Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 423: Trang Phục Riêng

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới tảng sáng Khương Tự đã thức giấc.
Nàng thấy phương hướng quảng trường tiên môn có ánh sáng vàng chói lòa, không bao lâu sau, sự tích về Thiếu chủ Nguyệt phủ đã thắp sáng năm ngôi sao trên đá Vấn Thần, Thiếu chủ đệ nhất thế gia tu tiên của Nam Châu - Thu gia thắp sáng bốn ngôi sao trên đá Vấn Thần, Thiếu chủ Lan gia thắp sáng được bốn ngôi sao trên đá Vấn Thần và tiểu thiếu gia Hách Liên gia Trung Châu thắp sáng ba ngôi sao trên đá Vấn Thần đã truyền khắp Cửu Châu.
Cũng may hôm nay là ngày cuối cùng khảo nghiệm đá Vấn Thần, nếu không cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ cũng muốn thử đi qua kiểm tra đá thần thêm một lần nữa.
Chuyện oanh động như vậy cứ thế mở màn cho Cửu Châu Thịnh Yến.
Một ngày này khi Cửu Châu Thịnh Yến bắt đầu diễn ra, Khương Tự dậy sớm rửa mặt chải đầu một lượt, sau đó nàng còn tắm táp chỉnh trang cho nhóc thú Kỳ Lân thật xinh xẻo, lau khô bộ lông trắng như tuyết của nó.
Từ khi phi thăng lên thượng giới tới nay, nhờ linh khí trong đất trời càng thêm nồng đậm, lại cộng thêm chuyện nhóc thú Kỳ Lân thường xuyên đi ké ánh trăng của thú Nguyệt Quang Nhất Giác để tu luyện mà chỉ ngắn ngủi nửa năm, chiếc sừng thú nho nhỏ non nớt đã lớn hơn một chút, khi sờ vào còn có cảm giác cứng cứng đáng yêu tựa như sừng hươu.
Ngoại trừ Khương Tự, ai muốn sờ vào rừng thú của nó, nhóc thú Kỳ Lân chắc chắn sẽ liều mạng với kẻ đó!
Khương Tự tắm rửa cho nó thơm ngào ngạt, thơm hai cái lên người nó thì thấy tỷ tỷ Thu gia dẫn theo thị nữ nâng rất nhiều đồ gì đó mang vào.
“Tiểu sư muội, muội dậy rồi?” Thu Thủy đứng ngoài cửa, ngày thì thấy cửa sương phòng mở ra đã ngửi thấy mùi hoa thấm vào ruột gan, mùi hương kia cao nhã vô cùng, vừa giống hoa lan lại có chút gì đó tựa như hoa lê, chỉ cần ngửi vào cũng đã cảm thấy tâm tình sung sướng suốt cả một ngày.
“Dậy rồi ạ, tỷ tỷ sao đến sớm thế ạ?” Khương Tự cười khanh khách ôm lấy cún con bước ra ngoài.
Thu Thủy thấy nàng mặc bộ váy áo mềm mại màu sắc đơn giản, khuôn mặt không tô chút son phấn nào, mái tóc đen thả sau lưng bóng mượt như tơ lụa, vẻ ngoài thanh lệ thoát tục lại mang theo sự bình dị gần gũi khó nói thành lời.
Nàng ấy nhớ lại ngày cô bé này thắp sáng năm ngôi sao trên đá Vấn Thần ở quảng trường tiên môn đã mang theo ánh sáng rực rỡ ra sao. Thu Thủy bỗng cảm thấy thật lòng phải cảm ơn Thu Tác Trần đã mang mình đến chăm sóc Khương Tự.
Một chuyến tới Đông Châu này, địa vị của nàng ấy ở nhà họ Thu đã leo lên thẳng tắp, cha mẹ còn gửi tin tới vui mừng phát khóc nói rằng có vô số thế gia tiên môn tới tìm hiểu tình huống của nàng ấy, ai cũng có ý định muốn kết giao đạo lữ.
Những con cháu chi thứ như nàng ấy hoặc phải bằng tu vi thiên phú kinh người xuất đầu lộ diện hoặc phải dựa vào đạo lữ. Bản thân nàng ấy tư chất chỉ thường thường nên trong nhà vốn tính tìm một tu sĩ xuất thân nhà nghèo nhưng tư chất cao chút để kết làm đạo lữ. Như vậy coi như cũng có tiền đồ.
Lần này đến Đông Châu, người nhà còn cẩn thận dặn dò nàng ấy nên xem mắt nhiều hơn. Nàng ấy trước kia ước chừng cũng có ý tưởng như vậy, chẳng qua bây giờ gặp được Khương Tự, nàng ấy mới biết rằng hóa ra nữ tu cũng có cách sống riêng của mình.
Bên cạnh Khương Tự toàn những người thừa kế xuất sắc nhất ở các tiên môn đất Cửu Châu, thế nhưng cô bé kia lại chưa bao giờ ỷ lại vào các sư huynh mà vẫn sống cuộc sống của mình, thoải mái lại tự do.
Nàng ấy cũng muốn có cuộc sống sinh hoạt như vậy.
Thu Thủy cười nói: “Đây là quả Linh vụ và Sơn Trà lộ buổi sáng mới được đưa đến Đông Châu, còn có cả áo váy chuẩn bị cho tiểu sư muội tham gia Cửu Châu Thịnh Yến hôm nay, đều do ca ca cố ý yêu cầu làm từ trước, bên trên có ấn riêng của Kiếm Tông núi Thanh Vụ đấy.”
Thu Thủy thả từng quả từng quả Linh Vụ trong trắng lộ ra chút phấn hồng lên bàn, lại tiếp tục đặt bình linh lộ Sơn Trà xuống, sau đó quay đầu lại sai bảo bọn thị nữ treo váy áo lên.
