Tui Có Chín Sư Huynh Tiên Phong Đạo Cốt

Chương 675: Coi Ta Như Không Tồn Tại

"A Tứ, nàng dẫn họ ra ngoài đi, yêu thú này cứ để ta xử lý." Nguyệt Li nhàn nhạt lên tiếng, chẳng hề có ý định để nàng nhìn thấy một chút máu tanh.
"Được." Khương Tự gật đầu, nhìn về phía Thanh Sương: "Sư tỷ còn có thể đi được không? Ta mang mọi người ra khỏi thế giới nhỏ này."
"Đi ra… ra ngoài? Các đệ tử Điểm Thương Tông không dám tin hỏi lại.
Tất cả đều ôm đầu gào khóc, họ đã sớm mất đi ý chí chiến đấu và hi vọng từ lâu, cũng chẳng có mong muốn xa vời có thể còn sống mà ra ngoài.
Thanh Sương gật đầu, đứng lên, cố gắng ổn định cảm xúc, giọng nói mơ hồ không rõ:: “Cảm ơn Sơn Chủ và Nguyệt đại nhân, các người đã cứu ta lần thứ hai.”
Khương Tự nhợt nhạt cười: “Thiện nhân kết thiện quả, đây là duyên phận giữa tỷ với ta.”
Hai mắt Thanh Sương rưng rưng, là duyên phận, cũng không biết duyên phận gì có thể khiến nàng ấy một năm bách quỷ dạ hành kia vào nhầm chân núi núi Thanh Vụ. Từ đó tới tận những năm sau này khi nhớ lại, nàng ấy đều cảm thấy như nằm mơ. Vô số năm sau, đại sư tỷ Thanh Sương của Điểm Thương Tông đã tóc trắng xóa lại thường xuyên nhớ tới một năm ở núi Thanh Vụ kia, gặp được những người kia, trải qua những việc kia.
Năm tháng như thoi đưa, phồn hoa dần bay biến, duy chỉ có chuyện cũ trong trí nhớ vẫn như mới xảy ra hôm qua, rõ ràng ngay trước mắt.
Khương Tự mang theo các đệ tử Điểm Thương Tông thương vong nặng nề cùng đội săn yêu sư ra khỏi thế giới nhỏ, không bao lâu liền thấy Nguyệt Li cũng ra ngoài.
Hạo Nguyệt đạo chủ một thân gió lạnh tỏa ra ánh sáng băng giá, sau khi ra ngoài, mọi người liền thấy dưới lớp băng truyền đến tiếng ầm vang, có vẻ như tiếng vang thế giới nhỏ rơi xuống.
Con yêu thú sói tuyết làm nhiều việc ác và thế giới nhỏ dưới lớp băng đều đã biến mất. Các săn yêu sư nghe tiếng kia mà lòng đau đớn vô cùng, nhiệm vụ săn yêu thú của bọn hắn đó, có điều có thể nhặt về một cái mạng cũng coi như trời ban ân lớn.
Khương Tự đưa cho đám người Thanh Sương vài bình ngưng châu bát phẩm để họ chữa thương, thấy Nguyệt Li ra, đôi mắt nàng hơi sáng lên, vội vàng bước qua, lặng lẽ hỏi: “Chàng đã phong bế thế giới nhỏ lại rồi?”
“Ừ, vốn chỉ là thế giới nhỏ rách nát, đã rơi vào sông dài thời gian.” Hạo Nguyệt đạo chủ thấy bộ dạng nhỏ với vẻ mặt chờ mong của nàng, tức khắc khóe môi khẽ nhếch lên. Chàng lấy vô số cỏ băng tuyết mình vừa đào ra, giọng trầm thấp: “Giúp nàng đào được một ít cỏ đây, khi nào nàng về Kính Hoa giới có thể tìm ngọn núi tuyết nào đó trồng xuống.”
Khương Tự vừa nhìn đã cạn lời, chàng đào nào phải chỉ một ít cỏ băng tuyết, có mà đào sạch cỏ trên nền tuyết mới đúng, còn dùng đạo Hạo Nguyệt đóng băng thành quả cầu thủy tinh, dường như khiến thời gian và không gian đều đông cứng lại vậy.
Khương Tự vui sướng nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn Đại sư huynh.”
Nguyệt Li thấy nàng nhét quả cầu thủy tinh vào túi bách bảo, đôi mắt hẹp dài hơi tối đi, A Tứ đến nay còn giữ túi bách bảo Lan Tấn cho nàng? Vòng tay trăng non chàng đưa không dùng tốt sao?
Môi mỏng Hạo Nguyệt đạo chủ mím chặt, trái tim sinh ra chút gì đó cổ quái.
“Do chuyện lần này nên chúng ta cần phải đi.” Chàng nhàn nhạt nhìn về phía dao động quen thuộc truyền đến trong hư không.
Sau khi Cô Xạ về Cửu Châu, chuyện chàng và A Tứ ở Vân Mộng Thập Bát Châu tất nhiên sẽ bị những người khác biết, tính tính thời gian, mấy người kia cũng nên tới rồi.
“Được, ta đi tạm biệt Thanh Sương sư tỷ.” Khương Tự gật đầu, lại đưa cho Thanh Sương mấy bình ngưng châu bát phẩm, gật gật đầu với các săn yêu sư rồi cùng Nguyệt Li biến mất khỏi vùng đất băng tuyết.
Các đệ tử Điểm Thương Tông và đội săn yêu sư ngồi trên nền tuyết nhìn bóng dáng hai người phá không rời khỏi cùng với cỏ băng tuyết đầy đất, thật lâu vẫn không tỉnh táo lại được.
Gió mát thổi qua, cỏ băng tuyết nở rộ, trên nền tuyết như được trải một tầng ánh nắng chiều mỹ lệ, đẹp không sao tả xiết.
Mọi người như mới tỉnh khỏi giấc mộng, đào cỏ băng tuyết xong, cuối cùng mới lưu luyến bước từng bước một rời khỏi rừng bách thảo, quay về Động Thiên Phúc Địa ở phủ Lang Châu.
Không bao lâu sau, mấy hơi thở buông xuống.
Thu Tác Trần: “Chúng ta tới chậm một bước rồi, Nguyệt Li vừa mang tiểu sư muội rời khỏi.”
Trọng Hoa cười lạnh: “Đáng chết, Nguyệt Li tưởng cưới A Tứ dễ như trở bàn tay chắc? Tuyệt đối không thể nào!”
Hách Liên Chẩn hưng phấn kêu lên: “Tam ca, chúng ta mau đuổi theo đê, tám người chúng ta hẳn có thể đánh thắng được Nguyệt Li đấy. Ngẫm lại đã kích động.”
Lan Tấn mỉm cười: “Xin coi ta như không tồn tại.”
Tiêu Tích U: “Các người đâu phải chưa từng liên thủ đâu, cũng xin coi ta như không tồn tại.”
Hách Liên Chẩn căm giận: “Các huynh cũng quá không có nghĩa khí.”
Già Nam mỉm cười: “Như mi không gọi là chính khí, gọi xong sẽ chết, đồ ngốc không tài cán.”
Trọng Hoa: “Đừng ầm ĩ nữa, Lão Ngũ, mau tính một quẻ xem hai người họ chạy đi đâu.”
Đồng tử màu trà của Mặc Khí hơi tối lại, y gằn từng chữ một: “Núi Thanh Vụ.”
Nếu giới này còn có nơi khiến người ta lưu luyến thì chắc chắn chính là núi Thanh Vụ. Không ngờ cách trăm năm, mười người bọn y lại có cơ hội dạo thăm chốn cũ, tề tụ lại ở núi Thanh Vụ. Bản ebook này là công sức và tiền của các bạn cùng góp, vui lòng ko leak ra ngoài mang đi bán hay trao đổi. Sẽ bị xui suốt đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận