi, rúc vào giữa hai người, một móng vuốt túm lấy Khương Tự, móng vuốt còn lại kéo áo Nguyệt Li, hưng phấn kêu lên hai tiếng.
Thú Nguyệt Quang Nhất Giác ưu nhã nằm ghé vào dưới tàng cây, không tới tranh sủng cùng nhóc con kia. Mang đi share hay trao đổi sẽ xui xẻo ba năm nhé
Bạn cần đăng nhập để bình luận