Khương Tự thấy bộ váy áo kia mỏng như cánh ve, chất liệu màu trắng tựa mây mù, bên trên có thêu một cây kiếm nhỏ màu xanh lơ, dưới làn váy cũng điểm chút màu xanh lơ nhàn nhạt, màu sắc sạch sẽ, chỉ có mỗi phần eo có màu trắng, bên trên điểm xuyết những đóa hoa màu xanh, quả thực tươi mát lịch sự mà vẫn tao nhã vô cùng.
“Thật là đẹp, cảm ơn Bát sư huynh và tỷ tỷ.” Khương Tự nhẹ nhàng vuốt vuốt hoa văn đại diện cho Kiếm Tông trên váy áo, nàng quay đầu cười nói với Thu Thủy.
Bát sư huynh không hổ là thế gia Tu Tiên lớn nhất ở Nam Châu, khôn khéo có thừa, đến đường muội trong nhà mà cũng khéo đưa đẩy linh hoạt như thế. Tư lợi mạng đi bán = xui xẻo năm năm
“Tỷ tỷ tham gia Cửu Châu Thịnh Yến không ạ?”
Thu Thủy lắc đầu cười đáp: “Hôm qua ca ca đã tới chỗ đá Vấn Thần khảo nghiệm, kiểm tra ra được bốn ngôi sao, cả nhà ai nấy đều vui mừng phát điên. Năm nay ta tới Đông Châu chỉ để xem cho biết, chắc hẳn sẽ tham gia lần Cửu Châu Thịnh Yến tiếp theo.”
Nữ tu ở các thế gia tiên môn phần lớn tu luyện đến tu vi thất cảnh hậu kỳ mới có thể tham gia Cửu Châu Thịnh Yến, tràng diện năm nay như vậy gần như đã bao quát toàn bộ nhân tài kiệt xuất của cả một thế hệ trẻ khắp Cửu Châu, nàng ấy vẫn nên chờ lần sau thì hơn.
“Tỷ tỷ hiện giờ đã thất cảnh, chờ đến Cửu Châu Thịnh Yến tiếp theo tất nhiên đã phá vỡ vào bát cảnh, khi đó chắc chắn sẽ khiến người người kinh ngạc.” Khương Tự cười khen, nghĩ nghĩ, lấy một lọ ngưng châu thất phẩm hồng nhạt và một lọ ngưng châu bát phẩm màu xanh lục từ trong vòng tay trăng non ra: “Đây là ngưng châu thất phẩm, hằng ngày ăn vào có thể giúp toàn thân mang mùi thơm, khơi thông kinh mạch. Còn đây là ngưng châu bát phẩm, người bị trọng thương cũng có thể cứu về một mạng.”
Tay Thu Thủy run lên, đan dược thất phẩm quý đến mức nào ai ai cũng biết, đan dược bát phẩm đều là thứ những thế gia, gia tộc lớn phải tranh nhau cướp đoạt, huống chi đây lại là ngưng châu tinh luyện ra không có chút tạp chất! Có ngưng châu như vậy tương đương nhiều thêm một cái mạng.
“Thứ này quá quý trọng!”
Khương Tự cười đáp: “Đan dược luôn có giá, tình nghĩa lại vô giá, tính ra thì tình nghĩa với các sư huynh và tỷ tỷ càng trân quý hơn.”
Từ sau khi phi thăng thượng giới đến nay, Khương Tự suýt nữa đã quên mất mình từng là một nữ đế sát phạt quyết đoán như thế nào, cũng từng là một người phải đối mặt với năm tháng cô quạnh trong bia sinh tử, cũng từng là người phải chịu đựng cuộc sống khô khan ở thành Thiên Đế suốt 10 năm, đồng thời còn nắm giữ sống chết của mấy chục vạn người.
Thế nhưng trước mặt các sư huynh, nàng bỗng trở thành một tiểu sư muội có thể thoải mái làm nũng.
Các sư huynh chẳng khác gì người thân ruột thịt của nàng vậy.
Đôi tay Thu Thủy run rẩy đón lấy ngưng châu, cảm kích nói một câu: “Vậy cảm ơn tiểu sư muội.”
Khương Tự ăn xong bữa sáng, đổi sang bộ đồ mới vừa được tặng để tham gia Cửu Châu Thịnh Yến, sau đó đã thấy bọn người Hách Liên Chẩn vào sân Lan Xá.
Mỗi người đều mặc đồ có dấu ấn Kiếm Tông núi Thanh Vụ.
“Tiểu sư muội, muội xong chưa? Chỉ còn chờ muội với Nguyệt Li thôi nè.” Hách Liên Chẩn hưng phấn đứng bên ngoài hô lên.
Hắn tự ngắm nghía bộ trang phục mới trên người mình, bỗng dưng cảm thấy hôm nay mình đáng yêu thêm vài phần. Mệt cho Lão Bát còn có thể nghĩ ra được sử dụng dấu ấn lên màu sắc đơn giản sạch sẽ thế này.
Khương Tự vội vàng ôm nhóc thú Kỳ Lân bước ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy các sư huynh và nàng mặc trang phục giống nhau, chỉ có điều các huynh ấy diện kiểu nho phục với áo trên màu trắng có tay áo rộng, phần thắt lưng cũng sử dụng màu sắc thuần xanh lơ.
Ai nấy đều ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ đường đường chính chính.
“Màu này vẫn chỉ có tiểu A Tứ mặc đẹp nhất.” Đôi mắt phượng của Trọng Hoa sáng lên, tay phe phẩy chiếc quạt.
Khương Tự lần đầu tiên thấy Ngũ sư huynh bỏ áo cà sa ra, đổi sang nho bào, tức khắc phấn khởi khen: “Hóa ra Ngũ sư huynh mặc nho bào cũng đẹp ngời ngời như thế.”
Già Nam theo bản năng chắp tay trước ngực, muốn lần lần Phật Châu, kết quả phát hiện quần áo này bị hạn chế, tức khắc cười đáp: “Chẳng qua đến đưa tiểu sư muội tham gia Cửu Châu Thịnh Yến chứ bình thường sư huynh vẫn thích mặc áo cà sa nhất.”
Hách Liên Chẩn cọ cọ tới trước mặt Khương Tự, cười hì hì hỏi: “Tiểu sư muội, muội nói đi, ở đây ai mặc đẹp nhất? Huynh cho phép muội lớn tiếng nói tên huynh ngay bây giờ.”
Khương Tự cong cong đôi mắt trăng non, cười trả lời: “Lời này huynh cứ thử đến trước mặt Đại sư huynh hỏi lại một lần xem, huynh dám thì muội sẽ nói huynh đẹp nhất.”
Mấy người Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, lại còn đòi đẹp nhất? Cứ ngoan ngoãn đứng lót đế không phải tốt hơn à? Sao cứ thích ngày này đâm đầu vào chỗ chết?
Khi mọi người đang vui vẻ nói chuyện thì cửa tây sương phòng mở ra, Nguyệt Li cũng đổi sang bộ đồ mới bước ra ngoài. Bộ trang phục màu xanh lơ khiến dáng vẻ người như được sinh ra từ ánh trăng kia khoác lên mình một quầng sáng dịu dàng, cảnh đẹp ý vui không nói hết thành lời.
Đôi mắt Khương Tự hơi sáng lên, hóa ra Đại sư huynh mặc đồ có màu khác cũng đẹp như vậy.
Nguyệt Li thấy mọi người động tác nhất trí cùng nhìn qua, biểu tình lại khác nhau, chàng hơi dừng lại mấy giây mới nhàn nhạt trách: “Bộ đồ này lòe loẹt quá mức, Lão Bát, sau này đừng chọn màu như vậy nữa.”
Thu Tác Trần: “……”
Mọi người: “……”
Lan Tấn cười nói: “Người đều đã đến đông đủ, chúng ta đi tham gia Cửu Châu Thịnh Yến đi.”
Mọi người ngự kiếm đến địa điểm tổ chức Cửu Châu Thịnh Yến - đài Đăng Tiên.
Đài Đăng Tiên là nơi do Đông Châu cố ý dựng lên thành một đài cao vì lần Cửu Châu Thịnh Yến này. Nơi dựng đài ngay ở thành Kim Hồng gần với địa giới của Đông Hải.
Khương Tự cưỡi Bút vẽ nhỏ, tay ôm nhóc thú Kỳ Lân, khi tới đài Đăng Tiên đã thấy một đài cao nguy nga đồ sộ đứng sừng sững giữa trời đất.
“Đài Đăng Tiên sở hữu bậc thang ngàn cấp, bốn phía đông tây nam bắc có bốn tòa đài cao cho phép chứa được hơn vạn tu sĩ cùng một lúc. Những tu sĩ và tông môn đã thông qua khảo nghiệm đá Vấn Thần có thể bước lên bậc thang đi lên bốn đài cao bốn hướng. Những tu sĩ đã thông qua cửa thứ hai Cửu Châu Thịnh Yến có thể lên hai đài cao tầng tiếp theo. Người nào thông qua ải cuối cùng của Cửu Châu Thịnh Yến có thể đi lên đài cao nhất - Đăng Tước Lâu.” Lan Tấn giải thích.
Khương Tự nhìn qua mới thấy bốn đài cao phía dưới đều kiến tạo từ ngọc thạch, vẻ đẹp về phần nhìn cũng đủ để nhận ra được khí khái lớn thế nào. Tầng thứ hai của tiên đài được dựng từ linh châu, linh khí mờ mịt bao phủ lấy hai tòa đài cao trong một màn sương nồng đậm, không chỉ quý khí mà còn xa xỉ vô cùng.
Đăng Tước Lâu ở vị trí cao nhất chói lòa ánh sáng vàng. Tòa lâu cao kia ẩn hiện trong linh vụ phát ra ánh sáng khiến người ta vừa nhìn vào đã sinh ra khát vọng vô hạn.
“Chậc chậc chậc, Lão Lục, Lan gia nhà huynh thật có tiền!” Thu Tác Trần lắc đầu khen ngợi: “Thế này chỉ thiếu việc khắc bốn chữ ‘giàu nhất Đông Châu’ lên mặt thôi.”
Lan Tấn đỡ trán, bất đắc dĩ cười đáp: “So ra vẫn kém nhà họ Thu của huynh, lần Cửu Châu Thịnh Yến trước đó, ông cố của ta còn khen Thu gia các huynh làm long trọng vô cùng.”
“Mấy người đừng có chó khen mèo dài đuôi nữa đi, có tiền như thế sao không biết cứu tế cho ông đây một chút? Năm nay tiền tiêu vặt của ta bị cha mẹ khấu trừ sạch rồi đây này!!!” Hách Liên Chẩn có cảm giác cơm ăn từ bữa trước nữa cũng muốn huệ ra ngoài.
Già Nam cười tủm tỉm quăng một cái bát vàng qua: “Lão Thất, mi có thể cùng ta đi hoá duyên.”
Trọng Hoa cong môi cười nhạo: “Vậy phải xem hắn có sợ bị gia chủ Hách Liên đánh gãy chân không đã.”
“Thất đại nhân, huynh có hứng thú cùng bọn ta bán thoại bản không? Cách kiếm tiền cũ thôi.” Lý Trường Hỉ mang theo Mộc Tiêu ngự kiếm bay qua, hướng về phía Khương Tự và các vị đại nhân cười tủm tỉm khoe: “Tiểu nương tử, các vị đại nhân, bọn ta đã chiếm chỗ cho Kiếm Tông núi Thanh Vụ rồi đấy.”
Mọi người gật đầu mỉm cười, theo chân Lý Trường Hỉ lên đài cao phía nam, quả nhiên ở đây đã thấy chỗ nghỉ ngơi của Kiếm Tông núi Thanh Vụ đã được đề chữ, phạm vi cực rộng lại còn vô cùng tri kỷ chuẩn bị thêm đệm hương bồ và trả bánh.
Cách đó không xa là chỗ nghỉ ngơi của Thần Ẩn Các và Bách Hoa Tông, một bên toàn nữ tu xinh đẹp, bên kia chỉ có nam tu, tất cả đều đang nhón chân mong chờ mấy người Khương Tự đến.
Thấy Khương Tự và mấy người Lan Tấn mặc trang phục giống nhau bước lên đài cao, nữ tu xinh đẹp tuyệt mỹ, nam tu tuấn tú nổi bật, xung quanh ngay lập tức đã dẫn đến oanh động không hề nhỏ.
“Lần Cửu Châu Thịnh Yến này không phải xếp theo gia tộc và tông môn à? Sao mấy người Thiếu chủ Lan gia, Thiếu chủ Nguyệt phủ, Thiếu chủ Thu gia lại ở chung một đội thế?”
“Đừng có như chưa thấy việc lạ bao giờ thế, tuy nói năm rồi không có tình huống các tông môn, thế gia liên thủ thành đội tình nhưng cũng có thể lấy danh nghĩa cá nhân tham gia.”
“Đừng hoảng hốt, Cửu Châu Thịnh Yến so tu vi từng người, tới vòng sau vẫn phải dựa vào bản lĩnh của mình cả thôi, lập đội hay không cũng không tính.”
“Cũng không biết Tiên tử Thi Họa rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới tu vi nào nhỉ? Lần trước trên phố những ai cược nàng thắp sáng năm sao đều một đêm phất luôn, thật khiến người ta ghen tị.”
“Đúng đúng đúng, lúc này đây chính là cuộc chiến thần nữ, mấy huynh chọn Tiên tử Thi Họa hay Thần nữ Cô Xạ a? Chọn Tiên tử Thi Họa nguy cơ cao tới 1: 20.”
“Ta chọn Thần nữ Cô Xạ, nghe nói thần nữ đã phá vỡ vào bát cảnh, Tiên tử Thi Họa phi thăng chưa đầy một năm, tất nhiên không có khả năng đạt tu vi bát cảnh đâu.”
“Ta hai bên đều chọn, hê hê.”
Các tu sĩ vừa hóng hớt vừa chờ Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra.
“Mau xem, lại thêm một người tới nữa.”
Khương Tự vừa mới ngồi xuống đã thấy trên đài cao bỗng lạnh đi vài phần. Cửu sư huynh Tiêu Tích U đã đứng trên đài cao phía nam, bộ y phục vải bố với giày rơm vẫn dùng hàng năm nay đã đổi sang áo gấm, tu sĩ anh tuấn nay càng thêm lạnh lùng bức người. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Tiêu Tích U chỉ qua đây chào hỏi, khi thấy Nguyệt Li thế mà cũng mặc trang phục giống với mọi người, hắn hơi kinh ngạc, con người thanh cao như Nguyệt Li không ngờ cũng có lúc bình dân như vậy.
Tiêu Tích U gặp lại nữ tu ngồi giữa Lan Tấn và Thu Tác Trần, ánh mắt hơi lắng lại, biểu tình có chút hoảng hốt.
Là A Tứ đây sao?
Lúc Lan Tấn đưa tin nói đã tìm được Khương Tự, hắn vẫn còn ở Cửu U Địa phía Tây Châu xa xôi nên cũng không hỏi được gì nhiều. Hơn nữa hắn vốn tu Tử chi đạo nên không thể dính quá nhiều chuyện vui buồn tình cảm thế gian để tránh sau này sinh ra ràng buộc.
Năm ấy khi A Tứ mất tích, nội tâm hắn không nói rõ là vui hay buồn, những người như bọn hắn sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp Cửu Châu, xuống hạ giới chẳng qua là vì một nhiệm vụ tìm kiếm chìa khóa di tích chư thần, một lần ngoài ý muốn mà thôi.
Thế giới của bọn hắn với Khương Tự cách xa như trời với đất, tất cả mọi người đều hiểu rõ, thế nhưng chẳng ai muốn phá giấc mộng đẹp nơi núi Thanh Vụ cả.
Lan Tấn là con trai độc nhất trong nhà, không có huynh đệ tỷ muội nên vẫn luôn khát vọng có một muội muội. Huynh ấy đem tất cả chờ mong và tình cảm về một muội muội trong mộng tưởng dồn vào Khương Tự, cũng đồng thời là người đầu tiên rơi vào trong mộng ấy.
Sau này còn kéo theo Lão Tam, Lão Bát, Lão Nhị và Lão Thất. Ngay cả Nguyệt Li cũng bằng lòng ngồi chung một xe với tiểu A Tứ.
Sau khi Khương Tự mất tích, hắn thậm chí còn thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cảm thấy thế sự vốn phải như thế, hết thảy đã quay về con đường đúng.
Khi quay trở về Cửu U Địa, hắn thỉnh thoảng cũng nằm mơ về những năm tháng ở núi Thanh Vụ, trong giấc mơ kia tiểu A Tứ vốn không gần gũi với hắn lắm mà luôn ngọt ngào kéo ống tay áo Lan Tấn nay đã thay đổi. Trong mộng hắn biến thành Lan Tấn, tiểu A Tứ khéo tay áo hắn, cong mắt hô: “Cửu sư huynh, A Tứ hái được linh quả cho huynh rồi nè.”
Sau khi tỉnh lại mới cảm thấy cảnh trong giấc mơ thật hoang đường.
Lần này tới Đông Châu, Thu Tác Trần cho người đưa trang phục Kiếm Tông đến, nói đây là một lần duy nhất và cũng là một lần cuối cùng tưởng nhớ đến những năm tháng trên núi Thanh Vụ.
Hắn vốn không định mặc, nghĩ thế nào đi đến nửa đường lại quay về đổi quần áo, vì thế mới chậm trễ mất một lúc như vậy.
Chờ đến khi bước lên đài cao, nhìn những người thừa kế của các tiên môn khắp trời nam đất bắc đang cùng ngồi với Khương Tự trên đệm hương bồ, Khương Tự đứng dậy hành lễ với hắn, mỉm cười nói chào Cửu sư huynh, lúc này Tiêu Tích U mới ý thức được vì sao mình lại quay về mặc bộ quần áo xấu òm này, hóa ra chỉ vì chờ giây phút tiểu A Tứ trong giấc mộng gọi một tiếng Cửu sư huynh.
Đã rất nhiều năm không có ai gọi một tiếng Cửu sư huynh với hắn.
Những năm tháng kia cuối cùng vẫn để lại dấu vết trong cuộc đời của hắn.
“Lão Cửu, mi vừa đến đã đông lạnh đến mức ông đây run bần bật rồi này, mi tu đạo gì không tu lại đi tu tử đạo!” Hách Liên Chẩn càm ràm liên tục.
Sau đó hắn đứng dậy mỉm cười kéo tên kia qua ngồi cùng một chỗ với mình.
Ngoại trừ lão Nhị đã quay về Vĩnh Ám Địa phá vỡ vào cửu cảnh, Lão Tứ không biết đã rơi rụng ở chân núi xó xỉnh nào thì chín phong của núi Thanh Vụ cuối cùng cũng đã tề tựu.
Bọn hắn với Tiểu sư muội rốt cuộc lại gặp lại, ở bên nhau!
Những ngày tháng như vậy… thật tốt nha!
Tiêu Tích U thấy tên này chỉ mắng ngoài niệm còn nụ cười trên mặt đã muốn hòa tan cả hơi lạnh trên đài cao, hắn không khỏi hơi cong khóe môi, lạnh lùng khịa lại: “Chính mình tu vi thấp còn trách đạo tu hành của người khác?”
Hách Liên Chẩn: “……”
Thật xin lỗi, hóa ra vai hề lại là chính ta.
Tiêu Tích U quay sang gật đầu nhẹ với đám người Nguyệt Li xem như chào hỏi, lại nhìn mọi người vây quanh tiểu sư muội, Khương Tự trước sau vẫn cười cong cong mắt, cuối cùng hắn cũng không nói gì nữa.
Chờ đến khi mặt trời lên cao, các tu sĩ và tông môn tham gia Cửu Châu Thịnh Tiến lần này cuối cùng đều đến đủ, tất cả ngồi phân tán phía dưới đài cao, ở phía xa xa nơi đài cao còn có rất nhiều tu sĩ đang vây xem.
Không bao lâu sau Lan Lăng lão nhân cũng xuất hiện trên đài cao nhất - Đăng Tước Lâu, đồng thời còn có mấy vị cửu cảnh Thánh Hiền khác cùng có mặt, đây xem như đoàn giám khảo của Cửu Châu Thịnh Yến lần này.
“Là Lan Lăng lão nhân của Đông Châu, Trưởng Lão Lục Thâm của Bách Hoa Tông, Thính Đạo Sơn Nhân và Tiềm Long Tôn giả của Thần Ẩn Các, ngoài ra còn có bốn vị cửu cảnh Thánh Hiền ẩn thân trên không trung phụ trách an toàn cho lần thịnh yến này.” Trọng Hoa cười tủm tỉm nhướng mày: “Lão Lục, nhà bọn huynh phô trương đủ lớn đấy, một lần đã mời tới tám vị cửu cảnh Thánh Hiền?”
Lan Tấn cười không nói, chỉ nghe Lan Lăng lão nhân lên tiếng: “Cảm ơn tất cả thế gia, gia tộc, tông môn lớn nhỏ cùng với các tu sĩ trên khắp Cửu Châu đã đến tham gia Cửu Châu Thịnh Yến lần này. Sau khi Cửu Châu Thịnh Yến diễn ra cũng sẽ mở hội đấu giá lớn nhất Đông Châu, lão hủ xin tuyên bố Cửu Châu Thịnh Yến Chính thức bắt đầu.”
Các tu sĩ phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.
Trên Đăng Tước Lâu cũng giáng xuống vô số túi gấm lì xì.
Ngay lập tức mỗi người đều bị không khí vui mừng phấn khởi thúc đẩy mà qua đón lấy túi gấm.
Ánh mắt Khương Tự sáng lên, thế mà còn có bao lì xì nữa.
Nhóc thú Kỳ Lân trong túi xách đã nhún hai chân sau ngắn nhỏ lấy đà rồi 'vèo' một cái xuất hiện trong hư không, miệng cắn lấy một đám túi gấm.
“Phần thưởng trong túi gấm bắt được đều có thể tới Động Thiên Phúc Địa của Lan gia đổi.”
Hách Liên Chẩn duỗi dài cổ, dùng đạo thuật kéo về vài túi gấm, mở ra vừa thấy tức khắc sợ ngây người: “Một túi đại linh châu! Mười quả chu ngọc!! Một lọ đan dược lục phẩm?!!”
Hách Liên Chẩn khóc híc híc: “Lục ca, nhà các huynh còn thiếu con trai không? Ta có thể làm Lão Nhị Lan gia đấy.”
“Nghiệt tử!! Về nhà sẽ cho mi biết tay!” Một trái linh quả phá không đánh thẳng tới rồi lại bị Hách Liên Chẩn tay mắt lanh lẹ đón được.
Hách Liên Chẩn cắn một ngụm linh quả, cười hì hì: “Cảm ơn linh quả của cha há, ngài nếu suy xét tăng thêm chút tiền tiêu vặt thì con đây vẫn bằng lòng làm Tiểu Thất Hách Liên gia.”
Khương Tự 'phụt' một cái bật cười thành tiếng, thuộc tính mặt dày này của Thất sư huynh chắc hẳn do di truyền rồi.
Túi gấm lì xì rơi đầy trời chỉ trong nháy mắt đã bị các tu sĩ cướp sạch.
Mấy người Nguyệt Li dĩ nhiên lười ra tay đoạt lì xì.
Khương Tự ngồi giữa Lục sư huynh và Bát sư huynh, thấy mọi người chẳng ai động nên nàng cũng không thể không biết xấu hổ đi cướp bao lì xì. Cũng may mà cún con trộm cực giỏi, chỉ một lát đã cắn bảy tám trước túi cấm mang về.
Khương Tự xoa đầu nhóc thú Kỳ Lân khen ngợi, tâm tình sướng lâng lâng mở túi gấm: “Mười túi đại linh châu!!”
Hách Liên Chẩn ngây người, tươi cười cứng đờ, nháy mắt cảm thấy túi gấm lì xì của mình không thơm nữa.
Thu Tác Trần kinh ngạc nhướng mày: “Năm linh quả thạch lựu bát phẩm? Quả này ngon vô cùng, hơn nữa lại còn mang ý tốt, nhiều con nhiều phúc nên rất được các thế gia, gia tộc lớn tìm mua.”
Lan Tấn nhìn về phía túi gấm thứ ba, dịu dàng cười nói: “Một hộp linh trà Vân Vụ Đông Châu? Trà Vân Vụ này là loại trà mà cha huynh thích uống nhất, chắc hẳn do mẹ huynh lén lấy trộm rồi cho vào làm túi gấm lì xì.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Trọng Hoa phe phẩy cây quạt, nghiên nghiêng đầu ngó qua, thấy Khương Tự mở túi gấm thứ tư ra, chỉ thấy bên trên viết: “Một bộ trang phục tơ tằm nguyệt? Tơ tằm nguyệt?”
Đôi mắt Nguyệt Li thâm thúy như biển cả, khóe môi gợi lên một độ cong không thể nhận ra: “Ta tài trợ.”
Hách Liên Chẩn nghẹn họng nhìn trân trối: “Cái này cũng có thể bị tiểu sư muội cướp được?”
Khương Tự mỉm cười sửa lời: “Cún nhà muội cướp được.”
Nhóc thú Kỳ Lân giờ đã lười biếng nằm lăn lộn trên làn váy Khương Tự ngủ khò khò.
Những chiếc túi gấm còn lại lần lượt có: một bộ sách tranh hoa cỏ thượng cổ, một bức Hạnh hoa đồ của Cửu cảnh Thánh Hiền Thanh sĩ Nam Dương, một bức bình phong trang trí bằng châu ngọc, một tòa núi giả có linh tuyền…
Mỗi một câu đọc lên, ý cười trên gương mặt Hách Liên Chẩn lại giảm đi một phần, cuối cùng hắn bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, cầu xin kiếm được một cún con như thế!
Đừng nói Hách Liên Chẩn kinh ngạc đến ngây người mà ngay cả đám người Thu Tác Trần và Già Nam cũng phải cứng họng, cún con này lợi hại thật đấy, những túi gấm chứa trân phẩm lần này của Lan gia đều đã bị nó ngậm hết mang về.
“Trong số những túi gấm này, sách tranh hoa cỏ thượng phẩm là quyển sách cổ đơn lẻ chỉ còn duy nhất một bản, bức Hạnh hoa đồ của cửu cảnh Thánh Hiền Thanh sĩ Nam Dương trân quý nhất, vị Thanh sĩ Nam Dương này lấy họa nhập đạo, cuối cùng đã phá vỡ vào cửu cảnh, những bức tranh của ngài ấy ẩn chứa chính đạo thuật của mình.” Đồng tử màu vàng của Nguyệt Li nhìn về phía Khương Tự, nhàn nhạt khen: “A Tứ, vận may rất tốt.”
Khương Tự cười đáp: “Đều phải cảm ơn các vị sư huynh mới đúng. Hóa ra còn có người lấy họa nhập đạo, tôn hào cũng hay nữa, chắc hẳn là một vị Thánh Hiền thanh lãnh thông thái.”
Trong hư không, khóe môi vị Thánh Hiền nào đó được khen cong lên, vị nữ tu nho nhỏ kia thật đúng là khiến người ta thích nha.
Mọi người đang nói chuyện thì thấy Lan Lăng lão nhân lên tiếng: “Mời các tu sĩ đã thông qua khảo nghiệm đá Vấn Thần có mặt ở đây chuẩn bị tham gia cửa khảo nghiệm thứ hai: mở bí cảnh Thủy Nguyệt.”
Lời Lan Lăng lão nhân vừa dứt thì đài cao ở bốn phương tất cả đều bùng nổ, những tu sĩ vây xem không được tham gia hoặc đã tham gia Cửu Châu Thịnh Yến đều hâm mộ vô cùng, sớm biết như vậy đã tham gia lần thịnh yến này, không ngờ lại còn mở bí cảnh Thủy Nguyệt! Mang đi share hoặc trao đổi sẽ xui xẻo 3 năm nhé
“Móa nó, năm nay mở bí cảnh Thủy Nguyệt?” Hách Liên Chẩn ngây người: “Mấy người không tham gia đều thèm chưa?”
Lão Tam và Lão Ngũ không tham gia: “……”
Lan Tấn kinh ngạc nói: “Bí cảnh Thủy Nguyệt là một bí cảnh tiếp giáp giữa thượng giới với một bí cảnh cực lớn. Bí cảnh này có hình dạng như giọt nước lại bám vào trên bàn nguyệt của thượng giới nên mới có tên bí cảnh Thủy Nguyệt. Bí cảnh Thủy Nguyệt cứ cách mấy ngàn năm mới mở ra một lần, thời gian còn lại đều rơi vào trong trạng thái đóng cửa.”
Khương Tự: “Bí cảnh này là nơi vô chủ ạ? Có vô số linh hoa linh thảo và linh thú không ạ?”
Nguyệt Li gật đầu: “Nghe đồn do một vị thần nào đó ở thời đại chư thần đã sáng lập ra một thế giới nhỏ, bên trong không chỉ có linh hoa linh thảo linh thú mà còn có rất nhiều thần tích. Vì vậy cho nên thượng giới cứ cách mấy ngàn năm mới có thể mở bí cảnh ra một lần. Tính đến bây giờ thì đây là lần thứ hai mở ra. Lần đầu tiên mở ra, những người được vào cũng đều là những tu sĩ thiên tài của Cửu Châu, vô số người đã ngã xuống nhưng cũng có không ít người bước ra ngoài. Những người ra ngoài đó sau này đều đã tấn chức thành cửu cảnh Thánh Hiền.”
Khương Tự: “!!!”
Giờ gọi Nhị sư huynh quay lại còn kịp không?
Mọi người thi nhau ồ lên, Lan Lăng lão nhân tiếp tục nói: “Bí cảnh Thủy Nguyệt nguy hiểm vô cùng, bên trong có vô số bảo vật và hiển nhiên cũng có vô số tử địa. Lão hủ sẽ liên hiệp với bảy vị Thánh Hiền mở thông đạo bí cảnh. Mỗi một tu sĩ tiến vào sẽ nhận được một ngọc giản do cửu cảnh chế tác cho phép phá không. Trong trường hợp gặp phải nguy hiểm thì có thể bóp nát ngọc giản này để truyền tống quay về Cửu Châu. Tuy nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc người đó mất đi tư cách tiếp tục dự thi. Mà năm nay những tu sĩ ra khỏi bí cảnh sẽ trực tiếp bước vào phòng khảo nghiệm cuối cùng, không giới hạn số lượng. Bí cảnh mở ra trong thời gian nửa năm, xin mọi người ở đây cố nắm chặt cơ hội, bình an quay trở về.”
Lan Lăng lão nhân vừa nói xong thì đã thấy vô số ngọc giản phá không được truyền đến, chúng rơi xuống tay mỗi vị tu sĩ đứng trên bốn đài cao.
Khương Tự nhìn khối ngọc giản nho nhỏ xuất hiện trên tay, vẻ ngoài nó đáng yêu như một chiếc lá phong, bên trong có ánh sáng màu đen lưu động.
Nàng thử thả một tia hồn lực vào thì trong nháy mắt đầu óc đã hơi ngốc ngốc tựa như thấy được một bầu trời sao thần bí phức tạp, lại giống như có vô số trận pháp ẩn chứa bên trong.
Lan Tấn thấy sắc mặt nàng không đúng lắm, một tia lực sinh cơ tràn ra từ đầu ngón tay làm nhiễu loạn chấn động từ ngọc giản phá không với tinh thần nàng.
Khương Tự trong nháy mắt đã thoát khỏi bầu trời sao bí ẩn phức tạp kia, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.
Thu Tác Trần kinh ngạc hỏi: “Tiểu sư muội, muội sẽ không dùng hồn lực thăm dò chế tác Phù Phá Không của cửu cảnh Thánh Hiền đấy chứ?”
Khương Tự mở to đôi mắt đầy vô tội: “Bên trong có một bầu trời sao, ngọc giản này ẩn chứa vô số trận pháp, lớn lớn bé bé cứ một vòng rồi lại một vòng, phức tạp vô cùng đấy ạ.”
Mọi người: “……”
Hách Liên Chẩn giọng phát run: “Khi Cửu cảnh Thánh Hiền chế tạo Phù Phá Không sẽ đưa đạo thuật của mình vào trong đó, thế mà muội lại có thể nhìn thấy một bầu trời sao?”
Hắn cũng không dám xem đây nè!
Chỉ sợ sẽ bị trầm mê trong mê cung đạo thuật cửu cảnh rồi không tìm được đường về.
Tiểu sư muội quả thật không có thời khắc nào không treo hắn lên đánh cả!
Nguyệt Li nhìn về phía hư không, đằng kia Lan Lăng lão nhân đã liên hợp với bảy vị Thánh Hiền cùng nhau xây dựng thông đạo, trên hư không đã bày ra một trận pháp truyền thống cực lớn: “Phù Phá Không này sử dụng nguyên lý phá cảnh truyền thống đưa người truyền tống trực tiếp tới thông đạo tiếp giáp bí cảnh Thủy Nguyệt và thượng giới, sau đó lại thông qua trận pháp truyền tống để quay ngược trở về Cửu Châu. Bên trong phủ này ẩn chứa trận pháp là một đại trận tương liên với hư không nên cực kỳ phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ bị lạc trong đó.”
Lan Tấn gật đầu, sờ sờ đầu A Tứ, thở dài: “Sau này muội cũng không nên tò mò như vậy nữa nhé, cửu cảnh với bát cảnh tuy chỉ chênh nhau một cảnh giới nhưng kỳ thật khoảng cách lại tựa như trời và đất.”
Khương Tự mỉm cười kéo tay áo hắn, cười làm lành: “A Tứ biết sai rồi, sau này tất nhiên sẽ báo trước với Lục sư huynh, sau đó mới thăm dò.”
Lan Tấn nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì trời đất bỗng dưng chấn động, một trận pháp hình sao sáu cánh to lớn vô cùng xuất hiện trên không trung Cửu Châu. Trận pháp kia huyền diệu đến cực điểm tựa như ẩn chứa pháp tắc thần bí của Thiên Đạo.
Ngay khi trận pháp xuất hiện, một thông đạo ngập tràn ánh sáng lộng lẫy cũng lộ ra, nó thông với bí cảnh Thủy Nguyệt ở một nơi xa xôi không biết đến. Thông đạo nối với bí cảnh mở ra, một hơi thở cổ xưa ngay lập tức tràn khắp nơi, các tu sĩ trên đài cao lập tức kích động hẳn lên.
Những tu sĩ đã tiến vào bí cảnh Thủy Nguyệt lần trước phần lớn đã trở thành cửu cảnh Thánh Hiền, lúc này cơ hội phá vỡ để vào cửu cảnh đã xuất hiện ngay trước mắt.
“Xin các vị tu sĩ chuẩn bị thật tốt để tiến vào thông đạo bí cảnh. Nhớ lấy, gặp phải nguy hiểm hãy bóp nát Phù Phá Không.” Lan Lăng lão nhân dặn dò thêm lần cuối.
Tức khắc các tu sĩ tham gia Cửu Châu Thịnh Yên lần này sôi nổi đứng lên, theo thứ tự dẫm lên mây lành bước vào trong trận pháp hình ngôi sao sáu cánh rồi từ từ biến mất ở cuối thông đạo.
Khương Tự cũng đứng dậy, nàng nhìn về phía Trọng Hoa và Già Nam, lấy mấy bình linh khuẩn, mứt làm từ linh quả và đào tiên khỏi túi bách bảo, cười nói: “Tam sư huynh và Ngũ sư huynh cứ ở lại nơi đây ăn chút linh quả và linh khuẩn, bọn muội rất nhanh trở về thôi.”
Hách Liên Chẩn hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng, các vị cứ chờ ta phá vỡ vào cửu cảnh quay lại đi.”
Trọng Hoa cười lạnh: “Mi có phải nên phá vỡ vào bát cảnh trước rồi hãy nói không?”
Già Nam cười tủm tỉm chắp tay trước ngực: “A di đà phật, vừa lúc huynh có thể nhân cơ hội đi vào cõi chư giới thần tiên, tìm kiếm giới Bồ Đề, tiểu sư muội đi sớm về sớm.”
Trọng Hoa gật đầu: “Huynh đây cũng về Vạn Yêu Địa một chuyến đã, còn có một chút kỹ năng thiên phú chưa học xong, quay về không sai biệt lắm có thể phá vỡ vào cửu cảnh đấy.”
Hách Liên Chẩn: “……”
Lan Tấn gật đầu, dịu dàng cười nói: “Mặc Khí hẳn cũng ở Vĩnh Ám Địa tu luyện, chúng ta nửa năm sau gặp lại.”
Khương Tự ôm nhóc thú Kỳ Lân phất phất tay chào tạm biệt Tam sư huynh và Ngũ sư huynh, sau đó mới theo chân Nguyệt Li và mấy người Lan Tấn bước lên mây lành tiến vào trận pháp hình sao sáu cánh.
Ngọc giản hình lá phong trên tay phát ra một ánh sáng màu đỏ liên tiếp chiếu vào trận pháp hình sao sáu cánh, Khương Tự thấy trước mắt chợt lóe lên thì người đã bước vào trong một thông đạo ánh sáng cực dài, chẳng bao lâu đã ngã vào bí cảnh Thủy Nguyệt.
Khương Tự thấy trước mắt có ánh sáng trắng chợt lóe lên, một cảm giác áp lực về không gian rất lớn truyền đến, ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ rồi cứ thế bị truyền tống vào bên trong bí cảnh Thủy Nguyệt.
Chỉ một lát nàng đã bị đẩy ngã xuống một chỗ non xanh nước biếc, trước mặt có những ao hồ lớn nhỏ màu sắc phản quang vô cùng đẹp, trời đất rộng mênh mang nhưng lại chẳng thấy thứ gì khác. Nếu có thì ở đây cũng chỉ có linh vụ và sương mù đầy trời tạo thành những thủy vực lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Là thủy vực, nơi nơi đều là nước nè!” Bút vẽ nhỏ hưng phấn bay lên cao, nhìn quanh một vòng tất cả những ao hồ đủ loại trước mắt.
Mỗi một hồ lại có màu sắc không giống nhau, có cái phấn hồng tựa như hồ hoa đào, có cái màu chàm như hồ hương thảo, có cái màu trắng như hồ hoa ngọc lan, lại có cái có thể thay đổi màu sắc dần dần tựa như một bức tranh thủy mặc, đẹp không sao tả xiết.
Trước mắt Khương Tự sáng ngời, nàng cẩn thận nhìn qua mới phát hiện có rất nhiều linh vụ chiếu xạ lên trên mặt hồ tạo ra màu sắc khác nhau, còn có cả hồ nước mang màu sắc tự nhiên và rất nhiều hồ đón ánh sáng tạo thành nhiều gam màu độc đáo.
Ngoài vẻ đẹp tựa như tranh vẽ trước mắt, Khương Tự còn phát hiện ra mình không có cách nào câu thông với trời đất nữa, hồn lực vẫn như cũ, chẳng qua không thể nào nhờ quy tắc Thiên Đạo của giới này để ngự kiếm phi hành.
Nàng thử phóng chút hồn lực ra ngoài thì ngay lập tức đã tiêu tán trong trời đất. Trời đất này tựa như một thần nữ đứng trên cao thương xót nhìn người phàm vừa mới xâm nhập vào trong vùng đất của mình.
“Bí cảnh Thủy Nguyệt thế mà tất cả đều là ao hồ, bí cảnh này đẹp thật đấy.”
Khương Tự nhìn bốn phía xa xa mới phát hiện chỗ nàng đang đứng đang là một hòn đảo cô độc nằm ở trung tâm ao hồ. Trên hòn đảo chỉ có rừng trúc xanh biếc.
Khương Tự chặt bỏ mười mấy cây thúy trúc, tay chân mau lẹ ghép lại thành một chiếc bè trúc nhỏ màu xanh biếc, lại làm một chiếc cột buồm xinh xinh giản dị, sau đó lấy chiếc đèn thỏ con từ trong vòng tay trăng non treo lên cột buồm.
“A Tứ, chúng ta sẽ ngồi thuyền sao?” Bút vẽ nhỏ thấy nàng vùi đầu làm bè, kích động hỏi.
Nhóc thú Kỳ Lân cũng vui sướng chạy qua một bên cắn lá trúc chơi.
Khương Tự gật đầu: “Lần này tạm thời không có cách nào câu thông với quy tắc Thiên Đạo, hồn lực vẫn nên ít dùng thì hơn, trước ngồi bè trúc xem sao đã.”
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần dần tối đi, không ngờ thời gian giữa bí cảnh Thủy Nguyệt và thượng giới lại không đồng nhất, nhanh như vậy mà trời đã tối rồi sao?
Nhìn sương mù trên cô đảo càng ngày càng dày, trong sương mù dày đặc kia còn mang theo chút điểm xấu quỷ dị, Khương Tự híp mắt nhìn sương mù đột nhiên xuất hiện dày đặc hơn.
Nàng nhanh chóng thả bè trúc xuống mặt hồ, sau đó trèo lên trên bè trúc, kéo cột buồm để bè trúc xuôi dòng đi về phía hồ lớn nhất có màu hồng nhạt.
Nhóc thú Kỳ Lân nhảy lên trên bè trúc, chui tọt vào lòng Khương Tự, lỗ tai dựng lên nghe ngóng động tĩnh bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận